Chương 10: Bạn cùng bàn.
Because i miss you
21/12/2019
Thoáng chốc một tuần đã qua, ngày đi học lại đến. Hôm nay Alen ngủ nghỉ cho đến 6h45p mới đi học. Và tất nhiên Alen được bác tài chở đi học chứ không dạo trên cánh đồng lúa thơm ngát ấy nữa.
Alen vừa bước vào cửa bắt gặp ngay tên hội trưởng đáng ghét nào đó. Cùng với một bạn nữ nữa. Và cái chức lớp trưởng của cô cũng đem dao cho hắn nên xếp chỗ cho cô ngồi cùng cô bé, chắc là nhập học muộn đây mà.
Cô bé cũng khá dễ thương, có phần hơi nhỏ nhắn, tóc cực kỳ dài tên là Trâm Anh. Trâm Anh này cũng khá dễ gần, cũng không phải hoàn cảnh khó khăn nhưng lại sống một mình.
Cuối cùng giờ ăn trưa cũng đến. Trong lớp chỉ còn lại ba con người ngồi thẳng tắp nhau.
Alen và Trâm Anh đều ăn cơm hộp còn tên đáng ghét thì nằm bò bê ra ngủ. Cả hai vừa miwr cơm hộp ra thì thành phần y chang nhau, Chỉ có cơm và rau
Trâm Anh: Ôi, sao...
Alen: Mình không thích ăn mấy món kia thôi.
Trâm Anh: À
Alen: Cơm tự nấu à?
Trâm Anh: Sao biết thế?
Alen: Đoán thôi.
Này, lo ăn đi đừng có lải nhải nữa.
Trâm Anh: Xin lỗi.
Alen: Này, giảm cân à?
Nam: Không phải
Alen: Ăn không, còn thừa một xuất này.
Nam:...
Alen đi đến chỗ Nam, đặt hộp cơm thơm phúc xuống. Ăn đi cho đỡ nặng cặp tôi.
Vốn hộp cơm đó là của A Hải nhưng nó lại không đến lấy nên Alen đoán đã xuống canteen ăn nên còn thừa. Cơm rau thịt trứng đầy đủ.
Chuông reo, trống đánh. Bỗng nhiên Alen nghe thấy tiếng nói quen quen. Hình như của Trâm Anh' Đẹp trai quá. '
Thấy ánh mắt nhỏ đặt ngay chỗ hắn liền đoán ra nên Alen nhắc nhở Đẹp nhưng mà độc.
Trâm Anh: Cậu nghe thấy mình nói?
Alen: Hỏi kỳ vậy, dĩ nhiên nghe thấy.
Trâm Anh: Vừa nãy tôi nói gì?
Alen: Nói gì thì cậu phải rõ chứ.
Trâm Anh: Nói đi, cậu cứ trả lời tôi đi.
Alen: Đẹp trai quá
Dột nhiên bà ngồi bàn trên quay phắt xuống Tôi có nghe thấy bà Trâm Anh nói đẹp trai quá đâu!
Alen: Chắc nghe nhầm, xin lỗi nha!
Alen vừa bước vào cửa bắt gặp ngay tên hội trưởng đáng ghét nào đó. Cùng với một bạn nữ nữa. Và cái chức lớp trưởng của cô cũng đem dao cho hắn nên xếp chỗ cho cô ngồi cùng cô bé, chắc là nhập học muộn đây mà.
Cô bé cũng khá dễ thương, có phần hơi nhỏ nhắn, tóc cực kỳ dài tên là Trâm Anh. Trâm Anh này cũng khá dễ gần, cũng không phải hoàn cảnh khó khăn nhưng lại sống một mình.
Cuối cùng giờ ăn trưa cũng đến. Trong lớp chỉ còn lại ba con người ngồi thẳng tắp nhau.
Alen và Trâm Anh đều ăn cơm hộp còn tên đáng ghét thì nằm bò bê ra ngủ. Cả hai vừa miwr cơm hộp ra thì thành phần y chang nhau, Chỉ có cơm và rau
Trâm Anh: Ôi, sao...
Alen: Mình không thích ăn mấy món kia thôi.
Trâm Anh: À
Alen: Cơm tự nấu à?
Trâm Anh: Sao biết thế?
Alen: Đoán thôi.
Này, lo ăn đi đừng có lải nhải nữa.
Trâm Anh: Xin lỗi.
Alen: Này, giảm cân à?
Nam: Không phải
Alen: Ăn không, còn thừa một xuất này.
Nam:...
Alen đi đến chỗ Nam, đặt hộp cơm thơm phúc xuống. Ăn đi cho đỡ nặng cặp tôi.
Vốn hộp cơm đó là của A Hải nhưng nó lại không đến lấy nên Alen đoán đã xuống canteen ăn nên còn thừa. Cơm rau thịt trứng đầy đủ.
Chuông reo, trống đánh. Bỗng nhiên Alen nghe thấy tiếng nói quen quen. Hình như của Trâm Anh' Đẹp trai quá. '
Thấy ánh mắt nhỏ đặt ngay chỗ hắn liền đoán ra nên Alen nhắc nhở Đẹp nhưng mà độc.
Trâm Anh: Cậu nghe thấy mình nói?
Alen: Hỏi kỳ vậy, dĩ nhiên nghe thấy.
Trâm Anh: Vừa nãy tôi nói gì?
Alen: Nói gì thì cậu phải rõ chứ.
Trâm Anh: Nói đi, cậu cứ trả lời tôi đi.
Alen: Đẹp trai quá
Dột nhiên bà ngồi bàn trên quay phắt xuống Tôi có nghe thấy bà Trâm Anh nói đẹp trai quá đâu!
Alen: Chắc nghe nhầm, xin lỗi nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.