Chương 4: "Bạch Tuyết" từ trên trời rơi xuống
Liêu Huyền
20/05/2023
Hà Trường Thanh xoa mi tâm, bắt đầu thở dài, cảm thấy buổi sáng hôm nay đúng là một bàn ăn đầy các món nhiều màu sắc lẫn mùi vị phong phú, đáng tiếc dạ dày của y hưởng không được phúc phận này.
Và như thể ông trời đã quyết tâm bày thịnh yến để "thết đãi" y, cho rằng bấy nhiêu đã nhằm nhò gì, chỉ mới dọn chút đồ uống và món khai vị, hiện tại mới là thời điểm phục vụ món chính.
Tiếng thở dài của Hà Trường Thanh vừa mới thoát ra được một nửa, "Đùng" một cái, thanh âm điếc tai vang lên ở đằng xa nơi vụ hỗn chiến được nhận định do Lumen dàn dựng đang diễn ra. Tiếng động vang rõ như một vụ nổ lớn vừa xảy ra trong chớp mắt và gần trong gang tấc.
Linh tính điên cuồng báo động trước, Hà Trường Thanh giật mình rụt nửa người đang vươn ra ngoài xe hơi trở về, thụp xuống tựa lưng ngồi trên ghế như một phản xạ tự nhiên, toàn bộ động tác diễn ra nhanh chóng đến mức chính y cũng kinh ngạc vì mình có thể hành động với tốc độ nhanh đến vậy.
Nhưng Hà Trường Thanh không có thời gian thảnh thơi để tự khích lệ bản thân. Ngay khi y vừa dựa ra sau, cùng với âm thanh xé gió và mấy tiếng "RẦM" nện xuống khu vực chung quanh, chiếc xe của y cũng không ngừng chấn động theo.
Va chạm xảy ra rất nhanh, nhưng con ngươi của Hà Trường Thanh vẫn bắt kịp hình ảnh một vật thể cồng kềnh trông rất giống cái quan tài thủy tinh từ trên cao giáng xuống.
Nắp quan tài rơi lên đỉnh một chiếc xe bên trái xe của Hà Trường Thanh, quan tài thì nện mạnh xuống đường làm đại lộ rạn nứt lõm xuống, đồng thời người nằm trong quan tài xui xẻo bị lực va chạm xóc mạnh ra, thẳng tắp nện lên kính chắn gió của xe Hà Trường Thanh.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Kính chắn gió vỡ vụn, bắn tung tóe khắp nơi. May là trong khoảnh khắc sắp va chạm, túi khí nhanh chóng phồng lên giúp y tránh được nguy hiểm rình rập.
Đáng tiếc người nằm trong quan tài chỉ sợ không may mắn như Hà Trường Thanh.
Ngay khi va đập với kính chắn gió, túi khí căng phồng hết mức không chỉ bảo vệ Hà Trường Thanh, mà còn vô tình làm người này bị bật lại, văng tõm xuống hồ, bắn lên cột nước cao.
Tuy Hà Trường Thanh bị va đập mạnh làm cho hoảng sợ, nhưng nhờ có đai an toàn và túi khí phía trước nên chỉ hơi choáng đầu chứ không bị thương.
Bị đai an toàn ghìm cứng trên ghế ngồi, đồng tử co chặt, Hà Trường Thanh trơ mắt nhìn "vật thể lạ" kia bị túi khí đàn hồi đánh văng xuống hồ.
Chung quanh rú lên từng hồi kèn xe xen lẫn với tiếng gào hoảng sợ.
"Lúc nãy là cái quỷ gì vậy?"
"Trời ơi là trời, xe tao mới mua chưa góp xong mà bị nắp quan tài cắm thụng mui rồi!"
"Thiên thạch! Đó là thiên thạch rớt phải hông vậy?"
"Tào lao! Là cái quan tài bằng thủy tinh, chắc đám Lumen cài đặt cơ quan quay cảnh cháy nổ gì đó mà gà mờ thao tác sai lầm tiễn bay nguyên cái quan tài và người bên trong!"
"Người đâu mà người! Ma nơ canh thôi."
Không đúng. Hà Trường Thanh lẩm bẩm. Một lần nữa nhờ vào thị lực trác tuyệt của mình, y có thể khẳng định, kia không phải ma nơ canh.
Rớt xuống nước là một người thanh niên đã bất tỉnh nhân sự!
Nhận thức này làm Hà Trường Thanh nháy mắt tỉnh táo.
Túi khí đã xẹp, y vội vàng tháo dây an toàn, đẩy cửa xe bước xuống, nhoài nửa người ra nhìn xuống hồ, mông lung thấy bên dưới lớp nước có vệt sáng trắng đang chìm dần.
Hà Trường Thanh nhớ lại, người kia lúc nãy là mặc bộ y phục trắng như tuyết.
Chung quanh người dần tụ lại, cãi cọ om sòm. Rất nhiều người cầm máy quay phim, lại không hề có ai phản ứng muốn cứu người.
Đã 23 giây trôi qua kể từ khi người kia rơi vào hồ. Không thể trông cậy vào người khác, lại chờ chỉ sợ "Bạch Tuyết" sẽ chết.
Cơ thể vẫn không quá thoải mái và một bên tai còn ù đi vì trực tiếp nghe âm thanh va chạm mạnh nhiều lần. Hà Trường Thanh cắn răng, nhanh chóng tháo giày và cà vạt, áo khoác.
Vừa làm vừa xoay người, Hà Trường Thanh vội vàng chỉ định một hai đối tượng đứng gần đó yêu cầu họ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu.
Người chung quanh nhìn bộ dạng này của y, xì xào bàn tán.
"Gì vậy? Tính nhảy xuống vớt ma nơ canh hả?"
"Ai biết, chắc tính chơi trội!"
"Không lẽ anh ta định lôi con ma nơ canh đó lên bắt nó trả tiền sửa xe hả trời?"
Đám đông tụ lại cười nhạo.
"Hình như không phải ma nơ canh!" Người thanh niên mặc sơ mi màu cam, một trong số người bị Hà Trường Thanh chỉ vào yêu cầu họ gọi điện, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm, "Là người."
Lại khoản mười giây trôi qua, Hà Trường Thanh trên người chỉ còn một chiếc quần tây xanh rêu nhạt và áo sơ mi màu trà sữa. Y hít sâu một hơi, lấy tư thế tiêu chuẩn hệt như một người vận động viên nhảy cầu thực thụ, chân trần quả quyết phóng xuống hồ trong tiếng kinh hô của người chung quanh.
"Nhảy rồi nhảy rồi kìa!"
"Nhảy thật vậy đó hả? Tưởng làm bộ làm tịch chút thôi chớ?!"
"Có khi là muốn cứu người thật thì sao?"
Đám người chợt có tiếng thất thanh kêu la, "Ủa ủa, đám Lumen ban nãy lúc này cũng bất tỉnh nằm lăn lóc trên đường hết kìa?!"
"Gì? Thật không vậy? Không lẽ nhập diễn quá độ ngất hết sao?"
"Không biết, thôi gọi cảnh sát cho nhanh để còn dọn trống đường mau mau!"
Thanh niên áo cam cắn răng, chạm mắt với vài người bị Hà Trường Thanh chỉ định, dứt khoát nhấn số gọi xe cấp cứu.
Coi như làm việc thiện. Thanh niên bực bội nghĩ.
.
Và như thể ông trời đã quyết tâm bày thịnh yến để "thết đãi" y, cho rằng bấy nhiêu đã nhằm nhò gì, chỉ mới dọn chút đồ uống và món khai vị, hiện tại mới là thời điểm phục vụ món chính.
Tiếng thở dài của Hà Trường Thanh vừa mới thoát ra được một nửa, "Đùng" một cái, thanh âm điếc tai vang lên ở đằng xa nơi vụ hỗn chiến được nhận định do Lumen dàn dựng đang diễn ra. Tiếng động vang rõ như một vụ nổ lớn vừa xảy ra trong chớp mắt và gần trong gang tấc.
Linh tính điên cuồng báo động trước, Hà Trường Thanh giật mình rụt nửa người đang vươn ra ngoài xe hơi trở về, thụp xuống tựa lưng ngồi trên ghế như một phản xạ tự nhiên, toàn bộ động tác diễn ra nhanh chóng đến mức chính y cũng kinh ngạc vì mình có thể hành động với tốc độ nhanh đến vậy.
Nhưng Hà Trường Thanh không có thời gian thảnh thơi để tự khích lệ bản thân. Ngay khi y vừa dựa ra sau, cùng với âm thanh xé gió và mấy tiếng "RẦM" nện xuống khu vực chung quanh, chiếc xe của y cũng không ngừng chấn động theo.
Va chạm xảy ra rất nhanh, nhưng con ngươi của Hà Trường Thanh vẫn bắt kịp hình ảnh một vật thể cồng kềnh trông rất giống cái quan tài thủy tinh từ trên cao giáng xuống.
Nắp quan tài rơi lên đỉnh một chiếc xe bên trái xe của Hà Trường Thanh, quan tài thì nện mạnh xuống đường làm đại lộ rạn nứt lõm xuống, đồng thời người nằm trong quan tài xui xẻo bị lực va chạm xóc mạnh ra, thẳng tắp nện lên kính chắn gió của xe Hà Trường Thanh.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Kính chắn gió vỡ vụn, bắn tung tóe khắp nơi. May là trong khoảnh khắc sắp va chạm, túi khí nhanh chóng phồng lên giúp y tránh được nguy hiểm rình rập.
Đáng tiếc người nằm trong quan tài chỉ sợ không may mắn như Hà Trường Thanh.
Ngay khi va đập với kính chắn gió, túi khí căng phồng hết mức không chỉ bảo vệ Hà Trường Thanh, mà còn vô tình làm người này bị bật lại, văng tõm xuống hồ, bắn lên cột nước cao.
Tuy Hà Trường Thanh bị va đập mạnh làm cho hoảng sợ, nhưng nhờ có đai an toàn và túi khí phía trước nên chỉ hơi choáng đầu chứ không bị thương.
Bị đai an toàn ghìm cứng trên ghế ngồi, đồng tử co chặt, Hà Trường Thanh trơ mắt nhìn "vật thể lạ" kia bị túi khí đàn hồi đánh văng xuống hồ.
Chung quanh rú lên từng hồi kèn xe xen lẫn với tiếng gào hoảng sợ.
"Lúc nãy là cái quỷ gì vậy?"
"Trời ơi là trời, xe tao mới mua chưa góp xong mà bị nắp quan tài cắm thụng mui rồi!"
"Thiên thạch! Đó là thiên thạch rớt phải hông vậy?"
"Tào lao! Là cái quan tài bằng thủy tinh, chắc đám Lumen cài đặt cơ quan quay cảnh cháy nổ gì đó mà gà mờ thao tác sai lầm tiễn bay nguyên cái quan tài và người bên trong!"
"Người đâu mà người! Ma nơ canh thôi."
Không đúng. Hà Trường Thanh lẩm bẩm. Một lần nữa nhờ vào thị lực trác tuyệt của mình, y có thể khẳng định, kia không phải ma nơ canh.
Rớt xuống nước là một người thanh niên đã bất tỉnh nhân sự!
Nhận thức này làm Hà Trường Thanh nháy mắt tỉnh táo.
Túi khí đã xẹp, y vội vàng tháo dây an toàn, đẩy cửa xe bước xuống, nhoài nửa người ra nhìn xuống hồ, mông lung thấy bên dưới lớp nước có vệt sáng trắng đang chìm dần.
Hà Trường Thanh nhớ lại, người kia lúc nãy là mặc bộ y phục trắng như tuyết.
Chung quanh người dần tụ lại, cãi cọ om sòm. Rất nhiều người cầm máy quay phim, lại không hề có ai phản ứng muốn cứu người.
Đã 23 giây trôi qua kể từ khi người kia rơi vào hồ. Không thể trông cậy vào người khác, lại chờ chỉ sợ "Bạch Tuyết" sẽ chết.
Cơ thể vẫn không quá thoải mái và một bên tai còn ù đi vì trực tiếp nghe âm thanh va chạm mạnh nhiều lần. Hà Trường Thanh cắn răng, nhanh chóng tháo giày và cà vạt, áo khoác.
Vừa làm vừa xoay người, Hà Trường Thanh vội vàng chỉ định một hai đối tượng đứng gần đó yêu cầu họ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu.
Người chung quanh nhìn bộ dạng này của y, xì xào bàn tán.
"Gì vậy? Tính nhảy xuống vớt ma nơ canh hả?"
"Ai biết, chắc tính chơi trội!"
"Không lẽ anh ta định lôi con ma nơ canh đó lên bắt nó trả tiền sửa xe hả trời?"
Đám đông tụ lại cười nhạo.
"Hình như không phải ma nơ canh!" Người thanh niên mặc sơ mi màu cam, một trong số người bị Hà Trường Thanh chỉ vào yêu cầu họ gọi điện, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm, "Là người."
Lại khoản mười giây trôi qua, Hà Trường Thanh trên người chỉ còn một chiếc quần tây xanh rêu nhạt và áo sơ mi màu trà sữa. Y hít sâu một hơi, lấy tư thế tiêu chuẩn hệt như một người vận động viên nhảy cầu thực thụ, chân trần quả quyết phóng xuống hồ trong tiếng kinh hô của người chung quanh.
"Nhảy rồi nhảy rồi kìa!"
"Nhảy thật vậy đó hả? Tưởng làm bộ làm tịch chút thôi chớ?!"
"Có khi là muốn cứu người thật thì sao?"
Đám người chợt có tiếng thất thanh kêu la, "Ủa ủa, đám Lumen ban nãy lúc này cũng bất tỉnh nằm lăn lóc trên đường hết kìa?!"
"Gì? Thật không vậy? Không lẽ nhập diễn quá độ ngất hết sao?"
"Không biết, thôi gọi cảnh sát cho nhanh để còn dọn trống đường mau mau!"
Thanh niên áo cam cắn răng, chạm mắt với vài người bị Hà Trường Thanh chỉ định, dứt khoát nhấn số gọi xe cấp cứu.
Coi như làm việc thiện. Thanh niên bực bội nghĩ.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.