Chương 26: Bắt quỷ
Liêu Huyền
20/05/2023
Phương Trạch Vi liếc mắt một cái liền có thể tỏa định mục tiêu.
Thực ra thủ đoạn ngụy trang của quỷ vật này đặc biệt thành công, không hề tiết lộ một sợi quỷ khí nào ra ngoài, trông y hệt một gốc cây đại thụ già cỗi, lúc bình thường tuyệt đối có thể qua mắt rất nhiều đạo sĩ mới nhập môn.
Có vẻ như quỷ vật này không được thông minh cho lắm. Trong một khoảng rừng trồng đầy bạch dương, đột ngột xuất hiện một gốc sồi, thấy thế nào đều lộ vẻ bất thường, chưa kể cây sồi này còn có thể đứng yên, liền một chiếc lá cũng không rung trong cơn cuồng phong mà Phương Trạch Vi tạo ra, quả thực là lạy ông tôi ở bụi này, ngu không ai bằng.
Quan trọng hơn cả, Phương Trạch Vi là linh thể trời sinh, lại kết hợp với huyết mạch thụy thú, hắn có thể dễ như trở bàn tay dựa vào giác quan truy tìm ra được dấu vết quỷ khí yêu khí dù là nhỏ nhất. Thậm chí nếu muốn, Phương Trạch Vi cũng có thể vận dụng giác quan thứ sáu của mình đọc được ý niệm, phân rõ tội nghiệt và công đức của mỗi người.
Buổi sáng cách xa một quãng, Phương Trạch Vi cũng có thể nhạy bén bắt giữ sợi khí âm lục hôi thối của trành quỷ để lại trong vật được Võ Tú Hiền khư khư giữ trong túi; lúc này, hắn càng dễ như trở bàn tay thấy rõ tội nghiệt bốc thành khói đen ngùn ngụt trong linh thể của quỷ ảnh, cộng thêm vết thương rõ ràng do chính cấm chế hắn đặt ra trong chuỗi hạt đưa cho Hà Trường Thanh.
Biết con quỷ này đã phạm rất nhiều sát nghiệt, cho nên Phương Trạch Vi không chần chừ chút nào liền xuất kiếm. Song vì muốn bắt sống, Phương Trạch Vi chỉ dùng nửa phần lực.
Gốc cây bị kiếm gỗ đào đâm trúng, lập tức phát ra một tiếng gào thê lương, trên vỏ cây lóe sáng, một dòng máu đen sì chảy ra. Thân cây rung lên dữ dội, ngã trái ngã phải như thể rễ cây sắp bật gốc, từng cành cây điên cuồng múa may, nhưng vẫn giữ nguyên hình thù là cây sồi, không hóa ra hình dạng khác.
Phương Trạch Vi hừ lạnh một tiếng, lại giơ kiếm làm thế sắp đâm tới lần nữa, khí thế mạnh mẽ gấp bội lần trước. Gốc cây lập tức nhảy dựng lên, hóa thành một quỷ ảnh muốn đào tẩu.
“Chạy đâu cho thoát!”
Phương Trạch Vi quát một tiếng, cánh tay vung lên, thanh kiếm gỗ đào lập tức rời tay lao tới cắm xuyên qua quỷ ảnh, đồng thời kéo lê nó ghim vào một gốc bạch dương bên đường.
“Ahhh!”
Quỷ ảnh lại rú lên, nhưng âm thanh không được vang dội như ban nãy nữa, hơi thở nhanh chóng suy yếu. Cơ thể nó bị thanh kiếm xuyên ngực cố định, treo lơ lửng cách mặt đất gần hai mươi cm, thân thể không ngừng toát ra khói đen từ chỗ miệng vết thương.
Nó biết mình đang bị tinh lọc, bèn cố gắng chịu đựng cơn đau lan tràn trong linh hồn. Sương đen quanh người tan đi, quỷ ảnh hiện ra hình dạng vốn có — trên người mặc một bộ áo liệm nhàu nhĩ rách nát, đầu tóc dài xổ tung sau lưng, khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ xanh mét vừa oán độc vừa căm hận, nghi hoặc nhìn Phương Trạch Vi, lẩm bẩm:
“Rõ ràng đã trốn rất kỹ, đã thu liễm hết thảy quỷ khí, vì sao vẫn còn bị phát hiện?!?”
Phương Trạch Vi mới lười đến trả lời câu hỏi này, thấy tinh lọc cũng gần xong, liền dùng chú ngự quỷ đọc lấy thông tin mình cần.
Rất nhanh, Phương Trạch Vi đăm chiêu nhíu mày, có chút bực mình vứt ra một lá bùa tạm thu hồi quỷ hồn vào trong, thu kiếm gỗ đào, nhanh chóng chạy lên núi.
Dọc đường, Phương Trạch Vi để ý thấy bố trí của cây rừng và một số bàn đá ghế đá đặt trong rừng có vẻ rất cố tình, hầu hết đều phù hợp phong thủy, cực kỳ chú trọng chắn sát ngăn tà.
Chỉ riêng việc nhổ trồng một số lượng lớn cây bạch dương, để bảo đảm cho chúng xanh um tươi tốt, trên núi còn bày liền tù tì ba bốn trận pháp điều hòa khí hậu, chỉ vì cung cấp cho cây bạch dương điều kiện khí hậu thích hợp nhất để sinh trưởng. Phải biết rằng đất nước Vạn Nguyệt nơi bọn họ sống đây thuộc về khí hậu nhiệt đới, còn bạch dương ưa chuộng khí hậu lạnh.
Vừa tỉnh lại không bao lâu, tuy thông qua ngọc giản tiếp thu rất nhiều thường thức, nhưng vẫn có nhiều việc Phương Trạch Vi còn chưa kịp cập nhật xem có gì khác với hiểu biết trước đây của mình hay không.
Phương Trạch Vi nhớ rõ, trong thời cổ đại, Vạn Nguyệt khi đó tên là Đại Nguyệt, rất nhiều người không biết cây bạch dương là cây gì, như nếu đổi thành một cách gọi khác là “cây vũ trụ”, thì đúng là như sấm bên tai.
Tương truyền, “cây vũ trụ” có thể thanh lọc, chữa lành thể chất lẫn tinh thần, đem đến ánh sáng của hy vọng, tiêu diệt tà ám, nuôi dưỡng tâm hồn. Vì thế, nó có tầm quan trọng trong việc thờ cúng của nhiều tôn giáo, ví dụ như làm thành trống, gõ vang trong mỗi lần làm lễ dâng vật cúng lên thần linh. Nhiều nơi cũng tin rằng một người tu hành chết đi, nếu có thể dùng gỗ bạch dương để làm lễ hỏa táng, người chết sẽ có thể được dẫn đường đi tới thiên quốc thuận lợi.
Không chỉ vậy, một số nơi sẽ dùng những cành bạch dương nhỏ bó thành bó làm hình cụ quất đánh những người bị phán tội, vừa để trừng phạt vừa thanh lọc tội ác trong linh hồn của họ.
Bởi vậy, hiện giờ nhìn khắp núi đầy những cây bạch dương xanh um tươi tốt, Phương Trạch Vi âm thầm ghi nhớ. Xem ra nhà họ Hà, đặc biệt là Hà Diễm Sinh chủ nhân của ngọn núi này có vẻ cũng không phải tay mơ không biết gì liền liều mạng mua ngọn núi có nhiều vấn đề như này, mà là có chuẩn bị đầy đủ cả.
Phương Trạch Vi đột nhiên cảm thấy trong lòng sinh ra áp lực không nhẹ.
Hi vọng người của nhà họ Hà không có ai là “bạn già năm xưa” hồi mấy trăm năm trước của hắn, nếu không chỉ sợ hôn sự tưởng chừng như suôn sẻ của hắn và Hà Trường Thanh sẽ gặp trở ngại không nhỏ rồi.
.
Thực ra thủ đoạn ngụy trang của quỷ vật này đặc biệt thành công, không hề tiết lộ một sợi quỷ khí nào ra ngoài, trông y hệt một gốc cây đại thụ già cỗi, lúc bình thường tuyệt đối có thể qua mắt rất nhiều đạo sĩ mới nhập môn.
Có vẻ như quỷ vật này không được thông minh cho lắm. Trong một khoảng rừng trồng đầy bạch dương, đột ngột xuất hiện một gốc sồi, thấy thế nào đều lộ vẻ bất thường, chưa kể cây sồi này còn có thể đứng yên, liền một chiếc lá cũng không rung trong cơn cuồng phong mà Phương Trạch Vi tạo ra, quả thực là lạy ông tôi ở bụi này, ngu không ai bằng.
Quan trọng hơn cả, Phương Trạch Vi là linh thể trời sinh, lại kết hợp với huyết mạch thụy thú, hắn có thể dễ như trở bàn tay dựa vào giác quan truy tìm ra được dấu vết quỷ khí yêu khí dù là nhỏ nhất. Thậm chí nếu muốn, Phương Trạch Vi cũng có thể vận dụng giác quan thứ sáu của mình đọc được ý niệm, phân rõ tội nghiệt và công đức của mỗi người.
Buổi sáng cách xa một quãng, Phương Trạch Vi cũng có thể nhạy bén bắt giữ sợi khí âm lục hôi thối của trành quỷ để lại trong vật được Võ Tú Hiền khư khư giữ trong túi; lúc này, hắn càng dễ như trở bàn tay thấy rõ tội nghiệt bốc thành khói đen ngùn ngụt trong linh thể của quỷ ảnh, cộng thêm vết thương rõ ràng do chính cấm chế hắn đặt ra trong chuỗi hạt đưa cho Hà Trường Thanh.
Biết con quỷ này đã phạm rất nhiều sát nghiệt, cho nên Phương Trạch Vi không chần chừ chút nào liền xuất kiếm. Song vì muốn bắt sống, Phương Trạch Vi chỉ dùng nửa phần lực.
Gốc cây bị kiếm gỗ đào đâm trúng, lập tức phát ra một tiếng gào thê lương, trên vỏ cây lóe sáng, một dòng máu đen sì chảy ra. Thân cây rung lên dữ dội, ngã trái ngã phải như thể rễ cây sắp bật gốc, từng cành cây điên cuồng múa may, nhưng vẫn giữ nguyên hình thù là cây sồi, không hóa ra hình dạng khác.
Phương Trạch Vi hừ lạnh một tiếng, lại giơ kiếm làm thế sắp đâm tới lần nữa, khí thế mạnh mẽ gấp bội lần trước. Gốc cây lập tức nhảy dựng lên, hóa thành một quỷ ảnh muốn đào tẩu.
“Chạy đâu cho thoát!”
Phương Trạch Vi quát một tiếng, cánh tay vung lên, thanh kiếm gỗ đào lập tức rời tay lao tới cắm xuyên qua quỷ ảnh, đồng thời kéo lê nó ghim vào một gốc bạch dương bên đường.
“Ahhh!”
Quỷ ảnh lại rú lên, nhưng âm thanh không được vang dội như ban nãy nữa, hơi thở nhanh chóng suy yếu. Cơ thể nó bị thanh kiếm xuyên ngực cố định, treo lơ lửng cách mặt đất gần hai mươi cm, thân thể không ngừng toát ra khói đen từ chỗ miệng vết thương.
Nó biết mình đang bị tinh lọc, bèn cố gắng chịu đựng cơn đau lan tràn trong linh hồn. Sương đen quanh người tan đi, quỷ ảnh hiện ra hình dạng vốn có — trên người mặc một bộ áo liệm nhàu nhĩ rách nát, đầu tóc dài xổ tung sau lưng, khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ xanh mét vừa oán độc vừa căm hận, nghi hoặc nhìn Phương Trạch Vi, lẩm bẩm:
“Rõ ràng đã trốn rất kỹ, đã thu liễm hết thảy quỷ khí, vì sao vẫn còn bị phát hiện?!?”
Phương Trạch Vi mới lười đến trả lời câu hỏi này, thấy tinh lọc cũng gần xong, liền dùng chú ngự quỷ đọc lấy thông tin mình cần.
Rất nhanh, Phương Trạch Vi đăm chiêu nhíu mày, có chút bực mình vứt ra một lá bùa tạm thu hồi quỷ hồn vào trong, thu kiếm gỗ đào, nhanh chóng chạy lên núi.
Dọc đường, Phương Trạch Vi để ý thấy bố trí của cây rừng và một số bàn đá ghế đá đặt trong rừng có vẻ rất cố tình, hầu hết đều phù hợp phong thủy, cực kỳ chú trọng chắn sát ngăn tà.
Chỉ riêng việc nhổ trồng một số lượng lớn cây bạch dương, để bảo đảm cho chúng xanh um tươi tốt, trên núi còn bày liền tù tì ba bốn trận pháp điều hòa khí hậu, chỉ vì cung cấp cho cây bạch dương điều kiện khí hậu thích hợp nhất để sinh trưởng. Phải biết rằng đất nước Vạn Nguyệt nơi bọn họ sống đây thuộc về khí hậu nhiệt đới, còn bạch dương ưa chuộng khí hậu lạnh.
Vừa tỉnh lại không bao lâu, tuy thông qua ngọc giản tiếp thu rất nhiều thường thức, nhưng vẫn có nhiều việc Phương Trạch Vi còn chưa kịp cập nhật xem có gì khác với hiểu biết trước đây của mình hay không.
Phương Trạch Vi nhớ rõ, trong thời cổ đại, Vạn Nguyệt khi đó tên là Đại Nguyệt, rất nhiều người không biết cây bạch dương là cây gì, như nếu đổi thành một cách gọi khác là “cây vũ trụ”, thì đúng là như sấm bên tai.
Tương truyền, “cây vũ trụ” có thể thanh lọc, chữa lành thể chất lẫn tinh thần, đem đến ánh sáng của hy vọng, tiêu diệt tà ám, nuôi dưỡng tâm hồn. Vì thế, nó có tầm quan trọng trong việc thờ cúng của nhiều tôn giáo, ví dụ như làm thành trống, gõ vang trong mỗi lần làm lễ dâng vật cúng lên thần linh. Nhiều nơi cũng tin rằng một người tu hành chết đi, nếu có thể dùng gỗ bạch dương để làm lễ hỏa táng, người chết sẽ có thể được dẫn đường đi tới thiên quốc thuận lợi.
Không chỉ vậy, một số nơi sẽ dùng những cành bạch dương nhỏ bó thành bó làm hình cụ quất đánh những người bị phán tội, vừa để trừng phạt vừa thanh lọc tội ác trong linh hồn của họ.
Bởi vậy, hiện giờ nhìn khắp núi đầy những cây bạch dương xanh um tươi tốt, Phương Trạch Vi âm thầm ghi nhớ. Xem ra nhà họ Hà, đặc biệt là Hà Diễm Sinh chủ nhân của ngọn núi này có vẻ cũng không phải tay mơ không biết gì liền liều mạng mua ngọn núi có nhiều vấn đề như này, mà là có chuẩn bị đầy đủ cả.
Phương Trạch Vi đột nhiên cảm thấy trong lòng sinh ra áp lực không nhẹ.
Hi vọng người của nhà họ Hà không có ai là “bạn già năm xưa” hồi mấy trăm năm trước của hắn, nếu không chỉ sợ hôn sự tưởng chừng như suôn sẻ của hắn và Hà Trường Thanh sẽ gặp trở ngại không nhỏ rồi.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.