Tớ Thích Cậu, Làm Người Yêu Tớ Đi
Chương 18
Tiểu Mộc (Thanh Vy)
10/04/2015
Chương 18:
Lang thang dạo bước trên con đường đầy lá khô xào xạc, gió thổi mông lung đưa đẩy những cành cây ở trên cao. Những bông hoa dại màu tím nhạt mọc dọc hai bên đường đung đưa những cánh hoa nhỏ bé, cánh bướm chập chờn chập chờn bay lượn. Có một đôi trai gái đang đi chung đôi. Nhược Vi nãy giờ vẫn im lặng, điều này khiến Hoàng Nam hơi bị ngạc nhiên. Thường thường thì muốn nó im lặng như vầy là một chuyện không hề dễ, nhưng hôm nay sau lại lặng thing không nói gì hết. Hay là nó đang có chuyện gì.
-Cậu sao vậy? -Hoàng Nam khẽ khều vai nó.
-Ơ... không, không có gì. Tớ chỉ đang suy nghĩ xem lát nữa hai đứa mình đi đâu chơi thôi.
-Vậy đi đâu? Cậu vẫn chưa chịu về à?
-Chưa, về gì sớm giữ vậy. Tớ đang suy nghĩ tới một nơi... Nhưng không biết cậu có chịu đi không, chắc là không rồi.-Chưa, về gì sớm giữ vậy. Tớ đang suy nghĩ tới một nơi... Nhưng không biết cậu có chịu đi không, chắc là không rồi.
Cậu vừa nghe nó nói vậy thì quay qua nhìn nghi hoặc, một nơi mà cậu không muốn tới. Nó nói cái gì thế không biết. Hoàng Nam hỏi lại:
-Một nơi mà tớ không chịu đi. Là nơi nào?
-Hì hì. Đi ăn trộm ổi.
-Cái gì. Cậu nghĩ sao vậy, nếu thèm thì để tớ mua cho. Có cần phải làm vậy không?
-Ổi mua thì có gì đâu mà ngon, ổi trộm mới ngon chứ. Đúng không.
-Cậu... tớ không đi đâu.
Hoàng Nam bước đi thẳng chân. Đi ăn trộm ổi. Nó nghĩ sao mà nói như vậy chứ, lỡ bị người ta phát hiện chắc chết. Cậu bước được vài bước nhưng vẫn không thấy nó bước bên cạnh nên dừng lại, quay ra đằng sau. Nhược Vi ngồi một đống bó gối dưới đất, khuôn mặt chù ụ, hai tay chống cằm. Cậu hỏi:
-Gì vậy?
-Cậu đi với tớ đi, một mình tớ làm thôi, cậu ngồi đó coi cũng được mà. Nha. Một lần này thôi, không có bị phát hiện đâu mà sợ. Với lại ông chủ vườn cũng rất dễ, nếu bị phát hiện thì cũng không sao đâu. Nha... nha...
-Không.
-Đi đi mà.
-Thôi được rồi, đi thì đi.
Lang thang dạo bước trên con đường đầy lá khô xào xạc, gió thổi mông lung đưa đẩy những cành cây ở trên cao. Những bông hoa dại màu tím nhạt mọc dọc hai bên đường đung đưa những cánh hoa nhỏ bé, cánh bướm chập chờn chập chờn bay lượn. Có một đôi trai gái đang đi chung đôi. Nhược Vi nãy giờ vẫn im lặng, điều này khiến Hoàng Nam hơi bị ngạc nhiên. Thường thường thì muốn nó im lặng như vầy là một chuyện không hề dễ, nhưng hôm nay sau lại lặng thing không nói gì hết. Hay là nó đang có chuyện gì.
-Cậu sao vậy? -Hoàng Nam khẽ khều vai nó.
-Ơ... không, không có gì. Tớ chỉ đang suy nghĩ xem lát nữa hai đứa mình đi đâu chơi thôi.
-Vậy đi đâu? Cậu vẫn chưa chịu về à?
-Chưa, về gì sớm giữ vậy. Tớ đang suy nghĩ tới một nơi... Nhưng không biết cậu có chịu đi không, chắc là không rồi.-Chưa, về gì sớm giữ vậy. Tớ đang suy nghĩ tới một nơi... Nhưng không biết cậu có chịu đi không, chắc là không rồi.
Cậu vừa nghe nó nói vậy thì quay qua nhìn nghi hoặc, một nơi mà cậu không muốn tới. Nó nói cái gì thế không biết. Hoàng Nam hỏi lại:
-Một nơi mà tớ không chịu đi. Là nơi nào?
-Hì hì. Đi ăn trộm ổi.
-Cái gì. Cậu nghĩ sao vậy, nếu thèm thì để tớ mua cho. Có cần phải làm vậy không?
-Ổi mua thì có gì đâu mà ngon, ổi trộm mới ngon chứ. Đúng không.
-Cậu... tớ không đi đâu.
Hoàng Nam bước đi thẳng chân. Đi ăn trộm ổi. Nó nghĩ sao mà nói như vậy chứ, lỡ bị người ta phát hiện chắc chết. Cậu bước được vài bước nhưng vẫn không thấy nó bước bên cạnh nên dừng lại, quay ra đằng sau. Nhược Vi ngồi một đống bó gối dưới đất, khuôn mặt chù ụ, hai tay chống cằm. Cậu hỏi:
-Gì vậy?
-Cậu đi với tớ đi, một mình tớ làm thôi, cậu ngồi đó coi cũng được mà. Nha. Một lần này thôi, không có bị phát hiện đâu mà sợ. Với lại ông chủ vườn cũng rất dễ, nếu bị phát hiện thì cũng không sao đâu. Nha... nha...
-Không.
-Đi đi mà.
-Thôi được rồi, đi thì đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.