Tớ Thích Cậu, Làm Người Yêu Tớ Đi
Chương 6
Tiểu Mộc (Thanh Vy)
10/04/2015
Chương 6:
Đúng như đã hẹn trước, sáng hôm sau Vĩnh Phúc tới đón Nhược Vi đi học và trưa đưa nó về. Sẵn tiện chở nó đi lấy chiếc xe đạp. Nó đâu hề biết tất cả những điều đó làm Hoàng Nam điên đầu. Cậu thật sự rất tức. Vậy mà còn bị con nhỏ tên là Huỳnh Mai gì đó lẽo đẽo theo khiến cậu phát khùng.-Cậu làm ơn để tớ về.
Mai Mai vẫn không chịu thua, bước theo cậu.
-Bọn mình đi ăn kem đi, một bữa cũng được mà!
-Nhưng mà tớ không thích.
Mai Mai tức đỏ mặt, cả sân trường đang nhìn cô sau khi bị Hoàng Nam từ chối. Chẳng lẽ cô không được xinh sao. Cô quát:
-Nhìn gì mà nhìn, có đáng để nhìn không hả?
Ngay lập tức, cả sân trường quay lại trạng thái ban đầu.Trong khi đó Vĩnh Phúc chở nó tới tiệm mà anh đã đem chiếc xe đạp của nó tới. Đang có một cuộc họp quan trọng lắm nhưng với quan niệm ”Giúp người giúp cho trọn” nên anh đành phải chở nó.Tới tiệm sữa xe, nó cuối đầu chào anh rồi bước vào trong. Oa! Con ngựa sắt yêu quý của nó đây rồi, được sữa lại nên mới tinh luôn. Chắc tốn nhiều tiền lắm đây. Vừa định lấy tiền ra, ông chủ tiêm bảo là có người trả rồi. Nhược Vi quay lại định tìm anh nhưng chiếc xe đã đi từ lâu. Khi về tới nhà cũng đã gần 12 giờ. Ăn cơm thay đồ xong xuôi, nó đánh một giấc tới 5 giờ chiều. Ngồi dậy với bộ dạng như giẻ rách, Nhược Vi vò mái tóc bòng bong của mình. Như chợt nhớ ra điều gì sau giấc ngủ, mắt nó mở to hết cỡ:
-Thôi chết rồi, ngày mai có tiết kiểm tra toán. Ôi trời ơi… Làm sao đây!
Vội vàng bước xuống nhà rửa mặt cột tóc lại, sau đó lên phòng ôm một đống tâp xuống phòng khách rồi ngồi đó thở dài.
-Hơi… nhiều vậy biết học từ đâu trước đây. Ba mẹ lại không có nhà lấy ai mà hỏi, thế nào ngày mai cũng ăn trứng ngỗng. TRỜI Ạ…!
-Ngốc!
Một giọng nói quen thuôc phát ra sau lưng, Nhược Vi quay lại. Là Hoàng Nam. Thấy cậu, bộ dạng ũ rũ lúc nãy của nó tan biến ngay tức khắc.
-A… cậu mới qua chơi hả, ngồi đi… ngồi đi…
Nó vừa nói vừa kéo ghế đưa cho cậu, miệng cười toe toét. Nhìn thái độ và bộ dạng của nó, Hoàng Nam bật cười.
-Ủa mà cậu qua nhà tớ có gì không vậy?
-Bộ tớ không được qua nhà cậu à
-Ơ, không phải. Chỉ là…
-Mẹ kêu tớ đem bánh qua cho cậu. Nè.
Cậu đặt một túm bánh thơm phức lên bàn khiến nó nhìn muốn rớt hai con mắt.
-Còn nóng ăn đi cho ngon.
-Tớ biết rồi, cám ơn cậu.
-Cái đó là mẹ tớ dặn nên tớ nói lại. Không phải tớ nói.
Mẹ dặn gì chứ. Chẳng qua là không muốn thừa nhận là mình đang quan tâm nó nên mới nói vậy thôi. Hoàng Nam lúc nào cũng vậy, mặc dù đang rất quan tâm Nhược Vi nhưng chẳng khi nào cậu chịu nói thật sự. Sau khi dặn dò xong, cậu bước ra về với khuôn mặt bực bội. Nó để ý thấy từ hôm qua tới giờ cậu lạ lạ làm sao á. Hình như đang bực cái gì đó thì phải.
-Ui… ui… Hoàng Nam. Tớ nhờ cậu cái này.
-Gì?-Cậu cau có quay lại. ”Sao không nhờ cái anh chàng gì đó của cậu luôn đi. Nhờ tớ làm gì chứ”.
-Giải giùm tớ mấy bài tập toán mà thầy cho hôm bữa đi. Bữa đó tớ quên không chép bài, hì.
-Không, cậu đem mà nhờ cái anh chàng gì đó giải giùm đi. Tớ bận.
Nói rồi cậu khoanh tay trước ngực xỏ dép vào đi về để lại cho nó một đống dấu chấm hỏi. Cuối cùng, để giải đống bài tập đó, Nhược Vi phải nhắn tin hỏi Xuhi. Đến tối thì xong. Vừa ăn tối, nó vừa suy nghĩ đến thái độ kì lạ của cậu, đến nổi rớt cơm ra ngoài mà nó cũng không hay.
-Nhược Vi, con sao vậy?
Nó vẫn như người mất hồn.
-Nhược Vi.
-Dạ… dạ. Có gì không ba!
-Con bị gì mà như người mất hồn vậy?
-Không có gì, con chỉ lo cho tiết kiểm tra ngày mai thôi.
Tối hôm đó nó đã cố gắn thức khuya đến tận 12 giờ đêm. Cố vượt qua cái mà người ta gọi là ”MA” để học thuộc các công thức toán và cách giải. Cũng may là nhờ tách cà phê đen của mẹ nó nên nó mới căng mắt ra được. Thấy nó học như vậy, người mừng nhất vẫn là mẹ nó. Cuối cùng Nhược Vi cũng được đến với chiếc giường thân yêu.
Đúng như đã hẹn trước, sáng hôm sau Vĩnh Phúc tới đón Nhược Vi đi học và trưa đưa nó về. Sẵn tiện chở nó đi lấy chiếc xe đạp. Nó đâu hề biết tất cả những điều đó làm Hoàng Nam điên đầu. Cậu thật sự rất tức. Vậy mà còn bị con nhỏ tên là Huỳnh Mai gì đó lẽo đẽo theo khiến cậu phát khùng.-Cậu làm ơn để tớ về.
Mai Mai vẫn không chịu thua, bước theo cậu.
-Bọn mình đi ăn kem đi, một bữa cũng được mà!
-Nhưng mà tớ không thích.
Mai Mai tức đỏ mặt, cả sân trường đang nhìn cô sau khi bị Hoàng Nam từ chối. Chẳng lẽ cô không được xinh sao. Cô quát:
-Nhìn gì mà nhìn, có đáng để nhìn không hả?
Ngay lập tức, cả sân trường quay lại trạng thái ban đầu.Trong khi đó Vĩnh Phúc chở nó tới tiệm mà anh đã đem chiếc xe đạp của nó tới. Đang có một cuộc họp quan trọng lắm nhưng với quan niệm ”Giúp người giúp cho trọn” nên anh đành phải chở nó.Tới tiệm sữa xe, nó cuối đầu chào anh rồi bước vào trong. Oa! Con ngựa sắt yêu quý của nó đây rồi, được sữa lại nên mới tinh luôn. Chắc tốn nhiều tiền lắm đây. Vừa định lấy tiền ra, ông chủ tiêm bảo là có người trả rồi. Nhược Vi quay lại định tìm anh nhưng chiếc xe đã đi từ lâu. Khi về tới nhà cũng đã gần 12 giờ. Ăn cơm thay đồ xong xuôi, nó đánh một giấc tới 5 giờ chiều. Ngồi dậy với bộ dạng như giẻ rách, Nhược Vi vò mái tóc bòng bong của mình. Như chợt nhớ ra điều gì sau giấc ngủ, mắt nó mở to hết cỡ:
-Thôi chết rồi, ngày mai có tiết kiểm tra toán. Ôi trời ơi… Làm sao đây!
Vội vàng bước xuống nhà rửa mặt cột tóc lại, sau đó lên phòng ôm một đống tâp xuống phòng khách rồi ngồi đó thở dài.
-Hơi… nhiều vậy biết học từ đâu trước đây. Ba mẹ lại không có nhà lấy ai mà hỏi, thế nào ngày mai cũng ăn trứng ngỗng. TRỜI Ạ…!
-Ngốc!
Một giọng nói quen thuôc phát ra sau lưng, Nhược Vi quay lại. Là Hoàng Nam. Thấy cậu, bộ dạng ũ rũ lúc nãy của nó tan biến ngay tức khắc.
-A… cậu mới qua chơi hả, ngồi đi… ngồi đi…
Nó vừa nói vừa kéo ghế đưa cho cậu, miệng cười toe toét. Nhìn thái độ và bộ dạng của nó, Hoàng Nam bật cười.
-Ủa mà cậu qua nhà tớ có gì không vậy?
-Bộ tớ không được qua nhà cậu à
-Ơ, không phải. Chỉ là…
-Mẹ kêu tớ đem bánh qua cho cậu. Nè.
Cậu đặt một túm bánh thơm phức lên bàn khiến nó nhìn muốn rớt hai con mắt.
-Còn nóng ăn đi cho ngon.
-Tớ biết rồi, cám ơn cậu.
-Cái đó là mẹ tớ dặn nên tớ nói lại. Không phải tớ nói.
Mẹ dặn gì chứ. Chẳng qua là không muốn thừa nhận là mình đang quan tâm nó nên mới nói vậy thôi. Hoàng Nam lúc nào cũng vậy, mặc dù đang rất quan tâm Nhược Vi nhưng chẳng khi nào cậu chịu nói thật sự. Sau khi dặn dò xong, cậu bước ra về với khuôn mặt bực bội. Nó để ý thấy từ hôm qua tới giờ cậu lạ lạ làm sao á. Hình như đang bực cái gì đó thì phải.
-Ui… ui… Hoàng Nam. Tớ nhờ cậu cái này.
-Gì?-Cậu cau có quay lại. ”Sao không nhờ cái anh chàng gì đó của cậu luôn đi. Nhờ tớ làm gì chứ”.
-Giải giùm tớ mấy bài tập toán mà thầy cho hôm bữa đi. Bữa đó tớ quên không chép bài, hì.
-Không, cậu đem mà nhờ cái anh chàng gì đó giải giùm đi. Tớ bận.
Nói rồi cậu khoanh tay trước ngực xỏ dép vào đi về để lại cho nó một đống dấu chấm hỏi. Cuối cùng, để giải đống bài tập đó, Nhược Vi phải nhắn tin hỏi Xuhi. Đến tối thì xong. Vừa ăn tối, nó vừa suy nghĩ đến thái độ kì lạ của cậu, đến nổi rớt cơm ra ngoài mà nó cũng không hay.
-Nhược Vi, con sao vậy?
Nó vẫn như người mất hồn.
-Nhược Vi.
-Dạ… dạ. Có gì không ba!
-Con bị gì mà như người mất hồn vậy?
-Không có gì, con chỉ lo cho tiết kiểm tra ngày mai thôi.
Tối hôm đó nó đã cố gắn thức khuya đến tận 12 giờ đêm. Cố vượt qua cái mà người ta gọi là ”MA” để học thuộc các công thức toán và cách giải. Cũng may là nhờ tách cà phê đen của mẹ nó nên nó mới căng mắt ra được. Thấy nó học như vậy, người mừng nhất vẫn là mẹ nó. Cuối cùng Nhược Vi cũng được đến với chiếc giường thân yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.