Tớ Thích Cậu, Làm Người Yêu Tớ Đi
Chương 9
Tiểu Mộc (Thanh Vy)
10/04/2015
Chương 9: -Hoàng Nam, cậu đây rồi!
Giọng một đứa con trai vang lên. Là Minh Khoa, cậu bạn thân học chung từ thời trung học đến giờ của Hoàng Nam. Đương nhiên không thân bằng nó. Cậu nhóc hấp tấp chạy đến, thở hỗn hển. Một tay vịnh thành bàn, tay kia sẵn tiện vơ lấy ly whisky uống một hơi.
-Cậu làm gì mà như ma đuổi vậy?
-Còn hơn cả ma đuổi nữa. Ơ… ch… chào bạn!
Nói chuyện nãy giờ Minh Khoa mới để ý thấy một ”quỷ nữ” đang đứng cạnh mình. Tim cậu nhóc đập thình thịch. Mai Mai thấy vậy đành phải bỏ đi. Lúc nào cũng vậy, định nói chuyện với Hoàng Nam đều bị phá rối giữa chừng. Cô ngúng nguẩy bước đi.
-Này, cậu tìm tớ có gì không mà đứng ngẩn ra đó vậy?
-Cậu ấy dễ thương quá!
Mắt Hoàng Nam mở to ra hết cỡ, cậu không có nghe lầm chứ. Một người thông minh học giỏi như Khoa lại đi thích cô gái chảnh chọe điệu đà như Mai Mai. Quả là trên đời có nhiều chuyện ta không lường trước được. Cậu bước lại quầy tiếp tân lấy một ly whisky loại nhẹ rồi bước lại chỗ cậu bạn đang bị hớp hồn của mình.
-Hoàng Nam!
-Hơ…Ly whisky trên tay Hoàng Nam xém chút nữa rớt xuống đất. Trước mặt cậu bây giờ là một ma nữ với bộ đồ màu trắng. Đầm chẳng ra đầm, váy chẳng ra váy, nói chung là rất lôi thôi lượm thượm. Mái tóc thì bù xù, da mặt tô phấn màu trắng toát, hai con mắt đeo len màu đỏ máu nhìn rất là ”kinh khủng”. Nó mà đi dọa con nít thế nào con nhà người ta cũng chết giấc.
-Cậu định hù chết tớ à? Sao giờ này mới tới, tớ tưởng cậu ở nhà luôn rồi chứ.
-Xin lỗi xin lỗi. Tại phòng thay đồ của trường đông quá. Với lại hồi nãy tớ đợi cả buổi mới thấy được chiếc taxi. A, Minh Khoa. Làm gì mà cậu buồn hiu vậy?
Cậu nhóc vẫn im lặng nhìn xa xăm, nơi có một cô gái dang nói chuyện với đám bạn vui vẻ. Cậu thừa biết Mai Mai là người như thế nào. Cô không thích cậu mà chỉ thích Hoàng Nam. Tính tình thì kiêu căng, chảnh chọe, ỷ mình nhà giàu muốn làm gì cũng được. Đó không phải là mẫu người cậu thích, nhưng chẳng hiều sao cậu lại có cảm tình với Mai Mai ngay từ cái nhìn đầu tiên và cảm thấy cô rất giống một người.
-Nè, tớ đang nói chuyện với cậu đó!
-Cậu khỏi kêu chi cho mệt. Minh Khoa bị hớp hồn rồi.
-Hả? Chết rồi, vậy thì phải làm lễ cúng mới được. Hay để tớ điện cho mẹ cậu ta nhỉ?
-Trời ạ. Ý tớ là cậu ta đang yêu đơn phương ấy!
-À… làm tớ tưởng. Mà ai cơ?
-Mai Mai.
Lần này tới phiên nó bị shock nặng, hai lỗ tai ù ù. Nhược Vi vỗ mạnh vào vai của cậu nhóc.
-Cậu bị gì hả? Sau tự nhiên thích con nhỏ đó?
-Tớ cũng chẳng biết.
Thức tỉnh sau cú đánh trời giáng của nó, Minh Khoa đành phải trả lời. Đưa tay vò đầu, cậu nhóc nói:
-Hai cậu sao cứ nói xấu cậu ấy hoài vậy, tớ thấy cậu ấy có gì xấu đâu.
-Ờ thì không xấu.-Nhược Vi và Hoàng Nam đồng thanh.
-Đúng rồi-Minh Khoa chợt quay lại-cô Lịch Sử dặn tớ thông báo với cả lớp là ngày mai nộp bài thuyết trình mà tớ quên mất. Điện được có mấy bạn, hai cậu có số điện thoại của ai thì nhắn giùm nha!
-HẢ? CHẾT RỒI. Tớ chưa làm gì hết á!
Nó la làng lên, thế nào ngày mai cũng bị bà cô lịch sử bắt đứng cửa lớp. Nó ghét cay ghét đắng bà ta và cũng nhận ra là ba ta ghét mình. Đợt kiểm tra nào cũng vậy, điểm của nó luôn trung thành với mức 7.9 trở xuống. Vì vậy nó đâm ra nản. Tới giờ lịch sử, không ngủ thì nó cũng ngồi đánh Caro hay tán dốc. Chắc nó và bà cô nghịch tuổi với nhau.
-Hai cậu ngồi đây đi, tớ đi lòng vòng coi có ai quen thì dặn.
-Bái bai.
Nhược Vi vẫy vẫy tay tạm biệt. Chỉ còn nó và Hoàng Nam ngồi đây.
-Nhìn tớ làm gì?
-Tớ thích cậu.
-Tớ biết.
-Làm người yêu tớ đi!
-Ở đằng kia có bán kem cây đó, lại mua đi. Cẩn thận coi chừng hù chết người ta.
-Không đi đâu. Tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi!
Đêm lễ hội hóa trang trôi qua như vậy đó. Hoàng Nam phải ngồi cạnh một ma nữ, nghe ma nữ đó lặp đi lặp lại câu ”Tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi” như một cái máy. Nhưng trong tim của ai đó đang dân lên một cảm xúc khó tả, có thể coi là… hạnh phúc.…
...
Đồng hồ tích tắc vang lên từng hồi. Cuối cùng cũng gỡ được một đống lôi thôi trên người xuống. Nhược Vi tung tăng bước đến bên giường ngủ thân yêu. Như có một thỏi nam châm hút hướng nhìn của nó về phía bàn học.
-Bài tập ơi, sau mày không tha cho tao được một ngày vậy...
...
Mở cửa chiếc xe hơi ra, Mai Mai thủng thẳng đi vào nhà. Ngôi nhà ba tầng sang trọng và lộng lẫy với cánh cửa sắt to đùng. Mới đi tới cổng cô đã nghe tiếng của ba cô.
-… cô suốt ngày đi chơi như vậy chẳng lo cho cái nhà này gì hết. Sao cô vô trách nhiệm như vậy chứ.
-Anh lạ nhỉ, tôi đi chơi hay không là quyền của tôi. Anh làm gì mà cấm tôi chứ?
-Con gái cô bao nhiêu tuổi rồi mà cô còn cái thói đó hả? Cô tưởng cô còn trẻ chắc? Đúng là hồi đó tôi bị mù mới cưới cô mà.-
Anh… anh tưởng là tôi không biết anh đang quen con hồ ly tinh ở quán cà phê cạnh công ty của anh hả?…
Mai Mai bước vội lên phòng, khuôn mặt kiêu kì ngạo mạn được gỡ xuống mà hay vào đó là đôi mắt ngấn lệ. Tại sao cô lại sinh ra trong một gia đình như vậy chứ. Thật ra cũng chẳng có gì để đáng khóc vì ba mẹ cô cãi nhau cũng là chuyện thường tình. Gọi là ba mẹ cũng chẳng đúng vì ba có phải là ba ruột của cô đâu, mẹ cũng chẳng phải là mẹ của mình. Số phận của cô đúng thật là trớ trêu. Ông trời lúc nào cũng thích đùa cợt với con người như vậy, được cái này mất cái kia, được cái kia lại mất cái này. Trên đời này chẳng có cái gì là hoàn thiện nếu sự hoàn thiện đó là tự nhiên, không giả tạo.
Giọng một đứa con trai vang lên. Là Minh Khoa, cậu bạn thân học chung từ thời trung học đến giờ của Hoàng Nam. Đương nhiên không thân bằng nó. Cậu nhóc hấp tấp chạy đến, thở hỗn hển. Một tay vịnh thành bàn, tay kia sẵn tiện vơ lấy ly whisky uống một hơi.
-Cậu làm gì mà như ma đuổi vậy?
-Còn hơn cả ma đuổi nữa. Ơ… ch… chào bạn!
Nói chuyện nãy giờ Minh Khoa mới để ý thấy một ”quỷ nữ” đang đứng cạnh mình. Tim cậu nhóc đập thình thịch. Mai Mai thấy vậy đành phải bỏ đi. Lúc nào cũng vậy, định nói chuyện với Hoàng Nam đều bị phá rối giữa chừng. Cô ngúng nguẩy bước đi.
-Này, cậu tìm tớ có gì không mà đứng ngẩn ra đó vậy?
-Cậu ấy dễ thương quá!
Mắt Hoàng Nam mở to ra hết cỡ, cậu không có nghe lầm chứ. Một người thông minh học giỏi như Khoa lại đi thích cô gái chảnh chọe điệu đà như Mai Mai. Quả là trên đời có nhiều chuyện ta không lường trước được. Cậu bước lại quầy tiếp tân lấy một ly whisky loại nhẹ rồi bước lại chỗ cậu bạn đang bị hớp hồn của mình.
-Hoàng Nam!
-Hơ…Ly whisky trên tay Hoàng Nam xém chút nữa rớt xuống đất. Trước mặt cậu bây giờ là một ma nữ với bộ đồ màu trắng. Đầm chẳng ra đầm, váy chẳng ra váy, nói chung là rất lôi thôi lượm thượm. Mái tóc thì bù xù, da mặt tô phấn màu trắng toát, hai con mắt đeo len màu đỏ máu nhìn rất là ”kinh khủng”. Nó mà đi dọa con nít thế nào con nhà người ta cũng chết giấc.
-Cậu định hù chết tớ à? Sao giờ này mới tới, tớ tưởng cậu ở nhà luôn rồi chứ.
-Xin lỗi xin lỗi. Tại phòng thay đồ của trường đông quá. Với lại hồi nãy tớ đợi cả buổi mới thấy được chiếc taxi. A, Minh Khoa. Làm gì mà cậu buồn hiu vậy?
Cậu nhóc vẫn im lặng nhìn xa xăm, nơi có một cô gái dang nói chuyện với đám bạn vui vẻ. Cậu thừa biết Mai Mai là người như thế nào. Cô không thích cậu mà chỉ thích Hoàng Nam. Tính tình thì kiêu căng, chảnh chọe, ỷ mình nhà giàu muốn làm gì cũng được. Đó không phải là mẫu người cậu thích, nhưng chẳng hiều sao cậu lại có cảm tình với Mai Mai ngay từ cái nhìn đầu tiên và cảm thấy cô rất giống một người.
-Nè, tớ đang nói chuyện với cậu đó!
-Cậu khỏi kêu chi cho mệt. Minh Khoa bị hớp hồn rồi.
-Hả? Chết rồi, vậy thì phải làm lễ cúng mới được. Hay để tớ điện cho mẹ cậu ta nhỉ?
-Trời ạ. Ý tớ là cậu ta đang yêu đơn phương ấy!
-À… làm tớ tưởng. Mà ai cơ?
-Mai Mai.
Lần này tới phiên nó bị shock nặng, hai lỗ tai ù ù. Nhược Vi vỗ mạnh vào vai của cậu nhóc.
-Cậu bị gì hả? Sau tự nhiên thích con nhỏ đó?
-Tớ cũng chẳng biết.
Thức tỉnh sau cú đánh trời giáng của nó, Minh Khoa đành phải trả lời. Đưa tay vò đầu, cậu nhóc nói:
-Hai cậu sao cứ nói xấu cậu ấy hoài vậy, tớ thấy cậu ấy có gì xấu đâu.
-Ờ thì không xấu.-Nhược Vi và Hoàng Nam đồng thanh.
-Đúng rồi-Minh Khoa chợt quay lại-cô Lịch Sử dặn tớ thông báo với cả lớp là ngày mai nộp bài thuyết trình mà tớ quên mất. Điện được có mấy bạn, hai cậu có số điện thoại của ai thì nhắn giùm nha!
-HẢ? CHẾT RỒI. Tớ chưa làm gì hết á!
Nó la làng lên, thế nào ngày mai cũng bị bà cô lịch sử bắt đứng cửa lớp. Nó ghét cay ghét đắng bà ta và cũng nhận ra là ba ta ghét mình. Đợt kiểm tra nào cũng vậy, điểm của nó luôn trung thành với mức 7.9 trở xuống. Vì vậy nó đâm ra nản. Tới giờ lịch sử, không ngủ thì nó cũng ngồi đánh Caro hay tán dốc. Chắc nó và bà cô nghịch tuổi với nhau.
-Hai cậu ngồi đây đi, tớ đi lòng vòng coi có ai quen thì dặn.
-Bái bai.
Nhược Vi vẫy vẫy tay tạm biệt. Chỉ còn nó và Hoàng Nam ngồi đây.
-Nhìn tớ làm gì?
-Tớ thích cậu.
-Tớ biết.
-Làm người yêu tớ đi!
-Ở đằng kia có bán kem cây đó, lại mua đi. Cẩn thận coi chừng hù chết người ta.
-Không đi đâu. Tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi!
Đêm lễ hội hóa trang trôi qua như vậy đó. Hoàng Nam phải ngồi cạnh một ma nữ, nghe ma nữ đó lặp đi lặp lại câu ”Tớ thích cậu, làm người yêu tớ đi” như một cái máy. Nhưng trong tim của ai đó đang dân lên một cảm xúc khó tả, có thể coi là… hạnh phúc.…
...
Đồng hồ tích tắc vang lên từng hồi. Cuối cùng cũng gỡ được một đống lôi thôi trên người xuống. Nhược Vi tung tăng bước đến bên giường ngủ thân yêu. Như có một thỏi nam châm hút hướng nhìn của nó về phía bàn học.
-Bài tập ơi, sau mày không tha cho tao được một ngày vậy...
...
Mở cửa chiếc xe hơi ra, Mai Mai thủng thẳng đi vào nhà. Ngôi nhà ba tầng sang trọng và lộng lẫy với cánh cửa sắt to đùng. Mới đi tới cổng cô đã nghe tiếng của ba cô.
-… cô suốt ngày đi chơi như vậy chẳng lo cho cái nhà này gì hết. Sao cô vô trách nhiệm như vậy chứ.
-Anh lạ nhỉ, tôi đi chơi hay không là quyền của tôi. Anh làm gì mà cấm tôi chứ?
-Con gái cô bao nhiêu tuổi rồi mà cô còn cái thói đó hả? Cô tưởng cô còn trẻ chắc? Đúng là hồi đó tôi bị mù mới cưới cô mà.-
Anh… anh tưởng là tôi không biết anh đang quen con hồ ly tinh ở quán cà phê cạnh công ty của anh hả?…
Mai Mai bước vội lên phòng, khuôn mặt kiêu kì ngạo mạn được gỡ xuống mà hay vào đó là đôi mắt ngấn lệ. Tại sao cô lại sinh ra trong một gia đình như vậy chứ. Thật ra cũng chẳng có gì để đáng khóc vì ba mẹ cô cãi nhau cũng là chuyện thường tình. Gọi là ba mẹ cũng chẳng đúng vì ba có phải là ba ruột của cô đâu, mẹ cũng chẳng phải là mẹ của mình. Số phận của cô đúng thật là trớ trêu. Ông trời lúc nào cũng thích đùa cợt với con người như vậy, được cái này mất cái kia, được cái kia lại mất cái này. Trên đời này chẳng có cái gì là hoàn thiện nếu sự hoàn thiện đó là tự nhiên, không giả tạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.