Chương 3: Cậu Tốt Bụng Thật Đấy
Kane (AU)
30/04/2021
Hoshi giật mình, đầu tóc rối bù, mồ hôi đầm đìa, cô vừa trải qua 1 ác mộng. Giờ mới có 3: 37 phút, có nghĩa là 3 tiếng nữa đồng hồ mới kêu. Hoshi ngồi trên giường, cơn ác mộng ấy khiến cô không thể ngủ lại được nữa. Tinh thần và sức lực đang cạn kiệt, ước gì có ai đó nhắn câu gì đó vui vui với cô. Hôm nay là 1 trong những ngày cô học ở trường ấy, không thể để cơn ác mộng hay bất cứ cái gì làm cản trở cô nữa. Cô đến trường với 1 tâm trạng không mấy thoải mái, cảm giác uể oải không muốn làm gì, cô chỉ ước mình có thể đi ngủ tiếp. Cô đi vào lớp của mình, nhưng mọi người lại nhìn ra đó là 1 bóng đêm u ám nào đó bao quanh Hoshi.
- Ch...chào buổi sáng nhé, Manyura- san... Hôm nay cậu bị sao vậy ? - Cô bạn bàn trên hỏi cô với 1 vẻ mặt lo lắng
Hoshi ngước lên trên, mắt hiện rõ thâm quầng, cô nói :
- Không sao đâu...tớ ổn...
Cô bạn đó giật mình :
- Nee Manyura- san, có thật là cậu không sao không đó ? Mắt có thâm quầng kìa.
Hoshi giật mình, lấy gương soi, đúng là có thâm quầng thật. Cô kể lại mọi việc cho cô bạn đó nghe. Cô bé lo lắng :
- Nếu cậu thấy buồn ngủ thì đến phòng y tế cũng được mà.
- À...ừm....chắc tớ không cần đâu, tớ vẫn học được...
Tiếng chuông báo đến giờ vào lớp, Hoshi đã rửa mặt để cho tỉnh táo và ngồi vào bàn. Cùng lúc đó, Ishikawa cũng đã về lớp, cậu ngồi vào ghế, nhìn Hoshi 1 lúc, rồi cậu nói :
- Nee Manyura- san ? Trông cậu ủ rũ vậy ? Mắt cậu...ờ...
- Tớ biết rồi...
- Ừm...cậu đang buồn à ?
Hoshi ngẩng mặt lên, cười với cậu, xua tay :
- Đâu có đâu, tớ đang rất vui đấy chứ !
Ishikawa cười nhẹ, gật đầu với Hoshi :
- Vậy thì tốt rồi, vì nhìn mắt cậu có thâm quầng nên ...
- TỚ ĐÃ BIẾT ĐIỀU ĐÓ RỒI MÀ ISHIKAWA- KUN, CẬU ĐỪNG NHẮC ĐẾN NỮA !!!
Ishikawa hơi giật mình :
- À...xin lỗi cậu...
- Không, tớ sai rồi, tớ nói lớn quá. - Hoshi cười nhẹ, cúi mặt xuống
Trong tiết Văn học cổ điển, trong khi hầu như cả lớp đang nghe giảng, Hoshi lại cảm thấy rất buồn ngủ và khó chịu, cô tự nhủ nếu ngủ bây giờ thì sẽ bị phát hiện hoặc xảy xa thêm nhiều chuyện nữa, nhưng Hoshi sắp không chịu được nữa rồi. Bây giờ đầu cô đang rỗng tuếch, cô gục đầu xuống bàn, và ngủ...
Há ??, Mình đã ngủ từ lúc nào vậy ???, sách đâu rồi ??? Hoshi giật mình tỉnh dậy, đang là giờ ra chơi, vậy là cô đã ngủ tận 1 tiết. Cô quay sang bên cạnh. Hả??? Ishikawa, cậu ta đang đọc sách mà không đi chơi sao ??? Thấy cô đã dậy, Ishikawa nói 1 câu có vẻ châm biếm :
- Chào buổi sáng, dậy đi học thôi.
Hoshi vừa bất ngờ, vừa hốt hoảng :
- Nhưng t...tại sao tớ ngủ lại không bị phát hiện chứ ?? Tận 1 tiết liền...
- Tớ che cho cậu. - Ishikawa bất ngờ nói nhưng mặt vẫn đang nhìn vào sách
Hoshi đến gần Ishikawa :
- Tại sao cậu lại che cho tớ ?
- Cậu không sợ bị sensei phát hiện à ?
- Có, nhưng...
Hoshi về chỗ cũ, cúi mặt xuống bàn, ngại ngùng :
- Cảm ơn cậu, Ishikawa- kun...
- Không có gì đâu - Cậu cười và nói, rồi lại đọc sách
- Cậu tốt bụng thật đấy...
Ishikawa giật mình, " hả " 1 tiếng.
- Ano...etou.... cậu thật tốt bụng...chỉ vậy thôi...
Chỉ 1 câu thôi, nhưng Ishikawa lại lưu luyến nó đến vậy, cậu mở to mắt, nhìn Hoshi đang cười với mình.
END CHAP 3
Dài hơn hẳn 2 chap trước luôn (^_^;)
- Ch...chào buổi sáng nhé, Manyura- san... Hôm nay cậu bị sao vậy ? - Cô bạn bàn trên hỏi cô với 1 vẻ mặt lo lắng
Hoshi ngước lên trên, mắt hiện rõ thâm quầng, cô nói :
- Không sao đâu...tớ ổn...
Cô bạn đó giật mình :
- Nee Manyura- san, có thật là cậu không sao không đó ? Mắt có thâm quầng kìa.
Hoshi giật mình, lấy gương soi, đúng là có thâm quầng thật. Cô kể lại mọi việc cho cô bạn đó nghe. Cô bé lo lắng :
- Nếu cậu thấy buồn ngủ thì đến phòng y tế cũng được mà.
- À...ừm....chắc tớ không cần đâu, tớ vẫn học được...
Tiếng chuông báo đến giờ vào lớp, Hoshi đã rửa mặt để cho tỉnh táo và ngồi vào bàn. Cùng lúc đó, Ishikawa cũng đã về lớp, cậu ngồi vào ghế, nhìn Hoshi 1 lúc, rồi cậu nói :
- Nee Manyura- san ? Trông cậu ủ rũ vậy ? Mắt cậu...ờ...
- Tớ biết rồi...
- Ừm...cậu đang buồn à ?
Hoshi ngẩng mặt lên, cười với cậu, xua tay :
- Đâu có đâu, tớ đang rất vui đấy chứ !
Ishikawa cười nhẹ, gật đầu với Hoshi :
- Vậy thì tốt rồi, vì nhìn mắt cậu có thâm quầng nên ...
- TỚ ĐÃ BIẾT ĐIỀU ĐÓ RỒI MÀ ISHIKAWA- KUN, CẬU ĐỪNG NHẮC ĐẾN NỮA !!!
Ishikawa hơi giật mình :
- À...xin lỗi cậu...
- Không, tớ sai rồi, tớ nói lớn quá. - Hoshi cười nhẹ, cúi mặt xuống
Trong tiết Văn học cổ điển, trong khi hầu như cả lớp đang nghe giảng, Hoshi lại cảm thấy rất buồn ngủ và khó chịu, cô tự nhủ nếu ngủ bây giờ thì sẽ bị phát hiện hoặc xảy xa thêm nhiều chuyện nữa, nhưng Hoshi sắp không chịu được nữa rồi. Bây giờ đầu cô đang rỗng tuếch, cô gục đầu xuống bàn, và ngủ...
Há ??, Mình đã ngủ từ lúc nào vậy ???, sách đâu rồi ??? Hoshi giật mình tỉnh dậy, đang là giờ ra chơi, vậy là cô đã ngủ tận 1 tiết. Cô quay sang bên cạnh. Hả??? Ishikawa, cậu ta đang đọc sách mà không đi chơi sao ??? Thấy cô đã dậy, Ishikawa nói 1 câu có vẻ châm biếm :
- Chào buổi sáng, dậy đi học thôi.
Hoshi vừa bất ngờ, vừa hốt hoảng :
- Nhưng t...tại sao tớ ngủ lại không bị phát hiện chứ ?? Tận 1 tiết liền...
- Tớ che cho cậu. - Ishikawa bất ngờ nói nhưng mặt vẫn đang nhìn vào sách
Hoshi đến gần Ishikawa :
- Tại sao cậu lại che cho tớ ?
- Cậu không sợ bị sensei phát hiện à ?
- Có, nhưng...
Hoshi về chỗ cũ, cúi mặt xuống bàn, ngại ngùng :
- Cảm ơn cậu, Ishikawa- kun...
- Không có gì đâu - Cậu cười và nói, rồi lại đọc sách
- Cậu tốt bụng thật đấy...
Ishikawa giật mình, " hả " 1 tiếng.
- Ano...etou.... cậu thật tốt bụng...chỉ vậy thôi...
Chỉ 1 câu thôi, nhưng Ishikawa lại lưu luyến nó đến vậy, cậu mở to mắt, nhìn Hoshi đang cười với mình.
END CHAP 3
Dài hơn hẳn 2 chap trước luôn (^_^;)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.