Chương 18
Briana
20/01/2016
Đến ngôi nhà hoang, 3 người họ xông thẳng vào, đạp đổ cửa.Nó và Linh bị ngất xỉu, toàn thân bầm tím, có chỗ còn chảy máu
- Mấy người…làm sao mà biết chỗ này_Nguyệt Ánh hoảng hồn
- Chuyện đó cô không cần biết, khi tôi còn đang tử tế thì mau thả họ ra_hắn lạnh giọng
- Sao tao phải làm thế…xử hết bọn nó cho tao?_Kim Ngân
Cả đám ngươì mặt mũi giữ tợn lao vào bọn hắn…chưa đầy 10’ sau, toàn bộ tay sai của Kim Ngân bị hạ gục dưới tay hắn
- Còn trò gì mới không, chơi mãi trò này chán quá_Trương nhi khoanh tay trước ngực
- Người cũng đã ngất, tao cũng thấy chán trò này rồi_nói xong Kim Ngân và Nguyệt Ánh đi luôn
- Đi dễ như vậy sao?_Trương Nhi
- Kệ họ đi Nhi, cứu người trước_Minh Nhật im hơi lặng tiếng bây giờ mới mở lời
Trương Nhi và hắn khẩn trương mở trói cho nó và Linh, còn Minh Nhật đi gọi xe cấp cứu
- Đau quá_nó tỉnh dậy, ngồi lên, xoa xoa hai bên thái dương
Nó nhìn lại mình.Toàn thân là những vết bầm, mùi thuốc sát trùng nồng nặc bay lên mũi nó, khiến nó thấy khó chịu
- Bực thật đấy, sao vô đây hoài vậy nè_nó càu nhàu
Giờ nó mới ngước đầu lên, nhìn xung quanh thì thấy Tú Linh nằm ở giường bên cạnh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền…ngó phòng bệnh, cũng không đến nỗi tệ:máy lạnh, ti vi, mọi thứ đều đầy đủ, liếc sơ cũng biết là phòng cao cấp rồi!!! (*bệnh viện mà như khách sạn*)
- Tỉnh rồi à_Minh Nhật bước vào, đồng thời cũng là lúc Tú Linh tỉnh dậy
- Anh về hồi nào thế, mới sang sớm mà đã oang oang cái giọng rồi_Nó lấy chăn trùm đầu, bỏ lơ anh hai nó
- Ơ cái con yêu quái này, anh nghe tin nhóc gặp nạn liền bỏ hết công việc về đây thăm nhóc mà nhóc phũ phàng với anh thế à.Chắc phải nói chuyện này với ba mẹ để công bố thân phận của nhóc quá, có như vậy thì người khác mới không dám xem thường nhóc như lúc trước nữa_anh nó trợn ngược mắt, mặt tỉnh như sáo
Nó lập tức thay đổi 180 độ
- Hơ anh à, chúng ta là anh em mà phải hơm!?….phải đùm bọc nhau chứ_nó
- Chỉ đùa thui mà nhóc, có cần rượu mật thế không?_anh nó cười
Giường bên , có một cặp đôi đang hưởng tuần trăng mật tại bệnh viện
- Sao anh biết em ở đó mà tìm thế_Tú Linh
- Nhờ Nam Bảo cả đấy_Minh Nhật
Tất cả mọi con mắt bây giờ đều hướng về phía hắn.Biết ý, hắn nói luôn
- Bí mật không thể bật mí_hắn
Nó và Tú Linh vài ngày sau đã được xuất “khách sạn”.Mọi vết thương gần như lành hẳn…những chuỗi ngày học buồn tẻ trên lớp lại bắt đầu
Hôm nay là thứ hai…có tiết sinh hoạt
- Quái nhở…cô mình có khi nào đi muộn đâu_Tân đi qua đi lại trước cửa lớp
- Chắc cô bận họp tý ấy mà_Trương Nhi
- Để tui xuống văn phòng hỏi cho_Lớp trưởng Hải My lên tiếng
Chừng chưa đầy 10’ sau, Hải My chạy như bay lên lớp…thở hồng hộc…gương mặt đỏ bừng
- Tụi bay ơi, tao nghe thầy Hiệu Trưởng nói cô Trang bị tai nạn nhập viện rồi_My lấy toàn bộ sức lực còn lại của mình để gào cho tụi nó biết
Cả lớp điếng hồn…xung quanh hoàn toàn im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau.Con nhện trên tường hôm nay không chạy vô duyên như mọi hôm mà chỉ im lặng….tất cả mọi thứ đều im lặng
- Giờ làm sao?_Tân
- Cuối giờ lên bệnh viện thăm cô chứ sao_Hải My
- Bà tưởng ở cái thành phố rộng lớn này chỉ có một cái bệnh việc thôi chắc, có mà mò kim đáy bể_Tân
-Chuyện nhỏ, hỏi thầy Hiệu Trưởng_Tú Linh lên tiếng
Cả lớp “À” lên một cái…Lớp trưởng lại tiếp
- Tao cũng đã hói rồi, thầy bảo thầy cũng chỉ mới vừa biết tin, không biết rõ là bệnh viện nào_Hải My
- Cả lớp đợi một lát_nó cầm chiếc điện thoại chạy ra ngoài
Hành lang lớp học.Tít…tít…tít
- Anh à, tìm cho em bệnh việc của cô Trịnh Hoa Trang
- Được rồi…_anh nó
Nó cứ 10s lại ngó chiếc điện thoại 1 lần….đợi tin của anh nó
-Cô hiện hay đang ở bệnh viện nhà mình đấy_anh nó
Nó cúp máy, chạy thẳng vào lớp
- Cô đang ở bệnh viện của tập đoàn B&T
- Sao cô lại ở trong cái bệnh viện lớn như vậy?Tao nghe nói nhà cô cũng không phải dạng giàu có gì đâu á_Tân cập nhật thông tin cho cả lớp
- Đi lẹ rồi tính sau_Hải My hối thúc
15’ sau, toàn bộ lực lượng của 10a2 đến bệnh viện thăm cô
Đến bệnh viện, cả lớp chạy thẳng vào phòng mổ…đèn tắt…y tá chạy ra chạy vào nườm nượp.Một số đứa chạy ra chạy vào trước cửa, một số đứa ngồi vò đầu bứt tóc ở ghế đợi
-Sao lâu vậy_Hải My
Đèn sáng, cánh cửa phòng bật mở…bác sĩ bước ra ngoài.Cả đám bao vây xung quanh bác sĩ.Nó lên tiếng trước
- Cô có sao không bác sĩ_nó
- Vết thương bị ở phần đầu khá nặng, tuy đã mổ nhưng vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm….có nguy cơ sẽ thành người thực vật…..bệnh nhân cần có động lực của người thân để có thể tỉnh lại, khỏe mạnh hoàn toàn
Toàn lớp thẫn thờ, ngồi phịch xuống ghế, mỗi con người theo đuổi một suy nghĩ riêng…mục đích chung là làm sao để cô khỏe lại…?
- Cũng trễ rồi….các bạn về đi kẻo ba mẹ lo lắng_Hải My lên tiếng
- Chúng ta sẽ lại vào thăm cô chứ_Tân
- Tất nhiên rồi, sau mỗi giờ học chúng ta sẽ đến đây thăm cô_Tú Linh
Lần lượt cả lớp ra về, mặt ai cũng ủ rũ.Nó lê từng bước về nhà…lết từ bước vào phòng
- Giờ nhóc mới về à_anh nó từ đâu dã đứng thủ sẵn ở trước cửa phòng nó
- Cô sẽ có nguy cơ trở thành người thực vật_nó nói luôn
- Cái gì…nghiêm trọng vậy sao_anh nó
- Tránh ra cho em vào coi nào, làm gì mà ghê vậy_nó lấy toàn bộ sức lực còn lại để “thều thào”
Anh nó về phòng…gọi điện thoại cho trợ lý riêng
- Điều tra thật chi tiết về Trịnh Hoa Trang cho tôi, nhất là về mẹ của cô ấy
- Tôi biết rồi_giọng nói bên kia trả lời lại
Sáng hôm nay, nó dậy rất sớm, nấu vài món đơn giản rồi đi học trước .
Không lâu sau thì anh nó cũng dậy luôn, bước xuống nhà, nhìn bàn ăn thì đã thấy đồ ăn có sẵn…
- Dì còn chưa dậy mà, con bé này rảnh ghê, học nấu ăn cơ đấy…tính bỏ ông anh này đi lấy chồng à_anh nó
Ngồi xuống bàn, Thiên Hiếu ăn thử….cũng không tệ lắm, quả thật không tệ_đây là lời nhận xét của anh nó khi lần đầu tiên ăn thức ăn do nó nấu
Hôm nay nó đến trường rất sớm do tối hôm qua nó về nhà không hề ngủ được một tí nào….5’ sau, hắn cũng đến.Thấy nó buồn buồn, hắn lại gần
- Ăn gì mà đến sớm vậy….tôi tưởng con gái bọn cô phải nướng cho khét nhà mới đến chứ_hắn
- Cậu ăn gì tôi ăn đó_nó
- Sao câu này nghe quen vậy ta_hắn
Nó bật cười…úp mặt xuống bàn.Hắn nhìn nó, cười theo…
- Cậu cười đẹp lắm…sao không cười mà cứ ủ rũ làm tớ buồn lắm biết không_hắn lí nhí
- Cậu nói gì_nó
- À đâu có gì_hắn đỏ mặt
30’ sau toàn bộ lớp đến…chủ đề chính là về cô chủ nhiệm
- Hôm nay cúp đi thăm cô đi bây_Tân lên tiếng
- Ổn không_Nguyệt Ánh
- Tao biết một đường có thể ra ngoài trường mà không ai biết_Dũng lên tiếng (*bạn này là sao đỏ nhá*)
Chuẩn bị xong xuôi…cả bọn theo chân Dũng đến con đường bí mật
- Đây nè_Dũng chỉ vào một tấm tôn đặt cạnh bức tường
- Tao có thấy gì đâu_hắn
- Mày tính lừa tộc tụi tao à_nó
- Bó tay tụi bay luôn_Dũng dùng sức kéo tấm tôm ra khỏi bức tường cao, để lộ một lỗ hở đủ để cho một người qua
- Đi lẹ đi_nó hối
Lần lượt từng đứa từng đứa lớp 10a2 đi qua “cánh cửa” đó.Thuê Taxi đến bệnh viện thăm cô.Đúng lúc, y tá đến kiểm tra phòng bệnh vừa xong
- Cô của con có sao không y tá_Hải My
- Tuy đã qua cơn nguy hiểm…nhưng nhịp tim của bệnh nhên vẫn còn rất yếu…cần nghỉ ngơi thêm.Các em có thể vô thăm cô được rồi đấy!
Cả lớp vào phòng bệnh, nói luyên thuyên đủ thứ về chuyện trên lớp, khi cô nghỉ dạy….Khi hoàng hôn xuống, tụi nó mới chịu rời khỏi bệnh viện
- Mấy người…làm sao mà biết chỗ này_Nguyệt Ánh hoảng hồn
- Chuyện đó cô không cần biết, khi tôi còn đang tử tế thì mau thả họ ra_hắn lạnh giọng
- Sao tao phải làm thế…xử hết bọn nó cho tao?_Kim Ngân
Cả đám ngươì mặt mũi giữ tợn lao vào bọn hắn…chưa đầy 10’ sau, toàn bộ tay sai của Kim Ngân bị hạ gục dưới tay hắn
- Còn trò gì mới không, chơi mãi trò này chán quá_Trương nhi khoanh tay trước ngực
- Người cũng đã ngất, tao cũng thấy chán trò này rồi_nói xong Kim Ngân và Nguyệt Ánh đi luôn
- Đi dễ như vậy sao?_Trương Nhi
- Kệ họ đi Nhi, cứu người trước_Minh Nhật im hơi lặng tiếng bây giờ mới mở lời
Trương Nhi và hắn khẩn trương mở trói cho nó và Linh, còn Minh Nhật đi gọi xe cấp cứu
- Đau quá_nó tỉnh dậy, ngồi lên, xoa xoa hai bên thái dương
Nó nhìn lại mình.Toàn thân là những vết bầm, mùi thuốc sát trùng nồng nặc bay lên mũi nó, khiến nó thấy khó chịu
- Bực thật đấy, sao vô đây hoài vậy nè_nó càu nhàu
Giờ nó mới ngước đầu lên, nhìn xung quanh thì thấy Tú Linh nằm ở giường bên cạnh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền…ngó phòng bệnh, cũng không đến nỗi tệ:máy lạnh, ti vi, mọi thứ đều đầy đủ, liếc sơ cũng biết là phòng cao cấp rồi!!! (*bệnh viện mà như khách sạn*)
- Tỉnh rồi à_Minh Nhật bước vào, đồng thời cũng là lúc Tú Linh tỉnh dậy
- Anh về hồi nào thế, mới sang sớm mà đã oang oang cái giọng rồi_Nó lấy chăn trùm đầu, bỏ lơ anh hai nó
- Ơ cái con yêu quái này, anh nghe tin nhóc gặp nạn liền bỏ hết công việc về đây thăm nhóc mà nhóc phũ phàng với anh thế à.Chắc phải nói chuyện này với ba mẹ để công bố thân phận của nhóc quá, có như vậy thì người khác mới không dám xem thường nhóc như lúc trước nữa_anh nó trợn ngược mắt, mặt tỉnh như sáo
Nó lập tức thay đổi 180 độ
- Hơ anh à, chúng ta là anh em mà phải hơm!?….phải đùm bọc nhau chứ_nó
- Chỉ đùa thui mà nhóc, có cần rượu mật thế không?_anh nó cười
Giường bên , có một cặp đôi đang hưởng tuần trăng mật tại bệnh viện
- Sao anh biết em ở đó mà tìm thế_Tú Linh
- Nhờ Nam Bảo cả đấy_Minh Nhật
Tất cả mọi con mắt bây giờ đều hướng về phía hắn.Biết ý, hắn nói luôn
- Bí mật không thể bật mí_hắn
Nó và Tú Linh vài ngày sau đã được xuất “khách sạn”.Mọi vết thương gần như lành hẳn…những chuỗi ngày học buồn tẻ trên lớp lại bắt đầu
Hôm nay là thứ hai…có tiết sinh hoạt
- Quái nhở…cô mình có khi nào đi muộn đâu_Tân đi qua đi lại trước cửa lớp
- Chắc cô bận họp tý ấy mà_Trương Nhi
- Để tui xuống văn phòng hỏi cho_Lớp trưởng Hải My lên tiếng
Chừng chưa đầy 10’ sau, Hải My chạy như bay lên lớp…thở hồng hộc…gương mặt đỏ bừng
- Tụi bay ơi, tao nghe thầy Hiệu Trưởng nói cô Trang bị tai nạn nhập viện rồi_My lấy toàn bộ sức lực còn lại của mình để gào cho tụi nó biết
Cả lớp điếng hồn…xung quanh hoàn toàn im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau.Con nhện trên tường hôm nay không chạy vô duyên như mọi hôm mà chỉ im lặng….tất cả mọi thứ đều im lặng
- Giờ làm sao?_Tân
- Cuối giờ lên bệnh viện thăm cô chứ sao_Hải My
- Bà tưởng ở cái thành phố rộng lớn này chỉ có một cái bệnh việc thôi chắc, có mà mò kim đáy bể_Tân
-Chuyện nhỏ, hỏi thầy Hiệu Trưởng_Tú Linh lên tiếng
Cả lớp “À” lên một cái…Lớp trưởng lại tiếp
- Tao cũng đã hói rồi, thầy bảo thầy cũng chỉ mới vừa biết tin, không biết rõ là bệnh viện nào_Hải My
- Cả lớp đợi một lát_nó cầm chiếc điện thoại chạy ra ngoài
Hành lang lớp học.Tít…tít…tít
- Anh à, tìm cho em bệnh việc của cô Trịnh Hoa Trang
- Được rồi…_anh nó
Nó cứ 10s lại ngó chiếc điện thoại 1 lần….đợi tin của anh nó
-Cô hiện hay đang ở bệnh viện nhà mình đấy_anh nó
Nó cúp máy, chạy thẳng vào lớp
- Cô đang ở bệnh viện của tập đoàn B&T
- Sao cô lại ở trong cái bệnh viện lớn như vậy?Tao nghe nói nhà cô cũng không phải dạng giàu có gì đâu á_Tân cập nhật thông tin cho cả lớp
- Đi lẹ rồi tính sau_Hải My hối thúc
15’ sau, toàn bộ lực lượng của 10a2 đến bệnh viện thăm cô
Đến bệnh viện, cả lớp chạy thẳng vào phòng mổ…đèn tắt…y tá chạy ra chạy vào nườm nượp.Một số đứa chạy ra chạy vào trước cửa, một số đứa ngồi vò đầu bứt tóc ở ghế đợi
-Sao lâu vậy_Hải My
Đèn sáng, cánh cửa phòng bật mở…bác sĩ bước ra ngoài.Cả đám bao vây xung quanh bác sĩ.Nó lên tiếng trước
- Cô có sao không bác sĩ_nó
- Vết thương bị ở phần đầu khá nặng, tuy đã mổ nhưng vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm….có nguy cơ sẽ thành người thực vật…..bệnh nhân cần có động lực của người thân để có thể tỉnh lại, khỏe mạnh hoàn toàn
Toàn lớp thẫn thờ, ngồi phịch xuống ghế, mỗi con người theo đuổi một suy nghĩ riêng…mục đích chung là làm sao để cô khỏe lại…?
- Cũng trễ rồi….các bạn về đi kẻo ba mẹ lo lắng_Hải My lên tiếng
- Chúng ta sẽ lại vào thăm cô chứ_Tân
- Tất nhiên rồi, sau mỗi giờ học chúng ta sẽ đến đây thăm cô_Tú Linh
Lần lượt cả lớp ra về, mặt ai cũng ủ rũ.Nó lê từng bước về nhà…lết từ bước vào phòng
- Giờ nhóc mới về à_anh nó từ đâu dã đứng thủ sẵn ở trước cửa phòng nó
- Cô sẽ có nguy cơ trở thành người thực vật_nó nói luôn
- Cái gì…nghiêm trọng vậy sao_anh nó
- Tránh ra cho em vào coi nào, làm gì mà ghê vậy_nó lấy toàn bộ sức lực còn lại để “thều thào”
Anh nó về phòng…gọi điện thoại cho trợ lý riêng
- Điều tra thật chi tiết về Trịnh Hoa Trang cho tôi, nhất là về mẹ của cô ấy
- Tôi biết rồi_giọng nói bên kia trả lời lại
Sáng hôm nay, nó dậy rất sớm, nấu vài món đơn giản rồi đi học trước .
Không lâu sau thì anh nó cũng dậy luôn, bước xuống nhà, nhìn bàn ăn thì đã thấy đồ ăn có sẵn…
- Dì còn chưa dậy mà, con bé này rảnh ghê, học nấu ăn cơ đấy…tính bỏ ông anh này đi lấy chồng à_anh nó
Ngồi xuống bàn, Thiên Hiếu ăn thử….cũng không tệ lắm, quả thật không tệ_đây là lời nhận xét của anh nó khi lần đầu tiên ăn thức ăn do nó nấu
Hôm nay nó đến trường rất sớm do tối hôm qua nó về nhà không hề ngủ được một tí nào….5’ sau, hắn cũng đến.Thấy nó buồn buồn, hắn lại gần
- Ăn gì mà đến sớm vậy….tôi tưởng con gái bọn cô phải nướng cho khét nhà mới đến chứ_hắn
- Cậu ăn gì tôi ăn đó_nó
- Sao câu này nghe quen vậy ta_hắn
Nó bật cười…úp mặt xuống bàn.Hắn nhìn nó, cười theo…
- Cậu cười đẹp lắm…sao không cười mà cứ ủ rũ làm tớ buồn lắm biết không_hắn lí nhí
- Cậu nói gì_nó
- À đâu có gì_hắn đỏ mặt
30’ sau toàn bộ lớp đến…chủ đề chính là về cô chủ nhiệm
- Hôm nay cúp đi thăm cô đi bây_Tân lên tiếng
- Ổn không_Nguyệt Ánh
- Tao biết một đường có thể ra ngoài trường mà không ai biết_Dũng lên tiếng (*bạn này là sao đỏ nhá*)
Chuẩn bị xong xuôi…cả bọn theo chân Dũng đến con đường bí mật
- Đây nè_Dũng chỉ vào một tấm tôn đặt cạnh bức tường
- Tao có thấy gì đâu_hắn
- Mày tính lừa tộc tụi tao à_nó
- Bó tay tụi bay luôn_Dũng dùng sức kéo tấm tôm ra khỏi bức tường cao, để lộ một lỗ hở đủ để cho một người qua
- Đi lẹ đi_nó hối
Lần lượt từng đứa từng đứa lớp 10a2 đi qua “cánh cửa” đó.Thuê Taxi đến bệnh viện thăm cô.Đúng lúc, y tá đến kiểm tra phòng bệnh vừa xong
- Cô của con có sao không y tá_Hải My
- Tuy đã qua cơn nguy hiểm…nhưng nhịp tim của bệnh nhên vẫn còn rất yếu…cần nghỉ ngơi thêm.Các em có thể vô thăm cô được rồi đấy!
Cả lớp vào phòng bệnh, nói luyên thuyên đủ thứ về chuyện trên lớp, khi cô nghỉ dạy….Khi hoàng hôn xuống, tụi nó mới chịu rời khỏi bệnh viện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.