Chương 49
Briana
11/04/2016
Nhà nó khó khăn lắm mới thuyết phục nó ăn vài thìa cháo vào bữa tối hôm qua vậy mà…ngày hôm nay nó lại nhịn cơm,
giam mình trong phòng.Mỗi bữa đều có người thay phiên mang cơm lên để
trước cửa phòng cho nó nhưng lần nào cũng mang xuống một mâm còn
nguyên.Thỉnh thoảng hiếm lắm mới thấy nó uống một ngụm nước nhỏ
-Cứ như vậy thì làm sao đây_mẹ nó
-Con nó đang trải qua thời gian khó khăn…công việc ở công ty để tôi và Thiên Hiếu lo, bà với con dâu ở nhà lo cho Thiên Hân đi_ba nó
Nó không khóc nữa, có lẽ do khóc quá nhiều nên hai tuyến lệ đã khô…mỗi ngày trôi qua nó đều nhớ đến cái cảnh tượng xé lòng ấy…mọi chuyện đều là hiểu lầm nhưng hắn…có hiểu như vậy hay không??
Ở nhà hắn, không khí chẳng mấy khả thi hơn.Hắn vẫn còn đỡ hơn nó, mỗi bữa đều ăn đều đặn nhưng ăn rất ít, kiểu như chỉ để cầm hơn.Toàn bộ thời gian còn lại thì ôm cái laptop 23/24
- Khoảng chừng một tuần nữa thì con trai em thành bộ xương cách trí mất_mẹ hắn
- Cũng phải thôi, chưa bao giờ tôi thấy con để ý đến một cô gái như Thiên Hân lâu đến như vậy_ba hắn
Haizzz…cả hai gia đình cùng đồng loạt thở dài, thương xót cho cuộc tình trái ngang của tụi nhỏ
Thường thì ai trong hoàn cảnh này mà có tâm trạng để đi học chứ!!Hắn và nó cũng thuộc dạng đó.Bỏ học không những mấy ngày mà là cả tuần liền…trong lớp ai cũng thấy lo lắng cho cả hai
*Tại canteen trường
- Bây giờ giải quyết hai đứa kia làm sao đây_Tú Linh
- Chia đôi nhóm ra, trai đến nhà Nam Bảo, nữ đến nhà Thiên Hân_Nguyệt Ánh
- Được đó, chia như vậy cho dễ nói chuyện_Minh Phong
- Vậy hết tiết cuối sáng nay đi nha_Trương Nhi
- OK_cả đội đồng thanh
Theo như kế hoạch, hết tiết cuối sáng nay, phe nữa một đường…phe nam một đường đến nhà hắn và nó
- Con bé sốt cao quá_mẹ nó vừa nói vừa thay khăn chườm trán cho nó
Kính coong_chuông nhà nó reo làm nó giật mình mở mắt
- Dậy rồi đi ráng ăn miếng cháo đi con_mẹ nó
- Để con ra mở cửa
Thu Hương lật đật chạy ra mở cổng, cho bốn người đẹp vào nhà.Trên tay Trương Nhi có xách một giỏ trái cây to tướng, đặt trên bàn ở phòng khách rồi lên lầu hai thăm nó
- Con không muốn ăn_nó
- Không ăn thì làm sao mà uống thước, con ráng ăn vài muỗng cho đỡ xót ruột_mẹ nó ân cần
- Không…._nó
Cốc cốc…Xuân Thủy gõ cửa.Thấy có bạn đến thăm, mẹ nó nhường phòng.Trước khi đi con dặn dò cẩn thận
- Tụi con thuyết phục nó ăn cho bác..từ hôm bữa đến giờ nó chưa ăn gì hết nên bây giờ bị sốt rồi
Cạch…cánh cửa phòng đóng lại, mắt nó không rời cửa sổ kính được đóng chặt, che thêm một lớp bởi tấm rèm trắng tinh khôi
Tú Linh biết ý, Linh tiến lại buộc rèm, mở cửa sổ cho nó…Ánh sáng chói chang mạnh mẽ từ bên ngoài chiếu thẳng vào mặt nó làm lộ rõ gương mặt hao gầy, hốc hác
Chắc là do cùng tuổi, dễ đoán được tâm lý nhau nên bằng cách nào đó, Trương Nhi đã dụ nó ăn gần hết bát cháo, uống xong liều thuốc hạ sốt…Nó nằm xuống ngủ li bì đến chiều
Nhân lúc nó ngủ, Tú Linh gọi điện thoại cho Minh Nhật
- Alô, anh Minh Nhật_Tú Linh
- Bên đó sao rồi_Nhật bốc máy
- Thiên Hân đang bị sốt cao lắm, khó khăn lắm mới bắt nó ăn được mấy thìa cháo_Tú Linh
- Ừ anh biết rồi_Minh Nhật cúp máy
Tú Linh bê chậu xuống dưới nhà thay nước khăn chườm cho nó
Khi tụi con trai đến nhà hắn, cánh cổng không đóng mà mở nên không ai kiêng nể, chạy xe vào nhà
- Nam Bảo, Nam Bảo đâu ra đây anh em gặp mặt nào_Minh Phong
Kim Ngân trong bếp tháo tạp dề, ra ngoài xem khách nào đến nhà
- Thì ra là mấy người…đến đây làm gì_Kim Ngân vẫn chưa bỏ được cái giọng kiêu kỳ
- Cái giọng đó là sao thế nào vậy…đây là nhà cô chắc?
Tuấn từ sau đi vào, do bận công việc nên anh tới sau, may mắn là vừa tới kịp để tai có thể nghe lọt những từ vừa nãy
- Bây giờ thì chưa…nhưng sắp rồi_Kim Ngân
- Sắp là sao chứ_Minh Phong
- Đừng có mà đổi chủ đề…đến đây làm gì_Kim Ngân
- Tìm cậu chủ của cô_Minh Nhật
- Đang ở trên phòng ấy_Kim Ngân chỉ tay trên lầu hai
Cả bọn con trai không thể nào ưa nổi cái cô mang tên “Kim Ngân” đó.Phải lườm Ngân một phát rõ sắc rồi mới lên phòng hắn
- Đến rồi hả_hắn gõ gõ trên bàn phím cái gì đấy
- Nam Bảo à_Minh Nhật
Hắn vẫn chăm chăm vào cái màn hình, chỉ dùng tai và miệng để nói chuyện
- Có chuyện gì_hắn
- Tú Linh nói Thiên Hân bị sốt cao lắm_Minh Nhật
- Cô ta bị sốt hay cảm lạnh thì có liên quan gì đến Hoàng Nam Bảo tôi_hắn cố nhấn mạnh bốn chữ cuối
- Nỡ để Thiên Hân như vậy sao_Tuấn
Hắn “Shut Down” chiếc máy tính…hai tay đan chéo vào nhau nói chuyện
- Nếu mấy người đến chỉ để nói chuyện này thì xin đi về dùm_hắn
- Tụi này chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà_Tuấn
- Nhức đầu quá, tôi muốn ở một mình_hắn nói to, khi tụi nam ra khỏi phòng còn nói với Kim Ngân: “Tiễn khách”
Chiều hôm nay có tiết học chiều nên mọi người giải tán sớm
- Cậu chưa về à_Khi nó tỉnh dậy thì thấy Tú Linh đang đo nhiệt độ cơ thể nó
- Chiều tớ xin cô nghỉ để chăm sóc cậu_Tú Linh
- Cảm ơn cậu_nó
Nó đã hạ sốt nhưng người thì vẫn nóng.Phải năn nỉ gãy cả lưỡi Tú Linh mới chịu dìu nó xuống lầu, nó còn nhờ Linh tập hợp cả nhà đầy đủ ở dưới phòng khách
Nó khoác sơ áo khoác rồi dựa vào vai Tú Linh bước xuống cầu thang…xuống đến phòng khách, nó ngồi ở vị trí trung tâm.Nghe đâu là thông báo tin quan trọng gì đấy
-Ba mẹ à_nó
-Con khỏe chưa mà xuống đây vậy_mẹ nó
-Con thấy đỡ hơn nhiều rồi_nó
Thu Hương từ trong bếp đi ra, để một ly sữa nóng trước mặt nó
-Em kêu mọi người tập hợp ở đây rốt cuộc là vì chuyện gì vậy_Thu Hương
-Nói lẹ đi mọi người sốt ruột lắm rồi đó_anh nó
Nó chỉnh lại cái áo khoác, nhìn thẳng vào mắt ba mẹ nó
-Ba mẹ và anh chị nghe cho rõ nhé: CON MUỐN ĐI DU HỌC_nó
Mười con mắt dí sát vào mặt nó, ai cũng không tin vào tai mình
-Con muốn đi du học à, tại sao lại như vậy chứ_ba nó
-Con muốn tránh xa nơi này một thời gian_nó
-Nếu đi thì con muốn đi đâu_mẹ nó
-Con sẽ đi California_nó
-Nếu sang đó thì em tính làm gì_anh nó
-Em sẽ sống ở San Francisco, học quản lý kinh doanh vài năm rồi nếu cảm thấy ổn thì em về nước giúp ba mẹ, còn nếu không thì em sẽ phát triển công ty nhà mình ở bên đó…chẳng phải nhà mình có chi nhánh ở bên đó hay sao_nó
- Đi như vậy không phải quá đột ngột hay sao_ba nó
- Thôi ba nó, cử để con nó đi cho khuây khỏa đầu óc_mẹ nó
- Khi nào em đi_Thu Hương
- Tối mai em đi_nó
- Nhanh quá, có thể dời lại được không_anh nó
Nó vẫn cương quyết
- Không, em đã thu dọn hành lý và đặt vé máy bay cả rồi
Tú Linh cũng ngạc nhiên không kém, cô tính chuyện nhà nó thì không xen vào nhưng chuyện nó đi nước ngoài thì không phải quá bất ngờ rồi sao.Cô đành chịu bất lịch sự chen vào
- Nếu vậy thì con sang California với Thiên Hân_Tú Linh
- Cả em cũng đi nữa sao_anh nó
- Nếu để Thiên Hân đi một mình em không yên tâm.Vả lại mẹ em cũng có ý gửi em sang đó để quản lý rồi…mẹ bảo tuy là hơi thiệt cho em nhưng để cho người ngoài quản lý em không yên tâm
- Em đã nói chuyện này với Minh Nhật chưa_anh nó
- Em nói rồi, anh ấy bảo mọi chuyện em làm anh ấy đều ủng hộ…Minh Nhật còn bảo nhất định sẽ đợi em về nữa mà_Tú Linh
- Vậy được rồi, có em đi anh cũng yên tâm phần nào.Em chuẩn bị đồ đi_anh nó
Tin nó và Tú Linh chuẩn bị qua nước ngoài nhanh chóng đồn đi cả trường…Ai cũng tiếc vì mất đi hai “người đẹp” của trường…hắn cũng biết điều đó.Hắn không muốn nó đi, hắn muốn nó ở lại nhưng bây giờ…hai người đã không còn là gì của nhau nữa rồi!
-Cứ như vậy thì làm sao đây_mẹ nó
-Con nó đang trải qua thời gian khó khăn…công việc ở công ty để tôi và Thiên Hiếu lo, bà với con dâu ở nhà lo cho Thiên Hân đi_ba nó
Nó không khóc nữa, có lẽ do khóc quá nhiều nên hai tuyến lệ đã khô…mỗi ngày trôi qua nó đều nhớ đến cái cảnh tượng xé lòng ấy…mọi chuyện đều là hiểu lầm nhưng hắn…có hiểu như vậy hay không??
Ở nhà hắn, không khí chẳng mấy khả thi hơn.Hắn vẫn còn đỡ hơn nó, mỗi bữa đều ăn đều đặn nhưng ăn rất ít, kiểu như chỉ để cầm hơn.Toàn bộ thời gian còn lại thì ôm cái laptop 23/24
- Khoảng chừng một tuần nữa thì con trai em thành bộ xương cách trí mất_mẹ hắn
- Cũng phải thôi, chưa bao giờ tôi thấy con để ý đến một cô gái như Thiên Hân lâu đến như vậy_ba hắn
Haizzz…cả hai gia đình cùng đồng loạt thở dài, thương xót cho cuộc tình trái ngang của tụi nhỏ
Thường thì ai trong hoàn cảnh này mà có tâm trạng để đi học chứ!!Hắn và nó cũng thuộc dạng đó.Bỏ học không những mấy ngày mà là cả tuần liền…trong lớp ai cũng thấy lo lắng cho cả hai
*Tại canteen trường
- Bây giờ giải quyết hai đứa kia làm sao đây_Tú Linh
- Chia đôi nhóm ra, trai đến nhà Nam Bảo, nữ đến nhà Thiên Hân_Nguyệt Ánh
- Được đó, chia như vậy cho dễ nói chuyện_Minh Phong
- Vậy hết tiết cuối sáng nay đi nha_Trương Nhi
- OK_cả đội đồng thanh
Theo như kế hoạch, hết tiết cuối sáng nay, phe nữa một đường…phe nam một đường đến nhà hắn và nó
- Con bé sốt cao quá_mẹ nó vừa nói vừa thay khăn chườm trán cho nó
Kính coong_chuông nhà nó reo làm nó giật mình mở mắt
- Dậy rồi đi ráng ăn miếng cháo đi con_mẹ nó
- Để con ra mở cửa
Thu Hương lật đật chạy ra mở cổng, cho bốn người đẹp vào nhà.Trên tay Trương Nhi có xách một giỏ trái cây to tướng, đặt trên bàn ở phòng khách rồi lên lầu hai thăm nó
- Con không muốn ăn_nó
- Không ăn thì làm sao mà uống thước, con ráng ăn vài muỗng cho đỡ xót ruột_mẹ nó ân cần
- Không…._nó
Cốc cốc…Xuân Thủy gõ cửa.Thấy có bạn đến thăm, mẹ nó nhường phòng.Trước khi đi con dặn dò cẩn thận
- Tụi con thuyết phục nó ăn cho bác..từ hôm bữa đến giờ nó chưa ăn gì hết nên bây giờ bị sốt rồi
Cạch…cánh cửa phòng đóng lại, mắt nó không rời cửa sổ kính được đóng chặt, che thêm một lớp bởi tấm rèm trắng tinh khôi
Tú Linh biết ý, Linh tiến lại buộc rèm, mở cửa sổ cho nó…Ánh sáng chói chang mạnh mẽ từ bên ngoài chiếu thẳng vào mặt nó làm lộ rõ gương mặt hao gầy, hốc hác
Chắc là do cùng tuổi, dễ đoán được tâm lý nhau nên bằng cách nào đó, Trương Nhi đã dụ nó ăn gần hết bát cháo, uống xong liều thuốc hạ sốt…Nó nằm xuống ngủ li bì đến chiều
Nhân lúc nó ngủ, Tú Linh gọi điện thoại cho Minh Nhật
- Alô, anh Minh Nhật_Tú Linh
- Bên đó sao rồi_Nhật bốc máy
- Thiên Hân đang bị sốt cao lắm, khó khăn lắm mới bắt nó ăn được mấy thìa cháo_Tú Linh
- Ừ anh biết rồi_Minh Nhật cúp máy
Tú Linh bê chậu xuống dưới nhà thay nước khăn chườm cho nó
Khi tụi con trai đến nhà hắn, cánh cổng không đóng mà mở nên không ai kiêng nể, chạy xe vào nhà
- Nam Bảo, Nam Bảo đâu ra đây anh em gặp mặt nào_Minh Phong
Kim Ngân trong bếp tháo tạp dề, ra ngoài xem khách nào đến nhà
- Thì ra là mấy người…đến đây làm gì_Kim Ngân vẫn chưa bỏ được cái giọng kiêu kỳ
- Cái giọng đó là sao thế nào vậy…đây là nhà cô chắc?
Tuấn từ sau đi vào, do bận công việc nên anh tới sau, may mắn là vừa tới kịp để tai có thể nghe lọt những từ vừa nãy
- Bây giờ thì chưa…nhưng sắp rồi_Kim Ngân
- Sắp là sao chứ_Minh Phong
- Đừng có mà đổi chủ đề…đến đây làm gì_Kim Ngân
- Tìm cậu chủ của cô_Minh Nhật
- Đang ở trên phòng ấy_Kim Ngân chỉ tay trên lầu hai
Cả bọn con trai không thể nào ưa nổi cái cô mang tên “Kim Ngân” đó.Phải lườm Ngân một phát rõ sắc rồi mới lên phòng hắn
- Đến rồi hả_hắn gõ gõ trên bàn phím cái gì đấy
- Nam Bảo à_Minh Nhật
Hắn vẫn chăm chăm vào cái màn hình, chỉ dùng tai và miệng để nói chuyện
- Có chuyện gì_hắn
- Tú Linh nói Thiên Hân bị sốt cao lắm_Minh Nhật
- Cô ta bị sốt hay cảm lạnh thì có liên quan gì đến Hoàng Nam Bảo tôi_hắn cố nhấn mạnh bốn chữ cuối
- Nỡ để Thiên Hân như vậy sao_Tuấn
Hắn “Shut Down” chiếc máy tính…hai tay đan chéo vào nhau nói chuyện
- Nếu mấy người đến chỉ để nói chuyện này thì xin đi về dùm_hắn
- Tụi này chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà_Tuấn
- Nhức đầu quá, tôi muốn ở một mình_hắn nói to, khi tụi nam ra khỏi phòng còn nói với Kim Ngân: “Tiễn khách”
Chiều hôm nay có tiết học chiều nên mọi người giải tán sớm
- Cậu chưa về à_Khi nó tỉnh dậy thì thấy Tú Linh đang đo nhiệt độ cơ thể nó
- Chiều tớ xin cô nghỉ để chăm sóc cậu_Tú Linh
- Cảm ơn cậu_nó
Nó đã hạ sốt nhưng người thì vẫn nóng.Phải năn nỉ gãy cả lưỡi Tú Linh mới chịu dìu nó xuống lầu, nó còn nhờ Linh tập hợp cả nhà đầy đủ ở dưới phòng khách
Nó khoác sơ áo khoác rồi dựa vào vai Tú Linh bước xuống cầu thang…xuống đến phòng khách, nó ngồi ở vị trí trung tâm.Nghe đâu là thông báo tin quan trọng gì đấy
-Ba mẹ à_nó
-Con khỏe chưa mà xuống đây vậy_mẹ nó
-Con thấy đỡ hơn nhiều rồi_nó
Thu Hương từ trong bếp đi ra, để một ly sữa nóng trước mặt nó
-Em kêu mọi người tập hợp ở đây rốt cuộc là vì chuyện gì vậy_Thu Hương
-Nói lẹ đi mọi người sốt ruột lắm rồi đó_anh nó
Nó chỉnh lại cái áo khoác, nhìn thẳng vào mắt ba mẹ nó
-Ba mẹ và anh chị nghe cho rõ nhé: CON MUỐN ĐI DU HỌC_nó
Mười con mắt dí sát vào mặt nó, ai cũng không tin vào tai mình
-Con muốn đi du học à, tại sao lại như vậy chứ_ba nó
-Con muốn tránh xa nơi này một thời gian_nó
-Nếu đi thì con muốn đi đâu_mẹ nó
-Con sẽ đi California_nó
-Nếu sang đó thì em tính làm gì_anh nó
-Em sẽ sống ở San Francisco, học quản lý kinh doanh vài năm rồi nếu cảm thấy ổn thì em về nước giúp ba mẹ, còn nếu không thì em sẽ phát triển công ty nhà mình ở bên đó…chẳng phải nhà mình có chi nhánh ở bên đó hay sao_nó
- Đi như vậy không phải quá đột ngột hay sao_ba nó
- Thôi ba nó, cử để con nó đi cho khuây khỏa đầu óc_mẹ nó
- Khi nào em đi_Thu Hương
- Tối mai em đi_nó
- Nhanh quá, có thể dời lại được không_anh nó
Nó vẫn cương quyết
- Không, em đã thu dọn hành lý và đặt vé máy bay cả rồi
Tú Linh cũng ngạc nhiên không kém, cô tính chuyện nhà nó thì không xen vào nhưng chuyện nó đi nước ngoài thì không phải quá bất ngờ rồi sao.Cô đành chịu bất lịch sự chen vào
- Nếu vậy thì con sang California với Thiên Hân_Tú Linh
- Cả em cũng đi nữa sao_anh nó
- Nếu để Thiên Hân đi một mình em không yên tâm.Vả lại mẹ em cũng có ý gửi em sang đó để quản lý rồi…mẹ bảo tuy là hơi thiệt cho em nhưng để cho người ngoài quản lý em không yên tâm
- Em đã nói chuyện này với Minh Nhật chưa_anh nó
- Em nói rồi, anh ấy bảo mọi chuyện em làm anh ấy đều ủng hộ…Minh Nhật còn bảo nhất định sẽ đợi em về nữa mà_Tú Linh
- Vậy được rồi, có em đi anh cũng yên tâm phần nào.Em chuẩn bị đồ đi_anh nó
Tin nó và Tú Linh chuẩn bị qua nước ngoài nhanh chóng đồn đi cả trường…Ai cũng tiếc vì mất đi hai “người đẹp” của trường…hắn cũng biết điều đó.Hắn không muốn nó đi, hắn muốn nó ở lại nhưng bây giờ…hai người đã không còn là gì của nhau nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.