Chương 64
Briana
25/04/2016
Kim Ngân làm việc ở nhà hàng tính trên đầu ngón tay cũng đã được một
tháng.Hôm nay là ngày nhà hàng phát lương cho nhân viên, vì Kim Ngân là
nhân viên mới mà làm việc rất chăm chỉ nên được quản lý thưởng thêm một
phần thưởng nho nhỏ
[Có tiền rồi, mau đến nơi đó thôi]_Kim Ngân nghĩ thầm.Cất cẩn thận tiền vào túi, Kim Ngân bắt xe đến nhà nó
- Phù…._Kim Ngân hít một hơi dài, vào bấm chuông cửa nhà nó.Chị Thu Hương lật đật từ trong nhà chạy ra mở cổng
- Em đến đây có việc gì không_Thu Hương
- Chỉ cảm phiền gọi Thiên Hân ra dùm em có việc không ạ_Kim Ngân
- Đợi một lát_Thu Hương đóng cổng, vào trong nhà gọi nó ra
Bây giờ mới là sáng sớm, nó còn đang say giấc nồng trên giường, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.Thu Hương lên phòng nó, gõ cửa mãi mà không thấy trả lời, Hương tự ý mở cửa xông vào
- Ôi trời con bé này, nhìn cái tướng ngủ của nó kìa!_Hương lay con sâu ngủ đang cuộn tròn trong chăn bông ấm áp
- Này, em mau dậy đi, có bạn đến tìm kìa_Thu Hương
- 5 phút nữa_nó đưa bàn tay ra trả giá
- Có bạn đến kiếm em kìa, mau xuống đi để bạn đợi_Thu Hương
- Đứa nào mới sáng sớm mà đến đây phá đám vậy_nó mắt nhắm mắt mở, tung chăn bong ra khỏi người vào nhà vệ sinh thay đồ
Nó xuống lầu ra ngoài cổng_nơi Kim Ngân đang đợi bên ngoài
- Cậu vào nhà chơi_nó
- Không cần, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi_Kim Ngân
- Ừ, có chuyện gì_nó
- Đây nè_Kim Ngân lấy từ túi một cái phong bì đựng tiền đặt vào tay nó
- Cái này là gì vậy
Nó nhìn vào phong bì trên tay mình
- Coi như là thuốc men đền bù cho cậu, là tiền lương tháng đầu tiên làm việc của tôi đó_Kim Ngân
- Không cần đâu, cậu cứ giữ mà xài_nó
- Cậu cứ cầm đi, giờ tôi phải quay lại làm việc rồi_Kim Ngân nói xong thì chạy biến không kịp để nó phản ứng
Nó chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm bức vào nhà.Lên phòng mình cất cái phong bì dó vào một hộp gỗ, khóa cẩn thận
- Kim Ngân đến tìm em à, có chuyện gì vậy_anh nó
- Bạn ý đến xin lỗi em chuyện lúc trước thôi mà, không có gì đâu_nó
Sau khi bữa sáng kết thúc, căn nhà lại trở về vắng vẻ như thường…chán hơn là mọi người trong nhà không cho nó đi làm vì bảo nó còn yếu, cơ thể chưa khỏe hắn.Đi làm gặp nhiều áp lực, bệnh tình sẽ trở nên nặng hơn
- Ohhhh, chán quá đi_nó rê qua rê lại cái điện thoại
Đang chán chườm thì Tú Linh_vị cứu tinh vui vẻ gọi đến thoại cho nó gỡ buồn
- Alô, tao nghe đây_nó
- Chuyện của mày với Nam Bảo sao rồi, mày vẫn mất trí nhớ rồi lạnh nhạt với hắn ta hả_Tú Linh
- Ừ, tao muốn thử Bảo thêm vài hôm nữa xem thế nào rồi tao sẽ hạ màn nhanh thôi_nó
- Vậy nhé, tao bận rồi_Tú Linh cúp máy
Cuộc điện thoại ngắn ngủn trên đã được hắn đứng bên ngoài nghe lỏm hết
- Cô nhóc này, đùa vậy cậu thấy vui lắm sao…cái gì mà thử lòng chứ? cậu không tin tôi à?_hắn
[Cứ đợi đấy, tôi cho cậu xem màn kịch thứ hai_hắn]
Hắn làm bộ như đi từ ngoài vào, vui vẻ tháo giày bước vào nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra
- Cậu thấy khỏe chưa_hắn
- Bình thường_nó kiệm lời
Hắn dọn đồ ăn đã mua sẵn ra bàn cho nó rồi bỏ lên lầu
- Thiên Hân này_hắn tìm cách gây sự chú ý của nó
Nó nghe hắn gọi, ngẩng đầu lên lầu nhìn hắn đi xuống…hắn trượt chân ngã từ cầu thang lầu hai xuống lầu một
Nó hốt hoảng, chạy đến bên hắn….hình như mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, máu trên đầu hắn bắt đầu chảy một ít sau tóc rồi
- Thiên…Hân….à_hắn hấp hối
Nó đã nước mắt dài nước mắt ngắn lăn trên má, cầm tay hắn khóc lớn
- Tớ rất buồn…vì cậu không còn nhớ tớ là ai nữa rồi_hắn
Nó không còn suy tính gì, sợ hắn gặp chuyện gì
- Tớ xin lỗi…tớ không hề bị mất trí nhớ…_nó
- Vậy cậu không quên những kí ức lúc trước sao
- Ừ…tớ nhớ hết…nhớ hết toàn bộ mà_nó
Hắn giả vờ tắt thở, hai mắt nhắm nghiền
- Chỉ cần cậu tỉnh dậy, cậu nói gì tớ cũng nghe theo_nó hét lớn
Hắn như vớ được vàng, mở hai mắt to hết cỡ
- Là cậu nói đấy nhé_hắn
Nó ngẩng đầu, đánh vào cánh tay hắn một cái rõ đau
- Cậu thấy vui lắm sao, suýt nữa thì cậu hù chết tớ đó_nó
- Nếu tớ không làm vậy thì sao lật được cái bộ mặt ngây thơ vô số tội của cậu hả_hắn
- Hứ…._nó quay ngoắc đầu về phía khác, không thèm nhìn hắn
- A…a….đau quá_hắn ôm đầu
[Cậu định giở trò đến khi nào_nó vẫn không tin, nghĩ hắn vẫn còn đùa dai]
Thấy hắn vẫn rên, nó quay lại nạt cho một cô rõ to
- Chuyện gì…._nó vừa quay đâu lại thì trên đầu hắn chảy máu, nó dìu hắn vào phòng băng bó vết thương
- Giờ cậu không mất trí nhớ, quay về làm bạn gái tớ nhé, Thiên Hân_hắn
- Bạn gái cái đầu cậu ý_nó
- Chẳng phải cậu bảo tớ nói gì cũng nghe hay sao, tính lật mặt à_hắn
- Ờ…thì…._nó
- Mệt nha, không ậm ừ gì hết, tớ nói là phải nghe rõ chưa_băng bó vết thương xong, nó không nói gì mà bỏ ra ngoài
Cuộc đời nó thật là thảm, chưa được bao lâu mà cả hai nhà đều biết chuyện nó giả mất trí nhớ về hắn và hai đứa nó đã quay lại với nhau
- Em đừng làm phó chủ tịch nữa, đi học sân khấu điện ảnh là vừa đấy_anh nó
- Chúc mừng hai đứa nhé_mẹ hắn
Hai đứa nó là nhân vật chính hôm nay mà cứ ngại ngùng như kiểu mới yêu nhau làm ba mẹ hai nhà không khỏi những trận cười vỡ bụng
Sau khi hai tụi nó quay lại, tụi nó đã chuyển ra sống riêng
- Thỉnh thoảng cô về mua đồ chơi cho Bi nha_nó bẹo hai má hồng hào của Bi
- Hai đứa nhớ về thăm nhà thường xuyên nha_ba nó
- Tạm biệt cả nhà con đi đây_nó/hắn
Căn nhà mới được chuẩn bị khá sạch sẽ và chu đáo theo ý muốn của hắn.Đặc biệt hơn, không có người làm như ý muốn của hắn
- Căn nhà gì mà lắm phòng quá vậy, cậu tính để cho hai chúng ta khi giận nhau thì ngủ riêng à_nó
- Cậu không thích thì chúng ta đập đi xây nhà mới_hắn
- Điên…đẹp thế này còn đập đi xây lại_nó
Nó chỉ thuê vào người vận chuyển đồ vào nhà
Màn đêm nhanh chóng kéo xuống cùng các vì sao sáng lấp lánh báo hiệu một ngày dài mệt mỏi sắp kết thúc
- Này, cậu xuống nấu đồ ăn tối đi, đói bụng quá_nó
- Cái gì…cái này thì đàn bà con gái phải đảm nhận chứ_hắn kêu ca
- Không biết…mặc kệ, mau xuống nấu đi…nhanh lên_nó đẩy người hắn xuống lầu, khóa chặt cửa
[Làm vậy có ác quá không ta]
[Kệ cậy ấy, mình cứ lo làm chuyện của mình là được rồi]
[Có khi nào cậy ý phỏng tay chảy máu ở dưới rồi không trời]
Nó đấu tranh tư tưởng mãi cuối cùng phải mở cửa xuống nấu ăn dùm hắn
- Lên lầu đi, để tớ giải nấu ăn cho_nó nhìn cái đổng lộn xộn trên nhà bếp
- Biết ngay là cậu sẽ xuống mà…hì hì, cậu là nhất đấy_nó hôn lên má nó rồi chạy tọt lên lầu
[Cái tên này, phải cẩn thận nếu không bị hắn dụ dỗ như chơi]
Từ lâu nấu ăn cho hắn đã là niềm vui của nó, nó đã học rất nhiều món ăn angon từ bà ngoại của hắn nên cũng đã nắm được phần nào khẩu vị khó chiều khó ưa của hắn
- Xong rồi nè, mau xuống ăn đi_nó gọi lớn
Hắn từ trên lầu chạy tọt xuống, ngồi vào bàn chờ bếp trưởng dọn đồ ăn
- Ngon quá đi à_hắn vừa ăn vừa khen liên tục
- Ngon thì ăn nhiều vào_nó
- Cậu ăn đi, ăn gì mà ít vậy…tính ăn kiêng à_hắn
- Kiêng cử gì đâu_nó
- Tớ mà mập ra là tại cậu đấy nhé, nấu cho lắm món ngon vào rồi bắt tớ ăn cho hết.Sau này tớ mập ú ụ cho con heo rồi lại nói à_hắn
- Tớ ăn xong rồi đó, ai ăn sau thì dọn rồi rửa chén nhé
Không kịp để hắn phản ứng, nó chạy nhanh ra xích đù uống trà
Một lát sau hắn cũng giải quyết xong chén đĩa, tay cầm li nước cam lạnh đặt lên má nó
- Lạnh quá…._miệng thì vẫn than nhưng trong lòng thì cười thầm
- Cho chết này_hắn búng tay nó, chạy quanh hồ bơi mini trong nhà
- Đợi đấy, ngộ sẽ báo chù_nó đặt ly nước cam xuống bàn, chạy theo hắn
[Những ngày tháng tươi đẹp đang dần mở ta trước mắt…………..]
[Có tiền rồi, mau đến nơi đó thôi]_Kim Ngân nghĩ thầm.Cất cẩn thận tiền vào túi, Kim Ngân bắt xe đến nhà nó
- Phù…._Kim Ngân hít một hơi dài, vào bấm chuông cửa nhà nó.Chị Thu Hương lật đật từ trong nhà chạy ra mở cổng
- Em đến đây có việc gì không_Thu Hương
- Chỉ cảm phiền gọi Thiên Hân ra dùm em có việc không ạ_Kim Ngân
- Đợi một lát_Thu Hương đóng cổng, vào trong nhà gọi nó ra
Bây giờ mới là sáng sớm, nó còn đang say giấc nồng trên giường, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.Thu Hương lên phòng nó, gõ cửa mãi mà không thấy trả lời, Hương tự ý mở cửa xông vào
- Ôi trời con bé này, nhìn cái tướng ngủ của nó kìa!_Hương lay con sâu ngủ đang cuộn tròn trong chăn bông ấm áp
- Này, em mau dậy đi, có bạn đến tìm kìa_Thu Hương
- 5 phút nữa_nó đưa bàn tay ra trả giá
- Có bạn đến kiếm em kìa, mau xuống đi để bạn đợi_Thu Hương
- Đứa nào mới sáng sớm mà đến đây phá đám vậy_nó mắt nhắm mắt mở, tung chăn bong ra khỏi người vào nhà vệ sinh thay đồ
Nó xuống lầu ra ngoài cổng_nơi Kim Ngân đang đợi bên ngoài
- Cậu vào nhà chơi_nó
- Không cần, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi_Kim Ngân
- Ừ, có chuyện gì_nó
- Đây nè_Kim Ngân lấy từ túi một cái phong bì đựng tiền đặt vào tay nó
- Cái này là gì vậy
Nó nhìn vào phong bì trên tay mình
- Coi như là thuốc men đền bù cho cậu, là tiền lương tháng đầu tiên làm việc của tôi đó_Kim Ngân
- Không cần đâu, cậu cứ giữ mà xài_nó
- Cậu cứ cầm đi, giờ tôi phải quay lại làm việc rồi_Kim Ngân nói xong thì chạy biến không kịp để nó phản ứng
Nó chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm bức vào nhà.Lên phòng mình cất cái phong bì dó vào một hộp gỗ, khóa cẩn thận
- Kim Ngân đến tìm em à, có chuyện gì vậy_anh nó
- Bạn ý đến xin lỗi em chuyện lúc trước thôi mà, không có gì đâu_nó
Sau khi bữa sáng kết thúc, căn nhà lại trở về vắng vẻ như thường…chán hơn là mọi người trong nhà không cho nó đi làm vì bảo nó còn yếu, cơ thể chưa khỏe hắn.Đi làm gặp nhiều áp lực, bệnh tình sẽ trở nên nặng hơn
- Ohhhh, chán quá đi_nó rê qua rê lại cái điện thoại
Đang chán chườm thì Tú Linh_vị cứu tinh vui vẻ gọi đến thoại cho nó gỡ buồn
- Alô, tao nghe đây_nó
- Chuyện của mày với Nam Bảo sao rồi, mày vẫn mất trí nhớ rồi lạnh nhạt với hắn ta hả_Tú Linh
- Ừ, tao muốn thử Bảo thêm vài hôm nữa xem thế nào rồi tao sẽ hạ màn nhanh thôi_nó
- Vậy nhé, tao bận rồi_Tú Linh cúp máy
Cuộc điện thoại ngắn ngủn trên đã được hắn đứng bên ngoài nghe lỏm hết
- Cô nhóc này, đùa vậy cậu thấy vui lắm sao…cái gì mà thử lòng chứ? cậu không tin tôi à?_hắn
[Cứ đợi đấy, tôi cho cậu xem màn kịch thứ hai_hắn]
Hắn làm bộ như đi từ ngoài vào, vui vẻ tháo giày bước vào nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra
- Cậu thấy khỏe chưa_hắn
- Bình thường_nó kiệm lời
Hắn dọn đồ ăn đã mua sẵn ra bàn cho nó rồi bỏ lên lầu
- Thiên Hân này_hắn tìm cách gây sự chú ý của nó
Nó nghe hắn gọi, ngẩng đầu lên lầu nhìn hắn đi xuống…hắn trượt chân ngã từ cầu thang lầu hai xuống lầu một
Nó hốt hoảng, chạy đến bên hắn….hình như mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, máu trên đầu hắn bắt đầu chảy một ít sau tóc rồi
- Thiên…Hân….à_hắn hấp hối
Nó đã nước mắt dài nước mắt ngắn lăn trên má, cầm tay hắn khóc lớn
- Tớ rất buồn…vì cậu không còn nhớ tớ là ai nữa rồi_hắn
Nó không còn suy tính gì, sợ hắn gặp chuyện gì
- Tớ xin lỗi…tớ không hề bị mất trí nhớ…_nó
- Vậy cậu không quên những kí ức lúc trước sao
- Ừ…tớ nhớ hết…nhớ hết toàn bộ mà_nó
Hắn giả vờ tắt thở, hai mắt nhắm nghiền
- Chỉ cần cậu tỉnh dậy, cậu nói gì tớ cũng nghe theo_nó hét lớn
Hắn như vớ được vàng, mở hai mắt to hết cỡ
- Là cậu nói đấy nhé_hắn
Nó ngẩng đầu, đánh vào cánh tay hắn một cái rõ đau
- Cậu thấy vui lắm sao, suýt nữa thì cậu hù chết tớ đó_nó
- Nếu tớ không làm vậy thì sao lật được cái bộ mặt ngây thơ vô số tội của cậu hả_hắn
- Hứ…._nó quay ngoắc đầu về phía khác, không thèm nhìn hắn
- A…a….đau quá_hắn ôm đầu
[Cậu định giở trò đến khi nào_nó vẫn không tin, nghĩ hắn vẫn còn đùa dai]
Thấy hắn vẫn rên, nó quay lại nạt cho một cô rõ to
- Chuyện gì…._nó vừa quay đâu lại thì trên đầu hắn chảy máu, nó dìu hắn vào phòng băng bó vết thương
- Giờ cậu không mất trí nhớ, quay về làm bạn gái tớ nhé, Thiên Hân_hắn
- Bạn gái cái đầu cậu ý_nó
- Chẳng phải cậu bảo tớ nói gì cũng nghe hay sao, tính lật mặt à_hắn
- Ờ…thì…._nó
- Mệt nha, không ậm ừ gì hết, tớ nói là phải nghe rõ chưa_băng bó vết thương xong, nó không nói gì mà bỏ ra ngoài
Cuộc đời nó thật là thảm, chưa được bao lâu mà cả hai nhà đều biết chuyện nó giả mất trí nhớ về hắn và hai đứa nó đã quay lại với nhau
- Em đừng làm phó chủ tịch nữa, đi học sân khấu điện ảnh là vừa đấy_anh nó
- Chúc mừng hai đứa nhé_mẹ hắn
Hai đứa nó là nhân vật chính hôm nay mà cứ ngại ngùng như kiểu mới yêu nhau làm ba mẹ hai nhà không khỏi những trận cười vỡ bụng
Sau khi hai tụi nó quay lại, tụi nó đã chuyển ra sống riêng
- Thỉnh thoảng cô về mua đồ chơi cho Bi nha_nó bẹo hai má hồng hào của Bi
- Hai đứa nhớ về thăm nhà thường xuyên nha_ba nó
- Tạm biệt cả nhà con đi đây_nó/hắn
Căn nhà mới được chuẩn bị khá sạch sẽ và chu đáo theo ý muốn của hắn.Đặc biệt hơn, không có người làm như ý muốn của hắn
- Căn nhà gì mà lắm phòng quá vậy, cậu tính để cho hai chúng ta khi giận nhau thì ngủ riêng à_nó
- Cậu không thích thì chúng ta đập đi xây nhà mới_hắn
- Điên…đẹp thế này còn đập đi xây lại_nó
Nó chỉ thuê vào người vận chuyển đồ vào nhà
Màn đêm nhanh chóng kéo xuống cùng các vì sao sáng lấp lánh báo hiệu một ngày dài mệt mỏi sắp kết thúc
- Này, cậu xuống nấu đồ ăn tối đi, đói bụng quá_nó
- Cái gì…cái này thì đàn bà con gái phải đảm nhận chứ_hắn kêu ca
- Không biết…mặc kệ, mau xuống nấu đi…nhanh lên_nó đẩy người hắn xuống lầu, khóa chặt cửa
[Làm vậy có ác quá không ta]
[Kệ cậy ấy, mình cứ lo làm chuyện của mình là được rồi]
[Có khi nào cậy ý phỏng tay chảy máu ở dưới rồi không trời]
Nó đấu tranh tư tưởng mãi cuối cùng phải mở cửa xuống nấu ăn dùm hắn
- Lên lầu đi, để tớ giải nấu ăn cho_nó nhìn cái đổng lộn xộn trên nhà bếp
- Biết ngay là cậu sẽ xuống mà…hì hì, cậu là nhất đấy_nó hôn lên má nó rồi chạy tọt lên lầu
[Cái tên này, phải cẩn thận nếu không bị hắn dụ dỗ như chơi]
Từ lâu nấu ăn cho hắn đã là niềm vui của nó, nó đã học rất nhiều món ăn angon từ bà ngoại của hắn nên cũng đã nắm được phần nào khẩu vị khó chiều khó ưa của hắn
- Xong rồi nè, mau xuống ăn đi_nó gọi lớn
Hắn từ trên lầu chạy tọt xuống, ngồi vào bàn chờ bếp trưởng dọn đồ ăn
- Ngon quá đi à_hắn vừa ăn vừa khen liên tục
- Ngon thì ăn nhiều vào_nó
- Cậu ăn đi, ăn gì mà ít vậy…tính ăn kiêng à_hắn
- Kiêng cử gì đâu_nó
- Tớ mà mập ra là tại cậu đấy nhé, nấu cho lắm món ngon vào rồi bắt tớ ăn cho hết.Sau này tớ mập ú ụ cho con heo rồi lại nói à_hắn
- Tớ ăn xong rồi đó, ai ăn sau thì dọn rồi rửa chén nhé
Không kịp để hắn phản ứng, nó chạy nhanh ra xích đù uống trà
Một lát sau hắn cũng giải quyết xong chén đĩa, tay cầm li nước cam lạnh đặt lên má nó
- Lạnh quá…._miệng thì vẫn than nhưng trong lòng thì cười thầm
- Cho chết này_hắn búng tay nó, chạy quanh hồ bơi mini trong nhà
- Đợi đấy, ngộ sẽ báo chù_nó đặt ly nước cam xuống bàn, chạy theo hắn
[Những ngày tháng tươi đẹp đang dần mở ta trước mắt…………..]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.