Chương 15: kế hoạch tỉnh tò
Điệp Cửu
05/02/2018
Hà Thanh đi qua đi lại trước cổng, cũng không biết là lần thứ bao nhiêu nhìn đến con đường kia thì rốt cuộc Nguyên Khôi xuất hiện.
“Nguyên Khôi!”
Nguyên Khôi không có ý định nói chuyện với Hà Thanh, thế nhưng khi nghe thấy tên mình, cậu vẫn dừng lại.
“Tan học cũng lâu rồi sao bây giờ cậu mới về, mình nghe mẹ cậu nói cậu còn chưa về nên hơi lo.”
“Xe Minh Châu bị hỏng nên đưa cậu ấy về.”
Hà Thanh rất ngạc nhiên: “Không dưng sao lại hư chứ?”
“Không biết!”
Biết mới có vấn đề, bởi người làm ra ‘sự hư hỏng’ đó không ai khác ngoài cô.
Có tật thì giật mình, cho nên ‘gây án’ cô tự mình về trước, thực không nghĩ tới lại làm lợi cho người khác.
Sẽ lại không có lần sau đâu!
***
Minh Châu tuy không phải chị đại gì cho cam, thế nhưng bị chặn đường thì đúng là lần đầu tiên trong đời.
Hôm qua thì bị xì lốp xe, hôm nay bị chặn đường, chắc gần đây cô sống phúc hậu quá rồi đây mà.
“Cậu không muốn về nhà thì đừng về, nhưng cũng đừng có chặn đường người khác thế chứ, tôi còn muốn ăn cơm mẹ nấu nha!”
Nếu là người khác, thì cô chắc còn nói chuyện hiền lành một chút chứ cái vị ‘tình địch’ mặt dày này thì còn lâu, cô còn muốn mắng thêm mấy câu nữa cho sướng miệng. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì Hà Thanh lại lùi sang một bên thật.
Minh Châu: “...”
Tố Vân, Ngọc Yến cũng đồng dạng bị chặn, thấy thế liền lần lượt đi qua, đến lượt Minh Châu chuẩn bị đi qua, thì một lần nữa đường lại bị chặn.
Minh Châu tức đến ói máu! Đùa nhau đấy à.
Trái lại, Hà Thanh vẫn thản nhiên nhún vai như không có chuyện gì, nói:
“Chúng ta nói chuyện với cậu một lát.”
Minh Châu ngạc nhiên, hai người thân đến mức có chuyện để nói riêng cơ á, sao hồi giờ cô không biết nhỉ!!!
“Có chuyện gì nói luôn đi.”
“Vậy thì tôi cũng không ngại cùng cậu đứng đây đến chiều đâu.”
Cũng lúc này, từ bụng Minh Châu truyền đến hai tiếng “ọt ọt” để nói cho chủ nhân của nó biết rằng ‘nó đã đói lắm rồi.’ Thế nên, cô chịu thua, không phải thua Hà Thanh mà là thua chính cái bụng của mình.
Khí thế bỗng chốc lép xẹp như quả bóng xì hơi: “Được rồi, nói gì nói lẹ lẹ đi cho tôi còn về, Tố Vân, Ngọc Yến hai bà nhớ chờ tôi, cấm về trước đấy!”
Mình chịu khổ cũng không quên kéo theo hai người khác đâu!
***
“Tôi thích Nguyên Khôi!”
“Và tôi biết cậu cũng thích cậu ấy. Cho nên chúng ta cạnh tranh công bằng đi, cậu thấy thế nào?”
“Cạnh tranh công bằng... là thế nào?”
“Cả hai chúng ta cùng tỏ tình, nếu cậu ấy đồng ý người nào, thì chính là người đó thắng, người kia đương nhiên phải cách xa cậu ấy một chút.”
“Nếu cả hai cậu ấy đều không thích thì sao?”
“Tôi lại không nghĩ vậy đâu!”
Minh Châu nhớ lại cuộc nói chuyện ‘riêng tư’ lúc chiều với Hà Thanh mà tức đến sôi máu.
Trên đời làm sao lại có loại người tự tin đến điên rồ thế chứ, cái gì gọi là cạnh tranh công bằng cơ chứ, rõ là chẳng có tí công bằng nào.
Minh Châu vò tung mái tóc ngắn củn của mình, não cũng muốn xoắn thành một cục, thế nhưng cái người điên nhất vẫn là cô đây này, như thế nào lại chấp nhận cái lời công kích ‘công lệch’ đấy cơ chứ.
Đúng là điên hết sức mà!
Đâm lao thì phải theo lao. Đây chính là kết luận của Minh Châu sau một đêm chằn chọc suy nghĩ. Không nhưng đâm mà còn phải đâm thật nhanh thật sớm, làm người có thể thua về nhan sắc nhưng nhất định không thể thua về khí thế và tốc độ.
Thế là bạn học Minh Châu bắt đầu lên kế hoạch ‘tỉnh tò’. Mà kế hoạch này đương nhiên không thể thiếu sự góp mặt hai quân sư ‘gà mờ’ Tố Vân và Ngọc Yến rồi.
Sau khi họp cuộc họp tối cao, ban quân sư đã đưa ra những phương án sau:
Phương án 1: Viết thư tình. (Loại từ vòng gửi xe, lý do: quá sến.)
Phương án 2: Nến trái tim. (Loại, lý do: quá quá sến.)
Phương án 3: Không có phương án ba!!!
Minh Châu thẳng tay đập cái bốp vào đâu hai đứa bạn: “Trong đầu tụi bay còn có gì khác ngoài phim Hàn không hả?”
“Bà có giỏi thì đừng có nhờ tụi tôi.”
Minh Châu uể oải nằm ườn ra bàn: “Nếu mà tôi nghĩ ra thì còn cần nhờ đến hai bà chắc.” Đăng bởi: admin
“Nguyên Khôi!”
Nguyên Khôi không có ý định nói chuyện với Hà Thanh, thế nhưng khi nghe thấy tên mình, cậu vẫn dừng lại.
“Tan học cũng lâu rồi sao bây giờ cậu mới về, mình nghe mẹ cậu nói cậu còn chưa về nên hơi lo.”
“Xe Minh Châu bị hỏng nên đưa cậu ấy về.”
Hà Thanh rất ngạc nhiên: “Không dưng sao lại hư chứ?”
“Không biết!”
Biết mới có vấn đề, bởi người làm ra ‘sự hư hỏng’ đó không ai khác ngoài cô.
Có tật thì giật mình, cho nên ‘gây án’ cô tự mình về trước, thực không nghĩ tới lại làm lợi cho người khác.
Sẽ lại không có lần sau đâu!
***
Minh Châu tuy không phải chị đại gì cho cam, thế nhưng bị chặn đường thì đúng là lần đầu tiên trong đời.
Hôm qua thì bị xì lốp xe, hôm nay bị chặn đường, chắc gần đây cô sống phúc hậu quá rồi đây mà.
“Cậu không muốn về nhà thì đừng về, nhưng cũng đừng có chặn đường người khác thế chứ, tôi còn muốn ăn cơm mẹ nấu nha!”
Nếu là người khác, thì cô chắc còn nói chuyện hiền lành một chút chứ cái vị ‘tình địch’ mặt dày này thì còn lâu, cô còn muốn mắng thêm mấy câu nữa cho sướng miệng. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì Hà Thanh lại lùi sang một bên thật.
Minh Châu: “...”
Tố Vân, Ngọc Yến cũng đồng dạng bị chặn, thấy thế liền lần lượt đi qua, đến lượt Minh Châu chuẩn bị đi qua, thì một lần nữa đường lại bị chặn.
Minh Châu tức đến ói máu! Đùa nhau đấy à.
Trái lại, Hà Thanh vẫn thản nhiên nhún vai như không có chuyện gì, nói:
“Chúng ta nói chuyện với cậu một lát.”
Minh Châu ngạc nhiên, hai người thân đến mức có chuyện để nói riêng cơ á, sao hồi giờ cô không biết nhỉ!!!
“Có chuyện gì nói luôn đi.”
“Vậy thì tôi cũng không ngại cùng cậu đứng đây đến chiều đâu.”
Cũng lúc này, từ bụng Minh Châu truyền đến hai tiếng “ọt ọt” để nói cho chủ nhân của nó biết rằng ‘nó đã đói lắm rồi.’ Thế nên, cô chịu thua, không phải thua Hà Thanh mà là thua chính cái bụng của mình.
Khí thế bỗng chốc lép xẹp như quả bóng xì hơi: “Được rồi, nói gì nói lẹ lẹ đi cho tôi còn về, Tố Vân, Ngọc Yến hai bà nhớ chờ tôi, cấm về trước đấy!”
Mình chịu khổ cũng không quên kéo theo hai người khác đâu!
***
“Tôi thích Nguyên Khôi!”
“Và tôi biết cậu cũng thích cậu ấy. Cho nên chúng ta cạnh tranh công bằng đi, cậu thấy thế nào?”
“Cạnh tranh công bằng... là thế nào?”
“Cả hai chúng ta cùng tỏ tình, nếu cậu ấy đồng ý người nào, thì chính là người đó thắng, người kia đương nhiên phải cách xa cậu ấy một chút.”
“Nếu cả hai cậu ấy đều không thích thì sao?”
“Tôi lại không nghĩ vậy đâu!”
Minh Châu nhớ lại cuộc nói chuyện ‘riêng tư’ lúc chiều với Hà Thanh mà tức đến sôi máu.
Trên đời làm sao lại có loại người tự tin đến điên rồ thế chứ, cái gì gọi là cạnh tranh công bằng cơ chứ, rõ là chẳng có tí công bằng nào.
Minh Châu vò tung mái tóc ngắn củn của mình, não cũng muốn xoắn thành một cục, thế nhưng cái người điên nhất vẫn là cô đây này, như thế nào lại chấp nhận cái lời công kích ‘công lệch’ đấy cơ chứ.
Đúng là điên hết sức mà!
Đâm lao thì phải theo lao. Đây chính là kết luận của Minh Châu sau một đêm chằn chọc suy nghĩ. Không nhưng đâm mà còn phải đâm thật nhanh thật sớm, làm người có thể thua về nhan sắc nhưng nhất định không thể thua về khí thế và tốc độ.
Thế là bạn học Minh Châu bắt đầu lên kế hoạch ‘tỉnh tò’. Mà kế hoạch này đương nhiên không thể thiếu sự góp mặt hai quân sư ‘gà mờ’ Tố Vân và Ngọc Yến rồi.
Sau khi họp cuộc họp tối cao, ban quân sư đã đưa ra những phương án sau:
Phương án 1: Viết thư tình. (Loại từ vòng gửi xe, lý do: quá sến.)
Phương án 2: Nến trái tim. (Loại, lý do: quá quá sến.)
Phương án 3: Không có phương án ba!!!
Minh Châu thẳng tay đập cái bốp vào đâu hai đứa bạn: “Trong đầu tụi bay còn có gì khác ngoài phim Hàn không hả?”
“Bà có giỏi thì đừng có nhờ tụi tôi.”
Minh Châu uể oải nằm ườn ra bàn: “Nếu mà tôi nghĩ ra thì còn cần nhờ đến hai bà chắc.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.