Chương 32: Kì thi
Điệp Cửu
07/04/2018
Cuộc sống yêu
đương và học hành vẫn cứ xen lẫn nhau như vậy, thi thoảng Hà Thanh sẽ
xen vào giữa như một nốt nhạc trầm thấp trong cuộc sống của hai người.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, kì thi đại học đã gần kề trước mắt.
Trước ngày thi, Nguyên Khôi hẹn Minh Châu tại quán kem mà cô thích nhất, gọi cho cô một ly kem thật lớn đủ màu sắc.
Nguyên Khôi không thích ăn ngọt, cho nên chỉ gọi một ly nước.
Hôm nay cậu chẳng hề hỏi đến chuyện cô ôn được bao nhiêu, cũng chẳng nói cô phải cố gắng thi vào đại học A, chỉ lặng im ngồi nhìn cô vui vẻ ăn từng muỗng kem đầy rồi sau đó nhắm mắt hưởng thụ.
Nguyên Khôi bật cười.
“Chỉ cần ăn kem thôi đã khiến cậu thoả mãn đến vậy rồi.”
“Người như cậu đương nhiên không biết cái thú vị của việc ăn kem rồi. Cảm nhận từng miếng kem mịn màng mát lạnh dần dần tan ra trong miệng, vị ngọt nhẹ thấm vào từng ngóc ngách, cảm nhận cái lạnh thấm từ trong ra ngoài. Nhất là trong cái khí trời se se lạnh như thế này, càng người ta cảm thấy lạnh nhưng mà rất sảng khoái.” Minh Châu nói một hơi, sau đó lại múc một miếng bỏ vô miệng.
Nguyên Khôi đang uống nước chợt khựng lại.
Minh Châu cũng thấy ánh mắt cậu dừng lại thật lâu trên mặt mình, hỏi: “Sao vậy?” cô nghĩ có gì trên mặt mình, định đưa tay lên lau đi nhưng bị Nguyên Khôi giữ lại.
Minh Châu ngơ ngạc nhìn gương mặt Nguyên Khôi ngày càng gần sát lại, một cảm giác mềm mại, ấm nóng phủ lên môi, chẳng lưu lại quá lâu nhưng lại khiến người ta có cảm giác chẳng biết phải làm sao.
Nguyên Khôi cách một cái bàn cứ thế vươn người qua, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng chớp nhoáng rồi lại ngồi trở lại. Cả quá trình ngắn ngủi ấy, biểu cảm trên mặt chẳng đổi lấy một lần.
Minh Châu một tay che miệng, hỏi: “Cậu vừa làm gì thế?”
“Kem dính trên môi, giúp cậu lau một chút.”
“Mùi vị thế nào?”
“Không tệ!”
Minh Châu chẳng còn tâm trí đâu mà ăn kem, đẩy ly kém đến trước mặt cậu, nói: “Đã vậy thì cậu ăn đi.”
Nguyên Khôi gật đầu, cũng không khách khí liền cầm muỗng lên bắt đầu ăn chậm rãi.
Minh Châu chợt nhớ, đó là cái muỗng cô vừa ăn lúc nãy...
Não bộ vốn đang xoắn xuýt với nhau lại bị xoắn thêm một lượt. Gỡ hoài không chịu ra.
Tính ra thì hai người yêu nhau cũng đã được gần ba tháng. Thời gian này, Nguyên Khôi cũng gần gũi hơn nhiều, nhưng nhiều lắm cũng chỉ nắm tay thôi. Tiến triển thế này có phải nhanh quá rồi không?
Mà đây là nụ hôn đầu của cô đó nha, người ta còn chưa có kịp chuẩn bị tâm lý đâu!!!
Nụ hôn đầu à? Cảm giác nó thế nào ý nhỉ?
Nó giống như là.... không nhớ!
Trời ơi! Tại sao có thể không nhớ gì hết cơ chứ!!!
Não bộ xoắn ngược lại một vòng, rối càng thêm rối.
Nguyên Khôi ngồi đối diện thấy biểu cảm đau khổ của cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Minh Châu chỉ lắc đầu.
“Ăn lạnh bị đau bụng à?”
Minh Châu vẫn lắc đầu, cho dù Nguyên Khôi có hỏi thế nào, cô cũng không chịu nói, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Chuyện mất mặt như thế, làm sao mà nói cho được!
Thế là Nguyên Khôi dứt khoát đưa cô về nhà.
Khoảnh khắc này, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Nguyên Khôi bây giờ lại có chút buồn man mác. Nhưng chỉ một giây sau, vẻ mặt đã trở lại bình thường. Minh Châu tưởng mình nhìn nhầm, cũng không nghĩ nhiều, tươi cười nói: “Ngày có kết quả, chúng ta cùng đi xem nhé! Tôi nhất định sẽ trở thành sinh viên khoa y đại học A. Để xem ai còn dám coi thường tôi.”
Nguyên Khôi cười nhẹ: “Đúng vậy, sẽ không ai coi thường cậu được nữa. Nhớ giữ gìn sức khoẻ!” Dứt lời, Nguyên Khôi xoay người rời đi.
Hứa hẹn bao điều, có ai ngờ được, đây lại là lần cuối cùng cô gặp cậu, lần cuối cùng nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của cậu...
Ngày thi cuối cùng, mưa phùn lất phất, ẩm ướt, cả không gian đều nhuốm một màu xám ảm đạm. Nhưng cũng chẳng thể che đi niềm vui sướng trên đôi môi cô.
Kì thi cẳng thẳng đã kết thúc, quãng thời gian vất vả nỗ lực của cô đã qua đi, kết quả chẳng bao lâu nữa sẽ có, cô tự cảm thấy cái kết quả mà cô vẫn mong chờ này sẽ không phụ lòng của cô, cô nhất định có thể thi vào đại học A, cùng một trường với cậu.
Vừa ra khỏi trường thi, người đầu tiên mà cô muốn chia sẻ niềm vui của mình đương nhiên là Nguyên Khôi, nhưng mà điện thoại cậu chỉ liên tục truyền đến những âm thanh “tút tút” đứt quãng.
Minh Châu nghĩ, có lẽ là cậu đang bận đi ăn mừng với gia đình chăng. Lần sau gặp mặt nhất định phải bảo thay cài nhạc chờ mới được, tốt nhất là nên cài bài ‘yêu em rất nhiều’ ấy!!!
Thời gian thấm thoát thoi đưa, kì thi đại học đã gần kề trước mắt.
Trước ngày thi, Nguyên Khôi hẹn Minh Châu tại quán kem mà cô thích nhất, gọi cho cô một ly kem thật lớn đủ màu sắc.
Nguyên Khôi không thích ăn ngọt, cho nên chỉ gọi một ly nước.
Hôm nay cậu chẳng hề hỏi đến chuyện cô ôn được bao nhiêu, cũng chẳng nói cô phải cố gắng thi vào đại học A, chỉ lặng im ngồi nhìn cô vui vẻ ăn từng muỗng kem đầy rồi sau đó nhắm mắt hưởng thụ.
Nguyên Khôi bật cười.
“Chỉ cần ăn kem thôi đã khiến cậu thoả mãn đến vậy rồi.”
“Người như cậu đương nhiên không biết cái thú vị của việc ăn kem rồi. Cảm nhận từng miếng kem mịn màng mát lạnh dần dần tan ra trong miệng, vị ngọt nhẹ thấm vào từng ngóc ngách, cảm nhận cái lạnh thấm từ trong ra ngoài. Nhất là trong cái khí trời se se lạnh như thế này, càng người ta cảm thấy lạnh nhưng mà rất sảng khoái.” Minh Châu nói một hơi, sau đó lại múc một miếng bỏ vô miệng.
Nguyên Khôi đang uống nước chợt khựng lại.
Minh Châu cũng thấy ánh mắt cậu dừng lại thật lâu trên mặt mình, hỏi: “Sao vậy?” cô nghĩ có gì trên mặt mình, định đưa tay lên lau đi nhưng bị Nguyên Khôi giữ lại.
Minh Châu ngơ ngạc nhìn gương mặt Nguyên Khôi ngày càng gần sát lại, một cảm giác mềm mại, ấm nóng phủ lên môi, chẳng lưu lại quá lâu nhưng lại khiến người ta có cảm giác chẳng biết phải làm sao.
Nguyên Khôi cách một cái bàn cứ thế vươn người qua, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng chớp nhoáng rồi lại ngồi trở lại. Cả quá trình ngắn ngủi ấy, biểu cảm trên mặt chẳng đổi lấy một lần.
Minh Châu một tay che miệng, hỏi: “Cậu vừa làm gì thế?”
“Kem dính trên môi, giúp cậu lau một chút.”
“Mùi vị thế nào?”
“Không tệ!”
Minh Châu chẳng còn tâm trí đâu mà ăn kem, đẩy ly kém đến trước mặt cậu, nói: “Đã vậy thì cậu ăn đi.”
Nguyên Khôi gật đầu, cũng không khách khí liền cầm muỗng lên bắt đầu ăn chậm rãi.
Minh Châu chợt nhớ, đó là cái muỗng cô vừa ăn lúc nãy...
Não bộ vốn đang xoắn xuýt với nhau lại bị xoắn thêm một lượt. Gỡ hoài không chịu ra.
Tính ra thì hai người yêu nhau cũng đã được gần ba tháng. Thời gian này, Nguyên Khôi cũng gần gũi hơn nhiều, nhưng nhiều lắm cũng chỉ nắm tay thôi. Tiến triển thế này có phải nhanh quá rồi không?
Mà đây là nụ hôn đầu của cô đó nha, người ta còn chưa có kịp chuẩn bị tâm lý đâu!!!
Nụ hôn đầu à? Cảm giác nó thế nào ý nhỉ?
Nó giống như là.... không nhớ!
Trời ơi! Tại sao có thể không nhớ gì hết cơ chứ!!!
Não bộ xoắn ngược lại một vòng, rối càng thêm rối.
Nguyên Khôi ngồi đối diện thấy biểu cảm đau khổ của cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Minh Châu chỉ lắc đầu.
“Ăn lạnh bị đau bụng à?”
Minh Châu vẫn lắc đầu, cho dù Nguyên Khôi có hỏi thế nào, cô cũng không chịu nói, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Chuyện mất mặt như thế, làm sao mà nói cho được!
Thế là Nguyên Khôi dứt khoát đưa cô về nhà.
Khoảnh khắc này, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Nguyên Khôi bây giờ lại có chút buồn man mác. Nhưng chỉ một giây sau, vẻ mặt đã trở lại bình thường. Minh Châu tưởng mình nhìn nhầm, cũng không nghĩ nhiều, tươi cười nói: “Ngày có kết quả, chúng ta cùng đi xem nhé! Tôi nhất định sẽ trở thành sinh viên khoa y đại học A. Để xem ai còn dám coi thường tôi.”
Nguyên Khôi cười nhẹ: “Đúng vậy, sẽ không ai coi thường cậu được nữa. Nhớ giữ gìn sức khoẻ!” Dứt lời, Nguyên Khôi xoay người rời đi.
Hứa hẹn bao điều, có ai ngờ được, đây lại là lần cuối cùng cô gặp cậu, lần cuối cùng nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của cậu...
Ngày thi cuối cùng, mưa phùn lất phất, ẩm ướt, cả không gian đều nhuốm một màu xám ảm đạm. Nhưng cũng chẳng thể che đi niềm vui sướng trên đôi môi cô.
Kì thi cẳng thẳng đã kết thúc, quãng thời gian vất vả nỗ lực của cô đã qua đi, kết quả chẳng bao lâu nữa sẽ có, cô tự cảm thấy cái kết quả mà cô vẫn mong chờ này sẽ không phụ lòng của cô, cô nhất định có thể thi vào đại học A, cùng một trường với cậu.
Vừa ra khỏi trường thi, người đầu tiên mà cô muốn chia sẻ niềm vui của mình đương nhiên là Nguyên Khôi, nhưng mà điện thoại cậu chỉ liên tục truyền đến những âm thanh “tút tút” đứt quãng.
Minh Châu nghĩ, có lẽ là cậu đang bận đi ăn mừng với gia đình chăng. Lần sau gặp mặt nhất định phải bảo thay cài nhạc chờ mới được, tốt nhất là nên cài bài ‘yêu em rất nhiều’ ấy!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.