Tố Thủ Kiếp

Chương 42: Tận Tụy Cứu Võ Lâm

Ngọa Long Sinh

21/05/2013

Vô Tâm lại hỏi:

- Còn vị ma đầu võ lâm kia là ai?

Lão nhân nói:

- Vị ma đầu ấy tính tình lại rất cổ quái, tuy có vũ công tuyệt thế, mà bình sinh không muốn cho ai biết tiếng, tên họ của hắn trong vũ lâm, họa chăng có độ ba bốn người biết. Chính ta cũng chỉ biết hắn là một người rất đẹp trai trong thời ấy, mà Nam Cung Minh cũng là một vị phong lưu công tử, còn Nam Cung phu nhân và Lan Cô cũng đều là bậc thiên hương quốc sắc, nguyệt thẹn hoa nhường.

Ông thở dài một tiếng rồi lại tiếp:

- Kể bốn người ấy mà thành hai đôi vợ chồng, thì trên đời tưởng không còn cặp giai ngẫu nào hơn, nhưng khuôn thiên cắc cớ, lại xui khiến cho bốn người ở với nhau tại một chỗ, đến nỗi... ôi!

Nói đến đấy, ông thốt nhiên im bặt. Vô Tâm sốt ruột giục:

- Đến nỗi làm sao?

Lão nhân thủng thẳng đáp:

- Nói tóm lại thì tình cừu ràng buộc quả nhiên kỳ diệu vô cùng. Sau đó ra sao, ngươi cứ đoán cũng biết.

Vô Tâm ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Cứ tình lý mà suy, thì lão ma đầu nguyên đã cùng Lan cô sớm thành giai ngẫu, nhưng lão lại say mê Nam Cung phu nhân, còn Nam Cung Minh thì lại bị Lan cô mê hoặc, vì thế mà giai ngẫu trở thành oán ngẫu, phải không?

Lão nhân gật đầu, chàng lại tiếp:

- Thế là giữa Nam Cung phu nhân và Lan cô trở thành hai tình địch. Sau đó hai người đàn ông kia chết đi, Lan cô mới lọt vào tay Nam Cung phu nhân. Nam Cung phu nhân bèn dùng dược lực và thuật nhiếp tâm làm cho Lan cô bị mê lú mất bản tính. Nhưng vũ công của Nam Cung thế gia vốn là nội gia chính tông, vậy mà Nam Cung phu nhân lại biết rất nhiều công phu bàng môn tả đạo, cái thuật nhiếp tâm là một thuật cực thiên tà, giang hồ không ai biết, Nam Cung phu nhân sở dĩ biết thuật ấy có lẽ là lão ma đầu kia bí mật truyền lại cho mụ. Vậy thì lão ma đầu đó tất có quan hệ với vị "Tồi tâm sứ giả" nhất định không thể không được.

Lão nhân đăm đăm nhìn chàng hồi lâu, rồi nói:

- Ngươi quả là một đứa trẻ thông minh hiếm có, chính ta cũng đoán như vậy, nhưng chưa dám xác định. Ngươi hãy tạm lưu lại đây bảy ngày, chờ ta nghiên cứu phương pháp phá môn vũ công của Lan cô. Ngươi thử cố nhớ lại những chiêu thức của cô ta sử dụng thế nào, nói lại cho ta rõ.

Vô Tâm ở lại trong thạch thất bảy ngày, tinh thần và vũ công đều tiến tới trông thấy. Trong thời gian đó, chàng chỉ thắc mắc về Điền Tú Linh, không biết tâm trạng của nàng thế nào, nhưng mỗi lần nhắc tới lão nhân lại gạt đi, nên chàng cũng không dám gặng hỏi.

Thời gian bảy ngày đã qua, chàng liền từ biệt lão nhân.

Ông ta cũng không giữ, chỉ ân cần dặn chàng hành sự phải kín đáo. Rồi đưa chàng ra cửa. Ra đến gian ngoài, không trông thấy Tú Linh, chàng tái mặt vội hỏi:

- Lão nhân gia, Tú Linh ...

Ông già thủng thẳng đáp:

- Đi rồi!

Vô Tâm đăm đăm nhìn ông, ấp úng hỏi:

- Nhưng... nhưng lão nhân gia đã đem... đem nàng...

Lão nhân sầm mặt gắt:

- Ta làm gì nàng?

Vô Tâm cúi đầu nói:

- Đệ tử không có ý gì khác, chỉ vì Điền cô nương đã cứu mạng cho đệ tử, đệ tử lại đưa nàng tới đây, thế tất phải có bổn phận...

Ông già cau mày ngắt lời:

- Ta biết rồi, nhưng ở đây cần phải giữ bí mật, không phải ai cũng có thể bước chân vào được. Ta đã sai người đưa nàng xuống núi, tính mạng vẫn an toàn, ngươi đừng lo.

Vô Tâm biết ông già quyết không nói dối, nên cũng hơi yên tâm. Chàng toan lên núi bái biệt vị lão nhân kia, chợt thấy lão Tạ chạy ra nói:

- Nhị lão gia dặn tôi thưa với Nhâm tướng công là người đã bế quan, tướng công khỏi phải lên chào nữa.

Lão lại cười nói tiếp:

- Lần này tướng công trở về sơm sớm, lão nô sẽ để phần tướng công thật nhiều thạch giải thật ngon.

Vô Tâm mỉm cười bái biệt lão nhân, và từ giã lão Tạ, rồi thoăn thoắt bước lên Hắc cốc.

Khi ra tới chỗ mấy bộ hài cốt, chàng bỗng giật mình dừng lại, mắt trợn tròn xoe. Thì ra chàng vừa trông thấy phía sau hai cỗ thi hài cũ, lại mới thêm hai cái xác nữa. Hai người này đều mặc võ phục đen, trạng thái lúc chết trông thật đáng sợ.

Vô Tâm định thần nhìn kỹ, thấy hai xác chết tuy đã lạnh cứng, nhưng rõ ràng là khi cùng Tú Linh vào cốc, chàng đã để ý nhận xét, tuyệt không thấy hai cái xác đó, vậy thì trong thời gian chàng ở trong động, hai người đó mới lẻn vào, và ai đã giết họ?

Chàng cúi xuống xem xét tỷ mỉ, xem hai người này chết vì cớ gì, nhưng không tìm thấy vết thương, cũng không thấy có vết máu. Chỉ thấy bốn con mắt lồi cả ra ngoài, hình như họ bị tay cao thủ nào đó dùng nội công đánh chết.

Trong vũ lâm hiện thời, những người có nội công tuyệt đỉnh như vậy rất hiếm. Vô Tâm nghĩ mãi vẫn không đoán ra là ai, tại sao lại đến đây đánh chết hai người này, rồi biến đi mất tích.

Chàng còn đang suy nghĩ, chợt nghe từ phía xa xa, có tiếng quát tháo văng vẳng đũa lại. Vì con đường trong cốc khí lạnh buốt như kim châm, nên tiếng nói vừa ra khỏi miệng lại lập tức bị đông kết lại, không thể đưa đi xa được. Vậy mà tiếng quát tháo đó có thể truyền tới tai chàng, đủ hiểu người ấy tất phải có nội lực kinh nhân, trung khí sung mãn.

Vô Tâm giật mình, vội tung mình chạy đi như bay, chỉ vài ba lần nhô lên hụp xuống trong đám sương mù phía trước, quả đã trông thấy bóng người phấp phới, đao kiếm lấp loáng.

Chàng dừng bước lại , nấp sau một mỏm đá, rồi len lén đi dần ra. Khi còn cách hơn một trượng, chàng mới lờ mờ nhận thấy mấy bóng người trước mặt.

Chỉ thấy ba người đàn ông mặc võ phục đen, tay cầm đơn đao bản hẹp đang vây xung quanh một người tầm vóc cao lớn, vượt hẳn thường nhân.

Loại binh khí của ba người này tuy vẫn thường thấy ở trong giang hồ nhưng cách họ thi triển thật là quỉ quái, quái dị vô cùng. Người cao nhất tay phải múa con dao lên như cơn gió lốc, liên tiếp đánh ra theo phép liên hoàn, dao nọ nối dao kia, liên miên bất tuyệt, không để cho đối phương kịp thở.

Một người cầm dao tay trái, đao pháp tuy cũng giống người kia, nhưng lại toàn đi ngược đường, làm cho người ta không biết đâu mà phòng được. Và đường đao của hai người, một đi thuận, một đi nghịch, phối hợp lại thành không còn một khe hở nào.

Còn người bé nhỏ nhất lại thi triển môn đao pháp Địa thăng là một môn hiếm thấy ở trên giang hồ. Con đường này đã hẹp lại tối, dưới đất thì lởm chởm những huyền băng mà hắn thi triển môn đao pháp đó, quả khiến cho người ta phải kinh sợ.

Trong ba người này, dù phải đối phó với một người cũng khó khăn thay, huống hồ đằng này lại ba người tiếp tay nhau, trên dưới tung hoành, kẻ hô người ứng, dù không sơ hở chút nào, dù cho các vị chưởng môn Thiếu Lâm hay Vũ Đương, cũng khó lòng chiến thắng được bọn họ.

Nhưng người cao lớn đứng trong đám đao quang lấp lánh đó, chỉ dùng tay không đón đỡ ba ngọn đao dài, mà vẫn tỏ ra ung dung nhàn hạ, không những không bị lạc hạ phong mà còn công nhiều hơn thủ.

Chỉ thấy mỗi lần ông ta vung chưởng lên đều kèm theo một luồng chưởng phong cực kỳ mãnh liệt, vũ công cao cường và nội lực thâm hậu ấy,Vô Tâm từ khi hành tẩu giang hồ đến nay, quả chưa từng thấy bao giờ. Có lúc đối phương chém qua một đao, rõ ràng không còn chỗ nào né tránh nữa, vậy mà ông ta chỉ khẽ ngả người qua một chút là đã nhẹ nhàng tránh thoát.

Mục lực như Nhâm Vô Tâm mà cũng chịu phép, không hiểu thân pháp của ông ta biến hóa thế nào.

Chàng lẳng lặng nhẩm tính mấy cao thủ võ lâm đương thời, những người đó mình không biết mặt, nhưng tuyệt không thấy có ai có công lực thâm hậu và thân pháp kỳ quái như người này.

Chỉ trong phút chốc, mấy người áo đen, hình như cũng tự biết không thể cầm cự lâu được nữa, thế tất phải đánh một canh bạc cuối cùng, ba lưỡi dao dài đành kết thành một màng lưới, dần thu hẹp lại, mắt trông thấy ba mũi dao nhọn sáng loáng phóng ra, hình như đều chĩa cả vào người cao lớn, nhưng trong không đầy một nháy mắt đó, ông ta đã lọt ra khỏi lưới đao, nếu người áo đen biến chiêu không nhanh, ba lưỡi dao dài tất phải đâm trúng lẫn nhau.

Vô Tâm càng xem, càng kinh hoàng, chàng biết cái lối đánh giáp la cà như vậy, tình trạng lại càng nguy hiểm, sự sống chết thắng bại chỉ trong khoảnh khắc. Nhưng vì cả hai bên đối với chàng cũng không quen biết, chưa rõ ai là bạn, ai là thù, có khi cả hai bên cùng là kẻ thù cũng chưa biết chừng, vì thế nên chàng không định ra tay giúp ai cả.

Đứng xem một lúc, chàng chợt nhận thấy bóng người cao lớn đứng giữa lưới đao, chưởng tuy lanh lẹ, nhưng trong chiêu thức hình như luôn luôn có chỗ sơ hở, mấy người áo đen đánh sát lại gần, chính là nhắm vào những chỗ sơ hở đó, họ hy vọng trong trường hợp cần phải đánh nhanh tay, đối phương không thể dùng chưởng phong hùng hậu để bù đắp vào những chỗ sơ hở được. Chỗ dụng tâm độc ác của họ như vậy, chính Nhâm Vô Tâm cũng không ngờ tới.

Một cao thủ nội gia tuyệt đỉnh, mà chiêu thức còn những chỗ sơ hở, điều ấy càng làm cho Vô Tâm phải kinh ngạc.

Chàng leo lên, bước lần thêm mấy thước nữa, khi giáp đến tận nơi, mới nhận ra người cao lớn đó chỉ là một người tàn phế, vừa rồi vì sương mù nhiều quá, nên mãi lúc này chàng mới nhận rõ.

Người đã bị tàn phế, võ công dù cao đến mấy, chiêu thức cũng không sao tránh khỏi sơ hở. Nếu là một chọi một, thì những chỗ sơ hở đó cũng không lấy gì làm ngại lắm, nhưng lúc này ông ta phải chống đối với ba cao thủ, ba thanh dao dài, từ bốn phía đổ dồn tới, trên dưới giáp công, dẫu có ba đầu sáu tay, cũng chưa chắc đã phòng ngự xiết, huống hồ đằng này ông ta chỉ còn một cánh tay và một cẳng chân.



Vô Tâm còn đang ngậm ngùi tiếc rẻ, óc chàng thốt nhiên chợt nhớ tới người dị nhân đã liều mạng cứu mình dạo nọ, chàng tuy chưa biết mặt ông ta, nhưng cứ nghe lời Tú Linh miêu tả hình dáng, diện mạo vị ân nhân đó, đem so với con người khôi vỹ kia, thật không sai tý nào. Chàng gật gù nghĩ thầm: "Đúng rồi, đúng là vị ân nhân của mình rồi! Chắc chắn không sai! Ta phải cứu mới được".

Lúc này người cụt tay đã bị đối phương khám phá nhược điểm, tình thế mười phần nguy ngập, Vô Tâm sẽ len lén bước ra thân hình nhích đi như con cá bơi, lừ lừ tiến về phía sau người áo đen, bốn người đang mải đánh nhau, không ai để ý.

Chàng liền xếch ngược lông mày, thét lên một tiếng, tay trái dùng quyền, tay phải dùng chưởng, một chiêu hai thức phóng ra thật nhanh.

Người áo đen nghe tiếng thét, giật mình kinh sợ, chưa kịp xoay trở thì hai luồng chưởng phong như vũ bão, đã từ phía sau phóng tới.

Hắn đã từng gặp đại địch nhiều lần, nên không cần quay lại, cũng biết người đánh phía sau võ công cao tuyệt, dẫu có tránh được chiêu đầu, thì những chiêu sau liên miên tiếp tới, chắc cũng khó lòng đỡ nổi, bèn xoay người ghé chân rút đao về dùng chiêu Bát phương phong vũ múa thành một luồng đao quanh như bóng mây, che kín thân thể, đó chính là một thế thủ tuyệt diệu.

Vô Tâm chẳng những không lui lại tiến thêm một bước thi triển chiêu vô thượng tuyệt học Phân quang tróc ảnh hai tay không sấn vào trong luồng đạo quang, miệng quát:

- Còn chưa buông à?

Người áo đen thấy con dao trong tay bỗng dưng chặt cứng, thì ra sống dao đã bị Vô Tâm nắm chặt, hắn hoảng hốt vội ráng sức rút dao về, nhưng chẳng khác bọ ngựa lay cột đá, bọ ngựa tuy ráng hết hơi tàn, mà cột đá vẫn trơ trơ không chuyển. Hắn vừa toan vứt dao bỏ chạy, nào ngờ một luồng chân lực đã từ mũi dao tuôn xuống, hắn chỉ cảm thấy hổ khẩu như muốn bật tung ra. Vô Tâm lại quát:

- Nằm xuống!

Thanh trường đao lập tức bị đu về phía trước, chiêu đao đã điểm vào ba đại huyệt Tương đài, Nhũ toàn, Huyền cơ của hắn. Gã áo đen chỉ kịp “hự” một tiếng, rồi ngã lăn xuống đất.

Còn hai gã kia, lúc này vẫn dùng hai thanh dao dài vây kín người cụt tay, nhưng đã không chiếm được ưu thế như lúc ban đầu.

Hai người trong bụng đã hơi hoang mang, lại thấy đồng bọn đã bị Vô Tâm hạ, lại càng hoảng hốt, bèn huýt sáo ra hiệu cho nhau, cùng chém dứ một dao, rồi toan bỏ chạy.

Người cụt tay vội quát:

- Chạy đi đâu?

Ông ta dùng chiêu Vân long thám trảo năm ngón tay chìa ra như năm lưỡi câu, tóm lấy cổ tay gã áo đen, xiết mạnh, gã đau quá vừa buông rơi con dao xuống đất, lại bị đối phương bồi luôn cho một chưởng, thế là ngã gục.

Bên kia, Vô Tâm cũng dùng thế liên hoàn điểm ba huyệt đạo của một người áo đen khác. Ta nên biết ba người áo đen này đều có võ công tuyệt thế, nếu không gặp lúc họ thất đảm kinh hồn, thì Vô Tâm làm sao có thể đắc thủ nhanh chóng như vậy được.

Người cụt tay thấy ba địch thủ đã bị đánh ngã, bèn vươn cổ hú lên một hơi dài, làm cho cả tòa trường cốc dài mấy trăm trượng đều vang lên những tiếng "oang oang" như tiếng chuông lớn đổ hồi, mãi mãi không ngớt, đủ tỏ là trong bụng ông ta hào hứng vô cùng.

Đợi cho hết tiếng vang vang, người cụt tay mới vuốt chòm râu rối dưới cằm, cười nói:

- Hẩy tay một cái mà cường địch đã bị bắt, vũ công của bằng hữu giỏi quá!

Vô Tâm cũng cười nói:

- Không dám!

Người cụt tay đang cười chợt ngừng lại nói:

- Nhưng ta với bằng hữu không quen biết nhau bao giờ, sao bằng hữu lại ra tay giúp ta? Ngươi đã ở trong cốc ra, tất phải biết người bị ngươi đánh ngã vừa rồi là ai chứ?

Vô Tâm cười thầm tự nghĩ: “Người này thật cuồng ngạo, ta cứu hắn thoát nạn, mà hắn còn hạch sách sằng, không trách Tú Linh bảo hắn là một quái nhân, trên đời hiếm có cũng đúng.” Chàng nghĩ vậy liền đằng hắng một tiếng dài, rồi nói:

- Tiền bối không nhận ra tại hạ ư?

Người cụt tay hai mắt sáng như điện, nhìn trừng trừng vào mặt Vô Tâm một lát, miệng lẩm bẩm nói:

- Trông mặt hơi quen quen thật...

Trong cốc lúc này quả thật hơi tối, Vô Tâm bước lên hai bước, mỉm cười nói:

- Tiền bối!

Người cụt tay thốt nhiên reo to một tiếng:

- À thì ra ngươi!

Rồi ông ta ngửa cổ lên trời cười sằng sặc, Vô Tâm thấy thế biết là mình đoán không sai. Người cụt tay cười xong nắm lấy tay chàng lắc mạnh rồi nói:

- Thiên đạo tuần hoàn, không ngờ người cứu ta hôm nay, lại chính là người ta cứu bữa trước. Thật là trời có mắt.

Nghe giọng nói của ông ta vừa có vẻ vui mừng, vừa cảm khái, Vô Tâm cũng lấy làm sung sướng, khom mình thi lễ mà rằng:

- Tại hạ may mắn, lần này tình cờ lại được báo đáp tiền bối chút đỉnh, đã thấm vào đâu với cái ơn cao dầy của tiền bối.

Người cụt tay chợt nghiêm sắc mặt nói:

- Đúng thế, người chẳng qua trong khi vô ý cứu ta, còn ta thì lại cố ý cứu ngươi. Từ nay trở đi giữa ta với ngươi không ai thiếu nợ ai nữa. Lần sau nếu thấy ngươi bị nạn, ta cũng không cần phải cứu, hoặc ngươi thấy ta bị nạn cũng vậy.

Vô Tâm bật cười nghĩ thầm: "Thật là quái nhân". Chàng chưa kịp nói gì, ông già cụt tay đã cúi xuống nhặt con dao dài, chống thay làm gậy, quay mình toan đi. Vô Tâm vội gọi:

- Tiền bối hãy thong thả, tại hạ...

Người cụt tay quay lại trừng mắt hỏi:

- Ai là tiền bối của ngươi? Ngươi thấy ta già thật sao?

Vô Tâm sửng sốt giây lâu, rồi cười lấy lòng:

- Cái ấy...

Người cụt tay chợt cười ha hả:

- Chúng ta tuy không thiếu nợ nhau, nhưng cuộc gặp gỡ hôm nay cũng kể như có duyên với nhau, ta định đi mua rượu để cùng ngươi thống ẩm mấy chén cho vui.

Nói xong lập tức phơi phới bay đi. Ông ta tuy chỉ còn một chân, nhưng hành động rất mau lẹ, bước đi không hề nghe thấy tiếng, Vô Tâm cũng đi theo.

Hai người tới một eo núi nhỏ, ông già cụt tay mới dừng lại, thò tay vào khe vách đá, lấy ra một chiếc bầu lớn, rồi cười khanh khách nói:

- Cả cơ nghiệp của ta chỉ có cái bầu này, nó mới thật là tính mạng của ta, thân ta dù bị người đả thương cũng không sao, chớ cái hồ này thì tuyệt đối không thể để cho ai đập vỡ được, vậy nên mỗi khi giao thủ với ai, ta phải giấu nó ở một chỗ thật kín đã... hì... hì, rượu này tuy không ngon, nhưng cũng đủ để khử hàn, tráng đởm. Ngươi thử nếm chơi vài hớp.

Trong khi nói, ông ta đã đổ lấy uống một ngụm, chỉ thấy một mùi vị cay cay đưa từ cổ họng xuống đến dạ dày, bất giác buột miệng khen:

- Ngon... khà khà, rượu ngon!

Người cụt tay chợt cười ha hả, lại đỡ lấy bầu. Hai người cứ luân lưu thống ẩm, cùng cảm thấy thư sướng dễ chịu. Giao tình của họ dường như cũng gần thêm một chút.

Vô Tâm nghĩ thầm: “Ông già này cũng là người có tính tình, nhưng lại cố tình ra vẻ cổ quái, lãnh khốc, bên trong tất phải có ẩn ý gì, hoặc giả ông ta còn có một tâm sự đau thương, không thể nói ra được chăng? Ta phải dò xét dần mới được.” Nghĩ vậy, chàng liền lên tiếng:

- Tiền... ờ quên... huynh đài

Chàng nói chưa dứt lời, ông già lại trừng mắt:

- Ta không phải tiền bối của ngươi mà cũng chẳng phải huynh đài của ngươi.

Vô Tâm mỉm cười nói:

- Vậy thì tại sao các hạ lại đến đây? Và tại sao lại đánh nhau với mấy tên áo đen?

Người cụt tay vỗ mạnh vào chiếc bầu rượu nói:



- Có một việc ngươi không hỏi, ta cũng muốn hỏi ngươi.

Vô Tâm nói:

- Các hạ cứ hỏi!

Người cụt tay nói:

- Ngươi có biết một gã đệ tử phái Nam Hải kiếm, kiếm pháp cũng đã luyện tới sáu bảy thành hỏa hầu, gã cũng chỉ có một cánh tay.

Vô Tâm không đợi ông già hỏi dứt lời đáp:

- Mộ Dung Phi, người ấy nhất định là Mộ Dung Phi. Sao các hạ lại biết hắn?

Người cụt tay cười hì hì nói:

- Hôm ấy ở trong ngôi miếu hoang núi Chung Nam, hắn chỉ lăm le muốn giết ngươi.

Vô Tâm đỏ mặt cười gượng:

- Thế thì đúng gã rồi, nhưng hiện thời gã không còn sống nữa.

Ông già gật gù:

- Gã chết thật rồi, nhưng không phải ở trong ngôi miếu đó. Sau khi từ biệt các ngươi, ta đi thẳng tới địa phận Tam túc, đêm ấy định tìm một ngôi miếu hoang ngủ đỡ, không ngờ lại trông thấy thi thể của Mộ Dung Phi ở cửa miếu. Vậy mà ta cứ yên trí hắn chết ở sau núi Chung Nam rồi, lúc này trông thấy xác hắn ở đấy, không khỏi kinh ngạc...

Vô Tâm thở dài liền đem những lời Tú Linh thuật lại, kể sơ qua cho người cụt tay nghe. Người cụt tay lắc đầu:

- À bên trong lại còn có một đoạn quanh quéo như vậy mà ta đâu có biết. Vì thế hôm ấy trông thấy xác Mộ Dung Phi, trong bụng không khỏi ngờ vực.

Vô Tâm nói:

- Hôm ấy chúng tôi sơ ý quá, quên không đem chôn hắn đi. Nhưng không biết các hạ tới đấy, cách đây đã bao lâu rồi?

Người cụt tay đáp:

- Ta tới ngôi miếu hoang vào đêm trăng tròn. Đêm ấy trăng sáng vằng vặc như ban ngày, ta đang cúi xuống xem kỹ xác hắn, chợt nghe phía xa có tiếng quần áo, bay phần phật, nghe tiếng gió cũng biết người sắp đi tới vũ công cũng khá cao, và không chỉ có một người.

Ông đưa bầu rượu lên nhấp một hơi, rồi tiếp:

- Ta không muốn sinh chuyện lôi thôi, bèn vội nấp vào một chỗ kín. Dưới bóng trăng trông rõ ba người mặc võ phục đen, sóng vai đi tới. Có lẽ họ cũng định vào miếu trú chân.

Vô Tâm buột miệng hỏi:

- Ba người ấy có lẽ là ba người đánh nhau với các hạ khi nãy chăng?

Người cụt tay chau mày nói:

- Chính đấy, nhưng trong khi ta nói chuyện, ngươi không được hỏi xen. Nếu ngươi cứ dúng mồm vào, ta sẽ không nói nữa.

Vô Tâm mỉm cười ngồi im, ông ta lại nói tiếp:

- Ba người trông thấy xác Mộ Dung Phi cùng kêu lên một tiếng, rõ ràng là họ có quen biết gã kia. Sau đó họ xúm lại mai táng cho gã. Ta chợt nảy tính tò mò, muốn biết ba người kia là ai, và cũng muốn điều tra xem tại sao Mộ Dung Phi lại đến đây mà chết, lại cũng muốn tìm hiểu các người với bọn họ có thù oán gì, liền lập tức theo dõi họ. Hà hà, ba người kia vũ công đều vào hạng khá, vậy mà suốt dọc đường, không hề khám phá ra một kẻ tàn phế đang theo dõi.

Ba người ngày đi đêm nghỉ, hành tung cực kỳ bí mật, hình như không muốn gặp mặt ai. Nhưng mặc dầu họ đi đến chỗ hẻo lánh nào, cũng có người chờ đón liên lạc. Những người này hành động đều hết sức cẩn thận, tuy trong lúc vắng vẻ cũng ghé tai nhau thì thầm, ta cố lắng tai nghe, cũng chỉ loáng thoáng câu được câu chăng, không rõ ra là chuyện gì, thỉnh thoảng họ lại nhắc đến thằng bé họ Nhâm, hình như lần này họ sang phía tây, là cốt để đối phó với thằng bé ấy.

Vô Tâm kinh sợ nghĩ thầm: “Ba người này nhất định là người trong Nam Cung thế gia, không còn hồ nghi gì nữa. Có lẽ họ đã biết hết hành tung của mình, nên đi gấp tới đây để ngăn cản, không cho mình về nữa chăng.”

Người cụt tay vẫn tiếp tục kể:

- Ta tuy không biết thằng bé họ Nhâm là ai, nhưng nghe giọng lưỡi bọn này thì hình như chúng đối với gã họ Nhâm vừa giận vừa sợ. Ta bèn quyết định theo đến cùng, xem chúng thuộc về đảng phái nào. Nhưng lúc đó ta bất quá chỉ định đi xem cho biết, chớ tuyệt không có ý muốn gây chuyện với chúng. Bọn kia hình như cũng không có mục đích, chỉ đi quanh quẩn trong vòng năm ba dặm, tựa hồ muốn tìm kiếm vật gì, hay chờ đợi ai. Lúc nào cũng đề phòng cẩn thận như sắp sửa đánh nhau to, thậm chí lúc đi ngủ, chúng cũng cử người thay phiên nhau canh gác, không dám biếng nhác. Luôn trong mấy ngày như vậy, ta đã thấy sốt ruột, không ngờ giữa lúc ấy, người mà chúng chờ đợi đã đến thực.

Vô Tâm suýt buột miệng hỏi, nhưng chợt nhớ ra, lại vội vàng im miệng. Người cụt tay vẫn thủng thỉnh nói:

- Sáng sớm hôm ấy, ba người đã mua sẵn rượu ngon, gà béo, chờ đến gần chiều, mới đem đến một cái nhà gần bãi tha ma. Ta thấy thế biết chúng đã hẹn với người nào đến đó hội họp. Nhưng mãi tới hết giờ tý, vẫn chẳng thấy ma nào đến, ba người hình như đói quá, bụng réo ầm ầm, nhưng vẫn không dám đem rượu thịt ra ăn. Thấy tình huống đó, ta đoán người chúng đợi, tất phải là một nhân vật quan trọng, nên cũng cố nhịn đói khát, nằm phục trong xó tối, không dám cựa. Chờ một lúc khá lâu, quả nhiên có một bóng người phơi phới đi lại, người này mặc áo dài màu xám, trong khi đi vai không động, chân không co, tựa như cưỡi gió mà đến.

Lúc này gió đêm lạnh lẽo, trong bãi tha ma quạ kêu cú rúc, cái bóng người xuất hiện lúc ấy chẳng khác gì một bóng ma, người yếu vía trông thấy không khỏi rùng mình.

Người cụt tay ngừng lại lát, rồi lại tiếp:

- Lúc ấy ta chỉ muốn xem cho rõ cái mặt mũi cái bóng đó, vì trong giang hồ những người luyện khinh công tới bậc ấy chẳng được bao nhiêu. Nháy mắt đã thấy cái bóng đó tiến lại gần, ta chú ý nhìn thấy mặt hắn như chàm đổ, râu quai nón lởm chởm, trông còn dữ hơn mặt ác quỷ.

Nhưng khi nhìn kỹ, mới biết bộ mặt dữ đó chỉ là mặt người. Tuy nhiên trong cái tình thế nghiêm trọng như thế này mà hắn đeo mặt nạ đến, thật là một sự ra ngoài ý liệu của ta, cho đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu rõ dụng ý của hắn làm thế để làm gì? Nếu là chơi đùa, thì không phải lúc, mà nếu chỉ cốt che dấu bộ mặt thực, thì sao hắn không lấy một mảnh vải đen che đi, việc gì phải làm trò như thế?

Ông ta nói đến đấy, lại nâng bầu tu một hớp rượu rồi tiếp:

- Ba tên áo đen trông thấy người đeo mặt nạ đi vào, đều đứng bên khúm núm vái chào, cười nói:

- Lão tiên sinh đến sớm quá, vãn bối đã sửa soạn rượu thịt, mời lão tiên sinh thưởng thức vài chén cho ấm bụng.

Ta nghe chúng gọi người kia là "lão tiên sinh" mới biết họ không phải là người đồng phái. Cũng may lúc ấy đêm đã quá khuya, chúng không sợ ai nghe trộm, nên không cần nói nhỏ vì thế ta mới nghe được rõ lắm.

Người đeo mặt nạ hình như không thèm để ý đến thái độ cũng kính lễ phép của bọn kia, vừa bước vào chiếu rượu, đã ngồi ngay xuống,tay đũa tay bát ăn uống nhồm nhoàm, không khác gì một con ma đói, đã bảy ngày không được hột gì vào bụng báo hại những con sâu đói trong bụng ta đều nhao nhao lên phản đối, mà ba tên áo đen đứng cạnh lão cũng nuốt nước bọt ừng ực.

Vô Tâm thấy ông ta tả cảnh như thực, bất giác cũng mỉm cười, nhưng không dám chen lời. Người cụt tay vẫn thản nhiên nói tiếp:

- Lão ta ăn uống chán chê rồi, mới thò tay vào mình lấy ra một chiếc phong bì dán kín, đưa cho ba người rồi nói:

- Trong vòng ba ngày phải đem đi ngay, đừng để lỡ việc biết không ?

Tiếng lão khàn khàn như tiếng vịt đực. Ba người kia kính cẩn đỡ lấy phong bì, sắc mặt đều lộ vẻ hớn hở. Chỉ tiếc gì mắt ta không trông thấy suốt được phong bì, nên không rõ bên trong họ viết gì.

Vô Tâm thất vọng thở dài một tiếng, chàng đoán phong thư ấy tất phải là then chốt quan hệ rất lớn đến vận mệnh của vũ lâm. Người cụt tay lại nói:

Người áo xám đưa phong thư cho bọn kia xong, lại nói: “Về nói với chủ nhân các ngươi rằng đây là một kế sách chỉ thị lần cuối cùng của lão gia, từ lần sau trở đi toàn do chủ nhân các ngươi tùy cơ hành sự, cuộc chiến đấu dù thắng dù bại, lúc này còn chưa xác định, nhưng vô luận thế nào, lão gia cũng không gặp mặt các ngươi nữa đâu. Các ngươi không cần phải tới đây nữa.”

Vô Tâm nghe tới đây, bất giác kinh sợ nghĩ thầm: “Nếu thế thì việc này Nam Cung phu nhân không phải là nhân vật chủ não, sau lưng mụ lại còn có một người ra chỉ thị cho mụ làm. Không biết người này với nhà Nam Cung thế gia có quan hệ thế nào? Và việc cơ mật đó là việc gì?”

Người cụt tay hình như không biết câu chuyện mình đang tự thuật có quan hệ trọng đại tới sự sống chết của vũ lâm thế nào, nên vẫn bình tĩnh kể:

Ba người nghe xong đều biến sắc mặt. Một người nói: "Chủ nhân chúng tôi đang hết lòng mong mỏi ở tiên sinh, sao bỗng dưng tiên sinh lại thoái lui nửa chừng?” Lão già cười nói: "Lão chủ nhân sở dĩ không nói ra được là vì việc này đã gần tới thời kỳ tỏ rõ, dẫu phía địch nhân còn có vài bí mật, chủ nhân ngươi chưa biết, nhưng hiện thời đã có người khác nói hết cho chủ nhân các ngươi nghe, không cần lão nhân gia phải phí tâm nữa.”

Vô Tâm nghe đến đây sợ toát mồ hôi, tự nghĩ: “Người khác là ai? Sao người ấy lại biết việc bí mật của ta?” Chàng còn đang suy nghĩ, người cụt tay lại nói tiếp:

Lão áo xám trầm ngâm một lát rồi lại nói: “Nhưng nếu sau này các ngươi có chuyện gì khẩn cấp muốn cầu báo ta, thì cứ lại địa chỉ này tìm lão.” Nói xong lão lại thò tay vào mình lấy ra một mảnh giấy nhỏ, trong đó biên mấy chữ ý chừng là địa chỉ của lão. Ta đã định đi theo, nhưng khốn nỗi lão đi nhanh quá, biết có đuổi cũng không kịp, ta đành phải dùng tới hạ sách là tìm cách lấy lại phong mật thư ở trong mình bọn kia.

Dè đâu lúc ấy lai có hai bóng đen khác vùn vụt bay tới, thân pháp đều cực kỳ nhanh nhẹn, mà chức phận hình như cũng cao hơn ba người đến trước. Vừa đi đến nơi, họ liền bắt ba người kia trao họ những thư tín vừa rồi, lại ghé tai ba người kia thì thào dặn dò một lúc, mới cầm thư quay đi. Ta nghĩ nếu muốn đi theo hai người đó, chắc họ đã đi xa rồi.

Ông ta thở dài nói tiếp:

- Thế là ta chỉ đành giương mắt trừng trừng nhìn theo bọn họ đem theo hai lá thư bí mật đi, còn ba người kia cũng ngồi xuống ăn uống nốt chỗ cơm rượu còn thừa.

Vô Tâm cũng vò đầu bứt tai còn ý tiếc rẻ, biết rằng dịp tốt đã mất, sau này dù có muốn tìm ông già áo xám kia, chắc là còn khó hơn mò kim dưới đáy bể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tố Thủ Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook