Chương 39: Anh đang dỗ cô
Ưng Chanh
10/01/2023
Đến tận gần sáng Châu Kinh Trạch mới chịu để cô đi, Hứa Tuỳ chạy bước nhỏ quay về lều, cô nhẹ nhàng cởi áo khoác, Hồ Thiến Tây vẫn đang chìm trong giấc mộng bỗng khuơ nắm đấm loạn xạ, gằn giọng nói: "Cậu đã đi đâu?"
"Mình vừa..."
Hứa Tuỳ còn chưa nói xong, Hồ Thiến Tây đã ngắt lời cô: "Lộ Văn Bạch, đừng tưởng anh tránh mặt em là em sẽ không theo đuổi được anh!"
Hoá ra không phải nói với cô, Hứa Tuỳ thở phào một hơi, cô cho cánh tay đang lộ ra bên ngoài của Hồ Thiến Tây lại vào trong túi ngủ, sau đó chỉnh chăn gối cho cô ấy rồi mới đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người hầu như vẫn chưa dậy, thế là ngắm mặt trời mọc coi như thất bại, bọn họ chỉ đành thu dọn đồ đạc, gỡ lều trại trả cho khu ngắm cảnh, dự định quay về homestay rồi tính tiếp.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Hồ Thiến Tây tràn đầy sinh lực kéo theo Hứa Tuỳ đi dạo ngắm cảnh đẹp ở xung quanh, phân đội nhỏ "Tâm tình có gas" chỉ đành đi cùng, theo sau còn có thêm Tần Cảnh và một cặp tình nhân.
Bọn họ đi dạo khắp nơi, Hồ Thiến Tây nhìn thấy phía trước treo một biển hiệu bằng gỗ, bên trên viết hai chữ "cầu treo", mắt cô ấy sáng bừng.
Thịnh Nam Châu liếc một cái liền quay đầu rời đi, Hồ Thiến Tây nhanh mắt kéo anh ấy tiến về phía trước, Thịnh Nam Châu bám chặt lấy lan can đánh chết cũng không chịu đi, anh ấy nghiến răng nghiến lợi: "Cậu cố tình đúng không, ông đây mắc hội chứng sợ lỗ."
Hoa văn của cầu treo hệt như sinh vật dưới đáy biển sâu thẳm, lúc nhúc cộng thêm màu sắc vô cùng nhức mắt.
"Vậy thì càng phải khắc phục." Hồ Thiến Tây nói.
Thịnh Nam Châu: "..."
Cầu treo nằm ở chính giữa thung lũng, phía dưới sâu hun hút không thấy đáy, đi lên trên còn có chút rung lắc. Hứa Tuỳ hơi sợ, song may mà Châu Kinh Trạch vẫn luôn nắm chặt tay cô.
Tần Cảnh đi đằng trước bọn họ, cậu ta nhìn thấy giữa cầu treo đầy những chùm khoá với nhiều màu sắc thì đột nhiên dừng lại bước chân.
"Đệch! Khoá tình nhân, không ngờ lại nhìn thấy ở đây." Tần Cảnh ồ lên một tiếng.
Đại Lưu đi qua, nhìn vào chùm khoá bên trên, hỏi: "Sao thế, lãng tử tình trường Tần công tử đây có ý kiến gì à?"
"Cậu biến đi! Nhớ năm xưa ông đây vẫn còn đơn thuần lắm nhé." Tần Cảnh đá cho Đại Lưu một cái, cậu ta sờ đầu, ngữ khí ngại ngùng: "Lúc trước khi còn học cấp ba, tôi với mối tình đầu trốn ra ngoài hẹn hò, nhân tiện nói một câu, mối tình đầu của tôi giống em Hứa lắm, xinh đẹp thanh thuần lại ngoan ngoãn, ôi cặp mai nai đó..."
Châu Kinh Trạch đứng một bên, anh chỉ vào vực thẳm sâu không thấy đáy: "Muốn ăn đòn thì cứ nói, tôi thành toàn cho cậu."
Tần Cảnh lùi ra sau hai bước, bắt đầu chìm vào hồi ức: "Tôi nhớ tôi và cô ấy từng đến một ngôi miếu, ở gần đó cũng có nơi treo khoá tình nhân, người ở đó nói rằng nếu gặp được nơi như vậy, chỉ cần hai người thành tâm thành ý cùng nhau treo khoá lên là có thể bên nhau dài lâu. Có một lão già nói hay ra phết, khiến cho tôi với mối tình đầu đều rung động, kết quả lão ta vừa mở miệng đã nói một ổ khoá 250 tệ, tôi quay đầu đi luôn."
"Sau đó thì sao?" Hứa Tuỳ vội hỏi.
"Sau đó thì chẳng dài lâu chút nào, đều tại lão già đó nói năng hão huyền. Haiz, vì vậy nếu gặp khoá tình nhân thì vẫn nên treo nó lên đi... Đột nhiên có chút nhung nhớ mối tình đầu của tôi, cô ấy tốt như vậy..." Tần Cảnh nhìn về nơi xa xăm cảm thán.
Đôi tình nhân duy nhất trong lớp Châu Kinh Trạch nghe xong thì lập tức đi treo khoá tình nhân, Đại Lưu độc thân nên không phát biểu bất cứ ý kiến nào. Tần Cảnh như thể phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, đột nhiên nói: "Ông Châu à, cậu cũng đi treo một cái đi, thần linh sẽ ban phúc cho hai người bên nhau lâu dài."
Hứa Tuỳ nhìn chùm khoá treo bên cầu, dây buộc bên trên bị gió thổi bay phấp phới, ánh mắt lay động, cô đang định nói "Hay chúng ta cũng treo một cái đi" thì Châu Kinh Trạch búng tàn thuốc, nghiêng đầu cười phì một tiếng: "Ông đây không tin vào thần linh."
Hứa Tuỳ chỉ đành nuốt lại hết những lời chuẩn bị nói ra.
Nhóm người cười nói vui đùa đi đến cuối cây cầu, phía trước vừa khéo có trạm nghỉ chân, bọn họ ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi. Châu Kinh Trạch và Hứa Tuỳ đi tới máy bán nước tự động mua đồ uống cho mọi người.
Châu Kinh Trạch đứng trước tủ đông chọn nước uống, Hứa Tuy nghĩ lại những lời Tần Cảnh vừa nói, cô không khỏi rút di động ra tra cứu Baidu, cô viết vào trong mục tìm kiếm: Treo khoá lên trên cầu tình nhân, hai người thật sự có thể bên nhau dài lâu ư?
Màn hình di động nhảy ra vô số các đáp án, Hứa Tuỳ nghiêm túc đọc, đáp án thứ nhất nói đương nhiên là thật, năm năm rồi, tôi và anh ấy vẫn bên nhau.
Có người trả lời: Không tin, chỉ là một câu chuyện thần thoại, khu danh lam thắng cảnh lừa tiền của mọi người thôi.
Cũng có đáp án đúng trọng tâm: Tin hay không là tuỳ mỗi người.
Hứa Tuỳ không ngừng lướt màn hình xuống phía dưới, hoàn toàn chìm đắm vào trong câu chuyện khóa tình nhân. Châu Kinh Trạch đứng trước máy bán nước tự động chọn đồ, anh nghiêng đầu hỏi cô:
"Nhất Nhất, em uống gì?"
Không có ai trả lời, Châu Kinh Trạch lùi về sau hai bước, anh giơ tay bẹo má cô, gọi một câu: "Hứa Tuỳ."
"Á, em uống Yifang." Hứa Tuỳ hoàn hồn, cô cầm di động bước lên trước màn hình chọn đồ uống mà mình muốn. Châu Kinh Trạch đứng đằng sau, mắt liếc qua di động của cô, hàng mi đen dày khẽ lay động.
Lúc Châu Kinh Trạch xách một túi đồ uống quay về khu nghỉ ngơi, Đại Lưu chắp hai tay lại với nhau: "May mà có em gái Hứa, không ngờ mình có thể sống được đến ngày ông Châu mua nước cho mình."
"Vừa khéo thiếu một chai." Châu Kinh Trạch liếc túi đựng đồ uống, ngữ khí vừa chậm vừa gợi đòn: "Cậu đừng uống nữa, đợi cậu sống đến năm 99 tuổi ông đây sẽ lại mua cho cậu."
"Mẹ kiếp! Lại lừa mình." Đại Lưu kiễng chân lên bóp cổ Châu Kinh Trạch, hai người quậy lanh tanh bành thành một đống.
Bọn họ uống nước nghỉ ngơi xong thì chuẩn bị xuất phát, Thịnh Nam Châu nhìn bản đồ: "Trạm cuối cùng, lâu đài trên mây, nếu may mắn chúng ta có thể gặp được cô gái tuyết đấy."
Mọi người lục tục di chuyển, chỉ có Hồ Thiến Tây là vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nét mặt thất thần nhìn chằm chằm vào di động. Thịnh Nam Châu đi đến trước mặt cô, giơ năm ngón tay ra khuơ khuơ, cười hỏi: "Sao lại ngây người ra thế, trạm kế tiếp không phải là nơi cậu mong đợi từ lâu rồi sao? Còn có cầu vồng mà cậu thích nhất nữa."
Thanh âm của Thịnh Nam Châu đã kéo lại mạch suy nghĩ của chị đại, Hồ Thiến Tây đột ngột ngẩng đầu, nét mặt sợ hãi: "Mình vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, họ nói Lộ Văn Bạch bị ngất trên đường được người ta đưa đi cấp cứu."
"Mình là người mà anh ấy liên lạc gần đây, mình phải đến bệnh viện thăm anh ấy."
"Trạm cuối cùng rồi, không phải cậu muốn đến đó nhất ư? Bây giờ dưới núi cũng không có xe, ngắm xong bọn mình sẽ đi cùng cậu." Thịnh Nam Châu ngăn cô ấy lại.
Hồ Thiến Tây nhíu mày, ngữ khí còn có chút gắt gỏng: "Bây giờ là lúc ngắm cảnh à? Anh ấy bị thương rồi, mình phải đi thăm anh ấy. Cậu muốn xem thì tự đi mà xem!"
"Mẹ kiếp! Mình muốn đi? Là bởi vì cậu muốn đi!" Thịnh Nam Châu gào lên.
"Là bởi vì trước kia cậu nói cậu muốn đi trượt truyết cho khuây khoả tâm trạng, thế nên mình mới nói mọi người thành lập ban nhạc, để mọi người có thể cùng nhau tới đây! Là bởi vì cậu!" Thịnh Nam Châu đập mạnh bản đồ xuống dưới đất, hốc mắt không biết do tức giận hay thế nào mà cảm thấy khô khốc.
Thịnh Nam Châu tuôn hết ra một tràng, nét mặt chế giễu: "Cậu muốn đi thì cứ việc đi, nhưng đừng có khóc lóc chạy về tìm mình."
Sau khi nói xong câu này, Thịnh Nam Châu mặc kệ mọi người, tự mình rời khỏi đó.
Hồ Thiến Tây bị mắng đến ngơ cả người, từ nhỏ đến lớn Thịnh Nam Châu vẫn luôn rất tốt với cô, hầu như chưa bao giờ quát cô cả, đây là lần đầu tiên. Hai mắt Hồ Thiến Tây ửng đỏ, dáng vẻ sắp sửa khóc tới nơi, Hứa Tuỳ thấy vậy thì vội đưa khăn giấy cho cô ấy.
Châu Kinh Trạch cầm lấy di động của Hồ Thiến Tây, ngón cái lướt tìm trong mục lịch sử cuộc gọi, tay còn lại rút di động từ trong túi ra sau đó đi qua bên cạnh gọi điện.
Hai phút sau, Châu Kinh Trạch trả lại di động cho Hồ Thiến Tây, anh nói: "Đã gọi người tới bệnh viện rồi, đi thôi."
Chỉ với một cuộc điện thoại mà Châu Kinh Trạch đã giải quyết ổn thoải mọi việc, bởi vì vừa rồi bọn họ cãi nhau nên mọi người cũng chẳng còn tâm trạng tiếp tục đi dạo nữa. Bắc Sơn tương đối hẻo lảnh, chỉ có mấy chuyến xe buýt cố định, chưa đến giờ nên cũng không thể khởi hành.
Không biết Châu Kinh Trạch kiếm đâu ra một chiếc xe, mọi người cùng nhau quay về.
Trên đường quay về, bởi vì tâm trạng của Hồ Thiến Tây không tốt nên Hứa Tuỳ chỉ đành ngồi phía sau trò chuyện với Hồ Thiến Tây, mới nói được một lúc chị đại đã dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.
Gió lạnh luồn vào trong qua khe cửa sổ, Hồ Thiến Tây co rụt người lại trong vô thức, Hứa Tuỳ nhấn nút đóng chặt cửa sổ lại, sau đó nói tài xế tăng cao nhiệt độ lên.
Châu Kinh Trạch ngồi ở ghế lái phụ, cùi chỏ chống vào thành cửa sổ, tài xế đang định chạm vào thì anh đã cúi người tăng nhiệt độ lên. Tài xế cười nói: "Cảm ơn nhé."
"Chuyện nhỏ."
Hứa Tuỳ ngồi phía sau ngắm nhìn Châu Kinh Trạch ngồi ở ghế lái phụ, anh ngồi thẳng người, tóc có vẻ đã dài hơn một chút, mái tóc đen vừa ngắn vừa cứng hơi chạm vào sau gáy, tay anh chống lên trán, nhàn nhã lướt di động đọc tin nhắn.
Bất chợt, di động của Hứa Tuỳ phát ra một tiếng "ting", cô đăng nhập vào Wechat thì thấy được thêm vào trong một nhóm chat có tên Phân đội trượt tuyết Bắc Sơn, cái tên này... nhìn thế nào cũng thấy giống như được Đại Lưu đặt.
Quả nhiên, một giây sau, Đại Lưu nhắc đến tất cả các thành viên: [Hỡi các anh chàng đẹp trai và các cô nàng xinh gái, mọi người hãy chia sẻ những bức ảnh mỹ lệ của chuyến du lịch này đi nào.]
Nhóm chat lập tức xuất hiện hàng loạt các tin nhắn 99+, song một chữ "Không" duy nhất của Châu Kinh Trạch hiện lên trong nhóm trông vừa cứng nhắc vừa gợi đòn.
Ngón tay Hứa Tuỳ nhấn giữ màn hình, xem qua những bức ảnh mà bọn họ chia sẻ, đột nhiên, cô mở một bức ảnh, ngón tay giữ chặt ở đó không di chuyển nữa, đáy mắt xoẹt qua tia ngỡ ngàng.
Có người tiện tay chụp lại một bức ảnh của cầu treo, chính giữa cầu treo là vô số những chùm khoá tình nhân.
Có chút tiếc nuối, nếu như có thể cùng anh treo khoá tình nhân thì tốt rồi.
Đang nghĩ ngợi thì màn hình hiển thị zjz gửi tin nhắn đến cho cô, Hứa Tuỳ mở ra:
ZJZ: [Em không vui à?]
Hứa Tuỳ bất giác nhìn Châu Kinh Trạch ngồi phía trước, nhưng anh đang cúi đầu, hệt như một cây cung dựa ra sau ghế. Không lẽ ban nãy anh nhìn thấy được biểu cảm của cô qua gương chiếu hậu?
Mặc dù ngồi chung xe nhưng không hiểu vì sao Châu Kinh Trạch vẫn phải nhắn tin cho cô, Hứa Tuỳ điều chỉnh lại tâm trạng, cụp mắt trả lời tin nhắn: [Đâu có.]
Sau khi gửi xong, phía bên kia không có bất cứ phản hồi gì nữa. Năm phút sau, Wechat thông báo có tin nhắn, zjz gửi cho bạn một bức ảnh.
Cô đăng nhập vào Wechat, mở bức ảnh ra, sau đó mắt mở to hết cỡ, thật sự không dám tin. Trong vô vàn các chùm khoá tình nhân có một chiếc khoá đồng thiếc màu đỏ khoá chặt chẽ ở đó, bên trên còn khắc chữ, tên của hai người sát cạnh nhau:
ZJZ & XS
Tim đập thình thịch liên hồi, Hứa Tuỳ cảm giác cổ họng bỏng rát, cô trả lời: [Anh quay lại đó treo lên lúc nào thế?]
ZJZ: [Lúc đi tìm xe cho mọi người.]
Ting ting, anh lại gửi tiếp một tin nhắn, Hứa Tuỳ mở ra xem, ZJZ: [Anh vứt chìa khoá đi rồi, như vậy sẽ không thể mở ra được.]
Như vậy sẽ không thể mở ra được, anh đang dỗ cô, Hứa Tuỳ nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó không kìm lòng được khẽ mỉm cười.
Cô rất vui, vui đến mức cả không khí cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào.
~Hết chương 39~
"Mình vừa..."
Hứa Tuỳ còn chưa nói xong, Hồ Thiến Tây đã ngắt lời cô: "Lộ Văn Bạch, đừng tưởng anh tránh mặt em là em sẽ không theo đuổi được anh!"
Hoá ra không phải nói với cô, Hứa Tuỳ thở phào một hơi, cô cho cánh tay đang lộ ra bên ngoài của Hồ Thiến Tây lại vào trong túi ngủ, sau đó chỉnh chăn gối cho cô ấy rồi mới đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người hầu như vẫn chưa dậy, thế là ngắm mặt trời mọc coi như thất bại, bọn họ chỉ đành thu dọn đồ đạc, gỡ lều trại trả cho khu ngắm cảnh, dự định quay về homestay rồi tính tiếp.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Hồ Thiến Tây tràn đầy sinh lực kéo theo Hứa Tuỳ đi dạo ngắm cảnh đẹp ở xung quanh, phân đội nhỏ "Tâm tình có gas" chỉ đành đi cùng, theo sau còn có thêm Tần Cảnh và một cặp tình nhân.
Bọn họ đi dạo khắp nơi, Hồ Thiến Tây nhìn thấy phía trước treo một biển hiệu bằng gỗ, bên trên viết hai chữ "cầu treo", mắt cô ấy sáng bừng.
Thịnh Nam Châu liếc một cái liền quay đầu rời đi, Hồ Thiến Tây nhanh mắt kéo anh ấy tiến về phía trước, Thịnh Nam Châu bám chặt lấy lan can đánh chết cũng không chịu đi, anh ấy nghiến răng nghiến lợi: "Cậu cố tình đúng không, ông đây mắc hội chứng sợ lỗ."
Hoa văn của cầu treo hệt như sinh vật dưới đáy biển sâu thẳm, lúc nhúc cộng thêm màu sắc vô cùng nhức mắt.
"Vậy thì càng phải khắc phục." Hồ Thiến Tây nói.
Thịnh Nam Châu: "..."
Cầu treo nằm ở chính giữa thung lũng, phía dưới sâu hun hút không thấy đáy, đi lên trên còn có chút rung lắc. Hứa Tuỳ hơi sợ, song may mà Châu Kinh Trạch vẫn luôn nắm chặt tay cô.
Tần Cảnh đi đằng trước bọn họ, cậu ta nhìn thấy giữa cầu treo đầy những chùm khoá với nhiều màu sắc thì đột nhiên dừng lại bước chân.
"Đệch! Khoá tình nhân, không ngờ lại nhìn thấy ở đây." Tần Cảnh ồ lên một tiếng.
Đại Lưu đi qua, nhìn vào chùm khoá bên trên, hỏi: "Sao thế, lãng tử tình trường Tần công tử đây có ý kiến gì à?"
"Cậu biến đi! Nhớ năm xưa ông đây vẫn còn đơn thuần lắm nhé." Tần Cảnh đá cho Đại Lưu một cái, cậu ta sờ đầu, ngữ khí ngại ngùng: "Lúc trước khi còn học cấp ba, tôi với mối tình đầu trốn ra ngoài hẹn hò, nhân tiện nói một câu, mối tình đầu của tôi giống em Hứa lắm, xinh đẹp thanh thuần lại ngoan ngoãn, ôi cặp mai nai đó..."
Châu Kinh Trạch đứng một bên, anh chỉ vào vực thẳm sâu không thấy đáy: "Muốn ăn đòn thì cứ nói, tôi thành toàn cho cậu."
Tần Cảnh lùi ra sau hai bước, bắt đầu chìm vào hồi ức: "Tôi nhớ tôi và cô ấy từng đến một ngôi miếu, ở gần đó cũng có nơi treo khoá tình nhân, người ở đó nói rằng nếu gặp được nơi như vậy, chỉ cần hai người thành tâm thành ý cùng nhau treo khoá lên là có thể bên nhau dài lâu. Có một lão già nói hay ra phết, khiến cho tôi với mối tình đầu đều rung động, kết quả lão ta vừa mở miệng đã nói một ổ khoá 250 tệ, tôi quay đầu đi luôn."
"Sau đó thì sao?" Hứa Tuỳ vội hỏi.
"Sau đó thì chẳng dài lâu chút nào, đều tại lão già đó nói năng hão huyền. Haiz, vì vậy nếu gặp khoá tình nhân thì vẫn nên treo nó lên đi... Đột nhiên có chút nhung nhớ mối tình đầu của tôi, cô ấy tốt như vậy..." Tần Cảnh nhìn về nơi xa xăm cảm thán.
Đôi tình nhân duy nhất trong lớp Châu Kinh Trạch nghe xong thì lập tức đi treo khoá tình nhân, Đại Lưu độc thân nên không phát biểu bất cứ ý kiến nào. Tần Cảnh như thể phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, đột nhiên nói: "Ông Châu à, cậu cũng đi treo một cái đi, thần linh sẽ ban phúc cho hai người bên nhau lâu dài."
Hứa Tuỳ nhìn chùm khoá treo bên cầu, dây buộc bên trên bị gió thổi bay phấp phới, ánh mắt lay động, cô đang định nói "Hay chúng ta cũng treo một cái đi" thì Châu Kinh Trạch búng tàn thuốc, nghiêng đầu cười phì một tiếng: "Ông đây không tin vào thần linh."
Hứa Tuỳ chỉ đành nuốt lại hết những lời chuẩn bị nói ra.
Nhóm người cười nói vui đùa đi đến cuối cây cầu, phía trước vừa khéo có trạm nghỉ chân, bọn họ ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi. Châu Kinh Trạch và Hứa Tuỳ đi tới máy bán nước tự động mua đồ uống cho mọi người.
Châu Kinh Trạch đứng trước tủ đông chọn nước uống, Hứa Tuy nghĩ lại những lời Tần Cảnh vừa nói, cô không khỏi rút di động ra tra cứu Baidu, cô viết vào trong mục tìm kiếm: Treo khoá lên trên cầu tình nhân, hai người thật sự có thể bên nhau dài lâu ư?
Màn hình di động nhảy ra vô số các đáp án, Hứa Tuỳ nghiêm túc đọc, đáp án thứ nhất nói đương nhiên là thật, năm năm rồi, tôi và anh ấy vẫn bên nhau.
Có người trả lời: Không tin, chỉ là một câu chuyện thần thoại, khu danh lam thắng cảnh lừa tiền của mọi người thôi.
Cũng có đáp án đúng trọng tâm: Tin hay không là tuỳ mỗi người.
Hứa Tuỳ không ngừng lướt màn hình xuống phía dưới, hoàn toàn chìm đắm vào trong câu chuyện khóa tình nhân. Châu Kinh Trạch đứng trước máy bán nước tự động chọn đồ, anh nghiêng đầu hỏi cô:
"Nhất Nhất, em uống gì?"
Không có ai trả lời, Châu Kinh Trạch lùi về sau hai bước, anh giơ tay bẹo má cô, gọi một câu: "Hứa Tuỳ."
"Á, em uống Yifang." Hứa Tuỳ hoàn hồn, cô cầm di động bước lên trước màn hình chọn đồ uống mà mình muốn. Châu Kinh Trạch đứng đằng sau, mắt liếc qua di động của cô, hàng mi đen dày khẽ lay động.
Lúc Châu Kinh Trạch xách một túi đồ uống quay về khu nghỉ ngơi, Đại Lưu chắp hai tay lại với nhau: "May mà có em gái Hứa, không ngờ mình có thể sống được đến ngày ông Châu mua nước cho mình."
"Vừa khéo thiếu một chai." Châu Kinh Trạch liếc túi đựng đồ uống, ngữ khí vừa chậm vừa gợi đòn: "Cậu đừng uống nữa, đợi cậu sống đến năm 99 tuổi ông đây sẽ lại mua cho cậu."
"Mẹ kiếp! Lại lừa mình." Đại Lưu kiễng chân lên bóp cổ Châu Kinh Trạch, hai người quậy lanh tanh bành thành một đống.
Bọn họ uống nước nghỉ ngơi xong thì chuẩn bị xuất phát, Thịnh Nam Châu nhìn bản đồ: "Trạm cuối cùng, lâu đài trên mây, nếu may mắn chúng ta có thể gặp được cô gái tuyết đấy."
Mọi người lục tục di chuyển, chỉ có Hồ Thiến Tây là vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nét mặt thất thần nhìn chằm chằm vào di động. Thịnh Nam Châu đi đến trước mặt cô, giơ năm ngón tay ra khuơ khuơ, cười hỏi: "Sao lại ngây người ra thế, trạm kế tiếp không phải là nơi cậu mong đợi từ lâu rồi sao? Còn có cầu vồng mà cậu thích nhất nữa."
Thanh âm của Thịnh Nam Châu đã kéo lại mạch suy nghĩ của chị đại, Hồ Thiến Tây đột ngột ngẩng đầu, nét mặt sợ hãi: "Mình vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, họ nói Lộ Văn Bạch bị ngất trên đường được người ta đưa đi cấp cứu."
"Mình là người mà anh ấy liên lạc gần đây, mình phải đến bệnh viện thăm anh ấy."
"Trạm cuối cùng rồi, không phải cậu muốn đến đó nhất ư? Bây giờ dưới núi cũng không có xe, ngắm xong bọn mình sẽ đi cùng cậu." Thịnh Nam Châu ngăn cô ấy lại.
Hồ Thiến Tây nhíu mày, ngữ khí còn có chút gắt gỏng: "Bây giờ là lúc ngắm cảnh à? Anh ấy bị thương rồi, mình phải đi thăm anh ấy. Cậu muốn xem thì tự đi mà xem!"
"Mẹ kiếp! Mình muốn đi? Là bởi vì cậu muốn đi!" Thịnh Nam Châu gào lên.
"Là bởi vì trước kia cậu nói cậu muốn đi trượt truyết cho khuây khoả tâm trạng, thế nên mình mới nói mọi người thành lập ban nhạc, để mọi người có thể cùng nhau tới đây! Là bởi vì cậu!" Thịnh Nam Châu đập mạnh bản đồ xuống dưới đất, hốc mắt không biết do tức giận hay thế nào mà cảm thấy khô khốc.
Thịnh Nam Châu tuôn hết ra một tràng, nét mặt chế giễu: "Cậu muốn đi thì cứ việc đi, nhưng đừng có khóc lóc chạy về tìm mình."
Sau khi nói xong câu này, Thịnh Nam Châu mặc kệ mọi người, tự mình rời khỏi đó.
Hồ Thiến Tây bị mắng đến ngơ cả người, từ nhỏ đến lớn Thịnh Nam Châu vẫn luôn rất tốt với cô, hầu như chưa bao giờ quát cô cả, đây là lần đầu tiên. Hai mắt Hồ Thiến Tây ửng đỏ, dáng vẻ sắp sửa khóc tới nơi, Hứa Tuỳ thấy vậy thì vội đưa khăn giấy cho cô ấy.
Châu Kinh Trạch cầm lấy di động của Hồ Thiến Tây, ngón cái lướt tìm trong mục lịch sử cuộc gọi, tay còn lại rút di động từ trong túi ra sau đó đi qua bên cạnh gọi điện.
Hai phút sau, Châu Kinh Trạch trả lại di động cho Hồ Thiến Tây, anh nói: "Đã gọi người tới bệnh viện rồi, đi thôi."
Chỉ với một cuộc điện thoại mà Châu Kinh Trạch đã giải quyết ổn thoải mọi việc, bởi vì vừa rồi bọn họ cãi nhau nên mọi người cũng chẳng còn tâm trạng tiếp tục đi dạo nữa. Bắc Sơn tương đối hẻo lảnh, chỉ có mấy chuyến xe buýt cố định, chưa đến giờ nên cũng không thể khởi hành.
Không biết Châu Kinh Trạch kiếm đâu ra một chiếc xe, mọi người cùng nhau quay về.
Trên đường quay về, bởi vì tâm trạng của Hồ Thiến Tây không tốt nên Hứa Tuỳ chỉ đành ngồi phía sau trò chuyện với Hồ Thiến Tây, mới nói được một lúc chị đại đã dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.
Gió lạnh luồn vào trong qua khe cửa sổ, Hồ Thiến Tây co rụt người lại trong vô thức, Hứa Tuỳ nhấn nút đóng chặt cửa sổ lại, sau đó nói tài xế tăng cao nhiệt độ lên.
Châu Kinh Trạch ngồi ở ghế lái phụ, cùi chỏ chống vào thành cửa sổ, tài xế đang định chạm vào thì anh đã cúi người tăng nhiệt độ lên. Tài xế cười nói: "Cảm ơn nhé."
"Chuyện nhỏ."
Hứa Tuỳ ngồi phía sau ngắm nhìn Châu Kinh Trạch ngồi ở ghế lái phụ, anh ngồi thẳng người, tóc có vẻ đã dài hơn một chút, mái tóc đen vừa ngắn vừa cứng hơi chạm vào sau gáy, tay anh chống lên trán, nhàn nhã lướt di động đọc tin nhắn.
Bất chợt, di động của Hứa Tuỳ phát ra một tiếng "ting", cô đăng nhập vào Wechat thì thấy được thêm vào trong một nhóm chat có tên Phân đội trượt tuyết Bắc Sơn, cái tên này... nhìn thế nào cũng thấy giống như được Đại Lưu đặt.
Quả nhiên, một giây sau, Đại Lưu nhắc đến tất cả các thành viên: [Hỡi các anh chàng đẹp trai và các cô nàng xinh gái, mọi người hãy chia sẻ những bức ảnh mỹ lệ của chuyến du lịch này đi nào.]
Nhóm chat lập tức xuất hiện hàng loạt các tin nhắn 99+, song một chữ "Không" duy nhất của Châu Kinh Trạch hiện lên trong nhóm trông vừa cứng nhắc vừa gợi đòn.
Ngón tay Hứa Tuỳ nhấn giữ màn hình, xem qua những bức ảnh mà bọn họ chia sẻ, đột nhiên, cô mở một bức ảnh, ngón tay giữ chặt ở đó không di chuyển nữa, đáy mắt xoẹt qua tia ngỡ ngàng.
Có người tiện tay chụp lại một bức ảnh của cầu treo, chính giữa cầu treo là vô số những chùm khoá tình nhân.
Có chút tiếc nuối, nếu như có thể cùng anh treo khoá tình nhân thì tốt rồi.
Đang nghĩ ngợi thì màn hình hiển thị zjz gửi tin nhắn đến cho cô, Hứa Tuỳ mở ra:
ZJZ: [Em không vui à?]
Hứa Tuỳ bất giác nhìn Châu Kinh Trạch ngồi phía trước, nhưng anh đang cúi đầu, hệt như một cây cung dựa ra sau ghế. Không lẽ ban nãy anh nhìn thấy được biểu cảm của cô qua gương chiếu hậu?
Mặc dù ngồi chung xe nhưng không hiểu vì sao Châu Kinh Trạch vẫn phải nhắn tin cho cô, Hứa Tuỳ điều chỉnh lại tâm trạng, cụp mắt trả lời tin nhắn: [Đâu có.]
Sau khi gửi xong, phía bên kia không có bất cứ phản hồi gì nữa. Năm phút sau, Wechat thông báo có tin nhắn, zjz gửi cho bạn một bức ảnh.
Cô đăng nhập vào Wechat, mở bức ảnh ra, sau đó mắt mở to hết cỡ, thật sự không dám tin. Trong vô vàn các chùm khoá tình nhân có một chiếc khoá đồng thiếc màu đỏ khoá chặt chẽ ở đó, bên trên còn khắc chữ, tên của hai người sát cạnh nhau:
ZJZ & XS
Tim đập thình thịch liên hồi, Hứa Tuỳ cảm giác cổ họng bỏng rát, cô trả lời: [Anh quay lại đó treo lên lúc nào thế?]
ZJZ: [Lúc đi tìm xe cho mọi người.]
Ting ting, anh lại gửi tiếp một tin nhắn, Hứa Tuỳ mở ra xem, ZJZ: [Anh vứt chìa khoá đi rồi, như vậy sẽ không thể mở ra được.]
Như vậy sẽ không thể mở ra được, anh đang dỗ cô, Hứa Tuỳ nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó không kìm lòng được khẽ mỉm cười.
Cô rất vui, vui đến mức cả không khí cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào.
~Hết chương 39~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.