Tỏ Tình - Ưng Chanh

Chương 53: “Xuống xe.” Anh nói

Ưng Chanh

21/01/2023

Thoáng cái đã bảy tám tháng trôi qua, không ai nghĩ tới sau khi bọn họ tách ra, mỗi người đi một ngã rẽ khác nhau trong một thời gian dài như thế này, vậy mà cũng có thể còn gặp nhau lần nữa.

Buổi sáng sau khi Hứa Tùy phủi sạch quan hệ với Chu Kinh Trạch, cô đã bị y tá chạy đến kêu đi. Sau khi bận bịu xong cũng đã đến thời gian nghỉ trưa, Hứa Tùy lấy chiếc áo khoác từ trên giá xuống, nằm trên sô pha trong văn phòng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô nằm trên sô pha, dùng ngón cái vuốt màn hình điện thoại, vô tình đăng nhập vào trang web của trường trung học. Có một vài tin nhắn phàn nàn rằng Chu Kinh Trạch đã vắng mặt trong các buổi họp lớp rất nhiều lần. Lớp trưởng đã gửi một danh sách dài đầy các biểu tượng cảm xúc kèm với lời giải thích:

[Người ta chính là phi công, cho nên đâu có giống cậu, luôn rảnh rỗi như vậy. Năm ngoái cậu ta còn bảo muốn đi cùng ai đó, chắc là bạn gái của cậu ta đấy.]

Ngón cái của cô dừng trên những dòng chữ này, rồi màn hình chợt tắt. Hứa Tùy đột nhiên cảm thấy sau cuộc gặp lại ấy, mọi cảm xúc của cô về anh dường như thật nực cười.

Hứa Tùy quyết định không xem nữa, rốt cuộc cô cũng bình tâm trở lại, xem ra bây giờ mối quan hệ giữa hai người bọn họ so với người thường, còn thêm một tầng là người yêu cũ.

Đến chiều, một cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào thật mát, Hứa Tùy nhắm mắt lại, mơ một giấc mộng thật dài. Những chi tiết trong hồi ức chân thật đến nỗi cô đã thật sự cho rằng bản thân mình quay đã về thời học cấp ba, lúc đang nghiêm túc chuẩn bị thi vào đại học, cô lại gặp gỡ anh một lần nữa.

Tiếng chuông báo thức từ điện thoại bị Hứa Tùy ôm chặt trong tay vang lên, cô vẫn cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cảm giác giống như có người đứng một bên đang đẩy cánh tay mình, khó khăn mở mắt ra, vô thức nói: “Đã tan học rồi.”

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười vui vẻ, là y tá Tiểu Hà hôm nay trực ban, cô ấy hỏi: “Bác sĩ Hứa, cô là đi làm, hay là đi ngủ đấy?”

Một giọng nói vang lên, kéo Hứa Tùy trở về hiện thực. Cô từ trên sô pha đứng dậy, trên người còn đắp một cái áo khoác, cười nhạt: “Đúng thật là, ngủ đến ngốc luôn rồi.”

“Sắp hai giờ rồi đấy, buổi chiều còn có người bệnh đang chờ khám nữa.” Y tá trực cùng ca với cô mở miệng nhắc nhở.

“Được rồi.”

Hứa Tùy đứng dậy đi tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn vào gương, cô kéo dây thun ra khỏi cổ tay rồi buộc một kiểu tóc đuôi ngựa.

Rèm cửa trong phòng ‘Roẹt’ một tiếng bị kéo ra, một lượng lớn ánh sáng tràn vào phòng. Hứa Tùy mở nắp, cầm một nắm trà thơm bỏ vào ấm siêu tốc rồi nhấn nút nguồn cho nó kêu ‘bíp’ một tiếng.

Đợi đến khi trà sôi và phát ra tiếng ục ục, Hứa Tùy mới cúi người xuống bắt đầu sắp xếp hồ sơ bệnh án và vài tài liệu trên mặt bàn, đại não cô hoạt động rất nhanh, nói chuyện cũng mạch lạc rõ ràng hơn:

“Y tá Hà, lát nữa cứ dựa vào thứ tự mà đưa tới, nếu như gặp quá nhiều người xếp hàng khiến bệnh nhân lo lắng thì em lựa lời trấn an họ một chút, còn nếu gặp mấy người muốn gây nháo thì không cần ép bản thân ra mặt đâu, báo thẳng cho bảo vệ tới xử lý là được.”

“Được rồi, bác sĩ Hứa.”

Có khá nhiều người đặt lịch hẹn vào cuối tuần, Hứa Tùy vừa tiễn một bệnh nhân, lại tiếp tục tiếp đón thêm một bệnh nhân khác, bận đến nỗi thời gian uống miếng nước cũng không có.

Đến bốn giờ chiều, Hứa Tùy lại tiếp một bệnh nhân tương đối đặc biệt. Người mẹ dẫn một bé gái đi vào, cô nhóc này ước chừng mới mười tuổi, tóc được cột thành hai cái sừng dê chỉa lên trời, làn da trắng nõn, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn cô.

Mẹ đứa bé ôm cô nhóc ngồi xuống, vén áo lên để lộ bụng cô nhóc cho cô xem, nói: “Bác sĩ, hôm trước trong lớp học con gái tôi có hai đứa con trai đánh nhau, thằng nhỏ bị đánh kia là bạn ngồi cùng bàn của con bé, tính con bé này có hơi nhiệt tình, cộng thêm xúc động nhất thời liền xông lên can ngăn, kết quả bị một người trong bọn nó cầm cái chùy đồ chơi đụng trúng một cái.”

“Hôm đó tôi cũng nhìn thấy trên bụng con bé có một vết thương bị ứ máu, nhưng Đậu Đậu cứ nói không đau, nên tôi chỉ xử lý đơn giản vết thương cho con bé một chút. Không nghĩ tới hai ngày sau con bé lại kêu đau, đau đến ngủ không được, hít thở cũng có hơi khó khăn.”

Hứa Tùy gật đầu, dời tầm mắt từ tiểu sử bệnh nhân trên màn hình máy tính, mở miệng nói: “Ôm bé lại đây tôi xem một chút.”

Hứa Tùy cúi người đè đè chỗ bị thương trên bụng cô bé rồi ôn nhu hỏi: “Em có đau không?”

Trong ánh mắt cô bé có chút ướt át, khóe miệng cong xuống nói: “Đau ạ.”

Hứa Tùy quay trở về bàn làm việc một lần nữa, in ra hai tờ giấy kiểm tra rồi ký tên lên: “Đưa bé đi siêu âm bụng và chụp CT để kiểm tra nội tạng có bị tổn thương hay không.”

Một tiếng sau, người mẹ ôm cô bé quay về, Hứa Tùy nhận giấy báo cáo, xem nghiêm túc, cuối cùng nói: “May thay, chẳng qua chỉ là bị thương ở mô mềm mà thôi, tôi sẽ kê cho cô bé một liệu trình thuốc, để cô bé nghỉ ngơi phục hồi thật tốt. Sau khi hết thuốc hãy đưa đứa bé quay lại kiểm tra.”

Mẹ bé gái thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ."

Cô bé nhỏ cái hiểu cái không, nhưng mơ hồ cảm nhận được đó là tin tốt, nét u buồn trên mặt lập tức thay đổi, nở một nụ cười xán lạn. Hứa Tùy đi đến trước mặt bé, từ trong túi lấy ra một viên kẹo trái cây, đặt tầm mắt ngang tầm mắt cô bé, cất giọng ôn nhu:

“Em thật dũng cảm, đây là phần thưởng của em, nhưng hãy hứa với chị, phải bảo vệ bản thân thật tốt trước khi dũng cảm vào lần sau, có được không?”

Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, nhìn chằm chằm vào viên kẹo nhiều màu sắc trong lòng bàn tay, hai mắt tròn xoe nhìn quanh một vòng: “Chị ơi, có kẹo nào vị bạc hà không? Em muốn vị kia hơn.”

Hứa Tùy nghe thấy mấy chữ “kẹo bạc hà” thì hàng lông mi đen có chút run lên, cô ngây người một chút. Mẹ cô bé đẩy cánh tay bé nói: “Cho con mà con còn chọn à, nhận lấy nhanh lên rồi nói cảm ơn với bác sĩ đi.”

“Cảm ơn chị bác sĩ ạ.” Cô bé chọn ra hai viên kẹo trong lòng bàn tay cô.

Hứa Tùy hoàn hồn, nâng tay xoa đầu cô bé, rồi đứng dậy quay về ngồi lên ghế tiếp tục công việc. Mặt trời đang dần lặn xuống, ánh sáng chiều tà cũng theo đó chiếu thẳng xuống mặt bàn.

Hứa Tùy nhìn thoáng qua đồng hồ, còn năm phút nữa là đến sáu giờ, cô ấn điện thoại nội bộ, hỏi: “Tiểu Hà, còn bệnh nhân nào không?”

Tiểu Hà do dự một chút, nói: “Còn có một người, anh ta ở đây chờ rất lâu rồi.”

Hứa Tùy cầm ly nước trên mặt bàn lên rồi uống một ngụm, vặn nắp chặt lại, cuối cùng cổ họng cũng dễ chịu hơn: “Để anh ta vào đi.”

Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng “Cốc Cốc”, Hứa Tùy đang cúi đầu viết bệnh án, trên trán có mấy cọng tóc mái không nghe lời tóc rơi xuống, tạo thành mấy đường bóng mờ trên trang giấy.

“Bác sĩ, tôi đến khám bệnh.”

Một giọng nói gần giống với tiếng kim loại vang lên, trầm thấp và gợi cảm, quen thuộc và xa lạ. Hứa Tùy đang tập trung viết, “xoẹt” một tiếng, ngòi bút rạch một đường dài, bệnh án bị rách.

Cô xé tờ giấy bệnh án đi, ném vào thùng rác.

Hứa Tùy dùng ngón trỏ và ngón cái ấn lên tập tài liệu màu xanh lam, thứ cô nhìn được chính là chiếc quần màu đen, đôi tay buông thả để ở mép quần, xương cổ tay anh nổi lên rất rõ ràng, chỗ hổ khẩu có một vết máu đỏ, mới vừa kết vảy.

Ngón giữa mang chiếc nhẫn bạc.

Cô chậm rãi đưa mắt lên nhìn.

Một chiếc áo khoác mỏng màu đen cùng nhãn hiệu với chiếc áo sơ mi sọc trắng đen bên trong, đường viền cổ áo làm đường công trên khuôn mặt anh được cắt gọn rõ ràng, hai cúc áo được mở ra, để lộ một đoạn xương cổ họng. Vẫn là cặp mắt đen tuyền sâu thẳm ấy, chỉ xem một cái thôi cũng có thể khiến người nhìn không thể rời mắt.



Anh thong thả hơn so với tên lưu manh ban đầu kia, càng nhiều hơn là sự cấm dục của một người đàn ông.

Giống như có chỗ nào đó thay đổi, nhưng cũng giống như chẳng thay đổi gì.

Quả thật là Chu Kinh Trạch.

Một ngày gặp tới hai lần.

Đồng hồ treo tường vừa lúc điểm sáu giờ, Hứa Tùy chỉ nhìn hai giây, ánh mắt nhàn nhạt nhìn rồi thu hồi, nhét nắp bút vào cây bút: “Tôi đã tan ca, muốn khám bệnh thì ra cửa quẹo trái vào khoa cấp cứu.”

Chu Kinh Trạch sửng sốt một giây, mới vừa cho người đi vào đã lập tức đuổi người, đây rõ ràng là không muốn nhìn thấy anh mà.

Anh nhướng mày, nhìn Hứa Tùy nói: “Hứa Tùy, anh thật sự tới khám bệnh.”

Hứa Tùy khựng lại rồi cúi đầu nhớ ra điều gì đó, giọng điệu nghiêm túc và bình tĩnh của Chu Kinh Trạch cứ làm cô dường như nhớ anh mãi không quên nên mới cố ý tránh mặt anh.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Y tá Hà ôm theo một đống tài liệu đi vào, Chu Kinh Trạch trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, cất giọng bình tĩnh nói: “Y tá, tôi có thể hỏi cô một câu được không?”

“Câu gì thế?” Tiểu Hà thấy anh chàng đẹp trai đang nói chuyện với chính mình, giọng đều phải mềm đi mấy phần.

Chu Kinh Trạch nghịch cái bật lửa bạc trong tay, hỏi: “Trên đường nếu cô gặp chuyện bất bình, còn vì cứu người kia mà bị thương, thế nhưng người đó không muốn chịu trách nhiệm thì làm sao bây giờ?”

“Như vậy không phải là vong ân bội nghĩa sao! Nhất định phải bắt người đó chịu trách nhiệm.” Y tá kích động nói.

“Có lý.” Chu Kinh Trạch làm như thật mà gật đầu.

Hứa Tùy không quan tâm tới đối thoại của bọn họ, dọn dẹp lại hồ sơ trên mặt bàn, khóe mắt thoáng nhìn người đàn ông đang bình tĩnh ngồi bên kia, tầm mắt từ đầu tới cuối vẫn không buông tha mà phóng tới nhìn trên đỉnh đầu cô.

Anh vẫn luôn không mở miệng, Hứa Tùy bị tầm mắt nóng rực của anh nướng đến da cổ phải tê dại một mảng, cô cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu vẫn có chút gấp gáp:

“Sao anh còn chưa đi nữa?”

Y tá Hà đang đứng bên cạnh phân loại tài liệu tỏ ra ngạc nhiên, bác sĩ Hứa trước nay vẫn luôn dịu dàng, hôm nay là lần đầu tiên thấy cô nói năng hùng hổ như vậy. Chu Kinh Trạch đặt bật lửa lên bàn, giọng điệu nhàn nhạt, cùng tiếng nói trầm thấp dễ chịu vang lên:

“Anh đây không phải là đang đợi em tới chịu trách nhiệm sao.”

Trên mặt y tá hiện lên hàng loạt dấu chấm than, khó trách bác sĩ Hứa vẫn còn độc thân, dù điều kiện tốt đến đâu cũng chướng mắt. Chẳng trách nha, trước mặt có một chàng trai đẹp trai còn có chất lượng tốt như vậy đòi phụ trách, nếu là đổi lại là cô thì ai cũng không thèm ngó tới.

“Tôi đã tan làm, nếu muốn khám bệnh thì có thể qua khoa cấp cứu.” Hứa Tùy nhắc lại.

Y tá Hà vừa nghe là hiểu, trước khi đi ra ngoài, cô ấy không đành lòng nên đã nói giúp anh đẹp trai một câu: “Bác sĩ Hứa, nếu không thì chị xem giúp anh ấy một chút đi, lúc trước vốn là đến lượt vị này nhưng đằng trước anh ta có một cụ già đang vội nên anh ấy đã nhường cho cụ bà.”

Ra là như vậy.

Hứa Tùy cụp mắt xuống, mở miệng: “Nơi nào không thoải mái?”

“Ở sau lưng.” Chu Kinh Trạch trả lời ngắn gọn.

Hứa Tùy chỉ tay vào một góc trong phòng: “Đi vào trong để tôi kiểm tra một chút.”

Chu Kinh Trạch cũng không ngại ngùng gì, đi vào ngồi bên mép giường, chắc là ngại phiền, hai tay để hai bên vạt áo, cởi thẳng áo ra để lộ từng múi cơ bụng săn chắc rõ ràng, thoáng một cái tầm mắt đặt ngay tuyến nhân ngư kéo dài xuống dưới bụng anh.

Hứa Tùy theo bản năng quay mặt sang chỗ khác. Chờ Chu Kinh Trạch cởi áo xong, tự động đưa lưng về phía cô thì Hứa Tùy mới tiến lên hai bước kiểm tra cho anh. Giờ đây mặt trời đã lặn xuống hoàn toàn, ánh sáng trong nhà có hơi tối.

Cái cổ mảnh mai có một khối gồ lên rõ ràng ở sau gáy, lưng anh rộng và gầy, chính giữa còn có hai vết sẹo đã trở thành màu đỏ sậm, lộ ra vết bầm tím, miệng vết thương cũng đã có chút lở loét.

Chắc là buổi tối hôm đó rồi.

Anh cũng không làm bất cứ xử lý gì.

Đợi đến miệng vết thương tái phát mới chịu đến.

Hứa Tùy nghiêng người ấn cái xương gần vết thương trên lưng xuống, cụp lông mi xuống, vẻ mặt đầy tập trung: "Nói cho tôi biết chỗ nào đau."

Trên lưng có hai miếng đệm mềm mại đè lại, lúc chạm vào miệng vết thương, Chu Kinh Trạch vẫn trưng bộ mặt lãnh đạm không rên một tiếng. Đột nhiên, anh hít một hơi “rít”, như thể anh đang vô cùng nhẫn nại.

Hứa Tùy dừng tay lại, hỏi: “Chỗ này đau sao?”

“Không, là tóc của em chạm phải ông đây.” Chu Kinh Trạch trầm giọng nói, chậm rãi phun ra một chữ: “Ngứa.”

Trái tim Hứa Tùy co rụt lại, lúc này mới nhận ra một sợi tóc trên trán của cô dính vào lưng anh, lùi lại một bước, giơ tay kéo sợi tóc rơi ra sau tai: “Xin lỗi.”

“Không phải chuyện lớn gì.” Hứa Tùy trở lại bàn làm việc một lần nữa, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ đưa đơn thuốc cho anh, anh cứ đến cửa sổ lầu một lấy là được. Phải chú ý coi chừng miệng vết thương bị nhiễm trùng, tránh xa thuốc lá và rượu ra, ăn ít thức ăn cay thôi.”

“Được rồi.”

Mặt kính trên máy tính phản chiếu hình ảnh người đàn ông đang chống cằm, thong thả ung dung mặc quần áo, rồi cài cúc, tư thái vô cùng nhàn rỗi yên tĩnh. Hứa Tùy thu hồi tầm mắt, chờ anh đi tới rồi đưa đơn thuốc cho anh.

Toàn bộ quá trình hai người không có giao lưu bằng ánh mắt hay gì cả.

Người đi rồi, trong phòng làm việc trở lại một mảnh yên tĩnh, đồng hồ treo tường phát ra âm thanh ‘tích tách, tích tách’. Hứa Tùy dựa cả người lên ghế, cứ như vừa mới trút được gánh nặng.

Hứa Tùy trong phòng làm việc riêng mười lăm phút mới xách túi rời đi.

Trong bãi gara ở tầng hầm, Hứa Tùy lấy chìa khóa từ trong túi ra gắn vào xe mở khóa, cô bước tới, mở cửa xe ra, đặt túi sang một bên, chuyển số, lui xe ra khỏi gara.

Sau khi ra khỏi hầm, tay Hứa Tùy để trên vô lăng, thuận tay mở một bản nhạc, giai điệu thư giãn vang lên, dây thần kinh của cô được thả lỏng rất nhiều. Không hiểu vì sao mà gần đây cô luôn cảm thấy mỏi mệt.



Có lẽ cô thực sự nên nghỉ phép rồi đi ra ngoài giải sầu.

Hứa Tùy nghĩ như vậy, hoàn toàn không để ý có một chiếc xe màu đen có chữ G thật lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, nó trôi dạt theo đường chéo lái tới đây, sau đó chiếc xe bốn bánh ổn định lái đi, giống như đang chờ cô ở phía trước.

Chờ lúc cô phản ứng lại thì có muốn đạp phanh giảm tốc độ cũng không còn kịp nữa, “ầm” một tiếng, cô đụng phải xe đằng trước.

Dưới tác động của quán tính, Hứa Tùy cũng bị đập đầu vào vô lăng, ngước mắt nhìn lên, thùng xe phía sau của đối phương bị lõm xuống một mảng lớn, thảm đến không nỡ nhìn. Thật giống như đang chơi đụng xe với nhau, đâm xong một lúc sau nó vẫn còn bốc khói.

Cô cũng sắp 28 tuổi rồi, có phải vận số của cô năm nay không may mắn hay không?

Người kia mở cửa xe, nghiêng người đi ngang qua chiếc xe tiến về phía cô. Chờ Hứa Tùy thực sự thấy rõ người tới, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cả người nằm bò trên vô lăng xoay mặt đi, tâm như tro tàn.

Trong miệng Chu Kinh Trạch còn ngậm một điếu thuốc, đôi chân dài bước qua, anh gập ngón tay lên, đốt ngón tay gõ mấy tiếng lên cửa sổ xe, Hứa Tùy không thể không ấn bấm nút hạ cửa sổ xuống.

Một cơn gió ùa tới, khuôn mặt anh hiện rõ.

“Xuống xe.” Anh nói.

Hứa Tùy đành phải xuống xe, Chu Kinh Trạch cắn điếu thuốc, giơ lòng bàn tay ra hiệu cho cô bước tới. Hứa Tùy đành phải đi qua, người đàn ông chỉ đứng yên tại chỗ. Không nghĩ tới, Chu Kinh Trạch lại ngón cái và ngón trỏ cầm điện thoại lên, nhắm ngay cô rồi “Răng rắc” một tiếng chụp hình.

“Anh chụp tôi làm gì?” Hứa Tùy nhíu mày.

Chu Kinh Trạch lấy điếu thuốc trong miệng ra, phẩy tay phủi tàn thuốc đi, nhìn cô:

“Lưu lại chứng cứ, sợ em quỵt nợ.”

Hứa Tùy: “...”

“Nói đi, muốn giải quyết riêng hay là đi theo trình tự.” Chu Kinh Trạch hỏi cô.

Hứa Tùy liếc mắt nhìn chiếc G series 65 ở đầu xe và biển số xe bị thiếu một góc do cô đâm phải, vừa thấy thế, có lấy toàn bộ của riêng cô và gia đình thì cô cũng không bồi thường nổi.

Tuy nhiên, lòng tự trọng trong lòng và sự quyết tâm không muốn dính líu đến anh khiến cô không thể không ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt rồi cắn răng nói:

Ngay khi cô định nói ra ba chữ “Theo trình tự” thì Chu Kinh Trạch bỗng chợt ngắt lời, cầm điện thoại trên tay, ngón cái ấn lên màn hình: “Điện thoại.”

Hứa Tùy nhấp nhấp môi, theo bản năng đề phòng: “Anh cứ tới thẳng Phổ Nhân tìm tôi, trong thời gian làm việc tôi đều ở đó.”

“Hứa Tùy.” Chu Kinh Trạch chậm rãi gọi ra cái tên này, giọng anh có hơi trầm xuống, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi gần đây rất bận.”

Ngụ ý chính là anh không muốn quấy rầy cô.

Hứa Tùy đành phải đọc ra một chuỗi con số, đọc xong lập tức xoay người muốn đi. Ba giây sau, từ đằng sau vang lên một giọng nữ rõ ràng cực kì lớn:

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có. Sorry……”

Chu Kinh Trạch mở loa, Hứa Tùy xấu hổ, hai má nhanh chóng nóng lên, nói không nên lời. Chu Kinh Trạch phun ra một ngụm khói trắng, nhướng mày:

“Giải thích một chút đi, hử?”

Sau khi Hứa Tùy đọc ra một dãy số một lần nữa, cô trốn lên xe, khởi động xe rời đi.

Chu Kinh Trạch quay lại bên trong xe một lại nữa, nhìn chằm chằm chiếc màu trắng xe rời đi trước mắt kia, đáy mắt dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Đột nhiên, màn hình hiển thị cái tên Thịnh Nam Châu gọi tới.

Chu Kinh Trạch cầm airpod nhét vào lỗ tai, ngón trỏ gõ chốt mở một cái, điện thoại đã kết nối, Thịnh Nam Châu lập tức nói chuyện, bùm bùm một tiếng lớn:

“Mẹ nó, cậu chủ, tôi đã gọi cho ngài mấy rồi đấy, sao bây giờ ngài mới nghe máy! Được sủng ái nên không sợ sao! Tôi hỏi cậu, cậu suy nghĩ thế nào về việc đi cơ sở huấn luyện của Trường Hàng không Trung Quốc, tôi nói với cậu, tuy lấy lý lịch của cậu đi thì có hơi ủy khuất cậu một chút, nhưng tốt xấu gì đó cũng là nơi tổng huấn luyện viên đấy, thù lao đãi ngộ không tồi đâu, hơn nữa gần đây cậu không phải đang thiếu tiền sao...”

“Người anh em, xe tôi mới bị người ta đụng trúng.” Chu Kinh Trạch bất thình lình nói ra một câu.

“?”

“Ôi vãi, anh bạn, đó không phải là chiếc xe cậu yêu thích nhất sao, ngày thường tớ dùng có hai lần cậu con mẹ nó còn luyến tiếc để tôi chạm vào. Sao cậu có thể nói ra một câu bị đụng phải nhẹ nhàng thế?” Thịnh Nam Châu lẩm bẩm một đống trong miệng, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Không phải, sao tôi lại cảm thấy cậu hình như có hơi vui vẻ vậy?”

“Đúng là có chút.” Chu Kinh Trạch cười.

Nói xong, anh cuối cổ thấp xuống, ngón cái bấm vào album ảnh, Hứa Tùy mặc một bộ váy dệt kim, tóc dài buông xõa trên vai, đứng kế bên xe, chiếc mũi thanh tú và đôi môi đỏ thắm, lông mày cong tự nhiên, trên mặt còn đang mờ mịt.

Xương quai xanh ẩn hiện dưới lớp cổ áo vừa nhỏ vừa dài, chiếc eo thon uyển chuyển chỉ một nắm tay đã có thể bao trọn.

Đã bao lâu rồi?

Dường như cũng lâu lắm.

Hứa Tùy trông vẫn xinh đẹp và trầm lặng như xưa, nhưng lại có rất nhiều chi tiết đã thay đổi. Cô không còn là một cô bé nhút nhát với biểu cảm rụt rè hiện lên trong ánh mắt mỗi khi bị ai đó trêu chọc nữa.

Khi Hứa Tùy đối mặt với anh, ánh mắt bình tĩnh ấy lộ ra vẻ đề phòng, điều này khiến cổ họng Chu Kinh Trạch tê dại, đáy lòng như bị một chiếc gai mềm xuyên qua, đau đớn vô cùng.

Bọn họ chẳng qua có nhiều thêm một tầng quan hệ so với người xa lạ mà thôi.

Thái độ và phản ứng của Hứa Tùy đang nhắc nhở anh.

Năm tháng đã trôi qua.

Chu Kinh Trạch nhăn chặt mày lại, đôi mắt trở nên nặng trĩu, cảm xúc đang dâng trào dưới đáy mắt không thể kìm nén được nữa, thốt ra một chữ:

“Gầy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tỏ Tình - Ưng Chanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook