Chương 25:
Phù Lục
06/06/2022
Cô duỗi tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường của anh, nhưng khoảng cách quá xa, Hứa Từ cầm lấy đưa cho cô.
Màn hình khóa, Tống Lê nâng điện thoại lên trên, Hứa Từ phối hợp cúi đầu để sát vào, giải mã Face ID thành công.
Vừa định click mở icon đồ ăn, Hứa Từ đã bắt được tay cô làm một thao tác gì đó.
“Làm gì vậy?”
“Đặt vân tay, em muốn đặt Face ID cũng được.”
Anh tự cho cô mật mã giải khóa mới, lần sau lấy điện thoại có thể mở trực tiếp.
“Em không make up.” Tống Lê nói: “Anh nói mật mã cho em là được rồi?”
“Mật mã là sinh nhật em.”
Anh không thay đổi, nhưng mà biết Tồng Lê đôi khi không kiên nhẫn giải khóa từng số từng số, dùng vân tay sẽ tiện hơn nhiều.
Click mở đơn đặt hàng phát hiện chính là đồ ăn của một nhà ăn có điểm số rất cao, Tống Lê nhìn một vòng lại rời khỏi, còn chưa nhập tìm kiếm, đỉnh đầu vang lên âm thanh của Hứa Từ.
“Đừng có gọi gà rán Coca.”
Tầm mắt của anh không rời khỏi cuốn sách trong tay, lại như có thêm con mắt thứ ba: “Anh không cho ăn, nếu gọi thì trừ kem tháng này.”
Tống Lê cò kè mặc cả: “Em chỉ ăn một chân gà rán.”
“Không được.”
“Cắn một miếng là được, dư lại đều cho anh.”
Hứa Từ buông sách, mắt đen sau kính lãnh đạm xa cách: “Tống Lê, làm nữ minh tinh phải có chút tự giác, ăn ít đồ ăn không tốt thôi.”
“Nữ minh tinh cũng ăn gà rán, cánh nướng, chỉ có làm bạn gái của Hứa Từ mới cần có loại tự giác này.”
“Em không phải sao?”
“Em phải, nhưng em không có tự giác.”
Cô đã đặt đơn, mật mã trả tiền cũng là sinh nhật cô, nhanh chóng tiện lợi. Hứa Từ bất đắc dĩ đặt sách trên mặt cô, Tống Lê ăn vạ không muốn lên, cũng không di chuyển quyển sách kia, còn tiến thêm một thước nghèn nghẹn nói: “Trong chốc lát anh bưng vào cho em, em muốn ăn ở trên giường.”
“…”
Hứa Từ có thói ở sạch, đừng nói là ăn cái gì trên giường, loại hành vi mang đồ ăn vào phòng ngủ này cũng không thể nhịn, nhưng việc như vậy Tống Lê không ít làm, mỗi lần anh đều tốt tính mà theo cô.
Đoạn thời gian cô rất gầy kia, Hứa Từ vì dỗ cô ăn một miếng cơm còn bày bàn nhỏ ở trên giường.
Ngày hôm trước khi ra ngoài đi làm, Tống Lê đeo cà vạt cho anh ở cửa, anh trông cao, mỗi lần đều cúi đầu. Lúc này còn chưa bắt đầu anh đã thoáng nhìn cô đi chân trần đi ra, khom lưng cầm đôi dép lê cho cô.
“Mặt đất lạnh, lần sau nhớ phải đi dép rồi ra.”
Tối hôm qua trước khi đi ngủ cũng làm một lần, buổi dáng dậy có chút muộn: “Anh đi nhanh như vậy, em đây không phải sốt ruột sao.”
Anh phối hợp khom lưng cúi đầu, chiều cao của cô không đủ cũng không cần nhón chân, sau khi thành thạo thắt cà vạt thì bắt đầu cầu khen ngợi: “Đẹp không?”
Đồng phục của Trung học Anh Hoa trước kia cũng cần đeo cà vạt. Lần đầu tiên Tống Lê thắt cà vạt học rất lâu, tay cô vụng về, thường xuyên thắt xiêu xiêu vẹo vẹo, Hứa Từ chính là đối tượng luyện tập của cô.
Nhiều năm trôi qua, anh không ở bên cạnh cô cũng không ngượng tay, có vài ký ức cơ bắp là khắc vào trong xương cốt.
Ánh mắt Hứa Từ ngừng ở trên mặt cô trở nên sâu thẳm, Tống Lê vừa mới bỏ tay ra, đồng thời nụ hôn của anh đã rơi xuống sau, cô bị ép đến mức ngã về sau. Hứa Từ dùng tay đỡ cái ót của cô: “Đẹp.”
Tống Lê cũng rất vừa lòng với tay nghề của mình: “Hôm nay anh đi làm phải làm cái gì?”
“Cái gì cũng làm, rất vụn vặt, thảo luận vụ án, hỏi cung, tham dự tòa án hoặc là xem xét hiện trường phạm tội, chắc em đều không có hứng thú.” Cô chỉ thích một vài đồ vật kích thích, những việc rườm rà trong trí nhớ đã phế có chút nhàm chán đối với cô.
Tống Lê không cao hứng mà chu miệng: “Ai nói?” Cô túm lấy cà vạt màu hồng nâu của anh: “Em đều cảm thấy hứng thú với những việc của anh. Hôm nay anh muốn thảo luận vụ án gì?”
Hứa Từ nói: “Vụ án ở phố Trường Phong kia.”
Màn hình khóa, Tống Lê nâng điện thoại lên trên, Hứa Từ phối hợp cúi đầu để sát vào, giải mã Face ID thành công.
Vừa định click mở icon đồ ăn, Hứa Từ đã bắt được tay cô làm một thao tác gì đó.
“Làm gì vậy?”
“Đặt vân tay, em muốn đặt Face ID cũng được.”
Anh tự cho cô mật mã giải khóa mới, lần sau lấy điện thoại có thể mở trực tiếp.
“Em không make up.” Tống Lê nói: “Anh nói mật mã cho em là được rồi?”
“Mật mã là sinh nhật em.”
Anh không thay đổi, nhưng mà biết Tồng Lê đôi khi không kiên nhẫn giải khóa từng số từng số, dùng vân tay sẽ tiện hơn nhiều.
Click mở đơn đặt hàng phát hiện chính là đồ ăn của một nhà ăn có điểm số rất cao, Tống Lê nhìn một vòng lại rời khỏi, còn chưa nhập tìm kiếm, đỉnh đầu vang lên âm thanh của Hứa Từ.
“Đừng có gọi gà rán Coca.”
Tầm mắt của anh không rời khỏi cuốn sách trong tay, lại như có thêm con mắt thứ ba: “Anh không cho ăn, nếu gọi thì trừ kem tháng này.”
Tống Lê cò kè mặc cả: “Em chỉ ăn một chân gà rán.”
“Không được.”
“Cắn một miếng là được, dư lại đều cho anh.”
Hứa Từ buông sách, mắt đen sau kính lãnh đạm xa cách: “Tống Lê, làm nữ minh tinh phải có chút tự giác, ăn ít đồ ăn không tốt thôi.”
“Nữ minh tinh cũng ăn gà rán, cánh nướng, chỉ có làm bạn gái của Hứa Từ mới cần có loại tự giác này.”
“Em không phải sao?”
“Em phải, nhưng em không có tự giác.”
Cô đã đặt đơn, mật mã trả tiền cũng là sinh nhật cô, nhanh chóng tiện lợi. Hứa Từ bất đắc dĩ đặt sách trên mặt cô, Tống Lê ăn vạ không muốn lên, cũng không di chuyển quyển sách kia, còn tiến thêm một thước nghèn nghẹn nói: “Trong chốc lát anh bưng vào cho em, em muốn ăn ở trên giường.”
“…”
Hứa Từ có thói ở sạch, đừng nói là ăn cái gì trên giường, loại hành vi mang đồ ăn vào phòng ngủ này cũng không thể nhịn, nhưng việc như vậy Tống Lê không ít làm, mỗi lần anh đều tốt tính mà theo cô.
Đoạn thời gian cô rất gầy kia, Hứa Từ vì dỗ cô ăn một miếng cơm còn bày bàn nhỏ ở trên giường.
Ngày hôm trước khi ra ngoài đi làm, Tống Lê đeo cà vạt cho anh ở cửa, anh trông cao, mỗi lần đều cúi đầu. Lúc này còn chưa bắt đầu anh đã thoáng nhìn cô đi chân trần đi ra, khom lưng cầm đôi dép lê cho cô.
“Mặt đất lạnh, lần sau nhớ phải đi dép rồi ra.”
Tối hôm qua trước khi đi ngủ cũng làm một lần, buổi dáng dậy có chút muộn: “Anh đi nhanh như vậy, em đây không phải sốt ruột sao.”
Anh phối hợp khom lưng cúi đầu, chiều cao của cô không đủ cũng không cần nhón chân, sau khi thành thạo thắt cà vạt thì bắt đầu cầu khen ngợi: “Đẹp không?”
Đồng phục của Trung học Anh Hoa trước kia cũng cần đeo cà vạt. Lần đầu tiên Tống Lê thắt cà vạt học rất lâu, tay cô vụng về, thường xuyên thắt xiêu xiêu vẹo vẹo, Hứa Từ chính là đối tượng luyện tập của cô.
Nhiều năm trôi qua, anh không ở bên cạnh cô cũng không ngượng tay, có vài ký ức cơ bắp là khắc vào trong xương cốt.
Ánh mắt Hứa Từ ngừng ở trên mặt cô trở nên sâu thẳm, Tống Lê vừa mới bỏ tay ra, đồng thời nụ hôn của anh đã rơi xuống sau, cô bị ép đến mức ngã về sau. Hứa Từ dùng tay đỡ cái ót của cô: “Đẹp.”
Tống Lê cũng rất vừa lòng với tay nghề của mình: “Hôm nay anh đi làm phải làm cái gì?”
“Cái gì cũng làm, rất vụn vặt, thảo luận vụ án, hỏi cung, tham dự tòa án hoặc là xem xét hiện trường phạm tội, chắc em đều không có hứng thú.” Cô chỉ thích một vài đồ vật kích thích, những việc rườm rà trong trí nhớ đã phế có chút nhàm chán đối với cô.
Tống Lê không cao hứng mà chu miệng: “Ai nói?” Cô túm lấy cà vạt màu hồng nâu của anh: “Em đều cảm thấy hứng thú với những việc của anh. Hôm nay anh muốn thảo luận vụ án gì?”
Hứa Từ nói: “Vụ án ở phố Trường Phong kia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.