Chương 44:
Phù Lục
06/06/2022
Cho đến ngày đó việc cứu trị của ông ngoại không có hiệu quả mà nên qua đời.
Tuy rằng đã sớm đoán được nhưng vẫn vô cùng khổ sở.
Anh có hai ngày không đến ngõ nhỏ kia, sau khi xử lý tang sự liền mang tro cốt của ông ngoại về thành phố Du.
Hứa Từ không nói cho cô những điều đó, mặc kệ là sinh lý hay tâm lý, sinh bệnh đều sẽ không làm người khác tốt lên.
"Bởi vì phải quay về đi học." Khi đó Trung học Anh Hoa còn một tuần nữa là khai giảng.
Tống Lê nhớ rõ năm học lớp 8 cô chuyển trường đến, Minh Dư chính là giới thiệu anh như vậy, hạng nhất niên khoá rất ngang ngược, không thích để ý ai.
"Anh còn giả vờ không quen biết em." Cô chặn anh ở cửa cầu thang, anh nhìn cũng không nhìn một cái.
Hứa Từ nhớ đến cảm thấy rất buồn cười, cái tư thế kia của cô thoạt nhìn không giống gặp lại người quen mà lại giống chị cả muốn thu phí bảo hộ.
Hứa Từ nói: "Không phải em cũng giả vờ không quen anh sao? Còn muốn xảo trá đòi tiền."
"Ai bảo lúc ấy anh không nói cho em biết anh tên gì."
Hai người nằm trên giường cười thật lâu, đôi mắt cô vẫn đỏ nhưng tươi cười sáng ngời.
Tống Lê ghé vào vai trái của anh, một bàn tay khác nâng lên sờ lông mi anh: "Hứa Từ, lúc gặp lại em anh có cảm giác gì?"
“Ngoài ý muốn.”
Không nghĩ đến sẽ gặp lại em, cho nên không nói tên cho em, nhưng em lại xuất hiện.
"Vậy bây giờ thì sao?" Cô hỏi: "Gặp lại em sau chín năm, có cảm giác gì?"
Dấu vết trên cổ tay cũng không tùy theo thời gian trôi mà nhạt đi.
“May mắn.”
Dấu môi mềm mại của Hứa Từ đặt trên hai chữ cái trên tay cô: "May mắn cô gái của anh dũng cảm lạc quan, chịu đựng chín năm dài, trở về yêu anh như cũ."
Chụp bìa cho tạp chí "Dã Nại" được đặt vào 3 giờ chiều.
Đây là một tạp chí thời trang trong nước có doanh số cao nhất, đại đa số nữ diễn viên có lẽ khinh thường nhìn lại, nhưng trong giới người mẫu, đây là tạp chí mỗi người mới bắt đầu đều muốn chụp.
Cho dù chỉ là một trang trong đó.
Không vì cái gì khác, chỉ vì sau khi bước lên tạp chí này mang đến tài nguyên phúc lợi cuồn cuộn không ngừng. Bà chủ sau lưng "Dã Nại" nghe nói chiếm hai phần ba tài nguyên trong giới thời thượng, người mẫu trước mắt chạm tay là bỏng trên cơ bản đều đi ra từ đây.
Mặc dù là người mẫu nhiều năm, xào một cái vẫn có thể nổi tiếng như cũ.
Tống Lê nằm đủ trên giường thì ngồi dậy, cô là bà chủ vẫn phải làm việc, mà Hứa Từ đã làm cơm xong, buổi chiều anh cũng phải ra ngoài.
Make up rất tốn thời gian, chưa đến 12 giờ trợ lý đã đến đón người.
Tống Lê vừa mới đi giày vào, đi đến cửa thang máy lại chạy về, Hứa Từ ôm thật chặt cô.
Cô nghẹn một bụng lời nói, nhưng mà lặp lại nuốt nhẩm, cuối cùng chỉ hỏi anh: "Mấy giờ anh tan làm?"
"Bình thường mà nói thì tầm 6 giờ chiều." Lúc bận sẽ tăng ca nhưng trước mắt còn ổn.
Tống Lê nói: "Em vừa trở về thì có thể nhìn thấy anh."
"Ừm." Đây là tự nhiên.
"Tan làm lập tức về nhà. Trên đường không được tùy tiện nói chuyện với phụ nữ xa lạ, bà lão ngã xuống đường cái phải suy xét rõ ràng xong mới quyết định đỡ hay không, nếu gặp cướp thì báo cảnh sát…"
Hứa Từ ôm lấy bả vai cô, dùng môi chặn lại những âm thanh đó: "Tống Lê, anh yêu em. Anh tan làm sẽ gọi điện thoại cho em, lúc em kết thúc công việc anh chờ em dưới tầng, hoặc là đến đón em, sẽ không biến mất."
Cô im lặng rất lâu, đuôi mắt đè nặng cảm xúc không rõ, nhưng đó tuyệt đối không phải khổ sở.
Hứa Từ xoa bóp lòng bàn tay mềm mại của cô: "Còn có yêu cầu dặn dò gì nữa, nữ chủ nhân của anh?"
Lúc này cô mới vui vẻ: "Nếu có khả năng, buổi tối em muốn ăn sườn xào chua ngọt cùng bông cải xanh."
"Được."
Trời tháng mười hai từ nóng thành lạnh đến mức lợi hại.
Bên ngoài là đầy trời mây, thành phố Du không có tuyết rơi, dự báo thời tiết nói không có mưa nhưng tầng mây đen nghịt dễ dàng làm tâm tình không tốt.
Tuy rằng đã sớm đoán được nhưng vẫn vô cùng khổ sở.
Anh có hai ngày không đến ngõ nhỏ kia, sau khi xử lý tang sự liền mang tro cốt của ông ngoại về thành phố Du.
Hứa Từ không nói cho cô những điều đó, mặc kệ là sinh lý hay tâm lý, sinh bệnh đều sẽ không làm người khác tốt lên.
"Bởi vì phải quay về đi học." Khi đó Trung học Anh Hoa còn một tuần nữa là khai giảng.
Tống Lê nhớ rõ năm học lớp 8 cô chuyển trường đến, Minh Dư chính là giới thiệu anh như vậy, hạng nhất niên khoá rất ngang ngược, không thích để ý ai.
"Anh còn giả vờ không quen biết em." Cô chặn anh ở cửa cầu thang, anh nhìn cũng không nhìn một cái.
Hứa Từ nhớ đến cảm thấy rất buồn cười, cái tư thế kia của cô thoạt nhìn không giống gặp lại người quen mà lại giống chị cả muốn thu phí bảo hộ.
Hứa Từ nói: "Không phải em cũng giả vờ không quen anh sao? Còn muốn xảo trá đòi tiền."
"Ai bảo lúc ấy anh không nói cho em biết anh tên gì."
Hai người nằm trên giường cười thật lâu, đôi mắt cô vẫn đỏ nhưng tươi cười sáng ngời.
Tống Lê ghé vào vai trái của anh, một bàn tay khác nâng lên sờ lông mi anh: "Hứa Từ, lúc gặp lại em anh có cảm giác gì?"
“Ngoài ý muốn.”
Không nghĩ đến sẽ gặp lại em, cho nên không nói tên cho em, nhưng em lại xuất hiện.
"Vậy bây giờ thì sao?" Cô hỏi: "Gặp lại em sau chín năm, có cảm giác gì?"
Dấu vết trên cổ tay cũng không tùy theo thời gian trôi mà nhạt đi.
“May mắn.”
Dấu môi mềm mại của Hứa Từ đặt trên hai chữ cái trên tay cô: "May mắn cô gái của anh dũng cảm lạc quan, chịu đựng chín năm dài, trở về yêu anh như cũ."
Chụp bìa cho tạp chí "Dã Nại" được đặt vào 3 giờ chiều.
Đây là một tạp chí thời trang trong nước có doanh số cao nhất, đại đa số nữ diễn viên có lẽ khinh thường nhìn lại, nhưng trong giới người mẫu, đây là tạp chí mỗi người mới bắt đầu đều muốn chụp.
Cho dù chỉ là một trang trong đó.
Không vì cái gì khác, chỉ vì sau khi bước lên tạp chí này mang đến tài nguyên phúc lợi cuồn cuộn không ngừng. Bà chủ sau lưng "Dã Nại" nghe nói chiếm hai phần ba tài nguyên trong giới thời thượng, người mẫu trước mắt chạm tay là bỏng trên cơ bản đều đi ra từ đây.
Mặc dù là người mẫu nhiều năm, xào một cái vẫn có thể nổi tiếng như cũ.
Tống Lê nằm đủ trên giường thì ngồi dậy, cô là bà chủ vẫn phải làm việc, mà Hứa Từ đã làm cơm xong, buổi chiều anh cũng phải ra ngoài.
Make up rất tốn thời gian, chưa đến 12 giờ trợ lý đã đến đón người.
Tống Lê vừa mới đi giày vào, đi đến cửa thang máy lại chạy về, Hứa Từ ôm thật chặt cô.
Cô nghẹn một bụng lời nói, nhưng mà lặp lại nuốt nhẩm, cuối cùng chỉ hỏi anh: "Mấy giờ anh tan làm?"
"Bình thường mà nói thì tầm 6 giờ chiều." Lúc bận sẽ tăng ca nhưng trước mắt còn ổn.
Tống Lê nói: "Em vừa trở về thì có thể nhìn thấy anh."
"Ừm." Đây là tự nhiên.
"Tan làm lập tức về nhà. Trên đường không được tùy tiện nói chuyện với phụ nữ xa lạ, bà lão ngã xuống đường cái phải suy xét rõ ràng xong mới quyết định đỡ hay không, nếu gặp cướp thì báo cảnh sát…"
Hứa Từ ôm lấy bả vai cô, dùng môi chặn lại những âm thanh đó: "Tống Lê, anh yêu em. Anh tan làm sẽ gọi điện thoại cho em, lúc em kết thúc công việc anh chờ em dưới tầng, hoặc là đến đón em, sẽ không biến mất."
Cô im lặng rất lâu, đuôi mắt đè nặng cảm xúc không rõ, nhưng đó tuyệt đối không phải khổ sở.
Hứa Từ xoa bóp lòng bàn tay mềm mại của cô: "Còn có yêu cầu dặn dò gì nữa, nữ chủ nhân của anh?"
Lúc này cô mới vui vẻ: "Nếu có khả năng, buổi tối em muốn ăn sườn xào chua ngọt cùng bông cải xanh."
"Được."
Trời tháng mười hai từ nóng thành lạnh đến mức lợi hại.
Bên ngoài là đầy trời mây, thành phố Du không có tuyết rơi, dự báo thời tiết nói không có mưa nhưng tầng mây đen nghịt dễ dàng làm tâm tình không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.