Chương 47:
Phù Lục
06/06/2022
Hứa Từ đứng tại chỗ nhìn cô chạy đi, cảm thấy thái độ như vậy của cô, không có khả năng làm ra việc gì quá nghiêm túc.
Mà anh là người tuyệt đối nghiêm túc.
Nhưng mà anh không biết, sau khi Tống Lê trở về đã bắt đầu hỏi thăm kinh nghiệm khắp nơi.
Nhân duyên khác phái của cô không tốt lắm, không có đối tượng có thể dò hỏi nhưng cô yêu hận rõ ràng, sáng sớm đã tuyên bố muốn theo đuổi hạng nhất niên khóa, phần quyết đoán này làm người khâm phục, nam sinh trong lớp đều thích cô, mặc dù không thể làm người yêu cũng vui vẻ kết bạn.
Người mười mấy tuổi còn rất đơn thuần, bất cứ cảm tình gì lên men đều ở trong ánh mắt luyến tiếc rời đi. Nam sinh trong lớp dạy cô theo đuổi Hứa Từ như thế nào, tuy rằng chính bọn họ cũng chưa từng có người bị theo đuổi, cũng không hiểu vì sao Hứa Từ sẽ từ chối Tống Lê, nhưng đối chỗ suy nghĩ, bọn họ đã truyền thụ kinh nghiệm theo đuổi nữ thần cho cô.
“Đương nhiên là viết thư tình! Ai sẽ xông lên đi thổ lộ, đây không phải kẻ ngốc sao.”
Tống Lê bị mắng là kẻ ngốc đánh một chưởng qua, ánh mắt người khác căn bản không giấu được: “Làm sao vậy? Giáp mặt thổ lộ thì làm sao? Cái này gọi là dũng cảm. Viết thư tình, chữ xấu như vậy ai dám viết chứ.”
Dù sao cô cũng không viết.
Sau khi trở về cô rối rắm ba ngày, tan học cũng không chờ Minh Dư, đến thẳng cửa hàng văn phòng phẩm mua giấy viết thư, nghiêm túc mà đặt bút viết hai chữ: Hứa Từ.
Anh tốt như vậy, học tập nghiêm túc khắc khổ như vậy, chắc là càng thích cô gái văn tĩnh nội liễm. Yêu không nên nói ra một cách tùy tùy tiện tiện, nếu anh thích thư tình, vậy cô liền lấy thành ý lớn nhất ra để viết.
Chữ của Tống Lê thật sự không quá đẹp, cô luyện rất lâu mới nghiêm túc chép lời nói trong bản nháp trên giấy lên tờ giấy viết thư màu hồng.
Cuối cùng, thư tình còn chưa được đưa đến tay Hứa Từ đã bị người dùng son môi đỏ vẽ lung tung rối loạn.
…
Cuối cùng cửa phòng hóa trang cũng bị người đẩy ra nhưng tiến vào lại không phải Hà Niệm Đồng.
Phó Thanh Hà dựa vào trên cửa nhìn cô: “Xin lỗi, tôi không biết trước kia cô ta từng đắc tội với cô.”
Anh ta chỉ chính là Hà Niệm Đồng.
Công tử nhà họ Phó từng đi qua vạn bụi hoa, không dính phiến lá nào.
Năm Tống Lê rời đi Hà Niệm Đồng còn đang tác quái, cô cũng không phải thánh mẫu đại phát từ bi, Tống Y đã chặt đứt mộng minh tinh của Hà Niệm Đồng. Là anh ta trời xui đất khiến mà nâng người lên.
“Nhưng người ta tốt xấu gì cũng từng ngủ chung giường với tôi, cô muốn ngược thì xuống tay nhẹ chút, nếu không tôi trở về không dễ dỗ.”
“Tôi không có hứng thú với người phụ nữ của cậu.”
Tống Lê cũng không ngẩng đầu lên, thong thả bổ sung: “Nhưng tốt nhất là cậu quản tay người phụ nữ của cậu cho tốt, đồ vật không phải của cô ta ít chạm vào, nếu không cũng đừng trách người khác đoạt đồ vật của cô ta.”
Lần này chỉ là một lần giáo huấn nho nhỏ, nhắc nhở cô ta mặc dù đã trôi qua chín năm, cũng phải nhớ cái gì gọi là đúng mực.
Phó Thanh Hà cười nói: “Đương nhiên, tôi thích chú ý người phụ nữ đúng mực nhất.”
Chưa đến 6 giờ, Hứa Từ nâng cổ tay nhìn đồng hồ tám lần, Trương Trọng Huân ở một bên trêu ghẹo nói: “Vội vã tan học?”
Buổi chiều đến hiện trường vụ án kiểm chứng, muốn tan làm đúng giờ là không có khả năng, Trương Trọng Huân và anh đến bên cạnh châm điếu thuốc, sương khói mơ hồ qua thần sắc thanh lãnh của anh.
Sợ trong chốc lát trở về mùi thuốc quá nặng, Hứa Từ lại tránh đi một chút, cầm tan thuốc trong tay ấn diệt.
“Ừm.” Hứa Từ hơi hơi gục đầu xuống, gợi lên khóe môi cười nhạt một tiếng: “Sợ cô ấy về nhà trước không nhìn thấy tôi thì sốt ruột.”
“Chính là cô gái nhỏ làm cậu hàng năm đều bay đến Mát-xcơ-va kia?”
“Không tính là cô gái nhỏ, 27 rồi, có thể kết hôn.”
Đừng nói là kết hôn, người yêu ở vườn trường bình thường đi đến bây giờ, con cái cũng có thể đi nhà trẻ rồi.
Mà anh là người tuyệt đối nghiêm túc.
Nhưng mà anh không biết, sau khi Tống Lê trở về đã bắt đầu hỏi thăm kinh nghiệm khắp nơi.
Nhân duyên khác phái của cô không tốt lắm, không có đối tượng có thể dò hỏi nhưng cô yêu hận rõ ràng, sáng sớm đã tuyên bố muốn theo đuổi hạng nhất niên khóa, phần quyết đoán này làm người khâm phục, nam sinh trong lớp đều thích cô, mặc dù không thể làm người yêu cũng vui vẻ kết bạn.
Người mười mấy tuổi còn rất đơn thuần, bất cứ cảm tình gì lên men đều ở trong ánh mắt luyến tiếc rời đi. Nam sinh trong lớp dạy cô theo đuổi Hứa Từ như thế nào, tuy rằng chính bọn họ cũng chưa từng có người bị theo đuổi, cũng không hiểu vì sao Hứa Từ sẽ từ chối Tống Lê, nhưng đối chỗ suy nghĩ, bọn họ đã truyền thụ kinh nghiệm theo đuổi nữ thần cho cô.
“Đương nhiên là viết thư tình! Ai sẽ xông lên đi thổ lộ, đây không phải kẻ ngốc sao.”
Tống Lê bị mắng là kẻ ngốc đánh một chưởng qua, ánh mắt người khác căn bản không giấu được: “Làm sao vậy? Giáp mặt thổ lộ thì làm sao? Cái này gọi là dũng cảm. Viết thư tình, chữ xấu như vậy ai dám viết chứ.”
Dù sao cô cũng không viết.
Sau khi trở về cô rối rắm ba ngày, tan học cũng không chờ Minh Dư, đến thẳng cửa hàng văn phòng phẩm mua giấy viết thư, nghiêm túc mà đặt bút viết hai chữ: Hứa Từ.
Anh tốt như vậy, học tập nghiêm túc khắc khổ như vậy, chắc là càng thích cô gái văn tĩnh nội liễm. Yêu không nên nói ra một cách tùy tùy tiện tiện, nếu anh thích thư tình, vậy cô liền lấy thành ý lớn nhất ra để viết.
Chữ của Tống Lê thật sự không quá đẹp, cô luyện rất lâu mới nghiêm túc chép lời nói trong bản nháp trên giấy lên tờ giấy viết thư màu hồng.
Cuối cùng, thư tình còn chưa được đưa đến tay Hứa Từ đã bị người dùng son môi đỏ vẽ lung tung rối loạn.
…
Cuối cùng cửa phòng hóa trang cũng bị người đẩy ra nhưng tiến vào lại không phải Hà Niệm Đồng.
Phó Thanh Hà dựa vào trên cửa nhìn cô: “Xin lỗi, tôi không biết trước kia cô ta từng đắc tội với cô.”
Anh ta chỉ chính là Hà Niệm Đồng.
Công tử nhà họ Phó từng đi qua vạn bụi hoa, không dính phiến lá nào.
Năm Tống Lê rời đi Hà Niệm Đồng còn đang tác quái, cô cũng không phải thánh mẫu đại phát từ bi, Tống Y đã chặt đứt mộng minh tinh của Hà Niệm Đồng. Là anh ta trời xui đất khiến mà nâng người lên.
“Nhưng người ta tốt xấu gì cũng từng ngủ chung giường với tôi, cô muốn ngược thì xuống tay nhẹ chút, nếu không tôi trở về không dễ dỗ.”
“Tôi không có hứng thú với người phụ nữ của cậu.”
Tống Lê cũng không ngẩng đầu lên, thong thả bổ sung: “Nhưng tốt nhất là cậu quản tay người phụ nữ của cậu cho tốt, đồ vật không phải của cô ta ít chạm vào, nếu không cũng đừng trách người khác đoạt đồ vật của cô ta.”
Lần này chỉ là một lần giáo huấn nho nhỏ, nhắc nhở cô ta mặc dù đã trôi qua chín năm, cũng phải nhớ cái gì gọi là đúng mực.
Phó Thanh Hà cười nói: “Đương nhiên, tôi thích chú ý người phụ nữ đúng mực nhất.”
Chưa đến 6 giờ, Hứa Từ nâng cổ tay nhìn đồng hồ tám lần, Trương Trọng Huân ở một bên trêu ghẹo nói: “Vội vã tan học?”
Buổi chiều đến hiện trường vụ án kiểm chứng, muốn tan làm đúng giờ là không có khả năng, Trương Trọng Huân và anh đến bên cạnh châm điếu thuốc, sương khói mơ hồ qua thần sắc thanh lãnh của anh.
Sợ trong chốc lát trở về mùi thuốc quá nặng, Hứa Từ lại tránh đi một chút, cầm tan thuốc trong tay ấn diệt.
“Ừm.” Hứa Từ hơi hơi gục đầu xuống, gợi lên khóe môi cười nhạt một tiếng: “Sợ cô ấy về nhà trước không nhìn thấy tôi thì sốt ruột.”
“Chính là cô gái nhỏ làm cậu hàng năm đều bay đến Mát-xcơ-va kia?”
“Không tính là cô gái nhỏ, 27 rồi, có thể kết hôn.”
Đừng nói là kết hôn, người yêu ở vườn trường bình thường đi đến bây giờ, con cái cũng có thể đi nhà trẻ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.