Chương 7:
Phù Lục
06/06/2022
Tiếng của cô cũng không thay đổi bao nhiêu.
Chín năm nay, anh chỉ nghe thấy cô gọi anh như vậy trong mơ, mỗi một tiếng đều mơ hồ không rõ.
Quá mức rõ ràng ngay lập tức, sẽ làm người có cảm giác là ảo giác.
Đêm đó… Không chỉ là mơ.
Chờ gió thổi vào mặt anh đến có chút căng chặt, thần trí thanh tỉnh, anh mới đóng cửa sổ xe lại: "Trở về khi nào?"
“Mấy ngày hôm trước.”
"Làm sao không nói cho anh?"
"Đang bận." Tống Lê cười: "Đúng rồi, nghe nói anh làm kiểm sát trưởng. Hứa Từ, chúc mừng anh nhé, làm kiểm sát trưởng có phải rất bận hay không? Chờ có thời gian rảnh em mời anh ăn cơm."
"Bây giờ anh rảnh."
Anh dừng xe bên ngoài hiệu sách, trời đêm nay không mưa, bóng đêm như nước.
Hứa Từ ngước mắt, phảng phất như muốn nhìn xuyên qua bức tường tầng 3: "Em xuống đi."
Trước kia đều là Tống Lê chạy đuổi theo phía sau anh, chưa từng có thói quen để Hứa Từ chờ, nhưng lần này cô kéo dài mười phút.
Trần Vũ Phồn nhìn cô đi giày ra ngoài, bất ngờ nói: "Không phải nói muốn lạnh nhạt với anh ấy một thời gian sao?"
Cô ấy còn tưởng rằng cô có thể kiên nhẫn bao nhiêu, kết quả còn không đến một ngày.
Tống Lê đi giày vào, quay đầu lại dựa vào cạnh cửa cười: "Mười phút không tính sao?"
Trần Vũ Phồn không tỏ ý kiến, dùng sự im lặng để cô tự mình cân nhắc.
Cô kéo dài mười phút, quần áo cũng không đổi, đêm thu se lạnh, Tống Lê chỉ khoác một chiếc áo sơ mi bên ngoài váy ngủ, phía dưới trơn bóng.
Nếu có thể nói, thậm chí Hứa Từ còn nghi ngờ đến giày cô cũng không muốn đi.
Một đôi dép lào dưới chân, ngón chân sáng bóng lộ ra, Hứa Từ nhíu mày trong nháy mắt.
“Lại đây.” Anh nói.
Tống Lê bất động: "Sao anh không qua đây."
Anh cứng đờ không nói lời nào, đứng ở đó giống cây, cao gầy, ngay ngắn, chịu gió thu ban đêm, cứng cỏi lại im lặng.
Hứa Từ từ trước đến nay đều không phải loại hình chủ động, ngoại trừ tỏ tình chính thức ở bên nhau, dắt tay, hôn môi thậm chí là làm tình, đều là cô chủ động đề ra. Tống Lê không tin người kiêu ngạo thanh cao như anh sẽ chủ động đi một bước này.
Nhưng mà cô đã đoán sai.
Hứa Từ cởi áo khoác trên người, cánh tay dài duỗi ra khoá cô lại trong lồng ngực, không chờ cô phản ứng, người đã bị bế lên trên không, nhét vào bên trong xe.
Anh chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao, Tống Lê hỏi anh đi đâu.
Vấn đề này dường như là ở anh, bởi vì anh chỉ là không muốn thấy cô đứng trong gió.
"Sao anh biết em ở chỗ này?"
"Hôm trước chúng ta từng gặp."
Cô có chút kinh ngạc: "Anh nhìn thấy?"
Không có ác ý gì, chính là kỳ lạ sao bệnh quáng gà của anh được trị hết, cô nhớ rõ tính bẩm sinh không dễ dàng trị được như vậy.
"Không." Anh nhàn nhạt giải thích: "Anh nhớ rõ mùi hương của em."
Cô đột nhiên ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông rất chăm chú lái xe, mắt nhìn thẳng, cảm xúc trong đáy mắt lại nồng liệt đến đuôi mắt cũng không giấu được.
Đúng vậy, mùi hương của cô.
Việc mềm mại nhất trước kia Hứa Từ đã làm chính là trên đường tan học về nhà ôm cô một cái.
Làm bài mệt mỏi muốn ôm, không ngủ ngon muốn ôm, ghen tị muốn ôm, đến lúc ôm còn muốn cọ cọ da cổ giống như mắc bệnh khát làn da.
Sau đó Hứa Từ mới nói: "Trên người của em rất thơm."
Mùi hương thật kỳ lạ, cô không xịt nước hoa cũng rất ít khi dùng sữa tắm hoặc xà phòng có mùi hương nùng liệt, những người khác đều không ngửi được chỉ có Hứa Từ biết mùi hương này mê người bao nhiêu.
"Chỉ là mùi hương sao…" Cô lẩm bẩm.
Dưới tình huống không nhìn thấy, nhiều năm trôi qua, diện mạo âm thanh trong trí nhớ đều dễ dàng bị mơ hồ, chỉ dựa vào sờ bằng tay, chưa chắc anh có thể đoán được người kia chính là cô.
Huống chi là mùi hương càng dễ dàng bị mơ hồ.
Trước kia cô ở Mát-xcơ-va, ngửi được mùi hương tùng mộc lạnh lẽo trong đám người giống như cũng quay đầu lại nhìn xung quanh theo thói quen.
"Còn có cách trang trí."
Giây đầu tiên khi đi vào phòng khách còn chưa cúp điện, Trần Vũ Phồn rất văn nghệ, phong cách trang trí hiệu sách cũng rất chú ý tình thú cẩn thận, sẽ không tua nhỏ trang trí phòng khách thành phong cách nhiệt đới thoải mái, còn đặt bồn tắm ở phòng khách.
"Hơn nữa," anh bổ sung: "Em hy vọng anh biết em đã trở lại."
Khi chờ đèn đỏ, Hứa Từ quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, cô có chút không ngăn cản được.
Dãy số của Trần Vũ Phồn là cô lưu, một tháng trước cô đã trở lại, thậm chí còn thăm dò quy luật sinh hoạt của anh.
Anh vừa mới từ viện kiểm sát đến đây, không ăn cơm, cô mặc váy ngủ không thích hợp chạy khắp nơi, Hứa Từ dứt khoát mang người về nhà.
Chín năm nay, anh chỉ nghe thấy cô gọi anh như vậy trong mơ, mỗi một tiếng đều mơ hồ không rõ.
Quá mức rõ ràng ngay lập tức, sẽ làm người có cảm giác là ảo giác.
Đêm đó… Không chỉ là mơ.
Chờ gió thổi vào mặt anh đến có chút căng chặt, thần trí thanh tỉnh, anh mới đóng cửa sổ xe lại: "Trở về khi nào?"
“Mấy ngày hôm trước.”
"Làm sao không nói cho anh?"
"Đang bận." Tống Lê cười: "Đúng rồi, nghe nói anh làm kiểm sát trưởng. Hứa Từ, chúc mừng anh nhé, làm kiểm sát trưởng có phải rất bận hay không? Chờ có thời gian rảnh em mời anh ăn cơm."
"Bây giờ anh rảnh."
Anh dừng xe bên ngoài hiệu sách, trời đêm nay không mưa, bóng đêm như nước.
Hứa Từ ngước mắt, phảng phất như muốn nhìn xuyên qua bức tường tầng 3: "Em xuống đi."
Trước kia đều là Tống Lê chạy đuổi theo phía sau anh, chưa từng có thói quen để Hứa Từ chờ, nhưng lần này cô kéo dài mười phút.
Trần Vũ Phồn nhìn cô đi giày ra ngoài, bất ngờ nói: "Không phải nói muốn lạnh nhạt với anh ấy một thời gian sao?"
Cô ấy còn tưởng rằng cô có thể kiên nhẫn bao nhiêu, kết quả còn không đến một ngày.
Tống Lê đi giày vào, quay đầu lại dựa vào cạnh cửa cười: "Mười phút không tính sao?"
Trần Vũ Phồn không tỏ ý kiến, dùng sự im lặng để cô tự mình cân nhắc.
Cô kéo dài mười phút, quần áo cũng không đổi, đêm thu se lạnh, Tống Lê chỉ khoác một chiếc áo sơ mi bên ngoài váy ngủ, phía dưới trơn bóng.
Nếu có thể nói, thậm chí Hứa Từ còn nghi ngờ đến giày cô cũng không muốn đi.
Một đôi dép lào dưới chân, ngón chân sáng bóng lộ ra, Hứa Từ nhíu mày trong nháy mắt.
“Lại đây.” Anh nói.
Tống Lê bất động: "Sao anh không qua đây."
Anh cứng đờ không nói lời nào, đứng ở đó giống cây, cao gầy, ngay ngắn, chịu gió thu ban đêm, cứng cỏi lại im lặng.
Hứa Từ từ trước đến nay đều không phải loại hình chủ động, ngoại trừ tỏ tình chính thức ở bên nhau, dắt tay, hôn môi thậm chí là làm tình, đều là cô chủ động đề ra. Tống Lê không tin người kiêu ngạo thanh cao như anh sẽ chủ động đi một bước này.
Nhưng mà cô đã đoán sai.
Hứa Từ cởi áo khoác trên người, cánh tay dài duỗi ra khoá cô lại trong lồng ngực, không chờ cô phản ứng, người đã bị bế lên trên không, nhét vào bên trong xe.
Anh chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao, Tống Lê hỏi anh đi đâu.
Vấn đề này dường như là ở anh, bởi vì anh chỉ là không muốn thấy cô đứng trong gió.
"Sao anh biết em ở chỗ này?"
"Hôm trước chúng ta từng gặp."
Cô có chút kinh ngạc: "Anh nhìn thấy?"
Không có ác ý gì, chính là kỳ lạ sao bệnh quáng gà của anh được trị hết, cô nhớ rõ tính bẩm sinh không dễ dàng trị được như vậy.
"Không." Anh nhàn nhạt giải thích: "Anh nhớ rõ mùi hương của em."
Cô đột nhiên ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông rất chăm chú lái xe, mắt nhìn thẳng, cảm xúc trong đáy mắt lại nồng liệt đến đuôi mắt cũng không giấu được.
Đúng vậy, mùi hương của cô.
Việc mềm mại nhất trước kia Hứa Từ đã làm chính là trên đường tan học về nhà ôm cô một cái.
Làm bài mệt mỏi muốn ôm, không ngủ ngon muốn ôm, ghen tị muốn ôm, đến lúc ôm còn muốn cọ cọ da cổ giống như mắc bệnh khát làn da.
Sau đó Hứa Từ mới nói: "Trên người của em rất thơm."
Mùi hương thật kỳ lạ, cô không xịt nước hoa cũng rất ít khi dùng sữa tắm hoặc xà phòng có mùi hương nùng liệt, những người khác đều không ngửi được chỉ có Hứa Từ biết mùi hương này mê người bao nhiêu.
"Chỉ là mùi hương sao…" Cô lẩm bẩm.
Dưới tình huống không nhìn thấy, nhiều năm trôi qua, diện mạo âm thanh trong trí nhớ đều dễ dàng bị mơ hồ, chỉ dựa vào sờ bằng tay, chưa chắc anh có thể đoán được người kia chính là cô.
Huống chi là mùi hương càng dễ dàng bị mơ hồ.
Trước kia cô ở Mát-xcơ-va, ngửi được mùi hương tùng mộc lạnh lẽo trong đám người giống như cũng quay đầu lại nhìn xung quanh theo thói quen.
"Còn có cách trang trí."
Giây đầu tiên khi đi vào phòng khách còn chưa cúp điện, Trần Vũ Phồn rất văn nghệ, phong cách trang trí hiệu sách cũng rất chú ý tình thú cẩn thận, sẽ không tua nhỏ trang trí phòng khách thành phong cách nhiệt đới thoải mái, còn đặt bồn tắm ở phòng khách.
"Hơn nữa," anh bổ sung: "Em hy vọng anh biết em đã trở lại."
Khi chờ đèn đỏ, Hứa Từ quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, cô có chút không ngăn cản được.
Dãy số của Trần Vũ Phồn là cô lưu, một tháng trước cô đã trở lại, thậm chí còn thăm dò quy luật sinh hoạt của anh.
Anh vừa mới từ viện kiểm sát đến đây, không ăn cơm, cô mặc váy ngủ không thích hợp chạy khắp nơi, Hứa Từ dứt khoát mang người về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.