Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận
Chương 99
Kiển Kinh Lạc
19/03/2023
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Bước ra khỏi tiệm làm móng, Đỗ Khê Nhiễm ngồi trong xe ngắm nghía tay mình cả buổi mới đắc ý lái xe về nhà. Lúc đi qua trụ đèn giao thông, cô lại không nhịn được mà nghĩ đến một chuyện khác. Công cụ gây án giờ có rồi, nhưng hình như còn cần công cụ bảo vệ nữa thì phải?
Cô lại mở Baidu lên lần nữa, tra vài chi tiết, phát hiện quả nhiên còn thiếu mấy thứ, thế nên đành phải tạm dằn cái suy nghĩ đang rục rịch xuống.
Chuyện đầu tiên sau khi về đến nhà của Đỗ Khê Nhiễm chính là mở trang web mua sắm lên, bắt đầu tìm kiếm đồ bảo hộ, chưng chưa được mấy phút thì đã bị những câu quảng cáo bao ngón tay làm cho đỏ mặt. Hơn nữa còn có quá nhiều sự lựa chọn, không ngờ mùi hương và hình dạng lại phong phú đến thế, huống hồ còn phải chọn nhãn hiệu này kia nữa. Cô nhất thời bối rối, định mua mỗi thứ một ít về thử xem.
Đúng lúc này, Diệp Nam Nịnh đến gõ cửa. Đỗ Khê Nhiễm cất điện thoại đi, ra mở cửa như chẳng có chuyện gì, lại sửng sốt mất một chốc: “Tắm xong rồi à?”
“Dạ.” Diệp Nam Nịnh mặc áo ngủ đứng ngay cửa, tóc đã ráo nước, trên người còn thoang thoảng một mùi thơm nhẹ.
Ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm dời xuống, đoạn vươn tay véo cái gáy trắng nõn, mịn màng của cô nàng: “Vào đi.”
Cổ Diệp Nam Nịnh hơi nhột, cô đỏ mặt bước vào, hỏi: “Hai chị ăn đến giờ luôn à?”
“Không. Cơm nước xong lại đi làm bộ...” Đỗ Khê Nhiễm chợt khựng lại, sau đó cười gượng, “Đi làm chút chuyện. Còn em, về bao lâu rồi?”
“Hơn một tiếng.” Diệp Nam Nịnh đáp. Cô về đến nhà, đợi cả buổi vẫn chưa thấy chị về, bèn đi tắm rửa trước, sau đó bò đến trước cửa nhà Đỗ Khê Nhiễm, thấy có ánh đèn hắt ra từ khe cửa mới yên tâm gõ.
“Uống gì không?” Đỗ Khê Nhiễm mở tủ lạnh lấy đồ uống.
“Em sao cũng được.”
Đỗ Khê Nhiễm tiện tay cầm lấy một hộp sữa chuối, đang định đưa cho cô nàng thì lại đột nhiên rụt về, mở miệng dò hỏi: “Em thích mùi nha đam không?”
Diệp Nam Nịnh chẳng hiểu gì, song vẫn gật gật đầu: “Dạ được.”
“Còn mùi dâu?”
Diệp Nam Nịnh lại gật.
“Vậy mùi bạc hà thì sao?”
“Dạ được.” Diệp Nam Nịnh không khỏi tò mò, “Sữa mùi bạc hà nó ra làm sao?”
Đỗ Khê Nhiễm nhìn cô nàng đầy ẩn ý: “Giống em vậy.”
Diệp Nam Nịnh vừa lộ ra vẻ mặt ngơ ngác thì tay đã bị dúi vào một hộp sữa chuối... Vậy ra, hỏi mùi cho đã mà cuối cùng chỉ có sữa chuối để uống thôi sao?
Đỗ Khê Nhiễm thì cầm chai nước khoáng, bước đến ngồi xuống sô pha. Chỗ bên cạnh cũng bị người ta chiếm đóng, cô quay sang nhìn Diệp Nam Nịnh đang nghiêm túc cắm ống hút, rồi lại nghiêm túc uống sữa, khóe miệng bất giác gợi lên nụ cười: “Em dễ thương thiệt đó.”
Diệp Nam Nịnh nghiêng đầu: “?”
“Không ngấy à?” Đỗ Khê Nhiễm hiếu kì hỏi. Cô không uống được mấy thứ ngọt ngấy ấy, bình thường chỉ có Đỗ Hà Nhược mới mua, cơ mà giờ đã có thêm Diệp Nam Nịnh uống cùng. Khẩu vị của hai cô nàng này thế mà lại rất giống nhau.
“Không ngấy.” Diệp Nam Nịnh chìa hộp sữa ra trước mặt Đỗ Khê Nhiễm, “Chị thử xem?”
Đỗ Khê Nhiễm ngậm ống hút, uống một ngụm, sau đó cau mày trong ánh mắt mong chờ của Diệp Nam Nịnh: “Gắt muốn chết.”
Diệp Nam Nịnh cười cười, rồi hút thêm một hơi: “Cũng được mà.”
“Chắc tại uống chưa đúng cách.” Đỗ Khê Nhiễm nắm lấy cằm cô nàng, khi đối phương còn đang ngơ ngác thì cô đã nhanh chóng dạo một vòng quanh môi lưỡi em, sau đó li3m môi mình, “Này thì không gắt vậy nữa.”
Diệp Nam Nịnh đỏ mặt đỏ tai một lúc, rồi đột nhiên rít một hơi sữa thật nhiều, căng phồng cả má, sau đó quay sang nhìn Đỗ Khê Nhiễm không chớp mắt.
Đỗ Khê Nhiễm cười khẽ, giữ lấy gáy cô nàng, cúi đầu hôn xuống. Sữa bò ngọt ngấy nháy mắt lan tỏa trong khoang miệng, lưu hương giữa môi răng. Cuối cùng không biết làm sao mà đến khi nhận ra thì Đỗ Khê Nhiễm đã cởi hết phân nửa áo ngủ của Diệp Nam Nịnh. Cô không nhịn được mà cúi đầu hôn thêm cái nữa. Diệp Nam Nịnh run rẩy, mặt đỏ bừng, đang định vươn tay cởi áo thì Đỗ Khê Nhiễm đã ngăn lại, sau đó kéo áo ngủ của em lên, kiềm chế nói: “Cũng khuya rồi, em về nghỉ ngơi sớm đi.”
Diệp Nam Nịnh đờ đẫn một chốc, nhưng chỉ nhoáng cái đã khôi phục thái độ bình thường: “Vâng, Nhiễm Nhiễm ngủ ngon.”
Đưa cô nàng về xong, Đỗ Khê Nhiễm đóng cửa lại, vỗ vỗ ng.ực, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại được. Vừa rồi suýt chút nữa đã mất khống chế mà củi khô lửa bốc, nhưng vẫn còn thiếu ít đồ bảo hộ. Cô là tay mới, không thể làm Diệp Nam Nịnh bị thương, cũng không thể để lại trải nghiệm đầu tiên tồi tệ, phải chuẩn bị đầy đủ đồ đạc hết rồi tính tiếp.
Nghĩ thế, trước khi ngủ, Đỗ Khê Nhiễm lại đặt mấy loại bao ngón tay có mùi trên trang mua sắm, còn mở một bộ phim bách hợp, định học vài kiến thức thực tế. Nhưng nào ngờ đó lại là phim tình cảm đơn thuần, trong sáng, ngay cả cái hôn cũng hết sức “thanh thủy”, cô nhìn mà ngủ gật. Hôm sau thức dậy, cảm thấy mình học công cốc, chẳng được cái gì sất.
Sáng, Hứa Hoan nhận được tin vui, cô thành công lên chức.
Vừa biết kết quả thì cô đã vọt vào văn phòng Đỗ Khê Nhiễm đầu tiên. Đỗ Khê Nhiễm nghe tiếng động hấp tấp, nói mà chẳng ngẩng đầu: “Chúc mừng.”
“Chị biết rồi à?” Hứa Hoan hưng phấn hỏi, “Trời ạ, giờ em còn kích động nữa, sao giờ? Phải làm sao mới bày ra vẻ bình tĩnh được?”
Đỗ Khê Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô nàng, nói: “Giờ em đã là VP rồi, ngoài được tăng lương ra thì còn phải tự mình dẫn team nữa. Sao? Giờ còn kích động không?”
Hứa Hoan lập tức bình tĩnh lại: “... Phải ha, vậy sẽ sắp ai cho em đây? Người mới hết hả? Vậy thì có khó quá không?”
“Người mới thì chắc chắn sẽ có, mấy hôm trước không phải mới tuyển một mớ đấy sao? Cơ mà chắc sẽ điều sang cho em vài nhân viên cũ.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Hứa Hoan ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy em kéo Tiểu Diệp đi có được không?”
Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt: “Là sao?”
“Kéo sang team em đó. Thời gian qua em với em ấy phối hợp với nhau khá ăn ý, nếu có thể kéo em ấy sang team em thì nhất định có thể nắm việc rất nhanh.” Hứa Hoan nói.
Đỗ Khê Nhiễm lắc lắc đầu: “Em ấy không đi được.”
“Tại sao? Chị không nỡ hả?” Hứa Hoan cười nói.
Đỗ Khê Nhiễm suy ngẫm một lúc, nói: “Vậy em đi hỏi ý kiến của Tiểu Diệp đi. Chỗ chị không thành vấn đề.”
Chỉ lát sau, Diệp Nam Nịnh đã đến văn phòng dò hỏi: “Đỗ tổng, chị có để ý nếu em sang team mới của chị Hoan không?”
“Nói thật thì chị cảm thấy em sang team của em ấy càng thích hợp hơn.” Đỗ Khê Nhiễm tạm gác lại công việc trong tay, nghiêm túc phân tích cho cô nàng, “Thứ nhất, hai ta có thể tránh hiềm nghi. Tình yêu công sở vốn dĩ đã dễ dây vào thị phi, huống chi trường hợp của hai ta còn hơi đặc thù. Thứ hai, bên đó là team mới, em có nhiều cơ hội biểu hiện hơn. Chị tin bằng vào năng lực của em thì có thể thăng tiến rất nhanh.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, như thế hoàn toàn trùng khớp với những gì cô nghĩ, đặc biệt là điểm đầu tiên. Cô rất lo sẽ tạo ảnh hưởng xấu đến công việc của Đỗ Khê Nhiễm, thế nên ở công ty, cô chỉ gọi chị là “Đỗ tổng” theo đúng khuôn phép, chưa bao giờ dám có hành vi gì quá mức.
Hai người im lặng cả buổi, sau Đỗ Khê Nhiễm mới từ tốn nói: “Cơ mà đó là kết quả phân tích theo lí trí. Nếu xét từ góc độ tình cảm thì chị vẫn mong em ở lại.”
Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, mắt thoáng ý cười: “Em cũng thế.”
“Vậy nên câu trả lời của em là?”
“Em từ chối chị Hoan rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười: “Vậy em phải tiếp tục cố gắng. Team chúng ta còn có rất nhiều tiền bối dày dặn kinh nghiệm đi trước em, muốn đuổi theo không phải dễ dàng đâu.”
“Vâng!”
Diệp Nam Nịnh trở lại chỗ ngồi. Hứa Hoan bên cạnh hãy còn hơi buồn, ủ rũ nói: “Quả nhiên mị lực của chị vẫn không lớn bằng Đỗ tổng nhỉ?”
Diệp Nam Nịnh cười nói: “Chị Hoan, chị cũng tốt lắm. Chỉ là em đã quen với công việc của nhóm chúng ta rồi, sợ không thích ứng được với nhóm mới. Em mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.”
Qua thời gian tiếp xúc với nhau, Hứa Hoan đã ít nhiều hiểu được chứng sợ giao tiếp của cô nàng, không làm đối phương khó xử nữa mà chỉ nói vài câu tiếc nuối rồi hàn huyên với các đồng nghiệp cũ về vị trí làm việc mới.
Tối, sau khi tan tầm, Diệp Nam Nịnh nhìn số việc cần làm, phải tăng ca đến khuya, bèn bảo Đỗ Khê Nhiễm về trước.
Vốn Đỗ Khê Nhiễm định chờ cô nàng về chung, nhưng rồi lại sực nhớ ra hai người sắp nhìn thấy cơ thể của nhau, mà hình như dạo này cô còn lên một kí, vậy không được.
“Được, vậy chị về trước.” Đỗ Khê Nhiễm ậm ừ nói. Rời khỏi công ty, cô đi thẳng đến phòng tập thể thao, định lén giảm béo.
Diệp Nam Nịnh tăng ca được một lúc thì Minh Sương ngồi đối diện bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn nhân tiện hỏi cô định chừng nào về. Diệp Nam Nịnh nói còn lâu lắm, sau đó tiếp tục cặm cụi làm việc.
Minh Sương tặc lưỡi một tiếng, bước đến bên cạnh nhìn cô bạn một lượt, sau đó thấp giọng hỏi bên tai: “Ngày nào cậu cũng tăng ca muộn như vậy, bộ không có hoạt động t1nh dụ.c hả?”
Diệp Nam Nịnh run tay, gõ sai mấy phím, kinh ngạc nhìn sang Minh Sương, ấp úng nói: “Cậu nói bậy... nói bậy gì vậy. Ai bảo... tụi mình không có?”
Minh Sương nhìn bạn từ trên xuống dưới hồi lâu: “Non, hù ai thế.”
Diệp Nam Nịnh: “...”
Minh Sương hạ giọng hỏi: “Bộ cậu không muốn chị ấy à?”
Tim Diệp Nam Nịnh đánh dồn dập, song ngoài mặt thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô nói thầm: “Còn chưa đến lúc mà?”
“Cậu định chờ đến khi nào?”
“Chắc là đến khi chị ấy đồng ý đi.”
“Vậy khi nào chị ấy đồng ý?”
“Đại khái chắc là... đến khi chị ấy đồng ý.”
Minh Sương trợn trắng: “Ngu ngốc.” Nói xong là phất tay đi nước một, như không muốn nhìn cô bạn thêm giây nào nữa để tránh kéo thấp chỉ số thông minh của mình.
Diệp Nam Nịnh lại để tâm suy nghĩ về vấn đề ấy. Đang lúc cô bâng khuâng, rối rắm thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Thấy là số lạ, cô từ chối ngay.
Trầy trật mãi mới xong công việc, Diệp Nam Nịnh bắt xe về tiểu khu, lại đụng mặt Đõ Khê Nhiễm ngay cửa. Cô chạy thẳng đến trước mặt chị, cười hỏi: “Chị đang đợi em đấy à?”
Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu. Cô vừa trở về từ phòng tập thể thao, thấy tin nhắn sắp đến nhà của Diệp Nam Nịnh, thế là dứt khoát đứng ngay cửa đợi một lúc.
“Đói bụng không em?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Nam Nịnh không đói, nhưng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của chị, bất giác đã đáp: “Dạ đói.”
“Muốn ăn gì?”
Đột nhiên Diệp Nam Nịnh nhớ đến câu hỏi của Minh Sương – Cậu không muốn chị ấy sao?
Ai mà không muốn?
Muốn đến điên cuồng có được không!
“Chị.” Cô buột miệng thốt lên.
“Chị thế nào?”
“...” Diệp Nam Nịnh lại nói không ra câu bạo như là ‘Muốn ăn chị’. Cô nghẹn cả buổi, mặt đỏ bừng, cuối cùng dứt khoát cúi đầu chạm vào môi đối phương một cái, “Thế này.”
Đỗ Khê Nhiễm phản ứng lại mới cười cười, cố ý li3m môi: “Mới rồi hơi khô, có muốn ăn thêm chút nữa không?”
Diệp Nam Nịnh nhìn Đỗ Khê Nhiễm mà mặt đỏ, tim đập, vừa định hôn lên thì lại bị một giọng nữ xen ngang.
“Diệp Nam Nịnh, em đang làm cái gì đấy?”
Hai người đồng loạt nhìn qua, thấy cách đó không xa là một cô gái trẻ sáng sủa, tươm tất, thoạt trông không lớn tuổi nhưng vẻ mặt lại nghiêm nghị, có cảm giác rất khó tiếp cận.
Đỗ Khê Nhiễm nhìn sang Diệp Nam Nịnh theo bản năng: “Em quen không?”
Diệp Nam Nịnh lại nhìn đối phương mà mặt tái nhợt: “... Chị*.”
*Chỗ này bé Nịnh gọi "tỷ", tức là gọi chị gái.
Đỗ Khê Nhiễm: “??!”
Ngay lập tức, Đỗ Khê Nhiễm đẩy Diệp Nam Nịnh ra: “Ai kêu em tới coi loét miệng cho chị hả?”
Diệp Đình Sương: “...?” _____________
Edit: Alex
_____________
Bước ra khỏi tiệm làm móng, Đỗ Khê Nhiễm ngồi trong xe ngắm nghía tay mình cả buổi mới đắc ý lái xe về nhà. Lúc đi qua trụ đèn giao thông, cô lại không nhịn được mà nghĩ đến một chuyện khác. Công cụ gây án giờ có rồi, nhưng hình như còn cần công cụ bảo vệ nữa thì phải?
Cô lại mở Baidu lên lần nữa, tra vài chi tiết, phát hiện quả nhiên còn thiếu mấy thứ, thế nên đành phải tạm dằn cái suy nghĩ đang rục rịch xuống.
Chuyện đầu tiên sau khi về đến nhà của Đỗ Khê Nhiễm chính là mở trang web mua sắm lên, bắt đầu tìm kiếm đồ bảo hộ, chưng chưa được mấy phút thì đã bị những câu quảng cáo bao ngón tay làm cho đỏ mặt. Hơn nữa còn có quá nhiều sự lựa chọn, không ngờ mùi hương và hình dạng lại phong phú đến thế, huống hồ còn phải chọn nhãn hiệu này kia nữa. Cô nhất thời bối rối, định mua mỗi thứ một ít về thử xem.
Đúng lúc này, Diệp Nam Nịnh đến gõ cửa. Đỗ Khê Nhiễm cất điện thoại đi, ra mở cửa như chẳng có chuyện gì, lại sửng sốt mất một chốc: “Tắm xong rồi à?”
“Dạ.” Diệp Nam Nịnh mặc áo ngủ đứng ngay cửa, tóc đã ráo nước, trên người còn thoang thoảng một mùi thơm nhẹ.
Ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm dời xuống, đoạn vươn tay véo cái gáy trắng nõn, mịn màng của cô nàng: “Vào đi.”
Cổ Diệp Nam Nịnh hơi nhột, cô đỏ mặt bước vào, hỏi: “Hai chị ăn đến giờ luôn à?”
“Không. Cơm nước xong lại đi làm bộ...” Đỗ Khê Nhiễm chợt khựng lại, sau đó cười gượng, “Đi làm chút chuyện. Còn em, về bao lâu rồi?”
“Hơn một tiếng.” Diệp Nam Nịnh đáp. Cô về đến nhà, đợi cả buổi vẫn chưa thấy chị về, bèn đi tắm rửa trước, sau đó bò đến trước cửa nhà Đỗ Khê Nhiễm, thấy có ánh đèn hắt ra từ khe cửa mới yên tâm gõ.
“Uống gì không?” Đỗ Khê Nhiễm mở tủ lạnh lấy đồ uống.
“Em sao cũng được.”
Đỗ Khê Nhiễm tiện tay cầm lấy một hộp sữa chuối, đang định đưa cho cô nàng thì lại đột nhiên rụt về, mở miệng dò hỏi: “Em thích mùi nha đam không?”
Diệp Nam Nịnh chẳng hiểu gì, song vẫn gật gật đầu: “Dạ được.”
“Còn mùi dâu?”
Diệp Nam Nịnh lại gật.
“Vậy mùi bạc hà thì sao?”
“Dạ được.” Diệp Nam Nịnh không khỏi tò mò, “Sữa mùi bạc hà nó ra làm sao?”
Đỗ Khê Nhiễm nhìn cô nàng đầy ẩn ý: “Giống em vậy.”
Diệp Nam Nịnh vừa lộ ra vẻ mặt ngơ ngác thì tay đã bị dúi vào một hộp sữa chuối... Vậy ra, hỏi mùi cho đã mà cuối cùng chỉ có sữa chuối để uống thôi sao?
Đỗ Khê Nhiễm thì cầm chai nước khoáng, bước đến ngồi xuống sô pha. Chỗ bên cạnh cũng bị người ta chiếm đóng, cô quay sang nhìn Diệp Nam Nịnh đang nghiêm túc cắm ống hút, rồi lại nghiêm túc uống sữa, khóe miệng bất giác gợi lên nụ cười: “Em dễ thương thiệt đó.”
Diệp Nam Nịnh nghiêng đầu: “?”
“Không ngấy à?” Đỗ Khê Nhiễm hiếu kì hỏi. Cô không uống được mấy thứ ngọt ngấy ấy, bình thường chỉ có Đỗ Hà Nhược mới mua, cơ mà giờ đã có thêm Diệp Nam Nịnh uống cùng. Khẩu vị của hai cô nàng này thế mà lại rất giống nhau.
“Không ngấy.” Diệp Nam Nịnh chìa hộp sữa ra trước mặt Đỗ Khê Nhiễm, “Chị thử xem?”
Đỗ Khê Nhiễm ngậm ống hút, uống một ngụm, sau đó cau mày trong ánh mắt mong chờ của Diệp Nam Nịnh: “Gắt muốn chết.”
Diệp Nam Nịnh cười cười, rồi hút thêm một hơi: “Cũng được mà.”
“Chắc tại uống chưa đúng cách.” Đỗ Khê Nhiễm nắm lấy cằm cô nàng, khi đối phương còn đang ngơ ngác thì cô đã nhanh chóng dạo một vòng quanh môi lưỡi em, sau đó li3m môi mình, “Này thì không gắt vậy nữa.”
Diệp Nam Nịnh đỏ mặt đỏ tai một lúc, rồi đột nhiên rít một hơi sữa thật nhiều, căng phồng cả má, sau đó quay sang nhìn Đỗ Khê Nhiễm không chớp mắt.
Đỗ Khê Nhiễm cười khẽ, giữ lấy gáy cô nàng, cúi đầu hôn xuống. Sữa bò ngọt ngấy nháy mắt lan tỏa trong khoang miệng, lưu hương giữa môi răng. Cuối cùng không biết làm sao mà đến khi nhận ra thì Đỗ Khê Nhiễm đã cởi hết phân nửa áo ngủ của Diệp Nam Nịnh. Cô không nhịn được mà cúi đầu hôn thêm cái nữa. Diệp Nam Nịnh run rẩy, mặt đỏ bừng, đang định vươn tay cởi áo thì Đỗ Khê Nhiễm đã ngăn lại, sau đó kéo áo ngủ của em lên, kiềm chế nói: “Cũng khuya rồi, em về nghỉ ngơi sớm đi.”
Diệp Nam Nịnh đờ đẫn một chốc, nhưng chỉ nhoáng cái đã khôi phục thái độ bình thường: “Vâng, Nhiễm Nhiễm ngủ ngon.”
Đưa cô nàng về xong, Đỗ Khê Nhiễm đóng cửa lại, vỗ vỗ ng.ực, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại được. Vừa rồi suýt chút nữa đã mất khống chế mà củi khô lửa bốc, nhưng vẫn còn thiếu ít đồ bảo hộ. Cô là tay mới, không thể làm Diệp Nam Nịnh bị thương, cũng không thể để lại trải nghiệm đầu tiên tồi tệ, phải chuẩn bị đầy đủ đồ đạc hết rồi tính tiếp.
Nghĩ thế, trước khi ngủ, Đỗ Khê Nhiễm lại đặt mấy loại bao ngón tay có mùi trên trang mua sắm, còn mở một bộ phim bách hợp, định học vài kiến thức thực tế. Nhưng nào ngờ đó lại là phim tình cảm đơn thuần, trong sáng, ngay cả cái hôn cũng hết sức “thanh thủy”, cô nhìn mà ngủ gật. Hôm sau thức dậy, cảm thấy mình học công cốc, chẳng được cái gì sất.
Sáng, Hứa Hoan nhận được tin vui, cô thành công lên chức.
Vừa biết kết quả thì cô đã vọt vào văn phòng Đỗ Khê Nhiễm đầu tiên. Đỗ Khê Nhiễm nghe tiếng động hấp tấp, nói mà chẳng ngẩng đầu: “Chúc mừng.”
“Chị biết rồi à?” Hứa Hoan hưng phấn hỏi, “Trời ạ, giờ em còn kích động nữa, sao giờ? Phải làm sao mới bày ra vẻ bình tĩnh được?”
Đỗ Khê Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô nàng, nói: “Giờ em đã là VP rồi, ngoài được tăng lương ra thì còn phải tự mình dẫn team nữa. Sao? Giờ còn kích động không?”
Hứa Hoan lập tức bình tĩnh lại: “... Phải ha, vậy sẽ sắp ai cho em đây? Người mới hết hả? Vậy thì có khó quá không?”
“Người mới thì chắc chắn sẽ có, mấy hôm trước không phải mới tuyển một mớ đấy sao? Cơ mà chắc sẽ điều sang cho em vài nhân viên cũ.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Hứa Hoan ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy em kéo Tiểu Diệp đi có được không?”
Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt: “Là sao?”
“Kéo sang team em đó. Thời gian qua em với em ấy phối hợp với nhau khá ăn ý, nếu có thể kéo em ấy sang team em thì nhất định có thể nắm việc rất nhanh.” Hứa Hoan nói.
Đỗ Khê Nhiễm lắc lắc đầu: “Em ấy không đi được.”
“Tại sao? Chị không nỡ hả?” Hứa Hoan cười nói.
Đỗ Khê Nhiễm suy ngẫm một lúc, nói: “Vậy em đi hỏi ý kiến của Tiểu Diệp đi. Chỗ chị không thành vấn đề.”
Chỉ lát sau, Diệp Nam Nịnh đã đến văn phòng dò hỏi: “Đỗ tổng, chị có để ý nếu em sang team mới của chị Hoan không?”
“Nói thật thì chị cảm thấy em sang team của em ấy càng thích hợp hơn.” Đỗ Khê Nhiễm tạm gác lại công việc trong tay, nghiêm túc phân tích cho cô nàng, “Thứ nhất, hai ta có thể tránh hiềm nghi. Tình yêu công sở vốn dĩ đã dễ dây vào thị phi, huống chi trường hợp của hai ta còn hơi đặc thù. Thứ hai, bên đó là team mới, em có nhiều cơ hội biểu hiện hơn. Chị tin bằng vào năng lực của em thì có thể thăng tiến rất nhanh.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, như thế hoàn toàn trùng khớp với những gì cô nghĩ, đặc biệt là điểm đầu tiên. Cô rất lo sẽ tạo ảnh hưởng xấu đến công việc của Đỗ Khê Nhiễm, thế nên ở công ty, cô chỉ gọi chị là “Đỗ tổng” theo đúng khuôn phép, chưa bao giờ dám có hành vi gì quá mức.
Hai người im lặng cả buổi, sau Đỗ Khê Nhiễm mới từ tốn nói: “Cơ mà đó là kết quả phân tích theo lí trí. Nếu xét từ góc độ tình cảm thì chị vẫn mong em ở lại.”
Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, mắt thoáng ý cười: “Em cũng thế.”
“Vậy nên câu trả lời của em là?”
“Em từ chối chị Hoan rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười: “Vậy em phải tiếp tục cố gắng. Team chúng ta còn có rất nhiều tiền bối dày dặn kinh nghiệm đi trước em, muốn đuổi theo không phải dễ dàng đâu.”
“Vâng!”
Diệp Nam Nịnh trở lại chỗ ngồi. Hứa Hoan bên cạnh hãy còn hơi buồn, ủ rũ nói: “Quả nhiên mị lực của chị vẫn không lớn bằng Đỗ tổng nhỉ?”
Diệp Nam Nịnh cười nói: “Chị Hoan, chị cũng tốt lắm. Chỉ là em đã quen với công việc của nhóm chúng ta rồi, sợ không thích ứng được với nhóm mới. Em mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.”
Qua thời gian tiếp xúc với nhau, Hứa Hoan đã ít nhiều hiểu được chứng sợ giao tiếp của cô nàng, không làm đối phương khó xử nữa mà chỉ nói vài câu tiếc nuối rồi hàn huyên với các đồng nghiệp cũ về vị trí làm việc mới.
Tối, sau khi tan tầm, Diệp Nam Nịnh nhìn số việc cần làm, phải tăng ca đến khuya, bèn bảo Đỗ Khê Nhiễm về trước.
Vốn Đỗ Khê Nhiễm định chờ cô nàng về chung, nhưng rồi lại sực nhớ ra hai người sắp nhìn thấy cơ thể của nhau, mà hình như dạo này cô còn lên một kí, vậy không được.
“Được, vậy chị về trước.” Đỗ Khê Nhiễm ậm ừ nói. Rời khỏi công ty, cô đi thẳng đến phòng tập thể thao, định lén giảm béo.
Diệp Nam Nịnh tăng ca được một lúc thì Minh Sương ngồi đối diện bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn nhân tiện hỏi cô định chừng nào về. Diệp Nam Nịnh nói còn lâu lắm, sau đó tiếp tục cặm cụi làm việc.
Minh Sương tặc lưỡi một tiếng, bước đến bên cạnh nhìn cô bạn một lượt, sau đó thấp giọng hỏi bên tai: “Ngày nào cậu cũng tăng ca muộn như vậy, bộ không có hoạt động t1nh dụ.c hả?”
Diệp Nam Nịnh run tay, gõ sai mấy phím, kinh ngạc nhìn sang Minh Sương, ấp úng nói: “Cậu nói bậy... nói bậy gì vậy. Ai bảo... tụi mình không có?”
Minh Sương nhìn bạn từ trên xuống dưới hồi lâu: “Non, hù ai thế.”
Diệp Nam Nịnh: “...”
Minh Sương hạ giọng hỏi: “Bộ cậu không muốn chị ấy à?”
Tim Diệp Nam Nịnh đánh dồn dập, song ngoài mặt thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô nói thầm: “Còn chưa đến lúc mà?”
“Cậu định chờ đến khi nào?”
“Chắc là đến khi chị ấy đồng ý đi.”
“Vậy khi nào chị ấy đồng ý?”
“Đại khái chắc là... đến khi chị ấy đồng ý.”
Minh Sương trợn trắng: “Ngu ngốc.” Nói xong là phất tay đi nước một, như không muốn nhìn cô bạn thêm giây nào nữa để tránh kéo thấp chỉ số thông minh của mình.
Diệp Nam Nịnh lại để tâm suy nghĩ về vấn đề ấy. Đang lúc cô bâng khuâng, rối rắm thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Thấy là số lạ, cô từ chối ngay.
Trầy trật mãi mới xong công việc, Diệp Nam Nịnh bắt xe về tiểu khu, lại đụng mặt Đõ Khê Nhiễm ngay cửa. Cô chạy thẳng đến trước mặt chị, cười hỏi: “Chị đang đợi em đấy à?”
Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu. Cô vừa trở về từ phòng tập thể thao, thấy tin nhắn sắp đến nhà của Diệp Nam Nịnh, thế là dứt khoát đứng ngay cửa đợi một lúc.
“Đói bụng không em?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Nam Nịnh không đói, nhưng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của chị, bất giác đã đáp: “Dạ đói.”
“Muốn ăn gì?”
Đột nhiên Diệp Nam Nịnh nhớ đến câu hỏi của Minh Sương – Cậu không muốn chị ấy sao?
Ai mà không muốn?
Muốn đến điên cuồng có được không!
“Chị.” Cô buột miệng thốt lên.
“Chị thế nào?”
“...” Diệp Nam Nịnh lại nói không ra câu bạo như là ‘Muốn ăn chị’. Cô nghẹn cả buổi, mặt đỏ bừng, cuối cùng dứt khoát cúi đầu chạm vào môi đối phương một cái, “Thế này.”
Đỗ Khê Nhiễm phản ứng lại mới cười cười, cố ý li3m môi: “Mới rồi hơi khô, có muốn ăn thêm chút nữa không?”
Diệp Nam Nịnh nhìn Đỗ Khê Nhiễm mà mặt đỏ, tim đập, vừa định hôn lên thì lại bị một giọng nữ xen ngang.
“Diệp Nam Nịnh, em đang làm cái gì đấy?”
Hai người đồng loạt nhìn qua, thấy cách đó không xa là một cô gái trẻ sáng sủa, tươm tất, thoạt trông không lớn tuổi nhưng vẻ mặt lại nghiêm nghị, có cảm giác rất khó tiếp cận.
Đỗ Khê Nhiễm nhìn sang Diệp Nam Nịnh theo bản năng: “Em quen không?”
Diệp Nam Nịnh lại nhìn đối phương mà mặt tái nhợt: “... Chị*.”
*Chỗ này bé Nịnh gọi "tỷ", tức là gọi chị gái.
Đỗ Khê Nhiễm: “??!”
Ngay lập tức, Đỗ Khê Nhiễm đẩy Diệp Nam Nịnh ra: “Ai kêu em tới coi loét miệng cho chị hả?”
Diệp Đình Sương: “...?” _____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.