Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận
Chương 13
Kiển Kinh Lạc
08/10/2022
TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 13
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Mặt tiền của quán ăn này không lớn, hoàn cảnh sạch sẽ, nhưng chung quanh là các trung tâm thương mại san sát, đằng sau còn có một con phố ăn uống, thế nên quán ăn này hơi khó tìm. Người tìm ra được quán ăn rất ngon, không có món nào dở tệ như thế này giữa hàng loạt những quán khác cũng rất lợi hại.
Trong lòng Đỗ Khê Nhiễm âm thầm cho “Ông Cụ Dưới Tán Cây” một like, đồng thời cũng quyết tâm nhín thời gian đi thử những quán khác mà đối phương đã giới thiệu. Nếu có thêm nhiều món ngon để chia sẻ nữa thì hay quá.
Ăn được đồ ngon sẽ khiến tâm trạng người ta tốt lên. Đỗ Khê Nhiễm thử qua một loạt các món ăn, nêm nếm vừa miệng, không mặn không nhạt, thích hợp cho những người với đủ loại khẩu vị nhấm nháp.
“Sao em không ăn?” Đỗ Khê Nhiễm ăn giữa chừng mới phát hiện Diệp Nam Nịnh ăn rất chậm, lâu lâu mới gắp một đũa, “Không thích ăn mấy món này à?”
Diệp Nam Nịnh chậm rãi nói: “Dạ thích.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Vậy chính là đã ăn rồi, còn gạt chị nói chưa ăn?”
Sợ bị đuổi đi, Diệp Nam Nịnh lắc đầu nguầy nguậy: “Không... không có.”
Đỗ Khê Nhiễm vỡ lẽ: “Hay đang giảm cân?”
Lí do nghe khá ổn, Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Không được giảm nữa, ăn nhiều một chút.” Đỗ Khê Nhiễm gắp cho cô nàng mấy lát thịt bò, “Mau ăn đi.”
Tâm trạng Diệp Nam Nịnh vô cùng phức tạp. Cô hạnh phúc đưa thịt bò vào miệng, lại xoa xoa bụng, thầm mặc niệm trong lòng: Cố lên, cố thêm một chén cơm nữa là được rồi. Đây chính là đồ ăn mà đích thân Đỗ tổng gắp cho mày, ăn nhiều thì cùng lắm là no chết thôi, còn không ăn thì chắc chắn sẽ hối hận chết. Mày ráng lên cho tao.
Trong bữa ăn, Đỗ Khê Nhiễm lại nhận được hai cuộc gọi, một cuộc công việc, một cuộc là chuyện cá nhân. Vì sao lại nói là chuyện cá nhân? Bởi vì vừa bắt máy lên, Diệp Nam Nịnh đã nghe thấy đầu bên kia vang một giọng nói nữ tính hoạt bát, thân thiết gọi một tiếng “Nhiễm Nhiễm”.
Đỗ Khê Nhiễm cầm điện thoại, bước sang một bên nghe. Chỉ còn lại Diệp Nam Nịnh nhìn bông hoa hồng trôi nổi trong ly trà bát bảo mà thất thần.
-- Nhiễm Nhiễm.
Xưng hô thân mật quá, là điện thoại của ai nhỉ? Bạn bình thường, hay là bạn gái?
Khoan đã, đâu phải ai cũng thích con gái như cô. Có thể Đỗ tổng không thích thì sao!?
... Vậy chẳng phải còn thảm hơn ư?
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi lâm vào tự kỷ.
“Ngại quá, để em đợi lâu.” Đỗ Khê Nhiễm kết thúc cuộc nói chuyện, trở lại bàn thì thấy Diệp Nam Nịnh đang ngồi im lìm, đầu gục xuống, hệt một bông hoa hướng dương héo úa, không chút sức sống.
Cô đặt điện thoại lên bàn, thuận miệng nhắc qua: “Điện thoại của một người bạn của chị, tìm chị hỏi chuyện cổ phiếu.”
Diệp Nam Nịnh ngẩng phắt dậy, ngập ngừng hỏi: “Bạn trai?”
Đỗ Khê Nhiễm lắc đầu, chậm rãi uống trà: “Bạn gái.”
Bạn gái?!
Diệp Nam Nịnh mắt chữ O mồm chữ A nhìn Đỗ Khê Nhiễm, nhất thời không biết nên vui vì chị cũng thích con gái hay nên đau lòng vì hoa đã có chậu.
Thấy gương mặt bình thường không có cảm xúc gì của cô nàng giờ lại xuất hiện vết nứt, Đỗ Khê Nhiễm không khỏi nở nụ cười: “Em nghĩ lung tung cái gì thế? Chị nói là bạn con gái.”
“À...” Tâm trạng Diệp Nam Nịnh lúc này hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp, chết đi sống lại. Cô bưng ly trà lên, nhấp từng ngụm nhỏ.
Đỗ Khê Nhiễm cũng đã no lưng lửng, nhàn nhã ngước mắt lên, thấy khi cúi đầu uống trà thì nét mặt cô nàng đối diện trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Đôi mi dài như có thể khơi lên một tầng sóng gợn trên mặt nước trong ly.
Đẹp thật đấy.
Cho dù là Đỗ Khê Nhiễm, người được khen suốt từ bé đến lớn, cũng không nhịn được phải cảm thán như thế.
Diệp Nam Nịnh vừa ngẩng lên đã gặp ngay ánh mắt tĩnh lặng mà sâu thẳm của Đỗ Khê Nhiễm.
Ánh đèn màu vàng cam trên đỉnh đầu phủ lên người chị như một tầng hào quang mềm mại. Đỗ Khê Nhiễm một tay chống mặt, nhìn chăm chú vào cô mà không hề chớp mắt, tựa hồ chị cũng không biết cảnh tượng ấy có thể khơi lên sóng gió mãnh liệt thế nào trong lòng cô.
Tay Diệp Nam Nịnh khẽ run, nước trà sái ra bên ngoài.
“Không sao chứ? Có bị phỏng không?” Đỗ Khê Nhiễm vội đưa khăn giấy qua, “Sao bất cẩn thế?”
“Không sao.” Diệp Nam Nịnh lau lau quần áo, ra mòi bình tĩnh mà nhìn đối phương.
“Ba mẹ em chắc là đẹp lắm.” Đỗ Khê Nhiễm lại nhịn không được mà cảm thán.
Diệp Nam Nịnh sửng sốt: “Sao lại nói vậy?”
“Em đẹp như thế mà. Gen tốt ghê ấy.” Đỗ Khê Nhiễm cười nói.
Diệp Nam Nịnh im lặng, vùi đầu tiếp tục uống trà.
“Em uống nửa phút rồi đấy, không phát hiện nước bên trong đã sái ra ngoài hết rồi à?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Nam Nịnh: “...” Thiệt sự là bít hết không chừa lại cho người ta một đường lui nào luôn.
“Ăn no chưa?” Đỗ Khê Nhiễm cười hỏi.
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Vậy đi thôi.” Đỗ Khê Nhiễm xách túi, bước ra quầy tính tiền trước một bước.
Diệp Nam Nịnh đứng cách đó không xa, lén chụp một tấm hình góc nghiêng của chị, gửi vào album “Ánh sáng*” rồi thỏa mãn cất điện thoại. Sau đó, thấy Đỗ Khê Nhiễm vẫy tay với mình, cô hạnh phúc đến đầu óc quay quay, bước chân loạng choạng đi qua.
*Sao nhớ tên album trước đó là Mặt trời ????
“Cái này giữ lại.” Đỗ Khê Nhiễm đưa hóa đơn* cho cô, “Sau này có thể dùng thanh toán.”
*Không biết phải “hóa đơn” không nữa. Chữ này mà con TG nó cũng che ????. Lội cmt thấy có người đoán là “hóa đơn” (phát phiếu) nên toi để theo.
Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn tờ hóa đơn, khóe miệng hơi cong. Lần đầu tiên nhận được hóa đơn người khác đưa, cô lạ lẫm nhìn suốt nửa ngày, sau đó lại chụp một bức.
“Chưa thấy hóa đơn bao giờ à?” Đỗ Không Nhiễm nhịn không được hỏi.
“Vâng.”
“...” Đỗ Khê Nhiễm lại càng tò mò gia cảnh của cô nàng. Các sinh viên thực tập nói lúc ở trường, em mặc tốt mà mang cũng tốt, nhưng ở công ty thì rõ ràng lại rất tiết kiệm, rốt cuộc là sao?
Nhưng cô chỉ là cấp trên, còn chưa quen biết được mấy hôm, không tiện đi hỏi mấy chuyện riêng tư. Chỉ cần cô nương này có thể làm việc ổn định trong thời gian thực tập là được.
“Em thuê nhà ở chỗ nào của đại học B?” Đỗ Khê Nhiễm mở bản đồ hỏi.
Diệp Nam Nịnh căng thẳng đáp: “Chị cứ đưa đến đại học B thôi. Em đi qua gần lắm.”
Đỗ Khê Nhiễm không hỏi nhiều nữa, chỉ đưa cô nàng đến cổng lớn trường đại học B như thường lệ. Chào tạm biệt nhau xong, Diệp Nam Nịnh nhìn theo xe Đỗ Khê Nhiễm rời đi rồi xoay người đi về phía chung cư.
Vừa bước đến dưới lầu, cô đột nhiên khựng lại, bất chợt phát hiện một chuyện: Đỗ tổng vừa đặc biệt đưa cô về!
Phòng tập thể thao nhất định là ở ngay gần nhà Đỗ tổng. Chị đã cất công đánh nguyên một vòng lớn như thế, chỉ để đưa cô về mà thôi!
Diệp Nam Nịnh nhảy cẫng lên mấy cái, khẽ ngâm nga bước vào thang máy, nhưng vừa chạm mặt bạn nhỏ đứng trong thang thì lại đổi sang gương mặt không cảm xúc ngay.
Lát sau, buồng thang máy im ắng, chật chội lại vang tiếng ngâm nga đứt quãng của cô.
Bạn nhỏ: Sợ gần chết.jpg
Về đến nhà, Diệp Nam Nịnh nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó nằm trên giường chơi điện thoại. Weibo cô nhận được tin nhắn từ các fans.
Dududu: [Cảm ơn Cụ. Hôm nay đi ăn thử quán mà Cụ đề cử rồi. Thật sự rất ngon. Lần tới sẽ thử mấy quán khác.]
Diệp Nam Nịnh cũng không biết đối phương nói quán nào, chỉ đáp lại bằng một meme đáng yêu, sau đó lại gửi thêm liền tù tì mười mấy cái nữa.
Dududu: [Sao gửi nhiều vậy? Tâm trạng đang phấn khởi lắm à?]
Diệp Nam Nịnh lập tức tìm được người để xổ hết, kích động trả lời: [Đúng rồi! Hôm nay mình đi ăn cơm với crush. Mình cảm thấy mình càng thích chỉ hơn nữa!]
Dududu: [Chính là chị mà Cụ nói trên Weibo đó hả? Rốt cuộc Cụ cũng tỏ tình với người ta rồi à?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Chưa nữa, nhưng mà vì vài nguyên nhân mà mình với chỉ quen biết nhau rồi.]
Dududu: [Vậy tốt quá. Chúc mừng Cụ, lại tiến thêm một bước về phía tình yêu.]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Con người chị thật sự rất tốt. Mình thích chị lắm. Mỹ nữ thẹn thùng.jpg]
Dududu: [Thật không? Là người thế nào mà Cụ lại thích dữ vậy?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ngoại hình siêu đẹp! Tính cách siêu tốt! Làm việc siêu giỏi! Là một người siêu hoàn mỹ!]
Đỗ Khê Nhiễm bật cười.
“Cậu cười cái gì vậy?” Chương Mịch Song bưng cà phê bước đến, ngồi xuống cạnh bên, “Mình đợi ngoài nhà cậu lâu như vậy mà vừa về cậu đã ôm điện thoại, đang thả thính ai đấy? Đúng là chỉ thấy người mới cười, đâu hay người xưa khóc. Khóc thút thít.”
“Bớt buồn nôn lại.” Đỗ Khê Nhiễm liếc Chương Mịch Song một cái sắc lẻm, sau đó đưa điện thoại cho đối phương xem qua, “Một blogger mình chú ý đang khoe khoang tình yêu với mình.”
Chương Mịch Song kề sát vào nhìn thử rồi nói: “Mới đọc qua còn tưởng đang nói cậu cơ đấy.”
Đỗ Khê Nhiễm cười nói: “Mình đâu có quen biết người ta, sao lại là mình được? Suy nghĩ của cậu đi hơi xa rồi đấy.”
Chương Mịch Song nói: “Đương nhiên, cái này chắc chắn là không phải nói cậu rồi. Cậu làm gì mà siêu đẹp? Tính cách làm gì mà siêu tốt? Rõ ràng là tính tình rất kém.”
Đỗ Khê Nhiễm cười lạnh một tiếng, giật lấy chiếc ly trong tay bạn thân: “Cút đi.”
“Thấy chưa! Thẹn hóa hóa giận chứ gì!” Chương Mịch Song cười ha hả, “Một người tốt như thế, sao có thể là cậu cho được.”
Vốn Đỗ Khê Nhiễm còn chưa thấy gì, nhưng vừa bị khích như thế, cô đã hừ một tiếng, phản pháo: “Cho dù không phải nói mình thì chắc chắn cũng là một người hoàn mỹ như mình.”
_____________
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Mặt tiền của quán ăn này không lớn, hoàn cảnh sạch sẽ, nhưng chung quanh là các trung tâm thương mại san sát, đằng sau còn có một con phố ăn uống, thế nên quán ăn này hơi khó tìm. Người tìm ra được quán ăn rất ngon, không có món nào dở tệ như thế này giữa hàng loạt những quán khác cũng rất lợi hại.
Trong lòng Đỗ Khê Nhiễm âm thầm cho “Ông Cụ Dưới Tán Cây” một like, đồng thời cũng quyết tâm nhín thời gian đi thử những quán khác mà đối phương đã giới thiệu. Nếu có thêm nhiều món ngon để chia sẻ nữa thì hay quá.
Ăn được đồ ngon sẽ khiến tâm trạng người ta tốt lên. Đỗ Khê Nhiễm thử qua một loạt các món ăn, nêm nếm vừa miệng, không mặn không nhạt, thích hợp cho những người với đủ loại khẩu vị nhấm nháp.
“Sao em không ăn?” Đỗ Khê Nhiễm ăn giữa chừng mới phát hiện Diệp Nam Nịnh ăn rất chậm, lâu lâu mới gắp một đũa, “Không thích ăn mấy món này à?”
Diệp Nam Nịnh chậm rãi nói: “Dạ thích.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Vậy chính là đã ăn rồi, còn gạt chị nói chưa ăn?”
Sợ bị đuổi đi, Diệp Nam Nịnh lắc đầu nguầy nguậy: “Không... không có.”
Đỗ Khê Nhiễm vỡ lẽ: “Hay đang giảm cân?”
Lí do nghe khá ổn, Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Không được giảm nữa, ăn nhiều một chút.” Đỗ Khê Nhiễm gắp cho cô nàng mấy lát thịt bò, “Mau ăn đi.”
Tâm trạng Diệp Nam Nịnh vô cùng phức tạp. Cô hạnh phúc đưa thịt bò vào miệng, lại xoa xoa bụng, thầm mặc niệm trong lòng: Cố lên, cố thêm một chén cơm nữa là được rồi. Đây chính là đồ ăn mà đích thân Đỗ tổng gắp cho mày, ăn nhiều thì cùng lắm là no chết thôi, còn không ăn thì chắc chắn sẽ hối hận chết. Mày ráng lên cho tao.
Trong bữa ăn, Đỗ Khê Nhiễm lại nhận được hai cuộc gọi, một cuộc công việc, một cuộc là chuyện cá nhân. Vì sao lại nói là chuyện cá nhân? Bởi vì vừa bắt máy lên, Diệp Nam Nịnh đã nghe thấy đầu bên kia vang một giọng nói nữ tính hoạt bát, thân thiết gọi một tiếng “Nhiễm Nhiễm”.
Đỗ Khê Nhiễm cầm điện thoại, bước sang một bên nghe. Chỉ còn lại Diệp Nam Nịnh nhìn bông hoa hồng trôi nổi trong ly trà bát bảo mà thất thần.
-- Nhiễm Nhiễm.
Xưng hô thân mật quá, là điện thoại của ai nhỉ? Bạn bình thường, hay là bạn gái?
Khoan đã, đâu phải ai cũng thích con gái như cô. Có thể Đỗ tổng không thích thì sao!?
... Vậy chẳng phải còn thảm hơn ư?
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi lâm vào tự kỷ.
“Ngại quá, để em đợi lâu.” Đỗ Khê Nhiễm kết thúc cuộc nói chuyện, trở lại bàn thì thấy Diệp Nam Nịnh đang ngồi im lìm, đầu gục xuống, hệt một bông hoa hướng dương héo úa, không chút sức sống.
Cô đặt điện thoại lên bàn, thuận miệng nhắc qua: “Điện thoại của một người bạn của chị, tìm chị hỏi chuyện cổ phiếu.”
Diệp Nam Nịnh ngẩng phắt dậy, ngập ngừng hỏi: “Bạn trai?”
Đỗ Khê Nhiễm lắc đầu, chậm rãi uống trà: “Bạn gái.”
Bạn gái?!
Diệp Nam Nịnh mắt chữ O mồm chữ A nhìn Đỗ Khê Nhiễm, nhất thời không biết nên vui vì chị cũng thích con gái hay nên đau lòng vì hoa đã có chậu.
Thấy gương mặt bình thường không có cảm xúc gì của cô nàng giờ lại xuất hiện vết nứt, Đỗ Khê Nhiễm không khỏi nở nụ cười: “Em nghĩ lung tung cái gì thế? Chị nói là bạn con gái.”
“À...” Tâm trạng Diệp Nam Nịnh lúc này hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp, chết đi sống lại. Cô bưng ly trà lên, nhấp từng ngụm nhỏ.
Đỗ Khê Nhiễm cũng đã no lưng lửng, nhàn nhã ngước mắt lên, thấy khi cúi đầu uống trà thì nét mặt cô nàng đối diện trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Đôi mi dài như có thể khơi lên một tầng sóng gợn trên mặt nước trong ly.
Đẹp thật đấy.
Cho dù là Đỗ Khê Nhiễm, người được khen suốt từ bé đến lớn, cũng không nhịn được phải cảm thán như thế.
Diệp Nam Nịnh vừa ngẩng lên đã gặp ngay ánh mắt tĩnh lặng mà sâu thẳm của Đỗ Khê Nhiễm.
Ánh đèn màu vàng cam trên đỉnh đầu phủ lên người chị như một tầng hào quang mềm mại. Đỗ Khê Nhiễm một tay chống mặt, nhìn chăm chú vào cô mà không hề chớp mắt, tựa hồ chị cũng không biết cảnh tượng ấy có thể khơi lên sóng gió mãnh liệt thế nào trong lòng cô.
Tay Diệp Nam Nịnh khẽ run, nước trà sái ra bên ngoài.
“Không sao chứ? Có bị phỏng không?” Đỗ Khê Nhiễm vội đưa khăn giấy qua, “Sao bất cẩn thế?”
“Không sao.” Diệp Nam Nịnh lau lau quần áo, ra mòi bình tĩnh mà nhìn đối phương.
“Ba mẹ em chắc là đẹp lắm.” Đỗ Khê Nhiễm lại nhịn không được mà cảm thán.
Diệp Nam Nịnh sửng sốt: “Sao lại nói vậy?”
“Em đẹp như thế mà. Gen tốt ghê ấy.” Đỗ Khê Nhiễm cười nói.
Diệp Nam Nịnh im lặng, vùi đầu tiếp tục uống trà.
“Em uống nửa phút rồi đấy, không phát hiện nước bên trong đã sái ra ngoài hết rồi à?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Nam Nịnh: “...” Thiệt sự là bít hết không chừa lại cho người ta một đường lui nào luôn.
“Ăn no chưa?” Đỗ Khê Nhiễm cười hỏi.
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Vậy đi thôi.” Đỗ Khê Nhiễm xách túi, bước ra quầy tính tiền trước một bước.
Diệp Nam Nịnh đứng cách đó không xa, lén chụp một tấm hình góc nghiêng của chị, gửi vào album “Ánh sáng*” rồi thỏa mãn cất điện thoại. Sau đó, thấy Đỗ Khê Nhiễm vẫy tay với mình, cô hạnh phúc đến đầu óc quay quay, bước chân loạng choạng đi qua.
*Sao nhớ tên album trước đó là Mặt trời ????
“Cái này giữ lại.” Đỗ Khê Nhiễm đưa hóa đơn* cho cô, “Sau này có thể dùng thanh toán.”
*Không biết phải “hóa đơn” không nữa. Chữ này mà con TG nó cũng che ????. Lội cmt thấy có người đoán là “hóa đơn” (phát phiếu) nên toi để theo.
Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn tờ hóa đơn, khóe miệng hơi cong. Lần đầu tiên nhận được hóa đơn người khác đưa, cô lạ lẫm nhìn suốt nửa ngày, sau đó lại chụp một bức.
“Chưa thấy hóa đơn bao giờ à?” Đỗ Không Nhiễm nhịn không được hỏi.
“Vâng.”
“...” Đỗ Khê Nhiễm lại càng tò mò gia cảnh của cô nàng. Các sinh viên thực tập nói lúc ở trường, em mặc tốt mà mang cũng tốt, nhưng ở công ty thì rõ ràng lại rất tiết kiệm, rốt cuộc là sao?
Nhưng cô chỉ là cấp trên, còn chưa quen biết được mấy hôm, không tiện đi hỏi mấy chuyện riêng tư. Chỉ cần cô nương này có thể làm việc ổn định trong thời gian thực tập là được.
“Em thuê nhà ở chỗ nào của đại học B?” Đỗ Khê Nhiễm mở bản đồ hỏi.
Diệp Nam Nịnh căng thẳng đáp: “Chị cứ đưa đến đại học B thôi. Em đi qua gần lắm.”
Đỗ Khê Nhiễm không hỏi nhiều nữa, chỉ đưa cô nàng đến cổng lớn trường đại học B như thường lệ. Chào tạm biệt nhau xong, Diệp Nam Nịnh nhìn theo xe Đỗ Khê Nhiễm rời đi rồi xoay người đi về phía chung cư.
Vừa bước đến dưới lầu, cô đột nhiên khựng lại, bất chợt phát hiện một chuyện: Đỗ tổng vừa đặc biệt đưa cô về!
Phòng tập thể thao nhất định là ở ngay gần nhà Đỗ tổng. Chị đã cất công đánh nguyên một vòng lớn như thế, chỉ để đưa cô về mà thôi!
Diệp Nam Nịnh nhảy cẫng lên mấy cái, khẽ ngâm nga bước vào thang máy, nhưng vừa chạm mặt bạn nhỏ đứng trong thang thì lại đổi sang gương mặt không cảm xúc ngay.
Lát sau, buồng thang máy im ắng, chật chội lại vang tiếng ngâm nga đứt quãng của cô.
Bạn nhỏ: Sợ gần chết.jpg
Về đến nhà, Diệp Nam Nịnh nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó nằm trên giường chơi điện thoại. Weibo cô nhận được tin nhắn từ các fans.
Dududu: [Cảm ơn Cụ. Hôm nay đi ăn thử quán mà Cụ đề cử rồi. Thật sự rất ngon. Lần tới sẽ thử mấy quán khác.]
Diệp Nam Nịnh cũng không biết đối phương nói quán nào, chỉ đáp lại bằng một meme đáng yêu, sau đó lại gửi thêm liền tù tì mười mấy cái nữa.
Dududu: [Sao gửi nhiều vậy? Tâm trạng đang phấn khởi lắm à?]
Diệp Nam Nịnh lập tức tìm được người để xổ hết, kích động trả lời: [Đúng rồi! Hôm nay mình đi ăn cơm với crush. Mình cảm thấy mình càng thích chỉ hơn nữa!]
Dududu: [Chính là chị mà Cụ nói trên Weibo đó hả? Rốt cuộc Cụ cũng tỏ tình với người ta rồi à?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Chưa nữa, nhưng mà vì vài nguyên nhân mà mình với chỉ quen biết nhau rồi.]
Dududu: [Vậy tốt quá. Chúc mừng Cụ, lại tiến thêm một bước về phía tình yêu.]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Con người chị thật sự rất tốt. Mình thích chị lắm. Mỹ nữ thẹn thùng.jpg]
Dududu: [Thật không? Là người thế nào mà Cụ lại thích dữ vậy?]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ngoại hình siêu đẹp! Tính cách siêu tốt! Làm việc siêu giỏi! Là một người siêu hoàn mỹ!]
Đỗ Khê Nhiễm bật cười.
“Cậu cười cái gì vậy?” Chương Mịch Song bưng cà phê bước đến, ngồi xuống cạnh bên, “Mình đợi ngoài nhà cậu lâu như vậy mà vừa về cậu đã ôm điện thoại, đang thả thính ai đấy? Đúng là chỉ thấy người mới cười, đâu hay người xưa khóc. Khóc thút thít.”
“Bớt buồn nôn lại.” Đỗ Khê Nhiễm liếc Chương Mịch Song một cái sắc lẻm, sau đó đưa điện thoại cho đối phương xem qua, “Một blogger mình chú ý đang khoe khoang tình yêu với mình.”
Chương Mịch Song kề sát vào nhìn thử rồi nói: “Mới đọc qua còn tưởng đang nói cậu cơ đấy.”
Đỗ Khê Nhiễm cười nói: “Mình đâu có quen biết người ta, sao lại là mình được? Suy nghĩ của cậu đi hơi xa rồi đấy.”
Chương Mịch Song nói: “Đương nhiên, cái này chắc chắn là không phải nói cậu rồi. Cậu làm gì mà siêu đẹp? Tính cách làm gì mà siêu tốt? Rõ ràng là tính tình rất kém.”
Đỗ Khê Nhiễm cười lạnh một tiếng, giật lấy chiếc ly trong tay bạn thân: “Cút đi.”
“Thấy chưa! Thẹn hóa hóa giận chứ gì!” Chương Mịch Song cười ha hả, “Một người tốt như thế, sao có thể là cậu cho được.”
Vốn Đỗ Khê Nhiễm còn chưa thấy gì, nhưng vừa bị khích như thế, cô đã hừ một tiếng, phản pháo: “Cho dù không phải nói mình thì chắc chắn cũng là một người hoàn mỹ như mình.”
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.