Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận
Chương 38
Kiển Kinh Lạc
08/10/2022
TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 38
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Diệp Nam Nịnh cười xấu hổ: “Em giỡn thôi.”
Đỗ Khê Nhiễm buông tay, quan sát thật kĩ vẻ mặt của cô nàng, muốn nhìn xem trong đó có bao nhiêu phần là giỡn.
Thế nhưng bản thân Diệp Nam Nịnh đã mang một gương mặt lạnh lùng, thánh khiết, nếu cô thật sự muốn che giấu cảm xúc thì căn bản không cách nào nhìn ra.
Bên kia, Hồ Giai Húc đã bưng ly trở lại. Đỗ Khê Nhiễm không quấy rầy nữa: “Chị đi ăn cơm.”
“Sao mình vừa về là Đỗ tổng đi vậy?” Hồ Giai Húc tiếc nuối ngồi xuống.
“Chị ấy đi ăn cơm.” Diệp Nam Nịnh dõi theo bóng Đỗ Khê Nhiễm rời đi, sau đó mới tiếp tục ăn cơm trong hốt hoảng.
Dạo gần đây thật sự là càng lúc càng manh động, cứ khống chế không được hành động của bản thân. Vậy không ổn, kế hoạch đã bắt đầu rối loạn rồi... Mà khoan, cô có kế hoạch sao?
Diệp Nam Nịnh cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như mình vốn không có lập ra kế hoạch hoàn hảo gì cả, lần nào cũng chỉ nghĩ là từ từ tính thôi, nhưng cũng đâu thể cứ chờ đợi mãi được. Cụ thể làm sao để mà vững chắc tiến lên từng bước thì cô còn chưa nghĩ đến!
“Sao tự dưng thẫn thờ vậy? Đang nghĩ gì thế?” Hồ Giai Húc hỏi.
Diệp Nam Nịnh: “Chắc mình là đồ ngu rồi.”
Hồ Giai Húc cười sang sảng: “Cậu vui tính thật đó.”
Diệp Nam Nịnh rầu rĩ ăn cơm, chợt nhớ ra mình căn bản không có kinh nghiệm theo đuổi người khác. Trước giờ toàn là người khác bày tỏ với cô, thế nên cô cứ tự động cho rằng chờ đến ngày nào đó thì Đỗ Khê Nhiễm cũng sẽ chủ động thích mình.
Diệp Nam Nịnh: “Mình đúng là đồ ngu mà. Khờ quá. Thật sự.”
Hồ Giai Húc cười nghiêng ngả: “Đâu, nói nghe xem, cậu khờ ở chỗ nào?”
Diệp Nam Nịnh chán nản nhìn cô nàng: “Chỉ có thể hiểu ngầm thôi, không nói ra được.”
Hồ Giai Húc bụm miệng cười lớn, đến mức phải đấm thùm thụp lên bàn.
Không biết nghĩ đến điều gì mà Diệp Nam Nịnh lại bất chợt quay đầu nhìn sang: “Mới rồi lúc ăn cơm cậu nói gì? Nam thần của cậu chủ động hẹn cậu đi ăn á?”
“Đúng rồi. Vừa nãy cậu không lắng nghe à?” Hồ Giai Húc ngồi dậy, gương mặt lại hiện lên nụ cười tự hào mà vui sướng, “Cuối tuần này ảnh chủ động hẹn mình đi ăn đó. Mình cảm thấy mình sắp thành công rồi. Nói không chừng ảnh còn nhịn không được mà tỏ tình với mình trước nữa ấy chứ.”
Diệp Nam Nịnh: “!!!”
Nhân tài!
“Cậu làm sao được vậy?” Diệp Nam Nịnh học hỏi.
“Thì mấy việc làm hàng ngày khiến ảnh rung động, làm ảnh tan chảy thôi.” Hồ Giai Húc nói.
Diệp Nam Nịnh: “Cụ thể là làm thế nào?”
Hồ Giai Húc nghi ngờ: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Diệp Nam Nịnh: “Tò mò.”
Cơ mà Hồ Giai Húc vốn đã là một cô nàng rất thích chia sẻ chuyện của bản thân, muốn kiếm người tâm sự chuyện này từ lâu rồi, mà Diệp Nam Nịnh vừa nhìn đã biết là người kín miệng. Cô ngoắc tay, Diệp Nam Nịnh bèn nghiêng người qua nghe trộm.
“Đương nhiên là gãi đúng chỗ ngứa, cộng thêm ngày ngày đưa tặng sự ấm áp rồi. Ảnh thích chơi bóng rổ, mình rảnh rỗi sẽ đi ngang sân bóng, chuẩn bị sẵn nước để chực chờ cơ hội đưa cho ảnh. Sinh nhật và các ngày lễ thì tặng quà có liên quan. Ảnh có là đầu gỗ đi nữa thì cũng biết được lòng mình chứ.” Hồ Giai Húc nói rành mạch.
Diệp Nam Nịnh gật đầu như suy tư, lại hỏi tiếp: “Vậy sự ấm áp mà cậu đưa tặng mỗi ngày là cái gì?”
Hồ Giai Húc đáp: “Thì cũng chỉ là mấy món đồ dùng thường ngày thôi, tuyệt đối đừng lựa cái gì mắc quá. Thí dụ như trời lạnh thì tặng khăn choàng cổ, bao tay, vớ, kem dưỡng da tay này kia. Nói chung là xem có thiếu sót gì, thấy ảnh cần cái gì thì tặng cái đó. Thế thì bình thường khi ảnh dùng mấy thứ ấy sẽ lập tức nhớ đến cậu, cũng cảm thấy cậu là người vừa chu đáo vừa ấm áp.”
Diệp Nam Nịnh giơ ngón cái, sau đó âm thầm ghi nhớ hết.
“À, còn một cái quan trọng nhất, chính là phải thường trò chuyện với ảnh. Cứ nói chuyện với ảnh mỗi ngày, thế thì ảnh sẽ quen với sự tồn tại của cậu. Nếu ngày nào cậu không tìm ảnh nói chuyện thì ảnh sẽ cảm thấy trống vắng.” Hồ Giai Húc nói, “Cơ mà cái này phải khống chế mức độ cho chuẩn, vừa tránh không được đu bám mà cũng không thể quá lạnh nhạt. Tốt nhất là nên thú vị một chút, thế thì cuộc nói chuyện cũng sẽ có hiệu quả hơn.”
Diệp Nam Nịnh gật đầu lia lịa: Cao thủ, đây chính là cao thủ.
Diệp Nam Nịnh lúc này hệt như Trương Vô Kỵ vừa bước ra từ Băng Hỏa đảo, trắc trở trăm bề nhưng rồi lại có được bí kíp tu luyện từ cao nhân ngay lúc nguy nan!
Bước đầu tiên, phải gãi đúng chỗ ngứa, để đối phương phát hiện tấm lòng của mình trước đã.
Bước thứ hai, quan tâm chị, che chở chị, sưởi ấm chị, giành làm cô bé ấm áp.
Bước thứ ba, ngày ngày hỏi thăm, trò chuyện, khiến chị quen với sự tồn tại của mình.
Diệp Nam Nịnh thỏa thê, mãn nguyện. Diệp Nam Nịnh không chờ được nữa. Diệp Nam Nịnh nóng lòng muốn thử, cứ như đã thấy được chiến thắng đang vẫy tay với mình.
“Thế nào? Mình lợi hại không?” Hồ Giai Húc cười hỏi.
Diệp Nam Nịnh thật lòng tán thưởng: “Không tìm được ai lợi hại hơn cậu luôn.”
“Chuyện nhỏ. Chờ có tiến triển gì mới mình lại kể cậu nghe.” Hồ Giai Húc tươi cười, nói, “Cậu sẽ không chê mình phiền đấy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi. Phải nói nhiều một chút, mình thích nghe.” Diệp Nam Nịnh khẳng định chắc nịch.
Hồ Giai Húc: “Phụt, mình còn tưởng cậu là người không thích nhiều chuyện.”
Diệp Nam Nịnh: Đây không phải nhiều chuyện. Đây là tri thức!
Hấp thu được tri thức, Diệp Nam Nịnh như tự dưng thông suốt, suy nghĩ cũng lập tức rộng mở, không phải làm mấy chuyện không đâu như trước nữa.
Buổi tối, tăng ca xong, Diệp Nam Nịnh để ý Hứa Hoan, thấy đối phương chuẩn bị ra về thì lập tức đi theo: “Chị Hoan.”
“Em cũng xong rồi à? Cùng xuống lầu đi.” Hứa Hoan nói.
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh theo đối phương bước vào thang máy, tranh thủ hỏi, “Chị Hoan, chị có biết Đỗ tổng thích nhất là cái gì không?”
“Hỏi cái này chi vậy?” Hứa Hoan tò mò hỏi lại.
“Thì... Em cảm thấy chị ấy rất tốt, định chờ đến sinh nhật sẽ tặng quà cho chỉ.” Diệp Nam Nịnh nói.
“Nhưng sinh nhật của chỉ còn tới hơn nửa năm lận mà.” Hứa Hoan kinh ngạc không thôi, “Bắt đầu chuẩn bị sớm vậy sao?”
Diệp Nam Nịnh đành phải gật đầu: “Nếu chị ấy thích thứ mắc quá thì em phải bắt đầu để dành tiền từ bây giờ.”
Hứa Hoan cười cười: “Em có tâm đấy. Mà chỉ sợ em mua không nổi thôi.”
“Vậy chỉ thích cái gì?” Diệp Nam Nịnh bắt đầu tính xem mình còn bao nhiêu tiền tiết kiệm.
“Chị ấy thích tiền.”
Ừm, đúng là thứ Đỗ tổng sẽ thích thật.
Diệp Nam Nịnh lại hỏi: “Ngoài cái đó ra?”
“Để chị ngẫm xem...” Hứa Hoan suy nghĩ thật lâu, đi đến cửa công ty rồi mà còn chưa nghĩ ra. Cô không khỏi cảm thán, “Xong rồi. Hay là Đỗ tổng không có những ham muốn trần tục đó? Nói không chừng trong mắt chị ấy chỉ có tiền thôi?”
Nếu chỉ có tiền thì dễ rồi, nhưng vấn đề tuyệt đối sẽ không được giải quyết đơn giản như thế, Diệp Nam Nịnh thầm nghĩ.
Người theo đuổi Đỗ tổng chắc chắn là không ít. Nếu thật sự có thể dùng tiền giải quyết thì Đỗ tổng còn độc thân đến giờ sao?
“À, chị nhớ ra rồi.” Hứa Hoan đột nhiên bật ra mấy tiếng cười đứt quãng. Cô che miệng khúc khích, “Ngoài mấy thứ vật chất ra thì chị ấy cũng rất thích được người ta khen đẹp. Đừng thấy bình thường chị ấy tỏ vẻ khiêm tốn, không hề quan tâm người khác khen mình mà lầm. Thực tế ngoài mặt lạnh nhạt thế thôi nhưng trong lòng khoái gần chết.”
Diệp Nam Nịnh: “Đã hiểu.”
Về đến căn hộ, Diệp Nam Nịnh liếc mắt nhìn sang cửa nhà Đỗ Khê Nhiễm. Hôm nay chị không có tăng ca, đã rời khỏi công ty từ sớm, cũng không biết bây giờ có ở nhà hay không.
Cô mở cửa, bước vào lau dọn nhà một lúc, sau đó bắt đầu xem trang web tài chính, chú ý những tin tức quan trọng trong ngành.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô liếc nhìn màn hình, thấy là tin nhắn trong nhóm công việc, bèn mở lên xem.
[Đỗ công chúa và tám chú lùn]
Hứa Hoan: Cô đơn, trống vắng, lạnh lẽo, thê lương. Rõ ràng hôm nay có lương, cớ sao tôi còn ru rú trong nhà? Mọi người đang làm gì dạ?
Lão Vương: Dạy con học bài. Tôi muốn làm thịt nó quá. Có mỗi mấy bài toán mà cũng làm không xong!
Trần Thủy Mẫn: Xem phim. Tối nay tập cuối, làm bà đây kích động gần chết.
Đỗ Khê Nhiễm: Tập gym.
Hứa Hoan: Đỗ công chúa, chị tập gym mà còn có thời gian chơi điện thoại nữa hả?
Đỗ Khê Nhiễm: Có người gạ làm quen, vào WC trốn đỡ.
Hứa Hoan: Đi ẻ thì nói đi ẻ đi, trốn gì mà trốn.
Đỗ Khê Nhiễm: Cê, bị gạ làm quen nên chị đi ẻ.
Lão Vương: Nghiêm chào.jpg
Trần Thủy Mẫn: Hahahahahahahahahahaha cái lịch sử trò chuyện nhóm này không để lọt ra ngoài được. Đây là tài liệu tuyệt mật!
Chuông báo động trong lòng Diệp Nam Nịnh réo vang... Đỗ tổng bị tiếp cận ở phòng gym!
Cô lập tức thay bộ đồ thể thao, lao thẳng đến phòng tập. Trùng hợp sao lại gặp được anh chàng tiếp thị lần trước, thế là không nói hai lời, đi làm thẻ tập ngay.
Bởi vì dựa theo kinh nghiệm quá khứ, làm thẻ phải làm liền tay, nhỡ đâu giữa chừng bị Đỗ tổng nhảy ra cản lại lần nữa thì mai mốt cô còn đi tập gym chung với Đỗ tổng kiểu gì đây?
“Chúc mừng cô trở thành hội viên mới của chúng tôi. Hiện tại chúng tôi đang có chương trình làm thẻ hội viên được rút thăm trúng thưởng, có chơi là có quà. Cô Diệp, cô đến rút thử đi.” Anh chàng tiếp thị tươi cười nói.
Diệp Nam Nịnh thất hồn lạc phách đi theo anh ta rút thưởng, mắt lại không ngừng láo liên nhìn ngó những người đang qua lại bên trong, hòng tìm được dấu vết của Đỗ Khê Nhiễm. Chẳng lẽ chị còn chưa ra khỏi WC?
“Cô Diệp, cô đập một quả trứng vàng đi.” Anh tiếp thị nói.
Diệp Nam Nịnh thuận tay đập quả trứng ngay trước mắt. Anh chàng tiếp thị móc ra một cái gương trang điểm bỏ túi màu hồng nhạt đưa cho cô: “Chúc mừng cô, rút được giải ba.”
Diệp Nam Nịnh cất gương vào túi, sau đó định bước vào trong tập luyện.
“Có cần tôi giới thiệu hoàn cảnh nơi này của chúng tôi cho cô không?” Anh tiếp thị chu đáo hỏi.
Diệp Nam Nịnh liên tục xua tay, tự mình chạy vào trong. Cô đến phòng thay đồ cất áo khoác và túi xách trước, sau đó mới bước sang khu tập gym.
Đi trên máy chạy bộ hai phút, lại đến khu thiết bị chơi thêm hai phút nữa. Diệp Nam Nịnh dạo một vòng, đến khi đi ngang khu tập tạ thì cuối cùng cũng thấy được Đỗ Khê Nhiễm đang nâng tạ.
Phần lớn người ở đây là mấy anh chàng cơ bắp đang nâng tạ tay, cũng có mấy cô nàng nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô gái xinh đẹp nhất kia. Biểu cảm lạnh lùng, eo thon chân dài, mặt mày tinh xảo, thật quá hợp gu.
Mấy anh chàng cơ bắp đều tăng thêm ít kg theo bản năng, hòng thu hút sự chú ý của người đẹp. Thậm chí còn có người bước đến gần, muốn trao đổi những điều tâm đắc trong việc tập thể hình, lại bị một câu “Tự tôi biết làm” lạnh lùng của đối phương từ chối.
Đúng lúc này, người đẹp kia bất chợt nhìn sang hướng nào đó rồi sửng sốt. Mấy anh chàng ngay hướng đó lập tức tăng tốc nâng tạ. Tiếc là cái người đẹp nhìn lại không phải bọn họ. Cô thoáng kinh ngạc hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Mấy cậu chàng đưa mắt nhìn theo, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà một cô nàng xinh đẹp khác đã đứng ngay bên cạnh. Mắt họ nhìn trân trân, hôm nay nhiều người đẹp như thế, nhìn thôi cũng nhìn không xuể.
“Đỗ tổng.” Diệp Nam Nịnh cất bước tiến đến bên cạnh Đỗ Khê Nhiễm, cúi đầu nói, “Em cũng đến tập gym.”
“Cuối cùng em vẫn làm thẻ?” Đỗ Khê Nhiễm buông cái tạ tay, lại vén tóc mái, cầm chai nước lên uống, sau đó ngẩng đầu nhìn sang, “Có lương rồi à?”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Cũng biết hưởng thụ lắm.” Đỗ Khê Nhiễm cười cười, “Vậy em biết tập không?”
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Dạ không.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Không biết thì về xem video mà học đi.”
Ể? Dựa theo kịch bản thì không phải chị nên nói là sẽ dạy em sao?
Diệp Nam Nịnh trợn tròn, đứng đờ ra đó không biết làm gì. Đầu óc cô đang cân nhắc xem nên cứu vãn thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cô đành phải cắn răng nhờ giúp đỡ: “Đỗ tổng, chị dạy em đi, được không?”
Đỗ Khê Nhiễm cười chế nhạo: “Giờ thì biết xuống nước, ngoan ngoãn xin giúp đỡ rồi à?”
Diệp Nam Nịnh thế mới biết hóa ra chị đây là trả thù chuyện cô nói bậy bạ (lời thật lòng) lúc trưa.
“Đỗ tổng, chị đừng tức giận.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó giơ tay xoa xoa đầu Đỗ Khê Nhiễm, “Xoa đầu xoa đầu, hết giận.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Ngoại trừ lúc nhỏ bị người nhà sờ đầu ra thì trước giờ không có ai... Đỗ Khê Nhiễm nhìn biểu cảm nghiêm túc làm hòa của Diệp Nam Nịnh, thật sự vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười. Cô đứng dậy: “Được rồi, khởi động làm nóng trước đi. Chị dẫn em đi tập. Chỉ dạy lần này thôi đấy, biết chưa?”
“Dạ biết.” Diệp Nam Nịnh mong chờ nhìn Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm dẫn cô nàng sang khu cardio. Lúc đi ngang máy bán hàng tự động, thấy tay Diệp Nam Nịnh trống không, cô bèn mua cho một chai nước.
“Cảm ơn Đỗ tổng.” Diệp Nam Nịnh ôm bình nước, vốn không định uống, phải mang về cất giữ. Nghĩ thế, cô lại nhìn sang tay trái đến giờ vẫn còn run nhẹ. Vừa rồi cô thế mà lại dám cả gan sờ đầu Đỗ tổng, cái này phải cất giữ thế nào đây?
Chụp tấm hình kỷ niệm trước đi.
Đỗ Khê Nhiễm đi mấy bước, phát hiện đối phương không theo sát mình bèn quay đầu nhìn lại, thấy cô nàng đang cầm điện thoại chụp chai nước trên tay thì cất giọng gọi: “Nhanh lên. Rốt cuộc em đến phòng tập để tập hay để chụp hình?”
“Dạ tới đây.” Diệp Nam Nịnh vừa xem hình chụp vừa cất bước tiến lên, không để ý thấy một người từ trong góc chạy ra. Mới bất cẩn một cái thì bả vai hai người đã va vào nhau. Diệp Nam Nịnh xoay sang bên, suýt chút nữa đã té ngã.
Đúng lúc này, một đôi tay nhanh chóng ôm lấy eo cô. Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn, miệng phê bình: “Đi đường thì đừng có chơi điện thoại.”
“Vâng... Em biết rồi.” Nhìn chăn chú vào mắt Đỗ Khê Nhiễm một lúc lâu, Diệp Nam Nịnh đột nhiên khuỵu gối, sắp ngã ra đất.
“Sao thế này?” Đỗ Khê Nhiễm ra sức đỡ cô nàng dậy, bàn tay vô tình vuốt mấy cái trên eo. Đến khi Diệp Nam Nịnh đứng thẳng, cô mới nói, “Eo thon đấy.”
Diệp Nam Nịnh: Xấu hổ đến bùng nổ.jpg
Diệp Nam Nịnh và người kia gật đầu xin lỗi nhau, sau đó lâng lâng đi theo Đỗ Khê Nhiễm đến khu có máy chạy bộ. Hai người chọn hai máy gần nhau.
Đỗ Khê Nhiễm nói: “Chạy mười phút trước đi.”
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh chỉnh tốc độ rồi bắt đầu chạy, có điều mắt cô thi thoảng lại liếc sang bên kia.
Đỗ Khê Nhiễm mặc áo ngực thể thao và quần dài, bao lấy đường cong lả lướt của cơ thể. Khi chạy, cả người chị nhấp nhô nhấp nhô nhấp nhô, khiến Diệp Nam Nịnh nhìn mà tim nổi trống. Cô hoảng loạn cụp mắt, ánh nhìn dời xuống eo đối phương. Vòng eo thon thả, trắng nõn, trên cánh tay còn mơ hồ thấy được đường cong của cơ bắp, ngay cả ngón tay cũng hết sức xinh đẹp... còn rất dài.
Tiêu rồi, hình như có không ít thứ bậy bạ đổ vào đầu.
Vì nhìn lén quá nhiều nên bị bắt quả tang, Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Em nhìn gì thế?”
Nghĩ đến bước đầu tiên trong kế hoạch, Diệp Nam Nịnh hít sâu một hơi, sau đó nói với biểu cảm vừa chính trực vừa nghiêm túc: “Em chỉ thấy Đỗ tổng hôm nay vẫn xinh đẹp như thế. Chị là cô gái đẹp nhất mà em từng gặp. Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không đủ để hình dung một góc sự xinh đẹp của chị. Đỗ tổng, chị đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, trai gái già trẻ thấy chị thì ai nấy đều vui vẻ.”
Đỗ Khê Nhiễm trượt chân, suýt chút nữa đã ngã khỏi máy chạy bộ.
_____________
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Diệp Nam Nịnh cười xấu hổ: “Em giỡn thôi.”
Đỗ Khê Nhiễm buông tay, quan sát thật kĩ vẻ mặt của cô nàng, muốn nhìn xem trong đó có bao nhiêu phần là giỡn.
Thế nhưng bản thân Diệp Nam Nịnh đã mang một gương mặt lạnh lùng, thánh khiết, nếu cô thật sự muốn che giấu cảm xúc thì căn bản không cách nào nhìn ra.
Bên kia, Hồ Giai Húc đã bưng ly trở lại. Đỗ Khê Nhiễm không quấy rầy nữa: “Chị đi ăn cơm.”
“Sao mình vừa về là Đỗ tổng đi vậy?” Hồ Giai Húc tiếc nuối ngồi xuống.
“Chị ấy đi ăn cơm.” Diệp Nam Nịnh dõi theo bóng Đỗ Khê Nhiễm rời đi, sau đó mới tiếp tục ăn cơm trong hốt hoảng.
Dạo gần đây thật sự là càng lúc càng manh động, cứ khống chế không được hành động của bản thân. Vậy không ổn, kế hoạch đã bắt đầu rối loạn rồi... Mà khoan, cô có kế hoạch sao?
Diệp Nam Nịnh cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như mình vốn không có lập ra kế hoạch hoàn hảo gì cả, lần nào cũng chỉ nghĩ là từ từ tính thôi, nhưng cũng đâu thể cứ chờ đợi mãi được. Cụ thể làm sao để mà vững chắc tiến lên từng bước thì cô còn chưa nghĩ đến!
“Sao tự dưng thẫn thờ vậy? Đang nghĩ gì thế?” Hồ Giai Húc hỏi.
Diệp Nam Nịnh: “Chắc mình là đồ ngu rồi.”
Hồ Giai Húc cười sang sảng: “Cậu vui tính thật đó.”
Diệp Nam Nịnh rầu rĩ ăn cơm, chợt nhớ ra mình căn bản không có kinh nghiệm theo đuổi người khác. Trước giờ toàn là người khác bày tỏ với cô, thế nên cô cứ tự động cho rằng chờ đến ngày nào đó thì Đỗ Khê Nhiễm cũng sẽ chủ động thích mình.
Diệp Nam Nịnh: “Mình đúng là đồ ngu mà. Khờ quá. Thật sự.”
Hồ Giai Húc cười nghiêng ngả: “Đâu, nói nghe xem, cậu khờ ở chỗ nào?”
Diệp Nam Nịnh chán nản nhìn cô nàng: “Chỉ có thể hiểu ngầm thôi, không nói ra được.”
Hồ Giai Húc bụm miệng cười lớn, đến mức phải đấm thùm thụp lên bàn.
Không biết nghĩ đến điều gì mà Diệp Nam Nịnh lại bất chợt quay đầu nhìn sang: “Mới rồi lúc ăn cơm cậu nói gì? Nam thần của cậu chủ động hẹn cậu đi ăn á?”
“Đúng rồi. Vừa nãy cậu không lắng nghe à?” Hồ Giai Húc ngồi dậy, gương mặt lại hiện lên nụ cười tự hào mà vui sướng, “Cuối tuần này ảnh chủ động hẹn mình đi ăn đó. Mình cảm thấy mình sắp thành công rồi. Nói không chừng ảnh còn nhịn không được mà tỏ tình với mình trước nữa ấy chứ.”
Diệp Nam Nịnh: “!!!”
Nhân tài!
“Cậu làm sao được vậy?” Diệp Nam Nịnh học hỏi.
“Thì mấy việc làm hàng ngày khiến ảnh rung động, làm ảnh tan chảy thôi.” Hồ Giai Húc nói.
Diệp Nam Nịnh: “Cụ thể là làm thế nào?”
Hồ Giai Húc nghi ngờ: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Diệp Nam Nịnh: “Tò mò.”
Cơ mà Hồ Giai Húc vốn đã là một cô nàng rất thích chia sẻ chuyện của bản thân, muốn kiếm người tâm sự chuyện này từ lâu rồi, mà Diệp Nam Nịnh vừa nhìn đã biết là người kín miệng. Cô ngoắc tay, Diệp Nam Nịnh bèn nghiêng người qua nghe trộm.
“Đương nhiên là gãi đúng chỗ ngứa, cộng thêm ngày ngày đưa tặng sự ấm áp rồi. Ảnh thích chơi bóng rổ, mình rảnh rỗi sẽ đi ngang sân bóng, chuẩn bị sẵn nước để chực chờ cơ hội đưa cho ảnh. Sinh nhật và các ngày lễ thì tặng quà có liên quan. Ảnh có là đầu gỗ đi nữa thì cũng biết được lòng mình chứ.” Hồ Giai Húc nói rành mạch.
Diệp Nam Nịnh gật đầu như suy tư, lại hỏi tiếp: “Vậy sự ấm áp mà cậu đưa tặng mỗi ngày là cái gì?”
Hồ Giai Húc đáp: “Thì cũng chỉ là mấy món đồ dùng thường ngày thôi, tuyệt đối đừng lựa cái gì mắc quá. Thí dụ như trời lạnh thì tặng khăn choàng cổ, bao tay, vớ, kem dưỡng da tay này kia. Nói chung là xem có thiếu sót gì, thấy ảnh cần cái gì thì tặng cái đó. Thế thì bình thường khi ảnh dùng mấy thứ ấy sẽ lập tức nhớ đến cậu, cũng cảm thấy cậu là người vừa chu đáo vừa ấm áp.”
Diệp Nam Nịnh giơ ngón cái, sau đó âm thầm ghi nhớ hết.
“À, còn một cái quan trọng nhất, chính là phải thường trò chuyện với ảnh. Cứ nói chuyện với ảnh mỗi ngày, thế thì ảnh sẽ quen với sự tồn tại của cậu. Nếu ngày nào cậu không tìm ảnh nói chuyện thì ảnh sẽ cảm thấy trống vắng.” Hồ Giai Húc nói, “Cơ mà cái này phải khống chế mức độ cho chuẩn, vừa tránh không được đu bám mà cũng không thể quá lạnh nhạt. Tốt nhất là nên thú vị một chút, thế thì cuộc nói chuyện cũng sẽ có hiệu quả hơn.”
Diệp Nam Nịnh gật đầu lia lịa: Cao thủ, đây chính là cao thủ.
Diệp Nam Nịnh lúc này hệt như Trương Vô Kỵ vừa bước ra từ Băng Hỏa đảo, trắc trở trăm bề nhưng rồi lại có được bí kíp tu luyện từ cao nhân ngay lúc nguy nan!
Bước đầu tiên, phải gãi đúng chỗ ngứa, để đối phương phát hiện tấm lòng của mình trước đã.
Bước thứ hai, quan tâm chị, che chở chị, sưởi ấm chị, giành làm cô bé ấm áp.
Bước thứ ba, ngày ngày hỏi thăm, trò chuyện, khiến chị quen với sự tồn tại của mình.
Diệp Nam Nịnh thỏa thê, mãn nguyện. Diệp Nam Nịnh không chờ được nữa. Diệp Nam Nịnh nóng lòng muốn thử, cứ như đã thấy được chiến thắng đang vẫy tay với mình.
“Thế nào? Mình lợi hại không?” Hồ Giai Húc cười hỏi.
Diệp Nam Nịnh thật lòng tán thưởng: “Không tìm được ai lợi hại hơn cậu luôn.”
“Chuyện nhỏ. Chờ có tiến triển gì mới mình lại kể cậu nghe.” Hồ Giai Húc tươi cười, nói, “Cậu sẽ không chê mình phiền đấy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi. Phải nói nhiều một chút, mình thích nghe.” Diệp Nam Nịnh khẳng định chắc nịch.
Hồ Giai Húc: “Phụt, mình còn tưởng cậu là người không thích nhiều chuyện.”
Diệp Nam Nịnh: Đây không phải nhiều chuyện. Đây là tri thức!
Hấp thu được tri thức, Diệp Nam Nịnh như tự dưng thông suốt, suy nghĩ cũng lập tức rộng mở, không phải làm mấy chuyện không đâu như trước nữa.
Buổi tối, tăng ca xong, Diệp Nam Nịnh để ý Hứa Hoan, thấy đối phương chuẩn bị ra về thì lập tức đi theo: “Chị Hoan.”
“Em cũng xong rồi à? Cùng xuống lầu đi.” Hứa Hoan nói.
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh theo đối phương bước vào thang máy, tranh thủ hỏi, “Chị Hoan, chị có biết Đỗ tổng thích nhất là cái gì không?”
“Hỏi cái này chi vậy?” Hứa Hoan tò mò hỏi lại.
“Thì... Em cảm thấy chị ấy rất tốt, định chờ đến sinh nhật sẽ tặng quà cho chỉ.” Diệp Nam Nịnh nói.
“Nhưng sinh nhật của chỉ còn tới hơn nửa năm lận mà.” Hứa Hoan kinh ngạc không thôi, “Bắt đầu chuẩn bị sớm vậy sao?”
Diệp Nam Nịnh đành phải gật đầu: “Nếu chị ấy thích thứ mắc quá thì em phải bắt đầu để dành tiền từ bây giờ.”
Hứa Hoan cười cười: “Em có tâm đấy. Mà chỉ sợ em mua không nổi thôi.”
“Vậy chỉ thích cái gì?” Diệp Nam Nịnh bắt đầu tính xem mình còn bao nhiêu tiền tiết kiệm.
“Chị ấy thích tiền.”
Ừm, đúng là thứ Đỗ tổng sẽ thích thật.
Diệp Nam Nịnh lại hỏi: “Ngoài cái đó ra?”
“Để chị ngẫm xem...” Hứa Hoan suy nghĩ thật lâu, đi đến cửa công ty rồi mà còn chưa nghĩ ra. Cô không khỏi cảm thán, “Xong rồi. Hay là Đỗ tổng không có những ham muốn trần tục đó? Nói không chừng trong mắt chị ấy chỉ có tiền thôi?”
Nếu chỉ có tiền thì dễ rồi, nhưng vấn đề tuyệt đối sẽ không được giải quyết đơn giản như thế, Diệp Nam Nịnh thầm nghĩ.
Người theo đuổi Đỗ tổng chắc chắn là không ít. Nếu thật sự có thể dùng tiền giải quyết thì Đỗ tổng còn độc thân đến giờ sao?
“À, chị nhớ ra rồi.” Hứa Hoan đột nhiên bật ra mấy tiếng cười đứt quãng. Cô che miệng khúc khích, “Ngoài mấy thứ vật chất ra thì chị ấy cũng rất thích được người ta khen đẹp. Đừng thấy bình thường chị ấy tỏ vẻ khiêm tốn, không hề quan tâm người khác khen mình mà lầm. Thực tế ngoài mặt lạnh nhạt thế thôi nhưng trong lòng khoái gần chết.”
Diệp Nam Nịnh: “Đã hiểu.”
Về đến căn hộ, Diệp Nam Nịnh liếc mắt nhìn sang cửa nhà Đỗ Khê Nhiễm. Hôm nay chị không có tăng ca, đã rời khỏi công ty từ sớm, cũng không biết bây giờ có ở nhà hay không.
Cô mở cửa, bước vào lau dọn nhà một lúc, sau đó bắt đầu xem trang web tài chính, chú ý những tin tức quan trọng trong ngành.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô liếc nhìn màn hình, thấy là tin nhắn trong nhóm công việc, bèn mở lên xem.
[Đỗ công chúa và tám chú lùn]
Hứa Hoan: Cô đơn, trống vắng, lạnh lẽo, thê lương. Rõ ràng hôm nay có lương, cớ sao tôi còn ru rú trong nhà? Mọi người đang làm gì dạ?
Lão Vương: Dạy con học bài. Tôi muốn làm thịt nó quá. Có mỗi mấy bài toán mà cũng làm không xong!
Trần Thủy Mẫn: Xem phim. Tối nay tập cuối, làm bà đây kích động gần chết.
Đỗ Khê Nhiễm: Tập gym.
Hứa Hoan: Đỗ công chúa, chị tập gym mà còn có thời gian chơi điện thoại nữa hả?
Đỗ Khê Nhiễm: Có người gạ làm quen, vào WC trốn đỡ.
Hứa Hoan: Đi ẻ thì nói đi ẻ đi, trốn gì mà trốn.
Đỗ Khê Nhiễm: Cê, bị gạ làm quen nên chị đi ẻ.
Lão Vương: Nghiêm chào.jpg
Trần Thủy Mẫn: Hahahahahahahahahahaha cái lịch sử trò chuyện nhóm này không để lọt ra ngoài được. Đây là tài liệu tuyệt mật!
Chuông báo động trong lòng Diệp Nam Nịnh réo vang... Đỗ tổng bị tiếp cận ở phòng gym!
Cô lập tức thay bộ đồ thể thao, lao thẳng đến phòng tập. Trùng hợp sao lại gặp được anh chàng tiếp thị lần trước, thế là không nói hai lời, đi làm thẻ tập ngay.
Bởi vì dựa theo kinh nghiệm quá khứ, làm thẻ phải làm liền tay, nhỡ đâu giữa chừng bị Đỗ tổng nhảy ra cản lại lần nữa thì mai mốt cô còn đi tập gym chung với Đỗ tổng kiểu gì đây?
“Chúc mừng cô trở thành hội viên mới của chúng tôi. Hiện tại chúng tôi đang có chương trình làm thẻ hội viên được rút thăm trúng thưởng, có chơi là có quà. Cô Diệp, cô đến rút thử đi.” Anh chàng tiếp thị tươi cười nói.
Diệp Nam Nịnh thất hồn lạc phách đi theo anh ta rút thưởng, mắt lại không ngừng láo liên nhìn ngó những người đang qua lại bên trong, hòng tìm được dấu vết của Đỗ Khê Nhiễm. Chẳng lẽ chị còn chưa ra khỏi WC?
“Cô Diệp, cô đập một quả trứng vàng đi.” Anh tiếp thị nói.
Diệp Nam Nịnh thuận tay đập quả trứng ngay trước mắt. Anh chàng tiếp thị móc ra một cái gương trang điểm bỏ túi màu hồng nhạt đưa cho cô: “Chúc mừng cô, rút được giải ba.”
Diệp Nam Nịnh cất gương vào túi, sau đó định bước vào trong tập luyện.
“Có cần tôi giới thiệu hoàn cảnh nơi này của chúng tôi cho cô không?” Anh tiếp thị chu đáo hỏi.
Diệp Nam Nịnh liên tục xua tay, tự mình chạy vào trong. Cô đến phòng thay đồ cất áo khoác và túi xách trước, sau đó mới bước sang khu tập gym.
Đi trên máy chạy bộ hai phút, lại đến khu thiết bị chơi thêm hai phút nữa. Diệp Nam Nịnh dạo một vòng, đến khi đi ngang khu tập tạ thì cuối cùng cũng thấy được Đỗ Khê Nhiễm đang nâng tạ.
Phần lớn người ở đây là mấy anh chàng cơ bắp đang nâng tạ tay, cũng có mấy cô nàng nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô gái xinh đẹp nhất kia. Biểu cảm lạnh lùng, eo thon chân dài, mặt mày tinh xảo, thật quá hợp gu.
Mấy anh chàng cơ bắp đều tăng thêm ít kg theo bản năng, hòng thu hút sự chú ý của người đẹp. Thậm chí còn có người bước đến gần, muốn trao đổi những điều tâm đắc trong việc tập thể hình, lại bị một câu “Tự tôi biết làm” lạnh lùng của đối phương từ chối.
Đúng lúc này, người đẹp kia bất chợt nhìn sang hướng nào đó rồi sửng sốt. Mấy anh chàng ngay hướng đó lập tức tăng tốc nâng tạ. Tiếc là cái người đẹp nhìn lại không phải bọn họ. Cô thoáng kinh ngạc hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Mấy cậu chàng đưa mắt nhìn theo, phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà một cô nàng xinh đẹp khác đã đứng ngay bên cạnh. Mắt họ nhìn trân trân, hôm nay nhiều người đẹp như thế, nhìn thôi cũng nhìn không xuể.
“Đỗ tổng.” Diệp Nam Nịnh cất bước tiến đến bên cạnh Đỗ Khê Nhiễm, cúi đầu nói, “Em cũng đến tập gym.”
“Cuối cùng em vẫn làm thẻ?” Đỗ Khê Nhiễm buông cái tạ tay, lại vén tóc mái, cầm chai nước lên uống, sau đó ngẩng đầu nhìn sang, “Có lương rồi à?”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Cũng biết hưởng thụ lắm.” Đỗ Khê Nhiễm cười cười, “Vậy em biết tập không?”
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Dạ không.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Không biết thì về xem video mà học đi.”
Ể? Dựa theo kịch bản thì không phải chị nên nói là sẽ dạy em sao?
Diệp Nam Nịnh trợn tròn, đứng đờ ra đó không biết làm gì. Đầu óc cô đang cân nhắc xem nên cứu vãn thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cô đành phải cắn răng nhờ giúp đỡ: “Đỗ tổng, chị dạy em đi, được không?”
Đỗ Khê Nhiễm cười chế nhạo: “Giờ thì biết xuống nước, ngoan ngoãn xin giúp đỡ rồi à?”
Diệp Nam Nịnh thế mới biết hóa ra chị đây là trả thù chuyện cô nói bậy bạ (lời thật lòng) lúc trưa.
“Đỗ tổng, chị đừng tức giận.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó giơ tay xoa xoa đầu Đỗ Khê Nhiễm, “Xoa đầu xoa đầu, hết giận.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Ngoại trừ lúc nhỏ bị người nhà sờ đầu ra thì trước giờ không có ai... Đỗ Khê Nhiễm nhìn biểu cảm nghiêm túc làm hòa của Diệp Nam Nịnh, thật sự vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười. Cô đứng dậy: “Được rồi, khởi động làm nóng trước đi. Chị dẫn em đi tập. Chỉ dạy lần này thôi đấy, biết chưa?”
“Dạ biết.” Diệp Nam Nịnh mong chờ nhìn Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm dẫn cô nàng sang khu cardio. Lúc đi ngang máy bán hàng tự động, thấy tay Diệp Nam Nịnh trống không, cô bèn mua cho một chai nước.
“Cảm ơn Đỗ tổng.” Diệp Nam Nịnh ôm bình nước, vốn không định uống, phải mang về cất giữ. Nghĩ thế, cô lại nhìn sang tay trái đến giờ vẫn còn run nhẹ. Vừa rồi cô thế mà lại dám cả gan sờ đầu Đỗ tổng, cái này phải cất giữ thế nào đây?
Chụp tấm hình kỷ niệm trước đi.
Đỗ Khê Nhiễm đi mấy bước, phát hiện đối phương không theo sát mình bèn quay đầu nhìn lại, thấy cô nàng đang cầm điện thoại chụp chai nước trên tay thì cất giọng gọi: “Nhanh lên. Rốt cuộc em đến phòng tập để tập hay để chụp hình?”
“Dạ tới đây.” Diệp Nam Nịnh vừa xem hình chụp vừa cất bước tiến lên, không để ý thấy một người từ trong góc chạy ra. Mới bất cẩn một cái thì bả vai hai người đã va vào nhau. Diệp Nam Nịnh xoay sang bên, suýt chút nữa đã té ngã.
Đúng lúc này, một đôi tay nhanh chóng ôm lấy eo cô. Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn, miệng phê bình: “Đi đường thì đừng có chơi điện thoại.”
“Vâng... Em biết rồi.” Nhìn chăn chú vào mắt Đỗ Khê Nhiễm một lúc lâu, Diệp Nam Nịnh đột nhiên khuỵu gối, sắp ngã ra đất.
“Sao thế này?” Đỗ Khê Nhiễm ra sức đỡ cô nàng dậy, bàn tay vô tình vuốt mấy cái trên eo. Đến khi Diệp Nam Nịnh đứng thẳng, cô mới nói, “Eo thon đấy.”
Diệp Nam Nịnh: Xấu hổ đến bùng nổ.jpg
Diệp Nam Nịnh và người kia gật đầu xin lỗi nhau, sau đó lâng lâng đi theo Đỗ Khê Nhiễm đến khu có máy chạy bộ. Hai người chọn hai máy gần nhau.
Đỗ Khê Nhiễm nói: “Chạy mười phút trước đi.”
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh chỉnh tốc độ rồi bắt đầu chạy, có điều mắt cô thi thoảng lại liếc sang bên kia.
Đỗ Khê Nhiễm mặc áo ngực thể thao và quần dài, bao lấy đường cong lả lướt của cơ thể. Khi chạy, cả người chị nhấp nhô nhấp nhô nhấp nhô, khiến Diệp Nam Nịnh nhìn mà tim nổi trống. Cô hoảng loạn cụp mắt, ánh nhìn dời xuống eo đối phương. Vòng eo thon thả, trắng nõn, trên cánh tay còn mơ hồ thấy được đường cong của cơ bắp, ngay cả ngón tay cũng hết sức xinh đẹp... còn rất dài.
Tiêu rồi, hình như có không ít thứ bậy bạ đổ vào đầu.
Vì nhìn lén quá nhiều nên bị bắt quả tang, Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Em nhìn gì thế?”
Nghĩ đến bước đầu tiên trong kế hoạch, Diệp Nam Nịnh hít sâu một hơi, sau đó nói với biểu cảm vừa chính trực vừa nghiêm túc: “Em chỉ thấy Đỗ tổng hôm nay vẫn xinh đẹp như thế. Chị là cô gái đẹp nhất mà em từng gặp. Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không đủ để hình dung một góc sự xinh đẹp của chị. Đỗ tổng, chị đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, trai gái già trẻ thấy chị thì ai nấy đều vui vẻ.”
Đỗ Khê Nhiễm trượt chân, suýt chút nữa đã ngã khỏi máy chạy bộ.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.