Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận
Chương 60
Kiển Kinh Lạc
08/10/2022
TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 61
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Tài xế tự nhận mình làm nghề này đã gặp qua không ít cảnh đời, cũng chứng kiến kha khá những trò cười sau khi say xỉn, nhưng cảnh tượng tối nay vẫn khiến anh ta mở mang tầm mắt.
Anh ta từng thấy phú bà bỏ tiền buộc cô gái nghèo tránh xa con trai mình, cũng từng thấy nữ đại gia dùng một khoản kếch xù bao nuôi tình nhân, nhưng còn chưa thấy một mỹ nữ đưa giá trên trời để một mỹ nữ khác *beep*!
*Chỗ *beep* là con TG cen-sọt chứ hong phải toi.
Anh tài xế dè dặt liếc ra sau. Một cô gái xinh đẹp thoạt trông hết sức trưởng thành đưa mắt nhìn anh ta. Tài xế lập tức hỏi: “Xin hỏi hai người ai là cô Đỗ Khê Nhiễm?”
“Là tôi. Anh lái xe đi.” Đỗ Khê Nhiễm xấu hổ nói xong lại trừng Diệp Nam Nịnh một cái, sau đó toan giải thích, “Những gì anh vừa nghe thấy là hiểu lầm thôi. Con bé đang nói đùa ấy mà.”
Anh tài xế cụp mắt, cúi đầu, mỉm cười: “Vâng, tôi không nghe thấy gì cả.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Xe lăn bánh, Đỗ Khê Nhiễm mới quay đầu nhìn về phía Diệp Nam Nịnh, véo mạnh lên mặt cô nàng, hạ giọng nói: “Em xem em làm chuyện tốt gì kìa. Giờ làm sao mà giải thích cho rõ đây?”
Diệp Nam Nịnh bị ép phải chu môi, đầu óc cũng chẳng tỉnh táo được bao nhiêu. Chủ yếu là sắc đẹp ở ngay trước mắt, cô đã hơi phiêu: “Thấy chưa, chị vốn đâu có muốn ngủ với em.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Ha, năm trăm vạn đã muốn chị *beep*?”
Diệp Nam Nịnh: “Vậy em thêm hai đồng nữa?”
Đỗ Khê Nhiễm tức đến muốn cười khẩy. Cô cố ghìm khóe môi, buông tay, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Lát sau, bờ vai đột nhiên nặng trĩu, Diệp Nam Nịnh thế mà đã ngả vào vai cô, mày khẽ chau, thoạt trông không được thoải mái cho lắm.
Đỗ Khê Nhiễm bèn rờ lên trán cô nàng: “Hơi nóng, say hay là bị cảm?”
“Uống nhiều quá... là sẽ hơi nóng.” Diệp Nam Nịnh phủ lên tay Đỗ Khê Nhiễm theo phản xạ, muốn gỡ xuống, rồi lại luyến tiếc không nỡ buông ra.
“Dựa đây này.” Đỗ Khê Nhiễm không có tế bào lãng mạn, cầm lấy cái gối ôm lót lên vai, “Cấn quá.”
Chẳng biết bao lâu trôi qua, Đỗ Khê Nhiễm không nghe thấy động tĩnh gì, bèn nghiêng đầu nhìn sang, thấy Diệp Nam Nịnh đã ngoan ngoãn ngủ mất, đầu nhích ra trước từng chút một, cái gối cũng sắp bị đè rớt đến nơi.
Xe vừa phanh lại, trọng tâm của Diệp Nam Nịnh đã chúi ra trước, cả người sắp ngã dúi dụi. Đỗ Khê Nhiễm vội vươn tay đỡ lấy trán cô nàng, sau đó khẽ khàng kéo người trở lại. Khi đã ngồi vững, cô còn giữ đầu Diệp Nam Nịnh để tránh va vào chỗ khác.
“Đến rồi.” Tài xế quay đầu nói, đập vào mắt lại là cảnh hai người tựa đầu vào nhau mà ngủ, “Hai người đẹp, đến nơi rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm mở mắt ra trước, rồi lại đánh thức Diệp Nam Nịnh, sau đó xuống xe trả tiền.
Lúc rời đi, anh tài xế còn quay đầu nhìn lại, thấy hai người cùng nhau lên lầu thì khϊếp sợ không thôi... Biết ngay mà, mỹ nữ sắp cúi đầu vì năm trăm vạn rồi sao?!
Ra khỏi thang máy, Đỗ Khê Nhiễm quay lại nhìn Diệp Nam Nịnh lúc này còn bước đi chậm rãi: “Em ổn không đấy?”
Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, rồi bất chợt ngả người sang vách tường bên cạnh, yếu ớt vươn tay: “Đỗ tổng, người ta chóng mặt~”
Đỗ Khê Nhiễm xụ mặt: “Ba, hai...”
Diệp Nam Nịnh lập tức đứng thẳng dậy, bước đều đi ngang mặt Đỗ Khê Nhiễm, thẳng đến trước cửa nhà, lại ai oán quay đầu: “Đỗ tổng~”
“Nói chuyện đàng hoàng.”
“Đỗ tổng.”
“Chuyện gì?”
Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi thêm một tiếng, muốn nán lại thêm giây lát, nhìn thêm lần nữa trước khi ngủ thôi.
Diệp Nam Nịnh tựa vào cửa, ngập ngừng hỏi: “Đỗ tổng, rốt cuộc chị có thích tiền không?”
“Thích chứ.” Đỗ Khê Nhiễm đứng trước cửa nhà mình mà nói chuyện với cô nàng.
Mắt Diệp Nam Nịnh chợt sáng rỡ: “Vậy tối nay chị đến nhà em đi.”
Đỗ Khê Nhiễm nheo mắt một cách nguy hiểm: “Chị dám cá mai dậy em sẽ thấy xấu hổ muốn nhảy lầu vì những lời lúc này.”
Diệp Nam Nịnh nghĩ đến cảnh tượng ấy, cũng có khả năng lắm, bèn hỏi: “Hừm... Vậy chị thích mẫu người thế nào?”
Đỗ Khê Nhiễm há miệng thở hắt, còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa đằng sau đã bật mở. Cô mất thăng bằng, chỉ kịp kêu lên một tiếng đã ngã ra sau.
“Cẩn thận!” Diệp Nam Nịnh nhanh tay lẹ mắt lao qua từ đầu bên kia, ôm chặt lấy Đỗ Khê Nhiễm, “Chị không sao chứ?”
“Chị không sao. Nhưng em còn ôm nữa là có sao đấy.” Đỗ Khê Nhiễm nói xong lại quay đầu nhìn Đỗ Hà Nhược đang đỡ lấy mình đằng sau.
“Ai da, chị Tiểu Diệp mau đứng lên đi. Hai người nặng quá!” Đỗ Hà Nhược không chịu nổi trọng lượng của hai người, đẩy Đỗ Khê Nhiễm ra một chút mới đứng thẳng dậy, “Sao hai chị về trễ thế? Còn nồng nặc mùi rượu nữa.”
Đỗ Khê Nhiễm hất tay Diệp Nam Nịnh ra, xoay người bước vào trong: “Chị chỉ uống có hai ly thôi, còn lại đều là chị Tiểu Diệp của em uống.”
“A, vậy chắc tối nay mình không học phụ đạo được rồi nhỉ?” Đỗ Hà Nhược cười nói.
Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt nhìn Diệp Nam Nịnh vừa bước vào theo: “Chắc là không được rồi.”
“Em làm được!” Tuy nhiên, Diệp Nam Nịnh lại kiên trì đến lạ thường, “Em có thể làm bất cứ chuyện gì vì Đỗ tổng!”
Đỗ Khê Nhiễm đẩy sau cổ cô nàng: “Trật tự đi, con ma men này.”
Đỗ Hà Nhược thấy lạ, bèn bê cái ghế con đến ngồi trước mặt Diệp Nam Nịnh, chống cằm nhìn đối phương, cười tủm tỉm hỏi: “Chị Tiểu Diệp, chị say rồi à?”
“Chị hông có nha.” Diệp Nam Nịnh ngồi thẳng.
Đỗ Khê Nhiễm xoay người đi rót nước, nghe hai người kia một hỏi một đáp.
Đỗ Hà Nhược: “Thật không?”
Diệp Nam Nịnh: “Thật nha.”
Đỗ Hà Nhược: “Thế mới rồi hai người đứng ngoài cửa nói gì vậy? Cái gì mà người thích gì?”
Diệp Nam Nịnh: “Chị muốn biết Đỗ tổng thích mẫu người thế nào nha.”
Đỗ Hà Nhược: “Chị biết mẫu người chị ấy thích để làm chi?”
Diệp Nam Nịnh: “Tại vì chị thích... ưm ưm ưʍ.”
Còn chưa nói dứt câu thì đã bị Đỗ Khê Nhiễm bịt chặt miệng từ đằng sau. Đỗ Khê Nhiễm biến sắc, vội ngăn cô nàng bậy bạ, suýt chút nữa đã lộ tẩy. Cô véo sau lưng Diệp Nam Nịnh: “Em say rồi.”
Diệp Nam Nịnh bị đau hừ hừ mấy tiếng: “Không có nha.”
Đỗ Hà Nhược ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Chị Tiểu Diệp lúc say ngoan thật đấy, hỏi cái gì cũng trả lời. Chị, mau hỏi mật khẩu ngân hàng của chỉ đi!”
Diệp Nam Nịnh: “Sáu chín ba... ưm ưm ưʍ.”
Lại một lần nữa, miệng bị Đỗ Khê Nhiễm bịt chặt.
Đỗ Hà Nhược cười đến té ghế. Không rõ nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên cô nàng hỏi: “Chị Tiểu Diệp, Diệp Đình Viễn có thích ai không?”
Diệp Nam Nịnh: “Có nha.”
Đỗ Hà Nhược biến sắc, biểu cảm có phần đắng chát: “Em biết ngay mà. Cậu ấy thích ai vậy?”
Diệp Nam Nịnh chỉ vào cô nàng: “Em nha.”
Đỗ Hà Nhược nhếch môi, lộ ra một nụ cười không mấy gì vui vẻ: “Không phải em đâu. Em tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy từ chối em rồi.”
Diệp Nam Nịnh kiên định nói: “Nhưng nó thích em thật nha.”
Đỗ Hà Nhược lắc đầu: “Nếu thích em thì tại sao cậu ấy lại từ chối?”
Diệp Nam Nịnh gãi đầu, như nghĩ mãi cũng không thông vấn đề này.
“Được rồi, mày hỏi một con ma men chuyện này làm chi? Sao mà em ấy biết chuyện của đám loi choi bây được.” Đỗ Khê Nhiễm xen vào cuộc nói chuyện của hai người, “Mày cũng lớp mười hai rồi. Nếu người ta đã từ chối thì lo mà chuẩn bị thi đại học giùm chị đi, bớt suy nghĩ mấy chuyện tầm phào.”
“Nhưng, nhưng...” Đỗ Hà Nhược bi thương dâng trào, òa một tiếng bật khóc, “Nhưng người ta thất tình mà!”
Phòng khách vang vọng tiếng nức nở của Đỗ Hà Nhược, chỉ thoáng chốc đã khiến Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh sửng sốt.
Đỗ Khê Nhiễm há miệng thở hắt. Cô không giỏi an ủi, cũng không cảm thấy mình nói sai, đành xấu hổ đứng đực ra đó, chẳng biết làm sao cho phải.
Đúng lúc này, Diệp Nam Nịnh cũng sà từ trên sô pha xuống, ôm chặt lấy Đỗ Hà Nhược: “Đừng khóc, đừng khóc. Chị cũng thất tình. Hà Nhược, chúng ta phải mạnh mẽ lên.”
Đỗ Hà Nhược sửng sốt trong giây lát, khóe mắt còn ngấn lệ: “Ớ? Sao chị cũng thất tình rồi?”
“Chị tỏ tình xong cũng bị từ chối uhuhuhuhuhuhu.” Diệp Nam Nịnh mím môi, nước mắt từng giọt lăn dài trên gò má. Mỹ nhân rơi lệ, thật sự nhìn mà đau lòng, nếu mỹ nhân đừng gào thê thảm như thế thì càng tốt, “Oa huhuhu.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
“Thật hở?” Đỗ Hà Nhược kinh ngạc nhìn Diệp Nam Nịnh, rồi đột nhiên ôm chầm lấy đối phương mà khóc tu tu, “Hai ta đúng là đồng bệnh tương liên uhuhuhu!”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Hai đứa ôm nhau bù lu bù loa. Tiếng khóc vang lên từng đợt, còn xen lẫn những lời an ủi lẫn nhau.
Đỗ Hà Nhược: “Chị Tiểu Diệp, chị tốt như thế, chắc chắn là người kia mắt mù nên mới từ chối chị uhuhu!”
Đỗ Khê Nhiễm: “......”
Diệp Nam Nịnh: “Không, không, là tại chị không tốt. Nếu chị tốt hơn chút nữa thì hay quá rồi. Người đó sẽ để mắt đến chị hơn.”
Đỗ Hà Nhược: “Chị Tiểu Diệp, em không cho phép chị hạ thấp bản thân như thế! Nếu có được điều kiện như chị là em vênh mặt luôn rồi! Chị yên tâm, nhất định chị sẽ tìm được người tốt hơn, tốt hơn hắn ta một ngàn lần, một vạn lần... Lời này cũng tặng luôn cho em uhuhu!”
Diệp Nam Nịnh nức nở: “Nhất định em sẽ gặp được người con trai tốt hơn, nhưng chị không được.”
Đỗ Khê Nhiễm yên lặng nhìn hai người này lên cơn.
“Chị đừng từ bỏ bản thân mà!” Đỗ Hà Nhược khóc mà nước mắt nước mũi giàn giụa, còn không quên cổ vũ, động viên Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh: “Chị không có hứng thú với con trai uhuhu.”
Đỗ Hà Nhược khóc lóc: “Chị đừng nản lòng thoái chí, đừng vì một gã đàn ông mà từ bỏ hết một đống đàn ông! Đàn ông có rất nhiều, không được thì mình đổi người khác!”
Đỗ Khê Nhiễm bị tiếng khóc của hai người này làm điếc cả tai, đau đầu day day giữa mày.
Diệp Nam Nịnh giàn giụa nước mắt, đau khổ nói: “Em không hiểu nỗi khổ của chị. Bé Hà Nhược, chị hâm mộ em quá! Các em có thể đến trường cùng nhau, chơi game cùng nhau, học tập cùng nhau, còn có thể mạnh dạn tỏ tình.”
“Không có gì phải hâm mộ! Em cũng lén tỏ tình thôi, căn bản không dám để thầy cô với phụ huynh biết!” Đỗ Hà Nhược thút thít.
Đỗ Khê Nhiễm: ... Mày lớn tiếng thêm chút nữa thì người trên toàn Trái Đất biết luôn rồi đấy.
Hai người này ôm nhau khóc rống. Đỗ Hà Nhược an ủi, động viên nửa ngày, càng nói lại càng khiến nước mắt Diệp Nam Nịnh đổ rào rạt. Diệp Nam Nịnh sắp khóc thành lệ nhân: “Thất bại của các em chẳng có gì, cùng lắm chỉ là không có tình cảm thôi. Chị mới thảm. Từ lúc mở lời là chị đã thua rồi.”
Ngón tay Đỗ Khê Nhiễm khẽ run. Cô kinh ngạc nhìn Diệp Nam Nịnh lúc này đang mải đổ lệ. Từ lúc tỏ tình đến nay, đã mấy lần cô nói rõ câu trả lời, mà Diệp Nam Nịnh vẫn luôn hết sức ngoan ngoãn, cứ như hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cô còn tưởng là em đã có chuẩn bị tâm lý, đã nghĩ thoáng được, hóa ra trong lòng vẫn để tâm.
Diệp Nam Nịnh vẫn chưa nhận ra sự quẫn bách của bản thân, còn mải ôm chặt cô em gái đồng bệnh tương liên mà trút hết vì cảm xúc đang dâng trào, như thể đã hoàn toàn quên đi hoàn cảnh chung quanh mà dốc hết tâm sự: “Ít ra các em còn biết được nguyên nhân thất bại. Còn chị, ngay cả cái vạch xuất phát chị còn chẳng có. Nếu có kiếp sau, chị cũng muốn làm con trai, chị cũng muốn cùng người ấy đến trường, cùng chơi game, cùng học tập, rồi lén tỏ tình.”
Đỗ Hà Nhược khóc lóc hỏi: “Hở? Sao em nghe không hiểu uhuhu, này thì liên quan gì đến chuyện chị làm con trai hức hức?”
Diệp Nam Nịnh vừa định lên tiếng thì đã bị kéo dậy.
“Em say rồi, mau về nghỉ ngơi đi.” Đỗ Khê Nhiễm kéo cô nàng bước ra ngoài.
“Không, chị Tiểu Diệp, đừng đi...” Đỗ Hà Nhược quỳ rạp trên sàn, ai oán triền miên vươn tay gọi.
“Hà Nhược, bé Hà Nhược của chị...” Diệp Nam Nịnh cũng vươn tay, càng lúc càng xa, cuối cùng bị Đỗ Khê Nhiễm đưa về nhà.
Trong khoảnh khắc trời đất chao đảo, Diệp Nam Nịnh bị đẩy lên sô pha, người nảy lên một chút. Sự thay đổi hoàn cảnh khiến cô tỉnh táo lại trong giây lát. Ngay sau đó, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt.
“Đỗ... Đỗ tổng?” Diệp Nam Nịnh vuốt ve gương mặt đối phương theo phản xạ. Xúc cảm mịn màng khiến đầu óc cô rung động, “Đây là thật sao?”
“Diệp Nam Nịnh, em nghe rõ cho chị. Chị từ chối em không phải vì em là con gái. Chỉ là chị vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ thân mật thôi.” Đỗ Khê Nhiễm trầm giọng nói.
Ngón tay Diệp Nam Nịnh chợt khựng lại, ngơ ngác nhìn Đỗ Khê Nhiễm.
“Em rất tốt. Năng lực tốt, tính cách tốt, ngoại hình cũng tốt. Nam sẽ yêu em, nữ sẽ hâm mộ em. Chính em đã là một viên minh châu rồi, thế nên hoàn toàn không cần vì chị mà phủ định bản thân.”
Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, hàng mi khẽ rung, toan giấu đi sự bất an và xao động trong lòng.
Đỗ Khê Nhiễm lại nhìn thẳng vào mắt Diệp Nam Nịnh: “Em là một cô gái vô cùng ưu tú. Chính vì là con gái nên thế mới càng đáng quý. Vậy nên đừng nói cái gì mà kiếp sau làm con trai, được không?”
Diệp Nam Nịnh nuốt nước bọt, gật đầu.
“Không thể đón nhận tình cảm của em ngay, đây là vấn đề của chị chứ không phải em. Em không cần phải tìm nguyên nhân từ bản thân mình. Cho dù em là con trai thì đối mặt với lời tỏ tình, chị cũng sẽ không chấp nhận ngay. Từ đầu chị đã nói là rất khó để chị tiếp nhận một mối quan hệ thân mật tại thời điểm này rồi. Dù sao cũng đã độc thân lâu như thế, chị vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để một người khác tiến vào cuộc sống của mình. Tự do tự tại quen rồi thì sẽ sợ có người đến phá hỏng hiện trạng. Thế nên đây vốn không phải vấn đề giới tính mà là vấn đề ở tính cách. Em hiểu chưa?” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh chậm rãi gật đầu.
Thấy trạng thái mơ mơ màng màng của cô nàng, Đỗ Khê Nhiễm gặng hỏi: “Em hiểu được cái gì?”
Ánh mắt Diệp Nam Nịnh dao động, một hàng lệ ấm nóng lại lăn dài: “Em hiểu... hình như em càng yêu chị hơn rồi, làm sao giờ?”
_____________
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Tài xế tự nhận mình làm nghề này đã gặp qua không ít cảnh đời, cũng chứng kiến kha khá những trò cười sau khi say xỉn, nhưng cảnh tượng tối nay vẫn khiến anh ta mở mang tầm mắt.
Anh ta từng thấy phú bà bỏ tiền buộc cô gái nghèo tránh xa con trai mình, cũng từng thấy nữ đại gia dùng một khoản kếch xù bao nuôi tình nhân, nhưng còn chưa thấy một mỹ nữ đưa giá trên trời để một mỹ nữ khác *beep*!
*Chỗ *beep* là con TG cen-sọt chứ hong phải toi.
Anh tài xế dè dặt liếc ra sau. Một cô gái xinh đẹp thoạt trông hết sức trưởng thành đưa mắt nhìn anh ta. Tài xế lập tức hỏi: “Xin hỏi hai người ai là cô Đỗ Khê Nhiễm?”
“Là tôi. Anh lái xe đi.” Đỗ Khê Nhiễm xấu hổ nói xong lại trừng Diệp Nam Nịnh một cái, sau đó toan giải thích, “Những gì anh vừa nghe thấy là hiểu lầm thôi. Con bé đang nói đùa ấy mà.”
Anh tài xế cụp mắt, cúi đầu, mỉm cười: “Vâng, tôi không nghe thấy gì cả.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Xe lăn bánh, Đỗ Khê Nhiễm mới quay đầu nhìn về phía Diệp Nam Nịnh, véo mạnh lên mặt cô nàng, hạ giọng nói: “Em xem em làm chuyện tốt gì kìa. Giờ làm sao mà giải thích cho rõ đây?”
Diệp Nam Nịnh bị ép phải chu môi, đầu óc cũng chẳng tỉnh táo được bao nhiêu. Chủ yếu là sắc đẹp ở ngay trước mắt, cô đã hơi phiêu: “Thấy chưa, chị vốn đâu có muốn ngủ với em.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Ha, năm trăm vạn đã muốn chị *beep*?”
Diệp Nam Nịnh: “Vậy em thêm hai đồng nữa?”
Đỗ Khê Nhiễm tức đến muốn cười khẩy. Cô cố ghìm khóe môi, buông tay, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Lát sau, bờ vai đột nhiên nặng trĩu, Diệp Nam Nịnh thế mà đã ngả vào vai cô, mày khẽ chau, thoạt trông không được thoải mái cho lắm.
Đỗ Khê Nhiễm bèn rờ lên trán cô nàng: “Hơi nóng, say hay là bị cảm?”
“Uống nhiều quá... là sẽ hơi nóng.” Diệp Nam Nịnh phủ lên tay Đỗ Khê Nhiễm theo phản xạ, muốn gỡ xuống, rồi lại luyến tiếc không nỡ buông ra.
“Dựa đây này.” Đỗ Khê Nhiễm không có tế bào lãng mạn, cầm lấy cái gối ôm lót lên vai, “Cấn quá.”
Chẳng biết bao lâu trôi qua, Đỗ Khê Nhiễm không nghe thấy động tĩnh gì, bèn nghiêng đầu nhìn sang, thấy Diệp Nam Nịnh đã ngoan ngoãn ngủ mất, đầu nhích ra trước từng chút một, cái gối cũng sắp bị đè rớt đến nơi.
Xe vừa phanh lại, trọng tâm của Diệp Nam Nịnh đã chúi ra trước, cả người sắp ngã dúi dụi. Đỗ Khê Nhiễm vội vươn tay đỡ lấy trán cô nàng, sau đó khẽ khàng kéo người trở lại. Khi đã ngồi vững, cô còn giữ đầu Diệp Nam Nịnh để tránh va vào chỗ khác.
“Đến rồi.” Tài xế quay đầu nói, đập vào mắt lại là cảnh hai người tựa đầu vào nhau mà ngủ, “Hai người đẹp, đến nơi rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm mở mắt ra trước, rồi lại đánh thức Diệp Nam Nịnh, sau đó xuống xe trả tiền.
Lúc rời đi, anh tài xế còn quay đầu nhìn lại, thấy hai người cùng nhau lên lầu thì khϊếp sợ không thôi... Biết ngay mà, mỹ nữ sắp cúi đầu vì năm trăm vạn rồi sao?!
Ra khỏi thang máy, Đỗ Khê Nhiễm quay lại nhìn Diệp Nam Nịnh lúc này còn bước đi chậm rãi: “Em ổn không đấy?”
Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, rồi bất chợt ngả người sang vách tường bên cạnh, yếu ớt vươn tay: “Đỗ tổng, người ta chóng mặt~”
Đỗ Khê Nhiễm xụ mặt: “Ba, hai...”
Diệp Nam Nịnh lập tức đứng thẳng dậy, bước đều đi ngang mặt Đỗ Khê Nhiễm, thẳng đến trước cửa nhà, lại ai oán quay đầu: “Đỗ tổng~”
“Nói chuyện đàng hoàng.”
“Đỗ tổng.”
“Chuyện gì?”
Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi thêm một tiếng, muốn nán lại thêm giây lát, nhìn thêm lần nữa trước khi ngủ thôi.
Diệp Nam Nịnh tựa vào cửa, ngập ngừng hỏi: “Đỗ tổng, rốt cuộc chị có thích tiền không?”
“Thích chứ.” Đỗ Khê Nhiễm đứng trước cửa nhà mình mà nói chuyện với cô nàng.
Mắt Diệp Nam Nịnh chợt sáng rỡ: “Vậy tối nay chị đến nhà em đi.”
Đỗ Khê Nhiễm nheo mắt một cách nguy hiểm: “Chị dám cá mai dậy em sẽ thấy xấu hổ muốn nhảy lầu vì những lời lúc này.”
Diệp Nam Nịnh nghĩ đến cảnh tượng ấy, cũng có khả năng lắm, bèn hỏi: “Hừm... Vậy chị thích mẫu người thế nào?”
Đỗ Khê Nhiễm há miệng thở hắt, còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa đằng sau đã bật mở. Cô mất thăng bằng, chỉ kịp kêu lên một tiếng đã ngã ra sau.
“Cẩn thận!” Diệp Nam Nịnh nhanh tay lẹ mắt lao qua từ đầu bên kia, ôm chặt lấy Đỗ Khê Nhiễm, “Chị không sao chứ?”
“Chị không sao. Nhưng em còn ôm nữa là có sao đấy.” Đỗ Khê Nhiễm nói xong lại quay đầu nhìn Đỗ Hà Nhược đang đỡ lấy mình đằng sau.
“Ai da, chị Tiểu Diệp mau đứng lên đi. Hai người nặng quá!” Đỗ Hà Nhược không chịu nổi trọng lượng của hai người, đẩy Đỗ Khê Nhiễm ra một chút mới đứng thẳng dậy, “Sao hai chị về trễ thế? Còn nồng nặc mùi rượu nữa.”
Đỗ Khê Nhiễm hất tay Diệp Nam Nịnh ra, xoay người bước vào trong: “Chị chỉ uống có hai ly thôi, còn lại đều là chị Tiểu Diệp của em uống.”
“A, vậy chắc tối nay mình không học phụ đạo được rồi nhỉ?” Đỗ Hà Nhược cười nói.
Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt nhìn Diệp Nam Nịnh vừa bước vào theo: “Chắc là không được rồi.”
“Em làm được!” Tuy nhiên, Diệp Nam Nịnh lại kiên trì đến lạ thường, “Em có thể làm bất cứ chuyện gì vì Đỗ tổng!”
Đỗ Khê Nhiễm đẩy sau cổ cô nàng: “Trật tự đi, con ma men này.”
Đỗ Hà Nhược thấy lạ, bèn bê cái ghế con đến ngồi trước mặt Diệp Nam Nịnh, chống cằm nhìn đối phương, cười tủm tỉm hỏi: “Chị Tiểu Diệp, chị say rồi à?”
“Chị hông có nha.” Diệp Nam Nịnh ngồi thẳng.
Đỗ Khê Nhiễm xoay người đi rót nước, nghe hai người kia một hỏi một đáp.
Đỗ Hà Nhược: “Thật không?”
Diệp Nam Nịnh: “Thật nha.”
Đỗ Hà Nhược: “Thế mới rồi hai người đứng ngoài cửa nói gì vậy? Cái gì mà người thích gì?”
Diệp Nam Nịnh: “Chị muốn biết Đỗ tổng thích mẫu người thế nào nha.”
Đỗ Hà Nhược: “Chị biết mẫu người chị ấy thích để làm chi?”
Diệp Nam Nịnh: “Tại vì chị thích... ưm ưm ưʍ.”
Còn chưa nói dứt câu thì đã bị Đỗ Khê Nhiễm bịt chặt miệng từ đằng sau. Đỗ Khê Nhiễm biến sắc, vội ngăn cô nàng bậy bạ, suýt chút nữa đã lộ tẩy. Cô véo sau lưng Diệp Nam Nịnh: “Em say rồi.”
Diệp Nam Nịnh bị đau hừ hừ mấy tiếng: “Không có nha.”
Đỗ Hà Nhược ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Chị Tiểu Diệp lúc say ngoan thật đấy, hỏi cái gì cũng trả lời. Chị, mau hỏi mật khẩu ngân hàng của chỉ đi!”
Diệp Nam Nịnh: “Sáu chín ba... ưm ưm ưʍ.”
Lại một lần nữa, miệng bị Đỗ Khê Nhiễm bịt chặt.
Đỗ Hà Nhược cười đến té ghế. Không rõ nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên cô nàng hỏi: “Chị Tiểu Diệp, Diệp Đình Viễn có thích ai không?”
Diệp Nam Nịnh: “Có nha.”
Đỗ Hà Nhược biến sắc, biểu cảm có phần đắng chát: “Em biết ngay mà. Cậu ấy thích ai vậy?”
Diệp Nam Nịnh chỉ vào cô nàng: “Em nha.”
Đỗ Hà Nhược nhếch môi, lộ ra một nụ cười không mấy gì vui vẻ: “Không phải em đâu. Em tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy từ chối em rồi.”
Diệp Nam Nịnh kiên định nói: “Nhưng nó thích em thật nha.”
Đỗ Hà Nhược lắc đầu: “Nếu thích em thì tại sao cậu ấy lại từ chối?”
Diệp Nam Nịnh gãi đầu, như nghĩ mãi cũng không thông vấn đề này.
“Được rồi, mày hỏi một con ma men chuyện này làm chi? Sao mà em ấy biết chuyện của đám loi choi bây được.” Đỗ Khê Nhiễm xen vào cuộc nói chuyện của hai người, “Mày cũng lớp mười hai rồi. Nếu người ta đã từ chối thì lo mà chuẩn bị thi đại học giùm chị đi, bớt suy nghĩ mấy chuyện tầm phào.”
“Nhưng, nhưng...” Đỗ Hà Nhược bi thương dâng trào, òa một tiếng bật khóc, “Nhưng người ta thất tình mà!”
Phòng khách vang vọng tiếng nức nở của Đỗ Hà Nhược, chỉ thoáng chốc đã khiến Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh sửng sốt.
Đỗ Khê Nhiễm há miệng thở hắt. Cô không giỏi an ủi, cũng không cảm thấy mình nói sai, đành xấu hổ đứng đực ra đó, chẳng biết làm sao cho phải.
Đúng lúc này, Diệp Nam Nịnh cũng sà từ trên sô pha xuống, ôm chặt lấy Đỗ Hà Nhược: “Đừng khóc, đừng khóc. Chị cũng thất tình. Hà Nhược, chúng ta phải mạnh mẽ lên.”
Đỗ Hà Nhược sửng sốt trong giây lát, khóe mắt còn ngấn lệ: “Ớ? Sao chị cũng thất tình rồi?”
“Chị tỏ tình xong cũng bị từ chối uhuhuhuhuhuhu.” Diệp Nam Nịnh mím môi, nước mắt từng giọt lăn dài trên gò má. Mỹ nhân rơi lệ, thật sự nhìn mà đau lòng, nếu mỹ nhân đừng gào thê thảm như thế thì càng tốt, “Oa huhuhu.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
“Thật hở?” Đỗ Hà Nhược kinh ngạc nhìn Diệp Nam Nịnh, rồi đột nhiên ôm chầm lấy đối phương mà khóc tu tu, “Hai ta đúng là đồng bệnh tương liên uhuhuhu!”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Hai đứa ôm nhau bù lu bù loa. Tiếng khóc vang lên từng đợt, còn xen lẫn những lời an ủi lẫn nhau.
Đỗ Hà Nhược: “Chị Tiểu Diệp, chị tốt như thế, chắc chắn là người kia mắt mù nên mới từ chối chị uhuhu!”
Đỗ Khê Nhiễm: “......”
Diệp Nam Nịnh: “Không, không, là tại chị không tốt. Nếu chị tốt hơn chút nữa thì hay quá rồi. Người đó sẽ để mắt đến chị hơn.”
Đỗ Hà Nhược: “Chị Tiểu Diệp, em không cho phép chị hạ thấp bản thân như thế! Nếu có được điều kiện như chị là em vênh mặt luôn rồi! Chị yên tâm, nhất định chị sẽ tìm được người tốt hơn, tốt hơn hắn ta một ngàn lần, một vạn lần... Lời này cũng tặng luôn cho em uhuhu!”
Diệp Nam Nịnh nức nở: “Nhất định em sẽ gặp được người con trai tốt hơn, nhưng chị không được.”
Đỗ Khê Nhiễm yên lặng nhìn hai người này lên cơn.
“Chị đừng từ bỏ bản thân mà!” Đỗ Hà Nhược khóc mà nước mắt nước mũi giàn giụa, còn không quên cổ vũ, động viên Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh: “Chị không có hứng thú với con trai uhuhu.”
Đỗ Hà Nhược khóc lóc: “Chị đừng nản lòng thoái chí, đừng vì một gã đàn ông mà từ bỏ hết một đống đàn ông! Đàn ông có rất nhiều, không được thì mình đổi người khác!”
Đỗ Khê Nhiễm bị tiếng khóc của hai người này làm điếc cả tai, đau đầu day day giữa mày.
Diệp Nam Nịnh giàn giụa nước mắt, đau khổ nói: “Em không hiểu nỗi khổ của chị. Bé Hà Nhược, chị hâm mộ em quá! Các em có thể đến trường cùng nhau, chơi game cùng nhau, học tập cùng nhau, còn có thể mạnh dạn tỏ tình.”
“Không có gì phải hâm mộ! Em cũng lén tỏ tình thôi, căn bản không dám để thầy cô với phụ huynh biết!” Đỗ Hà Nhược thút thít.
Đỗ Khê Nhiễm: ... Mày lớn tiếng thêm chút nữa thì người trên toàn Trái Đất biết luôn rồi đấy.
Hai người này ôm nhau khóc rống. Đỗ Hà Nhược an ủi, động viên nửa ngày, càng nói lại càng khiến nước mắt Diệp Nam Nịnh đổ rào rạt. Diệp Nam Nịnh sắp khóc thành lệ nhân: “Thất bại của các em chẳng có gì, cùng lắm chỉ là không có tình cảm thôi. Chị mới thảm. Từ lúc mở lời là chị đã thua rồi.”
Ngón tay Đỗ Khê Nhiễm khẽ run. Cô kinh ngạc nhìn Diệp Nam Nịnh lúc này đang mải đổ lệ. Từ lúc tỏ tình đến nay, đã mấy lần cô nói rõ câu trả lời, mà Diệp Nam Nịnh vẫn luôn hết sức ngoan ngoãn, cứ như hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cô còn tưởng là em đã có chuẩn bị tâm lý, đã nghĩ thoáng được, hóa ra trong lòng vẫn để tâm.
Diệp Nam Nịnh vẫn chưa nhận ra sự quẫn bách của bản thân, còn mải ôm chặt cô em gái đồng bệnh tương liên mà trút hết vì cảm xúc đang dâng trào, như thể đã hoàn toàn quên đi hoàn cảnh chung quanh mà dốc hết tâm sự: “Ít ra các em còn biết được nguyên nhân thất bại. Còn chị, ngay cả cái vạch xuất phát chị còn chẳng có. Nếu có kiếp sau, chị cũng muốn làm con trai, chị cũng muốn cùng người ấy đến trường, cùng chơi game, cùng học tập, rồi lén tỏ tình.”
Đỗ Hà Nhược khóc lóc hỏi: “Hở? Sao em nghe không hiểu uhuhu, này thì liên quan gì đến chuyện chị làm con trai hức hức?”
Diệp Nam Nịnh vừa định lên tiếng thì đã bị kéo dậy.
“Em say rồi, mau về nghỉ ngơi đi.” Đỗ Khê Nhiễm kéo cô nàng bước ra ngoài.
“Không, chị Tiểu Diệp, đừng đi...” Đỗ Hà Nhược quỳ rạp trên sàn, ai oán triền miên vươn tay gọi.
“Hà Nhược, bé Hà Nhược của chị...” Diệp Nam Nịnh cũng vươn tay, càng lúc càng xa, cuối cùng bị Đỗ Khê Nhiễm đưa về nhà.
Trong khoảnh khắc trời đất chao đảo, Diệp Nam Nịnh bị đẩy lên sô pha, người nảy lên một chút. Sự thay đổi hoàn cảnh khiến cô tỉnh táo lại trong giây lát. Ngay sau đó, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt.
“Đỗ... Đỗ tổng?” Diệp Nam Nịnh vuốt ve gương mặt đối phương theo phản xạ. Xúc cảm mịn màng khiến đầu óc cô rung động, “Đây là thật sao?”
“Diệp Nam Nịnh, em nghe rõ cho chị. Chị từ chối em không phải vì em là con gái. Chỉ là chị vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ thân mật thôi.” Đỗ Khê Nhiễm trầm giọng nói.
Ngón tay Diệp Nam Nịnh chợt khựng lại, ngơ ngác nhìn Đỗ Khê Nhiễm.
“Em rất tốt. Năng lực tốt, tính cách tốt, ngoại hình cũng tốt. Nam sẽ yêu em, nữ sẽ hâm mộ em. Chính em đã là một viên minh châu rồi, thế nên hoàn toàn không cần vì chị mà phủ định bản thân.”
Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, hàng mi khẽ rung, toan giấu đi sự bất an và xao động trong lòng.
Đỗ Khê Nhiễm lại nhìn thẳng vào mắt Diệp Nam Nịnh: “Em là một cô gái vô cùng ưu tú. Chính vì là con gái nên thế mới càng đáng quý. Vậy nên đừng nói cái gì mà kiếp sau làm con trai, được không?”
Diệp Nam Nịnh nuốt nước bọt, gật đầu.
“Không thể đón nhận tình cảm của em ngay, đây là vấn đề của chị chứ không phải em. Em không cần phải tìm nguyên nhân từ bản thân mình. Cho dù em là con trai thì đối mặt với lời tỏ tình, chị cũng sẽ không chấp nhận ngay. Từ đầu chị đã nói là rất khó để chị tiếp nhận một mối quan hệ thân mật tại thời điểm này rồi. Dù sao cũng đã độc thân lâu như thế, chị vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để một người khác tiến vào cuộc sống của mình. Tự do tự tại quen rồi thì sẽ sợ có người đến phá hỏng hiện trạng. Thế nên đây vốn không phải vấn đề giới tính mà là vấn đề ở tính cách. Em hiểu chưa?” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh chậm rãi gật đầu.
Thấy trạng thái mơ mơ màng màng của cô nàng, Đỗ Khê Nhiễm gặng hỏi: “Em hiểu được cái gì?”
Ánh mắt Diệp Nam Nịnh dao động, một hàng lệ ấm nóng lại lăn dài: “Em hiểu... hình như em càng yêu chị hơn rồi, làm sao giờ?”
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.