Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận
Chương 65
Kiển Kinh Lạc
19/03/2023
Edit: Alex
_____________
Lòng Đỗ Khê Nhiễm khẽ rung động. Cúi mắt nhìn Diệp Nam Nịnh đã đỏ lựng cả tai, theo bản năng, cô muốn sờ thử xem chúng nóng đến cỡ nào. Nhưng ngón tay vừa giật nhẹ đã vội kiềm lại.
“Chắc cô ta không tìm em nữa đâu nhỉ.” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Tới vậy rồi mà còn liên hệ nữa thì cô ta cũng giả tạo quá đấy.”
Diệp Nam Nịnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Chắc là không đâu.”
Đỗ Khê Nhiễm im lặng một lúc rồi hỏi: “Em không tò mò cô ta tìm em làm gì sao?”
“Làm gì cũng không liên quan đến em.” Diệp Nam Nịnh tiếp tục lắc đầu, xoang mũi khỏa đầy mùi trên người Đỗ Khê Nhiễm, một mùi thơm sữa tắm dịu nhẹ, là mùi mà cô hay dùng nhất. Nghĩ đến việc mùi của cả hai y hệt nhau, Diệp Nam Nịnh lại cảm thấy có phần khô nóng. Cô ngẩng đầu, lùi ra sau một chút, giữ khoảng cách với Đỗ Khê Nhiễm.
“Cũng phải, chuyện từ mấy năm trước rồi còn gì.” Thấy cô nàng không muốn nhắc đến chuyện cũ, Đỗ Khê Nhiễm cũng không truy vấn mà quay về nhà chuẩn bị ngủ.
Nhưng nhắm mắt lại rồi, cô lại thấy trằn trọc. Lúc thì tò mò không biết trước kia Diệp Nam Nịnh yêu đương thế nào, lúc lại không nhịn được mà nhớ đến cảnh tượng vừa rồi. Sao cô lại nói câu đó vào điện thoại cơ chứ? Còn nhiều cách lắm cơ mà? Cố tình cô lại chọn cách lộ liễu, ái muội nhất.
Ầy, rầu gần chết.
Hôm sau, lúc ăn trưa, Đỗ Khê Nhiễm lại hỏi thêm lần nữa: “Cô ta có liên hệ em nữa không?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu, gắp cho đối phương cục thịt: “Không có, cảm ơn Đỗ tổng.”
Đỗ Khê Nhiễm ăn thịt: “Xem như cô ta thức thời.”
Đỗ Hà Nhược nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình không xen mồm được, bèn bất mãn nói: “Hai người đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu gì hết. Hai người có bí mật gạt em đúng không?!”
Đỗ Khê Nhiễm: “Lo ăn cơm đi. Chuyện của người lớn mày bớt xía vào.”
“Chị Tiểu Diệp chỉ lớn hơn em bốn tuổi thôi! Hơn nữa em cũng trưởng thành rồi!”
Đỗ Khê Nhiễm bèn sửa miệng: “Chuyện của người đẹp mày bớt xía vào.”
Làm Đỗ Hà Nhược tức gần chết, ở lì trong phòng đến gần tối mới ra, hớt hải nói: “Chị mau đưa em đến trường. Nghỉ mấy hôm thôi mà em quên khuấy đi mất hôm nay phải học!”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Đỗ Khê Nhiễm lèm bèm mấy câu, sau đó lái xe đi đưa cô nàng, không ngờ lại gặp phải Ngô Vũ Hồng đang định ra ngoài ăn cơm ngay tại cổng trường.
Hai người chạm mặt nhau, đồng thời im lặng trong giây lát. Đỗ Khê Nhiễm nghĩ thầm đúng là oan gia ngõ hẹp. Thấy đối phương mấy bận cản đường mình như có chuyện muốn nói, cô bèn bảo Đỗ Hà Nhược tự vào trường.
“Nên gọi chị thế nào đây?” Ngô Vũ Hồng hỏi.
“Tôi họ Đỗ.”
“Chị Đỗ, chị ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
Hai người ngầm hiểu mà đến một tiệm cơm. Tiệm gần trường, giá cả không đắt, hương vị tàm tạm, rất được đám học sinh ưa chuộng.
Đỗ Khê Nhiễm từng nghe Đỗ Hà Nhược nhắc qua tiệm này. Dựa vào trí nhớ, cô gọi mấy món ăn kèm mà em gái từng khen tấm tắc cùng với một phần cơm hấp cà chua phô mai.
Nhìn một đống đĩa bày trước mặt, Ngô Vũ Hồng kinh ngạc nói: “Chị Đỗ ăn được thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi, không phải cô mời sao?” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“...” Ngô Vũ Hồng gật đầu, “Phải, tôi mời.”
“Đồ chùa thì thơm nhang mà.” Đỗ Khê Nhiễm nếm thử cái cánh gà nướng, lớp ngoài cháy cạnh lớp trong non mềm, “Mùi vị khá ngon. Cảm ơn chầu này nhé.”
Thấy đối phương ăn ngon lành trong khi mình lại không có khẩu vị gì, Ngô Vũ Hồng bèn vào thẳng vấn đề: “Chị Đỗ đang quen Diệp Nam Nịnh à?”
Đỗ Khê Nhiễm nói lấp lửng: “Cô thấy sao?”
Ngô Vũ Hồng cô đơn cụp mắt, mãi một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy chắc cậu ấy cũng kể cho chị nghe chuyện trước kia rồi nhỉ?”
Đỗ Khê Nhiễm đảo mắt, tiếp tục nói lấp lửng: “Cô thấy sao?”
Ngô Vũ Hồng thở dài một hơi, đoạn lấy từ túi xách ra một chiếc đồng hồ, đưa đến trước mặt Đỗ Khê Nhiễm: “Cái này... chị giúp tôi trả cho cậu ấy đi.”
Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt nhìn qua, là một chiếc đồng hồ hàng hiệu giá trị xa xỉ. Cô nhướng mắt: “Cô đang khoe khoang rằng em ấy từng tặng quà cho cô đấy à?”
Ngô Vũ Hồng hơi biến sắc, không thể phủ nhận rằng cô ta quả thật có một phần ý đó. Cô ta nói: “Chị cũng thông minh lắm. Cơ mà tôi thật sự muốn trả lại cho cậu ấy.”
“Tại sao lúc trước không trả?” Đỗ Khê Nhiễm hung hăng nói, “Có phải giờ gặp em ấy, nhớ lại những điểm tốt của em, muốn khiến em tìm về ký ức năm nào rồi nối lại tình xưa không?”
Suy cho cùng thì Ngô Vũ Hồng vẫn còn khá non nớt, thấy phản ứng của Đỗ Khê Nhiễm không quá giống với những gì mình dự đoán thì nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào.
Đỗ Khê Nhiễm cầm lấy chiếc đồng hồ, vừa không lộ vẻ hâm mộ, đố kị mà cũng chẳng hề ghen tuông, chỉ hờ hững nói: “Nếu cô muốn trả thì tôi mang về vậy. Đồ cũ cũng có thể bán được một mớ tiền.”
Ngô Vũ Hồng: “...”
Tự dưng Ngô Vũ Hồng thấy nhức nhức cái đầu. Cô trấn định tinh thần, hỏi: “Hai người ở bên nhau từ khi nào?”
“Đây là chuyện riêng, thứ cho tôi không nói được.” Đỗ Khê Nhiễm tiếp tục gặm cánh gà.
Ngô Vũ Hồng cảm thấy mình đá phải ván sắt, lát sau lại nhìn Đỗ Khê Nhiễm bằng ánh mắt lo lắng, muộn phiền: “Chị không lừa gạt tình cảm của cậu ấy đấy chứ?”
“Đây là chuyện em ấy phải lo, cô lấy thân phận gì mà nhúng tay vào hỏi?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Ngô Vũ Hồng nghẹn lời. Sau một hồi ngập ngừng, cô ta đành cúi đầu ăn cơm.
Thấy đối phương thua thiệt, Đỗ Khê Nhiễm vui vẻ nhấp một ngụm đồ uống, sau đó nhướng mày, vẫn nắm quyền chủ động trong tay mà nói với vẻ u buồn: “Có điều tôi rất tiếc vì không thể quen biết em ấy sớm hơn vài năm, cũng không rõ em ấy trước kia là như thế nào.”
Nghe vậy, Ngô Vũ Hồng lại muốn trút hết tâm sự. Cô ta nói: “Cậu ấy trước kia lợi hại lắm, là nữ thần trong trường. Mọi người đều gọi cậu ấy là Vợ lớn, kiểu mà trai gái gì cũng đổ ấy.”
Đỗ Khê Nhiễm chống cằm, mỉm cười nói: “Vậy có làm cô đổ không?”
Ngô Vũ Hồng không cách nào nhìn thẳng vào mắt Đỗ Khê Nhiễm, bèn nghiêng đầu trông ra cửa sổ. Các học sinh đang lục tục vào trường, sắp muộn rồi. Có hai nữ sinh nắm tay nhau tươi cười chạy đi. Thời gian như quay ngược về mấy năm trước, cô kéo Diệp Nam Nịnh, cả hai cùng nhau vọt qua cổng.
“Tôi... không có.”
Đáp án này khiến Đỗ Khê Nhiễm cảm thấy bất ngờ. Cô kinh ngạc hỏi: “Là sao? Cô không thích em ấy? Không phải hai người từng yêu nhau ư?”
Mắt Ngô Vũ Hồng cay xốn. Cô ta đột nhiên gục xuống, cúi đầu lau khóe mi. Một chiếc khăn giấy chìa ra trước mặt, Ngô Vũ Hồng nhận lấy xoa mắt, thấp giọng nức nở: “Tôi cũng muốn... thích cậu ấy chứ. Tôi quá kém cỏi.”
Ngô Vũ Hồng thích Diệp Nam Nịnh, nhưng không yêu. Cô ta không yêu con gái.
Thời cấp ba, Diệp Nam Nịnh rất ít nói, cộng thêm ngoại hình xinh đẹp, khiến rất nhiều người có cảm giác lép vế, chẳng được bao nhiêu bạn chịu tiếp cận. Chỉ có Ngô Vũ Hồng cởi mở, hướng ngoại là chủ động bắt chuyện với Diệp Nam Nịnh sau khi trở thành bạn cùng bàn, không ngừng trêu đùa khiến cô nàng vui vẻ.
Hai người trở thành bạn tốt, bình thường hay cùng nhau lên lớp, tan học, ngay cả toilet cũng rủ đi chung. Cuối tuần, Ngô Vũ Hồng cũng hay đến chung cư mà Diệp Nam Nịnh thuê.
Tình bạn ấy kéo dài suốt hai năm, mãi đến một ngày nọ của năm lớp mười hai, cô phát hiện lịch sử xem phim về tình yêu đồng giới trên TV ở chung cư của Diệp Nam Nịnh, thế là hỏi đùa một câu: “Không phải cậu đồng tính đấy chứ?”
“Phải.” Diệp Nam Nịnh thẳng thắn tiết lộ bí mật ấy với người bạn thân.
Ngô Vũ Hồng khá giật mình, nhưng rồi lại không nhịn được mà nghĩ Diệp Nam Nịnh đối xử tốt với cô như vậy, có lẽ nào là thích cô?
Nghĩ vậy, Ngô Vũ Hồng cũng hỏi ngay. Nào ngờ Diệp Nam Nịnh lại im lặng mãi không trả lời. Ánh mắt cậu thoáng một chút mơ hồ, dường như chính bản thân cậu cũng không rõ mình có thứ tình cảm đó với Ngô Vũ Hồng hay không.
Ngô Vũ Hồng lại nghĩ lầm là đối phương ngại trả lời. Mà Diệp Nam Nịnh cũng chỉ có mỗi mình cô ta là bạn nữ thân thiết, đương nhiên cho rằng Diệp Nam Nịnh yêu thầm mình.
Khi đó, cô ta quá non trẻ, quá sĩ diện, lại còn hám hư vinh. Nghĩ đến chuyện người nữ thần vườn trường thích là mình, được một bạn gái cùng giới xuất sắc như thế ái mộ, cô ta không khỏi cảm thấy lâng lâng, còn khấp khởi mừng thầm.
Vì thế, Ngô Vũ Hồng bắt đầu thoải mái hưởng thụ việc Diệp Nam Nịnh đối xử tốt với mình, tỷ như ăn đồ ăn vặt thì bảo Diệp Nam Nịnh trả tiền, học hành không được thì bảo Diệp Nam Nịnh dạy kèm, còn lén lút khoe rằng Diệp Nam Nịnh thích mình với những người bạn khác, từ đó nhận được ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hâm mộ của một đám người.
Mà chính cô ta cũng càng tỏ vẻ thân mật với Diệp Nam Nịnh hơn. Đi cùng nhau thì luôn khoác tay, nắm tay cũng hết sức thường xuyên. Những hành động ấy đối với cô ta mà nói cũng chẳng có gì to tát, con gái với nhau làm thế là hết sức bình thường.
Ngô Vũ Hồng cũng cảm nhận rõ ràng rằng Diệp Nam Nịnh thật sự đã thích mình, ánh mắt đối phương nhìn cô ta dần thay đổi. So với quá khứ thì trong mắt cậu có thêm một chút tình yêu và nuông chiều, lúc nào cũng cam tâm tình nguyện trả giá.
Càng lúc Ngô Vũ Hồng càng chìm đắm trong mối quan hệ mập mờ ấy. Rõ ràng Diệp Nam Nịnh mới là công chúa, nhưng cô ta lại được công chúa nâng niu trong lòng bàn tay, trải qua cảm giác hơn người chưa từng có. Thế nhưng, mộng đẹp rồi cũng có ngày vỡ nát.
Hôm nọ, Ngô Vũ Hồng đến chung cư của Diệp Nam Nịnh chơi. Cô ta chơi game, còn Diệp Nam Nịnh thì ngồi một bên làm bài tập. Sau đó, Ngô Vũ Hồng buông điện thoại, nằm ườn ra bàn vòi Diệp Nam Nịnh chơi game cùng mình.
Diệp Nam Nịnh nhìn Ngô Vũ Hồng, bỗng dưng muốn hôn.
Mắt thấy môi sắp chạm môi, Ngô Vũ Hồng mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên đẩy Diệp Nam Nịnh ra, mắt lộ vẻ sợ hãi.
Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy ánh sáng trong mắt Diệp Nam Nịnh như vụt tắt.
Mấy hôm sau đó, Diệp Nam Nịnh còn thử thêm mấy lần. Mỗi khi muốn hôn, Ngô Vũ Hồng đều né tránh theo bản năng.
Diệp Nam Nịnh hỏi: “Không phải hai ta đang yêu nhau ư?”
Ngô Vũ Hồng hoảng loạn nói: “Có hả? Hai ta đều chưa xác nhận quan hệ mà?”
Mắt Diệp Nam Nịnh tối sầm: “Không phải cậu... đã nói với những người khác rồi sao? Mình tưởng...”
“Cậu tưởng cái gì? Đừng bảo là cậu tưởng mình thích cậu nhé? Mình chỉ xem cậu như người bạn thân nhất thôi. Tụi mình cứ như trước kia có được không?” Ngô Vũ Hồng quýnh quá nói bừa, vừa dứt lời đã tự thấy hối hận.
Diệp Nam Nịnh thấp giọng nói: “Mình biết rồi. Xin lỗi, là mình hiểu lầm.”
Các cô vẫn không thể quay lại như lúc trước. Ngô Vũ Hồng triệt để mất đi một người bạn, mà Diệp Nam Nịnh cũng không quen thêm bạn mới, chỉ một lòng cặm cụi học tập, chặn hoàn toàn những hành động lấy lòng và thiện ý của người khác.
Đồ ăn trên bàn từ từ nguội lạnh, còn thừa rất nhiều. Đỗ Khê Nhiễm đã không còn khẩu vị, cũng chẳng thiết ăn uống gì nữa.
Điện thoại rung mấy cái, cô cầm lên ngó qua, là Diệp Nam Nịnh gửi tin nhắn đến.
Diệp Nam Nịnh: [Đỗ tổng, chừng nào chị về?]
Diệp Nam Nịnh: [Tối muốn ăn gì?]
Đỗ Khê Nhiễm: [Đang ăn cơm ở ngoài.]
Đỗ Khê Nhiễm: [Với Ngô Vũ Hồng.]
Diệp Nam Nịnh: [??!]
“Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng tôi. Năm đó trẻ người non dạ, không dám hạ mặt đi xin lỗi Nam Nịnh. Giờ, cậu ấy không còn để ý đến tôi nữa rồi.” Ngô Vũ Hồng nói.
Đỗ Khê Nhiễm chậm rãi nhả ra hai chữ: “Vừa lắm.”
Ngô Vũ Hồng đưa tay ôm mặt, nghẹn ngào nói: “Tôi cũng biết tôi đê tiện lắm...”
Trong khi đối phương nỉ non, Đỗ Khê Nhiễm đã gửi cho Diệp Nam Nịnh địa chỉ của một nhà hàng: [Ra ăn cơm. Chị chưa ăn no.]
Diệp Nam Nịnh: [Tới liền!]
Sau khi cảm xúc hơi kiềm lại, Ngô Vũ Hồng mới rưng rưng nhìn sang: “Vậy còn chị? Chị có thật lòng với cậu ấy không?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Cô muốn nói gì?”
“Tôi hy vọng chị đừng lừa gạt cậu ấy nữa.” Ngô Vũ Hồng nói.
Đỗ Khê Nhiễm cười lạnh: “Giờ mới thâm tình thì có ích gì? Cô đã tổn thương em ấy một lần thì có thể lấy thân phận người từng trải mà yêu cầu người khác à? Tôi không cần cô dạy tôi phải làm thế nào, bởi vì có ra sao thì tôi cũng không ấu trĩ và tàn nhẫn như cô.”
Ngô Vũ Hồng á khẩu.
Đỗ Khê Nhiễm đứng dậy toan rời đi, song lúc bước ngang qua đối phương thì ngẫm lại vẫn thấy tức. Cô biết Ngô Vũ Hồng đây là muốn nhận lỗi, chuộc tội cho chuyện năm đó, thậm chí còn bày ra thái độ hiền hòa, tốt bụng mà nhắc nhở “tình mới” của Diệp Nam Nịnh, hòng qua đó bù đắp lại sự áy náy trong lòng.
Nhưng Đỗ Khê Nhiễm rất khó chịu. Vẻ hốt hoảng, yếu đuối vì sợ hãi tiếp xúc với những phụ huynh khác của Diệp Nam Nịnh trong buổi họp phụ huynh mấy hôm trước hãy còn rõ mồn một. Thế nên, cô không định để Ngô Vũ Hồng được thanh thản dễ dàng như vậy. Dựa vào đâu mà sau khi làm tổn thương người khác, chỉ một câu xin lỗi là có thể xóa đi cảm giác tội lỗi trong lòng mình?
Cô vỗ vỗ vai Ngô Vũ Hồng, gằn từng chữ: “Cô có biết bây giờ em ấy không dám tùy tiện mở lòng ra để mà kết bạn, có bị người ta chửi bới, cười nhạo sau lưng cũng không dám chủ động làm rõ, thậm chí sợ hãi việc tiếp xúc với tất cả người lạ không? Vốn em ấy không cần phải cô độc như thế. Tất cả là do cô, chính người bạn từng thân nhất là cô làm hại em ấy nhiều nhất."
Ngô Vũ Hồng bi thương, nước mắt tuôn trào: “Xin lỗi, thật xin lỗi...”
“Đừng quấy rầy cuộc sống của em ấy nữa. Cô không xứng. Cô chỉ là kẻ tội đồ.”
Đỗ Khê Nhiễm lái xe đến nhà hàng đã hẹn. Diệp Nam Nịnh đến trước, thấy cô ngồi xuống thì vẻ mặt có phần hốt hoảng, ngập ngừng muốn nói lại thôi, như không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, chỉ có thể rót cho cô ly trà sữa rồi lí nhí: “Sao chị lại gặp cậu ta?”
Đỗ Khê Nhiễm nhấp ngụm trà thấm giọng: “Đụng mặt ở trường.”
“Ò... Vậy cậu ta nói gì với chị?” Diệp Nam Nịnh cảnh giác hỏi, “Có phải nói xấu em nhiều lắm không?”
Đỗ Khê Nhiễm cười đặt ly xuống: “Sao lại là nói xấu? Em hồi cấp ba tốt lắm à?”
Diệp Nam Nịnh: “Em không xấu. Đỗ tổng, nếu cậu ta có nói cái gì kì lạ thì chị tuyệt đối đừng tin. Từ lâu em đã không còn dính líu gì đến cậu ta nữa rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm cười cười, vừa định nói chuyện thì phục vụ đã mang món lên, ngắt ngang lời các cô.
“Tranh thủ lúc còn nóng thì ăn trước đi, chị mời.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Sao tự nhiên lại mời em ăn cơm vậy?” Dù thi thoảng Đỗ tổng cũng mời nhưng tối nay chị vừa ăn chung với Ngô Vũ Hồng xong, quay đầu đã mời cô, Diệp Nam Nịnh cứ sợ đây là bữa Hồng Môn Yến.
Không phải là... cơm nước xong, Đỗ tổng sẽ hoàn toàn vạch rõ giới hạn với cô đấy chứ!
“Vì muốn cảm ơn em.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Ể?” Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn sang, “Cảm ơn em cái gì?”
Đỗ Khê Nhiễm chỉ cười không nói.
Cảm ơn em vì từng bị tổn thương mà vẫn giữ được một tấm lòng son, từng bị lừa gạt, lợi dụng tình cảm nhưng em vẫn tin tưởng chị, yêu thích chị vô điều kiện.
Lần đầu tiên trong đời, Đỗ Khê Nhiễm thật lòng cảm thấy hóa ra được một người nghiêm túc yêu thích như thế cũng là một điều rất may mắn.
_____________
_____________
Lòng Đỗ Khê Nhiễm khẽ rung động. Cúi mắt nhìn Diệp Nam Nịnh đã đỏ lựng cả tai, theo bản năng, cô muốn sờ thử xem chúng nóng đến cỡ nào. Nhưng ngón tay vừa giật nhẹ đã vội kiềm lại.
“Chắc cô ta không tìm em nữa đâu nhỉ.” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Tới vậy rồi mà còn liên hệ nữa thì cô ta cũng giả tạo quá đấy.”
Diệp Nam Nịnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Chắc là không đâu.”
Đỗ Khê Nhiễm im lặng một lúc rồi hỏi: “Em không tò mò cô ta tìm em làm gì sao?”
“Làm gì cũng không liên quan đến em.” Diệp Nam Nịnh tiếp tục lắc đầu, xoang mũi khỏa đầy mùi trên người Đỗ Khê Nhiễm, một mùi thơm sữa tắm dịu nhẹ, là mùi mà cô hay dùng nhất. Nghĩ đến việc mùi của cả hai y hệt nhau, Diệp Nam Nịnh lại cảm thấy có phần khô nóng. Cô ngẩng đầu, lùi ra sau một chút, giữ khoảng cách với Đỗ Khê Nhiễm.
“Cũng phải, chuyện từ mấy năm trước rồi còn gì.” Thấy cô nàng không muốn nhắc đến chuyện cũ, Đỗ Khê Nhiễm cũng không truy vấn mà quay về nhà chuẩn bị ngủ.
Nhưng nhắm mắt lại rồi, cô lại thấy trằn trọc. Lúc thì tò mò không biết trước kia Diệp Nam Nịnh yêu đương thế nào, lúc lại không nhịn được mà nhớ đến cảnh tượng vừa rồi. Sao cô lại nói câu đó vào điện thoại cơ chứ? Còn nhiều cách lắm cơ mà? Cố tình cô lại chọn cách lộ liễu, ái muội nhất.
Ầy, rầu gần chết.
Hôm sau, lúc ăn trưa, Đỗ Khê Nhiễm lại hỏi thêm lần nữa: “Cô ta có liên hệ em nữa không?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu, gắp cho đối phương cục thịt: “Không có, cảm ơn Đỗ tổng.”
Đỗ Khê Nhiễm ăn thịt: “Xem như cô ta thức thời.”
Đỗ Hà Nhược nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình không xen mồm được, bèn bất mãn nói: “Hai người đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu gì hết. Hai người có bí mật gạt em đúng không?!”
Đỗ Khê Nhiễm: “Lo ăn cơm đi. Chuyện của người lớn mày bớt xía vào.”
“Chị Tiểu Diệp chỉ lớn hơn em bốn tuổi thôi! Hơn nữa em cũng trưởng thành rồi!”
Đỗ Khê Nhiễm bèn sửa miệng: “Chuyện của người đẹp mày bớt xía vào.”
Làm Đỗ Hà Nhược tức gần chết, ở lì trong phòng đến gần tối mới ra, hớt hải nói: “Chị mau đưa em đến trường. Nghỉ mấy hôm thôi mà em quên khuấy đi mất hôm nay phải học!”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Đỗ Khê Nhiễm lèm bèm mấy câu, sau đó lái xe đi đưa cô nàng, không ngờ lại gặp phải Ngô Vũ Hồng đang định ra ngoài ăn cơm ngay tại cổng trường.
Hai người chạm mặt nhau, đồng thời im lặng trong giây lát. Đỗ Khê Nhiễm nghĩ thầm đúng là oan gia ngõ hẹp. Thấy đối phương mấy bận cản đường mình như có chuyện muốn nói, cô bèn bảo Đỗ Hà Nhược tự vào trường.
“Nên gọi chị thế nào đây?” Ngô Vũ Hồng hỏi.
“Tôi họ Đỗ.”
“Chị Đỗ, chị ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
Hai người ngầm hiểu mà đến một tiệm cơm. Tiệm gần trường, giá cả không đắt, hương vị tàm tạm, rất được đám học sinh ưa chuộng.
Đỗ Khê Nhiễm từng nghe Đỗ Hà Nhược nhắc qua tiệm này. Dựa vào trí nhớ, cô gọi mấy món ăn kèm mà em gái từng khen tấm tắc cùng với một phần cơm hấp cà chua phô mai.
Nhìn một đống đĩa bày trước mặt, Ngô Vũ Hồng kinh ngạc nói: “Chị Đỗ ăn được thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi, không phải cô mời sao?” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“...” Ngô Vũ Hồng gật đầu, “Phải, tôi mời.”
“Đồ chùa thì thơm nhang mà.” Đỗ Khê Nhiễm nếm thử cái cánh gà nướng, lớp ngoài cháy cạnh lớp trong non mềm, “Mùi vị khá ngon. Cảm ơn chầu này nhé.”
Thấy đối phương ăn ngon lành trong khi mình lại không có khẩu vị gì, Ngô Vũ Hồng bèn vào thẳng vấn đề: “Chị Đỗ đang quen Diệp Nam Nịnh à?”
Đỗ Khê Nhiễm nói lấp lửng: “Cô thấy sao?”
Ngô Vũ Hồng cô đơn cụp mắt, mãi một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy chắc cậu ấy cũng kể cho chị nghe chuyện trước kia rồi nhỉ?”
Đỗ Khê Nhiễm đảo mắt, tiếp tục nói lấp lửng: “Cô thấy sao?”
Ngô Vũ Hồng thở dài một hơi, đoạn lấy từ túi xách ra một chiếc đồng hồ, đưa đến trước mặt Đỗ Khê Nhiễm: “Cái này... chị giúp tôi trả cho cậu ấy đi.”
Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt nhìn qua, là một chiếc đồng hồ hàng hiệu giá trị xa xỉ. Cô nhướng mắt: “Cô đang khoe khoang rằng em ấy từng tặng quà cho cô đấy à?”
Ngô Vũ Hồng hơi biến sắc, không thể phủ nhận rằng cô ta quả thật có một phần ý đó. Cô ta nói: “Chị cũng thông minh lắm. Cơ mà tôi thật sự muốn trả lại cho cậu ấy.”
“Tại sao lúc trước không trả?” Đỗ Khê Nhiễm hung hăng nói, “Có phải giờ gặp em ấy, nhớ lại những điểm tốt của em, muốn khiến em tìm về ký ức năm nào rồi nối lại tình xưa không?”
Suy cho cùng thì Ngô Vũ Hồng vẫn còn khá non nớt, thấy phản ứng của Đỗ Khê Nhiễm không quá giống với những gì mình dự đoán thì nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào.
Đỗ Khê Nhiễm cầm lấy chiếc đồng hồ, vừa không lộ vẻ hâm mộ, đố kị mà cũng chẳng hề ghen tuông, chỉ hờ hững nói: “Nếu cô muốn trả thì tôi mang về vậy. Đồ cũ cũng có thể bán được một mớ tiền.”
Ngô Vũ Hồng: “...”
Tự dưng Ngô Vũ Hồng thấy nhức nhức cái đầu. Cô trấn định tinh thần, hỏi: “Hai người ở bên nhau từ khi nào?”
“Đây là chuyện riêng, thứ cho tôi không nói được.” Đỗ Khê Nhiễm tiếp tục gặm cánh gà.
Ngô Vũ Hồng cảm thấy mình đá phải ván sắt, lát sau lại nhìn Đỗ Khê Nhiễm bằng ánh mắt lo lắng, muộn phiền: “Chị không lừa gạt tình cảm của cậu ấy đấy chứ?”
“Đây là chuyện em ấy phải lo, cô lấy thân phận gì mà nhúng tay vào hỏi?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Ngô Vũ Hồng nghẹn lời. Sau một hồi ngập ngừng, cô ta đành cúi đầu ăn cơm.
Thấy đối phương thua thiệt, Đỗ Khê Nhiễm vui vẻ nhấp một ngụm đồ uống, sau đó nhướng mày, vẫn nắm quyền chủ động trong tay mà nói với vẻ u buồn: “Có điều tôi rất tiếc vì không thể quen biết em ấy sớm hơn vài năm, cũng không rõ em ấy trước kia là như thế nào.”
Nghe vậy, Ngô Vũ Hồng lại muốn trút hết tâm sự. Cô ta nói: “Cậu ấy trước kia lợi hại lắm, là nữ thần trong trường. Mọi người đều gọi cậu ấy là Vợ lớn, kiểu mà trai gái gì cũng đổ ấy.”
Đỗ Khê Nhiễm chống cằm, mỉm cười nói: “Vậy có làm cô đổ không?”
Ngô Vũ Hồng không cách nào nhìn thẳng vào mắt Đỗ Khê Nhiễm, bèn nghiêng đầu trông ra cửa sổ. Các học sinh đang lục tục vào trường, sắp muộn rồi. Có hai nữ sinh nắm tay nhau tươi cười chạy đi. Thời gian như quay ngược về mấy năm trước, cô kéo Diệp Nam Nịnh, cả hai cùng nhau vọt qua cổng.
“Tôi... không có.”
Đáp án này khiến Đỗ Khê Nhiễm cảm thấy bất ngờ. Cô kinh ngạc hỏi: “Là sao? Cô không thích em ấy? Không phải hai người từng yêu nhau ư?”
Mắt Ngô Vũ Hồng cay xốn. Cô ta đột nhiên gục xuống, cúi đầu lau khóe mi. Một chiếc khăn giấy chìa ra trước mặt, Ngô Vũ Hồng nhận lấy xoa mắt, thấp giọng nức nở: “Tôi cũng muốn... thích cậu ấy chứ. Tôi quá kém cỏi.”
Ngô Vũ Hồng thích Diệp Nam Nịnh, nhưng không yêu. Cô ta không yêu con gái.
Thời cấp ba, Diệp Nam Nịnh rất ít nói, cộng thêm ngoại hình xinh đẹp, khiến rất nhiều người có cảm giác lép vế, chẳng được bao nhiêu bạn chịu tiếp cận. Chỉ có Ngô Vũ Hồng cởi mở, hướng ngoại là chủ động bắt chuyện với Diệp Nam Nịnh sau khi trở thành bạn cùng bàn, không ngừng trêu đùa khiến cô nàng vui vẻ.
Hai người trở thành bạn tốt, bình thường hay cùng nhau lên lớp, tan học, ngay cả toilet cũng rủ đi chung. Cuối tuần, Ngô Vũ Hồng cũng hay đến chung cư mà Diệp Nam Nịnh thuê.
Tình bạn ấy kéo dài suốt hai năm, mãi đến một ngày nọ của năm lớp mười hai, cô phát hiện lịch sử xem phim về tình yêu đồng giới trên TV ở chung cư của Diệp Nam Nịnh, thế là hỏi đùa một câu: “Không phải cậu đồng tính đấy chứ?”
“Phải.” Diệp Nam Nịnh thẳng thắn tiết lộ bí mật ấy với người bạn thân.
Ngô Vũ Hồng khá giật mình, nhưng rồi lại không nhịn được mà nghĩ Diệp Nam Nịnh đối xử tốt với cô như vậy, có lẽ nào là thích cô?
Nghĩ vậy, Ngô Vũ Hồng cũng hỏi ngay. Nào ngờ Diệp Nam Nịnh lại im lặng mãi không trả lời. Ánh mắt cậu thoáng một chút mơ hồ, dường như chính bản thân cậu cũng không rõ mình có thứ tình cảm đó với Ngô Vũ Hồng hay không.
Ngô Vũ Hồng lại nghĩ lầm là đối phương ngại trả lời. Mà Diệp Nam Nịnh cũng chỉ có mỗi mình cô ta là bạn nữ thân thiết, đương nhiên cho rằng Diệp Nam Nịnh yêu thầm mình.
Khi đó, cô ta quá non trẻ, quá sĩ diện, lại còn hám hư vinh. Nghĩ đến chuyện người nữ thần vườn trường thích là mình, được một bạn gái cùng giới xuất sắc như thế ái mộ, cô ta không khỏi cảm thấy lâng lâng, còn khấp khởi mừng thầm.
Vì thế, Ngô Vũ Hồng bắt đầu thoải mái hưởng thụ việc Diệp Nam Nịnh đối xử tốt với mình, tỷ như ăn đồ ăn vặt thì bảo Diệp Nam Nịnh trả tiền, học hành không được thì bảo Diệp Nam Nịnh dạy kèm, còn lén lút khoe rằng Diệp Nam Nịnh thích mình với những người bạn khác, từ đó nhận được ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hâm mộ của một đám người.
Mà chính cô ta cũng càng tỏ vẻ thân mật với Diệp Nam Nịnh hơn. Đi cùng nhau thì luôn khoác tay, nắm tay cũng hết sức thường xuyên. Những hành động ấy đối với cô ta mà nói cũng chẳng có gì to tát, con gái với nhau làm thế là hết sức bình thường.
Ngô Vũ Hồng cũng cảm nhận rõ ràng rằng Diệp Nam Nịnh thật sự đã thích mình, ánh mắt đối phương nhìn cô ta dần thay đổi. So với quá khứ thì trong mắt cậu có thêm một chút tình yêu và nuông chiều, lúc nào cũng cam tâm tình nguyện trả giá.
Càng lúc Ngô Vũ Hồng càng chìm đắm trong mối quan hệ mập mờ ấy. Rõ ràng Diệp Nam Nịnh mới là công chúa, nhưng cô ta lại được công chúa nâng niu trong lòng bàn tay, trải qua cảm giác hơn người chưa từng có. Thế nhưng, mộng đẹp rồi cũng có ngày vỡ nát.
Hôm nọ, Ngô Vũ Hồng đến chung cư của Diệp Nam Nịnh chơi. Cô ta chơi game, còn Diệp Nam Nịnh thì ngồi một bên làm bài tập. Sau đó, Ngô Vũ Hồng buông điện thoại, nằm ườn ra bàn vòi Diệp Nam Nịnh chơi game cùng mình.
Diệp Nam Nịnh nhìn Ngô Vũ Hồng, bỗng dưng muốn hôn.
Mắt thấy môi sắp chạm môi, Ngô Vũ Hồng mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên đẩy Diệp Nam Nịnh ra, mắt lộ vẻ sợ hãi.
Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy ánh sáng trong mắt Diệp Nam Nịnh như vụt tắt.
Mấy hôm sau đó, Diệp Nam Nịnh còn thử thêm mấy lần. Mỗi khi muốn hôn, Ngô Vũ Hồng đều né tránh theo bản năng.
Diệp Nam Nịnh hỏi: “Không phải hai ta đang yêu nhau ư?”
Ngô Vũ Hồng hoảng loạn nói: “Có hả? Hai ta đều chưa xác nhận quan hệ mà?”
Mắt Diệp Nam Nịnh tối sầm: “Không phải cậu... đã nói với những người khác rồi sao? Mình tưởng...”
“Cậu tưởng cái gì? Đừng bảo là cậu tưởng mình thích cậu nhé? Mình chỉ xem cậu như người bạn thân nhất thôi. Tụi mình cứ như trước kia có được không?” Ngô Vũ Hồng quýnh quá nói bừa, vừa dứt lời đã tự thấy hối hận.
Diệp Nam Nịnh thấp giọng nói: “Mình biết rồi. Xin lỗi, là mình hiểu lầm.”
Các cô vẫn không thể quay lại như lúc trước. Ngô Vũ Hồng triệt để mất đi một người bạn, mà Diệp Nam Nịnh cũng không quen thêm bạn mới, chỉ một lòng cặm cụi học tập, chặn hoàn toàn những hành động lấy lòng và thiện ý của người khác.
Đồ ăn trên bàn từ từ nguội lạnh, còn thừa rất nhiều. Đỗ Khê Nhiễm đã không còn khẩu vị, cũng chẳng thiết ăn uống gì nữa.
Điện thoại rung mấy cái, cô cầm lên ngó qua, là Diệp Nam Nịnh gửi tin nhắn đến.
Diệp Nam Nịnh: [Đỗ tổng, chừng nào chị về?]
Diệp Nam Nịnh: [Tối muốn ăn gì?]
Đỗ Khê Nhiễm: [Đang ăn cơm ở ngoài.]
Đỗ Khê Nhiễm: [Với Ngô Vũ Hồng.]
Diệp Nam Nịnh: [??!]
“Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng tôi. Năm đó trẻ người non dạ, không dám hạ mặt đi xin lỗi Nam Nịnh. Giờ, cậu ấy không còn để ý đến tôi nữa rồi.” Ngô Vũ Hồng nói.
Đỗ Khê Nhiễm chậm rãi nhả ra hai chữ: “Vừa lắm.”
Ngô Vũ Hồng đưa tay ôm mặt, nghẹn ngào nói: “Tôi cũng biết tôi đê tiện lắm...”
Trong khi đối phương nỉ non, Đỗ Khê Nhiễm đã gửi cho Diệp Nam Nịnh địa chỉ của một nhà hàng: [Ra ăn cơm. Chị chưa ăn no.]
Diệp Nam Nịnh: [Tới liền!]
Sau khi cảm xúc hơi kiềm lại, Ngô Vũ Hồng mới rưng rưng nhìn sang: “Vậy còn chị? Chị có thật lòng với cậu ấy không?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Cô muốn nói gì?”
“Tôi hy vọng chị đừng lừa gạt cậu ấy nữa.” Ngô Vũ Hồng nói.
Đỗ Khê Nhiễm cười lạnh: “Giờ mới thâm tình thì có ích gì? Cô đã tổn thương em ấy một lần thì có thể lấy thân phận người từng trải mà yêu cầu người khác à? Tôi không cần cô dạy tôi phải làm thế nào, bởi vì có ra sao thì tôi cũng không ấu trĩ và tàn nhẫn như cô.”
Ngô Vũ Hồng á khẩu.
Đỗ Khê Nhiễm đứng dậy toan rời đi, song lúc bước ngang qua đối phương thì ngẫm lại vẫn thấy tức. Cô biết Ngô Vũ Hồng đây là muốn nhận lỗi, chuộc tội cho chuyện năm đó, thậm chí còn bày ra thái độ hiền hòa, tốt bụng mà nhắc nhở “tình mới” của Diệp Nam Nịnh, hòng qua đó bù đắp lại sự áy náy trong lòng.
Nhưng Đỗ Khê Nhiễm rất khó chịu. Vẻ hốt hoảng, yếu đuối vì sợ hãi tiếp xúc với những phụ huynh khác của Diệp Nam Nịnh trong buổi họp phụ huynh mấy hôm trước hãy còn rõ mồn một. Thế nên, cô không định để Ngô Vũ Hồng được thanh thản dễ dàng như vậy. Dựa vào đâu mà sau khi làm tổn thương người khác, chỉ một câu xin lỗi là có thể xóa đi cảm giác tội lỗi trong lòng mình?
Cô vỗ vỗ vai Ngô Vũ Hồng, gằn từng chữ: “Cô có biết bây giờ em ấy không dám tùy tiện mở lòng ra để mà kết bạn, có bị người ta chửi bới, cười nhạo sau lưng cũng không dám chủ động làm rõ, thậm chí sợ hãi việc tiếp xúc với tất cả người lạ không? Vốn em ấy không cần phải cô độc như thế. Tất cả là do cô, chính người bạn từng thân nhất là cô làm hại em ấy nhiều nhất."
Ngô Vũ Hồng bi thương, nước mắt tuôn trào: “Xin lỗi, thật xin lỗi...”
“Đừng quấy rầy cuộc sống của em ấy nữa. Cô không xứng. Cô chỉ là kẻ tội đồ.”
Đỗ Khê Nhiễm lái xe đến nhà hàng đã hẹn. Diệp Nam Nịnh đến trước, thấy cô ngồi xuống thì vẻ mặt có phần hốt hoảng, ngập ngừng muốn nói lại thôi, như không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, chỉ có thể rót cho cô ly trà sữa rồi lí nhí: “Sao chị lại gặp cậu ta?”
Đỗ Khê Nhiễm nhấp ngụm trà thấm giọng: “Đụng mặt ở trường.”
“Ò... Vậy cậu ta nói gì với chị?” Diệp Nam Nịnh cảnh giác hỏi, “Có phải nói xấu em nhiều lắm không?”
Đỗ Khê Nhiễm cười đặt ly xuống: “Sao lại là nói xấu? Em hồi cấp ba tốt lắm à?”
Diệp Nam Nịnh: “Em không xấu. Đỗ tổng, nếu cậu ta có nói cái gì kì lạ thì chị tuyệt đối đừng tin. Từ lâu em đã không còn dính líu gì đến cậu ta nữa rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm cười cười, vừa định nói chuyện thì phục vụ đã mang món lên, ngắt ngang lời các cô.
“Tranh thủ lúc còn nóng thì ăn trước đi, chị mời.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Sao tự nhiên lại mời em ăn cơm vậy?” Dù thi thoảng Đỗ tổng cũng mời nhưng tối nay chị vừa ăn chung với Ngô Vũ Hồng xong, quay đầu đã mời cô, Diệp Nam Nịnh cứ sợ đây là bữa Hồng Môn Yến.
Không phải là... cơm nước xong, Đỗ tổng sẽ hoàn toàn vạch rõ giới hạn với cô đấy chứ!
“Vì muốn cảm ơn em.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Ể?” Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn sang, “Cảm ơn em cái gì?”
Đỗ Khê Nhiễm chỉ cười không nói.
Cảm ơn em vì từng bị tổn thương mà vẫn giữ được một tấm lòng son, từng bị lừa gạt, lợi dụng tình cảm nhưng em vẫn tin tưởng chị, yêu thích chị vô điều kiện.
Lần đầu tiên trong đời, Đỗ Khê Nhiễm thật lòng cảm thấy hóa ra được một người nghiêm túc yêu thích như thế cũng là một điều rất may mắn.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.