Tô Tô

Chương 54: Bức tranh

Nhược Thủy Thiên Lưu

30/03/2024

Edit+beta: LQNN203

Bởi vì ì Phí Nghi Chu nói câu “trò chơi” này, Ân Tô Tô sững sốt, não cô đột nhiên biến thành một cái máy chiếu và bắt đầu tự động phát những cảnh sinh động ngày thường xảy ra sau khi họ đóng cửa phòng.

Quy mô thật đáng kinh ngạc, mỗi khung hình đều là cảnh quay bị hạn chế.

Mặt cô lại đỏ bừng, buồn bực vì anh lại nói chuyện không lựa lời, đem loại chuyện này đi đùa giỡn tùy tiện, liền đưa tay nhéo vào lòng bàn tay anh, mắng: “Đang ở bệnh viện, sắp phải đi thăm ông nội, anh có thể nghiêm túc hơn được không?”

Sức mạnh của cô gái không có sức sát thương, đối với người đàn ông không thể tạo ra bất kỳ tổn hại thực sự nào, Phí Nghi Chu không hề cảm thấy đau mà ngược lại rất thích thú với sự quyến rũ có phần hung dữ của cô.

Anh véo những ngón tay mảnh khảnh của cô, dùng giọng điệu lười biếng, thản nhiên nói: “Anh nói là trò chơi anh chơi cùng em, không nói là loại trò chơi gì. Em đang nghĩ gì vậy?”

“...” Hai má Ân Tô Tô lập tức càng nóng hơn, cô bị nghẹn chết.

Anh lại đưa mắt nhìn cô, lười biếng nhướng mày, nói thẳng: “Phu nhân này, xin hỏi rốt cuộc là ai không đứng đắn?”

Ân Tô Tô Tô vừa tức vừa buồn cười, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, mỉm cười: “Phí tiên sinh miệng lưỡi trơn tru, tôi thực sự không thể nói lại anh.”

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: “Anh miệng lưỡi trơn tru, xác thật chỉ có em mới là người hiểu rõ.”

Nghe được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, Ân Tô Tô cảm thấy lỗ tai mình như bỏng rát, cô cắn răng thật lâu, không thể nói được gì để đáp lại, chỉ có thể trừng mắt, dùng ánh mắt trách mắng anh dở trò lưu manh ở nơi công cộng.

Trò chuyện thì thầm, bất tri bất giác hai người đã đi đến cửa phòng bệnh.

Bệnh viện Phí thị là trung tâm chữa bệnh cao cấp trực thuộc tập đoàn Phí thị, nơi ở của ông Phí Dự Chân đương nhiên là một phòng bệnh một người trong khoa nội trú VIP, cứ 2 giờ các bác sĩ sẽ đến kiểm tra phòng bệnh, có y tá và chuyên gia dinh dưỡng. Môi trường nội trú của đội phục hồi sức khỏe bao gồm các nhà vật lý trị liệu phục hồi chức năng và những người khác có thể được coi là tốt nhất trong số những người giỏi nhất cả nước.

Đi tới cửa, Phí Nghi Chu một tay nắm tay Ân Tô Tô, tay kia hơi giơ lên, lịch sự ấn chuông cửa điện tử.

Ding dong.

Không lâu sau, chuông cửa điện tử được kết nối, trong loa vang lên giọng nói của một ông cụ, tuy không lớn nhưng lộ ra chút khí lực yếu ớt thường ngày của người già, trả lời: “Ai đó?”

Phí Nghi Chu cung kính trả lời: “Ông nội, là cháu, Tô Tô tới thăm ông này.”

Vừa dứt lời, lão gia tử Phí Dự Chân lập tức trả lời: “Được được, mau vào đi.”

Một dì y tá mặc đồng phục bước tới mở cửa.

Ân Tô Tô đi theo Phí Nghi Chu bước vào, cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua khắp phòng, thấy cả căn phòng rất rộng rãi và sáng sủa, toàn bộ không gian rộng hơn 100 mét vuông mang phong cách Hồng Kông sang trọng, nhẹ nhàng. Sau khi đi qua cửa chính, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là tiền sảnh, trên tủ giày có mấy bó hoa tươi không mùi, màu sắc tươi sáng, cánh hoa vẫn còn dính hơi nước, rõ ràng là có ai đó thay chúng hàng ngày.

Ân Tô Tô không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ nơi này nhìn không giống một phòng bệnh, giống như một khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp được xây dựng trong bệnh viện.

Dì y tá lấy đôi dép đi trong nhà dùng một lần cho hai người, bảo họ thay.

Ân Tô Tô nhận lấy, mỉm cười cảm ơn dì y tá, cúi xuống thay giày rồi theo dì y tá vào phòng vệ sinh để rửa tay khử trùng.

Sau khi mọi việc chuẩn bị đã hoàn tất, dì y tá dẫn đôi thanh niên đi vòng quanh phòng khách, vào phòng ngủ, nơi đặt giường bệnh, máy đo điện tâm đồ và các thiết bị khác.

Lão gia tử Phí Dự Chân đang nửa dựa vào giường bệnh, khi nhìn thấy cháu trai và cháu dâu, trên khuôn mặt già nua của ông lập tức hiện lên một nụ cười hoà ái, ông quan tâm hỏi: “Tô Tô, nghe A Ngưng nói hôm nay cháu bận công việc lắm à?”

“Có một chút ạ, nhưng vẫn tốt thưa ông. Gần đây cháu đang tiến tổ quay phim.” Ân Tô Tô mỉm cười dịu dàng với ông nội Phí, rồi ngồi trên chiếc ghế sô pha đôi gần giường bệnh với Phí Nghi Chu.

“Đóng phim rất mệt.” Lão gia tử Phí Dự Chân thở dài nói, “Ta từng có một vài người bạn viết sách, tác phẩm của họ được mua để làm phim điện ảnh và phim truyền hình. Những người bạn già đó đã đến trường quay để tham quan, khi trở về nói đóng phim rất vất vả.”

Ân Tô Tô chân thành nói: “Thật ra có liên quan đến thói quen quay phim của mỗi đạo diễn ạ. Một số đạo diễn cảm thấy họ có nhiều cảm hứng hơn vào ban đêm nên thích lôi kéo đoàn làm phim thức khuya, như vậy mới mệt mỏi nhất ạ. Đạo diễn của bộ phim cháu đang đóng này khá tốt, nói chung chỉ cần quay khoảng mười tiếng một ngày thôi ông.”

Phí Dự Chân kinh ngạc: “Một ngày phải làm việc mười tiếng?”

Ân Tô Tô tính toán cẩn thận, nói: “Mười tiếng là chỉ riêng quay phim. Nếu cộng thêm thời gian trang điểm và tạo hình linh tinh, cháu phải làm việc khoảng mười một tiếng rưỡi mỗi ngày.”

“Vất vả như vậy, còn đến thăm ta.” Phí Dự Chân tỏ ra không vui, liếc nhìn Phí Nghi Chu, “A Ngưng cũng thật là. Chút bệnh vặt này của ta không giết được ta đâu, tự cháu biết thì thôi đi, còn nói với Tô Tô. Hai đứa là vợ chồng, cháu là chồng, nên thông cảm cho vất vả của con bé.”

Khóe miệng Phí Nghi Chu hiện lên một nụ cười, rũ mắt nói: “Ông nội dạy phải, cháu sẽ ghi nhớ ạ. Về sau sẽ chú ý.”

Ân Tô Tô lập tức xấu hổ khi nghe cuộc trò chuyện giữa ông nội và cháu trai, vội vàng nói: “Ông nội, ông đừng trách A Ngưng. Sức khỏe ông không tốt phải nằm viện, về tình về lý, cháu là vãn bối đến thăm là điều nên làm. Hơn nữa chỉ chạy tới một chuyến, sao được tính là 'vất vả' ạ?

Phí Dự Chân mỉm cười dịu dàng với cô, nói một cách trìu mến: “Ông nội rất vui vì cháu có tấm lòng như vậy.”

Ngồi được một lúc, dì y tá lấy một quả lê tuyết trong tủ lạnh ra, chuẩn bị gọt vỏ cho ông cụ ăn.

Ân Tô Tô liếc nhìn, đưa tay ra, cười nói: “Dì đưa cho cháu đi, cháu sẽ gọt cho ông nội.”

Dì y tá có chút khó xử, ngập ngừng nhìn đại thiếu gia ngồi bên cạnh.

Không ngờ người con cả lại không yêu cầu bà đưa quả lê cho thiếu phu nhân, cũng không yêu cầu bà tiếp tục gọt lê mà đưa tay ra lấy quả lê và con dao gọt trái cây từ trong tay bà.

“Để cháu.” Phí Nghi Chu nói.

Dì y tá sửng sốt một chút, không dám phản đối, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Ở bên cạnh, mắt Ân Tô Tô mở to, giây trước khi Phí Nghi Chu gọt vỏ trái cây, cô nắm lấy cổ tay anh với tốc độ nhanh như chớp.

Phí Nghi Chu hơi khựng lại, nhướng mi nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi: Làm gì vậy?

Ân Tô Tô nheo mắt nhìn anh, cũng dùng ánh mắt nói: Anh có mắt nhìn không, mau, nhường cho tôi cơ hội thể hiện này đi.

Phí Nghi Chu không nói nên lời, vài giây sau, anh đưa quả lê tuyết cho cô, sau đó lại đưa cán dao vào tay cô.

Ân Tô Tô nhận lấy, lặng lẽ cong môi về phía anh và bắt đầu gọt vỏ lê.

Phí Nghi Chu chú ý động tác tay của cô, không khỏi nhắc nhở: “Lưỡi dao này rất bén, em cẩn thận chút.”

“Tôi biết.” Ân Tô Tô nói một cách tự nhiên với nụ cười trên khuôn mặt, “Việc gọt vỏ trái cây này tôi chắc chắn có thể làm tốt hơn đại thiếu gia anh.”

Phí Nghi Chu nhướng mày, nhìn thoáng qua Phí Dự Chân một cái, ánh mắt của cả hai đều có phần sâu xa.

Trong lúc nhất thời, Phí Dự Chân đang nằm trên giường bệnh nheo mắt lại, nhướng mày trêu chọc: “Tô Tô, cháu có cho rằng A Ngưng của chúng ta là người mười ngón tay không dính nước xuân, là người không biết làm những việc động chân động tay không?”

Nghe vậy, Ân Tô Tô cảm thấy có chút bất an vô cớ, cô ngước mắt lên mỉm cười với ông nội Phí rồi đáp: “Ông ơi, cháu không nghĩ A Ngưng không biết làm gì cả. Cháu chỉ nghĩ hoàn cảnh mà anh ấy đã sống từ khi còn nhỏ quả thực không cần phải tự mình làm những việc này.”

Tuy nhiên, những gì ông nội Phí Dự Chân nói tiếp theo đã khiến Ân Tô Tô ngạc nhiên.

“Cháu nói đúng, điều kiện của gia đình chúng ta rất tốt, khi bọn trẻ lớn lên trong môi trường này, chúng thực sự không cần phải tự mình làm bất cứ việc gì.” Phí Dự Chân mỉm cười ôn hòa, “Tuy nhiên, yêu cầu về giáo dục của gia đình chúng ta đối với con trai cả của các thế hệ so với những đứa trẻ khác có hơi khác một chút.”

Ân Tô Tô tò mò, hành động gọt lê tuyết cũng dừng lại, cô nhìn ông nội Phí và nói: “Có gì khác biệt ạ?”

Phí Dự Chân cho biết: “Ngoài những khóa học văn hóa, nghi thức, nghệ thuật cơ bản nhất, con trai cả của mọi thế hệ cũng cần nắm vững những kỹ năng sống cơ bản nhất.”

Ân Tô Tô có chút khó hiểu, bối rối nói: “Ông nội, cháu không hiểu lắm. Tại sao vậy ạ?”

Phí Dự Chân trầm giọng nói: “Bởi vì con trai cả là người thừa kế của gia tộc, gánh nặng trên vai là lớn nhất, nguy hiểm và áp lực phải gánh chịu cũng là lớn nhất. Hoa trồng trong nhà kính có thể được nuông chiều mà trở nên tinh xảo xinh đẹp, nhưng không thể chịu nổi bất kỳ gió mưa nào.”

Khi ông cụ nói xong, Ân Tô Tô giật mình.

Tầm nhìn và tư tưởng như vậy quả thực là không gì sánh bằng, Phí thị có một lão tiên sinh như vậy phụ trách, khó trách truyền thống gia tộc ưu tú, khó trách nhiều năm như vậy, từ trên xuống dưới chưa từng có một lần nào xuất hiện cây con cong queo.

Ân Tô Tô chân thành nói: “Ông nội, cháu lại học được rồi ạ.”

Phí Dự Chân bị lời nói của cô gái nhỏ hấp dẫn, cười hỏi: “Sao lại nói là 'lại'?”

Ân Tô Tô dừng lại, cụp mắt xuống, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Bởi vì trước đây, cháu nghe A Ngưng nhắc đến phương châm gia đình mà ông đặt ra cho Phí gia, cháu rất khâm phục ông vì có tư tưởng rộng mở như vậy.”

“Cô bé này, mỗi lời cháu nói đều muốn khen ta tận trời xanh.” Phí Dự Chân cười nhẹ, nhưng không ngờ, ông lại không thở được và lại bắt đầu ho.

Phí Nghi Chu khẽ cau mày, nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh ông cụ, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ông.

Ân Tô Tô bị tiếng ho của ông cụ làm cho hoảng hốt, vì vậy cô nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói: “Ông nội cười chậm lại thôi ạ. Cháu nghe A Ngưng nói eo của ông không tốt, ông hãy cẩn thận.”

Phí Dự Chân ho dịu đi một lúc, thờ ơ vung tay lên: “Cơ thể của ta, một chân đã bước vào quan tài. Không chỉ eo của ta không tốt, còn có rất nhiều vấn đề trên khắp cơ thể.”

Ân Tô Tô nghiêm túc nói: “Ông nội đừng nói bậy. Với tinh thần của ông, cháu nghĩ ông sống đến một trăm ba mươi bốn tuổi cũng không thành vấn đề.”

“Một trăm ba mươi bốn?” Phí Dự Chân lại bị cô chọc cười: “Vậy không phải thành lão yêu quái sao!”

Khóe môi Phí Nghi Chu khẽ mỉm cười, thấp giọng trả lời câu hỏi, đùa giỡn: “Ông nội, cháu dâu của ông miệng lưỡi rất ngọt, sau này ông trò chuyện với cô ấy nhiều hơn, sẽ thành quen thôi ạ.”

“Được.” Lão gia tử tâm tình rất tốt, nhìn Phí Nghi Chu cảnh cáo: “Vậy sau này cháu dẫn vợ về nhà tổ thăm ta thường xuyên đi.”

Phí Nghi Chu ôn hoà gật đầu: “Vâng ạ.”

Sau một thời gian, toàn bộ vỏ quả lê đã được loại bỏ, lộ ra thịt tròn và đầy đặn.

Ân Tô Tô đưa lê cho ông nội Phí, trò chuyện và cười đùa với ông cụ một lúc rồi cùng Phí Nghi Chu rời đi.

Dì y tá tiễn hai người tới cửa phòng bệnh.

Sau khi tiễn xong, dì lại đóng cửa lại, trở về phòng ngủ chính, nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi: “Lão tiên sinh, đã gần mười giờ rồi, tôi đi lấy nước cho ngài rửa mặt, ngài đi ngủ sớm nhé?”



Phí Dự Chân nằm trên giường bệnh, giơ tay lên, nhẹ nhàng nói: “Cô ra ngoài trước đi, nếu cần gì tôi sẽ bấm chuông.”

“Được ạ.” Dì y tá cũng rời khỏi phòng bệnh.

Ông lão nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, nhìn quanh, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Phí Dự Chân đột nhiên thở dài.

Khi còn trẻ, ông cũng là một nhân vật lớn, đẹp trai, táo bạo và quyết đoán, bây giờ cuốn sách cuộc đời sắp kết thúc, lại phát hiện ra mình chỉ là một ông già bình thường.

Khi cô đơn, luôn thích hồi tưởng, mỗi khi nhớ lại quá khứ, lại càng nhớ con cháu hơn.

Đặc biệt là sau một trận vui vẻ ầm ĩ này.

Giọng nói trong trẻo du dương của cháu dâu mơ hồ văng vẳng bên tai, khiến sự im lặng trống trải trong phòng càng thêm buồn bã.

Phí Dự Chân nằm im lặng một lúc rồi vén chăn ra khỏi giường. Ông cầm gậy, chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, đi ra phòng bệnh.

Đi ngang qua phòng y tá bên ngoài phòng bệnh, ông lão hơi giơ tay trái lên gõ cửa một cách lịch sự.

Cộc cộc một tiếng, dì y tá đang cúi đầu xem đoạn video ngắn để giết thời gian giật mình ngẩng đầu lên ngay lập tức.

Nhìn thấy Phí Dự Chân, dì y tá sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy nói: “Lão tiên sinh, ngài đây là...”

“Lúc đầu tôi không muốn làm phiền cô, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu bộ xương già này của tôi ngã ở đâu đó, ngược lại là vô cớ gây rắc rối cho cô.” Phí Dự Chân bình tĩnh nói, “Đi thôi, cùng tôi xuống lầu đi dạo trong vườn, hít thở chút không khí trong lành.”

Dì y tá đi cùng ông cụ xuống tầng dưới.

Hoa viên của khoa nội trú VIP có diện tích rộng, trồng nhiều loại cây xanh, dù đang là mùa thu nhưng những loài hoa vô danh vẫn rực rỡ, rải rác trên thảm cỏ xanh vàng.

Phí Dự Chân chống gậy đi phía trước, ánh mắt nhìn lang thang không mục đích.

Dì y tá đi theo phía sau một khoảng cách nhất định.

Không lâu sau, một giọng nói mơ hồ vang lên từ cách đó không xa, xuyên vào đôi tai vốn đã không còn nhạy của Phí Dự Chân.

Cảm thấy hơi tò mò, ông chậm rãi đi về hướng có giọng nói, đi ngang qua một đài phun nước điêu khắc bằng đá, hai bóng người hòa vào màn đêm, lấp đầy đôi mắt già nua nhưng vẫn trong trẻo của ông.

Có một bà cụ ngồi trên xe lăn và một cô gái trẻ đang đẩy xe lăn.

Bà cụ có lẽ là bà của cô gái trẻ.

Cô gái cúi xuống nói gì đó với bà lão rồi quay người, để bà lão chờ đợi rồi bước vào cửa hàng tiện lợi cạnh bệnh viện.

Không lâu sau, cô gái trẻ quay lại với hai cây kem trên tay.

Bà cháu mỗi người ăn một cây, ăn đến vô cùng vui vẻ.

Phí Dự Chân nhìn cây kem trong tay hai người, không hiểu vì sao, chợt cũng cảm thấy thèm ăn.

Chẳng trách người ta nói “già trẻ lớn bé”, trẻ hóa tuổi thanh xuân, càng già càng giống trẻ con.

Phí lão gia tử đứng lặng một lúc rồi lặng lẽ chống gậy đi về phía trước, lặng lẽ đi đến cửa hàng, lặng lẽ chống gậy mua một cây kem, xé gói và bắt đầu ăn.

Lúc này, bà Tần và Nguyễn Niệm Sơ cũng chú ý đến ông lão đang ăn kem cùng họ.

Nguyễn Niệm Sơ nhìn thấy trời đã tối, không khỏi lo lắng hỏi: “Ông ơi, ông đến đây một mình sao? Đã muộn như vậy rồi, ông không có người nhà đi cùng sao ạ?”

Phí Dự Chân mỉm cười: “Có người.”

Ông vừa dứt lời, dì y tá vừa đuổi theo từ phía sau lập tức lên tiếng đáp: “Tôi là y tá của lão tiên sinh.”

“Có người đi cùng thì tốt rồi.” Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, trong lòng yên tâm.

Phí lão gia tử liếc nhìn cô gái trẻ xinh đẹp trước mặt rồi ánh mắt nhìn xuống bà cụ sạch sẽ ngồi trên xe lăn, thuận miệng trò chuyện: “Bạn chung phòng bệnh, bà nhập viện vì vấn đề gì vậy?”

“Cột sống thắt lưng của tôi có vấn đề, không thể đi lại được nữa.” Bà Tần thở dài, hai bàn tay đầy vết đồi mồi gõ gõ vào đầu gối, “Sợ là đứng dậy không nổi.”

Phí Dự Chân nghe bà nói như vậy, có chút đồng cảm, hỏi: “Bác sĩ điều trị cho bà là ai?”

Tần Tú Trân cau mày, cẩn thận hồi tưởng lại, sau đó nói: “Hình như tên là Phí Tông Lễ?”

Vẻ mặt của Phí Dự Chân đột nhiên sáng lên: “Ồ.”

Tần Tú Trân có chút kinh ngạc: “Ông biết cậu ấy à?”

Phí Dự Chân mỉm cười dịu dàng và nói: “Tôi cũng là bệnh nhân của bác sĩ Phí, cũng có vấn đề về cột sống thắt lưng, đang ở đây để hồi phục sức khỏe.”

“Ồ, vậy trùng hợp quá.” Nguyễn Niệm Sơ mừng rỡ, ngồi xổm xuống, nắm tay bà Tần, hai mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói: “Bà nội, ông cụ này nhìn qua cũng tám mươi tuổi, cũng trạc tuổi bà. Mấy ngày nữa cháu về Vân Thành làm việc, chỉ có dì y tá chăm sóc bà, nếu bà sợ cô đơn thì cứ làm bạn với ông cụ này.”

Bà cụ khi còn trẻ là một nhân vật rất cường đại, khi cháu gái nói ra lời này, bà hoàn toàn choáng váng. Bà giơ tay vỗ đồng chí tiểu Nguyễn một cái, nhẹ mắng: “Đồng chí nhỏ này, cháu đang nói cái gì vậy. Bà nội cháu sắp xuống mồ luôn rồi, còn làm bạn cái gì nữa?”

Nguyễn Niệm Sơ ngơ ngác: “Bà nội, cháu chỉ nói hai ông bà hẹn nhau đi dạo nói chuyện, là kiểu làm bạn này cơ! Bà nghĩ gì vậy ạ?”

“...” Sau khi cháu gái giải thích xong, bà Tần Tú Trân có chút xấu hổ, liếc nhìn ông cụ cao cao đang chống gậy bên cạnh.

Người này sạch sẽ, ăn mặc rất đẹp, khí chất cũng khá tốt.

Bà Tần mở miệng cắn một miếng kem, nghĩ nghĩ rồi nói: “Xem tình huống đi.”

*

Sau khi ra khỏi bệnh viện Phí thị, Ân Tô Tô ngồi chiếc Rolls-Royce Phantom của Phí Nghi Chu, Trần Chí Sinh vừa lấy số khám xong, lấy thuốc rồi lái chiếc Maybach trở về khu Nam Tân nghỉ ngơi trước.

Trên đường đi, bụng Ân Tô Tô kêu lên vì đói.

Phí Nghi Chu nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn cô nói: “Không phải em nói muốn ăn khuya sao, đi đâu, nói địa chỉ cho chú Trương đi.”

Ân Tô Tô dựa đầu vào cửa sổ xe, yếu ớt nói: “Những nơi tôi ăn đồ ăn khuya đều là quán ven đường, không thích hợp với anh, vẫn là anh chọn chỗ đi.”

Phí Nghi Chu nhìn cô, bình tĩnh nói: “Ăn ở đâu chỉ có ngon hay không, có hợp vệ sinh hay không, có tốt cho sức khỏe hay không, không có chuyện phù hợp hay không.”

Mặt Ân Tô Tô đầy vạch đen, thầm nghĩ đêm hôm khuya khoắt ăn khuya, khỏe mạnh cái quỷ gì chứ.

Cô quay đầu nhìn anh, mỉm cười, cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng: “Thiếu gia, thứ nhất, ăn khuya không tốt cho sức khỏe. Thứ hai, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy tiêu chuẩn về khẩu vị của ngài khác với tôi, tiêu chuẩn vệ sinh của ngài cũng khác với tôi. Tóm lại, bữa ăn khuya ăn gì là do ngài quyết định, nếu ngài không biết đi đâu thì cứ bảo chú Trương tạt vào, chúng ta tìm cửa hàng tiện lợi mua cơm hộp hay cơm nắm là được.”

Phí Nghi Chu im lặng một lúc, liếc nhìn cửa hàng tiện lợi 24 giờ ngoài cửa sổ ô tô, nói: “Chú Trương, phiền chú tấp vào lề.”

“Được.” Chú Trương đồng ý, xoay tay lái, dừng chiếc Rolls-Royce lại bên đường.

Ân Tô Tô có vẻ bối rối, nhìn khuôn mặt điển trai lạnh lùng của Phí Nghi Chu, cô thực sự khó hiểu: “Anh làm gì vậy?”

“Không phải muốn mua cơm hộp và cơm nắm à?” Phí Nghi Chu nói với giọng điệu bình thường, “Đi thôi.”

Nói xong, người con cả đẩy cửa xe bình tĩnh xuống xe.

Ân Tô Tô nghẹn ngào, bám sát phía sau, mở cửa nhảy ra khỏi xe. Nhìn thấy Phí Nghi Chu đã đi về phía cửa hàng tiện lợi, cô sửng sốt, nhanh chóng lấy khẩu trang, kính râm và mũ lưỡi trai từ trong xe ra, trang bị đầy đủ trang bị cho mình rồi đi theo anh.

Vóc dáng anh cao lớn, đôi chân cực kỳ khỏe khoắn và thon thả, đi trước cô vài bước.

Ân Tô Tô chạy bộ vài bước mới đuổi kịp Phí Nghi Chu. Cô có chút lo lắng, cũng không để ý lắm, vươn tay ra, từ phía sau túm lấy cánh tay anh.

Phí Nghi Chu dừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói thôi.” Ân Tô Tô hạ giọng với vẻ không thể tin nổi, “Anh có thể trở về nhờ đầu bếp nấu vài món ngẫu nhiên cho anh cũng được. Anh... thực sự muốn ăn ở cửa hàng tiện lợi à?”

Vẻ mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Không được sao?”

Ân Tô Tô bị khí chất của anh làm cho choáng váng, vô thức ngoan ngoãn trả lời: “Không phải.”

“Vậy có vấn đề gì?”

“..... Không có vấn đề.”

Hai người lần lượt bước vào cửa hàng tiện lợi.

Cảm biến cảm ứng ở cửa cửa hàng đột nhiên phát ra giọng nữ máy móc: “Chào mừng quý khách.”

Cô nhân viên đang cắn hạt dưa xem phim Hàn Quốc ở quầy tính tiền cũng không thèm ngẩng đầu lên, uể oải nói: “Mời tùy ý lựa chọn, bánh mì và cơm nắm mua một tặng một, toàn bộ cơm hộp bento giảm giá 30%.”

Con trai cả nhà họ Phí chân dài bước thẳng đến khu đồ ăn ở khu ướp lạnh, cụp mắt xuống, dùng ánh mắt vô cảm lựa chọn.

Ân Tô Tô che khẩu trang đi theo anh, cảm thấy khung cảnh lúc này đặc biệt thần kỳ - người cầm quyền của một gia đình giàu có hàng đầu lái chiếc Rolls-Royce đặt làm riêng trị giá 200 triệu nhân dân tệ, âu phục thủ công cao cấp trên người trị giá mấy trăm vạn, hiện đang ở cửa hàng tiện lợi đêm khuya.

Mua, cơm, hộp, giảm, giá?

Đừng có thái quá.



“À thì...” Ân Tô Tô không thể chịu đựng được nữa, cô đưa tay nắm lấy cổ tay của Phí Nghi Chu, nói: “Những hộp cơm này đã được giảm giá, nghĩa là không còn tươi nữa. Hay là thôi đi, đừng mua.”

Phí Nghi Chu tiếp tục nhìn khu đồ ăn, bình tĩnh hỏi: “Em không biết buổi tối ở cửa hàng tiện lợi sẽ giảm giá sao?”

“Tất nhiên là tôi biết.” Ân Tô Tô buột miệng không biết mục đích câu hỏi của anh, “Đôi khi tôi cảm thấy đói sau khi tan làm quá muộn, sẽ mua đồ ăn giảm giá ở cửa hàng tiện lợi.”

Thần sắc Phí Nghi Chu lạnh lùng, không nói thêm gì nữa, chỉ cầm hai hộp cơm và hai nắm cơm đi đến quầy thu ngân.

“Thanh toán hóa đơn.” Một giọng nói trong trẻo du dương đột nhiên vang lên, giọng nói này cao quý đến mức khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh rộng lớn của vũ trụ và dải Ngân Hà.

Nữ nhân viên đang cắn hạt dưa sửng sốt, vô thức ngước mắt lên.

Nhìn thoáng qua liền thấy chàng trai trẻ cao lớn trước quầy thu ngân.

Bộ vest của người đàn ông được là phẳng phiu không có nếp nhăn, vì anh quá cao nên nữ nhân viên phải ngẩng cổ lên cao mới có thể nhìn rõ khuôn mặt anh dưới ánh đèn. Đặc điểm khuôn mặt của anh thậm chí còn không được coi là đẹp trai, mặc dù anh phù hợp với thẩm mỹ của công chúng nhưng lại có một cảm giác cao quý cực kỳ hiếm có.

Anh cụp mắt nhìn cô ta, ánh mắt xa cách lạnh lùng nhưng lại vô cùng thiện ý, không có một chút khinh thường.

Chỉ trong mấy giây, trái tim của nhân viên bán hàng nhảy lên hai lần, khuôn mặt hơi nóng lên, vô thức cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của người đàn ông. Tay đang bận cắn hạt dưa vội vàng ném vỏ hạt dưa vào thùng rác rồi bắt đầu quét mã QR.

Cuối cùng, nữ nhân viên hắng giọng nói: “Năm mươi bốn đồng tám hào.”

Phí Nghi Chu không nói gì, lấy điện thoại di động ra và mở giao diện quét thanh toán của APP thẻ ngân hàng.

Phí Nghi Chu hiếm khi đích thân đi mua sắm vào ngày thường, anh có trợ lý và quản gia lo mọi việc, bao gồm quần áo, thực phẩm và các loại nhu yếu phẩm hàng ngày. Vì vậy, khoản chi năm mươi bốn đồng tám hào này là khoản đầu tiên mà anh đích thân rút bằng thẻ đen này.

Sau khi thanh toán, nhân viên chu đáo lấy ra một túi nhựa đựng đồ ăn rồi cho hộp cơm bento và cơm nắm đã mua vào.

“Xin hỏi có cần hâm nóng bây giờ cho anh không?”

“Hâm nóng cơm nắm.”

“Được.”

Nữ nhân viên cho hai nắm cơm vào lò vi sóng và lấy ra sau vài chục giây, đỏ mặt đưa mọi thứ cho anh chàng đẹp trai trước mặt.

Phí Nghi Chu gật đầu, lịch sự nói cảm ơn rồi rời đi.

Ân Tô Tô đã hành động như một người tàng hình trong toàn bộ quá trình, cùng kim chủ ba ba chọn cơm hộp, cùng kim chủ ba ba thanh toán hóa đơn, cuối cùng im lặng theo kim chủ ba ba trở lại chiếc Phantom.

Đóng cửa xe lại.

Phí Nghi Chu: “Về nhà thôi chú.”

“Được.” Chú Trương trả lời và khởi động động cơ.

Ân Tô Tô cởi khẩu trang và kính râm, quay người định nói gì đó thì ánh mắt cô bắt gặp một bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp với các khớp rõ ràng.

Cầm nắm cơm nóng hổi.

Ân Tô Tô choáng váng.

“Không phải đói bụng sao?” Phí Nghi Chu nói: “Ăn trước đi.”

“... Cảm ơn.” Ân Tô Tô đói đến mức ngực dán vào lưng, cô nhẹ nhàng đáp lại, nhận lấy nắm cơm và bắt đầu im lặng ăn.

Đang ăn thì nghe thấy tiếng túi đóng gói bị xé toạc bên cạnh.

Cô kinh ngạc trợn mắt, nhìn thấy Phí Nghi Chu đang xé một nắm cơm khác, tao nhã đưa lên môi, cắn một miếng, chậm rãi nhai.

Ân Tô Tô không hiểu hành vi của anh, dùng giọng lúng búng nói: “Rõ ràng là anh có thể ăn đủ loại sơn hào hải vị, sao lại phải ăn cơm nắm giá năm tệ một cái?”

Phí Nghi Chu cắn hết miếng này đến miếng khác, trong thời gian ngắn đã hoàn thành món cơm nắm.

Anh ném túi đóng gói vào thùng rác trong xe, cụp mắt xuống, lấy khăn ướt chậm rãi lau tay rồi nói: “Anh chỉ muốn nói với em, em ăn gì anh cũng có thể ăn được, không có cái gọi là có phù hợp hay không.”

“...” Ân Tô Tô ngẩn ra.

Anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh có thể đưa em vào thế giới của anh, cũng có thể tiến vào thế giới của em.”

*

Trở lại Phí trạch.

Phí Nghi Chu đưa hai hộp cơm cho đầu bếp, yêu cầu hâm nóng.

Các đầu bếp tuy bối rối nhưng cũng chỉ có thể làm theo hướng dẫn, mấy phút sau, hai hộp cơm đã qua chế biến của cửa hàng tiện lợi được bưng lên bàn.

Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu ngồi ở hai đầu bàn ăn, họ không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ ăn.

Ăn xong, Ân Tô Tô dùng khăn khử trùng lau miệng, đứng dậy nói với Phí Nghi Chu: “Anh ăn từ từ, tôi về phòng đi tắm trước.”

Không ngờ cô vừa bước được nửa bước thì người đàn ông đã gọi cô lại từ phía sau.

Anh nói nhẹ nhàng mà không ngước mắt lên: “Em đừng vội đi tắm.”

Ân Tô Tô nghi hoặc quay lại nhìn anh: “Tại sao?”

Phí Nghi Chu nói: “Bởi vì trò chơi của chúng ta còn chưa bắt đầu.”

“...” Nghe vậy, Ân Tô Tô bị sốc không thể giải thích được.

Cô nhìn anh, thấy anh đang ngồi ở bàn ăn, sau khi dùng khăn khử trùng lau khóe miệng, anh lấy một chiếc khăn khác ra lau tay cẩn thận, động tác tự nhiên và tao nhã. Sau đó, cô thấy anh đứng dậy và đi thẳng về phía cô.

Anh nắm tay cô và dẫn cô vào thang máy.

Không phải đến phòng ngủ chính mà lên tầng hai.

Sau khi bước ra khỏi thang máy, Ân Tô Tô được Phí Nghi Chu nắm tay đi qua hành lang thiếu ánh sáng, mỗi bước đi đều khiến cô có ảo giác như đang bước vào vực thẳm vô tận.

Cô không khỏi hỏi anh: “Anh muốn tôi cùng anh tập piano?”

Cô nhớ phòng piano của anh ở trên tầng này.

“Không.” Phí Nghi Chu hơi cong môi, ngữ khí ôn nhu bình tĩnh: “Anh dẫn em đến phòng cờ và vẽ tranh của anh.”

Đang nói chuyện thì hai người đã đi tới cửa phòng cờ và vẽ tranh.

Hai cánh cửa gỗ chắc chắn được đóng chặt, bị Phí Nghi Chu nhấn vào khóa vân tay, “két” một tiếng mở ra.

Ân Tô Tô ngước mắt lên.

Phòng cờ và vẽ tranh tối tăm, xuyên qua ánh sáng lờ mờ từ hành lang, có thể đại khái phán đoán rằng nó rộng rãi hơn phòng piano, không thể nhìn rõ tất cả đồ đạc, bày biện.

Cô cảm thấy lo lắng, muốn quay người bỏ chạy nhưng đã quá muộn.

Một lòng bàn tay rộng đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng dùng lực về phía trước, động tác nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, không thể xâm phạm, đẩy cô vào cái bẫy đen vô hình này.

Cạch, cửa phòng cờ và vẽ tranh đã bị khóa từ bên trong.

Tim Ân Tô Tô đập nhanh như trống, không thể nhìn thấy năm ngón tay trong bóng tối này, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của anh ngày càng gần, cuối cùng cũng đến tai cô.

Phí Nghi Chu từ phía sau ôm lấy cô, hôn lên tai cô, nói: “Trò chơi tối nay tên là 'trao đổi'.”

Ân Tô Tô nghe từ này như lọt vào sương mù, lặp lại một cách không chắc chắn: “Trao đổi?”

“Anh đã trải nghiệm thế giới của em, em cũng nên trải nghiệm thế giới của anh.” Giọng nói của anh lười biếng và nhẹ nhàng, anh cởi chiếc áo khoác dệt kim của cô, giơ ngón tay lên, chạm vào cổ, động mạch, xương quai xanh của cô, khiến nhịp tim cô đập nhanh và lộn xộn.

Chạm vào các nút của áo sơ mi trơn.

Lười cởi từng cái một, chỉ dùng lực một chút, trực tiếp xé thành mảnh vải vụn.

Ân Tô Tô không hề phòng bị, ngạc nhiên ôm mình, không biết anh định làm gì, hoảng sợ không biết phải làm gì.

“Từ nhỏ anh đã học nhiều môn nghệ thuật nên có thể chơi piano, chơi cờ, vẽ tranh.” Anh nhẹ nhàng nói: “Cơ thể em là tấm vải nền tinh xảo và hoàn hảo nhất, từng tỷ lệ, từng tấc da, mỗi một màu đều phù hợp với lý tưởng của anh đến từng chi tiết cuối cùng.”

Ân Tô Tô quay đầu và nhìn lại. Lời nói của anh đôi khi rất khó hiểu nên cô cau mày hỏi: “Rốt cuộc anh muốn bày tỏ điều gì?”

Phí Nghi Chu ôm cằm cô, cúi đầu hôn lên đôi môi cong lên của cô: “Nói trắng ra, anh muốn vẽ một bức tranh ở trên người em.”

Ân Tô Tô: Đây là cách nói kỳ lạ gì vậy.

Vẽ một bức tranh... trên người cô?!

*****

Editor: Wattpad làm tui hoang mang thật sự, tưởng ko vô được nữa chứ, may tải VPN về vô được lại (⁠ᗒ⁠ᗩ⁠ᗕ⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tô Tô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook