Tô Tô

Chương 58: Món quà quý giá nhất

Nhược Thủy Thiên Lưu

13/04/2024

Edit+beta: LQNN203

Sau khi hẹn Phí Nghi Chu buổi tối cùng nhau ăn sinh nhật, tâm trạng của Ân Tô Tô đột nhiên trở nên đặc biệt thư thái và vui vẻ. Họ tạm biệt nhau và lên xe riêng, trên đường từ sân bay đến trường quay, cô luôn nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Là một mỹ nữ, khi cô không cười xinh đẹp như hoa dành dành trong nước, khi cười lại xinh đẹp như đào mận tháng tư. Nụ cười ngốc nghếch này đọng lại trên mặt mấy phút. Điều này khiến Trần Chí Sinh ngồi ở ghế lái có cảm giác hơi kỳ quái.

Mười tám tuổi được nhận vào học viện quân sự, sau khi tốt nghiệp trực tiếp gia nhập lữ đoàn trên không Liệp Ưng và phục vụ mấy năm, xung quanh đều là đàn ông thô lỗ và cứng rắn, hiếm khi gặp con gái. Ngoài ra anh ta còn có tính cách lạnh lùng, điềm tĩnh trong mọi tình huống, đối xử thờ ơ với người khác, do yếu tố môi trường và tính cách nên anh ta tiếp xúc với người khác giới cực kỳ kém.

Những ngày làm trợ lý cho Ân Tô Tô là những ngày Trần Chí Sinh tiếp xúc với các cô gái nhiều nhất trong những năm qua.

Anh ta là người lễ nghĩa, bình thường sẽ không chủ động quan sát cô gái nào, kỹ năng quan sát nhạy bén được rèn luyện trong thời gian binh nghiệp đã thấm sâu vào xương tủy, cộng với vẻ mặt vui vẻ rạo rực của Ân Tô Tô, thực sự muốn anh ta bỏ qua rất khó.

Chỉ là, làm thế nào để mô tả đây.

Còn vui hơn cả việc nhặt được tấm vé số trúng 50 triệu.

Trần Chí Sinh liếc nhìn Ân Tô Tô trong gương chiếu hậu, cảm thấy kỳ lạ nên không thể không liếc nhìn cô lần thứ hai.

Bên trong chiếc Maybach im lặng.

Thủ lĩnh Liệp Ưng đã giải nghệ với khí chất mạnh mẽ và sự hiện diện không thể bỏ qua. Ân Tô Tô ngồi ở ghế sau vẫn đang cười khúc khích vui vẻ, nhưng khi đồng chí Trần Chí Sinh liếc nhìn cô lần thứ hai, cô liền nhận ra, khóe miệng hơi cứng lại.

“Sao vậy A Sinh?” Ân Tô Tô chớp mắt bối rối, “Anh nhìn tôi làm gì vậy? Trên mặt tôi dính gì à?”

Trần Chí Sinh quay mặt đi, thản nhiên nói: “Không dính gì cả, tôi chỉ cảm thấy hôm nay tâm trạng của cô rất tốt.”

“Có à?” Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên.

“Từ lúc lên xe, trên mặt cô luôn nở nụ cười, như là nhặt được tiền.”

“...” Ân Tô Tô nghe vậy giật mình không đáp lại, chỉ nhanh chóng lấy gương trang điểm trong túi xách cầm trên tay ra, mở ra xem xét kỹ hơn.

Chắc chắn những gì đồng chí Trần Chí Sinh nói là đúng - khuôn mặt trong gương có đôi mắt ươn ướt trìu mến, khóe miệng và lông mày cong cong, hình ba vầng trăng lưỡi liềm tiêu chuẩn.

Vui mừng như một kẻ ngốc.

Nhìn thấy vẻ mặt của chính mình, Ân Tô Tô bối rối, bàn tay cầm gương trang điểm từ từ hạ xuống, sau đó cô cau mày, cảm thấy khó hiểu.

Không phải.

Mới sáng sớm có chuyện gì vui vẻ như vậy? Cô ở đây ngây ngô vui vẻ cái gì?

Pháo hoa trên biển ở cảng Ma Cao đêm qua rất đẹp và lộng lẫy, cô rất xúc động, nhưng đã qua mấy tiếng rồi, không thể còn hào hứng vì chuyện đó nữa đúng không?

Chiếc Maybach lái êm ru suốt chặng đường, khung cảnh đường phố và người đi đường ngoài cửa sổ xe nhanh chóng rút lui, tạo thành một vệt sáng và bóng tối.

Ân Tô Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cau mày và suy nghĩ sâu sắc, khi xe dừng ở ngã tư, cô nhìn biển báo đèn giao thông ở phía xa, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán kỳ lạ.

Chẳng lẽ cô vui mừng vì Phí Nghi Chu đã hoãn chuyến đi châu Âu và ở lại thêm một ngày để chúc mừng sinh nhật cô?

Mắt Ân Tô Tô đột nhiên nhảy lên, cô lấy lòng bàn tay che trán, cảm thấy hoảng hốt giây lát.

Giây trước anh nói tối nay anh sẽ bay sang châu Âu, cô cảm thấy thất vọng, giây tiếp theo nghe nói anh đã hoãn chuyến khởi hành sang sáng mai muốn ở lại cùng cô ăn sinh nhật, cô vui mừng khôn xiết, hạnh phúc từ tận đáy lòng, vui đến mức có thể bỏ qua sự trêu chọc xấu tính của anh.

Từ khi nào người đàn ông đó có thể ảnh hưởng đến tâm trạng và cảm xúc của cô, từ khi nào cô lại quan tâm đến anh như vậy.

Sửng sốt vài giây, Ân Tô Tô tỉnh táo lại, mỉm cười giả vờ thoải mái với Trần Chí Sinh ở hàng ghế đầu và nói: “Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật của tôi nên tâm trạng tôi rất tốt.”

“Hôm nay là sinh nhật cô?” Trần Chí Sinh có chút kinh ngạc, sau đó cong môi chân thành nói: “Vậy chúc cô sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn!” Ân Tô Tô mỉm cười.

Ngay sau đó, điện thoại nhận được tin nhắn WeChat mới là của nhóm gia đình.

Mẹ: [Sinh nhật vui vẻ Tô Tô!]

Bố: [Chúc mừng sinh nhật con gái.]

Ngoài ra còn có chuyển khoản hai ngàn tệ từ bố.

Ân Tô Tô cảm thấy ấm áp trong lòng, trả lời “Cảm ơn bố mẹ”, nhưng không chấp nhận chuyển khoản.

*

Cô đến trường quay vẫn còn sớm, lợi dụng hôm nay chị Lương, quản lý nghiêm khắc không có mặt ở đây, Hứa Tiểu Phù đã đặc biệt đi mua xíu mại bọc giấy ở một cửa hàng tiện lợi gần nhà rồi mang đến trường quay cho Ân Tô Tô.

“Tô Tô, chị phải ăn nhanh lên.”

Sau khi giao xíu mại bọc giấy cho Ân Tô Tô, Hứa Tiểu Phù rất căng thẳng, sợ chị Lương bắt được mình giúp đỡ Trụ vi, vừa nhìn chung quanh vừa hạ giọng nói: “Chị Lương nói, “Phàm độ” đang dự tính cuối tháng sau sẽ bắt đầu khai máy, thầy Khương yêu cầu rất cao, chị phải giữ thể hình và cân nặng tốt, cố gắng để lại ấn tượng tốt với thầy Khương trong lần hợp tác đầu tiên!”

“Biết rồi, biết rồi. Sau khi ăn hai cái xíu mại này, về đến nhà chị sẽ tập thể dục hai tiếng.” Ân Tô Tô mỉm cười, sau khi xác nhận với Hứa Tiểu Phù, cô há miệng, cắn, nhai một miếng xíu mại lớn.

Món xíu mại nhân phô mai nóng hổi, ​​dẻo và dai, khi cắn một miếng sẽ kéo sợi, có thể nói là mỹ vị nhân gian.

Ân Tô Tô hài lòng nheo mắt lại, chậm rãi nhai, cảm thấy mệt mỏi do ngủ không ngon vào đêm hôm trước dường như biến mất với miếng xíu mại này.

Xíu mại bọc giấy thực sự là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại.

Rất ngon và chữa lành.

Hứa Tiểu Phù ở một bên cảm thấy vừa buồn cười vừa có chút chua xót khi thấy Ân Tô Tô ăn uống thỏa mãn như vậy.

Lên ống kính sẽ béo gấp ba lần, dù trong hiện thực có thân hình chuẩn thì lên màn ảnh cũng sẽ có vẻ hơi béo. Vì vậy, những người nổi tiếng cần xuất hiện trước ống kính đều sẽ chăm chỉ quản lý cơ thể. Các đoàn đội có điều kiện sẽ phân công các chuyên gia dinh dưỡng chuyên môn cho nghệ sĩ của mình, Ân Tô Tô là một ngôi sao nhỏ, đoàn đội cũng là một xưởng nhỏ, Lương Tịnh thường đóng vai trò là người giám sát.

Hứa Tiểu Phù đã làm trợ lý cho Ân Tô Tô được hơn nửa năm. Trong ấn tượng của cô ấy, hầu như không nhìn thấy Ân Tô Tô □□ carbohydrate. Bữa sáng nhiều calo như xíu mại này, Ân Tô Tô hiếm khi ăn trừ khi thực sự thèm ăn mới có thể ăn hai cái.

Bỏ đi vậy.

Hứa Tiểu Phù nhìn đôi má tròn trịa của Ân Tô Tô đang nhai xíu mại, trong lòng trìu mến nghĩ, chiều cô một lần đi, vì hôm nay là sinh nhật của cô.

“Vậy chị nhất định phải nhớ rèn luyện đấy.” Hứa Tiểu Phù nghiêm mặt cảnh cáo.

“Chị biết rồi.” Ân Tô Tô xua tay một cách thờ ơ, “Sao em cũng giống như chị Lương rồi, ngày càng có khả năng trở thành Đường Tăng.”

Hứa Tiểu Phù nghe được bà chủ cho rằng mình quá dong dài, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Cô ấy ngồi nghỉ ngơi với Ân Tô Tô trong phòng nghỉ một lúc, có chút buồn chán, đang uống sữa đậu nành và nghịch điện thoại thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cộc cộc, bên ngoài có người gõ cửa.

“Xong rồi, không thể là chị Lương chứ!” Hứa Tiểu Phù hoảng sợ, nhanh chóng giật lấy xíu mại từ tay Ân Tô Tô định ném vào thùng rác.

Vào thời điểm quan trọng, bị Ân Tô Tô chặn lại.

“Chị Lương hôm qua nói sẽ không đến cho đến khoảng mười giờ.” Ân Tô Tô đen mặt, cô lấy lại xíu mại và cắn một miếng, lúng búng nói, “Hơn nữa, chị Lương vào phòng nghỉ có khi nào gõ cửa đâu?”

Hứa Tiểu Phù có khuôn mặt baby chuẩn, làn da trắng ngần, đầu tròn, trông đặc biệt dễ thương. Cô ấy còn chưa định thần lại, gãi gãi trán, thấp giọng hỏi: “Nếu không phải chị Lương, ai lại đến phòng nghỉ độc lập của chị sớm như vậy?”

Ân Tô Tô im lặng, thực sự muốn cạy đầu cô bé này ra xem bên trong có gì. Cô cưỡng lại sự thôi thúc trợn trắng mắt, nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Hôm nay chị tự mình bay tới đây chắc?”

“Ồ đúng rồi!” Hứa Tiểu Phù vỗ trán, đột nhiên ý thức được, “Em quên mất, đội chúng ta hiện tại còn có một người!”

Vừa lẩm bẩm, vừa nhanh chóng bước tới cửa mở cửa.

Một bóng người đứng ngoài cửa, mặc áo hoodie màu nâu sẫm, không có mũ trùm đầu và đai lưng, là kiểu dáng đơn giản và cổ điển nhất, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, dưới chân là một đôi bốt cổ thấp của nam giới, đôi chân dài thẳng tắp. Toàn bộ hình dáng cơ thể là một đường nét gọn gàng và sạch sẽ.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm của Trần Chí Sinh, Hứa Tiểu Phù cảm thấy hơi hoảng không thể giải thích được, mặt hơi nóng lên, cô ấy xấu hổ hắng giọng, giả vờ bình tĩnh nói: “Cửa không khóa, anh cứ vào không phải được rồi sao, gõ cửa làm gì.”

Giọng điệu của Trần Chí Sinh lạnh lùng và thản nhiên: “Các cô đều là con gái, tôi là đàn ông, vẫn nên chú ý một chút.”

Nghe vậy, Hứa Tiểu Phù chớp mắt hai cái, hơi sửng sốt. Đột nhiên nghĩ: Mặc dù người đàn ông này trông có vẻ đằng đằng sát khí không giống người hiền lành, nhưng có vẻ là người rất có giáo dưỡng và rất lịch sự.

“Được rồi.” Hứa Tiểu Phù bước sang một bên, nói: “Hiện tại chúng tôi không có gì bất tiện, anh có thể vào.”

Trần Chí Sinh chân dài bước vào, sau đó ngồi xuống ghế gấp, lấy điện thoại di động ra, cụp mắt trả lời tin nhắn.

Hứa Tiểu Phù quay lại ghế ngồi xuống, cầm cốc sữa đậu nành nhấp một ngụm, trong lòng có chút do dự.

Sau vài giây, cuối cùng cô ấy cũng hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm cầm túi đồ ăn sáng còn lại trong tay lên, rồi khẽ cử động đầu ngón tay, nhẹ nhàng túm bên cạnh.

Bên này, Trần Chí Sinh vừa mới trả lời tin nhắn WeChat của cựu đội trưởng Lệ Đằng, cảm thấy cánh tay trái của mình có một lực kéo yếu ớt, có chút ngập ngừng và thận trọng, yếu ớt kéo kéo, lại kéo kéo.

Mắt anh ta cụp xuống.

Nhìn thấy một bàn tay mảnh khảnh với làn da trắng ngần, không hề sơn móng tay hay nhuộm màu, mỗi đầu móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng, gần gốc ngón tay có hình lưỡi liềm nông màu trắng.

Nửa giây sau, Trần Chí Sinh ngước mắt nhìn khuôn mặt thanh tú có chút đỏ bừng của cô gái, anh ta khẽ nhướng mày, vẻ mặt biểu thị: Có việc?

“À thì, ừm...” Hứa Tiểu Phù hắng giọng mạnh mẽ, cố gắng dùng vẻ mặt và giọng điệu thờ ơ khi nói: “Hôm nay tôi mua bữa sáng cho Tô Tô, mua nhiều một phần, nếu anh chưa ăn sáng, cho anh này.”

Cuối cùng, cô ấy lẩm bẩm không tự nhiên rồi nói thêm: “Nếu ăn rồi thì coi như tôi chưa nói gì.”

Trần Chí Sinh nhìn cô ấy một lúc rồi nói: “Lúc nãy tôi ra ngoài đã ăn rồi.”

“... Ồ.” Nhận được câu trả lời này, cô gái nhỏ hiển nhiên có chút thất vọng, giữa lông mày hiện lên một tia mất mát. Những ngón tay đang nắm tay áo anh ta buông lỏng rồi thả ra, túi đồ ăn sáng được đặt lại.



Trần Chí Sinh nhẹ nhàng cười nói: “Nhưng tôi cũng có thể ăn thêm một phần.”

Hứa Tiểu Phù dừng một chút, đột nhiên ngước mắt nhìn anh ta, nghi hoặc nói: “Anh ăn rồi còn muốn ăn gì nữa?”

“Lượng ăn tương đối lớn, rất nhanh đói.” Trần Chí Sinh nói, thản nhiên cầm lấy túi đồ ăn sáng trong tay cô ấy, lấy ra một cái xíu mại, mí mắt cụp xuống đưa thẳng vào miệng, phồng một bên má, giọng điệu không chút để ý lại lười biếng thờ ơ, anh nói: “Cảm ơn.”

Một hạt giống vui vẻ lặng lẽ gieo vào lòng, một bông hoa nhỏ nở ra.

Hứa Tiểu Phù cảm thấy vui mừng không thể giải thích được khi nhìn thấy Trần Chí Sinh ăn xíu mại cô ấy mua. Cô ấy mím môi mỉm cười dè dặt, trả lời “Không có gì” rồi quay mặt đi.

Nhưng khoé mắt vẫn không thể không liếc nhìn về phía anh ta.

Anh ta không có vẻ ngoài tinh tế thanh tú, cũng không có nước da trắng lạnh hay làn da mỏng manh, hoàn toàn trái ngược với anh công tử nổi tiếng được nuông chiều, vẻ đẹp này là loại chân phương và giản dị với một chút lưu manh, toát lên vẻ đẹp của cao nguyên và hoang dã, của bầu trời xanh và đại bàng.

Đường hàm dưới rõ ràng, khỏe khoắn, khi nhai thức ăn thì môi khép lại, mỗi động tác nhai sẽ khiến đường hàm dưới hơi cử động, không thể miêu tả là thanh nhã hay nhã nhặn mà chỉ có thể khiến người ta cảm thấy gợi cảm từ trong xương.

Đầy sự hoang dã.

Vẻ mặt Hứa Tiểu Phù có chút thất thần. Trần Chí Sinh nhai xong một cái xíu mại, nuốt xuống, sau đó mở nắp chai nước khoáng uống một ngụm, vừa nuốt xuống, dường như nhận ra điều gì đó, quay đầu lại.

Hai ánh mắt vô tình chạm nhau trong ánh nắng ban mai và không khí trong lành.

Sao chổi va vào Trái đất.

Vèo một tiếng, Hứa Tiểu Phù quay đầu đi với tốc độ nhanh như chớp, vuốt tóc, hắng giọng và trò chuyện với Ân Tô Tô như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Chí Sinh lấy ra một cái xíu mại khác cho vào miệng, vừa ăn vừa nhìn khuôn mặt tròn hồng hào của cô gái, cái gáy đầy đặn và đôi tai nhỏ còn đỏ hơn cả khuôn mặt của cô.

Không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhếch khóe miệng cười rồi quay mặt đi.

Sau khi ăn xong bữa sáng do đồng nghiệp nhỏ ân cần cho, Trần Chí Sinh dùng khăn giấy lau tay, ném túi đồ ăn rỗng vào thùng rác rồi bước ra khỏi phòng nghỉ để nghe điện thoại.

Rầm một tiếng, anh ta lịch sự đóng cánh cửa lại sau lưng.

Trong khi Hứa Tiểu Phù một bên giả vờ khoác lác với Ân Tô Tô, một bên vểnh tai lên và chú ý cẩn thận đến động tác của Trần Chí Sinh. Khi anh ta đi ra ngoài, thần kinh căng thẳng của cô ấy mới thả lỏng một chút, cô ấy lén thở ra.

Tim đập thình thịch thình thịch, nửa ngày cũng không thể bình tĩnh được.

Vỗ nhẹ vào trái tim mình, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời đã ló dạng hoàn toàn, treo lơ lửng trên bầu trời phía Đông, chiếu ánh sáng vàng rực rỡ xuống phía dưới. Trần Chí Sinh đang đứng dưới bóng cây ngược sáng, tay phải cầm điện thoại áp vào tai, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm.

Đang lúc cô ấy đang quan sát, bên tai đột nhiên có một giọng nói vang lên, nhẹ giọng hỏi: “Em đang nhìn cái gì vậy?”

“...” Hứa Tiểu Phù giật mình, cô ấy che trái tim nhỏ bé sắp ngừng đập của mình lại, quay người lại, đối mặt với nụ cười tà ác và ánh mắt nham hiểm của chị Tô Tô.

“Nhìn mặt trời ạ.” Hứa Tiểu Phù ho khan một tiếng, “Chị xem, thời tiết hôm nay đẹp quá.”

“Hừ.” Ân Tô Tô giơ tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy: “Cô gái nhỏ, bắt đầu học nói bậy với chị rồi đấy. Em đang nhìn mặt trời sao, rõ ràng là đang nhìn Trần Chí Sinh!”

Bị vạch trần tại chỗ, Hứa Tiểu Phù lập tức đỏ mặt xấu hổ, ngơ ngác nói: “Em, em nhìn anh ta mấy lần thì có sao, trai đẹp không phải để người ta ngắm sao.”

Ân Tô Tô đến gần cô ấy, nheo mắt nói: “Trước đây thì nói người ta hung thần ác sát, bây giờ phát hiện người ta đẹp trai, vả mặt rồi?”

Hứa Tiểu Phù nghiêm túc nói: “Dù sao thì gu thẩm mỹ của con người cũng thay đổi mà.”

Hai cô gái trò chuyện một lúc.

Sau khi trêu chọc Tiểu Phù tự vả vào mặt mình, Ân Tô Tô nhấp một ngụm nước ấm, chợt nhớ ra chuyện rắc rối của mình lúc sáng.

Đang rối bời không tìm được người để nói chuyện, cô nhìn chằm chằm đồng chí Hứa Tiểu Phù trước mặt một lúc, sau một phút, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, giả vờ thần bí: “Tiểu Phù, chị nói với em một chuyện, em nói cho chị biết em nghĩ thế nào, được không?”

Hứa Tiểu Phù chân thành gật đầu: “Chị Tô Tô nói đi.”

“À, là như thế này, chị có một người bạn.” Ân Tô Tô bắt đầu bịa ra những điều ngẫu nhiên, nghiêm túc nói, “Bây giờ cô ấy đã có bạn trai. Cô ấy và bạn trai cô ấy thực ra không có tình cảm gì cả, hai người họ là vì một số lý do đặc biệt mới bắt đầu mối quan hệ, ứng phó với người trong nhà, thỏa thuận đâu vào đó, sẽ chia tay vào một thời điểm nhất định.”

Hứa Tiểu Phù chăm chú lắng nghe: “Sau đó thì sao?”

Ân Tô Tô nói tiếp: “Nhưng gần đây, tâm lý của bạn chị đối với bạn trai có vẻ đã thay đổi một chút.”

“Thay đổi gì ạ?” Hứa Tiểu Phù mở to mắt.

“Ừm...” Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc, ngập ngừng nói: “Bạn trai của cô ấy thực sự rất tốt với cô ấy. Anh ta đã tặng cô ấy nhiều quà tặng và tài nguyên, thậm chí còn chuẩn bị một màn bắn pháo hoa hoành tráng trên biển vào sinh nhật của cô ấy. Sau đó, bạn chị phát hiện tâm lý của cô ấy đối với người bạn trai này đã thay đổi rất nhiều.”

Hứa Tiểu Phù bị cô làm cho gấp muốn chết, liền thúc giục: “Rốt cuộc là thay đổi thế nào, chị nói cả buổi có thể giải thích rõ ràng được không.”

Vì thế Ân Tô Tô hít sâu một hơi, rất nghiêm túc nói: “Nói một cách đơn giản, cô ấy sẽ lo lắng khi nhìn thấy bạn trai say rượu, sợ sức khỏe anh ta có vấn đề. Bạn trai cô ấy sắp đi công tác xa, cô ấy cũng cảm thấy không nỡ khi phải xa nhau, sau đó bạn trai hoãn chuyến công tác để cùng cô ấy ăn sinh nhật, khiến cho cô ấy vui vẻ mấy chục phút.”

Nói xong, Ân Tô Tô dừng lại và dịch đầu lại gần Hứa Tiểu Phù: “Em nói xem, điều này chứng minh cái gì?”

Hứa Tiểu Phù trầm mặc mấy giây, sau đó thở dài thật sâu, giơ tay vỗ nhẹ vai cô, nói: “Có thể chứng minh cái gì nữa? Đương nhiên chứng minh, chị đã yêu rồi.”

Ân Tô Tô: “...”

Ân Tô Tô hoảng sợ một lúc rồi lắp bắp: “Sao lại quy chụp vào người chị?”

“Chị cho rằng em là 250 (đồ ngốc) sao, không thể nhận ra chị đang lấy cớ à.” Hứa Tiểu Phù nhìn cô không nói nên lời, dừng lại, đột nhiên lại buồn bã, “Tô Tô, phải làm sao đây, chị thích Phí Nghi Chu rồi, bây giờ hai người vẫn là vợ chồng, đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng, sớm muộn gì cũng sẽ tách ra, nếu thật sự chị Lương nói đúng...”

Sau đó Tiểu Phù không nói gì nữa, nhưng Ân Tô Tô biết cô ấy muốn nói gì.

Muốn nói, cuộc hôn nhân hợp đồng này sớm hay muộn cũng sẽ kết thúc.

Chị Lương cũng nhắc đi nhắc lại rằng người đàn ông như Phí Nghi Chu sinh ra đã có đủ mọi thứ, chiều chuộng và đối xử tốt với cô chỉ là nhất thời mới lạ, không đời nào cô có thể có một tương lai thực sự với anh.

Nếu trái tim cô thực sự bị mất vào tay một người không thể nào đó, đã định rằng vết thương chồng chất vết thương.

Ân Tô Tô cụp mắt xuống, cắn môi và chìm vào suy nghĩ sâu sắc.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị gõ hai lần, sau đó có một giọng nữ truyền vào, là thợ trang điểm, cô ấy cười nói: “Chị Tô Tô, chúng tôi đã thu dọn đồ đạc xong, có thể đi qua trang điểm rồi.”

*

Ngày 1 tháng 9 là sinh nhật của Ân Tô Tô, vì lý do này, hai người bạn Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù đã bàn bạc và lên kế hoạch trước một tuần để gây bất ngờ cho Ân Tô Tô.

“Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa!”

“A Tịnh, đừng làm vậy, hãy cho anh một cơ hội!”

“Cút!”

- -

Khi lời thoại cuối cùng rơi xuống, cảnh cuối cùng trong ngày của Ân Tô Tô cũng kết thúc. Cô cùng bạn diễn nam đứng im một lúc chờ đạo diễn hô “cắt“.

Không ngờ, chờ một lúc, ngọn đèn sợi đốt phía trên đầu vẫn không sáng.

Ân Tô Tô nghi hoặc, ngay khi cô không khỏi muốn nhìn lại, một chiếc bánh sinh nhật ba tầng đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

“Chúc mừng sinh nhật!” Toàn bộ đoàn phim xuất hiện phía sau cô và hét toáng lên.

Ân Tô Tô ngạc nhiên che miệng và quay lại, đôi mắt bị cảnh tượng trước mắt làm cho cảm động đến hốc mắt ươn ướt.

Lương Tịnh đứng trước đám đông đang cầm bánh, bên trái và bên phải của cô ấy là Trần Chí Sinh và Hứa Tiểu Phù cầm bó hoa, phía sau cô ấy là các đồng nghiệp cầm cây gậy phát sáng và cây thần tiên. Mọi người đều mỉm cười, tràn ngập những lời chúc phúc chân thành.

“Say bye bye mọi ưu phiền, say hi hi tất cả niềm vui!” Mọi người đồng thanh hát, cả hiện trường ồ lên cười.

Khi bài hát kết thúc, Ân Tô Tô chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại ước nguyện sinh nhật năm mới trước ngọn nến.

Sau khi tổ chức sinh nhật và ăn xong bánh kem, một số diễn viên trẻ thường chơi với Ân Tô Tô bắt đầu gây ồn ào, yêu cầu chủ tiệc mời mọi người đi KTV.

Ân Tô Tô không từ chối mà sảng khoái bảo họ tìm một chỗ, sau đó cô nắm tay Lương Tịnh, lặng lẽ kéo cô ấy sang một bên.

Ân Tô Tô vẫn còn lớp trang điểm của cảnh quay, thì thầm: “Chị, đợi lát nữa em chuyển khoản WeChat cho chị, tối nay chị dẫn mọi người đi chơi đi.”

“Hôm nay không phải sinh nhật của chị, chị dẫn cái gì.” Lương Tịnh khó hiểu, “Em vội đi đâu vậy?”

Ân Tô Tô nói: “Về nhà.”

Lương Tịnh:?

Ân Tô Tô mỉm cười với cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Phí Nghi Chu vẫn đang đợi em, em phải về tìm anh ấy.”

Lương Tịnh: “...”

Ân Tô Tô nói xong, cô phớt lờ vẻ ngạc nhiên và hoài nghi của Lương Tịnh, ôm cô ấy một cái rồi quay đi.

Nhìn thấy bạn mình thay quần áo lao về nhà “tìm chồng” mà không hề tẩy trang, Lương Tịnh mở to mắt, hoàn toàn bối rối.

*

Chiếc Maybach lái ra khỏi phim trường và hướng về khu mới phía Nam.



Hai mươi phút sau khi Ân Tô Tô lên xe, điện thoại trong túi xách của cô rung lên, cô nhìn ID người gọi thì thấy là Lương Tịnh nên trả lời cuộc gọi.

“A lô chị.” Ân Tô Tô cười gọi.

“Đoàn phim muốn đến KTV chị đã dẫn đi rồi, chơi rất vui.” Lương Tịnh bước ra khỏi phòng riêng và đi vào toilet để gọi điện, nhưng xung quanh vẫn có chút ồn ào. Nói xong, cô ấy hít một hơi thật sâu, dừng lại vài giây mới ép ra câu tiếp theo, “Chị vừa nghe Tiểu Phù nói, em nghiêm túc với người đó?”

Ân Tô Tô im lặng một lúc rồi trả lời: “Đúng vậy.”

“...” Bên phía KTV, Lương Tịnh tức giận cười lớn trước câu trả lời thẳng thắn và ngắn gọn của cô. Lương Tịnh nhỏ giọng chửi rủa, đi đi lại lại dọc hành lang toilet, cố gắng ổn định cảm xúc, ngăn cản lời nói của mình quá mãnh liệt, “Ân Tô Tô, chị đã nhắc nhở em bao nhiêu lần rồi? Sao em không nhớ? Sao không nghe lọt tai hả!”

“Em nhớ rất rõ lời của chị.” Ân Tô Tô bình tĩnh nói, “Nhưng nếu một người có thể kiểm soát trái tim của mình thì không còn là con người nữa.”

Lương Tịnh hận sắt không thành thép, nhưng cô ấy cảm thấy đau lòng hơn, giận dữ nói: “Anh ta đã dùng thủ đoạn gì? Pháo hoa trên biển? Trì hoãn chuyến công tác? Trời ơi, bảo bối của chị, em hai mươi mấy tuổi rồi, không phải là một đứa trẻ. Trong vòng tròn ngần ấy năm, em đã thấy con nhà giàu nào thể hiện tình yêu chân thành với một ngôi sao nữ chưa? Em đánh cược không nổi, cũng chơi không nổi đâu.”

Ân Tô Tô nói: “Em biết. Em đã suy nghĩ rất kỹ.”

Lương Tịnh bực bội lớn tiếng: “Em nghĩ kỹ cái gì?”

“Cùng lắm cũng chỉ là tình yêu nhất định phải chia tay, không có gì mà không thể nói.” Ân Tô Tô nhẹ nhàng nói, “Đây là lần đầu tiên trong đời em rung động, em không muốn bỏ lỡ.”

Lương Tịnh: “Em...”

“Được rồi, em biết chị quan tâm đến em, cũng biết chị thật lòng tốt với em. Nhưng chị cũng nói rồi đó, em hai mươi mấy tuổi rồi, em có thể tự mình lựa chọn, cũng có thể chịu trách nhiệm về quyết định của mình.” Ân Tô Tô bĩu môi và hôn gió với Lương Tịnh trong không khí, “Vậy thôi, em cúp đây.”

Một tiếng “tút” to và rõ ràng phát ra từ ống nghe, Lương Tịnh không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

*

Phí trạch khu Nam Tân, phòng cờ trên tầng hai.

Trong phòng không có đèn, ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ là nguồn sáng duy nhất.

Vẻ mặt Phí Nghi Chu nhàn nhạt ngồi trước bàn cờ, cầm một quân trắng trong cốc cờ lên, suy nghĩ một lát, anh cầm quân đen lên.

Một lúc lâu sau, cặp song sinh đen trắng hình thành thế giằng co.

Anh im lặng lật quân cờ trong giây lát, đang định bày ván thì nghe thấy trước sân có động tĩnh, hình như có tiếng ô tô đang chạy tới.

Phí Nghi Chu đặt quân cờ lại vào trong cốc, giữ ván cờ như cũ, đứng dậy rời khỏi phòng cờ.

Đi xuống cầu thang đến tầng một, vừa bước ra khỏi cửa, bóng người trước mặt đong đua, một cơn gió mang theo cái lạnh buổi tối và một chút hương thơm ngọt ngào ập vào mặt.

Ân Tô Tô bước đi vội vàng không để ý đến người đang đứng ở cửa, cô lao tới đón anh, bất ngờ va phải anh.

Trán cô đập vào ngực anh, phát ra một tiếng “bụp” nghèn nghẹt.

“...” Ân Tô Tô đau đớn, xoa đầu, hít một hơi khí lạnh và rên rỉ.

“Trở về nhà của mình không cần gấp làm gì.” Phí Nghi Chu đưa tay bảo vệ eo cô, hơi nhíu mày, cúi đầu xem xét vầng trán đỏ bừng của cô một lúc. Trong giọng điệu của anh không hề có chút trách móc nào, chỉ có một chút đau lòng khó phát hiện, “Sao lại đi nhanh như vậy?”

“Hôm nay đoàn phim đã giúp tôi tổ chức sinh nhật. Tất cả chúng tôi đều ăn bánh và hát chúc mừng sinh nhật, chậm trễ một chút thời gian.” Mặt Ân Tô Tô hơi nóng, cô ngước đôi mắt sáng lên nhìn anh và chân thành nói: “Anh hoãn lại việc khởi hành cùng tôi đón sinh nhật rồi, tôi muốn quay lại sớm để có thể ở bên anh một lúc.”

Nghe vậy, anh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào vầng trán đỏ bừng của cô, không chút để ý hỏi: “Đây là tâm lý trách nhiệm hay là tâm lý biết ơn?”

Ân Tô Tô im lặng, thấp giọng lẩm bẩm: “Cũng không phức tạp như vậy. Chỉ là mong muốn đơn giản được ở bên anh một lúc thôi.”

Phí Nghi Chu nhếch khóe môi một cách tinh tế và lịch sự, nắm tay cô dẫn cô đi qua cửa.

Bữa tối là món Trung Hoa do đầu bếp riêng tại nhà chế biến, bao gồm món Sơn Đông, Quảng Đông và một ít món Tứ Xuyên, rất đa dạng và phong phú nhưng tất cả đều tuân theo nguyên tắc ăn uống thông thường của cô là ít dầu, ít muối và ít carbohydrate.

Ăn xong, Ân Tô Tô chạm vào cái bụng hơi căng của mình, nhìn anh qua bàn ăn, có chút lo lắng nói: “Bữa tối đã phong phú như vậy rồi, chắc anh không có chuẩn bị thêm bánh kem nữa phải không?”

“Đã chuẩn bị sẵn rồi.” Phí Nghi Chu mỉm cười với cô, “Nhưng nếu không ăn được thì có thể để đó.”

“Vậy để đó đi.” Ân Tô Tô mỉm cười hối lỗi với anh, “Vừa rồi tôi đã ăn bánh kem ở trường quay rồi, bây giờ trở về lại ăn như vậy, thực sự không ăn nổi.”

Phí Nghi Chu hỏi: “Vậy có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Ân Tô Tô chớp mắt, “Ở trong sân này sao?”

Phí Nghi Chu nhẹ nhàng cười nói: “Từ khi kết hôn, anh và em đều bận rộn, chưa có cơ hội dẫn em đi thăm quan, tối nay chính là thời điểm thích hợp để bù đắp.”

“Được.” Ân Tô Tô gật đầu.

Vào ngày đầu tiên của tháng Chín, bao quanh bởi đồng cỏ xanh vàng, vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời đêm, khắp nơi trong trẻo và tĩnh lặng.

Ân Tô Tô lặng lẽ đi bên cạnh Phí Nghi Chu, sau đó hơi quay đầu lại và lặng lẽ liếc nhìn anh.

Ánh trăng lạnh lẽo, anh cũng vậy, cả người anh có vẻ thoải mái và thản nhiên. Về đường nét, xương trán nối với sống mũi cao thẳng xuyên qua chân núi, xuống chút nữa là đôi môi mỏng khỏe mạnh.

Trước đây Ân Tô Tô đã quan sát thấy môi của Phí Nghi Chu giống với cô, màu môi nhạt và lớp phấn như sương.

Điểm khác biệt là trên khuôn mặt cô, màu môi này trông thanh tú, mềm mại nhưng trên khuôn mặt anh lại chỉ khiến người ta cảm thấy cao quý và thuần khiết.

Cô nhìn anh, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Cô thích anh.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, khi chợt tỉnh lại thì đã quá muộn để kiềm chế tình hình. Loại rung động này mãnh liệt đến nỗi nó lan tràn không thể kiềm chế trong trái tim cô, thấm vào tứ chi, xương và linh hồn cô, như thể đã hòa nhập vào xương cô.

Đã từng rất bài xích, sợ mình bị cám dỗ, sợ mình sẽ sa ngã.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy yêu một người đàn ông như vậy, bị anh cám dỗ, bị anh ám ảnh cũng không có gì sai.

Cô thậm chí còn cảm thấy tự hào, vì ít nhất trong giây phút này, anh là chồng cô, thuộc về cô.

Cơn sóng dâng trào trong lòng cô không thể nguôi ngoai, Ân Tô Tô nhìn người đàn ông bên cạnh đang bị ánh trăng lén hôn, trong lòng chợt cảm thấy ghen tị.

Trong đầu nảy ra một ý nghĩ, nhưng vì không thể kiểm soát được bản thân nên cô đã hành động như một điều đương nhiên vào giây phút tiếp theo.

Cô đưa tay ra, lấy hết can đảm lợi dụng cảm giác đó, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo anh.

“...” Phí Nghi Chu cảm giác được cái gì, có chút khó hiểu, cúi đầu nhìn Ân Tô Tô.

Khuôn mặt lạnh lạnh của cô phủ đầy mây đỏ, cô nhìn anh từ dưới lên trên, đột nhiên duỗi một ngón tay thon dài ra, nhẹ ngoắc anh, thật sáng chói.

Ân Tô Tô nhẹ nhàng nói với anh: “Anh lại gần đây một chút.”

Không từ chối mọi yêu cầu của cô đã trở thành thói quen của Phí Nghi Chu dạo gần đây, cũng là sự dịu dàng đặc biệt của anh đối với cô. Anh cúi xuống, tiến lại gần cô.

Khoảng cách rút ngắn lại.

Hai người gần nhau đến mức cô có thể ngẩng đầu lên và hôn anh.

Thình thịch thình thịch thình thịch.

Ân Tô Tô nghe thấy tim mình đập dữ dội.

Một, hai, ba.

Cô thầm đếm trong đầu, khi ánh mắt cô lại lần nữa trực diện với tầm mắt anh, cô thầm hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi, vươn tay phải ôm cổ anh, đột nhiên nhón chân hôn anh.

Không ngờ nụ hôn của cô vì quá căng thẳng, đòn tấn công quá dữ dội, môi cô vừa chạm vào môi anh, cô đã trượt chân đứng không vững, bất ngờ chúi về phía trước.

Trái tim Ân Tô Tô thắt lại, cô dùng cả hai tay nắm lấy âu phục lạnh lẽo của anh, nghĩ rằng anh sẽ đỡ cô. Không ngờ trong mắt anh lại nở nụ cười lười biếng, anh ôm cô ngả người ra sau.

Ánh trăng chiếu sáng con đường mòn, bãi cỏ mềm mại yên tĩnh.

Anh an phận làm một miếng thịt hình người, ở bên dưới đó, Ân Tô Tô ngã xuống mà không hề đau đớn.

Anh vòng tay qua eo cô, cô ôm chặt lấy cổ anh, nhắm mắt lại, lần đầu chủ động thống trị hôn anh say đắm trong đêm trong trẻo và mù mịt này.

Một lúc sau, cô buông môi anh ra, áp má nóng hổi vào ngực anh, miệng nhỏ hít một hơi.

Nhìn đâu cũng thấy bướm đậu trên những bông hoa vô danh trong màn đêm mờ ảo, chớp mắt lại bay đi.

Phí Nghi Chu lặng yên nằm trên bãi cỏ, dùng lòng bàn tay chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve cô, trầm giọng nói, có chút khàn khàn: “Hôm nay em nhiệt tình quá.”

Nhịp tim của Ân Tô Tô vẫn rất nhanh, nhưng cô không muốn anh phát hiện ra bí mật của mình, cô chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu gợi cảm của anh, hỏi anh: “Ngày mai bay lúc mấy giờ?”

“Tám giờ sáng.” Môi Phí Nghi Chu chạm vào vầng trán gầy của cô, hỏi: “Sao thế?”

Tám giờ sáng... quá sớm.

Mặt Ân Tô Tô đỏ như lửa, nhịp tim càng lúc càng nhanh, trong chốc lát, cô ôm cổ anh, nhướng mi nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm và trầm tĩnh đó rồi nói: “A Ngưng, khi anh trở về em sẽ tặng anh một món quà chịu không?”

Phí Nghi Chu nhìn cô thật sâu, nhẹ giọng hỏi: “Quà gì?”

Cô hôn lên tai anh, lấy hết can đảm nói nhẹ nhàng: “Một món quà quý giá nhất của em.”

*****

Editor: Anh chị đợi em bưng lễ đường tới liền, cuối cùng không phụ mong đợi ba Phí

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tô Tô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook