Tô Tô

Chương 36: Ngủ chung một giường

Nhược Thủy Thiên Lưu

06/02/2024

Edit+beta: LQNN203

"Phí Nghi Chu..."

Khi Ân Tô Tô nói ra, do quá hoảng sợ và xấu hổ nên lời nói không còn mạch lạc, âm cuối cũng có phần rung, lộ ra cảm giác mong manh, vụn vỡ.

Cô thực sự sợ.

Cô nhớ cách đây không lâu anh đã nói thư phòng này tuyệt đối là không gian riêng tư của anh, không ai được vào nếu không có sự cho phép của anh.

Nói cách khác, lúc này cô không có đường lên trời cũng không có đường xuống đất, chỉ có thể để anh muốn làm gì thì làm.

Anh gần cô đến mức thậm chí có thể ngửi thấy hơi thở lạnh lẽo của anh giữa môi và răng anh.

Ân Tô Tô sợ khoảng cách này đến mức ngả người ra sau, cố gắng trốn theo phản xạ.

Nhưng cánh tay quanh eo cô mảnh khảnh và mạnh mẽ, dễ dàng khống chế cô, sự vùng vẫy của cô dường như vô ích, chỉ thụ động ép mình lại gần anh hơn.

Hoảng sợ ngước mắt lên, nhìn rõ ánh mắt của người đàn ông đang ở rất gần mình.

Ân Tô Tô lúc này choáng váng.

Trước đây Phí Nghi Chu luôn để lại cho cô ấn tượng cao quý, đôi mắt trong trẻo như dòng suối trên núi, sự hỗn loạn của phàm trần không liên quan gì đến anh, mọi ham muốn và xao lãng cũng không liên quan với anh, sạch sẽ đến mức không một hạt bụi nhỏ vấy bẩn.

Nhưng vào lúc này, màu sắc của đôi mắt kia lại sâu không thấy đáy, giống như hai cái giếng giữa vực sâu, chứa đựng bão tố, sóng thần.

Vài giây chìm đắm trong suy nghĩ, một ý nghĩ khủng khiếp hiện lên trong đầu Ân Tô Tô.

Người đàn ông này đã rơi vào ma đạo.

Cách anh nhìn cô trực tiếp như vậy, rõ ràng và nóng bỏng, như thể cô sẽ bị ánh mắt anh đốt thành tro trong giây tiếp theo.

"Phí Nghi Chu." Thật sự không còn cách nào khác, Ân Tô Tô chỉ có thể gọi lại tên anh, cố gắng bình tĩnh thấp giọng nói: "Anh mau thả tôi ra."

Nhưng người con trai cả không những không làm theo, mà còn siết chặt ngón tay, ôm cô chặt hơn, chất vải vest vừa lạnh vừa mềm mại cọ xát vào sườn xám của cô, miêu tả những đường cong duyên dáng và gợi cảm của cô.

"Có vẻ như Ân tiểu thư hơi có bệnh hay quên." Đối lập hoàn toàn với ngôn ngữ cơ thể kỳ lạ của cô, Phí Nghi Chu cụp mắt nhìn cô chằm chằm, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười trên mặt thoải mái mà lười biếng, "Mức độ tiếp xúc này em đã cùng tôi luyện tập rất nhiều lần, sao lại hoảng hốt như vậy?"

Mặt Ân Tô Tô đỏ như quả cà chua chín, nghe xong không biết nên cười hay nên khóc, cô tức giận trả lời: "Trước đây luyện tập là để đối phó phân đoạn gặp mặt trưởng bối của anh, bây giờ đã an toàn vượt qua bài kiểm tra, không cần nữa."

Phí Nghi Chu nhướng mày: "Ai nói với em chỉ để đối phó phân đoạn đó?"

Lông mày Ân Tô Tô xoắn lại thành một nút.

Sau đó nghe Phí Nghi Chu nói: "Trước đây chúng ta đã nắm tay, ôm và tiếp xúc thân thể, tất cả là để giúp em thích nghi tốt hơn với thân phận của mình là bà Phí. Gặp trưởng bối không phải là kỳ thi cuối cùng của khóa học này, mà là khởi đầu."

Khởi đầu? Đôi mắt đen trong suốt của Ân Tô Tô mở to, cô ngạc nhiên hỏi: "Ý anh là?"

Đầu ngón tay dừng ở tim cô của Phí Nghi Chu trượt lên trên, nhẹ nhàng nắm chiếc khuyên tai nạm ngọc của cô, nhẹ nhàng trả lời: "Có nghĩa là chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo sau khi nắm tay và ôm."

Ân Tô Tô không hỏi Phí Nghi Chu bước tiếp theo trong miệng anh là gì, trên thực tế, cô đã đoán được anh muốn gì.

Nhịp tim của cô ngày càng nhanh hơn.

Trong tình huống này không thể không hoảng sợ. Nhưng Ân Tô Tô đã bí mật hít một hơi thật sâu, vắt óc buộc mình phải bình tĩnh lại, cố nghĩ cách trốn thoát.

Bản năng và lẽ thường của phụ nữ mách bảo cô rằng vào thời điểm này, đàn ông giống như củi khô đã được vẩy dầu, dễ dàng bốc cháy.

Cô càng chống cự và không vâng lời thì anh càng ít có khả năng bỏ qua.

Sư tử và mèo thực chất là cùng một loại động vật, ăn mềm chứ không ăn cứng, đôi khi nếu thuận lợi vuốt ve bộ lông của chúng có thể sẽ dẫn đến hiệu quả không ngờ?

Nghĩ như vậy, Ân Tô Tô ngay lập tức nghĩ ra chiến lược trì hoãn. Lông mi của cô cụp xuống, đại não đang hoạt động rất nhanh khi cô soạn bản thảo trong đầu. Chỉ trong vài giây, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi từ hoảng sợ ban đầu sang nụ cười giả tạo chào đón nhưng từ chối.

"Ai ya, tôi còn tưởng ngài muốn làm gì đó." Đột nhiên, Ân Tô Tô dùng giọng nói ngọt ngào hờn dỗi, giọng điệu mềm mại không thể tả, xuyên thấu vào xương cốt người.

Đối diện, Phí Nghi Chu cũng nhận ra sự thay đổi đột ngột của cô, hơi giật mình, mí mắt cụp xuống nhìn chằm chằm vào cô, lông mày hơi nhướng lên, tỏ vẻ khó hiểu.

Chỉ Ân Tô Tô biết cô lo lắng đến mức gần như nôn mửa. May mắn cô là một diễn viên giỏi tốt nghiệp chính quy của mọi nhà và đã đi làm được 5 năm, có tố chất chuyên môn xuất sắc, đối mặt với ánh mắt thiêu đốt của kim chủ đại lão, biểu diễn ngẫu hứng không thành vấn đề.

Coi như kỳ thi cuối kỳ ở trường đại học vậy!

Ân Tô Tô mỉm cười ngọt ngào, hai bàn tay vốn đặt trên bàn để đỡ cơ thể cô hơi giơ lên, lấy hết can đảm của mình, tay trái nhẹ nhàng móc cà vạt của Phí Nghi Chu, tay phải không nặng không nhẹ đánh anh một chút, mạnh mẽ lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không phải chỉ chút chuyện này thôi sao. Anh gấp gì chứ, vừa tới liền muốn play trong thư phòng?"

Phí Nghi Chu: "..."

Phí Nghi Chu nhìn cô, lông mày vô thức nhướng lên cao hơn một tấc, thấy cô diễn rất nhập tâm khó có thể phá đám nên anh cũng hợp tác như một quý ông. Anh bình tĩnh hỏi: "Ân tiểu thư còn nghiên cứu về phương diện này?"

Một giọt mồ hôi lạnh lớn trượt xuống trán Ân Tô Tô, nghĩ thầm từ nhỏ cô chưa từng có bạn trai, đóng góp lớn nhất của cô trong 5 năm kể từ khi ra mắt chính là cảnh hôn, có thể có nghiên cứu cái quỷ gì.

Nhưng bây giờ câu chuyện đã đến nước này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục.

Sau khi nghe Phí Nghi Chu nói, Ân Tô Tô hơi nhếch lên khóe miệng, nở một nụ cười thờ ơ, cô dùng đầu ngón tay trắng sứ của mình lần theo những đường sẫm màu trên cà vạt của anh, nói: "Không nói tới nghiên cứu, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, chút ám chỉ này nếu tôi cũng không hiểu thì là giả ngu hoặc là giả ngây thơ."

Các đường nét trên khuôn mặt của cô rất sắc nét, trong sáng lại có quyến rũ, đặc biệt là khi mặc chiếc sườn xám cổ điển Thượng Hải xưa, nở nụ cười quyến rũ như vậy, xinh đẹp như một yêu tinh nữ.

Phí Nghi Chu bị nụ cười làm lóa mắt, mắt hơi tối sầm, anh dùng tay trái nắm ngón tay cô đang trêu đùa cà vạt của mình, vòng tay ôm lấy eo thon của cô nâng lên, thực sự bế cô trực tiếp lên bàn làm việc.

Cảm giác không trọng lượng ập đến đột ngột khiến Ân Tô Tô giật mình, vô thức đưa tay ôm lấy cổ anh.

Anh thoải mái đón nhận cái ôm của cô, môi chậm rãi ghé sát vào tai cô, quyến luyến hỏi: "Nếu không muốn ở đây vậy em có kiến nghị tốt nào?"

Không biết vô tình hay cố ý, hơi thở của người đàn ông này trong trẻo và mát lạnh quét qua tóc mái ở thái dương cô, mỗi lần đôi môi mỏng của anh mở ra đóng lại đều gần như chạm vào dái tai cô, khiến Ân Tô Tô cảm thấy hoảng loạn trong lòng.

Lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô không muốn giống như một con mèo con hay chó con bị người ta đùa giỡn, bướng bỉnh không chịu nhận thua. Cho nên không lùi mà tiến, ngẩng cao khuôn mặt trắng như tuyết, cũng đưa đôi môi đỏ mọng đến gần tai anh.

Ân Tô Tô bắt chước cách nói chuyện của Phí Nghi Chu với cô.

Trả lời bằng giọng điệu: "Dù sao thứ Hai chúng ta cũng phải đi lãnh chứng, đến lúc đó sẽ là một cặp vợ chồng hợp pháp. Dù tiên sinh muốn làm gì đi chăng nữa, không phải đều danh chính ngôn thuận sao?"

Phí Nghi Chu nghiêng đầu nhìn cô, "Vậy nếu tôi nói với em, hôm nay tôi nhất định muốn em thì sao."

Đối mặt với đôi mắt sâu không đáy đó, Ân Tô Tô nuốt khan, tim đập thình thịch nhưng bề ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh.

Một lúc sau, cô nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt rồi mở ra trong ba giây, như muốn tự cổ vũ bản thân lại như thể cô đang thực hiện một kiểu xây dựng tâm lý căng thẳng và khó khăn nào đó cho chính mình.

Khoảnh khắc tiếp theo, rất đột ngột.

Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve quai hàm góc cạnh nhưng không căng chặt của anh, đôi môi đỏ mọng áp sát, hôn anh như chuồn chuồn lướt nước.

Hiển nhiên, chiêu này nằm ngoài dự liệu của Phí Nghi Chu.

Trong mắt anh nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc, bàn tay đang ôm lấy vòng eo thon gọn của cô theo phản xạ siết chặt thêm vài phân.

Ân Tô Tô không nhận thấy sự kỳ lạ của người đàn ông này từ những chi tiết nhỏ nhất.

Sau khi hôn cằm anh, cô rời môi, sau đó cười trêu chọc, trả lời: "Chồng sắp cưới thân mến, một chiếc Pagani không đủ để em cùng anh yêu đương vụng trộm ở đây. Nhiều nhất chỉ có thể có được bây nhiêu đây thôi."

Phí Nghi Chu ôm Ân Tô Tô, bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt thờ ơ không lộ cảm xúc.

Nhưng trong lòng lại có chút ảo não và tự giễu.

Nói đến hơi buồn cười. Con trai cả của Phí gia, người được giáo dục cẩn thận và nghiêm khắc nhất, là người nắm quyền trù tính mọi việc của Phí thị, một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi, lại không thể chịu nổi sự câu dẫn thô thiển và vụng về của một cô gái nhỏ.

Trên thực tế, Phí Nghi Chu thực sự không muốn làm gì Ân Tô Tô khi đưa cô đến thư phòng vào tối nay.

Những gì anh làm vừa rồi chỉ là giả vờ dọa cô, mong thấy cô đỏ mặt xấu hổ. Cô tự cho là thông minh ra vẻ diễn kịch với anh, còn anh cũng kiên nhẫn chơi cờ với cô.

Anh không ngờ ở cuối ván cờ, nụ hôn có lệ của cô lên cằm anh lại thực sự khiến anh thất bại, suýt nữa mất kiểm soát.

Sau khi Ân Tô Tô cẩn thận nhìn anh vài giây, Phí Nghi Chu nhắm mắt lại, cuối cùng bình tĩnh và kiềm chế rời mắt khỏi anh, nhìn đi chỗ khác.

Đồng thời, anh thả lỏng ngón tay, buông cô ra.

Không thể thân mật chạm vào làn da của cô, hô hấp cùng đan xen với cô. Trong lòng Phí Nghi Chu lạnh lùng cảnh cáo mình.

Lực hấp dẫn của cô đối với anh quá mạnh.

Anh ôm cô lâu hơn một chút nữa, không chắc mình có thể nhịn được nữa hay không.

Một khi khả năng tự chủ của anh bị mất đi, lý trí bị phá vỡ, Phí Nghi Chu thậm chí không dám nghĩ tới việc anh sẽ làm những điều điên rồ gì với cô.

Bên kia, khi Ân Tô Tô nhìn thấy anh buông cô ra, cô còn tưởng đại lão này đã chấp nhận đề nghị của cô, thầm vui mừng, trong lòng cũng thầm tán thưởng mình nhanh trí.



Sau khi có thể trốn thoát, cô nhanh chóng lùi lại ba bước tại chỗ, mở ra khoảng cách mà cô cho là an toàn với Phí Nghi Chu. Sau đó vuốt tóc, chỉnh lại quần áo, hắng giọng, giả vờ dùng giọng điệu bình thường nhất nói: "Tôi thấy phòng này của anh không có gì phải dọn, chúng ta ra ngoài đi, nếu không ông nội Phí và chú dì sợ sẽ nói tôi không hiểu lễ nghĩa."

Không ngờ, Thái tử gia làm ngơ trước lời nói của cô.

Vẻ mặt trên mặt Phí Nghi Chu lãnh đạm và bình tĩnh, không trả lời cũng không lên tiếng, vòng qua cô, đi thẳng đến giá sách gỗ phía sau bàn làm việc, đứng ở đó.

Ân Tô Tô nghi hoặc nhướng mày.

Trước khi nêu câu hỏi mới, lại thấy đại công tử giơ tay phải, lấy ra ba hộp hồ sơ từ ngăn cuối cùng hàng thứ ba của giá sách rồi đặt lên bàn.

Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, mở một hộp hồ sơ ra kiểm tra, không ngước mắt lên mà nói: "Đến đây."

Sau khi nói xong, Ân Tô Tô vô thức liếc nhìn xung quanh.

Không có người thứ ba trong thư phòng. Không còn nghi ngờ gì nữa, lời này là nhằm vào cô.

Kim chủ ba ba đã ra lệnh, không nghệ sĩ nhỏ nào dám trái lệnh. Cô rất thức thời không hỏi nhiều, chỉ cầm giẻ lau trên bàn đi tới, đến chỗ Phí Nghi Chu cười ngoan ngoãn nói: "Ngài cứ phân phó."

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Lần trước tôi về nhà tổ đã sắp xếp lại toàn bộ giá sách, nhưng ba cái hộp đựng hồ sơ này vẫn chưa dọn dẹp. Đúng lúc em đã đến đây rồi, tìm chút việc cho em làm."

"Ồ." Ân Tô Tô nghe xong gật đầu, nghĩ việc sắp xếp hồ sơ cũng khó như việc dọn dẹp, chỉ có thể làm nếu có kỹ năng. Cô từng là trợ lý cho chủ nhiệm lớp khi còn học đại học, nên việc sắp xếp tài liệu không hề khó khăn.

Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô thản nhiên cầm hộp hồ sơ màu trắng gần nhất lên, vừa định mở ra, cô chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng nên dừng lại.

Cô ngập ngừng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú thoải mái của người đàn ông, ngập ngừng nói: "Anh có chắc trong này không chứa tài liệu mật nào không?"

Nếu cô vô tình tiết lộ một số bí mật thương mại thì đó không phải là vấn đề lớn sao.

Phí Nghi Chu nghe vậy, nhấc mi thản nhiên liếc nhìn cô một cái, đáp: "Em có thể phân loại bí mật kinh doanh sao?"

Ân Tô Tô đứng hình.

Phí Nghi Chu lười biếng tiếp tục: "Thật sự cho rằng tôi là người ngốc nhiều tiền coi tiền như rác?"

"..." Ký ức đã chết đột nhiên tấn công.

Ân Tô Tô: Nôn ra máu.jpg

Cô ngượng ngùng cười hai tiếng không dám nói thêm gì nữa, sau đó cúi đầu, quan tâm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tập trung chuyển từ gia chánh bán thời gian thành thư ký bán thời gian, giúp đỡ ông chủ lớn của mình sắp xếp tài liệu.

Mở hộp tài liệu, lấy tài liệu giấy tờ bên trong ra.

Ân Tô Tô xem qua từng cái một, ngạc nhiên khi thấy hộp hồ sơ này vậy mà là các phiếu điểm.

Tất cả đều bằng tiếng Anh, từ tiểu học đến trung học và đại học, tất cả đều đạt điểm A.

Ân Tô Tô chớp mắt ngạc nhiên, thầm nghĩ thế giới này thực sự không công bằng.

Làm sao một người có gia cảnh tốt và ngoại hình đẹp lại có thể có điểm số cao như vậy?

Nghĩ đến đây, không khỏi nhìn xung quanh lần nữa.

Thư phòng của Phí Nghi Chu nhìn chung rất gọn gàng. Tất cả tài liệu và sách vở đều được phân loại rõ ràng, thậm chí còn có chút nghiêm khắc về quân sự.

Mọi chi tiết về người đàn ông này đều rất đáng được xem xét kỹ lưỡng, chẳng trách anh được nhiều mỹ nhân nổi tiếng như vậy yêu thích...

Ân Tô Tô nghĩ đến câu chuyện nhỏ mà Phí Văn Mạn đã kể cho cô trong bữa tối, không khỏi lén nhìn Phí Nghi Chu.

Ngay khi cô lén nhìn lần thứ năm, vị Thái tử gia luôn giả vờ như không nhìn thấy cuối cùng cũng không thể nhịn được mà lên tiếng.

Phí Nghi Chu quay đầu nhìn cô, rất bình tĩnh nói: "Em lại tới đây chút."

Ân Tô Tô:?

Ân Tô Tô không biết anh định làm gì, cô hơi sợ nhưng vẫn làm theo, tiến lại gần và hỏi: "Làm gì vậy?"

"Không phải em luôn nhìn lén tôi sao?" Vẻ mặt Phí Nghi Chu hờ hững, "Lại gần để em nhìn kỹ hơn."

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô xấu hổ, thỉnh thoảng lại bị sự hài hước lạnh lùng của ông chủ này làm cho sửng sốt, không nói nên lời, thu mắt về, lặng lẽ tiếp tục công việc của mình.

Không lâu sau, một chiếc hộp đã được sắp xếp, Ân Tô Tô lại rất tự giác cầm chiếc thứ hai lên.

Điều cô không ngờ tới là nắp hộp hồ sơ không đóng chặt, vừa cầm lên, nắp hộp tự động mở ra, đồ bên trong rơi vãi khắp sàn, có tài liệu, tiền xu kỷ niệm, và nhiều đồ vật nhỏ đủ kiểu dáng.

Ân Tô Tô 囧, vừa nói ngượng ngùng xin lỗi vừa nhanh chóng cúi xuống vội vàng nhặt lại mọi thứ.

Đầu ngón tay vừa chạm vào một tờ giấy A4, khóe mắt nhìn thấy một vật nhỏ nằm dưới chân bàn, mập mạp trắng như tuyết đến mức nhìn thoáng qua khó có thể biết đó là vật gì.

Ân Tô Tô không suy nghĩ nhiều, cùng nhặt đồ lên, đứng thẳng, mở tay ra nhìn.

Mắt chợt lóe lên kinh ngạc.

"Thứ... thứ này." Ân Tô Tô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phí Nghi Chu, bởi vì quá kinh ngạc nên lời nói thậm chí có chút lạc điệu, "Anh lấy thứ này ở đâu ra?"

Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với nỗi kinh hoàng của Ân Tô Tô, Phí Nghi Chu chỉ hơi nhướng mày sau khi nhìn thấy thứ trong tay cô, giữa hai lông mày không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Phí Nghi Chu bình tĩnh trả lời: "Tiểu lục thích làm đồ thủ công, đây là búp bê cầu nắng bằng đất sét do con bé làm."

Nói xong, anh đầy ẩn ý đánh giá vẻ mặt cô, thản nhiên nói thêm: "Sao vậy?"

"Ý anh, đây là tiểu thư Phí Văn Mạn làm?" Ân Tô Tô cau mày, như thể cô dè dặt trước lời nói của anh, nửa tin nửa ngờ.

Phí Nghi Chu gật đầu: "Đúng vậy."

"Được rồi..." Thấy anh chắc chắn như vậy, Ân Tô Tô cười cứng ngắc và đặt con búp bê đất sét trên tay lại trên bàn. Im lặng một lúc, mới có chút ngượng ngùng giải thích câu hỏi đột ngột hung hãn của mình: "Tôi cũng thích làm búp bê đất sét, trước đây tôi cũng từng làm một ít để làm quà. Kích thước và hình dáng của con búp bê này cũng giống như con tôi làm trước đây, lúc nãy tôi còn tưởng đây là tôi làm."

Phí Nghi Chu: "Tiểu lục còn có rất nhiều đồ thủ công, em thích thì lát nữa bảo con bé tặng em một cái."

Ân Tô Tô 囧, tự hỏi liệu anh có nghĩ cô đang bịa đặt lung tung hay không, đổi cách thức để xin lục tiểu thư một con búp bê đất sét. Vì thế vội vàng xua tay từ chối: "Không cần không cần, ở nhà tôi có nhiều lắm."

Vừa nói vừa sắp xếp hộp hồ sơ.

Vài phút sau, ba hộp hồ sơ cuối cùng cũng được sắp xếp xong, Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu cùng nhau rời khỏi thư phòng và quay trở lại tầng một theo cầu thang bộ.

Cũng trùng hợp.

Vừa bước ra khỏi cửa đã gặp một cô gái cao ráo và xinh đẹp.

"Anh cả, Tô Tô." Phí Văn Mạn ôm trong lòng một con mèo Alash mập mạp, mỉm cười chào đón hai người, hơi kinh ngạc: "Tối nay hai người không ở lại đây sao?"

"Không được." Phí Nghi Chu nói: "Công việc của chị dâu em khá bận rộn, ở lại đây quá xa thành phố, không tiện."

"Hiểu rồi ạ." Phí Văn Mạn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Cặp đôi sắp cưới đương nhiên phải có đủ sự thân mật trước mặt người khác. Phí Nghi Chu đang nói, hai tay tự nhiên ôm lấy vòng eo thon thả của Ân Tô Tô, hai người sóng vai nhau đi về phía trước vài bước, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền dừng lại.

Anh quay lại nói với Phí Văn Mạn: "Đúng rồi, chị dâu của em cũng thích làm đồ thủ công, vừa nãy còn khen với anh búp bê đất sét em làm rất đáng yêu."

Phí Văn Mạn nghe xong lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đôi mắt sáng lấp lánh: "Thật sao? Tô Tô, chị cũng thích làm búp bê đất sét à?"

Nhìn thấy phản ứng của Phí Văn Mạn, Ân Tô Tô cuối cùng cũng xua tan nghi ngờ cuối cùng trong lòng, mỉm cười đáp: "Chỉ là chút sở thích thôi."

"Vậy tốt quá."

Vòng tròn xã hội của Phí Văn Mạn đều là đại tiểu thư như cô ấy, thiên kim nhà giàu tiền xài không hết, những người trẻ hơn thì đam mê trang sức cao cấp và túi xách sang trọng, hoặc mua ngôi sao* đặt tên thần tượng của mình. Những người lớn tuổi hơn thì thích theo đuổi nghệ thuật tao nhã và mua đồ cổ, nhưng rất ít người quan tâm đến đất sét thủ công rẻ tiền và tốn thời gian.

*Fan hâm mộ sẽ bỏ tiền mua thẳng một ngôi sao có tọa độ nào đó trong không gian và đặt tên cho ngôi sao đó bằng tên của thần tượng nhà mình nhằm ủng hộ thần tượng.

Cuối cùng cũng gặp được người cùng lứa chung chí hướng, lục tiểu thư ngạc nhiên, xúc động và vui mừng khôn xiết, cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra trước mặt Ân Tô Tô, vui vẻ nói: "Nào Tô Tô, chúng ta thêm WeChat đi, mọi người đều là người yêu thích đồ thủ công, sau này thảo luận nhiều hơn nhé."

Những người cùng chí hướng ăn nhịp ngay lập tức. Ân Tô Tô cung kính không bằng tuân mệnh, mỉm cười đáp lại: "Được."

*

Chuyến đi gặp trưởng bối của Ân Tô Tô cuối cùng đã kết thúc thành công khi cô và cô Phí lục tiểu thư thêm nhau trên WeChat và trở thành bạn bè WeChat của nhau.

Trước khi trở về, Phí Nghi Chu vốn dĩ đề nghị chở Ân Tô Tô về nhà trên chiếc Pagani, nhưng Ân Tô Tô kiên quyết từ chối.

Cô nói một cách nghiêm túc: "Căn hộ của tôi chỉ có một gara. Nếu tôi lái chiếc xe này về thì CLA của tôi sẽ ra sao? Tôi không thể vứt nó ngoài đường được."



Cần cù tiết kiệm là đức tính truyền thống của dân tộc Trung Hoa, không thể phạm tội xa hoa lãng phí.

Phí Nghi Chu không còn cách nào khác đành phải lui mà cầu tiếp với tiểu thư Ân Tô Tô bướng bỉnh, nói: "Vậy em lái chiếc CLA của mình đi trước, còn chiếc Pagani sẽ đưa về chỗ tôi trước."

Ân Tô Tô ban đầu muốn gật đầu đồng ý, nhưng sau đó suy nghĩ của cô thay đổi, lại phát hiện ra một vấn đề mới.

Vì vậy do dự thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng... nói thế nào nhỉ. Tuy rằng, để tôi nhấn mạnh nhé, tôi chắc chắn không tham lam chiếc xe này của anh. Chỉ là chúng ta rốt cuộc không ký bất kỳ thỏa thuận nào về chiếc xe này, anh lái về trước, lỡ sau này anh hối hận không đưa cho tôi thì sao?"

Phí Nghi Chu nghe vậy muốn bật cười, nhưng lại bất lực không nói nên lời, bình tĩnh trả lời cô: "Thứ Hai chúng ta sẽ đi công chứng kết hôn, nhận được giấy chứng nhận, đương nhiên em cũng sẽ chuyển đến chỗ ở của tôi. Sống chung một mái nhà, còn sợ tôi quỵt sao?"

Ân Tô Tô hơi giật mình, buột miệng: "Sau khi lãnh chứng tôi còn phải chuyển đến chỗ của anh á?"

Phí Nghi Chu: "Nếu không thì, sau khi kết hôn liền trực tiếp ở riêng sao."

"......" Được rồi.

Sống chung sau kết hôn quả thực là điều đương nhiên và tự nhiên. Về tình về lý không có gì sai.

Ân Tô tô tuy cảm thấy kinh hãi nhưng cũng không nói được gì nhiều, cuối cùng cô cũng gật đầu, hẹn với con trai cả "gặp ở cổng Cục Dân chính lúc 10 giờ sáng thứ Hai", rồi lái xe đi một mình.

Ngay khi trở về căn hộ của mình trên ngõ Chương Thụ, cô nhận được cuộc gọi từ người đại diện của mình, đồng chí Lương Tịnh.

Trong ống nghe, giọng điệu của chị Lương có vẻ hưng phấn, hóng hớt hỏi: "Thế nào thế nào rồi? Bố chồng và mẹ chồng có dễ hòa hợp không?"

Ân Tô Tô ngồi phịch xuống ghế sô pha, nhìn chằm chằm lên trần nhà, yếu ớt nói: "Mới chỉ gặp nhau một lần, tính cách của nhau còn chưa bộc lộ hết, không thể biết sau này có hòa hợp với nhau hay không, nhưng thật ra họ rất khách khí, đều rất tốt bụng và dễ gần."

"Vật rất tốt." Lương Tịnh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mừng cho bạn mình: "Vốn dĩ chị đang lo lắng, sợ em gặp phải bố mẹ chồng khắc nghiệt coi thường em, chịu oan ức."

Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng trả lời dứt khoát: "Hòa hợp với người khác tùy thuộc vào tính cách có hợp nhau hay không, nhưng bố mẹ của Phí Nghi Chu không phải là người khắc nghiệt. Ừm, nói thế này đi, gia đình của Phí Nghi Chu khá đặc biệt, mọi người đều khiêm tốn, thân thiện, rất có học thức và tình cảm, họ khác với những gia đình hào môn mà chúng ta thường tưởng tượng."

Lương Tịnh nghe vậy cười nhẹ, trêu chọc cô: "Nhìn em kìa, còn chưa kết hôn liền khen nhà chồng tới tấp. Kim chủ ba ba của chúng ta đã cho em uống mê hồn dược gì rồi?"

Mặt Ân Tô Tô hơi nóng, cô ngượng ngùng nói: "Em chỉ bày tỏ những gì em thấy, nghe và cảm nhận được. Mới không cố ý giúp anh ấy nói những điều tốt đẹp về gia đình anh ấy."

"Được được được." Lương Tịnh ngừng trêu chọc cô, nhẹ giọng nói: "Mau tắm rửa ngủ một giấc. Sáng mai em lãnh chứng hả?"

Ân Tô Tô trả lời: "Buổi sáng ạ."

"Vậy thì đi ngủ đi, sáng mai dậy sớm, ăn sáng, trang điểm nhẹ nhàng, sửa soạn thật đẹp." Lương Tịnh nhẹ nhàng nói: "Bảo bối của chị ngày mai nhất định phải là cô gái xinh đẹp nhất Cục Dân chính."

Ân Tô Tô: "Chỉ là công việc làm thêm khi chính thức nhận việc thôi. Đẹp hay không không quan trọng."

"Em muốn nghĩ gì cũng được, chỉ cần không căng thẳng và giữ bình tĩnh. Sau khi kết hôn có phải phải chuyển đến sống với Phí Nghi Chu không?"

"Ừm."

"Ồ, vậy khoảng thời gian này chị sẽ giao cho em ít công việc lặt vặt hơn, cho em chút thời gian để làm quen."

"Cảm ơn chị." Ân Tô Tô cong môi cười, "Em cúp đây, chị cũng đi ngủ sớm đi."

"Ngủ ngon."

Hai cô gái nói xong liền cúp điện thoại.

Ân Tô Tô ngây người một lúc, nghĩ đến ngày mai mình sẽ công chứng kết hôn với Phí Nghi Chu, cô vẫn cảm thấy có chút hư ảo không chân thật.

Giống như có một giấc mơ hào môn.

Đặt điện thoại xuống, đi tắm, lau tóc rồi ra ngoài xem, phát hiện có tin nhắn mới trên WeChat, người gửi là Phí Nghi Chu

Kim chủ đẹp trai nhiều tiền: [10 giờ sáng ngày mai nhớ mang theo giấy tờ liên quan.]

Nhìn dòng chữ này, trái tim Ân Tô Tô hơi thắt lại, đầu ngón tay lơ lửng phía trên màn hình, cô sững người một lúc mới trả lời: [Được.]

*

Trợ lý Hà đã hẹn lãnh chứng trước, vì vậy quá trình lãnh chứng của Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu vào ngày hôm sau diễn ra rất suôn sẻ.

Vì hôm nay cả hai đều vô cùng bận rộn ở nơi làm việc nên họ thậm chí không có thời gian ăn trưa cùng nhau sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Khi tách ra, Phí Nghi Chu ngồi ở ghế sau của chiếc xe thương vụ màu đen, nói với Ân Tô Tô một cách lịch sự và điềm tĩnh: "Nơi ở riêng của tôi ở phía Nam thành phố. Tối nay sau khi làm việc xong, em hãy gửi địa chỉ đến điện thoại của tôi. Hôm nay tôi có vài cuộc họp, nhiều việc nên có thể không thể rời đi. Trợ lý Hà sẽ đến đón em đúng giờ sau khi em làm việc xong."

Ân Tô Tô ban đầu muốn nói rằng họ không cần phải sống cùng nhau vào ngày đầu tiên sau khi lãnh chứng, nhưng lời nói cứ quanh quẩn trên môi cô vẫn không thể thoát ra khỏi miệng, cô chỉ có thể nói một cách khô khan, mỉm cười: "Được, anh cứ sắp xếp miễn sao thuận tiện cho anh, tôi không có ý kiến."

Phí Nghi Chu bổ sung nói: "Em bận công việc, không kịp thu dọn hành lý cũng không cần dọn, tôi đã chuẩn bị một ít quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày cho em, em cứ đến là được."

Nghe vậy, ánh mắt Ân Tô Tô đột nhiên hơi nhảy lên.

Cô thực sự không ngờ, chỉ là một cuộc hôn nhân theo thỏa thuận mà anh lại thực sự suy xét rất chu đáo và chi tiết cho cô.

Ân Tô Tô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."

"Giữa vợ chồng, không cần khách sáo như vậy." Phí Nghi Chu nói: "Ngày thường có chuyện gì thì tìm tôi, có thể nhắn WeChat hoặc gọi điện cho tôi. Số điện thoại cá nhân của tôi là số em đã lưu, số cơ quan thì tôi sẽ dùng WeChat gửi đến điện thoại của em, em cũng lưu vào phòng trường hợp khẩn cấp."

Ân Tô Tô vốn muốn nói rằng không cần lưu số cơ quan, chỉ cần có thông tin liên hệ là đủ. Nhưng khi cô ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và trầm lặng của anh, cô im lặng nuốt lời, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Sau khi trò chuyện liền lấy giấy đăng ký kết hôn của từng người trao lại cho nhau.

Anh về làm CEO cao cao tại thượng của mình, còn cô lại quay lại đóng web drama huyền nghi của mình, không làm phiền hay can thiệp lẫn nhau.

Việc quay web drama ngày hôm nay không được suôn sẻ.

Một diễn viên phụ đối diễn với Ân Tô Tô luôn không vào trạng thái, cảnh khóc được quay từ chạng vạng đến tám giờ tối, NG hàng trăm lần, mãi đến tám giờ ba mươi, đạo diễn thực sự không chịu nổi nhỏ thuốc nhỏ mắt, cuối cùng cũng lấy được một đoạn phim có thể sử dụng được.

Sau khi hoàn thành công việc và tẩy trang, Ân Tô Tô bước ra khỏi phim trường trong làn gió chiều mùa thu, quả nhiên cô lại nhìn thấy chiếc Maybach đen tuyền quen thuộc.

Tối nay không có sao cũng không có trăng, bầu trời đêm màu sắc đặc biệt thâm trầm, mang theo một màu lam đậm xa xa.

Nhìn xung quanh không thấy ai, Ân Tô Tô vội vàng lén lút chạy đến chiếc Maybach, mở cửa, điều chỉnh nụ cười trên khóe miệng, chuẩn bị nói "Chào buổi tối, trợ lý Hà".

Ai có thể ngờ rằng khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện người đến đón mình không phải là trợ lý nho nhã đẹp trai.

Mà chính là sếp mới nhậm chức chồng của cô.

Ân Tô Tô: "...?"

Ân Tô Tô rất nhạy bén, di chuyển rất nhanh, vèo một tiếng nhảy vào xe, đóng cửa lại và quay đầu, vẻ mặt lộ ra vẻ "trợn mắt há mồm" tiêu chuẩn, thì thầm: "Chẳng phải anh nói hôm nay rất nhiều cuộc họp sao, bảo trợ lý Hà đến đón tôi mà?"

Phí Nghi Chu đeo kính gọng vàng trên sống mũi, đôi mắt sau tròng kính cụp xuống xem biên bản cuộc họp trên máy tính bảng. Nghe thấy vậy, ánh mắt anh rời khỏi máy tính bảng, lười nhác rơi vào khuôn mặt xinh đẹp đang kinh ngạc thanh thuần bên cạnh.

"Tôi đúng là khá bận." Anh bình tĩnh trả lời cô: "Nhưng ngày đầu tiên của tân hôn, dành thời gian đón vợ sau giờ làm việc có thể cho em thấy những đức tính tốt của tôi."

Ân Tô Tô trầm mặc, nghĩ thầm ngài có phẩm chất rất cao, khát vọng sống và thể hiện bản thân cũng rất mãnh liệt.

Sau khi dạo đầu kết thúc, hai bên ngừng nói chuyện, trong xe rơi vào im lặng.

Trần Chí Sinh trong xe liếc nhìn gương chiếu hậu trung tâm, cảm thấy bầu không khí thật vi diệu. Ngay sau đó thu hồi ánh mắt, khởi động động cơ ô tô.

Chiếc Maybach chạy êm ái trên đường.

Ân Tô Tô đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ "quý tộc độc thân" thành "người đẹp đã có gia đình" trong một ngày, quay phim hơn mười tiếng đồng hồ, giờ cô buồn ngủ đến mức khó mở được mí mắt. Lên xe chẳng có việc gì làm, chỉ dựa vào cửa sổ xe vừa nhìn khung cảnh đường phố đang lùi dần ngoài cửa sổ xe vừa lười biếng ngủ gật.

Đang ngủ gật, ngủ đến mơ mơ màng màng thì mơ hồ nghe thấy người đàn ông bên cạnh hỏi: "Em có bị dị ứng với loại vải nào không?"

"Ừm... không có." Ân Tô Tô cố mở mí mắt ra, sau khi trả lời, cô ngáp dài, thuận miệng hỏi lại: "Sao anh hỏi vậy?"

Phí Nghi Chu: "Tôi vừa bảo quản gia thay đồ dùng trên gường trong phòng ngủ của tôi, thay một bộ mới tinh."

"?" Ân Tô Tô sửng sốt, mái tóc ổ gà thay đổi phương hướng, lần nữa nhìn Phí Nghi Chu với ánh mắt trống rỗng: "Anh thay chăn ga trong phòng anh, có liên quan gì đến việc tôi bị dị ứng vải?"

Phí Nghi Chu liếc cô một cái, hỏi: "Từ đêm nay trở đi, em sẽ chiếm một nửa giường của tôi, không liên quan?"

Ân Tô Tô: "."

"Vị tiểu thư này." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói thêm: "Phiền em bỏ ánh mắt gặp quỷ đó đi, để tôi phổ cập cho em lẽ thường mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết ----- vợ chồng hợp pháp đương nhiên phải như vậy, cùng chung chăn gối."

Ân Tô Tô: Còn tưởng sẽ có khoảng thời gian giảm xóc mấy ngày, vậy mà phải ngủ chung giường vào ngày đầu tiên á?

Thẳng thừng vậy sao!!

*****

Editor: Chương sau có hôn thật sự

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tô Tô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook