Tô Tô

Chương 70: Tâm can

Nhược Thủy Thiên Lưu

24/05/2024

Edit+beta: LQNN203

Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu đã ở bên nhau được một thời gian, đương nhiên biết đại thiếu gia có ý đồ xấu gì, nói muốn cô giúp anh tắm, nhưng thực ra có dụng ý khác.

“Anh không phải con nít, tắm rửa còn phải cần người giúp, bớt bớt đi.” Cô vừa bối rối vừa xấu hổ, dùng cổ tay vùng vẫy cố gắng trốn thoát.

Tuy nhiên ngay sau đó, liền cảm thấy cơ thể mình nhẹ lên, vậy mà bị Phí Nghi Chu bế lên.

Khi vào phòng tắm, tình hình hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.

Dưới dòng nước cọ rửa, anh hôn cô, vân vê cô, dịu dàng như nước, giọng nói trầm khàn của anh quanh quẩn bên tai cô, như có ma lực mê hoặc. Cô mơ mơ màng màng, hoa mắt say mê, sau khi được anh dỗ dành liền giơ đôi bàn tay trắng nõn thanh tú của mình lên, cởi áo sơ mi của anh, cởi thắt lưng anh.

Cuối cùng, đại công tử không lo tắm đàng hoàng mà lại làm chuyện không dành cho trẻ em với cô gái nhỏ ướt sũng trong tay.

Ký ức của Ân Tô Tô về đêm đó không rõ ràng lắm, ấn tượng sâu sắc nhất là cô được anh ôm chặt, cơ thể bị treo lơ lửng trên tường phòng tắm.

Cô cau mày thật chặt, làn da khắp cơ thể chuyển sang màu hồng nhạt, bám vào cổ anh, dùng hàm răng nhỏ cắn chặt đôi vai rắn chắc của anh, mơ hồ nhìn về phía trước qua đôi mắt đẫm lệ mờ ảo, vừa vặn nhìn thấy tấm gương.

Nhìn thấy cơ lưng của người đàn ông uốn cong mạnh mẽ, động tác kiêu ngạo và hoang dã, còn hai bàn chân trắng nõn mềm mại của cô gái treo trên hai bên cánh tay anh, bị va chạm mạnh, lắc lư bất lực.

Một con chó sói đã biết mùi vị ăn thịt, hoàn toàn không có ý niệm kiềm chế và thoả mãn, Ân Tô Tô sau đó đã khóc cho đến khi giọng cô khàn đi, kiệt sức trong vòng tay anh, nửa ngủ nửa tỉnh nhắm hai mắt lại, khi tỉnh lại lần nữa phát hiện không biết mình trở lại giường từ lúc nào, bị Phí Nghi Chu ôm chặt trong vòng tay một cách bá đạo.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc lâu, Ân Tô Tô cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, cô giơ tay lên chạm và chạm, chạm vào tai anh và nhéo mạnh!

Phí Nghi Chu: “.”

Cô dùng hết sức nhéo, Phí Nghi Chu không ngờ tới, anh hơi nhíu mày đau đớn, nắm lấy những ngón tay thon dài hoang dại của cô, đưa lên môi, cắn một cái trừng phạt, nhìn chằm chằm vào cô, trầm giọng có chút nguy hiểm: “Ai cho em lá gan lớn như vậy?”

Đôi mắt anh tối sầm không đáy, Ân Tô Tô bị anh làm cho sợ hãi, nhưng cô cũng biết anh sẽ không thực sự nổi giận với cô nên lá gan cũng to hơn, nâng cằm lên hừ một tiếng, “Tất nhiên là anh cho.”

Câu trả lời này, thái độ tự nhiên và kiêu căng này, thực sự khiến Phí Nghi Chu không nói nên lời. Anh im lặng một lúc, hơi nheo mắt lại, bắt đầu suy nghĩ xem nên ấn cô xuống dùng những cách khác nhau làm tổn thương cô hay ban phát từ bi để cô đi.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí trở nên tĩnh lặng.

Vài giây sau, người con trai cả liếc nhìn đôi môi sưng đỏ, đôi mắt ẩm ướt và những dấu hôn mơ hồ trên khắp cơ thể Ân Tô Tô, anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra, xua đi một số suy nghĩ nào đó đang rục rịch trong đầu.

Thôi vậy.

Cô gái nhỏ này thật sự quá mảnh mai, mặc dù cơ thể đã phát triển hoàn toàn thành một cô gái quyến rũ trưởng thành nhưng cuối cùng cô vẫn còn ngây ngô, chỉ sau vài giây vui vẻ với anh, cô liền cong những ngón chân xinh xắn của mình lại bắt đầu khóc thành tiếng, căn bản không thể chịu đựng được yêu cầu hoàn toàn buông thả của anh.

Vậy nên Phí Nghi Chu lựa chọn không so đo với Ân Tô Tô mà cúi đầu cắn nhẹ môi cô để trả thù.

Ân Tô Tô kêu lên đau đớn và nhéo anh lại, sau đó bị anh kéo lại hôn thật mạnh.

Hôn được một lúc, cô nghiêng đầu tránh né anh, vòng tay qua cổ anh lấy lại hô hấp, uể oải phàn nàn: “Không hôn môi với anh nữa. Hôn lại xảy ra chuyện.”

“Vậy em nằm ngoan đi.” Giọng Phí Nghi Chu trầm đến khàn khàn, đầu ngón tay đặt lên môi cô, chậm rãi xoa xoa, “Lại dính lấy anh thêm một lát nữa, chỉ sợ chiều mai em mới dậy được.”

Nghe vậy, Ân Tô Tô ngây ra, không thể tin nổi trừng mắt, xen lẫn xấu hổ: “Gì mà em dính lấy anh, rõ ràng là anh ôm em không chịu buông!”

“Ừm, anh ôm em không chịu buông, anh là cầm thú.” Phí Nghi Chu lười biếng thản nhiên nói, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, thuận theo lời nói của cô, không hề phản bác.

Ân Tô Tô im lặng nằm trong vòng tay anh một lúc, mắt ngước lên, vừa vặn thoáng thấy vết dâu tây nhỏ mà cô để lại trên xương quai xanh bên trái của anh. Mặt cô lập tức đỏ bừng, đầu ngón tay sứ mảnh khảnh vô thức đưa lên cao hơn một chút, nhẹ nhàng vuốt ve dấu hôn.

Phí Nghi Chu nhận ra, chỉ trong chốc lát, đôi mắt vốn cuối cùng đã trở lại bình thường của anh lại tối sầm một chút, ngón trỏ không thể khống chế nhảy lên hai lần.

“Việc quay phim “Phàm độ” sẽ bắt đầu vào ngày 10 tháng sau.” Ân Tô Tô không nhận thấy điều gì bất thường ở anh, cô áp nhẹ má vào ngực anh, giọng nói vừa thanh tú vừa ngọt ngào, kéo dài, tùy ý nói chuyện phiếm với anh, “Địa điểm quay phim đầu tiên là hẻm núi Hàn Sơn, nếu không có chuyện gì khác xảy ra, có lẽ em sẽ ở lại hẻm núi Hàn Sơn khoảng một tháng.”

Nghe vậy, Phí Nghi Chu khẽ cau mày, đầu ngón tay nâng cằm cô lên một chút, nói: “Phải đi lâu như vậy?”

“Ừm.” Ân Tô Tô nhìn vào đôi mắt sâu như biển của anh, cong môi bất lực, trả lời: “Bảy mươi phần trăm các cảnh trong “Phàm độ” đều được quay tại cảnh thật, sở dĩ thời gian chuẩn bị kéo dài là vì nhiều cung điện và ngoại cảnh trong phim cần phải được xây dựng tại chỗ. Quay xong phần ở hẻm núi Hàn Sơn, còn phải đến một số nơi ở Tứ Xuyên và Vân Nam để quay.”

Phí Nghi Chu nghe vậy không thoải mái, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, anh dùng hai ngón tay nhéo nhẹ vành tai thanh tú của cô, nghịch nghịch, nhàn nhạt nói: “Nếu biết trước quay phim cần em rời xa anh lâu như vậy, sẽ không nói với Phí Văn Phạn giới thiệu em.”

Nghe vậy, Ân Tô Tô vô cớ cảm thấy lo lắng, cô dùng hai tay ôm lấy má anh nâng lên, nhìn chằm chằm vào anh, nheo mắt thấp giọng: “Anh nói thế là có ý gì? Anh không thể nào muốn tạm thời loại bỏ em chứ!”

Vẻ mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh tự nhiên, trả lời: “Đang suy xét.”

“Không được!” Ân Tô Tô hoảng sợ, sợ ông chủ này thực sự sẽ đổi vai vì không muốn xa cô quá lâu, nên cô lắc đầu với giọng điệu làm nũng và đe dọa, “Bộ phim này của thầy Khương Thành Văn rất có dụng ý, được làm việc với thầy Khương là ước mơ cả đời của nhiều diễn viên, cầu còn không được, em thực sự không muốn bỏ lỡ. Nếu anh muốn thay thế em, em sẽ không bao giờ để ý anh một lần nào nữa!”

Phí Nghi Chu nhướng mày, dùng ngón tay vuốt ve gò má cô, nhỏ giọng nói: “Em đang uy hiếp anh?”

“... Không phải.”

Ân Tô Tô rất sáng suốt, cô biết ông chủ lớn này có toàn quyền kiểm soát sự nghiệp của cô, nên cô sẽ không dễ dàng chọc anh vào thời điểm quan trọng như vậy, thay vào đó, giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng hơn, môi cô áp sát vào quai hàm góc cạnh sắc bén của anh, khẽ hôn lên, “A Ngưng luôn là người tốt nhất đối với em, tôn trọng mọi suy nghĩ của em nhất, em biết anh nhất định sẽ không tước đi cơ hội đóng vai chính trong bộ phim này của em.”

Đôi môi mềm mại của cô cọ xát trên xương hàm của anh, thỉnh thoảng lại cắn anh hai lần như mèo, đôi môi mỏng của Phí Nghi Chu khẽ mím xuống, yết hầu nhẹ lăn, chỉ trong vài giây bị cô cọ xát, ngọn lửa tà ác liền bốc lên.

Người con trai cả cũng không nóng nảy, hơi cụp mắt nhìn cô, không chút để ý giơ đầu ngón tay thon dài sạch sẽ lên, theo cánh môi cô thăm dò vào trong, cạy mở cái miệng nhỏ giảo hoạt, chạm vào lưỡi bên trong một cách chính xác.

“Em thật sự khống chế anh gắt gao.” Phí Nghi Chu dùng ngữ điệu lười biếng nhẹ nhàng nói, “Biết anh chiều chuộng em, không nỡ làm em thất vọng khổ sở.”

“...” Hai má Ân Tô Tô đỏ bừng, cô muốn trả lời, nhưng lưỡi cô đã bị ngón tay anh áp vào, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nhìn anh cầu xin bằng đôi mắt mờ sương.

“Ngậm lấy.” Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi hồng hồng hơi sưng tấy của cô, nhẹ giọng nói.

Nghe được mệnh lệnh này, toàn thân Ân Tô Tô nóng bừng, cô ngượng ngùng xấu hổ, không còn cách nào khác ngoài mím chặt cơ miệng, quấn lấy hai ngón tay thon dài như ngọc của anh.

“Bảo bối ngoan.” Khóe môi Phí Nghi Chu hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn cùng si mê, ngón tay chậm rãi chơi đùa với đầu lưỡi của cô, sau đó bình tĩnh ra lệnh, “Mút.”

Lời vừa dứt, nhiệt độ trên má Ân Tô Tô đã tăng lên đến cực điểm, lần này thay vì ngoan ngoãn nghe lời anh, cô chỉ bất lực nhìn anh.

Mặc dù cô không có kinh nghiệm trước anh, nhưng cũng là một người trưởng thành bình thường, mệnh lệnh của anh... tuy chỉ là ngón tay nhưng thực sự khơi dậy trí tưởng tượng của người ta.

Rất......

Kỳ lạ.

Không thấy cô phản ứng một lúc, anh nhướng mày lười biếng hỏi: “Em không muốn thuận lợi đóng phim nữa?”

Ân Tô Tô nhất thời không nói nên lời nên đành cắn răng vâng lời.

Phí Nghi Chu nhìn cô gái trong lòng mình với vẻ mê hoặc và đắm chìm.



Động tác này khiến má Ân Tô Tô hơi hóp vào trong, đôi mắt đen láy nhìn anh đầy bối rối, nhìn vừa trong sáng, ngây thơ nhưng lại đầy quyến rũ.

Cả ngón tay bị chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy, nhấp từng ngụm nhỏ rồi mút một cách yếu ớt.

“Ngon không?” Đầu ngón tay anh khẽ cử động, chạm nhẹ vào đầu lưỡi cô, khiến cô lập tức run lên.

“... Không ngon, cũng không tệ.” Cô thành thật trả lời, giọng nói mơ hồ không rõ ràng vì ngón tay anh còn chưa rút ra khỏi miệng, “Ngón tay của con người không có mùi vị.”

Thật không thể diễn tả được, giống như nước đun sôi để nguội đông lại, trở nên trắng trẻo và lạnh lẽo.

Nhận được câu trả lời này, Phí Nghi Chu không rõ cười nhạt một tiếng, rút ​​ngón tay ra khỏi miệng cô, lấy ra một vệt chất lỏng trong suốt. Anh di chuyển chậm rãi và nhẹ nhàng, bôi đều chất lỏng lên môi cô, thản nhiên nói: “Vậy sao, nhưng khi anh ăn ngón tay của em, hoặc bất cứ nơi nào khác, đều có cảm giác ngọt.”

Ân Tô Tô nghẹn ngào, nghĩ thầm có khi anh vừa điên vừa có tố chất thần kinh, thậm chí vị giác cũng khác với người bình thường.

Tuy nhiên những lời này Ân Tô Tô chỉ có thể chửi thầm, trong lòng nghĩ, cô không dám chọc anh vào thời điểm này.

Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, sắc đỏ trên má đã truyền đến mang tai, trong lòng cô có chút khẩn trương, có chút nóng bừng, cảm giác được ngón tay của người đàn ông đang miết và miêu tả trên môi mình, không thể trốn tránh, chỉ có thể ngoan ngoãn chui vào trong vòng tay anh bị anh chơi đùa, bị những vết chai mỏng trên đầu ngón tay anh khiến da đầu gần như tê dại.

Một lúc sau, khi đôi môi xinh đẹp của cô đã bóng loáng và ẩm ướt, Phí Nghi Chu liền thu tay anh lại, nâng cằm cô lên hôn.

Hôn nhau không biết bao lâu.

Khi Ân Tô Tô bị thiếu oxy đến mức đầu óc lang thang, cuối cùng anh cũng bằng lòng buông môi cô ra, nhìn chằm chằm vào cô, nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Thấy biểu hiện của em không tệ lắm, miễn cưỡng để em đi.”

“Quỷ hẹp hòi, quỷ dính người.” Ân Tô Tô vừa cảm thấy ngọt ngào vừa buồn cười. Cô ôm cổ anh bĩu môi, hôn thật mạnh vào mặt anh rồi mỉm cười an ủi anh: “Đừng nghĩ anh là người duy nhất cần phải đi công tác thường xuyên, em cũng rất bận rộn, đóng phim, quay quảng cáo và tham gia thảm đỏ, sau này có lẽ sẽ càng ngày càng bận rộn, anh phải làm quen càng sớm càng tốt.”

Phí Nghi Chu rũ mi nhìn chằm chằm cô, vô cớ có chút tức giận.

Trước đây anh chỉ muốn cô hạnh phúc, cơ hội của cô không nhiều, vì thế anh đã giao cho cô vai chính trong một tác phẩm lớn của đạo diễn nổi tiếng, cho cô đủ loại đại ngôn xa hoa, cho cô tất cả những gì cô muốn, bây giờ nhìn thấy cô làm tốt, anh mừng cho cô nhưng cũng ghen tị điên cuồng.

Anh không muốn cô càng ngày càng đi làm nhiều, không muốn cô rời xa anh càng ngày càng thường xuyên, không muốn thời gian cô rời xa anh càng ngày càng dài.

Anh khao khát cô biết bao, cô chỉ là của anh, của riêng anh.

Anh thậm chí còn có ý nghĩ bệnh hoạn, muốn làm cho cô một xiềng xích vàng nguyên chất cực kỳ tinh xảo, giam cầm cô bên cạnh anh, ở một nơi không ai có thể tìm thấy cô, trong một thế giới mà anh là người duy nhất, bị anh độc chiếm.

Nhưng lý trí đã nói với Phí Nghi Chu rằng anh không thể.

Đúng như anh từng nói với cô, cô là một cá nhân độc lập, chói sáng và mạnh mẽ, có sân khấu hoành tráng và cuộc sống huy hoàng của riêng mình. Điều anh nên làm là kiên định đứng phía sau cô, trở thành đội quân hùng mạnh của cô, chống lại mọi giông bão, khó khăn vì cô, đồng thời giúp cô gái nhỏ thực hiện được mọi ước mơ và giá trị cá nhân.

Im lặng hồi lâu, Phí Nghi Chu ôm chặt cô vào lòng, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ cơ thể và hơi thở của cô.

Ân Tô Tô không biết trong lòng người đàn ông này đã trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng chấn động thế nào, cô chỉ vô thức ôm anh thật chặt, cong môi mỉm cười, lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng anh như đang dỗ một đứa trẻ ngủ.

“Hẻm núi Hàn Sơn thuộc tỉnh Cát Lâm, khí hậu khắc nghiệt, môi trường khó khăn, mua sắm cũng rất bất tiện.” Phí Nghi Chu đột nhiên nói nhỏ nhẹ vào tai cô, “Đến lúc đó anh sẽ dùng máy bay công vụ đưa em đến đó, phải ở một tháng, đồ nên mang phải mang theo.”

Ân Tô Tô nghẹn ngào, 囧 nói: “Chiếc Legacy 750 của anh thực sự quá phô trương. Bỏ đi, em, Tiểu Phù, chị Lương và A Sinh, mỗi người mang hai chiếc vali, đồ hoàn toàn đủ dùng trong một tháng.”

Cũng không phải dọn nhà, không cần dùng máy bay riêng của anh.

Tuy nhiên những lời này lọt vào tai con trai cả nhà họ Phí hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Phí Nghi Chu nghe thấy “Legacy 750” quá phô trương, rũ mắt suy nghĩ hai giây, sau đó nói: “Hai ngày nữa Thanh Tự sẽ về Trung Quốc, đến lúc đó anh mượn chiếc Gulfstream của cậu ấy tiễn em.”

Ân Tô Tô: “...”

Ân Tô Tô thiếu chút nôn ra máu. Không biết đây có phải là cách hiểu của người nắm quyền hào môn hàng đầu không, cho rằng Legacy phô trương, còn Gulfstream giá thấp hơn chút là bình dân?

Ân Tô Tô im lặng suốt mười giây mới mỉm cười, nói: “Thật sự không cần đâu, không cần máy bay riêng, không cần anh đích thân đưa em đến đó, em tự đi được.”

Nói xong, cô nhanh chóng đổi chủ đề, không cho đại thiếu gia cơ hội kiên trì, “Ồ phải rồi. Anh nói em trai thứ hai của anh sắp về Trung Quốc, vậy cậu ấy có phải sẽ đến gặp chúng ta không?”

“Ừ.” Phí Nghi Chu mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Còn có Lan Nhân.”

“Tam tiểu thư?” Ân Tô Tô cũng cười lớn, hưng phấn nói: “Trước đây em cùng tiểu lục trò chuyện, nghe Mạn Mạn nói tính cách Lan Nhân rất tốt, là một cô gái dịu dàng như nước, em rất chờ mong gặp em ấy.”

“Lan Nhân tính tình quả thực ôn hòa, còn Thanh Tự thì lạnh lùng hơn một chút. Hai người họ quanh năm ở Tokyo, ít liên lạc với anh chị em ở nhà.” Phí Nghi Chu vuốt ve chiếc tóc mai bên tai cô, cười nhẹ, “Nhưng em đừng lo, bọn trẻ Phí gia đều ngoan ngoãn lễ phép, cho dù tính cách không hợp, chúng cũng sẽ tôn trọng em.”

Ân Tô Tô nghe vậy chớp mắt, dựa vào vòng tay anh, tế nhị thì thầm: “Em không quan tâm mình có hòa hợp với người khác hay không, chỉ cần anh đối xử tốt với em là được.”

Phí Nghi Chu bị lời nói trẻ con của cô chọc cười, hôn lên môi cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Em là tâm can của anh, anh đương nhiên đối xử tốt với em. Ở bên em như người tốt nhất trên thế giới.”

*

Hai ngày sau.

Thời tiết u ám, mưa thu kéo dài, mấy chiếc xe thương vụ Bentley đen tuyền từ trung tâm thủ đô lao ra, xếp thành một hàng, lặng lẽ lái về phía ngoại ô phía Bắc.

Mấy chục phút sau, chiếc Bentley đi đầu chậm rãi dừng lại trước một nghĩa trang tư nhân.

Sau khi dừng lại, cửa bên ghế phụ bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da cúi đầu rũ mi bước xuống xe, mở chiếc ô xương ngọc đen tuyền trong cơn mưa phùn, đi về phía cửa ghế sau, cung kính nói với người trong xe: “Nhị thiếu gia, tới rồi ạ.”

Cửa sổ phía sau hạ xuống một nửa, một bàn tay có ngón tay xương ngọc cầm điếu thuốc đặt làm riêng, uể oải mà ưu nhã đặt trên bệ cửa sổ. Sau khi nghe quản gia riêng nói, anh ta thản nhiên dùng tay gạt tàn thuốc, thu lại, chọc tắt tàn thuốc vào gạt tàn.

Nhìn thấy đối phương dụi điếu thuốc, quản gia lập tức mở cửa xe, giơ ô lên để đảm bảo người đàn ông bên trong không bị dính một giọt nước mưa nào vào người.

Lúc này, chiếc xe Bentley thứ hai theo sau cũng dừng lại, Phí Lan Nhân mặc áo khoác cashmere màu đen cầm ô bước ra khỏi xe. Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bóng dáng anh trai mình xuất hiện dưới chiếc ô màu đen của quản gia, dáng người cao ráo như tranh vẽ, nhìn từ xa giống như một cái cây cao to đứng dưới mưa.

Phí Thanh Tự cũng mặc một bộ đồ đen tuyền, vest đen và quần tây đen, thậm chí cả cà vạt trên cổ cũng là màu đen tuyền.

Đôi mắt sâu thẳm và nham hiểm của anh ta được bao phủ bởi một làn sương mù rất nhẹ, anh ta nhìn về phía xa trong cơn mưa phùn, những ngọn núi liên tục nhấp nhô như một con thoi, như thể ngâm mình trong một bức tranh thủy mặc thấm đẫm u sầu.

“Anh.” Phí Lan Nhân lên tiếng trước, cầm ô bước tới.

Nghe được thanh âm du dương êm ái này, vẻ u ám trong mắt Phí Thanh Tự lập tức nhạt đi một chút. Anh ta quay đầu lại mỉm cười dịu dàng với em gái, giọng điệu khá thoải mái: “Tối qua anh còn đặc biệt xem dự báo thời tiết, tưởng là sẽ không có mưa nên hôm nay quyết định đưa em đến đây, ai ngờ vừa ra ngoài trời lại bắt đầu mưa.”

“Dự báo thời tiết không phải chính xác một trăm phần trăm.” Phí Lan Nhân rất nhẹ thở dài, “Mưa phùn như lụa, chung quy cũng thích hợp với tình hình.”

Phí Thanh Tự biết em gái mình lại nhớ đến bố mẹ đã khuất, lòng cũng có chút hụt hẫng. Anh ta đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài mượt mà của Phí Lan Nhân, nhẹ nhàng nói: “Hiếm khi về gặp bố mẹ một lần, vui vẻ lên, nếu không bố mẹ trên trời thấy em mặt nhăn mày nhó sẽ nghĩ em không ổn, không yên tâm.”

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh trai, Phí Lan Nhân hơi nghiêng đầu, quyến luyến cọ cọ hai cái rồi mỉm cười dịu dàng với anh ta: “Ừm, được.”

Phí Thanh Tự sau đó quay người, chuẩn bị đi đến nghĩa trang.

Tuy nhiên, vừa bước được nửa bước, một lực yếu ớt từ tay áo truyền đến, nhẹ nhàng kéo anh ta lại.

Phí Thanh Tự quay lại.



“Anh.” Trước mặt anh trai, tam tiểu thư cũng chỉ là một cô gái trẻ hai mươi mấy tuổi, ngây thơ và trong sáng. Cô ấy khẽ mím môi, kéo tay áo Phí Thanh Tự làm nũng: “Em muốn anh giống như khi còn nhỏ, cầm ô cho em.”

Phí Thanh Tự mỉm cười, không nói gì, cầm lấy cán ô xương ngọc từ tay quản gia, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phí Lan Nhân đang rũ bên người, hơi nhướng mày: “Giờ vui chưa?”

Mặt Phí Lan Nhân hơi nóng, cười nghịch ngợm về phía anh ta, năm ngón tay thu lại, siết chặt bàn tay khỏe mạnh và rõ ràng của anh trai, sóng vai cùng anh ta đi về phía trước.

Mưa dần nặng hạt hơn, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống thành từng chùm, rơi xuống ô tạo ra tiếng tanh tách.

Nghĩa trang riêng của Phí thị được canh gác bởi những người chuyên gia, phải có giấy tờ liên quan mới được vào nghĩa trang. Người canh gác lăng mộ biết nhị công tử và tam tiểu thư của Phí gia, nhìn thấy họ từ xa, lập tức nhấn công tắc cửa điện tử, nhìn họ bước vào.

Đi đến khu vực phía Đông của nghĩa trang, hiện ra một lăng mộ chung.

Phí Thanh Tự và Phí Lan Nhân đứng yên trước bia mộ, những thuộc hạ thông minh lập tức tiến lên che ô cho họ, ngăn trở màn mưa ngày càng dày đặc.

“Bố mẹ.” Nhìn tấm ảnh đen trắng của bố mẹ mình trên bia mộ, Phí Lan Nhân khẽ nhíu mày, buồn bã nói: “Con và anh về thăm hai người đây. Vốn dĩ Tông Lễ cũng đến, nhưng ở bệnh viện quá nhiều việc, em ấy không thể rời đi được, nói lần sau sẽ đến nhận lỗi với hai người.”

Phí Thanh Tự không nói gì, chỉ lấy hai bó hoa cúc trắng tinh trong tay người quản gia, đưa một bó cho Phí Lan Nhân, bó còn lại cầm trong tay, hơi cúi người đặt trước bia mộ.

“Bố mẹ đừng lo, con và anh, cả Tông Lễ nữa, đều khá tốt.” Phí Lan Nhân tiếp tục nói chuyện với người thân trên thiên đường, huyên thuyên chuyện gia đình, “Anh thực sự rất tuyệt vời, cũng rất chu đáo, bộ phận chi nhánh ở Tokyo lợi nhuận ròng của năm trước đứng đầu trong số tất cả các chi nhánh trên thế giới, chỉ đứng sau trụ sở chính của Phí thị ở Bắc Kinh, Tokyo bên đó, ông nội vốn giao cho bố quản lý, nhưng bây giờ có thể coi như di chí của bố đã được đáp ứng.”

“Tông Lễ năm nay rất bận rộn, hiện tại rất trâu bò, là chuyên gia phẫu thuật hàng đầu trong nước, mỗi ngày có vô số bệnh nhân đến tìm em ấy khám bệnh. Em ấy vẫn luôn chiến đấu cứu người ở tuyến đầu, vô cùng lợi hại.”

“Con thì cái gì cũng ổn.” Nói tới đây, Phí Lan Nhân cụp mi xuống, có chút nghẹn ngào: “Chỉ là nhớ bố mẹ quá thôi.”

Sau khi trò chuyện với bố mẹ một lúc, Phí Lan Nhân cúi người đặt bó hoa cúc trắng trên tay xuống.

Hai anh em ở lại nghĩa trang nửa tiếng rồi quay người rời đi.

Đi ra khỏi cổng nghĩa trang tư nhân, Phí Lan Nhân rõ ràng vẫn rất không muốn rời đi, lưu luyến mỗi bước đi. Phí Thanh Tự nhận ra em gái mình lưu luyến, đưa tay nhẹ nhàng sờ vào đầu cô ấy, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng ủ rũ như vậy, tối nay còn phải ăn tối với chị dâu chúng ta. Chẳng phải em vẫn luôn muốn gặp cô dâu mới của Phí Nghi Chu sao?”

“Em không ủ rũ, chỉ là tức cảnh sinh tình, lại nhớ rất nhiều chuyện khi bố mẹ còn sống.” Phí Lan Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, buồn bã nói: “Đôi khi em thực sự ghen tị với Tông Lễ. Khi họ qua đời, em ấy còn rất nhỏ, sau này khi gia nhập gia đình hiện tại, em ấy có thể nhanh chóng hòa nhập vào đó, hòa nhập với Vân Lãng, Mạn Mạn và những người khác.”

Nghe em gái nói xong, Phí Thanh Tự không khỏi cảm thấy thương tiếc, ôm cô ấy vào lòng, nói: “Nhưng anh nhớ, tiểu lục rất thích em, em cùng tiểu thất và lão tứ quan hệ cũng rất tốt, khi còn nhỏ, mấy đứa bọn chúng đều như cái đuôi theo sau em.”

“Phải, em cũng rất thích mọi người.” Phí Lan Nhân khịt mũi, dùng mu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt rồi mỉm cười, “Không nghĩ nhiều như vậy nữa, đi thôi anh, anh cả còn đang đợi chúng ta, chúng ta phải thay quần áo, không thể mặc toàn đồ đen đến Nam Tân được.”

Phí Thanh Tự tùy tiện mỉm cười: “Em thật chu đáo.”

*

Khoảng 6 giờ 30 tối, nhị thiếu gia và tam tiểu thư nhà họ Phí mang theo quà gặp mặt chị dâu, đúng giờ đến nhà riêng của người nắm quyền gia tộc ở khu Nam Tân, Bắc Kinh.

Trong phòng khách tầng một, Ân Tô Tô vừa thay quần áo, từ phòng ngủ chính đi xuống. Cô cẩn thận chỉnh lại mái tóc xoăn và bộ quần áo trên người, ngước lên thì thấy chồng kim chủ nhà cô đang ngồi trên ghế sô pha, vừa cúi đầu đọc sách vừa uống trà một cách chậm rãi, cặp kính không gọng trên sống mũi, khuôn mặt nghiêng như tranh, mặt mày lạnh lùng thờ ơ.

Cô đi đến trước mặt anh, đưa tay véo má anh, nhẹ giọng gọi: “Ngưng Ngưng?”

Phí Nghi Chu đang chuyên tâm đọc sách, bất ngờ bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại tấn công, anh hơi giật mình, vô thức nhướng mi, khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ của cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh.

“Anh xem em mặc bộ này được không?” Ân Tô Tô lo lắng hỏi. Vừa nói, cô vừa đứng cách xa hai bước, đi tới đi lui để cho anh xem tổng thể, mặt cô đỏ bừng, “Vừa rồi em lục lọi phòng thay đồ nửa ngày, phát hiện bộ quần áo này, hình như là đồ anh chuẩn bị cho em trước đó, nhưng em vẫn chưa mặc.”

Nghe vậy, Phí Nghi Chu rũ mắt xuống, đánh giá cô gái tổng thể.

Phí Nghi Chu thích màu đen trắng đơn điệu, thích quân cờ vây đen trắng, cũng thích những bức vẽ đường kẻ đen trắng trừu tượng. Làn da của Ân Tô Tô trắng như tuyết nên quần áo anh chuẩn bị cho cô đều phù hợp với sở thích của anh, chủ yếu là màu đen trơn.

Lúc này, Ân Tô Tô đang mặc một chiếc sườn xám cải tiến kiểu Trung Quốc màu đen, kiểu dáng thon thả, chất liệu lụa mịn tôn lên những đường cong duyên dáng của cô, vòng một kiêu hãnh, mông vểnh eo thon, tỷ lệ vòng eo đến hông tuyệt đẹp, váy được xẻ từ bên cạnh, mơ hồ có thể nhìn thấy bắp chân trắng bóng, một hốc chân nông ở chỗ khuỷu chân, rất hấp dẫn.

Sự tương phản giữa đen và trắng quá mạnh, vẻ đẹp trong sáng của cô càng được tôn lên, khiến cả con người càng thêm quyến rũ và mê hoặc.

Ánh mắt Phí Nghi Chu hơi tối, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Phí Nghi Chu đã tưởng tượng chiếc sườn xám giữa các ngón tay của anh biến thành vải vụn. Những mảnh sườn xám đen là những sợi dây tự nhiên thuần túy, có thể quấn quanh cổ tay cô, có thể trói chặt mắt cá chân cô, cũng có thể bịt mắt cô...

“A Ngưng? Chồng à?” Ân Tô Tô đương nhiên không biết Phí Nghi Chu đang nghĩ gì. Thấy anh nhìn mình, im lặng hồi lâu, nghi hoặc giơ tay lên trước mắt anh, “Em đang hỏi anh đó, thế nào?”

Phí Nghi Chu đè nén ngón trỏ hơi ngứa, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô, đưa người cô xuống thấp, ghé vào người cô.

“Bộ quần áo rất hợp với em.” Anh không chút nịnh nọt khen ngợi, ngẩng đầu lên hôn lên khóe miệng cô một cách lịch sự: “Đẹp.”

Ân Tô Tô đỏ mặt trước lời khen của anh, đứng thẳng lên nhéo nhéo tai anh, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh luôn nói những lời này, giống như em mặc gì cũng đẹp. Đánh giá của anh về sau sẽ không có giá trị tham khảo đối với em.”

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: “Xác thật mặc gì cũng đẹp, nhưng, vẫn là không mặc gì là đẹp nhất.”

Ân Tô Tô: “...”

Ân Tô Tô xấu hổ, cô không ngờ lúc này anh lại trêu chọc cô, cô không khỏi muốn đá anh một cái.

Trong lúc họ đang hỗn loạn, có tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa lớn.

Đôi vợ chồng trẻ trong phòng khách hơi khựng lại, đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy hai vị khách ăn mặc chỉnh chu, khí chất và ngoại hình nổi bật đang đi về phía họ.

“Anh cả, chị dâu.” Người nói chuyện là cô gái trẻ trong số hai vị khách quý, dung mạo xinh đẹp, khuôn mặt dịu dàng phóng khoáng, trên môi còn mang theo nụ cười trong trẻo, không hề xa lạ chút nào. Cẩn thận nhìn cô gái bên cạnh anh cả, sau đó chân thành khen ngợi: “Chị dâu đúng là đại mỹ nhân, ngoài đời còn đẹp hơn ảnh trên mạng!”

Ân Tô Tô đã đoán được danh tính của cô gái này, cô cười ngượng ngùng, đưa tay phải ra, khách sáo nói: “Là Lan Nhân à, chào em, cảm ơn lời khen của em, tiên nữ nói chuyện đúng là dễ nghe.”

Phí Lan Nhân đặt món quà trên tay sang một bên, tiến lên vài bước, bắt tay Ân Tô Tô, cười nói: “Em là người thẳng thẳng, chỉ biết nói thật, chị dâu không cần khách sáo như vậy đâu ạ.”

Nhìn thấy tam tiểu thư có tính cách dễ gần như vậy, khiến người ta có thiện cảm, trái tim treo cao của Ân Tô Tô chợt rớt xuống mấy phần trong bụng.

Đúng lúc này, một giọng nam khác đều đều vang lên, chào hỏi không chút ngữ điệu hay cảm xúc: “Anh cả, chị dâu.”

Ân Tô Tô theo tiếng nhìn qua, vô tình bắt gặp một đôi mắt nặng nề, đen như mực uyên, chỉ nhìn nhau nửa giây cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Cô hơi giật mình.

Giây tiếp theo, đôi tay mảnh khảnh của Phí Nghi Chu ôm lấy eo cô, dùng sức kéo cô vào lòng.

“Thanh Tự.” Phí Nghi Chu bình thản cười nhạt nói: “Đã lâu không gặp.”

Phí Thanh Tự cũng cười, chậm rãi nói: “Đã lâu không gặp, anh cả.”

*****

Editor: Nhấn thả tim thả ơ đồ cho tui nha mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tô Tô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook