Tổ Trinh Thám Kỳ Quái

Chương 7: Tai Nạn Trên Biển

Ngô Tức Chính Đạo

03/04/2023

Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay.

Bỏ lại rượu vang cùng văn phòng trinh thám lờ mờ tĩnh lặng. Đường phố lát đá xanh trải dài cùng với dòng người vãng lai đi bộ đã xua tan một chút phiền muộn trong nội tâm Lục Ly.

Tuy nhiên bầu trời vẫn như trước bao phủ một tầng sương mù không thể tán đi.

Lục Ly đội lên mũ dạ, con ngươi màu đen dưới bóng mờ hờ hững, bình tĩnh đảo qua hai bên đường.

Không thấy xe ngựa với nước sơn màu cam bắt mắt trên con phố này.

Gạt bỏ ý định ngồi xe trở về, Lục Ly kiểm tra lại hướng mình đi tới, ấn xuống chiếc mũ dạ, cất bước đi, hóa thành bóng hình trong dòng người đi đường.

Các nam nhân tại đây sẽ thường mặc áo gile đen bên trên áo sơ mi và khoác áo khoác ngoài, trang phục chủ yếu là màu đen và xám. Có vài người, vì để thể hiện thân phận cao quý, có tiền sẽ đi giày da, trong tay cầm gậy chống. Quần áo cũng được phân chia giai cấp — đai đeo quần phổ biến ở phố Thủy Thủ hầu như không thấy ở chỗ này, chỉ có công nhân và người lao động chân tay mới mặc loại đai đeo quần, thuận tiện cho việc giặt giũ và không dễ tuột ra.

Phụ nữ thì mặc những chiếc váy viền ren dài, màu sắc rực rỡ, chiều dài gấu váy gần như phủ đến mu bàn chân, xếp chồng từng tầng để cho thân váy xõa tung bồng lên. Đối lập với giày da cùng gậy chống, họ sẽ mang thêm mạng ren che mặt, cùng với chiếc mũ lông vũ rộng vành và xịt nước hoa đắt tiền trên người, khoa trương đến mức khi xuất hiện sẽ làm cho người đi đường trở nên náo loạn,

Đi lại phần lớn là thùng xe ngựa khép kín, thỉnh thoảng sẽ có một vài chiếc ô tô có tạo hình quái dị phà ra hơi nước chạy vụt qua đường.

Những ngôi nhà bên đường có hai đến ba tầng, đa số là mái đỉnh nhọn hoặc mái vòm và được quét nước sơn lấy màu chủ đạo là sáng và tối.

Mọi thứ đều mang theo nét mỹ cảm đặc thù thời kỳ Victoria —

Cách đó không xa, một gã ăn mày bị cảnh sát tuần tra trên đường phố xô đuổi, đẩy ra phía ngoài.

— cùng với sự ngu muội.

Không nghi ngờ gì nữa, con phố nơi Hudders ở là một trong những nơi cư dân thuộc tầng lớp thượng lưu của Belfast sinh sống. Ở chỗ này phần lớn là thương nhân, bác sĩ, luật sư, quan chức chính phủ, hoặc là quý tộc sa sút, cùng với người Trừ Tà coi tiền như mạng nào đó.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn chung quanh, Lục Ly nhớ lại nội dung nói chuyện với Hudders trước khi đi.

“ Làm thế nào để ta mang theo nó.”

Lục Ly không động vào khẩu súng hỏa mai tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, hắn cầm lấy cái hộp 4x5, bên trong có 20 viên đạn mạ bạc khắc chú văn, tính cả viên tặng thêm kia, tổng cộng có hai mươi mốt viên đạn.

“ Mang nó vào.” Hudders có vẻ như chứa mọi thứ ở dưới quầy, lấy ra bao da súng, ném vào trong ngực Lục Ly. “ Thu khẩu súng vào bao da, cậu sẽ không phải cần đối mặt lại với những cái chết tiệt kia nữa.”

Lục Ly sẽ không đi nói câu nhảm như “ Nếu ta không hỏi, ông có phải hay không không đưa ta bao súng?”, hắn chỉ yên lặng cầm bao súng, cho khẩu súng hỏa mai vào trong đó, rồi nhét nó vào trong túi áo khoác ngoài.

Bàn tay tiếp xúc thân súng mới chỉ vỏn vẹn vài giây, mà phiến không gian kia cũng đã ảnh hưởng đến Lục Ly, khiến cho tâm trạng của hắn lâm vào chán nản, ủ rũ.

“ Nể tình gặp gỡ nhắc nhở, không nên sử dụng nàng nhiều.”

Đôi mắt đen khôi phục tiêu điểm, rơi vào trên người Hudders: “ Lý do.”

“ Như trước ta đã nói, muốn dập tắt ngọn lửa bên trong đèn dầu, đầu tiên cậu phải giải quyết hết vòng bảo hộ bên ngoài. Khi cậu vào ở cùng không gian giống với chúng, cậu cũng tương đương với một khác loại trong bọn chúng. Cậu nhìn chằm chằm vực thẳm, đồng thời vực thẳm cũng đang chằm chằm nhìn cậu.”

“ Nghĩa là dùng càng lâu, ta sẽ càng gần với hình dạng của một u linh?”



“ So với thế còn thảm hơn. Cậu vẫn là người sống, nhưng trên người của cậu dính quá nhiều hơi thở chỗ đó, ngay khi cậu sử dụng quá độ, cho dù không có súng Thông Linh cậu cũng có thể ở trong tầng không gian đó — người sống trong thế giới u linh a… chậc chậc. Cái này còn chưa phải là tồi tệ nhất, điều thực sự tồi tệ chính là cậu không có cách nào tránh được chúng nữa.”



Lục Ly đi đến sạp báo bên đường, đằng sau sạp báo, ông lão tóc hoa tâm mặc gile màu đen lễ phép cười nói: “ Tiên sinh, ngài cần gì?”

“ Một tờ báo.”

“ Muốn báo bản địa của Belfast ư?”

“ Ừ.”

“ Ồ được, ngài chờ một chút.”

Ông lão xoay người đi lấy giấy báo, Lục Ly thẳng tắp đứng ở trước sạp báo chờ đợi.



“ Trừ súng Thông Linh, còn có biện pháp nào có thể đối phó u linh không?” Lục Ly dò hỏi. Nghĩ nghĩ chút, lại bổ sung thêm một câu: “ Biện pháp nào mà không bị ảnh hưởng đến ấy.”

“ Đương nhiên là có.”

Bộ răng vàng lâu không thấy hiện ra trước mắt: “ Cậu có thể mời Hudders ta đến trừ tà, ngoại trừ mất tiền, cậu sẽ không bị tổn thất gì.”

“ Giá cả sao.”

“ Còn tùy vào cấp độ của quỷ hồn mà định ra. Nếu là u linh bình thường, chỉ tốn 300 đồng tiền.”

“ Cấp độ? U linh cũng có cấp bậc sao.”

“ Đến người còn phân người nghèo, thường dân, quý tộc, sao u linh lại không có?”

Hudders cười nhạo, chê cười Lục Ly ngây thơ.

“ Thông tin này miễn phí: quỷ hồn chia làm ba loại: u linh, oán linh và ác linh. Bất quá người bình thường đều gọi chung quy là u linh.”

“ Vì cái gì ông nói, biết càng nhiều, chết càng nhanh? Đây là câu hỏi cuối cùng.”

Nhận thấy được dấu hiệu Hudders có ý định đuổi người, Lục Ly nhanh chóng đặt câu hỏi cuối.



“ Tiên sinh, đây là báo của ngài, hết một đồng tiền.”

Ông lão lấy ra tờ báo ngay ngắn, mới tinh.

Đưa trả một đồng xu, Lục Ly mở tờ báo,



Mùi hương của mực in tràn ngập phả vào mặt.

【Hội nghị bán đảo Công quốc Ellen đã dùng 8 phiếu thuận, 3 phiếu chống và 1 phiếu trắng, kết quả thông qua《 Dự luật rượu vang đỏ》. Vì nhằm bảo đảm diện tích trồng trọt, theo 《 Dự luật rượu vang đỏ》, diện tích gieo trồng nho trên Bán đảo Ellen không cho phép được vượt quá năm trước. 】

【 Vụ bê bối của Nam Tước! Đêm qua tại trang viên, nam tước Joseph đã mời mười mấy người thanh niên trai tráng đến hoa viên cuồng hoan trắng đêm——】

【 Nghị viên Olivier sẽ tăng giờ làm việc hàng ngày, từ 10 tiếng đồng hồ tăng lên 12 tiếng đồng hồ và tiền lương lao động vẫn sẽ không thay đổi. Đề xuất này đã bị những nghị viên khác chỉ trích ——】



Hai câu Hudders nói cuối cùng hiện ra trong đầu.

" Cậu sẽ hiểu, thời gian sẽ nói cho cậu biết đáp án." Cùng với một câu "Nếu như cậu còn muốn hỏi thêm gì, nhớ kỹ mang tiền tới đây sớm chút! Kéo dài quá lâu, ta sẽ phải tăng giá!"

Lược qua vài mục tin tức, Lục Ly gấp lại tờ báo, hướng lão nhân hỏi : “ Có còn báo của mấy ngày hôm trước không?”

“ Báo của ngày hôm trước đã bán hết sạch, ngoại trừ báo từ bảy ngày trước đổ lại tất cả đều có.”

“ Cho ta một tập.”

Lục Ly lục túi, không tìm thấy được 5 đồng tiền xu, nhất quyết chuyển thành một tờ 10 đồng đưa tới.

Đúng lúc này, một trận náo loạn từ góc phố truyền đến.

Vài cậu nhóc người dính đầy cát từ góc phố chạy tới, vừa chạy vừa la hét.

“ Tàu Rhode đã xảy ra chuyện!”

“ Có tàu đánh cá đã bị tai nạn! Bọn họ đụng phải quái dị, bây giờ đang ở bến cảng!”

“ Đã chết rất nhiều người!”

Ba cậu nhóc hét to, chạy vụt qua lưng Lục Ly, mang theo một luồng gió biển ẩm ướt.

Người đi trên phố cùng nhân viên cửa hàng hai mắt nhìn nhau, tình trạng hoang mang hoảng sợ dần lan tràn, thể hiện rõ ở cước bộ của mọi người trở đều nên dồn dập, nhanh chóng, đường đi tự khắc trở nên hỗn loạn.

Viên cảnh sát tuần tra không có việc gì lấy lại tinh thần, hô lớn đuổi theo mấy cậu nhóc kia.

“ Tiên sinh, đây là báo của ngài và tiền lẻ.”

Lục Ly tiếp nhận xấp báo nhỏ cùng tiền lẻ, hỏi: “ Từ đây đến bến cảng mất bao lâu.”

“ Phải mất hơn hai mươi phút, ngồi xe ngựa có thể nhanh hơn chút, thưa ngài…”

“ Cảm ơn.”

Lục Ly gật đầu nói cảm ơn, không chờ ông lão nói xong, quay người đi về phía bến cảng…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổ Trinh Thám Kỳ Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook