Quyển 1 - Chương 12
Tiểu Thiển Bút
18/03/2014
- Anh gì ơi, tha cho thầy em đi mà.
Vũ không ngoái đầu nhìn Bảo Linh đang quỳ gối năn nỉ mà cất giọng ồm ồm quát:
- Hôm nay dù là diêm vương phật tổ tới đây cũng đừng hòng cứu được thằng già này.
" Bốp " Vũ trợn ngược mắt lên, hai mắt trắng dã, miệng lắp bắp không nói nên lời. Vẻ điên cuồng trong mắt hắn lập tức bị thay thế bằng nỗi đau đớn lặng người.
Hai tay bủn rủn buông Thầy Tào ra, rồi lại giống như khi nãy bị trúng thuật bóng, ra sức tóm chặt vào giữa hai chân.
Thầy Tào được giải vây, vội xoay mình bỏ chạy
Vũ mặc dù đau chết lặng đi vì cú đá quá mạnh và hiểm của Bảo Linh, nhưng vẫn cố quờ tay bắt trúng vạt áo lão. Thầy Tào như chim sợ cành cong, vừa thấy hắn túm được, ngoái đầu nhìn thấy vẻ mặt khủng khiếp của hắn thì nhủn cả người ra.
Vũ lúc này mặc dù đau đến không đứng dậy nổi, cũng không còn sức mạnh điên cuồng như khi nãy nữa, nhưng gương mặt hắn xám xịt, mồ hôi lớn như hạt đậu túa ra đầy mặt cộng với cặp mắt mờ đục vì đau khiến hắn trông như ngã quỷ dưới âm ti, một tay túm vạt áo, một tay vẫn giữ chặt khoảng giữa hai chân, lồm cồm bò theo như quỷ đói đòi mạng khiến Thầy Tào phút chốc thất thần, dù lão là đạo sĩ đã tiếp xúc qua vô vàn điều kì quái cũng bị dọa đến nỗi kêu lên một tiếng, té bịch ra đất.
Bảo Linh nhìn Vũ bám lấy Thầy Tào như xác chết ăn thịt sắp sửa nuốt sống thầy mình, không biết làm thế nào, bèn bổn cũ soạn lại, phóng tới phía sau, nhằm giữa hai chân hắn dụng hết sức bình sinh tung ra một cước.
" Bốp "
Tay Vũ quắp lại, xé nát cả vạt áo của Thầy Tào. Miệng há to ra như muốn nói điều gì rồi toàn thân như đông cứng lại, đổ ầm xuống đất.
Thầy Tào cũng sợ đến thót tim, nhưng thấy Vũ nằm co quắp như con mèo bị trấn nước giữa sân liền liều mạng lấy hơi, định xuất ra một chiêu kết liễu. Nhưng Bảo Linh hốt hoảng nhảy ra trước mặt lão, mếu máo nói:
- Thầy ơi, thầy đừng giết người nữa. Con sợ lắm … huhu...
Thầy Tào trừng mắt định gạt Bảo Linh ra, nhưng con mắt lão vô tình nhìn xuống chân nó, thấy chân con bé hơi cong cong, lão liền nghĩ đến thảm trạng của Vũ, đành khó khăn nuốt khan một tiếng, quay mình chạy lên núi Cấm.
Khi Vũ tỉnh lại, tư thế của hắn vẫn vô cùng đặc sắc. Thân hình co lại như bào thai trong bụng mẹ, hai tay vẫn vững vàng bảo vệ cho thằng em, mấy ngón tay đã cứng lại như đá, phỏng chừng có bị xe tải tông, thì 206 đốt xương của hắn có thể gãy cả, cũng không thể thương hại một lần nữa đến khu vực nhạy cảm kia.
Đầu óc hắn bắt đầu hoạt động trở lại, nghĩ đến quãng thời gian mấy giây trước khi bất tỉnh, hắn không khỏi rùng mình, sau đó liều mạng kiểm tra thương tích.
Hai tay vừa khẽ động, một cảm giác đau đớn kinh hoàng lại bao trùm lấy ý thức hắn.
" Áu " Vũ rú lên một tiếng trước khi tiếp tục mê đi.
Rào !
Vũ tỉnh dậy do bị nước lạnh tạt vào mặt. Hắn ho sặc sụa vài tiếng rồi cố gắng co tay vuốt nước dính trên mặt nhưng lúc này mới phát hiện hai tay mình đã bị trói nghiến vào cây cột đình.
Hắn ngước cặp mắt ai oán nhìn con bé Bảo Linh đang đặt cái thau nhôm xuống đất, nói:
- Mày trói anh vào đây định làm gì thế hả nhóc?
Bảo Linh khinh bỉ đáp:
- Ông cứ tỉnh dậy lại tự tay bóp ơ, bóp... đùi rồi rú lên đành đạch xong ngất đi, hai lần như thế rồi nên tôi mới phải trói vào cột thế kia. Chứ báu lắm đấy, người gì đâu mà béo thế hả giời, mãi mới kéo được từ ngoài sân vào trong này đấy.
" Ặc " Cũng chả trách được con nhóc ăn nói trống không xấc xược với hắn.
Bất kì đứa con gái nào, sau khi " lên gối " hai phát cực mạnh, rồi lại nhìn hắn nằm co quắp tự tay bóp... đùi thì hẳn không khỏi phát sinh tâm lý coi thường.
Vũ tự thấy mình đã mất sạch hình tượng cha chú, Hơn nữa mình lại đang bị trói nghiến vào cột nên đành lựa lời
- Thôi thế cám ơn em, em cởi ra dùm anh được không?
Con nhóc trợn mắt nhìn hắn, hỏi:
- Cởi cái gì cơ ?
- Ặc, cởi dây trói chứ cởi gì nữa. Chính mày trói anh vào đây còn hỏi.
Con bé cười nhe hai cái răng ngô mới thay làm Vũ đoán nó cũng chỉ tầm 12,13 tuổi. Le lưỡi chạy ra sau cột cởi dây trói cho hắn.
o0o
Nói chuyện với con bé một hồi, Vũ mới biết được đại khái vấn đề.
Thì ra lão già đạo sĩ kia chính là người thủ nhang đình Vạn này. Người ta thường gọi lão là Thầy Tào
Con bé tên là Ngô Bảo Linh, mới 13 tuổi, là một đứa cô nhi mà lão nuôi từ khi mới lọt lòng, Thầy Tào là một đạo sĩ nên tính tình quái đản, đạm bạc nhưng lại hết sức yêu quý, chăm sóc cho con bé.
Hai thầy trò sống luôn ở trong đình, thường ngày, con bé đi bộ đi học trong thị trấn, hôm qua thấy thầy đuổi nó ra khỏi đình, bảo vào thị trấn ở nhờ nhà bạn mấy hôm, nó đoán trong đình có làm lễ đuổi ma trừ tà nên tò mò bám theo.
Thầy Tào là đạo sĩ cao tay, trước đây cũng dạy nó một ít tiểu thuật, bảo nó học để giữ mình. Nhưng lại không bao giờ giải thích cho nó về thế giới tâm linh hay cho nó tiếp cận các buổi lễ, tế mà lão thường làm hằng năm. Điều này càng làm con bé tò mò hơn, nên nó mới bám theo về để rình trộm xem sao.
Vũ hỏi nó:
- Em có biết mấy ngày trước có một người đàn ông lớn tuổi, gọi là Thầy L. đến đây chơi không?
Con bé gật đầu đáp:
- Có chứ, em nhớ hôm đấy cũng lâu lâu rồi, ông ấy lên đây chơi bảo có hẹn với thầy em, nhưng thầy em không có nhà nên ông ấy tự đi vào trong núi Cấm. Em đã bảo không được rồi, nhưng ông ấy cứ tự tiện đi vào cơ.
Vũ bèn mơi chuyện:
- Chẹp, chả biết sao ông ấy bị bịnh chết rồi.
Bảo Linh bĩu môi đáp:
- Anh chả biết gì cả, bịnh đâu mà bịnh. Ông ấy tự tiện đi vào núi Cấm, nên bị thánh vật chết đấy. Không tin anh vào thị trấn mà hỏi. Ai cũng biết cả.
Vũ vờ ngạc nhiên :
- Vào núi cấm nên bị thánh vật? Ơ thế cứ bước chân vào núi Cấm này là bị thánh vật chết à. Thế thì bỏ xừ rồi, lúc trưa anh cũng mới leo lên núi một lúc, không biết thành có vật anh không. Hix
Con bé trêu:
- Anh thì chả cần thánh vật, tự vật là đủ chết rồi. hihi
Vũ xấu hổ mắng nó:
- Con gái nhớ giai không tốt đâu. Người ta sợ thật, mày lại cứ trêu anh.
Con bé cãi:
- Nhớ giai đâu mà nhớ giai, người ta nhớ lâu thôi. Hihi. Mà anh cũng đừng lo, em lên núi hái lá thuốc suốt có sao đâu. Nhưng mà anh có đi vòng ra sau núi không? Chỗ đó là đất thánh đấy, không được bước vào đâu. Còn ở mặt ngoài này thì leo lên leo xuống mãi cũng chả sao.
Vũ hỏi :
- Hix, anh cũng chỉ leo được nửa chừng núi mà lúc nãy cũng bị thánh vật y như Thầy L. thế mà mày bảo không sao?
Bảo Linh cãi :
- Vừa nãy là anh bị thầy em dùng phép thánh để đánh đấy, không phải thánh vật đâu.
Vũ nói:
- Trời ơi sao thầy em lại dùng phép giống thánh vật thế, làm anh suýt nữa tự bóp cổ chết.
Bảo Linh trực tiếp khinh thường đáp:
- Đầu anh trông to thế cơ mà. Phép của thầy là do thánh dạy cho, không giống thánh thì giống ai?
Vũ giậm chân kêu lên:
- Thôi chết rồi, thảo nào hai người bạn làm công an của anh cứ một mực lên đây đòi bắt Thầy Tào. Hóa ra là vì ông ấy có phép giống như thánh vật.
Bảo Linh mới chỉ là cô bé con, nghe thấy bảo công an lên bắt thầy mình thì sợ tái cả mặt, vội nói:
- Không phải đâu, vừa nãy thầy chỉ dọa anh thôi, có làm gì đâu mà anh kêu công an tới bắt.
Vũ nói:
- Công an lên đây từ trưa rồi, chắc đang phục kích bắt thầy mày ở trên núi ấy. Mau dẫn anh đi tìm, không thôi họ bắt thầy mày vào đồn thì chết.
Bảo Linh nghe Vũ dụ dỗ cũng sợ, nhưng nhắc đến núi Cấm thì nó vẫn không dám dẫn hắn lên bèn nói cứng:
- Thầy em giỏi lắm, công an còn lâu mới bắt được.
Vũ lại dọa:
- Công an có súng đấy, nếu không bắt được, họ bắn bỏ thì sao? Mau lên không là không kịp bây giờ.
Bảo Linh lúc này cũng thấy sợ, vội đồng ý.
Vũ chỉ kịp vớ lấy cái balô rồi chạy theo Bảo Linh lên núi Cấm
Vũ không ngoái đầu nhìn Bảo Linh đang quỳ gối năn nỉ mà cất giọng ồm ồm quát:
- Hôm nay dù là diêm vương phật tổ tới đây cũng đừng hòng cứu được thằng già này.
" Bốp " Vũ trợn ngược mắt lên, hai mắt trắng dã, miệng lắp bắp không nói nên lời. Vẻ điên cuồng trong mắt hắn lập tức bị thay thế bằng nỗi đau đớn lặng người.
Hai tay bủn rủn buông Thầy Tào ra, rồi lại giống như khi nãy bị trúng thuật bóng, ra sức tóm chặt vào giữa hai chân.
Thầy Tào được giải vây, vội xoay mình bỏ chạy
Vũ mặc dù đau chết lặng đi vì cú đá quá mạnh và hiểm của Bảo Linh, nhưng vẫn cố quờ tay bắt trúng vạt áo lão. Thầy Tào như chim sợ cành cong, vừa thấy hắn túm được, ngoái đầu nhìn thấy vẻ mặt khủng khiếp của hắn thì nhủn cả người ra.
Vũ lúc này mặc dù đau đến không đứng dậy nổi, cũng không còn sức mạnh điên cuồng như khi nãy nữa, nhưng gương mặt hắn xám xịt, mồ hôi lớn như hạt đậu túa ra đầy mặt cộng với cặp mắt mờ đục vì đau khiến hắn trông như ngã quỷ dưới âm ti, một tay túm vạt áo, một tay vẫn giữ chặt khoảng giữa hai chân, lồm cồm bò theo như quỷ đói đòi mạng khiến Thầy Tào phút chốc thất thần, dù lão là đạo sĩ đã tiếp xúc qua vô vàn điều kì quái cũng bị dọa đến nỗi kêu lên một tiếng, té bịch ra đất.
Bảo Linh nhìn Vũ bám lấy Thầy Tào như xác chết ăn thịt sắp sửa nuốt sống thầy mình, không biết làm thế nào, bèn bổn cũ soạn lại, phóng tới phía sau, nhằm giữa hai chân hắn dụng hết sức bình sinh tung ra một cước.
" Bốp "
Tay Vũ quắp lại, xé nát cả vạt áo của Thầy Tào. Miệng há to ra như muốn nói điều gì rồi toàn thân như đông cứng lại, đổ ầm xuống đất.
Thầy Tào cũng sợ đến thót tim, nhưng thấy Vũ nằm co quắp như con mèo bị trấn nước giữa sân liền liều mạng lấy hơi, định xuất ra một chiêu kết liễu. Nhưng Bảo Linh hốt hoảng nhảy ra trước mặt lão, mếu máo nói:
- Thầy ơi, thầy đừng giết người nữa. Con sợ lắm … huhu...
Thầy Tào trừng mắt định gạt Bảo Linh ra, nhưng con mắt lão vô tình nhìn xuống chân nó, thấy chân con bé hơi cong cong, lão liền nghĩ đến thảm trạng của Vũ, đành khó khăn nuốt khan một tiếng, quay mình chạy lên núi Cấm.
Khi Vũ tỉnh lại, tư thế của hắn vẫn vô cùng đặc sắc. Thân hình co lại như bào thai trong bụng mẹ, hai tay vẫn vững vàng bảo vệ cho thằng em, mấy ngón tay đã cứng lại như đá, phỏng chừng có bị xe tải tông, thì 206 đốt xương của hắn có thể gãy cả, cũng không thể thương hại một lần nữa đến khu vực nhạy cảm kia.
Đầu óc hắn bắt đầu hoạt động trở lại, nghĩ đến quãng thời gian mấy giây trước khi bất tỉnh, hắn không khỏi rùng mình, sau đó liều mạng kiểm tra thương tích.
Hai tay vừa khẽ động, một cảm giác đau đớn kinh hoàng lại bao trùm lấy ý thức hắn.
" Áu " Vũ rú lên một tiếng trước khi tiếp tục mê đi.
Rào !
Vũ tỉnh dậy do bị nước lạnh tạt vào mặt. Hắn ho sặc sụa vài tiếng rồi cố gắng co tay vuốt nước dính trên mặt nhưng lúc này mới phát hiện hai tay mình đã bị trói nghiến vào cây cột đình.
Hắn ngước cặp mắt ai oán nhìn con bé Bảo Linh đang đặt cái thau nhôm xuống đất, nói:
- Mày trói anh vào đây định làm gì thế hả nhóc?
Bảo Linh khinh bỉ đáp:
- Ông cứ tỉnh dậy lại tự tay bóp ơ, bóp... đùi rồi rú lên đành đạch xong ngất đi, hai lần như thế rồi nên tôi mới phải trói vào cột thế kia. Chứ báu lắm đấy, người gì đâu mà béo thế hả giời, mãi mới kéo được từ ngoài sân vào trong này đấy.
" Ặc " Cũng chả trách được con nhóc ăn nói trống không xấc xược với hắn.
Bất kì đứa con gái nào, sau khi " lên gối " hai phát cực mạnh, rồi lại nhìn hắn nằm co quắp tự tay bóp... đùi thì hẳn không khỏi phát sinh tâm lý coi thường.
Vũ tự thấy mình đã mất sạch hình tượng cha chú, Hơn nữa mình lại đang bị trói nghiến vào cột nên đành lựa lời
- Thôi thế cám ơn em, em cởi ra dùm anh được không?
Con nhóc trợn mắt nhìn hắn, hỏi:
- Cởi cái gì cơ ?
- Ặc, cởi dây trói chứ cởi gì nữa. Chính mày trói anh vào đây còn hỏi.
Con bé cười nhe hai cái răng ngô mới thay làm Vũ đoán nó cũng chỉ tầm 12,13 tuổi. Le lưỡi chạy ra sau cột cởi dây trói cho hắn.
o0o
Nói chuyện với con bé một hồi, Vũ mới biết được đại khái vấn đề.
Thì ra lão già đạo sĩ kia chính là người thủ nhang đình Vạn này. Người ta thường gọi lão là Thầy Tào
Con bé tên là Ngô Bảo Linh, mới 13 tuổi, là một đứa cô nhi mà lão nuôi từ khi mới lọt lòng, Thầy Tào là một đạo sĩ nên tính tình quái đản, đạm bạc nhưng lại hết sức yêu quý, chăm sóc cho con bé.
Hai thầy trò sống luôn ở trong đình, thường ngày, con bé đi bộ đi học trong thị trấn, hôm qua thấy thầy đuổi nó ra khỏi đình, bảo vào thị trấn ở nhờ nhà bạn mấy hôm, nó đoán trong đình có làm lễ đuổi ma trừ tà nên tò mò bám theo.
Thầy Tào là đạo sĩ cao tay, trước đây cũng dạy nó một ít tiểu thuật, bảo nó học để giữ mình. Nhưng lại không bao giờ giải thích cho nó về thế giới tâm linh hay cho nó tiếp cận các buổi lễ, tế mà lão thường làm hằng năm. Điều này càng làm con bé tò mò hơn, nên nó mới bám theo về để rình trộm xem sao.
Vũ hỏi nó:
- Em có biết mấy ngày trước có một người đàn ông lớn tuổi, gọi là Thầy L. đến đây chơi không?
Con bé gật đầu đáp:
- Có chứ, em nhớ hôm đấy cũng lâu lâu rồi, ông ấy lên đây chơi bảo có hẹn với thầy em, nhưng thầy em không có nhà nên ông ấy tự đi vào trong núi Cấm. Em đã bảo không được rồi, nhưng ông ấy cứ tự tiện đi vào cơ.
Vũ bèn mơi chuyện:
- Chẹp, chả biết sao ông ấy bị bịnh chết rồi.
Bảo Linh bĩu môi đáp:
- Anh chả biết gì cả, bịnh đâu mà bịnh. Ông ấy tự tiện đi vào núi Cấm, nên bị thánh vật chết đấy. Không tin anh vào thị trấn mà hỏi. Ai cũng biết cả.
Vũ vờ ngạc nhiên :
- Vào núi cấm nên bị thánh vật? Ơ thế cứ bước chân vào núi Cấm này là bị thánh vật chết à. Thế thì bỏ xừ rồi, lúc trưa anh cũng mới leo lên núi một lúc, không biết thành có vật anh không. Hix
Con bé trêu:
- Anh thì chả cần thánh vật, tự vật là đủ chết rồi. hihi
Vũ xấu hổ mắng nó:
- Con gái nhớ giai không tốt đâu. Người ta sợ thật, mày lại cứ trêu anh.
Con bé cãi:
- Nhớ giai đâu mà nhớ giai, người ta nhớ lâu thôi. Hihi. Mà anh cũng đừng lo, em lên núi hái lá thuốc suốt có sao đâu. Nhưng mà anh có đi vòng ra sau núi không? Chỗ đó là đất thánh đấy, không được bước vào đâu. Còn ở mặt ngoài này thì leo lên leo xuống mãi cũng chả sao.
Vũ hỏi :
- Hix, anh cũng chỉ leo được nửa chừng núi mà lúc nãy cũng bị thánh vật y như Thầy L. thế mà mày bảo không sao?
Bảo Linh cãi :
- Vừa nãy là anh bị thầy em dùng phép thánh để đánh đấy, không phải thánh vật đâu.
Vũ nói:
- Trời ơi sao thầy em lại dùng phép giống thánh vật thế, làm anh suýt nữa tự bóp cổ chết.
Bảo Linh trực tiếp khinh thường đáp:
- Đầu anh trông to thế cơ mà. Phép của thầy là do thánh dạy cho, không giống thánh thì giống ai?
Vũ giậm chân kêu lên:
- Thôi chết rồi, thảo nào hai người bạn làm công an của anh cứ một mực lên đây đòi bắt Thầy Tào. Hóa ra là vì ông ấy có phép giống như thánh vật.
Bảo Linh mới chỉ là cô bé con, nghe thấy bảo công an lên bắt thầy mình thì sợ tái cả mặt, vội nói:
- Không phải đâu, vừa nãy thầy chỉ dọa anh thôi, có làm gì đâu mà anh kêu công an tới bắt.
Vũ nói:
- Công an lên đây từ trưa rồi, chắc đang phục kích bắt thầy mày ở trên núi ấy. Mau dẫn anh đi tìm, không thôi họ bắt thầy mày vào đồn thì chết.
Bảo Linh nghe Vũ dụ dỗ cũng sợ, nhưng nhắc đến núi Cấm thì nó vẫn không dám dẫn hắn lên bèn nói cứng:
- Thầy em giỏi lắm, công an còn lâu mới bắt được.
Vũ lại dọa:
- Công an có súng đấy, nếu không bắt được, họ bắn bỏ thì sao? Mau lên không là không kịp bây giờ.
Bảo Linh lúc này cũng thấy sợ, vội đồng ý.
Vũ chỉ kịp vớ lấy cái balô rồi chạy theo Bảo Linh lên núi Cấm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.