Quyển 1 - Chương 26
Tiểu Thiển Bút
18/03/2014
Vũ giơ cao thanh kiếm, rón rén bước tới sau lưng Thầy Tào.
Lúc này lão già đã hoàn toàn nhập tâm vào việc hợp nhất cùng Linh Thể nên không hề biết, mà dù có biết, lão cũng không thể phân tâm đối phó với hắn.
Quá trình hợp thể đã đến giai đoạn cuối cùng, lúc này chỉ cần Vũ đâm một cái liền có thể khiến Thầy Tào hồn phi phách tán, bị tiêu diệt trong nháy mắt. Thế nhưng hắn còn chưa kịp đâm xuống thì đã nghe tiếng thét lanh lảnh : " Không được làm hại thầy em "
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy con nhỏ Bảo Linh đang đứng bên mép vực thì ngạc nhiên tự hỏi khi nãy hắn dùng Quy Thần Chưởng đánh vỡ tảng đá đã làm sập miệng hang, con nhỏ này làm sao chui vào được ? Có lẽ nãy giờ mấy người trong đội cứu hộ đã moi được một lỗ nhỏ đủ cho con nhóc chui vào...
Vũ mặc kệ, việc quan trọng bây giờ là phải tiêu diệt được Thầy Tào. Nếu để lão hoàn thành hợp thể thì dù có kéo cả quân đội đến cũng không cản được, sức mạnh của long mạch so với bất kì thứ vũ khí nào cũng đáng sợ hơn nhiều.
Hắn vung thanh kiếm lên bổ thẳng xuống gáy lão Tào. Thanh kiếm còn chưa tới đích đã nghe một tiếng hét rung chuyển cả hang, con bé Bảo Linh giống như sao quả tạ rớt xuống, từ trên cao nhảy trúng vào cổ Vũ.
Hắn hét lên một tiếng thê lương, ngã chúi đầu xuống đất. Con bé Bảo Linh được tấm đệm thịt này đỡ nên chỉ lộn người một cái lại bật dậy được ngay. Nó thấy Vũ đang ôm đầu lồm cồm bò dậy bèn cẩn thận bồi thêm một sút vào giữa hai chân khiến hắn bất tỉnh nhân sự không kịp kêu một tiếng.
Bảo Linh chạy tới ôm lấy lưng Thầy Tào, vừa chạm vào thân thể lạnh ngắt như nước đá của lão con bé liền sợ hãi lùi lại.
Lúc này Thầy Tào làm gì còn thần trí, thân thể lão sớm đã chết từ lâu, chỉ còn là cái túi da vô dụng. Bảo Linh vừa chạm vào là đổ vật ra, làn da vốn đã nhăn nheo của lão giống như màng giấy bị ngâm nước bở ra bùng bục rồi thân thể lão giống như người cát đổ ập xuống liền vỡ thành một đống bùn.
Bảo Linh ré lên một tiếng nhảy ngược trở lại, vô tình dẫm trúng Vũ ngã lăn ra đất rồi cứ thế nằm khóc lặng đi.
Cơn đau lộng óc vì bị con nhãi đạp trúng chỗ hiểm khiến Vũ tỉnh lại, nhìn thấy thân thể lão Tào bị mất đi sinh khí, tan thành một vũng bùn thì quên cả chỗ đau, hô " Bỏ mẹ " rồi bật vút dậy, nhặt lấy thanh kiếm lao tới chỗ Linh Thể - Bảo Châu định đâm một nhát.
Lưỡi kiếm còn chưa kịp chém xuống thì tay hắn đã bị Trần Oai chụp cứng.
Trần Oai vặn tay, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Vũ rồi quát : " Anh định làm gì thế hả ? "
Vũ kêu lên: " Nhân lúc lão ta còn chưa điều khiển được Linh Thể mau đâm vào giữa mi tâm cô ấy "
Trần Oai hoảng hốt : " Đâm thế thì cô ấy chết mất à? "
Vũ gầm lên: " Kiếm này là kiếm phép trừ được tà niệm, có thể cứu được cô ấy, mau đâm đi "
Trần Oai trù trừ không dám hành động, dù mấy việc liên quan đến phép thuật tâm linh này anh không biết chút gì chỉ có thể nghe theo lời Vũ, nhưng nói đâm Bảo Châu thì anh không làm được.
Vũ thấy Trần Oai do dự bèn vùng lên giật lấy thanh kiếm, hét vang một tiếng nhằm vào thân thể đang run rẩy của Bảo Châu chém tới.
Mũi kiếm còn chưa chạm tới, một luồng lực cực mạnh đã đánh mạnh vào thân thể Vũ khiến hắn bay ngược về sau, hắn chống kiếm đứng dậy, run run nói: " Không kịp mất rồi, lão đã hoàn toàn dung hợp "
Bảo Châu đưa cặp mắt sáng rực nhìn Vũ nói: " Đúng thế, ta đã hoàn toàn dung hợp với Linh Thể này. Các ngươi đã không thể làm gì được nữa rồi " rồi ngửa mặt cười một tràng dài.
Trần Oai kinh ngạc nhìn Bảo Châu, giọng nói và tiếng cười của nàng đã hoàn toàn thay đổi, âm thanh phát ra trong trẻo hơn rất nhiều, tiếng cười cũng khanh khách như chuông ngọc mang theo vẻ ma mị khác thường.
Lúc này Bảo Châu vẫn khỏa thân nhưng làn da nàng phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt như thể được mặc một lớp áo lụa kết bằng hào quang. Những vệt đen như hình xăm ở dưới da đã hoàn toàn biến mất khiến Bảo Châu lúc này giống như một pho tượng được tạc bằng bạch ngọc và ngà voi vậy.
Bảo Châu dường như cũng ngỡ ngàng với vẻ đẹp siêu nhiên này, nàng thích thú ngắm nghía thân thể mình, mỉm cười kể với Trần Oai:
" Các ngươi xem thân thể này có hoàn hảo không? ha ha ha, ngươi không biết được đâu, Linh Thể so với thân thể bình thường khác nhau nhiều lắm. Kỳ kinh bát mạch hoàn toàn được đả thông, thiên nhãn cũng mở, thậm chí ta còn có thể điều khiển được cả nội tạng, từng tế bào đều có thể vận dụng như ý. Càng sung sướng hơn nữa là bên trong cơ thể này có tới hai ngàn năm linh khí tích lũy sẽ không ngừng bồi bổ, cải tạo cho nó ngày một hoàn hảo hơn nữa... Ha ha ha, dù là tiên nhân hay yêu tinh tu luyện ngàn năm cũng không có được Linh Thể như ta."
Trần Oai gần lên : " Lão đã làm gì cô ấy? "
Vũ nghiến răng đáp: " Dùng linh hồn Bảo Châu làm vật hiến tế cho tinh quái trong " thánh vật " khiến thân thể cô ấy trở thành vật phong ấn mới nhờ vậy tách được tinh quái tà niệm ra khỏi linh khí, giúp cho Linh Thể trở nên trong sạch không có tạp niệm, dễ dàng dung hợp với Long mạch nơi đây. Như vậy thân thể của Bảo Châu sẽ trở thành Linh Thể có chứa linh khí Long mạch của cả hai vùng Đại La và Hoa Lư, tổng cộng có hai ngàn năm linh khí. Cuối cùng dùng bí pháp đưa linh hồn mình nhập vào Linh Thể vô hồn này. "
Bảo Châu gật đầu hỏi: " Ngươi là đệ tử phái nào mà cũng có những kiến thức này? "
Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại: " Dù cho Linh Thể có chứa nhiều linh khí đến mấy cũng chỉ là thân thể vật chất, linh hồn của lão vẫn không thay đổi chút nào mà những tinh quái tà niệm kia cũng đã tích lũy ngàn năm rồi, niệm lực lớn khủng khiếp không dễ gì trừ bỏ. Lão không sợ chúng sẽ nuốt chửng linh hồn mình hay sao? "
Bảo Châu lại cười khanh khách, dường như có được thân thể mới rất hưng phấn nên thầy Tào không tiếc công giảng giải :
" Ngươi biết một mà không biết hai. Mặc dù Linh khí không giúp linh hồn trở nên mạnh mẽ được nhưng linh khí có thể bồi đắp cho thân thể khang kiện, từ tim, não cho tới mỗi tế bào đều mạnh mẽ hơn thường rất nhiều lần. Thân thể khỏe mạnh thì tinh thần cũng trở nên tự tin, rắn rỏi, trí não hoạt động cũng giúp cho suy nghĩ trở nên thông suốt, mạch lạc. Rất nhiều điều lúc trước không hiểu, nay đã có thể nghĩ thông, rất nhiều phép cần thể ngộ lúc trước học không được nay cũng có thể thực hiện dễ dàng.
Sau khi ta có được Linh Thể này thì ý chí và linh cảm cũng được đề cao rất nhiều, phép Phong Ma sắp hết tác dụng cũng lại có thể kéo dài thêm. Với tốc độ tiến triển thế này, khi phép Phong Ma hết tác dụng đám tinh quái tà niệm kia cũng không thể gây hại cho ta được nữa, thậm chí dần dần còn có thể khống chế được chúng trở thành âm binh tiểu quỷ cho ta sai khiến.
hahaha, Rồi đây ta sẽ trở thành thần tiên thống trị thế giới này. Bọn Kim Quy sẽ biết tay ta... "
Lúc này lão già đã hoàn toàn nhập tâm vào việc hợp nhất cùng Linh Thể nên không hề biết, mà dù có biết, lão cũng không thể phân tâm đối phó với hắn.
Quá trình hợp thể đã đến giai đoạn cuối cùng, lúc này chỉ cần Vũ đâm một cái liền có thể khiến Thầy Tào hồn phi phách tán, bị tiêu diệt trong nháy mắt. Thế nhưng hắn còn chưa kịp đâm xuống thì đã nghe tiếng thét lanh lảnh : " Không được làm hại thầy em "
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy con nhỏ Bảo Linh đang đứng bên mép vực thì ngạc nhiên tự hỏi khi nãy hắn dùng Quy Thần Chưởng đánh vỡ tảng đá đã làm sập miệng hang, con nhỏ này làm sao chui vào được ? Có lẽ nãy giờ mấy người trong đội cứu hộ đã moi được một lỗ nhỏ đủ cho con nhóc chui vào...
Vũ mặc kệ, việc quan trọng bây giờ là phải tiêu diệt được Thầy Tào. Nếu để lão hoàn thành hợp thể thì dù có kéo cả quân đội đến cũng không cản được, sức mạnh của long mạch so với bất kì thứ vũ khí nào cũng đáng sợ hơn nhiều.
Hắn vung thanh kiếm lên bổ thẳng xuống gáy lão Tào. Thanh kiếm còn chưa tới đích đã nghe một tiếng hét rung chuyển cả hang, con bé Bảo Linh giống như sao quả tạ rớt xuống, từ trên cao nhảy trúng vào cổ Vũ.
Hắn hét lên một tiếng thê lương, ngã chúi đầu xuống đất. Con bé Bảo Linh được tấm đệm thịt này đỡ nên chỉ lộn người một cái lại bật dậy được ngay. Nó thấy Vũ đang ôm đầu lồm cồm bò dậy bèn cẩn thận bồi thêm một sút vào giữa hai chân khiến hắn bất tỉnh nhân sự không kịp kêu một tiếng.
Bảo Linh chạy tới ôm lấy lưng Thầy Tào, vừa chạm vào thân thể lạnh ngắt như nước đá của lão con bé liền sợ hãi lùi lại.
Lúc này Thầy Tào làm gì còn thần trí, thân thể lão sớm đã chết từ lâu, chỉ còn là cái túi da vô dụng. Bảo Linh vừa chạm vào là đổ vật ra, làn da vốn đã nhăn nheo của lão giống như màng giấy bị ngâm nước bở ra bùng bục rồi thân thể lão giống như người cát đổ ập xuống liền vỡ thành một đống bùn.
Bảo Linh ré lên một tiếng nhảy ngược trở lại, vô tình dẫm trúng Vũ ngã lăn ra đất rồi cứ thế nằm khóc lặng đi.
Cơn đau lộng óc vì bị con nhãi đạp trúng chỗ hiểm khiến Vũ tỉnh lại, nhìn thấy thân thể lão Tào bị mất đi sinh khí, tan thành một vũng bùn thì quên cả chỗ đau, hô " Bỏ mẹ " rồi bật vút dậy, nhặt lấy thanh kiếm lao tới chỗ Linh Thể - Bảo Châu định đâm một nhát.
Lưỡi kiếm còn chưa kịp chém xuống thì tay hắn đã bị Trần Oai chụp cứng.
Trần Oai vặn tay, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Vũ rồi quát : " Anh định làm gì thế hả ? "
Vũ kêu lên: " Nhân lúc lão ta còn chưa điều khiển được Linh Thể mau đâm vào giữa mi tâm cô ấy "
Trần Oai hoảng hốt : " Đâm thế thì cô ấy chết mất à? "
Vũ gầm lên: " Kiếm này là kiếm phép trừ được tà niệm, có thể cứu được cô ấy, mau đâm đi "
Trần Oai trù trừ không dám hành động, dù mấy việc liên quan đến phép thuật tâm linh này anh không biết chút gì chỉ có thể nghe theo lời Vũ, nhưng nói đâm Bảo Châu thì anh không làm được.
Vũ thấy Trần Oai do dự bèn vùng lên giật lấy thanh kiếm, hét vang một tiếng nhằm vào thân thể đang run rẩy của Bảo Châu chém tới.
Mũi kiếm còn chưa chạm tới, một luồng lực cực mạnh đã đánh mạnh vào thân thể Vũ khiến hắn bay ngược về sau, hắn chống kiếm đứng dậy, run run nói: " Không kịp mất rồi, lão đã hoàn toàn dung hợp "
Bảo Châu đưa cặp mắt sáng rực nhìn Vũ nói: " Đúng thế, ta đã hoàn toàn dung hợp với Linh Thể này. Các ngươi đã không thể làm gì được nữa rồi " rồi ngửa mặt cười một tràng dài.
Trần Oai kinh ngạc nhìn Bảo Châu, giọng nói và tiếng cười của nàng đã hoàn toàn thay đổi, âm thanh phát ra trong trẻo hơn rất nhiều, tiếng cười cũng khanh khách như chuông ngọc mang theo vẻ ma mị khác thường.
Lúc này Bảo Châu vẫn khỏa thân nhưng làn da nàng phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt như thể được mặc một lớp áo lụa kết bằng hào quang. Những vệt đen như hình xăm ở dưới da đã hoàn toàn biến mất khiến Bảo Châu lúc này giống như một pho tượng được tạc bằng bạch ngọc và ngà voi vậy.
Bảo Châu dường như cũng ngỡ ngàng với vẻ đẹp siêu nhiên này, nàng thích thú ngắm nghía thân thể mình, mỉm cười kể với Trần Oai:
" Các ngươi xem thân thể này có hoàn hảo không? ha ha ha, ngươi không biết được đâu, Linh Thể so với thân thể bình thường khác nhau nhiều lắm. Kỳ kinh bát mạch hoàn toàn được đả thông, thiên nhãn cũng mở, thậm chí ta còn có thể điều khiển được cả nội tạng, từng tế bào đều có thể vận dụng như ý. Càng sung sướng hơn nữa là bên trong cơ thể này có tới hai ngàn năm linh khí tích lũy sẽ không ngừng bồi bổ, cải tạo cho nó ngày một hoàn hảo hơn nữa... Ha ha ha, dù là tiên nhân hay yêu tinh tu luyện ngàn năm cũng không có được Linh Thể như ta."
Trần Oai gần lên : " Lão đã làm gì cô ấy? "
Vũ nghiến răng đáp: " Dùng linh hồn Bảo Châu làm vật hiến tế cho tinh quái trong " thánh vật " khiến thân thể cô ấy trở thành vật phong ấn mới nhờ vậy tách được tinh quái tà niệm ra khỏi linh khí, giúp cho Linh Thể trở nên trong sạch không có tạp niệm, dễ dàng dung hợp với Long mạch nơi đây. Như vậy thân thể của Bảo Châu sẽ trở thành Linh Thể có chứa linh khí Long mạch của cả hai vùng Đại La và Hoa Lư, tổng cộng có hai ngàn năm linh khí. Cuối cùng dùng bí pháp đưa linh hồn mình nhập vào Linh Thể vô hồn này. "
Bảo Châu gật đầu hỏi: " Ngươi là đệ tử phái nào mà cũng có những kiến thức này? "
Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại: " Dù cho Linh Thể có chứa nhiều linh khí đến mấy cũng chỉ là thân thể vật chất, linh hồn của lão vẫn không thay đổi chút nào mà những tinh quái tà niệm kia cũng đã tích lũy ngàn năm rồi, niệm lực lớn khủng khiếp không dễ gì trừ bỏ. Lão không sợ chúng sẽ nuốt chửng linh hồn mình hay sao? "
Bảo Châu lại cười khanh khách, dường như có được thân thể mới rất hưng phấn nên thầy Tào không tiếc công giảng giải :
" Ngươi biết một mà không biết hai. Mặc dù Linh khí không giúp linh hồn trở nên mạnh mẽ được nhưng linh khí có thể bồi đắp cho thân thể khang kiện, từ tim, não cho tới mỗi tế bào đều mạnh mẽ hơn thường rất nhiều lần. Thân thể khỏe mạnh thì tinh thần cũng trở nên tự tin, rắn rỏi, trí não hoạt động cũng giúp cho suy nghĩ trở nên thông suốt, mạch lạc. Rất nhiều điều lúc trước không hiểu, nay đã có thể nghĩ thông, rất nhiều phép cần thể ngộ lúc trước học không được nay cũng có thể thực hiện dễ dàng.
Sau khi ta có được Linh Thể này thì ý chí và linh cảm cũng được đề cao rất nhiều, phép Phong Ma sắp hết tác dụng cũng lại có thể kéo dài thêm. Với tốc độ tiến triển thế này, khi phép Phong Ma hết tác dụng đám tinh quái tà niệm kia cũng không thể gây hại cho ta được nữa, thậm chí dần dần còn có thể khống chế được chúng trở thành âm binh tiểu quỷ cho ta sai khiến.
hahaha, Rồi đây ta sẽ trở thành thần tiên thống trị thế giới này. Bọn Kim Quy sẽ biết tay ta... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.