Chương 49: Vụ án 4 – Như ảnh tùy hình (9)
Yên Thủy Tinh
04/12/2016
Lúc nhìn thấy hình Dương Quân trên tờ căn cước giả, Triển Chiêu đột nhiên xúc động, gật đầu một cái như đang suy nghĩ chuyện gì. Bạch Ngọc Đường đứng bên hỏi cậu vì cái gì lại làm ra vẻ mặt như thế, Triển Chiêu đáp, bởi vì mặt tên Dương Quân này chính là dạng công kích điển hình.
Dạng công kích? Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu.
Triển Chiêu miễn cưỡng cười đáp, anh chỉ cần biết hắn rất nguy hiểm là được rồi.
; ——- kỳ nhỉ… án này ngắn mà sao mãi không hết vậy ta……….
Từ lúc biết Tổ trọng án tới nay đã mấy tháng, Triển Chiêu tuy đã trải qua nhiều lần điều tra vụ án lớn, nhưng lại hiếm khi tiếp xúc với những công việc của cảnh sát. Trong ấn tượng của cậu, tổ trọng án hình như toàn họp, chia nhau tìm đầu mối, sau lại họp, lại tìm kiếm đầu mối, tận đến lúc moi ra được kẻ tình nghi giữa biển người. Còn về chuyện làm thế nào công việc tìm kiếm tỉ mỉ ấy được hoàn thành, hoàn toàn không nằm trong phạm vi hiểu biết của Triển Chiêu. Cho đến lần này, cậu mới thực sự biết được những người cảnh sát phải bỏ bao nhiêu cố gắng cho một đầu mối nhỏ nhoi.
Bạch Ngọc Đường nghĩ tới một vấn đề lần trước Triển Chiêu sơ suất, đó chính là việc kẻ tình nghi sau khi gây án đều mang vật tùy thân của người bị hại đi mất, ngoại trừ lần này, trong số vật tùy thân ấy đều có di động. Mười vụ án, trải rộng khấp mấy thành phố. Kẻ tình nghi là một người thu nhập thấp, hắn lên mạng bằng tại những quán net, mỗi lần qua một thành phố đều đến khu du lịch làm công ngắn hạn. Có lẽ hắn giữ những cái di động kia làm kỉ niệm, nhưng có nhiều khả năng, hắn đem chúng đi bán, đổi lấy tiền xài qua ngày.
Mặc dù mấy vụ án này cách nhau những 4 năm, nhưng nếu một người xuất hiện ở nhiều điểm tham quan trong thành phố, có công việc ngắn hạn, lái xe, lên mạng tại quán net, đồng thời lại ra chợ đen phi tang tang vật, bán di động. Xét theo từng đầu mối như vậy, lại đem những đặc trưng đó tập trung lên một người, đặc trưng của kẻ tình nghi sẽ từ từ hiện ra. Nhưng cho dù như thế, thì sau đó vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nhưng công việc này Triển Chiêu không thể làm, mà người có thể làm trong tổ trọng án cũng chẳng có bao nhiều.
Tổ trọng án cần cứu viện, họ cần nhóm cảnh sách từ những thành phố khác hợp tác, cùng nhau tóm lại tên ác ma này. Bao Chửng gửi đơn xin bộ công an cho thăng cấp hành động, mở rộng hành động từ cục cảnh sát thành phố H sang hành động các tỉnh. Bộ cảnh sát trả lời rất sớm, cục trưởng các cục cảnh sát khác nhờ Internet cũng tổ chức buổi họp qua mạng. Sau đó thống nhất muốn điều phối viên của tổ trọng án gửi lên toàn bộ tin tức, lấy thành phố H làm trung tâm, tản ra ba thành phố biển xung quanh, điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát. Đẩy mạnh tiến độ điều tra, trong thời gian ngắn nhất bắt kẻ tình nghi về quy án.
Công việc nặng nề sau đó là thâm nhập điều tra, quán ăn, siêu thị, công ty chuyển phát nhanh, bất cứ nơi nào có thể thuê kẻ tình nghi đều nhất nhất bị ghé quá, tất cả những quán net gần bờ biển cũng bị liệt vào đối tượng cần điều tra, cảnh sát dưới mặt trời chói chang, đạp trăng tiến vào từng ngôi nhà tưởng như bình thường mà thật ra đều chứa chấp tam giáo cửu lưu thậm chí là thủ lĩnh hắc bang, huy động nhân lực, thậm chí dùng cả quan hệ cá nhân từ các vụ điều tra trước đó để tìm ra người từng bán điện thoại di động. Giả dạng băng nhóm, thuê người trung gian, lái xe cho tổ chức ngầm vân vân, nơi có khả năng liên lạc với kẻ tình nghi cũng phải người đi xem xét.
Mười vụ án trong bốn năm, nhiều thành phố, hàng chục ngàn cảnh sát đang đổ xô đi tìm kiếm những đầu mối còn sót lại không được bao nhiêu kia, cuối cùng rất nhiều thông tin đã được tổng hợp lại trên mặt bàn tổ trọng án, mà bây giờ, hai ngày đã trôi qua. Hung thủ cũng không gây án nữa, nhưng Triển Chiêu lại có dự cảm bất thường, dựa vào tần số gây án của kẻ tình nghi, rất nhanh, sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Bất quá, cố gắng của nhóm cảnh sát cũng không uổng phí, phấn đấu hai ngày đêm cuối cùng cũng có thu hoạch, tầm mắt tổ trọng án xuyên qua hàng loạt tài liệu, đem mục tiêu phong tỏa tại một người. Tên họ kẻ tình nghi không rõ, nhưng cảnh sát tổ điều tra ở thành phố B đã lấy được đầu mối quan trọng, chính là tên này đã từng tham gia buổi thuê người lái xe của tổ chức hắc xa. Thẻ căn cước lúc đó hắn dùng là đồ giả, dùng tên giả Vị Dương Quân.
Kẻ tình nghi dùng tên giả Vị Dương Quân, là nam giới. Nhìn ngày sinh trên thẻ căn cước giả có thể đoán tuổi tác của hắn tầm 30, cao 178 cm, lớn lên hung bạo, tệ hại, người từng có ấn tượng với hắn đều cho rằng người này nóng nảy dễ nổi điên, quan hệ cá nhân không tốt. Vì tính tình như thế hắn không thể đi làm lâu dài, bình thường chưa tới hai tháng sẽ vô cớ xin nghỉ việc. Thời gian hắn ở lại một thành phố cũng không quá nửa năm, thông thường một tháng sau khi phát sinh gây án sẽ bỏ đi. Dường như sau khi điều tra xong tất cả điểm này cảnh sát đều cảm thấy hắn hết sức khả nghi mà đồng thời lúc đó họ cũng rất hối hận vì sao không phát hiện những đầu mối này sớm hơn một chút.
Lúc nhìn thấy hình Dương Quân trên tờ căn cước giả, Triển Chiêu đột nhiên xúc động, gật đầu một cái như đang suy nghĩ chuyện gì. Bạch Ngọc Đường đứng bên hỏi cậu vì cái gì lại làm ra vẻ mặt như thế, Triển Chiêu đáp, bởi vì mặt tên Dương Quân này chính là dạng công kích điển hình.
Dạng công kích? Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu.
Triển Chiêu miễn cưỡng cười đáp, anh chỉ cần biết hắn rất nguy hiểm là được rồi.
Một tên rất nguy hiểm xuất hiện ở khu du lịch đẹp như tranh, trong thoáng chốc liền khiến thắng địa nghỉ mát bị phủ lên một lớp sương mù dày dặc. Hình của Dương Quân bị cảnh sát công khai, gây ra hậu quả to lớn trên mạng, mọi người rơi vào khủng hoảng, mà trong đó sợ hãi nhất vẫn là những khách du lịch còn đang trọ tại khách sạn ven biển. Thời điểm họ nhân được tin tức, họ liền rối rít hủy phòng, vé máy bay rời khỏi thành phố H bán sạch trong nháy mắt, phần lớn du khách trọ lại vì không thể mua vé máy bay nên bất mãn tập trung nơi đại sảnh, bắt đầu phản đối với khách sạn.
Mọi người vì kích động, ngôn từ mạnh mẽ, trong lời nói tràn đầy tức giận. Nhưng họ thật không biết, kẻ tức giận thực sự, một lời cũng nói không ra.
Trong một góc cách xa đám người, một nam nhân cô độc, vẻ mặt ủ rũ, đứng tại chỗ nhịp chân. Đôi mắt dài của anh phảng phất có nét giống sói, ánh mắt âm u, lạnh lẽo. Ngũ quan hung hãn, mặc đồ vừa bẩn vừa dơ, tóc mái dài đến nửa đầu che đi ánh mắt, cả người lôi thôi lếch thếch, làm người ta không muốn đến gần.
Mấy ngày trước hắn đã phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, xung quanh quán net hắn thường đi xuất hiện cảnh sát, bãi biển hắn đi qua mỗi lần giao hàng cũng trở nên vắng lặng. Từ bản năng cẩn thận, hắn không dám lên mạng, không dám đăng nhập vào tài khoản trước đó hắn sử dụng. Hắn biết, cảnh sát hình như đã phát hiện cái gì. Cái này không giống như mỗi lần hắn gây án xong, lời đồn bị hạn chế. Toàn là dấu hiệu chỉ rõ, nhóm cảnh sát đối đầu với hắn lần này không có ngu xuẩn như vậy, hơn nữa bọn chúng dường như rất quyết tâm.
Sau nữa, hắn thấy được tờ cảnh báo được dán lên các địa điểm du lịch, sau nữa, hắn lại phát hiện trên tờ cảnh báo đó có hình của mình. Nam nhân cô độc rơi vao tuyệt vọng, mặt của hắn đã bị phơi ra, làm hắn điên lên như bị phô bày thân thể. Hắn sợ bị cảnh sát bắt, nhưng hắn còn sợ bị bại lộ giữa đám đông hơn.
Hắn cảm thấy tốt nhất nên rời đi, cũng nên tìm ông chủ để nói chuyện giải quyết tiền lương trong tháng này, sau đi lên xe lửa rời đi? Không, không được! Ông chủ xem qua tờ cảnh bảo chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Nghĩ tới đây, hắn khổ sở rời khỏi bãi biển, dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng thuê tạm. Thật ra hắn vốn cũng không dám quay về, nhưng nếu muốn rời khỏi thành phố H, không có tiền trên người thì không được, vì vậy hắn mới mạo hiểm quay về.
Hơn nữa, hắn cảm thấy hắn còn chút may mắn, ở nơi làm việc không ai biết hắn ở đâu. Có lẽ trước khi rời khỏi thành phố H, hắn còn có thể miễn phí tặng cho lũ cảnh sát thối kia một phần đại lễ. Nghĩ đến đây, mặt hắn lộ ra nụ cười điên cuồng tàn nhẫn.
Sau khi trở lại phòng thuê, hắn thật sự nhận ra cảnh sát không tìm tới. Cho nên mới lôi ra túi du lịch bẩn thỉu, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Trong lúc dọn dẹp hắn nghe thấy từng tiếng từng tiếng rên bị kiềm chế, khó chịu khiến hắn cau mày.
“Câm miệng! Còn kêu thêm tiếng nữa tao lập tức làm thịt mày luôn!” Uy hiếp của hắn rất hiệu quả, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.
Hắn có chút đắc ý, mỉm cười, động tác trên tay tăng nhanh, hắn tính đóng gói hành lý nhanh một chút, sau đó vào phòng bếp xử lý con chó cái kia. Ngay lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền tới, tiếp đó, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên!
Tay hắn cứng đơ, túi du lịch rơi lên đất. Hắn cảm giác được, tim của hắn như muốn ngừng đập.
Dạng công kích? Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu.
Triển Chiêu miễn cưỡng cười đáp, anh chỉ cần biết hắn rất nguy hiểm là được rồi.
; ——- kỳ nhỉ… án này ngắn mà sao mãi không hết vậy ta……….
Từ lúc biết Tổ trọng án tới nay đã mấy tháng, Triển Chiêu tuy đã trải qua nhiều lần điều tra vụ án lớn, nhưng lại hiếm khi tiếp xúc với những công việc của cảnh sát. Trong ấn tượng của cậu, tổ trọng án hình như toàn họp, chia nhau tìm đầu mối, sau lại họp, lại tìm kiếm đầu mối, tận đến lúc moi ra được kẻ tình nghi giữa biển người. Còn về chuyện làm thế nào công việc tìm kiếm tỉ mỉ ấy được hoàn thành, hoàn toàn không nằm trong phạm vi hiểu biết của Triển Chiêu. Cho đến lần này, cậu mới thực sự biết được những người cảnh sát phải bỏ bao nhiêu cố gắng cho một đầu mối nhỏ nhoi.
Bạch Ngọc Đường nghĩ tới một vấn đề lần trước Triển Chiêu sơ suất, đó chính là việc kẻ tình nghi sau khi gây án đều mang vật tùy thân của người bị hại đi mất, ngoại trừ lần này, trong số vật tùy thân ấy đều có di động. Mười vụ án, trải rộng khấp mấy thành phố. Kẻ tình nghi là một người thu nhập thấp, hắn lên mạng bằng tại những quán net, mỗi lần qua một thành phố đều đến khu du lịch làm công ngắn hạn. Có lẽ hắn giữ những cái di động kia làm kỉ niệm, nhưng có nhiều khả năng, hắn đem chúng đi bán, đổi lấy tiền xài qua ngày.
Mặc dù mấy vụ án này cách nhau những 4 năm, nhưng nếu một người xuất hiện ở nhiều điểm tham quan trong thành phố, có công việc ngắn hạn, lái xe, lên mạng tại quán net, đồng thời lại ra chợ đen phi tang tang vật, bán di động. Xét theo từng đầu mối như vậy, lại đem những đặc trưng đó tập trung lên một người, đặc trưng của kẻ tình nghi sẽ từ từ hiện ra. Nhưng cho dù như thế, thì sau đó vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nhưng công việc này Triển Chiêu không thể làm, mà người có thể làm trong tổ trọng án cũng chẳng có bao nhiều.
Tổ trọng án cần cứu viện, họ cần nhóm cảnh sách từ những thành phố khác hợp tác, cùng nhau tóm lại tên ác ma này. Bao Chửng gửi đơn xin bộ công an cho thăng cấp hành động, mở rộng hành động từ cục cảnh sát thành phố H sang hành động các tỉnh. Bộ cảnh sát trả lời rất sớm, cục trưởng các cục cảnh sát khác nhờ Internet cũng tổ chức buổi họp qua mạng. Sau đó thống nhất muốn điều phối viên của tổ trọng án gửi lên toàn bộ tin tức, lấy thành phố H làm trung tâm, tản ra ba thành phố biển xung quanh, điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát. Đẩy mạnh tiến độ điều tra, trong thời gian ngắn nhất bắt kẻ tình nghi về quy án.
Công việc nặng nề sau đó là thâm nhập điều tra, quán ăn, siêu thị, công ty chuyển phát nhanh, bất cứ nơi nào có thể thuê kẻ tình nghi đều nhất nhất bị ghé quá, tất cả những quán net gần bờ biển cũng bị liệt vào đối tượng cần điều tra, cảnh sát dưới mặt trời chói chang, đạp trăng tiến vào từng ngôi nhà tưởng như bình thường mà thật ra đều chứa chấp tam giáo cửu lưu thậm chí là thủ lĩnh hắc bang, huy động nhân lực, thậm chí dùng cả quan hệ cá nhân từ các vụ điều tra trước đó để tìm ra người từng bán điện thoại di động. Giả dạng băng nhóm, thuê người trung gian, lái xe cho tổ chức ngầm vân vân, nơi có khả năng liên lạc với kẻ tình nghi cũng phải người đi xem xét.
Mười vụ án trong bốn năm, nhiều thành phố, hàng chục ngàn cảnh sát đang đổ xô đi tìm kiếm những đầu mối còn sót lại không được bao nhiêu kia, cuối cùng rất nhiều thông tin đã được tổng hợp lại trên mặt bàn tổ trọng án, mà bây giờ, hai ngày đã trôi qua. Hung thủ cũng không gây án nữa, nhưng Triển Chiêu lại có dự cảm bất thường, dựa vào tần số gây án của kẻ tình nghi, rất nhanh, sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Bất quá, cố gắng của nhóm cảnh sát cũng không uổng phí, phấn đấu hai ngày đêm cuối cùng cũng có thu hoạch, tầm mắt tổ trọng án xuyên qua hàng loạt tài liệu, đem mục tiêu phong tỏa tại một người. Tên họ kẻ tình nghi không rõ, nhưng cảnh sát tổ điều tra ở thành phố B đã lấy được đầu mối quan trọng, chính là tên này đã từng tham gia buổi thuê người lái xe của tổ chức hắc xa. Thẻ căn cước lúc đó hắn dùng là đồ giả, dùng tên giả Vị Dương Quân.
Kẻ tình nghi dùng tên giả Vị Dương Quân, là nam giới. Nhìn ngày sinh trên thẻ căn cước giả có thể đoán tuổi tác của hắn tầm 30, cao 178 cm, lớn lên hung bạo, tệ hại, người từng có ấn tượng với hắn đều cho rằng người này nóng nảy dễ nổi điên, quan hệ cá nhân không tốt. Vì tính tình như thế hắn không thể đi làm lâu dài, bình thường chưa tới hai tháng sẽ vô cớ xin nghỉ việc. Thời gian hắn ở lại một thành phố cũng không quá nửa năm, thông thường một tháng sau khi phát sinh gây án sẽ bỏ đi. Dường như sau khi điều tra xong tất cả điểm này cảnh sát đều cảm thấy hắn hết sức khả nghi mà đồng thời lúc đó họ cũng rất hối hận vì sao không phát hiện những đầu mối này sớm hơn một chút.
Lúc nhìn thấy hình Dương Quân trên tờ căn cước giả, Triển Chiêu đột nhiên xúc động, gật đầu một cái như đang suy nghĩ chuyện gì. Bạch Ngọc Đường đứng bên hỏi cậu vì cái gì lại làm ra vẻ mặt như thế, Triển Chiêu đáp, bởi vì mặt tên Dương Quân này chính là dạng công kích điển hình.
Dạng công kích? Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu.
Triển Chiêu miễn cưỡng cười đáp, anh chỉ cần biết hắn rất nguy hiểm là được rồi.
Một tên rất nguy hiểm xuất hiện ở khu du lịch đẹp như tranh, trong thoáng chốc liền khiến thắng địa nghỉ mát bị phủ lên một lớp sương mù dày dặc. Hình của Dương Quân bị cảnh sát công khai, gây ra hậu quả to lớn trên mạng, mọi người rơi vào khủng hoảng, mà trong đó sợ hãi nhất vẫn là những khách du lịch còn đang trọ tại khách sạn ven biển. Thời điểm họ nhân được tin tức, họ liền rối rít hủy phòng, vé máy bay rời khỏi thành phố H bán sạch trong nháy mắt, phần lớn du khách trọ lại vì không thể mua vé máy bay nên bất mãn tập trung nơi đại sảnh, bắt đầu phản đối với khách sạn.
Mọi người vì kích động, ngôn từ mạnh mẽ, trong lời nói tràn đầy tức giận. Nhưng họ thật không biết, kẻ tức giận thực sự, một lời cũng nói không ra.
Trong một góc cách xa đám người, một nam nhân cô độc, vẻ mặt ủ rũ, đứng tại chỗ nhịp chân. Đôi mắt dài của anh phảng phất có nét giống sói, ánh mắt âm u, lạnh lẽo. Ngũ quan hung hãn, mặc đồ vừa bẩn vừa dơ, tóc mái dài đến nửa đầu che đi ánh mắt, cả người lôi thôi lếch thếch, làm người ta không muốn đến gần.
Mấy ngày trước hắn đã phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, xung quanh quán net hắn thường đi xuất hiện cảnh sát, bãi biển hắn đi qua mỗi lần giao hàng cũng trở nên vắng lặng. Từ bản năng cẩn thận, hắn không dám lên mạng, không dám đăng nhập vào tài khoản trước đó hắn sử dụng. Hắn biết, cảnh sát hình như đã phát hiện cái gì. Cái này không giống như mỗi lần hắn gây án xong, lời đồn bị hạn chế. Toàn là dấu hiệu chỉ rõ, nhóm cảnh sát đối đầu với hắn lần này không có ngu xuẩn như vậy, hơn nữa bọn chúng dường như rất quyết tâm.
Sau nữa, hắn thấy được tờ cảnh báo được dán lên các địa điểm du lịch, sau nữa, hắn lại phát hiện trên tờ cảnh báo đó có hình của mình. Nam nhân cô độc rơi vao tuyệt vọng, mặt của hắn đã bị phơi ra, làm hắn điên lên như bị phô bày thân thể. Hắn sợ bị cảnh sát bắt, nhưng hắn còn sợ bị bại lộ giữa đám đông hơn.
Hắn cảm thấy tốt nhất nên rời đi, cũng nên tìm ông chủ để nói chuyện giải quyết tiền lương trong tháng này, sau đi lên xe lửa rời đi? Không, không được! Ông chủ xem qua tờ cảnh bảo chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Nghĩ tới đây, hắn khổ sở rời khỏi bãi biển, dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng thuê tạm. Thật ra hắn vốn cũng không dám quay về, nhưng nếu muốn rời khỏi thành phố H, không có tiền trên người thì không được, vì vậy hắn mới mạo hiểm quay về.
Hơn nữa, hắn cảm thấy hắn còn chút may mắn, ở nơi làm việc không ai biết hắn ở đâu. Có lẽ trước khi rời khỏi thành phố H, hắn còn có thể miễn phí tặng cho lũ cảnh sát thối kia một phần đại lễ. Nghĩ đến đây, mặt hắn lộ ra nụ cười điên cuồng tàn nhẫn.
Sau khi trở lại phòng thuê, hắn thật sự nhận ra cảnh sát không tìm tới. Cho nên mới lôi ra túi du lịch bẩn thỉu, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Trong lúc dọn dẹp hắn nghe thấy từng tiếng từng tiếng rên bị kiềm chế, khó chịu khiến hắn cau mày.
“Câm miệng! Còn kêu thêm tiếng nữa tao lập tức làm thịt mày luôn!” Uy hiếp của hắn rất hiệu quả, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.
Hắn có chút đắc ý, mỉm cười, động tác trên tay tăng nhanh, hắn tính đóng gói hành lý nhanh một chút, sau đó vào phòng bếp xử lý con chó cái kia. Ngay lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền tới, tiếp đó, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên!
Tay hắn cứng đơ, túi du lịch rơi lên đất. Hắn cảm giác được, tim của hắn như muốn ngừng đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.