Chương 69: Vụ án 6 – Anh túc hoa biện
Yên Thủy Tinh
04/12/2016
Mùa xuân năm nay tựa như mãi lẩn tránh thứ gì, cuối cùng khi thời gian chậm rãi tiến vào tháng ba. Thời tiết mùa xuân tươi đẹp, rất thích hợp để hẹn năm ba đứa bạn ra ngoài du lịch xa, vậy mà bộ phận sinh viên trong đại học A lại không có rảnh rỗi như vậy. Bởi vì thầy Triển của họ, thời gian gần đây vô cùng bận rộn, làm trễ tiết rất nhiều, cho nên những sinh viên chọn trúng môn học của thầy Triển cũng phải đi theo thời gian của cậu ấy, mỗi ngày nghỉ đều phải ở lại trường học bù.
Phần lớn sinh viên đối lần này đều bất mãn, thế là Triển Chiêu do có chút áy náy với họ cũng không có yêu cầu nghiêm khắc như ngày xưa. Bất quá, cũng không phải tất cả sinh viên đều bất mãn với chuyện học thêm. Do tham dự một loạt hành đồng của tổ Trọng án, Triển Chiêu cũng dần có chút danh tiếng trong đại học A. Danh tiếng này mang cho cậu một vài lợi ích, chẳng hạn như, nhà trường cho phép cậu tự do sửa đổi thời gian lên lớp tùy theo tình huống hợp lý. Mà đồng thời, danh tiếng dần tăng cao cũng mang đến một ít chuyện phiền phức không lớn không nhỏ, chẳng hạn như, cậu có thêm một nhóm fans hâm mộ, đã vậy, nhóm hâm mộ này gần đây có khuynh hướng ngày càng phát triển hơn.
Ban đầu Triển Chiêu cũng không biết mình có một nhóm ủng hộ khiến cậu phải làm ra vẻ mặt囧囧 , cậu cũng chẳng phải ngôi sao, tại sao lại có fans hâm mộ? Chẳng qua, không lâu sau, cậu cũng phải đối mặt với sự thật này, vì có một ngày mấy nữ sinh trong lớp cậu, đỏ mặt đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ, trên đó viết địa chỉ một trang web. Triển Chiêu hỏi mấy nữ sinh đấy là địa chỉ trang web gì, mấy cô bé đó chỉ thần bí cười hề hề để Triển Chiêu tự mình xem lấy.
Chuyện này xảy ra trước khi Triển Chiêu qua thành phố H, vì là chuyện nhỏ, sau khi cậu về nhà rồi liền quên luôn, kết quả, chờ khi cậu trở lại từ thành phố H, lại xử lý xong vụ đánh bom. Tận tới khi mọi chuyện lắng xuống, Triển Chiêu dọn dẹp cặp sách mới phát hiện tờ giấy kia, cậu thật sửng sốt hết nửa ngày mới nhớ ra tờ giấy này là cái gì.
Triển Chiêu lập tức mở máy, đánh địa chỉ trang web vô, sau khi nhìn xong toàn bộ lại khiếp cậu tiếp tục ngẩn ra thêm mấy phút. Triển Chiêu, cư nhiên lại có một trang web chính thức được fans hâm mộ thành lập. Tên miền nhìn qua rất chuyên nghiệp, người không biết sợ còn tưởng nhầm đây là trang web hành vi học chuyên nghiệp, mà sau khi mở ra rồi mới biết thì ra là treo đầu dê bán thịt chó. Hình nền toàn trang là một tấm hình Triển Chiêu đang giảng bài trên bục giảng, mà biểu tượng của từng forum đều là hình của Triển Chiêu. Hiển nhiên những tấm này đều là chụp lén, đủ loại góc độ, đủ loại biểu tình, bất quá vẫn nhìn ra đang ở trường học, mà hơn nữa trong đó còn có một tấm bị chụp lén khi Triển Chiêu đang đứng nói chuyện với Bạch Ngọc Đường. Sở dĩ Triển Chiêu có thể nhớ ra nguồn gốc tấm hình này là do bóng lưng thân thiết của Bạch Ngọc Đường hiện ra trong đó, cái này nhất định đã bị chụp lén lúc hai người ở gặp nhau trong vườn trường.
Đây đều do mấy cô nhóc kia làm? Triển Chiêu có chút nghẹn lời mở ra những bài viết có tiêu đề đầy kích thích, lòng nói mấy cô bé này đều do Bàng Tiểu Điệp huấn luyện ra ngoài đúng không, kỹ thuật không thua gì mấy tay săn ảnh chuyên nghiệp à! Bất quá công bằng mà nói, trang web này làm cũng không tệ, mặc dù kỹ thuật có hơi thô, nhưng Triển Chiêu nhìn ra, nhưng cô bé này đều rất có lòng với cậu. Nếu cậu là một ngôi sao, nhất định sẽ cảm thấy rất vui vì có nhóm hâm mộ thế này, nhưng cái chính là, cậu chỉ là người bình thường, đối mặt với sự nhiệt tình như vậy có chút – chịu không nổi.
Triển Chiêu quyết định, cậu tính chờ buổi lên lớp tiếp theo qua nói chuyện với mấy cô bé kia một chút, nếu có thể, tốt nhất nên khéo léo khuyên các cô ấy đóng trang web kia luôn. Nhưng là, hai ngày sau đó lại xảy ra chuyện làm Triển Chiêu cảm thấy còn bất ngờ hơn nữa. Đó là hôm Đinh Nguyệt Hoa tới phòng làm việc của Triển Chiêu làm tư vấn tâm lý. Nhắc đến cô bé này, vài tháng qua ấn tượng của Triển Chiêu với cô bé có sự thay đổi rất lớn. Từ sau lúc Triển Chiêu cứu cô một mạng trong sân trường đại học A, hai người cũng thường xuyên gặp mặt, mà bất kể là vô tình chạm mặt ở phòng làm việc, trên lớp, hay trong sân, Đinh Nguyệt Hoa đều không ăn mặc quá lố như trước nữa.
Sau khi khôi phục cách ăn mặc mà nử tử trẻ tuổi cần có, mỗi lần thấy Đinh Nguyệt Hoa, Triển Chiêu đều phải thầm khen trong lòng một tiếng, cô bé này thật sự là một mĩ nhân. Có lẽ đẹp có rất nhiều loại, một năm gần đây, Triển Chiêu đã tiếp xúc qua vài người phái nữ rất đẹp, nhưng ấn tượng những người nữ này để lại cho Triển Chiêu, lại càng nhiều hơn sự xinh đẹp của họ. Khoa theo dấu của cục thành phố có một vị mĩ nữ gọi A Mẫn, nghe nói là đối tượng yêu thầm của một nhóm độc thân tổ Trọng án. Triển Chiêu không có ấn tượng gì với vị mĩ nữ này, trừ mấy lần tiếp xúc qua trong thời gian làm việc, chỉ nhớ cô ấy cười lên vô cùng ngọt. Cục trưởng cục cảnh sát thành phố H, Lăng Sở Sở, trong ấn tượng của Triển Chiêu, vị chị gái này là một người rất mâu thuẫn, có lúc cực dịu dàng, nhung có lúc lại thường thốt ra những lời nhận xét khiến cả người cậu toát hết mồ hôi, tóm lại là một người vừa đẹp vừa đáng sợ. Đối với nữ nhân như thế, Triển Chiêu vẫn cảm thấy nên để chị ta làm thành chị gái vẫn an toàn hơn một chút.
Sau nữa chính là Tô Hồng gần đây mới quen. Đối với Tô Hồng, Triển Chiêu luôn cảm thấy mình không nhìn thấu. Vốn dĩ một mĩ nữ như vậy phải có sức hút với bất cứ nam nhân nào, dĩ nhiên Triển Chiêu cũng không ngoại lệ. Nhưng thưởng thức lại khác với Lăng Sở Sở cùng A Mẫn, đối với Tô Hồng, Triển Chiêu luôn cảm thấy một khoảng cách rất sâu. Ánh mắt sắc bén của vị nữ cảnh sát giàu kinh nghiệm lại thông minh này, khiến Triển Chiêu cảm thấy mỗi lần bị cô nhìn cả người đều không thoải mái. Cậu không biết phải hòa hợp với Tô Hồng thế nào, bọn họ dường như không được tính là bằng hữu, nhưng cũng không phải đồng nghiệp không. Trên người Tô Hông dường như mang theo nhiều cảm giác bí ẩn, thậm chí còn có chút địch ý khó tả. Đã vậy Triển Chiêu còn có một loại trực giác cổ quái, đó là mỗi khi chuyện có liên quan tới Bạch Ngọc Đường, địch ý đó liền mạnh mẽ hơn. Thật kỳ quặc.
Ba nữ nhân trên là những người Triển Chiêu tiếp xúc khá nhiều, về phần vị mĩ nữ gọi phóng viên Bàng Tiểu Điệp kia, đó là phiền toái của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu với cô ta chỉ có thể dùng 4 chữ, Kính nhi viễn chi để miêu tả. (kính trọng nhưng không gần gũi) Tốt nhất vĩnh viễn không cần giao lưu luôn đi, về chuyện hình dáng cô thế nào á? Triển Chiêu chau mày suy nghĩ một ít, chắc cũng không khác anh Bàng là bao đâu ha?
Cho nên, tính ra, tiểu cô nương đang ăn mặc thuần thúy, mỉm cười ngồi trước mặt nhìn mình đây mới là vị mĩ nữ đầu tiên trong một năm nay Triển Chiêu cần nghiêm túc quan sát và hiểu rõ. Hơn nữa cẩn thận suy nghĩ chút, cô bé này chính xác là người phù hợp với thẩm mĩ của Triển Chiêu trong số các cô gái kia nhất. Dĩ nhiên, Triển Chiêu đang nói là dáng vẻ lúc này của cô, chứ không phải bộ dáng đầy phần son không nhìn ra mặt mũi lúc đầu.
Sở dĩ Triển Chiêu cần nghiêm túc quan sát hiểu rõ Đinh Nguyệt Hoa, là vì cậu đáp ứng nhà trường làm tư vấn tâm lý cho Đinh Nguyệt Hoa. Căn nguyên chuyện này dĩ nhiên là bắt đầu từ vụ án của Tiền Minh lúc trước. Vì vụ án đó xảy ra trong sân trường, rất nhiều học sinh đã tận mắt chứng kiến hiện trường vụ án quá đáng sợ, mà Đinh Nguyệt Hoa còn mém nữa trở thành người bị hại. Nhà trường cân nhắc đến việc sinh viên ít nhiều gì sẽ chịu kích thích, nên đề nghị giáo viên khoa tâm lý học làm tư vấn tâm lý cho những sinh viện chịu kích thích kia, mà Đinh Nguyệt Hoa cũng ở trong nhóm cần tiếp nhận tư vấn tâm lý.
Tiếp đó, nhà trường lại giao công việc tư vấn Đinh Nguyệt Hoa cho Triển Chiêu, thế là hai người này mỗi tuần có hai lần gặp mặt. Sau thời gian trao đổi cùng lý giải, Triển Chiêu dần hiểu được nguyên nhân ẩn sâu sau một loạt hành động khoa trước kỳ quái của Đinh Nguyệt Hoa lúc đó. Cậu bắt đầu dùng cách riêng của mình giúp đỡ Đinh Nguyệt Hoa, sau vào tháng tư vấn, Đinh Nguyệt Hoa dần có thay đổi nhiều. Với biến hóa như vậy, Triển Chiêu cảm thấy vừa vui vừa cao hứng. Bất quá, theo thời gian gặp mặt, Triển Chiêu rõ ràng cảm nhận được vài chỗ không đúng. Ví dụ như, Đinh Nguyệt Hoa ăn mặc ngày càng đẹp, vốn đã là mĩ nhân, lại cẩn thận ăn mặc, dĩ nhiên có thể mang tới cảm giác đáng ngạc nhiên. Thứ cảm nhận này càng lúc càng rõ, lại thêm trong thời gian tư vấn Đinh Nguyệt Hoa luôn hỏi rất nhiều câu liên quan tới chuyện riêng của Triển Chiêu, làm Triển Chiêu không thể không đề cao cảnh giác.
Triển Chiêu mang những vấn đề khó khăn này báo cáo với thầy của cậu, kết quả lão già kia không đứng đắn đi chúc mừng Triển Chiêu, đồng thời đề nghĩ đổi bác sĩ tâm lí cho Đinh Nguyệt Hoa, để Triển Chiêu có thể cùng cô bé tiến hành làm tư vấn tâm lí vượt quan hệ mà không làm ảnh hưởng đến đạo đức nghề nghiệp của Triển Chiêu. Triển Chiêu bối rối mấy giây, liền trợn mắt nhìn ổng một cái, mặc dù cậu sẽ không đi yêu Đinh Nguyệt Hoa, nhưng đề nghị của lão già đó cậu cũng định làm, giờ cũng là lúc đổi bác sĩ tâm lí cho Đinh Nguyệt Hoa. Hơn nữa, xét tình hình cô lúc này, cũng đã có thể ngưng làm tư vấn tâm lí, trở lại cuộc sống lành mạnh.
Vốn Triển Chiêu định sắp tới sẽ nói yêu cầu này với nhà trường, cũng truyền đạt chuyện này với cá nhân Đinh Nguyệt Hoa. Vậy mà do xảy ra chuyện đánh bom nên thời gian biểu cũng bị kéo ra sau một chút. Ngày thứ ba khi cậu trở về đại học A, Đinh Nguyệt Hoa đã một lần nữa xuất hiện trong phòng làm việc của Triển Chiêu theo thời gian làm tư vấn, mà lần này đi cùng cô, còn có một vị mĩ nhân khác.
“Triển Chiêu, tôi đã sớm nghe Nguyệt Hoa kể về năng lực chuyên môn tuyệt với của cậu, nên muốn tới đây kiến thức, thế nào, tôi không mời mà tới, cậu sẽ không đuổi tôi đi chứ?”
Nụ cười của Tô Hồng mang theo cảm giác xa lạ trời sinh, khiến người ta cảm thấy dù cười, cũng là nụ cười lạnh như băng.
Nhìn thấy Tô Hồng xuất hiện trước phòng làm việc đúng thật làm người ta cảm thấy bất ngờ, nhưng Triển Chiêu rất nhanh đã đoán ra nguyên nhân mang cô đến đây. Đinh Nguyệt Hoa từng nói với Triển Chiêu, Tô Hồng mém nữa là thành chị dâu của cô ấy, bây giờ hai người cùng tới cũng rất hợp lý.
“Làm gì có, cảnh sát Tô chịu đại giá quang lâm, tôi cao hứng còn không kịp, mau vào đi.” Triển Chiêu mỉm cười đưa Tô Hồng cùng Đinh Nguyệt Hoa vào phòng làm việc.
Tô Hồng hôm nay mặc váy màu lam nhạt, hoàn toàn tương phản với hình tượng khôn khéo trước đó, nhìn qua đẹp nhẹ nhàng. Mà Đinh Nguyệt Hoa ăn mặc càng tinh tế hơn nữa, trên người là một bộ sơ mi voan trắng, váy phấn hồng, thêm tóc dài xõa vai cùng trang điểm thanh khiết, cả người nhìn qua vừa thanh thuần vừa quyến rũ. Trang phục như vậy nếu để đám tiểu tử trong tổ Trọng án nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát ra tiếng sói tru liên tiếp, nhưng Triển Chiêu nhìn thấy chỉ có thể khẽ cau mày, cảm giác áp lực cực lớn. Thoạt nhìn cậu đoán không sai, Đinh Nguyệt Hoa đối với tư vấn của mình sinh ra tác dụng dời tình. Loại tình huống thường xảy ra trong việc tư vấn này Triển Chiêu còn là mới gặp lần đầu, nếu không xử lý tốt, sẽ khiến người làm tư vấn chịu tổn thương rất lớn, đồng thời cũng sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đến uy tín nghề nghiệp của Triển Chiêu. Mặc dù trong tương lai Triển Chiêu cũng không tự nguyện làm nhân viên tư vấn, nhưng cô bé Đinh Nguyệt Hoa này cũng là người rất tốt, làm giáo viên của cô, Triển Chiêu cũng không mong cô bé bị tổn thương.
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu nhìn Đinh Nguyệt Hoa khẽ mỉm cười, “Nguyệt Hoa, hôm nay ăn mặc rất đẹp, định đi hẹn hò sao?”
Đáy mắt Đinh Nguyệt Hoa thoáng qua một tia vui mừng khó thấy được, gò má trắng dường như cũng được nhuộm một tầng đỏ ửng. Triển Chiêu thầm nghĩ không tốt, quả nhiên là thế. Cậu có chút hối hận với lời vừa nói, bất quá xử lý chuyện thế này cậu không có kinh nghiệm, chỉ có thể vận dụng hết sức tri thức chuyên nghiệp của mình, hi vọng có thể xử lý thích đáng.
“Thầy Triển, thầy cũng cảm thấy em rất đẹp sao?” Có lẽ do có Tô Hồng, nên lúc Đinh Nguyệt Hoa nói ra những lời này, âm điệu rất nhỏ, lại có chút ngượng ngùng.
Triển Chiêu lúng tung nhìn Tô Hồng, sau đó ho nhẹ, “Rất đẹp. Bất quá, Nguyệt Hoa, tôi cảm thấy tư vấn của em có thể dừng được rồi, bên trường không thông báo cho em biết, không cần đến gặp tôi nữa sao?”
Khuôn mặt thanh tú của Đinh Nguyệt Hoa thoáng qua một vẻ tịch mịch, dù sao cũng chỉ hiện ra trong nháy mắt, cô lại nhìn về phía thầy Triển nở nụ cười, “Em có nhận được thông báo, nhưng em cũng đã xin trường hi vọng thầy Triển có thể tư vấn cho em thêm một thời gian nữa. Bởi vì, vì em cảm thấy vấn đề của em còn chưa được giải quyết triệt để, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Thầy Triển, em biết thầy bận rộn, nhưng nếu bảo sau này cũng không thể tới gặp thầy em sẽ rất khó khăn. Thầy giúp em đi, hay là thế này, em có thể trả tiền làm tư vấn tâm lý, thầy nhất định phải đáp ứng em!” (Thằng kia mà biết là em chết nha em… Dám giựt vợ của chú)
“Nguyệt Hoa, em không nói thật lòng.” Triển Chiêu làm mặt nghiêm túc nhìn Đinh Nguyệt Hoa, “em đã không còn vấn đề nữa, trạng thái tâm lý của em bây giờ vô cùng mạnh khỏe. Có cần tiếp tục tiến hành tư vấn nữa hay không cũng phải là chuyện em tới quyết định, tôi là người chuyên nghiệp, phán đoán này của tôi rất chắc chắn, cho nên….”
“Không!” Thầy Triển, trước đó em còn rất nhiều chuyện chưa nói với thầy, thần nhìn em, em thật sự còn có rất nhiều vấn đề chưa có nói, ví dụ như, ví dụ như …” Đinh Nguyệt Hoa dường như rất vội, cô đưa mắt nhìn Tô Hồng xin giúp đỡ, sau đó đáng thương, chăm chú nhìn Triển Chiêu, ấp úng không biết phải nói thế nào mới có thể làm Triển Chiêu đổi ý.
Nhưng lúc này Tô Hồng lại cười, vỗ vai Đinh Nguyệt Hoa, ý bảo cô trước không nên gấp gáp.
“Triển Chiêu, tôi cũng cảm thấy Nguyệt Hoa còn một vấn đề chưa được giải quyết.”
“Ừm?” Triển Chiêu thiêu mi, nhìn Tô Hồng, “Mời nói.”
Tô Hồng cười cười, quay đầu xem Đinh Nguyệt Hoa, sau đó nói với Triển Chiêu, “Sau cái lần suýt bỏ mạng đó, Nguyệt Hoa bị dạy dỗ không ít, cho nên thời gian gần đây con bé đã ngoan hơn nhiều. Tư vấn của cậu giúp con bé thoát được bóng ma mất mát bạn thân, nhưng cách cư xử không tốt lúc trước của Nguyệt Hoa lại do một nguyên nhân khác.”
Triển Chiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Những chuyện này tôi đều nghe qua, nhưng trong qua trình tư vấn Nguyệt Hoa từ chối nói chuyện cũ. Vì tôn trọng em ấy nên tôi cũng không hỏi tới. Nhiều lần như vậy nếu người trong cuộc không muốn nói, cũng tức là họ chưa chuẩn bị xong. Hoặc chẳng qua do Nguyệt Hoa không muốn nói với tôi, vậy nên đổi bác sĩ tâm lí khác cho em ấy có lẽ sẽ đạt được hiệu quả tốt hơn.”
“Không! Em không muốn người khác!” Trong mắt Đinh Nguyệt Hoa đã có ánh nước, giống như cô gái bướng bỉnh khi đó lại trở về.
Tô Hồng vội vàng trấn an, xoa tóc Nguyệt Hoa, sau đó nói với Triển Chiêu, “Cậu cũng thấy rồi đó, người con bé tin tưởng nhất hiện giờ là cậu, tôi cảm thấy cứ để cậu tiếp tục làm tư vấn tâm lý cho Nguyệt Hoa mới là thích hợp nhất.”
“Tô Hồng, chị không hiểu, từ góc độ chuyên nghiệp mà nhìn ra tôi bây giờ đã không còn thích hợp làm tư vấn cho Nguyệt Hoa nữa.” Thái độ Triển Chiêu cũng là không cho từ chối, cậu nhìn hốc mắt hồng hồng của Nguyệt Hoa một chút, sau đó khẽ thở dài, nói với Tô Hồng.
“Có thể để tôi nói chuyện riêng với Nguyệt Hoa một chút không?”
Tô Hồng lịch sự rời khỏi phòng làm việc, Triển Chiêu cùng Đinh Nguyệt Hoa ở trong phòng nói chuyện riêng với nhau hơn một tiếng, khi cửa phòng làm việc một lần nữa mở ra, tâm tình của Đinh Nguyệt Hoa dường như đã khá hơn nhiều. Cô giống như có khóc, nhưng vẻ mặt thoải mái. Tô Hồng dùng ánh mắt hỏi thăm kết quả nói chuyện của hai người, Đinh Nguyệt Hoa cong khóe miệng, nở nụ cười ngọt ngào, “Em đã nghĩ thông suốt rồi, hơn nữa thầy Triển cũng đồng ý cho em thêm một tháng để thích ứng. Chị Tô, em không sao đâu, chị đừng lo cho em.”
“Nghĩ thông suốt?” Tô Hông có chút ngạc nhiên, sau đó rất bội phục nhìn Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ cười cười, vừa định nói gì, Đinh Nguyệt Hoa lại đột ngột xoay người, nhìn Triển Chiêu, kéo ra nụ cười tinh nghịch, “Thầy Triển, vừa nãy em nhân lúc thầy không để ý có nhìn thấy máy tính của thầy. Thì ra thầy cũng biết Bao bao đoàn của tụi em, em thật vui quá!”
“Bao bao đoàn?” Triển Chiêu sửng sốt, “Bao bao đoàn gì?”
““Behavior Analysis Group*” (Nhóm phân tích hành vi), viết tắt là BAG, phiên dịch ra chính là bao bao đoàn đó.” Đinh Nguyệt Hoa cười híp mắt giải thích, “Đây là một nhóm cho nữ sinh khoa tâm lí tụi em tự dựng nên, trang web thầy đang xem cũng do tụi em làm, đúng rồi, em còn là nhóm trưởng nữa.”
Nói tới đây, mặt của Đinh Nguyệt Hoa lại xẹt lên một tia đỏ, sau đó vô cùng xấu hổ xoay người nhanh chóng chạy trốn.
Triển Chiêu ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Đinh Nguyệt Hoa một lúc lâu, mới phản ứng được câu nói của Đinh Nguyệt Hoa là có ý gì. Sau đó, cậu để ý thấy Tô Hồng đang làm mặt cười nhìn cậu, Triển Chiêu chỉ có thể bất đắc dĩ xoa tay, “Mấy đứa nhóc này, tôi thật không hiểu được.”
Tô Hồng cười nói, “Bao bao đoàn, không lẽ đây là tên nhóm hâm một của thầy giáo Triển sao, thật là….”
“Tô Hồng, chúng ta có thể ngừng nói về đề tài này chứ?” Còn nói nữa Triển Chiêu có cảm giác mình cũng muốn chạy luôn.
“Được, vậy chúng ta nói chuyện khác.” Ánh mắt Tô Hồng nhìn vào trong phòng làm việc của Triển Chiêu mấy lần, cười nói, “Chỗ này sẽ không có người khác đi vào đi?”
Triển Chiêu sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Hôm nay là cuối tuần, trừ tôi ra sẽ không có người khác.”
“Tốt lắm, vậy chọn chỗ này.” Tô Hồng gật đầu, nói, “Tôi muốn nói với cậu một chuyện quan trọng, có liên quan tới Bạch Ngọc Đường.”
Phần lớn sinh viên đối lần này đều bất mãn, thế là Triển Chiêu do có chút áy náy với họ cũng không có yêu cầu nghiêm khắc như ngày xưa. Bất quá, cũng không phải tất cả sinh viên đều bất mãn với chuyện học thêm. Do tham dự một loạt hành đồng của tổ Trọng án, Triển Chiêu cũng dần có chút danh tiếng trong đại học A. Danh tiếng này mang cho cậu một vài lợi ích, chẳng hạn như, nhà trường cho phép cậu tự do sửa đổi thời gian lên lớp tùy theo tình huống hợp lý. Mà đồng thời, danh tiếng dần tăng cao cũng mang đến một ít chuyện phiền phức không lớn không nhỏ, chẳng hạn như, cậu có thêm một nhóm fans hâm mộ, đã vậy, nhóm hâm mộ này gần đây có khuynh hướng ngày càng phát triển hơn.
Ban đầu Triển Chiêu cũng không biết mình có một nhóm ủng hộ khiến cậu phải làm ra vẻ mặt囧囧 , cậu cũng chẳng phải ngôi sao, tại sao lại có fans hâm mộ? Chẳng qua, không lâu sau, cậu cũng phải đối mặt với sự thật này, vì có một ngày mấy nữ sinh trong lớp cậu, đỏ mặt đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ, trên đó viết địa chỉ một trang web. Triển Chiêu hỏi mấy nữ sinh đấy là địa chỉ trang web gì, mấy cô bé đó chỉ thần bí cười hề hề để Triển Chiêu tự mình xem lấy.
Chuyện này xảy ra trước khi Triển Chiêu qua thành phố H, vì là chuyện nhỏ, sau khi cậu về nhà rồi liền quên luôn, kết quả, chờ khi cậu trở lại từ thành phố H, lại xử lý xong vụ đánh bom. Tận tới khi mọi chuyện lắng xuống, Triển Chiêu dọn dẹp cặp sách mới phát hiện tờ giấy kia, cậu thật sửng sốt hết nửa ngày mới nhớ ra tờ giấy này là cái gì.
Triển Chiêu lập tức mở máy, đánh địa chỉ trang web vô, sau khi nhìn xong toàn bộ lại khiếp cậu tiếp tục ngẩn ra thêm mấy phút. Triển Chiêu, cư nhiên lại có một trang web chính thức được fans hâm mộ thành lập. Tên miền nhìn qua rất chuyên nghiệp, người không biết sợ còn tưởng nhầm đây là trang web hành vi học chuyên nghiệp, mà sau khi mở ra rồi mới biết thì ra là treo đầu dê bán thịt chó. Hình nền toàn trang là một tấm hình Triển Chiêu đang giảng bài trên bục giảng, mà biểu tượng của từng forum đều là hình của Triển Chiêu. Hiển nhiên những tấm này đều là chụp lén, đủ loại góc độ, đủ loại biểu tình, bất quá vẫn nhìn ra đang ở trường học, mà hơn nữa trong đó còn có một tấm bị chụp lén khi Triển Chiêu đang đứng nói chuyện với Bạch Ngọc Đường. Sở dĩ Triển Chiêu có thể nhớ ra nguồn gốc tấm hình này là do bóng lưng thân thiết của Bạch Ngọc Đường hiện ra trong đó, cái này nhất định đã bị chụp lén lúc hai người ở gặp nhau trong vườn trường.
Đây đều do mấy cô nhóc kia làm? Triển Chiêu có chút nghẹn lời mở ra những bài viết có tiêu đề đầy kích thích, lòng nói mấy cô bé này đều do Bàng Tiểu Điệp huấn luyện ra ngoài đúng không, kỹ thuật không thua gì mấy tay săn ảnh chuyên nghiệp à! Bất quá công bằng mà nói, trang web này làm cũng không tệ, mặc dù kỹ thuật có hơi thô, nhưng Triển Chiêu nhìn ra, nhưng cô bé này đều rất có lòng với cậu. Nếu cậu là một ngôi sao, nhất định sẽ cảm thấy rất vui vì có nhóm hâm mộ thế này, nhưng cái chính là, cậu chỉ là người bình thường, đối mặt với sự nhiệt tình như vậy có chút – chịu không nổi.
Triển Chiêu quyết định, cậu tính chờ buổi lên lớp tiếp theo qua nói chuyện với mấy cô bé kia một chút, nếu có thể, tốt nhất nên khéo léo khuyên các cô ấy đóng trang web kia luôn. Nhưng là, hai ngày sau đó lại xảy ra chuyện làm Triển Chiêu cảm thấy còn bất ngờ hơn nữa. Đó là hôm Đinh Nguyệt Hoa tới phòng làm việc của Triển Chiêu làm tư vấn tâm lý. Nhắc đến cô bé này, vài tháng qua ấn tượng của Triển Chiêu với cô bé có sự thay đổi rất lớn. Từ sau lúc Triển Chiêu cứu cô một mạng trong sân trường đại học A, hai người cũng thường xuyên gặp mặt, mà bất kể là vô tình chạm mặt ở phòng làm việc, trên lớp, hay trong sân, Đinh Nguyệt Hoa đều không ăn mặc quá lố như trước nữa.
Sau khi khôi phục cách ăn mặc mà nử tử trẻ tuổi cần có, mỗi lần thấy Đinh Nguyệt Hoa, Triển Chiêu đều phải thầm khen trong lòng một tiếng, cô bé này thật sự là một mĩ nhân. Có lẽ đẹp có rất nhiều loại, một năm gần đây, Triển Chiêu đã tiếp xúc qua vài người phái nữ rất đẹp, nhưng ấn tượng những người nữ này để lại cho Triển Chiêu, lại càng nhiều hơn sự xinh đẹp của họ. Khoa theo dấu của cục thành phố có một vị mĩ nữ gọi A Mẫn, nghe nói là đối tượng yêu thầm của một nhóm độc thân tổ Trọng án. Triển Chiêu không có ấn tượng gì với vị mĩ nữ này, trừ mấy lần tiếp xúc qua trong thời gian làm việc, chỉ nhớ cô ấy cười lên vô cùng ngọt. Cục trưởng cục cảnh sát thành phố H, Lăng Sở Sở, trong ấn tượng của Triển Chiêu, vị chị gái này là một người rất mâu thuẫn, có lúc cực dịu dàng, nhung có lúc lại thường thốt ra những lời nhận xét khiến cả người cậu toát hết mồ hôi, tóm lại là một người vừa đẹp vừa đáng sợ. Đối với nữ nhân như thế, Triển Chiêu vẫn cảm thấy nên để chị ta làm thành chị gái vẫn an toàn hơn một chút.
Sau nữa chính là Tô Hồng gần đây mới quen. Đối với Tô Hồng, Triển Chiêu luôn cảm thấy mình không nhìn thấu. Vốn dĩ một mĩ nữ như vậy phải có sức hút với bất cứ nam nhân nào, dĩ nhiên Triển Chiêu cũng không ngoại lệ. Nhưng thưởng thức lại khác với Lăng Sở Sở cùng A Mẫn, đối với Tô Hồng, Triển Chiêu luôn cảm thấy một khoảng cách rất sâu. Ánh mắt sắc bén của vị nữ cảnh sát giàu kinh nghiệm lại thông minh này, khiến Triển Chiêu cảm thấy mỗi lần bị cô nhìn cả người đều không thoải mái. Cậu không biết phải hòa hợp với Tô Hồng thế nào, bọn họ dường như không được tính là bằng hữu, nhưng cũng không phải đồng nghiệp không. Trên người Tô Hông dường như mang theo nhiều cảm giác bí ẩn, thậm chí còn có chút địch ý khó tả. Đã vậy Triển Chiêu còn có một loại trực giác cổ quái, đó là mỗi khi chuyện có liên quan tới Bạch Ngọc Đường, địch ý đó liền mạnh mẽ hơn. Thật kỳ quặc.
Ba nữ nhân trên là những người Triển Chiêu tiếp xúc khá nhiều, về phần vị mĩ nữ gọi phóng viên Bàng Tiểu Điệp kia, đó là phiền toái của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu với cô ta chỉ có thể dùng 4 chữ, Kính nhi viễn chi để miêu tả. (kính trọng nhưng không gần gũi) Tốt nhất vĩnh viễn không cần giao lưu luôn đi, về chuyện hình dáng cô thế nào á? Triển Chiêu chau mày suy nghĩ một ít, chắc cũng không khác anh Bàng là bao đâu ha?
Cho nên, tính ra, tiểu cô nương đang ăn mặc thuần thúy, mỉm cười ngồi trước mặt nhìn mình đây mới là vị mĩ nữ đầu tiên trong một năm nay Triển Chiêu cần nghiêm túc quan sát và hiểu rõ. Hơn nữa cẩn thận suy nghĩ chút, cô bé này chính xác là người phù hợp với thẩm mĩ của Triển Chiêu trong số các cô gái kia nhất. Dĩ nhiên, Triển Chiêu đang nói là dáng vẻ lúc này của cô, chứ không phải bộ dáng đầy phần son không nhìn ra mặt mũi lúc đầu.
Sở dĩ Triển Chiêu cần nghiêm túc quan sát hiểu rõ Đinh Nguyệt Hoa, là vì cậu đáp ứng nhà trường làm tư vấn tâm lý cho Đinh Nguyệt Hoa. Căn nguyên chuyện này dĩ nhiên là bắt đầu từ vụ án của Tiền Minh lúc trước. Vì vụ án đó xảy ra trong sân trường, rất nhiều học sinh đã tận mắt chứng kiến hiện trường vụ án quá đáng sợ, mà Đinh Nguyệt Hoa còn mém nữa trở thành người bị hại. Nhà trường cân nhắc đến việc sinh viên ít nhiều gì sẽ chịu kích thích, nên đề nghị giáo viên khoa tâm lý học làm tư vấn tâm lý cho những sinh viện chịu kích thích kia, mà Đinh Nguyệt Hoa cũng ở trong nhóm cần tiếp nhận tư vấn tâm lý.
Tiếp đó, nhà trường lại giao công việc tư vấn Đinh Nguyệt Hoa cho Triển Chiêu, thế là hai người này mỗi tuần có hai lần gặp mặt. Sau thời gian trao đổi cùng lý giải, Triển Chiêu dần hiểu được nguyên nhân ẩn sâu sau một loạt hành động khoa trước kỳ quái của Đinh Nguyệt Hoa lúc đó. Cậu bắt đầu dùng cách riêng của mình giúp đỡ Đinh Nguyệt Hoa, sau vào tháng tư vấn, Đinh Nguyệt Hoa dần có thay đổi nhiều. Với biến hóa như vậy, Triển Chiêu cảm thấy vừa vui vừa cao hứng. Bất quá, theo thời gian gặp mặt, Triển Chiêu rõ ràng cảm nhận được vài chỗ không đúng. Ví dụ như, Đinh Nguyệt Hoa ăn mặc ngày càng đẹp, vốn đã là mĩ nhân, lại cẩn thận ăn mặc, dĩ nhiên có thể mang tới cảm giác đáng ngạc nhiên. Thứ cảm nhận này càng lúc càng rõ, lại thêm trong thời gian tư vấn Đinh Nguyệt Hoa luôn hỏi rất nhiều câu liên quan tới chuyện riêng của Triển Chiêu, làm Triển Chiêu không thể không đề cao cảnh giác.
Triển Chiêu mang những vấn đề khó khăn này báo cáo với thầy của cậu, kết quả lão già kia không đứng đắn đi chúc mừng Triển Chiêu, đồng thời đề nghĩ đổi bác sĩ tâm lí cho Đinh Nguyệt Hoa, để Triển Chiêu có thể cùng cô bé tiến hành làm tư vấn tâm lí vượt quan hệ mà không làm ảnh hưởng đến đạo đức nghề nghiệp của Triển Chiêu. Triển Chiêu bối rối mấy giây, liền trợn mắt nhìn ổng một cái, mặc dù cậu sẽ không đi yêu Đinh Nguyệt Hoa, nhưng đề nghị của lão già đó cậu cũng định làm, giờ cũng là lúc đổi bác sĩ tâm lí cho Đinh Nguyệt Hoa. Hơn nữa, xét tình hình cô lúc này, cũng đã có thể ngưng làm tư vấn tâm lí, trở lại cuộc sống lành mạnh.
Vốn Triển Chiêu định sắp tới sẽ nói yêu cầu này với nhà trường, cũng truyền đạt chuyện này với cá nhân Đinh Nguyệt Hoa. Vậy mà do xảy ra chuyện đánh bom nên thời gian biểu cũng bị kéo ra sau một chút. Ngày thứ ba khi cậu trở về đại học A, Đinh Nguyệt Hoa đã một lần nữa xuất hiện trong phòng làm việc của Triển Chiêu theo thời gian làm tư vấn, mà lần này đi cùng cô, còn có một vị mĩ nhân khác.
“Triển Chiêu, tôi đã sớm nghe Nguyệt Hoa kể về năng lực chuyên môn tuyệt với của cậu, nên muốn tới đây kiến thức, thế nào, tôi không mời mà tới, cậu sẽ không đuổi tôi đi chứ?”
Nụ cười của Tô Hồng mang theo cảm giác xa lạ trời sinh, khiến người ta cảm thấy dù cười, cũng là nụ cười lạnh như băng.
Nhìn thấy Tô Hồng xuất hiện trước phòng làm việc đúng thật làm người ta cảm thấy bất ngờ, nhưng Triển Chiêu rất nhanh đã đoán ra nguyên nhân mang cô đến đây. Đinh Nguyệt Hoa từng nói với Triển Chiêu, Tô Hồng mém nữa là thành chị dâu của cô ấy, bây giờ hai người cùng tới cũng rất hợp lý.
“Làm gì có, cảnh sát Tô chịu đại giá quang lâm, tôi cao hứng còn không kịp, mau vào đi.” Triển Chiêu mỉm cười đưa Tô Hồng cùng Đinh Nguyệt Hoa vào phòng làm việc.
Tô Hồng hôm nay mặc váy màu lam nhạt, hoàn toàn tương phản với hình tượng khôn khéo trước đó, nhìn qua đẹp nhẹ nhàng. Mà Đinh Nguyệt Hoa ăn mặc càng tinh tế hơn nữa, trên người là một bộ sơ mi voan trắng, váy phấn hồng, thêm tóc dài xõa vai cùng trang điểm thanh khiết, cả người nhìn qua vừa thanh thuần vừa quyến rũ. Trang phục như vậy nếu để đám tiểu tử trong tổ Trọng án nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát ra tiếng sói tru liên tiếp, nhưng Triển Chiêu nhìn thấy chỉ có thể khẽ cau mày, cảm giác áp lực cực lớn. Thoạt nhìn cậu đoán không sai, Đinh Nguyệt Hoa đối với tư vấn của mình sinh ra tác dụng dời tình. Loại tình huống thường xảy ra trong việc tư vấn này Triển Chiêu còn là mới gặp lần đầu, nếu không xử lý tốt, sẽ khiến người làm tư vấn chịu tổn thương rất lớn, đồng thời cũng sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đến uy tín nghề nghiệp của Triển Chiêu. Mặc dù trong tương lai Triển Chiêu cũng không tự nguyện làm nhân viên tư vấn, nhưng cô bé Đinh Nguyệt Hoa này cũng là người rất tốt, làm giáo viên của cô, Triển Chiêu cũng không mong cô bé bị tổn thương.
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu nhìn Đinh Nguyệt Hoa khẽ mỉm cười, “Nguyệt Hoa, hôm nay ăn mặc rất đẹp, định đi hẹn hò sao?”
Đáy mắt Đinh Nguyệt Hoa thoáng qua một tia vui mừng khó thấy được, gò má trắng dường như cũng được nhuộm một tầng đỏ ửng. Triển Chiêu thầm nghĩ không tốt, quả nhiên là thế. Cậu có chút hối hận với lời vừa nói, bất quá xử lý chuyện thế này cậu không có kinh nghiệm, chỉ có thể vận dụng hết sức tri thức chuyên nghiệp của mình, hi vọng có thể xử lý thích đáng.
“Thầy Triển, thầy cũng cảm thấy em rất đẹp sao?” Có lẽ do có Tô Hồng, nên lúc Đinh Nguyệt Hoa nói ra những lời này, âm điệu rất nhỏ, lại có chút ngượng ngùng.
Triển Chiêu lúng tung nhìn Tô Hồng, sau đó ho nhẹ, “Rất đẹp. Bất quá, Nguyệt Hoa, tôi cảm thấy tư vấn của em có thể dừng được rồi, bên trường không thông báo cho em biết, không cần đến gặp tôi nữa sao?”
Khuôn mặt thanh tú của Đinh Nguyệt Hoa thoáng qua một vẻ tịch mịch, dù sao cũng chỉ hiện ra trong nháy mắt, cô lại nhìn về phía thầy Triển nở nụ cười, “Em có nhận được thông báo, nhưng em cũng đã xin trường hi vọng thầy Triển có thể tư vấn cho em thêm một thời gian nữa. Bởi vì, vì em cảm thấy vấn đề của em còn chưa được giải quyết triệt để, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Thầy Triển, em biết thầy bận rộn, nhưng nếu bảo sau này cũng không thể tới gặp thầy em sẽ rất khó khăn. Thầy giúp em đi, hay là thế này, em có thể trả tiền làm tư vấn tâm lý, thầy nhất định phải đáp ứng em!” (Thằng kia mà biết là em chết nha em… Dám giựt vợ của chú)
“Nguyệt Hoa, em không nói thật lòng.” Triển Chiêu làm mặt nghiêm túc nhìn Đinh Nguyệt Hoa, “em đã không còn vấn đề nữa, trạng thái tâm lý của em bây giờ vô cùng mạnh khỏe. Có cần tiếp tục tiến hành tư vấn nữa hay không cũng phải là chuyện em tới quyết định, tôi là người chuyên nghiệp, phán đoán này của tôi rất chắc chắn, cho nên….”
“Không!” Thầy Triển, trước đó em còn rất nhiều chuyện chưa nói với thầy, thần nhìn em, em thật sự còn có rất nhiều vấn đề chưa có nói, ví dụ như, ví dụ như …” Đinh Nguyệt Hoa dường như rất vội, cô đưa mắt nhìn Tô Hồng xin giúp đỡ, sau đó đáng thương, chăm chú nhìn Triển Chiêu, ấp úng không biết phải nói thế nào mới có thể làm Triển Chiêu đổi ý.
Nhưng lúc này Tô Hồng lại cười, vỗ vai Đinh Nguyệt Hoa, ý bảo cô trước không nên gấp gáp.
“Triển Chiêu, tôi cũng cảm thấy Nguyệt Hoa còn một vấn đề chưa được giải quyết.”
“Ừm?” Triển Chiêu thiêu mi, nhìn Tô Hồng, “Mời nói.”
Tô Hồng cười cười, quay đầu xem Đinh Nguyệt Hoa, sau đó nói với Triển Chiêu, “Sau cái lần suýt bỏ mạng đó, Nguyệt Hoa bị dạy dỗ không ít, cho nên thời gian gần đây con bé đã ngoan hơn nhiều. Tư vấn của cậu giúp con bé thoát được bóng ma mất mát bạn thân, nhưng cách cư xử không tốt lúc trước của Nguyệt Hoa lại do một nguyên nhân khác.”
Triển Chiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Những chuyện này tôi đều nghe qua, nhưng trong qua trình tư vấn Nguyệt Hoa từ chối nói chuyện cũ. Vì tôn trọng em ấy nên tôi cũng không hỏi tới. Nhiều lần như vậy nếu người trong cuộc không muốn nói, cũng tức là họ chưa chuẩn bị xong. Hoặc chẳng qua do Nguyệt Hoa không muốn nói với tôi, vậy nên đổi bác sĩ tâm lí khác cho em ấy có lẽ sẽ đạt được hiệu quả tốt hơn.”
“Không! Em không muốn người khác!” Trong mắt Đinh Nguyệt Hoa đã có ánh nước, giống như cô gái bướng bỉnh khi đó lại trở về.
Tô Hồng vội vàng trấn an, xoa tóc Nguyệt Hoa, sau đó nói với Triển Chiêu, “Cậu cũng thấy rồi đó, người con bé tin tưởng nhất hiện giờ là cậu, tôi cảm thấy cứ để cậu tiếp tục làm tư vấn tâm lý cho Nguyệt Hoa mới là thích hợp nhất.”
“Tô Hồng, chị không hiểu, từ góc độ chuyên nghiệp mà nhìn ra tôi bây giờ đã không còn thích hợp làm tư vấn cho Nguyệt Hoa nữa.” Thái độ Triển Chiêu cũng là không cho từ chối, cậu nhìn hốc mắt hồng hồng của Nguyệt Hoa một chút, sau đó khẽ thở dài, nói với Tô Hồng.
“Có thể để tôi nói chuyện riêng với Nguyệt Hoa một chút không?”
Tô Hồng lịch sự rời khỏi phòng làm việc, Triển Chiêu cùng Đinh Nguyệt Hoa ở trong phòng nói chuyện riêng với nhau hơn một tiếng, khi cửa phòng làm việc một lần nữa mở ra, tâm tình của Đinh Nguyệt Hoa dường như đã khá hơn nhiều. Cô giống như có khóc, nhưng vẻ mặt thoải mái. Tô Hồng dùng ánh mắt hỏi thăm kết quả nói chuyện của hai người, Đinh Nguyệt Hoa cong khóe miệng, nở nụ cười ngọt ngào, “Em đã nghĩ thông suốt rồi, hơn nữa thầy Triển cũng đồng ý cho em thêm một tháng để thích ứng. Chị Tô, em không sao đâu, chị đừng lo cho em.”
“Nghĩ thông suốt?” Tô Hông có chút ngạc nhiên, sau đó rất bội phục nhìn Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ cười cười, vừa định nói gì, Đinh Nguyệt Hoa lại đột ngột xoay người, nhìn Triển Chiêu, kéo ra nụ cười tinh nghịch, “Thầy Triển, vừa nãy em nhân lúc thầy không để ý có nhìn thấy máy tính của thầy. Thì ra thầy cũng biết Bao bao đoàn của tụi em, em thật vui quá!”
“Bao bao đoàn?” Triển Chiêu sửng sốt, “Bao bao đoàn gì?”
““Behavior Analysis Group*” (Nhóm phân tích hành vi), viết tắt là BAG, phiên dịch ra chính là bao bao đoàn đó.” Đinh Nguyệt Hoa cười híp mắt giải thích, “Đây là một nhóm cho nữ sinh khoa tâm lí tụi em tự dựng nên, trang web thầy đang xem cũng do tụi em làm, đúng rồi, em còn là nhóm trưởng nữa.”
Nói tới đây, mặt của Đinh Nguyệt Hoa lại xẹt lên một tia đỏ, sau đó vô cùng xấu hổ xoay người nhanh chóng chạy trốn.
Triển Chiêu ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Đinh Nguyệt Hoa một lúc lâu, mới phản ứng được câu nói của Đinh Nguyệt Hoa là có ý gì. Sau đó, cậu để ý thấy Tô Hồng đang làm mặt cười nhìn cậu, Triển Chiêu chỉ có thể bất đắc dĩ xoa tay, “Mấy đứa nhóc này, tôi thật không hiểu được.”
Tô Hồng cười nói, “Bao bao đoàn, không lẽ đây là tên nhóm hâm một của thầy giáo Triển sao, thật là….”
“Tô Hồng, chúng ta có thể ngừng nói về đề tài này chứ?” Còn nói nữa Triển Chiêu có cảm giác mình cũng muốn chạy luôn.
“Được, vậy chúng ta nói chuyện khác.” Ánh mắt Tô Hồng nhìn vào trong phòng làm việc của Triển Chiêu mấy lần, cười nói, “Chỗ này sẽ không có người khác đi vào đi?”
Triển Chiêu sửng sốt, sau đó lắc đầu, “Hôm nay là cuối tuần, trừ tôi ra sẽ không có người khác.”
“Tốt lắm, vậy chọn chỗ này.” Tô Hồng gật đầu, nói, “Tôi muốn nói với cậu một chuyện quan trọng, có liên quan tới Bạch Ngọc Đường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.