Chương 3: Bí Ẩn Chưa Được Giải
Nhập Loạn
15/07/2023
Cửa hàng bị bỏ không nhiều năm vẫn y hệt như hồi ông cụ Ngụy mới đi, tất cả đồ đạc và đồ trang trí vẫn nguyên xi.
Ban đầu mới đi vào trong nhà khá là tối, là vì cửa sổ chưa được mở ra, còn kéo rèm kín bưng, nhìn không rõ.
Cửa tiệm đã lâu không có ai quét dọn lại chẳng thấy một chút bụi nào.
Ngụy Cẩm Phàm vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ lại công việc hồi trước của ông cụ cứ bí hiểm thế nào, huống hồ giờ chú đang ở trước mặt cháu trai, thế là mau chóng thu vẻ kinh ngạc của mình lại, còn Ngụy Chi Hòa bên cạnh thì bình thản nhìn đông nhìn tây như hoàn toàn không nhận ra sự khác thường trong cửa hàng.
Ngụy Cẩm Phàm chỉ tưởng Ngụy Chi Hòa không tinh ý như mình, không để ý đến mấy chi tiết nhỏ.
"Đây chính là cửa hàng mà ông cháu sang tên cho cháu đợt năm nay, cháu xem có nên sửa lại gì không? Cháu giữ lại hoặc cho thuê đi, không thì mở cửa hàng nhỏ kinh doanh cũng được, có dự định gì thì cứ nói với chú, chú có quen biết mấy đứa bạn bên kiến trúc.”
Sau khi xem qua thiết kế trong cửa hàng, Ngụy Chi Hòa cũng đã có dự tính, nhưng cậu không nói ngay với Ngụy Cẩm Phàm.
"Vâng chú, cháu sẽ suy nghĩ sau, tạm thời cứ để thế này đã, không cần sửa sang lại đâu ạ."
"Mà cửa với khóa chú cho người thay rồi, gỉ hết rồi khó mở lắm."
"Vâng." Cái này thì Ngụy Chi Hòa không có ý kiến.
"Thế thì mai chú gọi người sang thay khóa cửa bên ngoài nhé, nếu cháu muốn thay cả cửa luôn cũng được đấy, giờ rất nhiều cửa tiệm giáp với mặt đường đều đổi sang cửa kính hết rồi." Ngụy Cẩm Phàm lại kiến nghị thằng cháu.
"Tạm thời không cần đâu ạ, cứ thế này cũng rất tốt rồi, còn có phong cách cổ xưa nữa." Ngụy Chi Hòa nói, cậu nghĩ thầm, trộm cũng chẳng dám ghé thăm chỗ này, cho dù có vào được đi nữa thì cũng chẳng biết ra thế nào.
"Chậc, thế thì chú không nhiều chuyện nữa, đám trẻ bây giờ có gu của mình hết, cửa hàng là của cháu, muốn làm gì cũng được, không đủ tiền thì tìm chú, chú tài trợ cho." Ngụy Cẩm Phàm rất hào phóng, chú là nhà thiết kế, hồi đầu theo người khác làm, kiếm được không ít, sau này tự mở công ty, giờ cũng có thể coi là sếp của một doanh nghiệp nhỏ, có vẻ việc kinh doanh cũng khá được.
"Vâng, cháu chắc chắn sẽ không khách sáo với chú đâu." Ngụy Chi Hòa nói.
Ngụy Cẩm Phàm còn định nói gì đó thì điện thoại trong tay chú đổ chuông, hình như là có khách hàng quan trọng đến công ty tìm chú, giờ chú phải chạy về ngay.
"Chi Hòa, chú phải về công ty một chuyến, cháu muốn về trường trước hay là ở lại đây?"
"Cháu ở đây, chú có việc gấp thì chú cứ đi đi, cháu tự về được mà."
Ngụy Cẩm Phàm vẫn hơi lo lắng: "Hôm nay vốn định cùng cháu đi dạo phố cơ, việc đến chẳng đúng lúc chút nào, hay là chú đưa cháu về trường trước nhé?"
Ngụy Chi Hòa lắc đầu: "Không cần đâu chú, cháu tự về được."
Ngụy Cẩm Phàm thấy cậu nằng nặc thì không khuyên tiếp nữa: "Lúc đến chú có thấy biển tàu điện ngầm, gần đây chắc hẳn là có ga, tí về đi tàu điện ngầm đến ga trường cháu là được, biết dùng map không?"
Ngụy Chi Hòa nói: "Cháu biết, trước cháu vào thành phố tham gia thi Olympic toán, ra ngoài chơi với bạn cũng không bị lạc, thế nên chú không cần lo cho cháu đâu, cháu lớn rồi mà."
Ngụy Cẩm Phàm vỗ vai cậu: "Được, cháu đúng là trưởng thành rồi, nhưng có việc gì thì nhất định phải gọi điện cho chú đấy."
Ngụy Chi Hòa nói: "Vâng, chú cứ đi đi."
Ngụy Cẩm Phàm trước khi đi lại bổ sung thêm một câu: "Lát nữa chú làm xong việc sẽ gọi điện cho cháu."
Ngụy Chi Hòa xua tay ra hiệu chú đi mau.
Không có màn căn dặn vô hồi kì trận của Ngụy Cẩm Phàm, Ngụy Chi Hòa xoay người khép hờ cửa lại, giờ cậu cuối cùng cũng có thể quan sát cẩn thận cửa hàng của ông nội rồi.
Bây giờ, ông nội đã sống dưới quê nhiều năm có lẽ sẽ không quay về thành phố nữa, không phải vì nguyên nhân sức khỏe có tốt hay không mà là vì thói quen, một năm trước, ông nội có tình yêu tuổi xế chiều của mình, giờ đang trong thời kỳ yêu đương thắm thiết với bà người yêu sáu mươi bảy tuổi của ông, bảo ông về ông cũng không về.
Đợt Ngụy Chi Hòa học cấp ba ở lại trường, Ngụy Cẩm Phàm thuê một người giúp việc cho ông nội cậu, chăm sóc cho ông cụ rất tốt, làm việc đâu vào đấy, người cũng thành thật ngoan ngoãn, báo cáo tình hình sức khỏe của ông cụ với Ngụy Cẩm Phàm theo định kỳ.
Tết năm ngoái, ông cụ Ngụy còn dẫn người yêu của ông về giới thiệu với mọi người, càng không cần phải quan tâm đến tình hình hiện giờ của ông nữa, nhà người yêu ông cụ đều ở quê, lúc nào cũng có thể chăm sóc, cũng chẳng có gì không tốt. Ngụy Cẩm Phàm cũng không hối bố mình về thành phố ở nữa, chú muốn thì muốn đón ông cụ về thật, nhưng tội cái giờ ông cụ sống thoải mái quá, căn bản chẳng thèm để ý đến chú.
Cách đời lại thân, cách đời lại thân, câu này rất chính xác với ông cháu hai người.
Cửa hàng có tổng cộng ba tầng, tầng một là mặt tiền bình thường, vào cửa cái là hòn non bộ, vì nhiều năm không mở nên non bộ cạn trơ, không có suối nước, cây cối hai bên cũng khô héo, đằng sau hòn non bộ là một tấm bình phong, theo giá thị trường hiện tại thì chắc không thể thấp hơn sáu chữ số được, tầm mắt cậu lướt qua bình phong, trên giá ở phòng khách bày pháp khí muôn màu muôn vẻ.
Có lẽ Ngụy Cẩm Phàm tưởng rằng bố già nhà mình bán đồ cổ, thực ra thứ ông cụ bán là pháp khí, đương nhiên, miễn cưỡng lí luận thì cũng có dính dáng đến đồ cổ, đằng nào thì pháp khí trên giá có cái đã khai quang, có cái chưa, cơ bản đều có thể bán được giá.
Tầm mắt Ngụy Chi Hòa rời khỏi giá đồ, cậu tiếp tục đi ra đằng sau, phía sau còn có một phòng tiếp khách và một kho chứa đồ, bên ngoài còn có một cái sân nhỏ, dưới tường bọc là mấy chậu hoa cỡ lớn nhưng đều đã biến thành cành khô hết rồi, chỉ có duy nhất một cái chậu nhỏ là còn chút sắc xanh. Ngụy Chi Hòa dịch nó ra, cũng không biết là cây gì, cứ đem về trước đã, thứ ông để ở đây chắc là đều không tệ.
Khoảnh sân rộng chừng ba mươi mét vuông, Ngụy Chi Hòa tạm thời vẫn chưa nghĩ ra nên dùng thế nào, đằng nào cũng sẽ không để phí.
Rời khỏi sân sau, Ngụy Chi Hòa lên tầng hai.
Chỗ chiếu nghỉ tầng hai có một phòng vệ sinh, không có giường, có một phòng khách nhỏ, một bộ sofa da đen, tivi vẫn là kiểu cũ mười năm trước, có hai kho chứa đồ, mỗi cái có năm cái giá gỗ, trên giá để đủ các thể loại pháp khí, nhìn qua một cái cũng có thể tìm ra vài món đồ cổ có giá trị.
Ngụy Chi Hòa lại tiếp tục đi lên tầng ba.
Khác với tầng một và tầng hai có phần cứng nhắc, tầng ba thuần túy là nơi nghỉ ngơi, có dấu vết sinh hoạt.
Một phòng khách, hai phòng ngủ, một phòng vệ sinh, một phòng tắm, ngoài phòng khách còn có một cái ban công, phía dưới chính là sân sau ban nãy vừa xem, phong cảnh bên dưới cũng được, còn có thể nhìn thấy trong vườn nhà bên cạnh trồng những gì.
Ngụy Chi Hòa đứng ngoài ban công một lúc, lại nhìn thấy con mèo đen bị cậu dọa đến run lẩy bẩy kia đang ngồi xổm trong góc ban công đối diện nhìn trộm cậu.
Chậc, người trông to thế mà lại là đồ nhát gan.
Cậu thèm vào mấy con tiểu yêu vật mới có linh trí này.
Bĩu môi, Ngụy Chi Hòa hoàn toàn không còn vẻ ngoan ngoãn và thái độ vô hại như trước mặt Ngụy Cẩm Phàm và Ngụy Cẩm Hân.
Sau khi thu biểu cảm trên mặt lại, Ngụy Chi Hòa bắt đầu nghĩ xem khai trương cửa hàng lúc nào.
"Tiệm sửa chữa lão Ngụy", đồ bán lại toàn là pháp khí, ngành nghề thực sự là bắt yêu, sửa chữa những yêu vật hung hăng nhảy nhót trong nhân gian.
Pháp khí trong cửa hàng đều dùng để xua tà bảo hộ bình an, che giấu thân phận thực cho ông Ngụy.
Thậm chí Ngụy Chi Hòa còn từng nghĩ bố mẹ mình không phải qua đời vì tai nạn, nhưng ông cụ Ngụy chưa bao giờ sửa lời.
Ba anh em nhà họ Ngụy, anh cả chính là bố Ngụy Chi Hòa, Ngụy Cẩm Phàm là anh hai, Ngụy Cẩm Hân là em út, hai người đều làm nghề không liên quan đến nghề nghiệp của ông cụ Ngụy, có thể thấy rất có khả năng ông cả Ngụy chính là người thừa kế tay nghề của ông cụ.
Nhưng ông cụ Ngụy vẫn luôn nhấn mạnh, ông con cả không phải truyền nhân của ông.
Ngụy Chi Hòa không moi ra được cái gì từ chỗ lão hồ ly Ngụy, cậu cũng chẳng hỏi nữa, cậu muốn tự đi tìm đáp án.
Từ khi cậu nhớ được đến nay, cậu biết mình khác với tất cả mọi người, cậu có thể kế thừa sự nghiệp của ông cụ Ngụy, đây cũng là điều ông cụ nói. Có điều, lão hồ ly Ngụy trước mặt cậu thì nói vậy, nhưng vừa quay đi cái đã liên lạc với chú hai nghe ngóng trường tốt, mua đủ các thể loại sách bài tập cho cậu!
Lão hồ ly Ngụy nói hai tay hai nghề đều phải cứng, học hành và tay nghề đều không được lỡ làng, học hành vĩnh viễn không có điểm cuối, mà cái sau không ai biết khi nào yêu sẽ bị bắt sạch, không có việc làm thì cạp đất à? Ông cũng không thể cắt đứt tương lai của cháu trai được.
Ngụy Chi Hòa mỗi khi nghe lão hồ ly Ngụy thuyết giáo nghiêm trang hùng hồn, cậu vô cùng câm nín.
Thế cái đống ghi chép yêu vật dày cộp kia không phải ông cho à?
Khai giảng còn phải bận một đợt nữa, bắt đầu học kỳ mới còn phải đi tập quân sự, cậu tạm thời không có thời gian xử lý cửa hàng vừa mới đến tay, tiếp tục để nó yên tĩnh một thời gian nữa đã.
Sau khi khóa cửa hàng lại, dùng bản đồ tìm ga tàu điện ngầm gần đây, Ngụy Chi Hòa ra chỗ tàu điện ngầm làm cái thẻ, đi tàu về trường, cậu nhắn tin cho Ngụy Cẩm Phàm báo đã về trường, buổi tối còn phải gọi điện cho ông nội báo bình an. Ban ngày ông cùng bạn gái ra quảng trường nhảy, đi nhảy giao hữu, hát hí khúc, sợ là không có thời gian nghe điện của cậu.
Cuộc sống của người già còn phong phú hơn người trẻ.
Sau khi Ngụy Chi Hòa rời khỏi cửa hàng, con mèo đen nấp trong góc cuối cùng cũng dừng run rẩy, nó xụi lơ trong góc thở hổn hển, chủ nhân của nó tan ca về rồi mà vẫn chưa bình thường lại được.
Người kia cho nó cảm giác sợ hãi, hoảng hốt, nếu không phải nó trốn ngay thì tên kia chắc chắn sẽ ăn tươi nó.
Nó nhất định phải bảo chủ nhân mau chuyển nhà, nơi này không thể ở lâu!
Cho dù trong lòng con mèo đen có suy nghĩ gì, Ngụy Chi Hòa đều không phát hiện được.
Sau khi về phòng ký túc, một cậu nữa cũng đã đến trường, giờ trong phòng không còn phụ huynh của cậu bạn kia, mọi người làm quen một chút rồi bắt đầu nói chuyện.
Cậu bạn đến cuối cùng đến từ phía bắc, là một thanh niên cao hơn một mét chín, Ngụy Chi Hòa cực kỳ ngưỡng mộ chiều cao của cậu ta, bản thân cậu mới có mét tám ba.
Cậu bạn mới rất nhiệt tình, chẳng mấy chốc đã thân với ba người.
Bốn người hẹn nhau cùng ra ngoài ăn cơm tối.
Ba người nơi khác, một người bản địa, ở chung với nhau lại rất hòa hợp.
Cậu trai cao tên Lưu Quyền Tùng, cậu béo lúc trước có nói rồi, tên Lý Anh Tuấn, cậu còn lại mặc toàn đồ hiệu tên Tôn Duy Linh.
Trường đại học bình thường có nhiều phố ăn uống, cổng sau trường Thanh Nguyên có một phố ăn uống rất nổi tiếng, bốn người tìm một cửa hàng đồ nướng gần như đã kín chỗ vào ngồi, mọi người đều chẳng có ý kiến gì.
Lưu Quyền Tùng vừa ngồi xuống đã gọi người mang một két bia lên: "Ha ha ha, rượu vào biết nhau ngay!"
Đều đang tuổi rúc lâu trong trường, rời khỏi tầm mắt bố mẹ, làm việc người trưởng thành nên làm ít nhiều đều khiến người ta cảm thấy phấn khích.
Ngụy Chi Hòa cười híp mắt nói: "Được, tôi thích uống rượu."
Lý Anh Tuấn hớn hở xoa tay như ruồi: "Tôi từ nhỏ đến lớn luôn uống rượu cùng bố tôi, chỉ bấy nhiêu thì chẳng bõ."
Tôn Duy Tinh tiếp tục ra vẻ: "Tôi cũng uống được."
Rượu và đồ nướng còn chưa lên bàn, mọi người vẫn có chuyện khác để nói, nói chuyện gì? Đương nhiên là tám chuyện trong trường rồi.
Lý Anh Tuấn nói nhỏ với bọn họ: "Hầy, các ông có biết, trường mình lưu truyền bao nhiêu câu đố chưa được giải không?"
Lưu Quyền Tùng vô cùng có hứng thú với vụ này: "Có câu đố chưa được giải gì, nói nghe coi nào."
Lý Anh Tuấn nói: "Xem bản đồ trường mình chưa, cái nhà đa năng trước nhà ăn ấy, có người nói hồi trước tầng năm của nhà đa năng đã xảy ra rất nhiều chuyện đáng sợ, một buổi tối mười năm trước..."
Ban đầu mới đi vào trong nhà khá là tối, là vì cửa sổ chưa được mở ra, còn kéo rèm kín bưng, nhìn không rõ.
Cửa tiệm đã lâu không có ai quét dọn lại chẳng thấy một chút bụi nào.
Ngụy Cẩm Phàm vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ lại công việc hồi trước của ông cụ cứ bí hiểm thế nào, huống hồ giờ chú đang ở trước mặt cháu trai, thế là mau chóng thu vẻ kinh ngạc của mình lại, còn Ngụy Chi Hòa bên cạnh thì bình thản nhìn đông nhìn tây như hoàn toàn không nhận ra sự khác thường trong cửa hàng.
Ngụy Cẩm Phàm chỉ tưởng Ngụy Chi Hòa không tinh ý như mình, không để ý đến mấy chi tiết nhỏ.
"Đây chính là cửa hàng mà ông cháu sang tên cho cháu đợt năm nay, cháu xem có nên sửa lại gì không? Cháu giữ lại hoặc cho thuê đi, không thì mở cửa hàng nhỏ kinh doanh cũng được, có dự định gì thì cứ nói với chú, chú có quen biết mấy đứa bạn bên kiến trúc.”
Sau khi xem qua thiết kế trong cửa hàng, Ngụy Chi Hòa cũng đã có dự tính, nhưng cậu không nói ngay với Ngụy Cẩm Phàm.
"Vâng chú, cháu sẽ suy nghĩ sau, tạm thời cứ để thế này đã, không cần sửa sang lại đâu ạ."
"Mà cửa với khóa chú cho người thay rồi, gỉ hết rồi khó mở lắm."
"Vâng." Cái này thì Ngụy Chi Hòa không có ý kiến.
"Thế thì mai chú gọi người sang thay khóa cửa bên ngoài nhé, nếu cháu muốn thay cả cửa luôn cũng được đấy, giờ rất nhiều cửa tiệm giáp với mặt đường đều đổi sang cửa kính hết rồi." Ngụy Cẩm Phàm lại kiến nghị thằng cháu.
"Tạm thời không cần đâu ạ, cứ thế này cũng rất tốt rồi, còn có phong cách cổ xưa nữa." Ngụy Chi Hòa nói, cậu nghĩ thầm, trộm cũng chẳng dám ghé thăm chỗ này, cho dù có vào được đi nữa thì cũng chẳng biết ra thế nào.
"Chậc, thế thì chú không nhiều chuyện nữa, đám trẻ bây giờ có gu của mình hết, cửa hàng là của cháu, muốn làm gì cũng được, không đủ tiền thì tìm chú, chú tài trợ cho." Ngụy Cẩm Phàm rất hào phóng, chú là nhà thiết kế, hồi đầu theo người khác làm, kiếm được không ít, sau này tự mở công ty, giờ cũng có thể coi là sếp của một doanh nghiệp nhỏ, có vẻ việc kinh doanh cũng khá được.
"Vâng, cháu chắc chắn sẽ không khách sáo với chú đâu." Ngụy Chi Hòa nói.
Ngụy Cẩm Phàm còn định nói gì đó thì điện thoại trong tay chú đổ chuông, hình như là có khách hàng quan trọng đến công ty tìm chú, giờ chú phải chạy về ngay.
"Chi Hòa, chú phải về công ty một chuyến, cháu muốn về trường trước hay là ở lại đây?"
"Cháu ở đây, chú có việc gấp thì chú cứ đi đi, cháu tự về được mà."
Ngụy Cẩm Phàm vẫn hơi lo lắng: "Hôm nay vốn định cùng cháu đi dạo phố cơ, việc đến chẳng đúng lúc chút nào, hay là chú đưa cháu về trường trước nhé?"
Ngụy Chi Hòa lắc đầu: "Không cần đâu chú, cháu tự về được."
Ngụy Cẩm Phàm thấy cậu nằng nặc thì không khuyên tiếp nữa: "Lúc đến chú có thấy biển tàu điện ngầm, gần đây chắc hẳn là có ga, tí về đi tàu điện ngầm đến ga trường cháu là được, biết dùng map không?"
Ngụy Chi Hòa nói: "Cháu biết, trước cháu vào thành phố tham gia thi Olympic toán, ra ngoài chơi với bạn cũng không bị lạc, thế nên chú không cần lo cho cháu đâu, cháu lớn rồi mà."
Ngụy Cẩm Phàm vỗ vai cậu: "Được, cháu đúng là trưởng thành rồi, nhưng có việc gì thì nhất định phải gọi điện cho chú đấy."
Ngụy Chi Hòa nói: "Vâng, chú cứ đi đi."
Ngụy Cẩm Phàm trước khi đi lại bổ sung thêm một câu: "Lát nữa chú làm xong việc sẽ gọi điện cho cháu."
Ngụy Chi Hòa xua tay ra hiệu chú đi mau.
Không có màn căn dặn vô hồi kì trận của Ngụy Cẩm Phàm, Ngụy Chi Hòa xoay người khép hờ cửa lại, giờ cậu cuối cùng cũng có thể quan sát cẩn thận cửa hàng của ông nội rồi.
Bây giờ, ông nội đã sống dưới quê nhiều năm có lẽ sẽ không quay về thành phố nữa, không phải vì nguyên nhân sức khỏe có tốt hay không mà là vì thói quen, một năm trước, ông nội có tình yêu tuổi xế chiều của mình, giờ đang trong thời kỳ yêu đương thắm thiết với bà người yêu sáu mươi bảy tuổi của ông, bảo ông về ông cũng không về.
Đợt Ngụy Chi Hòa học cấp ba ở lại trường, Ngụy Cẩm Phàm thuê một người giúp việc cho ông nội cậu, chăm sóc cho ông cụ rất tốt, làm việc đâu vào đấy, người cũng thành thật ngoan ngoãn, báo cáo tình hình sức khỏe của ông cụ với Ngụy Cẩm Phàm theo định kỳ.
Tết năm ngoái, ông cụ Ngụy còn dẫn người yêu của ông về giới thiệu với mọi người, càng không cần phải quan tâm đến tình hình hiện giờ của ông nữa, nhà người yêu ông cụ đều ở quê, lúc nào cũng có thể chăm sóc, cũng chẳng có gì không tốt. Ngụy Cẩm Phàm cũng không hối bố mình về thành phố ở nữa, chú muốn thì muốn đón ông cụ về thật, nhưng tội cái giờ ông cụ sống thoải mái quá, căn bản chẳng thèm để ý đến chú.
Cách đời lại thân, cách đời lại thân, câu này rất chính xác với ông cháu hai người.
Cửa hàng có tổng cộng ba tầng, tầng một là mặt tiền bình thường, vào cửa cái là hòn non bộ, vì nhiều năm không mở nên non bộ cạn trơ, không có suối nước, cây cối hai bên cũng khô héo, đằng sau hòn non bộ là một tấm bình phong, theo giá thị trường hiện tại thì chắc không thể thấp hơn sáu chữ số được, tầm mắt cậu lướt qua bình phong, trên giá ở phòng khách bày pháp khí muôn màu muôn vẻ.
Có lẽ Ngụy Cẩm Phàm tưởng rằng bố già nhà mình bán đồ cổ, thực ra thứ ông cụ bán là pháp khí, đương nhiên, miễn cưỡng lí luận thì cũng có dính dáng đến đồ cổ, đằng nào thì pháp khí trên giá có cái đã khai quang, có cái chưa, cơ bản đều có thể bán được giá.
Tầm mắt Ngụy Chi Hòa rời khỏi giá đồ, cậu tiếp tục đi ra đằng sau, phía sau còn có một phòng tiếp khách và một kho chứa đồ, bên ngoài còn có một cái sân nhỏ, dưới tường bọc là mấy chậu hoa cỡ lớn nhưng đều đã biến thành cành khô hết rồi, chỉ có duy nhất một cái chậu nhỏ là còn chút sắc xanh. Ngụy Chi Hòa dịch nó ra, cũng không biết là cây gì, cứ đem về trước đã, thứ ông để ở đây chắc là đều không tệ.
Khoảnh sân rộng chừng ba mươi mét vuông, Ngụy Chi Hòa tạm thời vẫn chưa nghĩ ra nên dùng thế nào, đằng nào cũng sẽ không để phí.
Rời khỏi sân sau, Ngụy Chi Hòa lên tầng hai.
Chỗ chiếu nghỉ tầng hai có một phòng vệ sinh, không có giường, có một phòng khách nhỏ, một bộ sofa da đen, tivi vẫn là kiểu cũ mười năm trước, có hai kho chứa đồ, mỗi cái có năm cái giá gỗ, trên giá để đủ các thể loại pháp khí, nhìn qua một cái cũng có thể tìm ra vài món đồ cổ có giá trị.
Ngụy Chi Hòa lại tiếp tục đi lên tầng ba.
Khác với tầng một và tầng hai có phần cứng nhắc, tầng ba thuần túy là nơi nghỉ ngơi, có dấu vết sinh hoạt.
Một phòng khách, hai phòng ngủ, một phòng vệ sinh, một phòng tắm, ngoài phòng khách còn có một cái ban công, phía dưới chính là sân sau ban nãy vừa xem, phong cảnh bên dưới cũng được, còn có thể nhìn thấy trong vườn nhà bên cạnh trồng những gì.
Ngụy Chi Hòa đứng ngoài ban công một lúc, lại nhìn thấy con mèo đen bị cậu dọa đến run lẩy bẩy kia đang ngồi xổm trong góc ban công đối diện nhìn trộm cậu.
Chậc, người trông to thế mà lại là đồ nhát gan.
Cậu thèm vào mấy con tiểu yêu vật mới có linh trí này.
Bĩu môi, Ngụy Chi Hòa hoàn toàn không còn vẻ ngoan ngoãn và thái độ vô hại như trước mặt Ngụy Cẩm Phàm và Ngụy Cẩm Hân.
Sau khi thu biểu cảm trên mặt lại, Ngụy Chi Hòa bắt đầu nghĩ xem khai trương cửa hàng lúc nào.
"Tiệm sửa chữa lão Ngụy", đồ bán lại toàn là pháp khí, ngành nghề thực sự là bắt yêu, sửa chữa những yêu vật hung hăng nhảy nhót trong nhân gian.
Pháp khí trong cửa hàng đều dùng để xua tà bảo hộ bình an, che giấu thân phận thực cho ông Ngụy.
Thậm chí Ngụy Chi Hòa còn từng nghĩ bố mẹ mình không phải qua đời vì tai nạn, nhưng ông cụ Ngụy chưa bao giờ sửa lời.
Ba anh em nhà họ Ngụy, anh cả chính là bố Ngụy Chi Hòa, Ngụy Cẩm Phàm là anh hai, Ngụy Cẩm Hân là em út, hai người đều làm nghề không liên quan đến nghề nghiệp của ông cụ Ngụy, có thể thấy rất có khả năng ông cả Ngụy chính là người thừa kế tay nghề của ông cụ.
Nhưng ông cụ Ngụy vẫn luôn nhấn mạnh, ông con cả không phải truyền nhân của ông.
Ngụy Chi Hòa không moi ra được cái gì từ chỗ lão hồ ly Ngụy, cậu cũng chẳng hỏi nữa, cậu muốn tự đi tìm đáp án.
Từ khi cậu nhớ được đến nay, cậu biết mình khác với tất cả mọi người, cậu có thể kế thừa sự nghiệp của ông cụ Ngụy, đây cũng là điều ông cụ nói. Có điều, lão hồ ly Ngụy trước mặt cậu thì nói vậy, nhưng vừa quay đi cái đã liên lạc với chú hai nghe ngóng trường tốt, mua đủ các thể loại sách bài tập cho cậu!
Lão hồ ly Ngụy nói hai tay hai nghề đều phải cứng, học hành và tay nghề đều không được lỡ làng, học hành vĩnh viễn không có điểm cuối, mà cái sau không ai biết khi nào yêu sẽ bị bắt sạch, không có việc làm thì cạp đất à? Ông cũng không thể cắt đứt tương lai của cháu trai được.
Ngụy Chi Hòa mỗi khi nghe lão hồ ly Ngụy thuyết giáo nghiêm trang hùng hồn, cậu vô cùng câm nín.
Thế cái đống ghi chép yêu vật dày cộp kia không phải ông cho à?
Khai giảng còn phải bận một đợt nữa, bắt đầu học kỳ mới còn phải đi tập quân sự, cậu tạm thời không có thời gian xử lý cửa hàng vừa mới đến tay, tiếp tục để nó yên tĩnh một thời gian nữa đã.
Sau khi khóa cửa hàng lại, dùng bản đồ tìm ga tàu điện ngầm gần đây, Ngụy Chi Hòa ra chỗ tàu điện ngầm làm cái thẻ, đi tàu về trường, cậu nhắn tin cho Ngụy Cẩm Phàm báo đã về trường, buổi tối còn phải gọi điện cho ông nội báo bình an. Ban ngày ông cùng bạn gái ra quảng trường nhảy, đi nhảy giao hữu, hát hí khúc, sợ là không có thời gian nghe điện của cậu.
Cuộc sống của người già còn phong phú hơn người trẻ.
Sau khi Ngụy Chi Hòa rời khỏi cửa hàng, con mèo đen nấp trong góc cuối cùng cũng dừng run rẩy, nó xụi lơ trong góc thở hổn hển, chủ nhân của nó tan ca về rồi mà vẫn chưa bình thường lại được.
Người kia cho nó cảm giác sợ hãi, hoảng hốt, nếu không phải nó trốn ngay thì tên kia chắc chắn sẽ ăn tươi nó.
Nó nhất định phải bảo chủ nhân mau chuyển nhà, nơi này không thể ở lâu!
Cho dù trong lòng con mèo đen có suy nghĩ gì, Ngụy Chi Hòa đều không phát hiện được.
Sau khi về phòng ký túc, một cậu nữa cũng đã đến trường, giờ trong phòng không còn phụ huynh của cậu bạn kia, mọi người làm quen một chút rồi bắt đầu nói chuyện.
Cậu bạn đến cuối cùng đến từ phía bắc, là một thanh niên cao hơn một mét chín, Ngụy Chi Hòa cực kỳ ngưỡng mộ chiều cao của cậu ta, bản thân cậu mới có mét tám ba.
Cậu bạn mới rất nhiệt tình, chẳng mấy chốc đã thân với ba người.
Bốn người hẹn nhau cùng ra ngoài ăn cơm tối.
Ba người nơi khác, một người bản địa, ở chung với nhau lại rất hòa hợp.
Cậu trai cao tên Lưu Quyền Tùng, cậu béo lúc trước có nói rồi, tên Lý Anh Tuấn, cậu còn lại mặc toàn đồ hiệu tên Tôn Duy Linh.
Trường đại học bình thường có nhiều phố ăn uống, cổng sau trường Thanh Nguyên có một phố ăn uống rất nổi tiếng, bốn người tìm một cửa hàng đồ nướng gần như đã kín chỗ vào ngồi, mọi người đều chẳng có ý kiến gì.
Lưu Quyền Tùng vừa ngồi xuống đã gọi người mang một két bia lên: "Ha ha ha, rượu vào biết nhau ngay!"
Đều đang tuổi rúc lâu trong trường, rời khỏi tầm mắt bố mẹ, làm việc người trưởng thành nên làm ít nhiều đều khiến người ta cảm thấy phấn khích.
Ngụy Chi Hòa cười híp mắt nói: "Được, tôi thích uống rượu."
Lý Anh Tuấn hớn hở xoa tay như ruồi: "Tôi từ nhỏ đến lớn luôn uống rượu cùng bố tôi, chỉ bấy nhiêu thì chẳng bõ."
Tôn Duy Tinh tiếp tục ra vẻ: "Tôi cũng uống được."
Rượu và đồ nướng còn chưa lên bàn, mọi người vẫn có chuyện khác để nói, nói chuyện gì? Đương nhiên là tám chuyện trong trường rồi.
Lý Anh Tuấn nói nhỏ với bọn họ: "Hầy, các ông có biết, trường mình lưu truyền bao nhiêu câu đố chưa được giải không?"
Lưu Quyền Tùng vô cùng có hứng thú với vụ này: "Có câu đố chưa được giải gì, nói nghe coi nào."
Lý Anh Tuấn nói: "Xem bản đồ trường mình chưa, cái nhà đa năng trước nhà ăn ấy, có người nói hồi trước tầng năm của nhà đa năng đã xảy ra rất nhiều chuyện đáng sợ, một buổi tối mười năm trước..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.