Chương 93: Châu và Chu (Hết)
Tiếu Giai Nhân
03/01/2024
Đầu tháng ba, Châu Hướng Minh đi leo núi cùng hai người Lục Tân, Hà Diệp.
Thấy Lục Tân lấy dâu tây ra đem đi rửa sạch sẽ rồi đưa cho Hà Diệp, Châu Hướng Minh bỗng nhớ đến Chu Tình.
Mấy năm đại học kia, anh cũng thường xuyên mua hoa quả, sau đó sẽ rửa sạch sẽ một phần cất vào hộp để mang đến lớp hoặc thư viện cho Chu Tình ăn.
Một cô gái với thân hình nhỏ nhắn chỉ cao ngang vai anh nhưng lại ăn khỏe vô cùng, vừa lật sách vừa ăn dâu tây, hai bên má của cô phình lên, chẳng mấy chốc đã ăn xong một quả.
Rõ ràng quan hệ giữa cả hai đang tốt đẹp như thế, sao bây giờ bỗng dưng cô lại không để ý đến anh nữa?
Cô muốn tìm bạn trai thật ư, muốn quăng cậu bạn cũ rất có khả năng sẽ trở thành kỳ đà cản mũi khi cô yêu đương là anh đi ư?
Sau khi xuống núi, Châu Hướng Minh rời đi một mình.
Anh tiếp tục đến và đứng chờ dưới tầng công ty của Chu Tình, anh ngồi ở trong xe, quan sát cô từ đằng xa.
Thỉnh thoảng anh sẽ thấy cô và đồng nghiệp nam trong công ty cùng đi với nhau, khi đồng nghiệp nam ngỏ ý chở cô về cô sẽ từ chối người ta một cách khéo léo, sau đó đi một mình về phía ga tàu điện ngầm.
Đúng là cô không được xinh đẹp như Hà Diệp, thế nhưng cũng có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô.
Nếu như cô thật sự muốn thoát khỏi cuộc sống độc thân thì chẳng mấy chốc là có thể tìm được một người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt.
Châu Hướng Minh bỗng nhiên cảm thấy bản thân không thể nhịn thêm được nữa.
Hà Diệp muốn đi tham gia buổi lễ tốt nghiệp, không biết tại sao Lục Tân lại gọi anh đi cùng, Châu Hướng Minh lập tức đi hẹn Chu Tình ngay.
Hễ là những chuyện liên quan đến Hà Diệp, chắc chắn Chu Tình không thể từ chối.
Đến ngày mười chín, Châu Hướng Minh đến dưới tầng của công ty Chu Tình, sau đó cùng cô chờ Lục Tân lái xe đến đó.
Mùa xuân trăm hoa đua nở, Chu Tình cố ý mặc một bộ trang phục khác giống học sinh, mái tóc ngắn xõa ngang vai, sợi tóc nhẹ nhàng tung bay theo gió.
Da dẻ cô trắng nõn, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đầy đặn, hồng hào.
Tuy dáng cô không cao nhưng gương mặt lại hờ hững, bày ra dáng vẻ từ chối giao tiếp khiến Châu Hướng Minh không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong lúc bầu không khí giữa cả hai rơi vào bế tắc, một chiếc Porsche Panamera màu đen lái tới, dừng ngay trước mặt hai người họ.
Chu Tình mở cửa phía sau xe, mặt mày không chút cảm xúc ngồi xuống chiếc ghế phía ngoài, ý tứ hết sức rõ ràng.
Châu Hướng Minh hết cách đành đi về phía trước, mở cửa bên ghế phụ lái.
Ai ngờ anh vừa giơ tay toan mở cửa, đã bị người anh em tốt của mình trong xe gội cho một gáo nước lạnh: "Đây là chỗ ngồi dành riêng cho Hà Diệp."
Châu Hướng Minh: "... Còn nói thêm câu nữa, cậu có tin tôi không đi nữa không?"
Lục Tân lườm anh một cái.
Châu Hướng Minh cũng đâu có ngốc, anh tỏ vẻ tức giận đóng sầm cửa xe lại, vòng qua đầu xe, kéo cánh cửa bên còn lại phía sau xe ra.
Chu Tình nhìn hai người một lượt, cô không nói gì, lấy tai nghe mình mang theo ra, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Tân chỉ tập trung lái xe.
Châu Hướng Minh cố gắng nhịn một lúc lâu, sau khi lên trên cao tốc, anh lấy bánh mì hamburger trong chiếc ba lô trên lưng ra, đưa cho Lục Tân một cái trước.
Lục Tân đáp: "Tôi không đói, các cậu cứ ăn đi. Tối nay tôi mời khách."
Châu Hướng Minh đưa chiếc bánh hamburger trong tay cho Chu Tình.
Chu Tình lắc đầu một cái, sau đó cô lấy một phần sandwich từ túi mình ra.
Châu Hướng Minh: "..."
Không khí trong xe trở nên ngột ngạt, mãi cho đến khi tới Đại học Giao thông mới có xu hướng giảm bớt.
Gặp được Hà Diệp, Chu Tình như biến thành con người khác, cô cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.
Châu Hướng Minh gần như chẳng thể rời mắt khỏi cô, đây mới là Chu Tình mà anh quen, cũng là Chu Tình mà anh thích.
…
Mười một giờ đêm, bốn người trở về thánh phố An một cách thuận lợi.
Chu Tình xuống xe, nhìn chiếc Porsche Panamera đưa chị em tốt và đại học bá nhanh chóng đi xa.
Không để ý đến người đàn ông xuống xe cùng mình, Chu Tình đi đến ven đường, lấy điện thoại di động ra.
Châu Hướng Minh cách cô chừng năm sáu bước, anh nói: "Để tôi gọi xe cho."
Chu Tình không nói gì cả, song cô thật sự không thể để Châu Hướng Minh đưa mình về nhà được.
Chẳng qua là cô còn chưa kịp mở phần mềm gọi xe ra thì Hà Diệp đã gửi cho cô một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh ấy cô ngả đầu vào bờ vai của Châu Hướng Minh ngủ say sưa.
Hà Diệp: [Nếu như cậu ấy không thích cậu, sau này tớ sẽ theo họ cậu luôn.]
Trong lòng Chu Tình cảm thấy hơi rối nhưng vẫn đưa ra thẻ đỏ cảnh cáo lần hai cho người chị em tốt của mình.
Khóe mắt thoáng thấy Châu Hướng Minh đang đi tới, Chu Tình vội vã thoát khỏi màn hình trò chuyện với Hà Diệp.
Châu Hướng Minh đứng bên cạnh cô, nhìn cô nói: "Gọi được rồi, khoảng ba phút nữa là xe tới."
Chu Tình: "Cậu cứ để tôi tự gọi."
Nói xong, cô tiếp tục mở giao diện phần mềm gọi xe ra.
Châu Hướng Minh thấy rất rõ ràng, một luồng giận dữ bốc lên xui khiến anh cướp lấy chiếc điện thoại di động của Chu Tình.
Chu Tình ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Châu Hướng Minh muốn giận lắm nhưng đối mặt với ánh mắt ban đầu là tức giận sau đó biến thành thờ ơ của Chu Tình, Châu Hướng Minh bỗng cảm thấy rất tủi thân.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Tôi kém cỏi đến thế cơ à? Tại sao cho dù đàn ông trên đời này chết hết, em cũng không chịu để ý đến tôi?"
Anh không được đẹp trai như Lục Tân, cũng không học giỏi bằng Lục Tân nhưng anh cũng đâu có kém cỏi đến mức ấy?
Chu Tình ngạc nhiên.
Cô ngạc nhiên vì lời nói của Châu Hướng Minh, cũng là vì trong đôi mắt luôn ngập ý cười của anh bỗng ầng ậc nước.
Có vẻ như bây giờ Châu Hướng Minh mới nhận ra điều đó, anh lập tức quay người lại, ngửa đầu lên trời.
Chu Tình vẫn còn đang khiếp sợ khi thấy anh khóc, theo bản năng hỏi: "Ai nói anh kém cỏi..."
"Em!"
"Kỳ hai của năm hai đại học, chính miệng em nói với đám bạn cùng phòng ký túc xá của em như vậy. Lúc ấy tôi đang đứng ở phía sau nên nghe thấy rất rõ ràng."
Câu nói khiến anh đau khổ biết bao nhiêu năm, thế mà bây giờ cô còn định chối à?
Chu Tình: "..."
Cô đã nhớ ra chuyện này, cũng nhớ đến việc sau ngày hôm ấy, Châu Hướng Minh đã biến mất một khoảng thời gian.
Hóa ra là vì anh đã nghe thấy những gì cô nói.
Châu Hướng Minh đã khóc, điều ấy chứng tỏ anh đã tủi thân đến nhường nào nhưng Chu Tình cũng thấy mình oan uổng quá trời: "Tôi, tôi đâu có biết anh đứng phía sau..."
Châu Hướng Minh cười lạnh, nhìn một hàng đèn đường chạy dài phía trước: "Bởi vì không biết, cho nên lời em nói khi ấy mới là lời thật lòng."
Chu Tình im lặng một lúc lâu, sau đó quay người lại, nhìn về phía hàng đèn đường bên còn lại nói: "Tôi không hề thấy anh kém cỏi, bởi vì chúng ta làm bạn cũ đã bao năm nên tôi mới không có những suy nghĩ khác với anh."
Châu Hướng Minh quay qua, nghiến răng hỏi: "Bạn cũ, thế mà em vẫn coi tôi là bạn cũ kìa à?"
Anh đã đối xử ân cần với bạn cũ nào như thế chưa? Lục Tân còn chưa được ăn hoa quả do chính tay anh rửa đấy!
Chu Tình cười nhạt: "Câu này là anh nói trước mà, anh nói hai ta chỉ là bạn cũ."
Châu Hướng Minh: "Tôi nói như thế bao giờ?"
Chu Tình cũng nhớ rất rõ ràng: "Tôi có nói sai thì tôi chết trước, hôm ấy chúng ta đang đi thì gặp bạn cùng lớp anh, có ba cô gái, trong đó có một cô rất xinh đẹp."
Châu Hướng Minh: "..."
Anh cũng có một chút ấn tượng với chuyện này: "Tôi, tôi chỉ nói bừa thế thôi mà. Em chỉ coi tôi là bạn cũ, tôi nào dám nói những lời khác?"
Chu Tình: "Đó, điều đó chứng tỏ anh cũng chỉ xem tôi là bạn cũ thôi, sao tôi có thể nói với đám bạn cùng phòng mình khác đi được?"
Châu Hướng Minh: "..."
Chu Tình giơ tay về phía sau, xòe tay ra nói: "Trả điện thoại đây cho tôi."
Tay trái của Châu Hướng Minh cầm điện thoại di động của cô, tay phải đưa tới, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn nọ.
Chu Tình bị cảm giác nóng bỏng khiến cho giật mình, muốn rút tay lại.
Châu Hướng Minh lập tức nắm chặt lấy tay cô.
Lúc này, chiếc xe anh vừa gọi đang thong thả đến muộn.
Hơn nửa đêm, ven đường chỉ có hai người đang đứng, tài xế lập tức dừng xe lại, hạ cửa sổ xe xuống, xác nhận số điện thoại với Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh cười lộ cả hàm răng trắng, anh đáp: "Phải rồi, là tôi đây."
Sau đó, anh kéo Chu Tình không chịu phối hợp lên xe.
Tài xế nhìn về phía sau, tiếp tục xác nhận địa chỉ.
Châu Hướng Minh đang định gật đầu, thoáng thấy Chu Tình đang quay đầu về hướng khác vẫn chưa chịu để ý đến mình, tạm thời sửa lời nói: "Đổi chỗ khác đi ạ, đến Lan Đình Hoa Phủ."
Chu Tình bỗng nhiên nhìn sang, địa chỉ Châu Hướng Minh vừa nói là khu chung cư nơi anh ở!
Châu Hướng Minh trả điện thoại di động lại cho cô, sau đó gửi cho cô một tin nhắn: [Đêm nay còn chưa giải quyết xong chuyện này, hai chúng ta, dù là ai cũng đừng mong được ngủ.]
Chu Tình nghiến răng nhắn lại: [Có gì để mai rồi nói.]
Châu Hướng Minh: [Không được, từ hôm lễ tình nhân đến giờ, suốt hai tháng này tôi chẳng có lấy một giấc ngủ ngon. Thế nên, đêm nay nhất định phải giải quyết cho dứt điểm.]
Chu Tình: [... Đã muộn lắm rồi, có lẽ mẹ tôi vẫn đang đợi tôi về.]
Châu Hướng Minh: [Em cứ nói với bà là mình đến chỗ Hà Diệp ngủ một đêm. Đợi đến khi hai ta thanh toán nợ nần xong xuôi, em muốn ngủ ở phòng nào chỗ tôi cũng được.]
Chu Tình: [Tính thì tính, tôi chẳng nợ nần gì anh hết!]
Châu Hướng Minh: [Chà, một kế toán giỏi có khác, em tự tin quá nhỉ?]
Chu Tình: [Đâu có giống anh, đồ tư bản.]
Đêm hôm khuya khoắt, hai người càng nhắn càng hăng máu.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài khu chung cư của Châu Hướng Minh.
Xuống xe, Châu Hướng Minh cất điện thoại di động, kéo tay Chu Tình.
Chu Tình muốn hất tay anh ra, Châu Hướng Minh lập tức kéo cô vào lòng mình, cúi người xuống hôn cô.
Khổ nỗi chiều cao chênh lệch quá nhiều, không hôn được.
Chu Tình nhân cơ hội đó chạy ra ngoài, cô tức đến mức nổ phổi trợn mắt nhìn anh: "Anh, anh điên rồi à?"
Châu Hướng Minh nhìn cô bật cười: "Phải, tôi điên rồi. Đầu óc tôi bị nước vào nên mới để uổng phí biết bao nhiêu năm như vậy!"
Lục Tân không học cùng trường đại học với Hà Diệp, thế mà bây giờ cũng đã theo đuổi được người ta rồi. Còn anh thì sao, ở ngay cạnh Chu Tình như thế, lại ngốc nghếch đến nỗi mãi đến đêm nay mới nhìn ra vấn đề nằm ở đâu!
"Lại đây!" Anh vẫy tay với cô gái có dáng người nhỏ nhắn trước mặt mình, chẳng khác nào những lần họ đùa giỡn nhau ngày trước.
Chu Tình để ý đến anh mới là lạ, cô quay người chạy về hướng ngược lại.
Châu Hướng Minh lập tức đuổi theo.
Bắt đầu từ lớp 12 năm ấy, bọn họ đã thường xuyên đuổi bắt, có lúc là Chu Tình đuổi đánh anh, cũng có khi là anh đuổi theo búng đầu Chu Tình.
Bây giờ, bọn họ đều đã lớn cả rồi, trưởng thành thật rồi.
Châu Hướng Minh bắt lấy bóng dáng nhỏ xinh của Chu Tình lần nữa.
Lần này, anh không búng đầu cô, cũng không có ghì cổ cô.
Anh ôm cô lên cao, để cô dựa lên thân cây xanh bên cạnh, dùng hết sức hôn cô.
Cao cũng được, đẹp trai cũng được, giàu có cũng chẳng sao.
Chỉ cần là thứ cô thích, cả cái thân xác này của anh cũng dành hết cả cho cô.
Thấy Lục Tân lấy dâu tây ra đem đi rửa sạch sẽ rồi đưa cho Hà Diệp, Châu Hướng Minh bỗng nhớ đến Chu Tình.
Mấy năm đại học kia, anh cũng thường xuyên mua hoa quả, sau đó sẽ rửa sạch sẽ một phần cất vào hộp để mang đến lớp hoặc thư viện cho Chu Tình ăn.
Một cô gái với thân hình nhỏ nhắn chỉ cao ngang vai anh nhưng lại ăn khỏe vô cùng, vừa lật sách vừa ăn dâu tây, hai bên má của cô phình lên, chẳng mấy chốc đã ăn xong một quả.
Rõ ràng quan hệ giữa cả hai đang tốt đẹp như thế, sao bây giờ bỗng dưng cô lại không để ý đến anh nữa?
Cô muốn tìm bạn trai thật ư, muốn quăng cậu bạn cũ rất có khả năng sẽ trở thành kỳ đà cản mũi khi cô yêu đương là anh đi ư?
Sau khi xuống núi, Châu Hướng Minh rời đi một mình.
Anh tiếp tục đến và đứng chờ dưới tầng công ty của Chu Tình, anh ngồi ở trong xe, quan sát cô từ đằng xa.
Thỉnh thoảng anh sẽ thấy cô và đồng nghiệp nam trong công ty cùng đi với nhau, khi đồng nghiệp nam ngỏ ý chở cô về cô sẽ từ chối người ta một cách khéo léo, sau đó đi một mình về phía ga tàu điện ngầm.
Đúng là cô không được xinh đẹp như Hà Diệp, thế nhưng cũng có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô.
Nếu như cô thật sự muốn thoát khỏi cuộc sống độc thân thì chẳng mấy chốc là có thể tìm được một người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt.
Châu Hướng Minh bỗng nhiên cảm thấy bản thân không thể nhịn thêm được nữa.
Hà Diệp muốn đi tham gia buổi lễ tốt nghiệp, không biết tại sao Lục Tân lại gọi anh đi cùng, Châu Hướng Minh lập tức đi hẹn Chu Tình ngay.
Hễ là những chuyện liên quan đến Hà Diệp, chắc chắn Chu Tình không thể từ chối.
Đến ngày mười chín, Châu Hướng Minh đến dưới tầng của công ty Chu Tình, sau đó cùng cô chờ Lục Tân lái xe đến đó.
Mùa xuân trăm hoa đua nở, Chu Tình cố ý mặc một bộ trang phục khác giống học sinh, mái tóc ngắn xõa ngang vai, sợi tóc nhẹ nhàng tung bay theo gió.
Da dẻ cô trắng nõn, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đầy đặn, hồng hào.
Tuy dáng cô không cao nhưng gương mặt lại hờ hững, bày ra dáng vẻ từ chối giao tiếp khiến Châu Hướng Minh không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong lúc bầu không khí giữa cả hai rơi vào bế tắc, một chiếc Porsche Panamera màu đen lái tới, dừng ngay trước mặt hai người họ.
Chu Tình mở cửa phía sau xe, mặt mày không chút cảm xúc ngồi xuống chiếc ghế phía ngoài, ý tứ hết sức rõ ràng.
Châu Hướng Minh hết cách đành đi về phía trước, mở cửa bên ghế phụ lái.
Ai ngờ anh vừa giơ tay toan mở cửa, đã bị người anh em tốt của mình trong xe gội cho một gáo nước lạnh: "Đây là chỗ ngồi dành riêng cho Hà Diệp."
Châu Hướng Minh: "... Còn nói thêm câu nữa, cậu có tin tôi không đi nữa không?"
Lục Tân lườm anh một cái.
Châu Hướng Minh cũng đâu có ngốc, anh tỏ vẻ tức giận đóng sầm cửa xe lại, vòng qua đầu xe, kéo cánh cửa bên còn lại phía sau xe ra.
Chu Tình nhìn hai người một lượt, cô không nói gì, lấy tai nghe mình mang theo ra, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Tân chỉ tập trung lái xe.
Châu Hướng Minh cố gắng nhịn một lúc lâu, sau khi lên trên cao tốc, anh lấy bánh mì hamburger trong chiếc ba lô trên lưng ra, đưa cho Lục Tân một cái trước.
Lục Tân đáp: "Tôi không đói, các cậu cứ ăn đi. Tối nay tôi mời khách."
Châu Hướng Minh đưa chiếc bánh hamburger trong tay cho Chu Tình.
Chu Tình lắc đầu một cái, sau đó cô lấy một phần sandwich từ túi mình ra.
Châu Hướng Minh: "..."
Không khí trong xe trở nên ngột ngạt, mãi cho đến khi tới Đại học Giao thông mới có xu hướng giảm bớt.
Gặp được Hà Diệp, Chu Tình như biến thành con người khác, cô cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.
Châu Hướng Minh gần như chẳng thể rời mắt khỏi cô, đây mới là Chu Tình mà anh quen, cũng là Chu Tình mà anh thích.
…
Mười một giờ đêm, bốn người trở về thánh phố An một cách thuận lợi.
Chu Tình xuống xe, nhìn chiếc Porsche Panamera đưa chị em tốt và đại học bá nhanh chóng đi xa.
Không để ý đến người đàn ông xuống xe cùng mình, Chu Tình đi đến ven đường, lấy điện thoại di động ra.
Châu Hướng Minh cách cô chừng năm sáu bước, anh nói: "Để tôi gọi xe cho."
Chu Tình không nói gì cả, song cô thật sự không thể để Châu Hướng Minh đưa mình về nhà được.
Chẳng qua là cô còn chưa kịp mở phần mềm gọi xe ra thì Hà Diệp đã gửi cho cô một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh ấy cô ngả đầu vào bờ vai của Châu Hướng Minh ngủ say sưa.
Hà Diệp: [Nếu như cậu ấy không thích cậu, sau này tớ sẽ theo họ cậu luôn.]
Trong lòng Chu Tình cảm thấy hơi rối nhưng vẫn đưa ra thẻ đỏ cảnh cáo lần hai cho người chị em tốt của mình.
Khóe mắt thoáng thấy Châu Hướng Minh đang đi tới, Chu Tình vội vã thoát khỏi màn hình trò chuyện với Hà Diệp.
Châu Hướng Minh đứng bên cạnh cô, nhìn cô nói: "Gọi được rồi, khoảng ba phút nữa là xe tới."
Chu Tình: "Cậu cứ để tôi tự gọi."
Nói xong, cô tiếp tục mở giao diện phần mềm gọi xe ra.
Châu Hướng Minh thấy rất rõ ràng, một luồng giận dữ bốc lên xui khiến anh cướp lấy chiếc điện thoại di động của Chu Tình.
Chu Tình ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Châu Hướng Minh muốn giận lắm nhưng đối mặt với ánh mắt ban đầu là tức giận sau đó biến thành thờ ơ của Chu Tình, Châu Hướng Minh bỗng cảm thấy rất tủi thân.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Tôi kém cỏi đến thế cơ à? Tại sao cho dù đàn ông trên đời này chết hết, em cũng không chịu để ý đến tôi?"
Anh không được đẹp trai như Lục Tân, cũng không học giỏi bằng Lục Tân nhưng anh cũng đâu có kém cỏi đến mức ấy?
Chu Tình ngạc nhiên.
Cô ngạc nhiên vì lời nói của Châu Hướng Minh, cũng là vì trong đôi mắt luôn ngập ý cười của anh bỗng ầng ậc nước.
Có vẻ như bây giờ Châu Hướng Minh mới nhận ra điều đó, anh lập tức quay người lại, ngửa đầu lên trời.
Chu Tình vẫn còn đang khiếp sợ khi thấy anh khóc, theo bản năng hỏi: "Ai nói anh kém cỏi..."
"Em!"
"Kỳ hai của năm hai đại học, chính miệng em nói với đám bạn cùng phòng ký túc xá của em như vậy. Lúc ấy tôi đang đứng ở phía sau nên nghe thấy rất rõ ràng."
Câu nói khiến anh đau khổ biết bao nhiêu năm, thế mà bây giờ cô còn định chối à?
Chu Tình: "..."
Cô đã nhớ ra chuyện này, cũng nhớ đến việc sau ngày hôm ấy, Châu Hướng Minh đã biến mất một khoảng thời gian.
Hóa ra là vì anh đã nghe thấy những gì cô nói.
Châu Hướng Minh đã khóc, điều ấy chứng tỏ anh đã tủi thân đến nhường nào nhưng Chu Tình cũng thấy mình oan uổng quá trời: "Tôi, tôi đâu có biết anh đứng phía sau..."
Châu Hướng Minh cười lạnh, nhìn một hàng đèn đường chạy dài phía trước: "Bởi vì không biết, cho nên lời em nói khi ấy mới là lời thật lòng."
Chu Tình im lặng một lúc lâu, sau đó quay người lại, nhìn về phía hàng đèn đường bên còn lại nói: "Tôi không hề thấy anh kém cỏi, bởi vì chúng ta làm bạn cũ đã bao năm nên tôi mới không có những suy nghĩ khác với anh."
Châu Hướng Minh quay qua, nghiến răng hỏi: "Bạn cũ, thế mà em vẫn coi tôi là bạn cũ kìa à?"
Anh đã đối xử ân cần với bạn cũ nào như thế chưa? Lục Tân còn chưa được ăn hoa quả do chính tay anh rửa đấy!
Chu Tình cười nhạt: "Câu này là anh nói trước mà, anh nói hai ta chỉ là bạn cũ."
Châu Hướng Minh: "Tôi nói như thế bao giờ?"
Chu Tình cũng nhớ rất rõ ràng: "Tôi có nói sai thì tôi chết trước, hôm ấy chúng ta đang đi thì gặp bạn cùng lớp anh, có ba cô gái, trong đó có một cô rất xinh đẹp."
Châu Hướng Minh: "..."
Anh cũng có một chút ấn tượng với chuyện này: "Tôi, tôi chỉ nói bừa thế thôi mà. Em chỉ coi tôi là bạn cũ, tôi nào dám nói những lời khác?"
Chu Tình: "Đó, điều đó chứng tỏ anh cũng chỉ xem tôi là bạn cũ thôi, sao tôi có thể nói với đám bạn cùng phòng mình khác đi được?"
Châu Hướng Minh: "..."
Chu Tình giơ tay về phía sau, xòe tay ra nói: "Trả điện thoại đây cho tôi."
Tay trái của Châu Hướng Minh cầm điện thoại di động của cô, tay phải đưa tới, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn nọ.
Chu Tình bị cảm giác nóng bỏng khiến cho giật mình, muốn rút tay lại.
Châu Hướng Minh lập tức nắm chặt lấy tay cô.
Lúc này, chiếc xe anh vừa gọi đang thong thả đến muộn.
Hơn nửa đêm, ven đường chỉ có hai người đang đứng, tài xế lập tức dừng xe lại, hạ cửa sổ xe xuống, xác nhận số điện thoại với Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh cười lộ cả hàm răng trắng, anh đáp: "Phải rồi, là tôi đây."
Sau đó, anh kéo Chu Tình không chịu phối hợp lên xe.
Tài xế nhìn về phía sau, tiếp tục xác nhận địa chỉ.
Châu Hướng Minh đang định gật đầu, thoáng thấy Chu Tình đang quay đầu về hướng khác vẫn chưa chịu để ý đến mình, tạm thời sửa lời nói: "Đổi chỗ khác đi ạ, đến Lan Đình Hoa Phủ."
Chu Tình bỗng nhiên nhìn sang, địa chỉ Châu Hướng Minh vừa nói là khu chung cư nơi anh ở!
Châu Hướng Minh trả điện thoại di động lại cho cô, sau đó gửi cho cô một tin nhắn: [Đêm nay còn chưa giải quyết xong chuyện này, hai chúng ta, dù là ai cũng đừng mong được ngủ.]
Chu Tình nghiến răng nhắn lại: [Có gì để mai rồi nói.]
Châu Hướng Minh: [Không được, từ hôm lễ tình nhân đến giờ, suốt hai tháng này tôi chẳng có lấy một giấc ngủ ngon. Thế nên, đêm nay nhất định phải giải quyết cho dứt điểm.]
Chu Tình: [... Đã muộn lắm rồi, có lẽ mẹ tôi vẫn đang đợi tôi về.]
Châu Hướng Minh: [Em cứ nói với bà là mình đến chỗ Hà Diệp ngủ một đêm. Đợi đến khi hai ta thanh toán nợ nần xong xuôi, em muốn ngủ ở phòng nào chỗ tôi cũng được.]
Chu Tình: [Tính thì tính, tôi chẳng nợ nần gì anh hết!]
Châu Hướng Minh: [Chà, một kế toán giỏi có khác, em tự tin quá nhỉ?]
Chu Tình: [Đâu có giống anh, đồ tư bản.]
Đêm hôm khuya khoắt, hai người càng nhắn càng hăng máu.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài khu chung cư của Châu Hướng Minh.
Xuống xe, Châu Hướng Minh cất điện thoại di động, kéo tay Chu Tình.
Chu Tình muốn hất tay anh ra, Châu Hướng Minh lập tức kéo cô vào lòng mình, cúi người xuống hôn cô.
Khổ nỗi chiều cao chênh lệch quá nhiều, không hôn được.
Chu Tình nhân cơ hội đó chạy ra ngoài, cô tức đến mức nổ phổi trợn mắt nhìn anh: "Anh, anh điên rồi à?"
Châu Hướng Minh nhìn cô bật cười: "Phải, tôi điên rồi. Đầu óc tôi bị nước vào nên mới để uổng phí biết bao nhiêu năm như vậy!"
Lục Tân không học cùng trường đại học với Hà Diệp, thế mà bây giờ cũng đã theo đuổi được người ta rồi. Còn anh thì sao, ở ngay cạnh Chu Tình như thế, lại ngốc nghếch đến nỗi mãi đến đêm nay mới nhìn ra vấn đề nằm ở đâu!
"Lại đây!" Anh vẫy tay với cô gái có dáng người nhỏ nhắn trước mặt mình, chẳng khác nào những lần họ đùa giỡn nhau ngày trước.
Chu Tình để ý đến anh mới là lạ, cô quay người chạy về hướng ngược lại.
Châu Hướng Minh lập tức đuổi theo.
Bắt đầu từ lớp 12 năm ấy, bọn họ đã thường xuyên đuổi bắt, có lúc là Chu Tình đuổi đánh anh, cũng có khi là anh đuổi theo búng đầu Chu Tình.
Bây giờ, bọn họ đều đã lớn cả rồi, trưởng thành thật rồi.
Châu Hướng Minh bắt lấy bóng dáng nhỏ xinh của Chu Tình lần nữa.
Lần này, anh không búng đầu cô, cũng không có ghì cổ cô.
Anh ôm cô lên cao, để cô dựa lên thân cây xanh bên cạnh, dùng hết sức hôn cô.
Cao cũng được, đẹp trai cũng được, giàu có cũng chẳng sao.
Chỉ cần là thứ cô thích, cả cái thân xác này của anh cũng dành hết cả cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.