Chương 15: Năm mới vui vẻ, bạn học Hà Diệp
Tiếu Giai Nhân
06/08/2023
Bước vào tháng mười hai, nhiệt độ ở An Thành rõ ràng giảm xuống rất
nhiều, nửa đầu của tháng mặc áo khoác dày còn chống chịu được, giữa
tháng lại đổ mưa, nhiệt độ cao nhất vẫn không quá mười độ, Hà Diệp không thể không lôi chiếc áo phao giữ ấm của mình ra để mặc.
Thứ hai đầu tuần, dự báo thời tiết nói mưa lớn chuyển sang mưa kèm tuyết.
Tiếng mưa rơi tí tách làm nhạc nền, bố con hai người họ vừa nói vừa cười vừa ăn sáng cùng nhau, tiếng chuông của chiếc điện thoại Hà Diệp để trong phòng ngủ đột nhiên reo lên thông báo có cuộc gọi video.
Hà Dũng hơi ngạc nhiên nhìn con gái mình.
Hà Diệp cũng cảm thấy khó hiểu không biết ai lại tìm mình vào giờ này, cô chạy vào trong xem thử, không ngờ là Châu Hướng Minh.
Hà Diệp chấp nhận cuộc gọi video.
Châu Hướng Minh ở phía đối diện vậy mà vẫn còn ngồi trên giường, bên trên là mái tóc rối tinh rối mù vì vừa mới ngủ dậy.
Hà Diệp lập tức xoay điện thoại ra phía khác.
Châu Hướng Minh dùng giọng điệu vô tội nói: "Tôi đang mặc đồ ngủ, kín cổng cao tường đây này, có đến nỗi phải như vậy không?"
Hà Diệp đứng ở nơi mà cậu ta không nhìn thấy thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì không?"
Châu Hướng Minh: "Bên ngoài mưa to quá, bố tôi nói hôm nay ông ấy phụ trách đưa đón, tiện thể chở luôn cậu và Lục Tân đi cùng luôn. Bảy giờ tròn cậu trực tiếp đi tới hầm để xe bên dưới đợi chúng tôi, ở ngay cửa đơn nguyên của tòa số bảy các cậu ở ấy."
Hà Diệp có chút do dự, bảy giờ tròn, nếu cô tự ngồi xe buýt đi tới trường chắc có lẽ đã tới lớp học rồi.
Châu Hướng Minh: "Cậu đừng có làm chuyện ngu ngốc, càng là ngày mưa thì càng nhiều người chen nhau ngồi xe buýt, đừng có để đến lúc đó không lên được xe lại còn bị ướt hết quần áo."
Lời này rất có lý, Hà Diệp chỉ đành đồng ý: "Vậy cậu cảm ơn chú giúp tôi."
Châu Hướng Minh: "Cảm ơn tôi là được rồi, không có tôi ông ấy cũng sẽ không tiện đường chở cậu đâu."
Hà Diệp:...
Cô tắt cuộc gọi video đi, quay trở lại phòng ăn giải thích qua với bố mình.
Hà Dũng: "Ừ, bố thằng bé tới siêu thị mua đồ cũng nói chuyện qua với bố, nghe cách nói chuyện thì là một người rất chu đáo, chẳng trách Châu Hướng Minh lại lịch sự lễ phép như vậy."
Hà Diệp phụ họa gật đầu theo.
Ăn sáng xong, cô ngồi trong nhà đọc thuộc từ mới một lần rồi mới đi thang máy xuống dưới hầm để xe.
Đợi khoảng năm sáu phút, chiếc Porsche có chút quen thuộc lái tới, Châu Hướng Minh vươn tay ra ngoài cửa kính xe bên phía ghế lái phụ vẫy tay với cô.
Hà Diệp cười với bố Châu đang lái xe, đợi xe họ lại cô mở cửa sau của xe ra rồi ngồi vào trong.
Lục Tân đã ngồi sẵn ở trong xe rồi, anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng sáng của anh, khí chất càng thanh mát hơn.
"Chào buổi sáng." Hà Diệp lên tiếng chào hỏi, rồi cúi đầu thắt dây an toàn.
Kể từ sau chuyện bức ảnh của đại hội thể thao, số lần hai người nói chuyện với nhau càng ít hơn, cũng chỉ có mỗi thứ hai đầu tuần ở lại trực nhật buổi tối thì mới giao tiếp với nhau mấy câu.
Ngược lại là Châu Hướng Minh, Hà Diệp đã có thể thoải mái tự nhiên hơn khi ở cùng cậu ta rồi.
Có lẽ là vì hình tượng bên ngoài cùng tính cách của Lục Tân vốn dĩ đã xa cách hơn Châu Hướng Minh rồi.
Chiếc Porsche lái ra khỏi hầm đề xe, nước mưa lập tức rơi lộp bộp đập vào cửa kính.
Châu Hướng Minh nhìn ra bên ngoài xe một lát, buột miệng thốt lên câu chửi thề: "Mới đấy mà đã đổi mưa kèm tuyết rồi này, kiểu thời tiết này là khó chịu nhất, hoặc là cứ mưa cho đã đi, hoặc là trực tiếp rơi hẳn trận tuyết lớn là được, trộn lẫn vào nhau còn ra thể thống gì nữa, muốn nghịch tuyết cũng không được."
Hà Diệp nhìn con đường ở phía xa xa.
Giống hệt như những tinh thể tuyết nhỏ đọng trên cửa kính xe chớp mắt liền tan ra thành nước, cũng chẳng bông tuyết nào có thể đọng lại nổi trên mặt đường ướt nhẹp.
Chiếc Porsche đi thẳng tới cổng trường Nhị Trung.
Trước khi xuống xe Hà Diệp nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ năm phút, còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu tiết tự học buổi sáng, chắc là sẽ không đến muộn.
Cô lấy ra chiếc ô đi mưa.
"Đừng vội ra ngoài."
Hà Diệp nghi hoặc nhìn Lục Tân, nhưng lại thấy anh mở cửa xe ra, "phập" một tiếng rồi nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Mưa rất to, dáng vẻ mở ô lên của Lục Tân lại không nhanh không chậm, sau đó, anh đi vòng sang phía cô.
Xuyên qua cửa kính, Hà Diệp nhìn thấy khuôn mặt thanh tuấn của chàng trai dưới tán ô, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào mắt cô, hiển nhiên là đang đợi cô xuống xe.
"Thằng bé Lục Tân này, từ nhỏ đã biết chăm sóc người khác."
Ngồi ở ghế lái, bố Châu quay đầu nhìn, cười nói.
Hà Diệp nghe vậy thì lặng lẽ gắn lên người Lục Tân một chiếc mác ghi hai chữ "lịch thiệp".
"Tạm biệt chú ạ."
Chào tạm biệt xong, Hà Diệp đẩy cửa xe ra, Lục Tân đứng bên ngoài xe hơi nghiêng người, tán ô vững vàng che trên đầu cô.
"Cảm ơn cậu."
Hà Diệp nhanh chóng mở chiếc ô của mình ra, kéo khoảng cách giữa anh và cô.
Châu Hướng Minh nhìn Lục Tân bằng ánh mắt sâu xa, rồi vẫy tay chào bố mình.
Mấy cậu nhóc nhỏ, bố Châu lắc đầu rồi lái xe rời đi.
Thời tiết xấu khiến cho tất cả học sinh đều phải che ô, vội vội vàng vàng đi vào trong trường, ai cũng không có thời gian bận tâm tới những bạn học khác.
Lục Tân nói với Hà Diệp: "Tôi tới siêu thị mua hộp sữa, cậu vào lớp trước đi."
Lời này nói đúng ý của Hà Diệp, cô cười rồi vẫy tay với hai chàng trai, bước chân trên mặt đất ướt mưa rồi hòa vào đám đông.
Lục Tân vẫn nhìn theo chiếc bốt da nhỏ màu đen trên chân cô.
Châu Hướng Minh hừ một tiếng: "Cậu cứ âm thầm lặng lẽ như thế này, có cũng như không, đến khi nào cậu ấy mới nhận ra đây?"
Lục Tân vẫn như thường ngày, tự động tạo màng chắn với lời nói của cậu ta.
***
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Hà Diệp và Lục Tân nằm trong tổ trực nhật đều ở lại lớp, Châu Hướng Minh vì phải đợi hai người họ cùng ngồi xe về nên cũng không vội rời đi.
Có cậu ta giúp kê ghế nên việc lau sàn của Lục Tân cũng nhanh chóng hoàn thành.
Chín giờ năm mươi phút, ba người đóng cửa lớp học, Châu Hướng Minh ngâm nga bài hát nào đó đi ở phía trước, Hà Diệp đi ở giữa, Lục Tân trầm mặc đi phía sau cùng.
Châu Hướng Minh: "Lúc này cơ bản toàn là tuyết rồi, có lẽ sáng mai là có thể đắp được người tuyết đấy."
Hà Diệp mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nghĩ: Đắp người tuyết, cậu có dậy nổi không?
Đi tới dưới tòa nhà dạy học, Châu Hướng Minh mở ô lên, sải bước lớn đi ra bên ngoài, Hà Diệp đứng trên bậc thềm, cô vừa mới định bước xuống thì bỗng nhiên Châu Hướng Minh ở phía trước kêu "úi" một tiếng, bàn chân bị trơn trượt, nháy mắt liền ngã ngồi xuống mặt đất.
Hà Diệp và Lục Tân tận mắt chứng kiến cảnh này:...
Châu Hướng Minh bị ngã xong còn ngơ ngác mất mấy giây, sau khi hoàn hồn lập tức chống người đứng thẳng dậy, vừa cười vừa mắng nhắc hai người bạn đang xem kịch của mình: "Chỗ này mặt đất trơn lắm, các cậu cẩn thận một chút, tôi chính là vết xe đổ của các cậu đấy, đừng có đi vào vết xe đổ!"
Hà Diệp đã nhìn thấy nền đất lát bằng gạch hoa phủ một lớp tuyết mỏng ướt át, nghe Châu Hướng Minh nói như vậy liền không dám bước tiếp nữa.
Lục Tân vươn một cánh tay tới: "Vịn vào tôi này, bước dần dần thôi."
Bàn tay của anh nắm thành quyền, hiển nhiên là bảo Hà Diệp nắm vào cổ tay anh.
Như thế này làm cho người khác dễ chấp nhận hơn, Hà Diệp cẩn thận từng chút một nắm lấy tay anh thậm chí còn nắm luôn cả ống tay áo vào, hai người cùng lúc bước xuống bậc thềm.
Dáng người Lục Tân cao, chiếc ô cũng giương lên cao, chồng lên trên chiếc ô của Hà Diệp.
Anh vững vàng chống đỡ lực tay siết mạnh của Hà Diệp gây ra khi cô căng thẳng, ánh mắt nhìn xuống dưới chân cô, đề phòng cô trượt chân ngã.
Châu Hướng Minh đi một mình sớm đã đứng giữa đường đợi hai người họ, nhìn bóng dáng giống hệt như đang nắm tay nhau của Hà Diệp và Lục Tân, cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
Yêu đương thật là tốt, cho dù chỉ là yêu thầm cũng tốt hơn nhiều so với việc chỉ có thể làm một chiếc bóng đèn.
***
Đợt thi cuối kỳ được sắp xếp vào ngày 24 và ngày 25 tháng 1, ngày 26 bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Quá nhiều sách vở nên Hà Diệp đã chuyển dần về nhà từ trước rồi, thế nhưng tối ngày 23 khi rời khỏi phòng học của lớp tám, cặp sách của cô vẫn bị nhét đầy sách như cũ.
Sau khi đạp xe cách trường khoảng một đoạn, Châu Hướng Minh đuổi lên đi cạnh Hà Diệp, Lục Tân hơi tụt lại phía sau.
Châu Hướng Minh phụ trách bắt chuyện: "Hà Diệp, nghỉ đông cậu có kế hoạch gì không?"
Hà Diệp: "Chẳng có gì đặc biệt cả, thi xong là tôi phải về quê ngay, đón năm mới cùng ông bà nội xong mới trở lại."
Châu Hướng Minh: "Quê của cậu ở đâu?"
Hà Diệp: "Ở ngay ngoại ô thôi."
Châu Hướng Minh: "Các cậu vẫn gần hơn, quê của tôi ở tận thành phố Ninh, phải đi đường cao tốc mất ba tiếng đồng hồ, Lục Tân còn thoải mái hơn cơ, cả nhà cậu ấy đều là người gốc An Thành."
Hà Diệp cười.
Châu Hướng Minh nhìn anh em tốt của mình, tiếp tục dò la nghe ngóng: "Mùng bốn chúng tôi trở về đây, cậu thì mùng mấy?"
Hà Diệp: "Chắc là mùng sáu."
Châu Hướng Minh: "Rất tốt đấy, đến lúc đó chúng ta cùng làm bài tập về nhà."
Hà Diệp:...
Hai ngày thi chẳng mấy chốc đã trôi qua, thi xong Hà Diệp thu dọn mấy bộ quần áo rồi tự ngồi xe về quê.
Ông nội Hà và bà nội Hà đều rất thích cô cháu gái nhỏ học bá của mình, vây quanh Hà Diệp ân cần hỏi thăm, chuẩn bị cho cô biết bao nhiêu đồ ăn vặt.
Người trong thôn thích đi chúc tết họ hàng, nhưng hai ông bà biết cháu gái thích học hành nên sẽ không bắt ép Hà Diệp xuống nhà tiếp đãi khách khứa, Hà Diệp cũng cứ như vậy mà tiếp tục cuộc sống luyện đề chuẩn bị cho kỳ thi đại học của mình, hoặc là giúp ông bà nội làm một số việc nhà, hoặc là dọn dẹp vệ sinh, hoặc là chuẩn bị cơm ngày ba bữa.
Cô hiếu thảo hiểu chuyện lại biết nghe lời, bà nội Hà không muốn cháu gái vất vả, cầm bàn tay mảnh mai trắng nõn ngọc ngà của cháu gái, nở nụ cười tràn ngập sự tự hào: "Tiểu Diệp nhà chúng ta thông minh, tương lai phải đỗ vào một trường đại học nổi tiếng, tốt nghiệp xong lại kiếm một công việc tốt, chứ đừng học theo bà nội, cả đời chỉ quanh ra quẩn vào với mấy mẫu ruộng và phòng bếp của gia đình mà thôi."
Hà Diệp: "Thời của bà điều kiện không được như bây giờ, nếu là hiện tại thì chắc chắn bà cũng thi đỗ đại học."
Bà nội Hà cười vui vẻ, cuối cùng vẫn đuổi cháu gái ra khỏi phòng bếp, để mặc cho Hà Diệp thích học thì học thích xem TV thì xem TV.
Ngày hai mươi tám tết Hà Dũng mới về quê, cả gia đình đoàn tụ quây quần bên nhau, càng có không khí của ngày lễ tết.
Đêm giao thừa, Hà Diệp xem xuân vãn cùng với người nhà, điện thoại thỉnh thoảng lại nhận được mấy tin nhắn nhóm chúc mừng năm mới mà các bạn học gửi tới.
Nếu chiếu đến tiết mục cô không thấy hứng thú thì Hà Diệp sẽ xem điện thoại.
Châu Hướng Minh @mọi người: [Năm mới vui vẻ!]
Cậu ta còn phát một bao lì xì may mắn, ai cũng có phần.
Hà Diệp nhấn vào bao lì xì, giành được một khoản tiền "khổng lồ" 0.01 đồng, thành công đứng chót.
Châu Hướng Minh @Hà Diệp: [Bình quân mỗi người năm đồng, tài vận của cậu kém quá đấy!]
Hà Diệp cắn môi, lúc này, Lục Tân cũng gửi một bao lì xì may mắn vào nhóm.
Các bạn học đều đang giành lì xì, Hà Diệp tiếp tục ấn vào bao lì xì đó.
Đúng là vận may thăng trầm, lần này không ngờ Hà Diệp vậy mà lại giành được "88.88", mà số tiền trong bao lì xì mà Lục Tân gửi bằng với số tiền trong lì xì của Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh: [666.jpg]
Chu Tình: [666.jpg]
Tưởng Linh Linh: [666.jpg]
Hà Diệp ngay sau đó cũng góp vui bằng một bao lì lì một trăm tệ, đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người.
Trên khung trò chuyện nhảy ra một tin nhắn riêng, nhóm trưởng: [Lễ tết vui vẻ, vạn sự như ý.]
Lời chúc phúc tiêu chuẩn phù hợp đúng mực, Hà Diệp cười rồi trả lời lại: [Cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, ước gì được nấy.]
***
Lễ tết năm nay của Lục Tân trôi qua không khác gì so với những năm trước.
Mùng năm tháng một âm lịch, anh rủ Châu Hướng Minh đi leo núi từ sớm.
Leo đến đỉnh núi, vầng sáng màu đỏ của mặt trời chầm chậm xuyên qua lớp mây màu xanh xám, mặt hồ phía xa lăn tăn những gợn sóng lấp lánh.
Châu Hướng Minh đứng trên một tảng đá lớn, học theo tiếng sói hét lên, hét xong thì quay đầu lại, trông thấy tư thế đứng thẳng tắp của Lục Tân ở bên cạnh, góc nghiêng lạnh lùng ánh mắt xa xăm, không giống với độ tuổi học sinh cấp ba cho lắm.
Nhưng Châu Hướng Minh biết, ít nhất là bắt đầu từ kỳ nghỉ hè năm ngoái, sự lạnh lùng của Lục Tân chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng trong lòng anh cũng giống như những chàng trai khác, bị một cô gái giữ chân lại.
"Ngày mai Hà Diệp chắc cũng trở lại rồi, lâu như vậy không gặp, có nhớ không?"
"Cậu không nói tớ cũng đoán ra được, có phải giống như ở trong tiểu thuyết viết, một ngày không gặp như cách ba thu không?"
"Này, ở đây thêm một lúc nữa đi chứ, mới thế mà đã xuống rồi?"
Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng con đường nhỏ trên núi, cũng chiếu sáng bóng hình một trước một sau của hai chàng trai.
Sáng ngày hôm sau, Lục Tân đi tới cửa Đông của tiểu khu mua hoa quả.
Cánh cửa cuốn của siêu thị Quang Minh được mở ra, qua lớp cửa kính, có thể nhìn thấy bóng dáng Hà Diệp đang giúp bố dọn dẹp vệ sinh của siêu thị, cô bận bịu, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.
Lục Tân cũng cười theo.
Năm mới vui vẻ, bạn học Hà Diệp.
Thứ hai đầu tuần, dự báo thời tiết nói mưa lớn chuyển sang mưa kèm tuyết.
Tiếng mưa rơi tí tách làm nhạc nền, bố con hai người họ vừa nói vừa cười vừa ăn sáng cùng nhau, tiếng chuông của chiếc điện thoại Hà Diệp để trong phòng ngủ đột nhiên reo lên thông báo có cuộc gọi video.
Hà Dũng hơi ngạc nhiên nhìn con gái mình.
Hà Diệp cũng cảm thấy khó hiểu không biết ai lại tìm mình vào giờ này, cô chạy vào trong xem thử, không ngờ là Châu Hướng Minh.
Hà Diệp chấp nhận cuộc gọi video.
Châu Hướng Minh ở phía đối diện vậy mà vẫn còn ngồi trên giường, bên trên là mái tóc rối tinh rối mù vì vừa mới ngủ dậy.
Hà Diệp lập tức xoay điện thoại ra phía khác.
Châu Hướng Minh dùng giọng điệu vô tội nói: "Tôi đang mặc đồ ngủ, kín cổng cao tường đây này, có đến nỗi phải như vậy không?"
Hà Diệp đứng ở nơi mà cậu ta không nhìn thấy thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì không?"
Châu Hướng Minh: "Bên ngoài mưa to quá, bố tôi nói hôm nay ông ấy phụ trách đưa đón, tiện thể chở luôn cậu và Lục Tân đi cùng luôn. Bảy giờ tròn cậu trực tiếp đi tới hầm để xe bên dưới đợi chúng tôi, ở ngay cửa đơn nguyên của tòa số bảy các cậu ở ấy."
Hà Diệp có chút do dự, bảy giờ tròn, nếu cô tự ngồi xe buýt đi tới trường chắc có lẽ đã tới lớp học rồi.
Châu Hướng Minh: "Cậu đừng có làm chuyện ngu ngốc, càng là ngày mưa thì càng nhiều người chen nhau ngồi xe buýt, đừng có để đến lúc đó không lên được xe lại còn bị ướt hết quần áo."
Lời này rất có lý, Hà Diệp chỉ đành đồng ý: "Vậy cậu cảm ơn chú giúp tôi."
Châu Hướng Minh: "Cảm ơn tôi là được rồi, không có tôi ông ấy cũng sẽ không tiện đường chở cậu đâu."
Hà Diệp:...
Cô tắt cuộc gọi video đi, quay trở lại phòng ăn giải thích qua với bố mình.
Hà Dũng: "Ừ, bố thằng bé tới siêu thị mua đồ cũng nói chuyện qua với bố, nghe cách nói chuyện thì là một người rất chu đáo, chẳng trách Châu Hướng Minh lại lịch sự lễ phép như vậy."
Hà Diệp phụ họa gật đầu theo.
Ăn sáng xong, cô ngồi trong nhà đọc thuộc từ mới một lần rồi mới đi thang máy xuống dưới hầm để xe.
Đợi khoảng năm sáu phút, chiếc Porsche có chút quen thuộc lái tới, Châu Hướng Minh vươn tay ra ngoài cửa kính xe bên phía ghế lái phụ vẫy tay với cô.
Hà Diệp cười với bố Châu đang lái xe, đợi xe họ lại cô mở cửa sau của xe ra rồi ngồi vào trong.
Lục Tân đã ngồi sẵn ở trong xe rồi, anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng sáng của anh, khí chất càng thanh mát hơn.
"Chào buổi sáng." Hà Diệp lên tiếng chào hỏi, rồi cúi đầu thắt dây an toàn.
Kể từ sau chuyện bức ảnh của đại hội thể thao, số lần hai người nói chuyện với nhau càng ít hơn, cũng chỉ có mỗi thứ hai đầu tuần ở lại trực nhật buổi tối thì mới giao tiếp với nhau mấy câu.
Ngược lại là Châu Hướng Minh, Hà Diệp đã có thể thoải mái tự nhiên hơn khi ở cùng cậu ta rồi.
Có lẽ là vì hình tượng bên ngoài cùng tính cách của Lục Tân vốn dĩ đã xa cách hơn Châu Hướng Minh rồi.
Chiếc Porsche lái ra khỏi hầm đề xe, nước mưa lập tức rơi lộp bộp đập vào cửa kính.
Châu Hướng Minh nhìn ra bên ngoài xe một lát, buột miệng thốt lên câu chửi thề: "Mới đấy mà đã đổi mưa kèm tuyết rồi này, kiểu thời tiết này là khó chịu nhất, hoặc là cứ mưa cho đã đi, hoặc là trực tiếp rơi hẳn trận tuyết lớn là được, trộn lẫn vào nhau còn ra thể thống gì nữa, muốn nghịch tuyết cũng không được."
Hà Diệp nhìn con đường ở phía xa xa.
Giống hệt như những tinh thể tuyết nhỏ đọng trên cửa kính xe chớp mắt liền tan ra thành nước, cũng chẳng bông tuyết nào có thể đọng lại nổi trên mặt đường ướt nhẹp.
Chiếc Porsche đi thẳng tới cổng trường Nhị Trung.
Trước khi xuống xe Hà Diệp nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ năm phút, còn mười lăm phút nữa mới bắt đầu tiết tự học buổi sáng, chắc là sẽ không đến muộn.
Cô lấy ra chiếc ô đi mưa.
"Đừng vội ra ngoài."
Hà Diệp nghi hoặc nhìn Lục Tân, nhưng lại thấy anh mở cửa xe ra, "phập" một tiếng rồi nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Mưa rất to, dáng vẻ mở ô lên của Lục Tân lại không nhanh không chậm, sau đó, anh đi vòng sang phía cô.
Xuyên qua cửa kính, Hà Diệp nhìn thấy khuôn mặt thanh tuấn của chàng trai dưới tán ô, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào mắt cô, hiển nhiên là đang đợi cô xuống xe.
"Thằng bé Lục Tân này, từ nhỏ đã biết chăm sóc người khác."
Ngồi ở ghế lái, bố Châu quay đầu nhìn, cười nói.
Hà Diệp nghe vậy thì lặng lẽ gắn lên người Lục Tân một chiếc mác ghi hai chữ "lịch thiệp".
"Tạm biệt chú ạ."
Chào tạm biệt xong, Hà Diệp đẩy cửa xe ra, Lục Tân đứng bên ngoài xe hơi nghiêng người, tán ô vững vàng che trên đầu cô.
"Cảm ơn cậu."
Hà Diệp nhanh chóng mở chiếc ô của mình ra, kéo khoảng cách giữa anh và cô.
Châu Hướng Minh nhìn Lục Tân bằng ánh mắt sâu xa, rồi vẫy tay chào bố mình.
Mấy cậu nhóc nhỏ, bố Châu lắc đầu rồi lái xe rời đi.
Thời tiết xấu khiến cho tất cả học sinh đều phải che ô, vội vội vàng vàng đi vào trong trường, ai cũng không có thời gian bận tâm tới những bạn học khác.
Lục Tân nói với Hà Diệp: "Tôi tới siêu thị mua hộp sữa, cậu vào lớp trước đi."
Lời này nói đúng ý của Hà Diệp, cô cười rồi vẫy tay với hai chàng trai, bước chân trên mặt đất ướt mưa rồi hòa vào đám đông.
Lục Tân vẫn nhìn theo chiếc bốt da nhỏ màu đen trên chân cô.
Châu Hướng Minh hừ một tiếng: "Cậu cứ âm thầm lặng lẽ như thế này, có cũng như không, đến khi nào cậu ấy mới nhận ra đây?"
Lục Tân vẫn như thường ngày, tự động tạo màng chắn với lời nói của cậu ta.
***
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Hà Diệp và Lục Tân nằm trong tổ trực nhật đều ở lại lớp, Châu Hướng Minh vì phải đợi hai người họ cùng ngồi xe về nên cũng không vội rời đi.
Có cậu ta giúp kê ghế nên việc lau sàn của Lục Tân cũng nhanh chóng hoàn thành.
Chín giờ năm mươi phút, ba người đóng cửa lớp học, Châu Hướng Minh ngâm nga bài hát nào đó đi ở phía trước, Hà Diệp đi ở giữa, Lục Tân trầm mặc đi phía sau cùng.
Châu Hướng Minh: "Lúc này cơ bản toàn là tuyết rồi, có lẽ sáng mai là có thể đắp được người tuyết đấy."
Hà Diệp mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nghĩ: Đắp người tuyết, cậu có dậy nổi không?
Đi tới dưới tòa nhà dạy học, Châu Hướng Minh mở ô lên, sải bước lớn đi ra bên ngoài, Hà Diệp đứng trên bậc thềm, cô vừa mới định bước xuống thì bỗng nhiên Châu Hướng Minh ở phía trước kêu "úi" một tiếng, bàn chân bị trơn trượt, nháy mắt liền ngã ngồi xuống mặt đất.
Hà Diệp và Lục Tân tận mắt chứng kiến cảnh này:...
Châu Hướng Minh bị ngã xong còn ngơ ngác mất mấy giây, sau khi hoàn hồn lập tức chống người đứng thẳng dậy, vừa cười vừa mắng nhắc hai người bạn đang xem kịch của mình: "Chỗ này mặt đất trơn lắm, các cậu cẩn thận một chút, tôi chính là vết xe đổ của các cậu đấy, đừng có đi vào vết xe đổ!"
Hà Diệp đã nhìn thấy nền đất lát bằng gạch hoa phủ một lớp tuyết mỏng ướt át, nghe Châu Hướng Minh nói như vậy liền không dám bước tiếp nữa.
Lục Tân vươn một cánh tay tới: "Vịn vào tôi này, bước dần dần thôi."
Bàn tay của anh nắm thành quyền, hiển nhiên là bảo Hà Diệp nắm vào cổ tay anh.
Như thế này làm cho người khác dễ chấp nhận hơn, Hà Diệp cẩn thận từng chút một nắm lấy tay anh thậm chí còn nắm luôn cả ống tay áo vào, hai người cùng lúc bước xuống bậc thềm.
Dáng người Lục Tân cao, chiếc ô cũng giương lên cao, chồng lên trên chiếc ô của Hà Diệp.
Anh vững vàng chống đỡ lực tay siết mạnh của Hà Diệp gây ra khi cô căng thẳng, ánh mắt nhìn xuống dưới chân cô, đề phòng cô trượt chân ngã.
Châu Hướng Minh đi một mình sớm đã đứng giữa đường đợi hai người họ, nhìn bóng dáng giống hệt như đang nắm tay nhau của Hà Diệp và Lục Tân, cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút ngưỡng mộ.
Yêu đương thật là tốt, cho dù chỉ là yêu thầm cũng tốt hơn nhiều so với việc chỉ có thể làm một chiếc bóng đèn.
***
Đợt thi cuối kỳ được sắp xếp vào ngày 24 và ngày 25 tháng 1, ngày 26 bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Quá nhiều sách vở nên Hà Diệp đã chuyển dần về nhà từ trước rồi, thế nhưng tối ngày 23 khi rời khỏi phòng học của lớp tám, cặp sách của cô vẫn bị nhét đầy sách như cũ.
Sau khi đạp xe cách trường khoảng một đoạn, Châu Hướng Minh đuổi lên đi cạnh Hà Diệp, Lục Tân hơi tụt lại phía sau.
Châu Hướng Minh phụ trách bắt chuyện: "Hà Diệp, nghỉ đông cậu có kế hoạch gì không?"
Hà Diệp: "Chẳng có gì đặc biệt cả, thi xong là tôi phải về quê ngay, đón năm mới cùng ông bà nội xong mới trở lại."
Châu Hướng Minh: "Quê của cậu ở đâu?"
Hà Diệp: "Ở ngay ngoại ô thôi."
Châu Hướng Minh: "Các cậu vẫn gần hơn, quê của tôi ở tận thành phố Ninh, phải đi đường cao tốc mất ba tiếng đồng hồ, Lục Tân còn thoải mái hơn cơ, cả nhà cậu ấy đều là người gốc An Thành."
Hà Diệp cười.
Châu Hướng Minh nhìn anh em tốt của mình, tiếp tục dò la nghe ngóng: "Mùng bốn chúng tôi trở về đây, cậu thì mùng mấy?"
Hà Diệp: "Chắc là mùng sáu."
Châu Hướng Minh: "Rất tốt đấy, đến lúc đó chúng ta cùng làm bài tập về nhà."
Hà Diệp:...
Hai ngày thi chẳng mấy chốc đã trôi qua, thi xong Hà Diệp thu dọn mấy bộ quần áo rồi tự ngồi xe về quê.
Ông nội Hà và bà nội Hà đều rất thích cô cháu gái nhỏ học bá của mình, vây quanh Hà Diệp ân cần hỏi thăm, chuẩn bị cho cô biết bao nhiêu đồ ăn vặt.
Người trong thôn thích đi chúc tết họ hàng, nhưng hai ông bà biết cháu gái thích học hành nên sẽ không bắt ép Hà Diệp xuống nhà tiếp đãi khách khứa, Hà Diệp cũng cứ như vậy mà tiếp tục cuộc sống luyện đề chuẩn bị cho kỳ thi đại học của mình, hoặc là giúp ông bà nội làm một số việc nhà, hoặc là dọn dẹp vệ sinh, hoặc là chuẩn bị cơm ngày ba bữa.
Cô hiếu thảo hiểu chuyện lại biết nghe lời, bà nội Hà không muốn cháu gái vất vả, cầm bàn tay mảnh mai trắng nõn ngọc ngà của cháu gái, nở nụ cười tràn ngập sự tự hào: "Tiểu Diệp nhà chúng ta thông minh, tương lai phải đỗ vào một trường đại học nổi tiếng, tốt nghiệp xong lại kiếm một công việc tốt, chứ đừng học theo bà nội, cả đời chỉ quanh ra quẩn vào với mấy mẫu ruộng và phòng bếp của gia đình mà thôi."
Hà Diệp: "Thời của bà điều kiện không được như bây giờ, nếu là hiện tại thì chắc chắn bà cũng thi đỗ đại học."
Bà nội Hà cười vui vẻ, cuối cùng vẫn đuổi cháu gái ra khỏi phòng bếp, để mặc cho Hà Diệp thích học thì học thích xem TV thì xem TV.
Ngày hai mươi tám tết Hà Dũng mới về quê, cả gia đình đoàn tụ quây quần bên nhau, càng có không khí của ngày lễ tết.
Đêm giao thừa, Hà Diệp xem xuân vãn cùng với người nhà, điện thoại thỉnh thoảng lại nhận được mấy tin nhắn nhóm chúc mừng năm mới mà các bạn học gửi tới.
Nếu chiếu đến tiết mục cô không thấy hứng thú thì Hà Diệp sẽ xem điện thoại.
Châu Hướng Minh @mọi người: [Năm mới vui vẻ!]
Cậu ta còn phát một bao lì xì may mắn, ai cũng có phần.
Hà Diệp nhấn vào bao lì xì, giành được một khoản tiền "khổng lồ" 0.01 đồng, thành công đứng chót.
Châu Hướng Minh @Hà Diệp: [Bình quân mỗi người năm đồng, tài vận của cậu kém quá đấy!]
Hà Diệp cắn môi, lúc này, Lục Tân cũng gửi một bao lì xì may mắn vào nhóm.
Các bạn học đều đang giành lì xì, Hà Diệp tiếp tục ấn vào bao lì xì đó.
Đúng là vận may thăng trầm, lần này không ngờ Hà Diệp vậy mà lại giành được "88.88", mà số tiền trong bao lì xì mà Lục Tân gửi bằng với số tiền trong lì xì của Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh: [666.jpg]
Chu Tình: [666.jpg]
Tưởng Linh Linh: [666.jpg]
Hà Diệp ngay sau đó cũng góp vui bằng một bao lì lì một trăm tệ, đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người.
Trên khung trò chuyện nhảy ra một tin nhắn riêng, nhóm trưởng: [Lễ tết vui vẻ, vạn sự như ý.]
Lời chúc phúc tiêu chuẩn phù hợp đúng mực, Hà Diệp cười rồi trả lời lại: [Cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, ước gì được nấy.]
***
Lễ tết năm nay của Lục Tân trôi qua không khác gì so với những năm trước.
Mùng năm tháng một âm lịch, anh rủ Châu Hướng Minh đi leo núi từ sớm.
Leo đến đỉnh núi, vầng sáng màu đỏ của mặt trời chầm chậm xuyên qua lớp mây màu xanh xám, mặt hồ phía xa lăn tăn những gợn sóng lấp lánh.
Châu Hướng Minh đứng trên một tảng đá lớn, học theo tiếng sói hét lên, hét xong thì quay đầu lại, trông thấy tư thế đứng thẳng tắp của Lục Tân ở bên cạnh, góc nghiêng lạnh lùng ánh mắt xa xăm, không giống với độ tuổi học sinh cấp ba cho lắm.
Nhưng Châu Hướng Minh biết, ít nhất là bắt đầu từ kỳ nghỉ hè năm ngoái, sự lạnh lùng của Lục Tân chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng trong lòng anh cũng giống như những chàng trai khác, bị một cô gái giữ chân lại.
"Ngày mai Hà Diệp chắc cũng trở lại rồi, lâu như vậy không gặp, có nhớ không?"
"Cậu không nói tớ cũng đoán ra được, có phải giống như ở trong tiểu thuyết viết, một ngày không gặp như cách ba thu không?"
"Này, ở đây thêm một lúc nữa đi chứ, mới thế mà đã xuống rồi?"
Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng con đường nhỏ trên núi, cũng chiếu sáng bóng hình một trước một sau của hai chàng trai.
Sáng ngày hôm sau, Lục Tân đi tới cửa Đông của tiểu khu mua hoa quả.
Cánh cửa cuốn của siêu thị Quang Minh được mở ra, qua lớp cửa kính, có thể nhìn thấy bóng dáng Hà Diệp đang giúp bố dọn dẹp vệ sinh của siêu thị, cô bận bịu, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.
Lục Tân cũng cười theo.
Năm mới vui vẻ, bạn học Hà Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.