Chương 41: Quen biết nhưng không thân thiết
Tiếu Giai Nhân
03/01/2024
Hà Diệp và Lục Tân mới chỉ ăn được nửa bữa sáng thì có người đến ngồi ở bàn bên cạnh.
Hà Diệp nghĩ đó là một đồng nghiệp trong nhóm nhưng khi ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện ra đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, làn da trắng nhưng hơi tiều tụy, gọng kính cũng không che được quầng thâm dưới mắt.
Đối phương rõ ràng đã nhìn cô vài lần, sau đó không hề khách sáo mà nói chuyện với Lục Tân: “Một đồng nghiệp xinh đẹp mới đến nhóm của cậu à?”
Hà Diệp: "..."
Cô tiếp tục ăn cơm của mình.
Nghe thấy Lục Tân nhẹ nhàng ừ.
Người nọ đi vòng qua và ngồi xuống bên cạnh Lục Tân, chỉnh lại gọng kính và nhắc nhở Hà Diệp như một người tốt bụng: “Em gái vừa tốt nghiệp đại học phải không? Để tôi nói cho cô biết, tôi biết Lục Tân đã một năm rồi, cho tới giờ chưa bao giờ thấy cậu ta chủ động ngồi chung bàn với các đồng nghiệp nữ, vì vậy cô hãy cẩn thận một chút.”
Đó là một câu nói đùa nghiêm túc, không hề có ác ý.
Hà Diệp mỉm cười nhìn Lục Tân.
Lục Tân giới thiệu với cô: “Phương viên ngoại, trưởng nhóm của tổ thị giác, là một kẻ cuồng tăng ca.”
Lúc này, Hà Diệp mới chợt nhớ ra.
Hôm trước, Phùng Thu Vũ có nhắc Phương viên ngoại với cô, tên thật là Phương Nguyên. Vì anh ta rất thích tăng ca nên được các đồng nghiệp trong tổ thị giác đặt biệt danh cho anh ta là “Phương Viên Ngoại” tương tự như “Châu Bái Bì”.
Phương viên ngoại đã ngoài ba mươi tuổi, hơi mập, trông có vẻ bình dị, dễ gần, nhưng Lục Tân người ngồi bên cạnh, lại có khí chất lãnh đạo uy nghiêm hơn.
Hà Diệp gật đầu với Phương viên ngoại.
Phương viên ngoại đang đợi Lục Tân giới thiệu Hà Diệp với anh ta, nhưng Lục Tân mặc kệ anh ta một mình và tiếp tục ăn.
Hà Diệp không thể học theo sự lạnh lùng và thất thường của Lục Tân, mỉm cười nói: “Tôi tên là Hà Diệp, Diệp trong Diệp Tử.”
Phương viên ngoại nói chuyện rất nhiệt tình với cô: “Đừng nghe bọn họ nói vớ vẩn, tôi cũng không muốn tăng ca nhưng những người trong tổ của chúng tôi không hăng hái, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì tổng giám đốc Từ nhất định sẽ phê bình tôi. Tôi không muốn bị phê bình nên chỉ có thể bắt mọi người tăng ca, cô có nghĩ vậy không?”
Hà Diệp tỏ ra thấu hiểu.
Thoạt nhìn cô không giống như một người giao tiếp thoải mái, cởi mở, Phương Viên Ngoại đá vào chân Lục Tân, nửa đùa nửa thật hỏi trước mặt Hà Diệp: “Hà Diệp có bạn trai chưa? Cô có muốn tôi mai mối giúp cho không? Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi đã thúc giục tôi mười năm rồi, cả trung tâm nghiên cứu này không ai nóng lòng muốn thoát ế hơn tôi.”
Lục Tân nhìn Hà Diệp, nhẹ nhàng nói: “Anh không xứng.”
Hai người thường xuyên đối đầu với nhau như vậy nên Phương viên ngoại cũng không tức giận, chỉ nói “Tôi đi đây”, sau đó đặt đũa xuống, dùng hai tay chỉ trỏ so sánh bản thân với Lục Tân: “Tại sao tôi không xứng chứ? Ngoại trừ việc tôi không đẹp trai bằng cậu, ồ, tôi còn không có bằng cấp cao như cậu, nhưng tôi có thể được coi là gốc cây đẹp trai trung niên trong Lam Hải chứ? Hơn nữa, gần đây tôi đã giảm béo rồi, nếu tôi giảm cân có thể trông đẹp trai hơn đấy. Cô có nghĩ vậy không, Hà Diệp?”
Không đợi Hà Diệp kịp trả lời, Lục Tân đã bổ một nhát dao khác: “Già quá.”
Hà Diệp coi như như đang xem một chương trình tấu hài, vừa chậm chạp ăn vừa cố nén cười.
Rõ ràng, Phương viên ngoại không hề có ý định muốn tiếp cận với cô mà là đã quen giao tiếp thế này với Lục Tân.
“Đúng rồi, cậu còn không có giải thích vì sao cậu muốn ngồi cùng bàn với Hà Diệp đấy.” Phương viên ngoại nói nhảm một hồi, sau đó đột nhiên quay về điểm ban đầu.
Lục Tân: “Bạn bè cũ.”
Phương viên ngoại: “Không thể nào, trông cậu hình như bằng tuổi tôi...”
Hà Diệp không thể chịu đựng được nữa và nghiêng đầu cười to.
Lục Tân ngước mắt lên nhìn cô, rồi cụp mắt xuống trước khi cô định nhìn sang.
Phương viên ngoại bên cạnh đột nhiên cười vui vẻ, nhưng Lục Tân không để ý anh ta, dọn bàn ăn rồi nói với Hà Diệp người đã ăn xong: “Đi thôi.”
Hà Diệp chào Phương viên ngoại, đi theo sau Lục Tân.
Sau khi rời khỏi căn tin, trong hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ. Lục Tân nhìn Hà Diệp và nói: “Nếu em không để ý đến tuổi tác và dáng người của Phương viên ngoại thì anh ấy thực sự rất giỏi trong các mặt khác. Nếu em thấy hứng thú, tôi có thể giúp em làm mối.”
Hà Diệp dở khóc dở cười: “Rõ ràng là anh ấy đang nói đùa thôi.”
Lục Tân: “Đấy là thử thăm dò thôi, nếu em thể hiện sự hứng thú thì anh ấy sẽ nghiêm túc ngay.”
Người đẹp có nhiều loại, có loại đẹp rực rỡ khiến đàn ông thường chùn bước, có kiểu yên lặng ngoan ngoãn như thể ai cũng có cơ hội theo đuổi.
Vẻ mặt xinh đẹp không có sự phân biệt cao thấp, đó hoàn toàn là cảm giác khác biệt do tính cách mang lại.
Hà Diệp là người của vế sau.
Lục Tân hiểu rõ sự ngoan ngoãn của cô hơn bất kỳ ai khác, chỉ khi thực sự bị ép đến mức nổi nóng thì cô mới lộ ra những chiếc gai dưới lá.
Hà Diệp không để ý đến vẻ phức tạp trong mắt bạn trai cũ, nói: “Quên đi, tôi mới nhận chức nên không vội tìm bạn trai.”
Cho dù muốn tìm thì Phương viên ngoại cũng không khơi dậy nổi hứng thú của cô.
Lục Tân dừng bước, vươn tay bấm thang máy, nhìn sang: “Đoán xem trong công ty có bao nhiêu đàn ông độc thân? Em như thế, không bao lâu nữa sẽ có người xếp hàng tặng đồ ăn sáng và trà sữa thôi.”
Kiểu nói đùa kèm theo lời khen ngầm này khiến Hà Diệp hơi đỏ mặt, có lẽ nói với người khác thì tốt hơn, nhưng đây là Lục Tân.
Một nửa khí chất của anh đến từ đôi mắt đen và lạnh lùng đó.
Bất kể Lục Tân muốn truyền đạt cảm xúc gì, một khi bắt gặp ánh mắt của anh, người được nói chuyện sẽ cảm thấy hiệu quả tăng cường gấp đôi.
Ví dụ, khi mới được phân vào một lớp học, những học sinh khác sẽ chỉ dọa Hà Diệp sợ hãi, nhưng Lục Tân sẽ dọa cô đến mức phải đi đường vòng.
Ví dụ, nếu Lục Tân muốn hôn cô, nhiều lần anh còn chưa làm bất kỳ động tác nào thì ánh mắt anh đã thể hiện việc anh muốn hôn cô rồi.
Nói cách khác, đối với Hà Diệp, tầm mắt của Lục Tân có tác dụng mang đến cảm giác giống như anh chạm vào.
Anh càng thân mật với cô, cô càng khó có thể chịu đựng được ánh mắt của anh, tất cả những xấu hổ mãnh liệt đều từ đây mà ra, dường như mỗi ánh mắt của anh giống như ống kính, khi họ chạm mắt nhau, anh cũng nhanh chóng diễn lại tất cả những cảnh trong quá khứ cho cô một lần.
Thang máy đã đến.
Như để chứng minh những gì Lục Tân vừa nói, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, ánh mắt của tất cả những người đàn ông bên trong dừng lại trên khuôn mặt của Hà Diệp trong vài giây.
Giống như thời đại học, mỗi khi Hà Diệp bước vào một lớp học, đặc biệt là một lớp học lớn có nhiều khoa cùng nhau, cô sẽ trải qua một buổi lễ nhìn chằm chằm như vậy.
Có người xuống căn tin ăn cơm nên có chỗ trống.
Lục Tân bước vào trước, sau đó dùng mắt ra hiệu cho Hà Diệp đứng trước mặt mình.
Nếu đứng như vậy, đối diện với Hà Diệp là cửa thang máy có thể nhìn thấy được.
Cô có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng của Lục Tân nhưng không thể nhìn rõ nét mặt của anh.
Mỗi khi đến một tầng, thang máy phải dừng lại một lúc, hai người lại di chuyển vào trong để tránh đường.
Rất giống với cách Lục Tân chăm sóc cô khi họ chen chúc nhau trên xe buýt. Sự khác biệt là Lục Tân sẽ nắm tay hoặc đỡ vai cô. Bây giờ, ngay cả khi Lục Tân làm hành động bảo vệ tương tự, anh sẽ giữ khoảng cách cơ thể với cô.
Sau khi đến văn phòng, cuối cùng cả hai cũng tách ra và mỗi người bắt đầu một ngày làm việc mới.
Buổi trưa sau khi ăn cơm, có khoảng một tiếng thời gian nghỉ ngơi.
Hà Diệp đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí nghiên cứu khoa học. Phùng Thu Vũ đang ngồi bên cạnh cô, phía sau cô là Giang Tự đang dựa vào ghế sô pha để xoa bóp vai cho bạn gái.
Trình Duệ chua chát nói: “Hai người đừng quá trớn quá, phát cơm chó ở công ty là phạm pháp đấy.”
Phùng Thu Vũ: “Mau nghiên cứu phiên bản nâng cấp của Đại Tráng đi, để nó phục vụ em toàn bộ.”
Trình Duệ ha ha: “Chờ em sống đến tám mươi tuổi chắc có thể thực hiện được ước mơ này. Này, đàn em có mệt không? Chúng ta bóp vai cho nhau nhé?”
Cung Hàng đang lim dim ngủ trên ghế sô pha đột nhiên mở mắt ra và liếc nhìn anh ấy một cái.
Trình Duệ: “Ánh mắt cậu nhìn thế là sao? Tôi với đàn em là quan hệ đàn anh đàn em trong sáng nhất.”
Lúc này, Lục Tân đẩy cửa văn phòng đi vào, cầm một khay trái cây lớn.
Anh Cường: “Ui chao, tổ trưởng lại phát trợ cấp!”
Anh ấy hét lên, một số nhân viên đang ngồi ở chỗ làm đều tập trung lại khu vực nghỉ ngơi.
Lục Tân đặt đĩa trái cây lên bàn trà và ngồi giữa Trình Duệ và Tống Thừa Châu.
Phùng Thu Vũ cầm một quả anh đào, nhìn chằm chằm vào Lục Tân và nói: “Trưởng nhóm mặc đồ đen và trắng hoàn toàn là hai phong cách khác nhau. Màu đen là phong cách cấm dục, còn màu trắng giống nam thần trong vườn trường hơn.”
Anh Cường: “Nhận xét và bình luận về tôi à?”
Trình Duệ: “Đừng tự làm nhục mình, Giang Tự còn chưa được đối xử như thế này đấy? Cấp bậc ngoại hình của chúng ta còn không đủ để bình luận đâu.”
Phùng Thu Vũ mỉm cười ăn quả anh đào.
Hà Diệp luôn ít nói, lặng lẽ gọt một quả cam ngọt.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, mọi người đều ngẩng đầu, thấy Phương viên ngoại tổ bên cạnh vội vàng đi tới.
Trình Duệ: “Mũi của Phương viên ngoại thật đúng là nhạy bén. Mỗi khi tổ trưởng phát phúc lợi thì Phương viên ngoại dù ở xa cũng đến được.”
Nói xong, anh ấy dịch sang bên cạnh để chỗ ngồi cho Phương viên ngoại.
Phương viên ngoại không chút do dự ngồi xuống, liếc nhìn Hà Diệp khi cô đang bóc trái cây, rồi hỏi Lục Tân: “Thế nào, giúp tôi mai mối nhé? Nếu tôi không thể thì còn có những thành viên độc thân xuất sắc trong nhóm của chúng tôi. Để Hà Diệp tùy ý chọn, chúng tôi cũng cố gắng hết sức bắt lấy, đừng để các bộ phận khác chộp lấy cơ hội ngàn năm có một này.”
Lục Tân mỉm cười và liếc nhìn Trình Duệ.
Trình Duệ: “Ý anh là gì? Phương viên ngoại muốn theo đuổi Hà Diệp của nhà chúng tôi à?”
Phương viên ngoại: “Ý tôi là, ai trong số những người độc thân ở đây không muốn theo đuổi cô ấy hả?”
Anh Cường: “Biết rồi mà còn dám xông vào cướp người?”
Vừa nói xong, anh Cường, Trình Duệ và Lưu Phi đều đặt trái cây xuống và đứng dậy cùng nhau đẩy Phương viên ngoại đang nói không ngừng ra ngoài.
Phương viên ngoại vẫn không phục, khi anh ta bị đẩy ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn vào trong: “Mấy người chỉ đề phòng tôi có ích gì, Lục Tân mới là con sói đuôi to. Sáng nay tôi còn thấy cậu ta ngồi ăn sáng với Hà Diệp. Người ta là bạn cũ!”
Trong khu vực nghỉ ngơi, Phùng Thu Vũ và những người khác lộ ra vẻ khó tin nhìn Lục Tân và Hà Diệp, đặc biệt là Lục Tân.
Chuyện khác không nói, mọi người đã làm việc cùng nhau được một năm, ngoài chuyện công việc, đã bao giờ thấy Lục Tân chủ động ngồi cùng một đồng nghiệp nữ đâu?
Phùng Thu Vũ là người đầu tiên lên tiếng và hỏi Hà Diệp: “Cô, cô và tổ trưởng là bạn cùng lớp cũ phải không?”
Hà Diệp lúng túng nói: “Học cùng cấp ba.”
Phùng Thu Vũ: “Vậy không phải là quen nhau đã lâu sao?”
Nhớ lại trong hai ngày qua sự tương tác giữa hai người họ như những người hoàn toàn xa lạ, Hà Diệp chỉ có thể tìm một lời giải thích hợp lý nhất có thể: “Chúng tôi quen biết, nhưng không thân nhau lắm.”
Ngoại trừ Cung Hàng đang suy nghĩ, một số đồng nghiệp nam khác đều chấp nhận câu trả lời này, dù sao thì sự thờ ơ của tổ trưởng cũng vô cùng rõ ràng.
Phùng Thu Vũ nhìn tổ trưởng đang thờ ơ ăn trái cây, ngập ngừng hỏi: “Không thân quen thì làm sao tổ trưởng có thể ăn sáng với cô?”
Hà Diệp cố gắng che giấu chột dạ: “Là nói về công việc của ngày hôm nay.”
Trình Duệ nhớ lại, nhìn chằm chằm Phùng Thu Vũ: “Không lẽ chị nghi ngờ rằng trưởng nhóm thích Hà Diệp phải không? Ha ha ha, làm sao có thể... Ồ, không phải em nói rằng Hà Diệp không tốt, tổ trưởng của chúng ta như vậy, nào có thái độ thích người ta, còn không bằng Cung Hàng hiếu khách, ngay vào ngày đầu tiên đâu đã vội vàng tặng dâu tây rồi đưa Hà Diệp về nhà.”
Phùng Thu Vũ chỉ vào đĩa trái cây lớn trên bàn trà.
Trình Duệ: “Cái đó không tính, trước kia tổ trưởng cũng đã mời chúng ta ăn mà.”
Phùng Thu Vũ muốn nói thêm, nhưng Hà Diệp bất lực nói: “Được rồi, mọi người đừng đùa như vậy nữa, tôi chỉ ăn cơm bình thường như bạn cùng lớp cũ với tổ trưởng thôi.”
Lục Tân im lặng hồi lâu cuối cùng cũng nói: “Rảnh quá thì đi làm đi.”
Anh không nhìn bất cứ ai, nhưng những lời này dường như là nhắm vào tất cả mọi người có mặt, bầu không khí ngay lập tức trở nên lạnh hơn vài độ.
Sau khi trút giận một cách đầy lạnh lùng, Lục Tân rời đi một mình.
May mắn thay, mọi người đã quen với thái độ lạnh lùng của anh, ngay sau đó bầu không khí trong khu vực nghỉ ngơi đã sôi nổi trở lại, Phùng Thu Vũ đã chọn một miếng trái cây như để xin lỗi.
Phùng Thu Vũ suy nghĩ nhiều khiến Hà Diệp hơi lo lắng liệu Lục Tân có thực sự tức giận hay không.
Sau khi quan sát một buổi chiều, biểu hiện của Lục Tân cũng không khác thường ngày là bao, sau sáu giờ, anh là người đầu tiên tan sở, trước khi đi còn khuyên mọi người về nhà sớm.
Phùng Thu Vũ thò đầu ra từ phía đối diện của màn hình và mỉm cười với Hà Diệp: “Nhìn xem, tổ trưởng của chúng tôi rất tốt, sẽ không bao giờ bắt… Tăng ca nếu không cần thiết.”
Hà Diệp cười đáp lại.
Phùng Thu Vũ ho khan một tiếng, trong mắt vẫn có tràn ngập vẻ hóng hớt không thể kiểm soát được: “Ừm, trước đây hai người thực sự không quen biết nhau sao?”
Người đẹp giống nhau như thế, không khó khiến người ta bổ não ra một số câu chuyện.
Vẻ mặt Hà Diệp thẳng thắn thành khẩn nói: “Thật sự.”
Có lẽ Lục Tân rất quen thuộc với cô, dù là tính cách, gia cảnh hay... Thân thế, nhưng cẩn thận nhớ lại, Hà Diệp biết về Lục Tân chỉ ở mức độ bề ngoài, biết rằng anh đẹp trai, học giỏi và chơi thể thao giỏi, còn nhiều hơn thì cô không hề biết.
Hình như họ chưa bao giờ nghĩ đến việc giải thích và có lẽ cũng không có cơ hội, vì mỗi lần họ gặp nhau trong kỳ nghỉ hè, hoặc là trên xe buýt đi học về, hoặc là ở cầu thang tối và vắng vẻ.
Điều duy nhất cô mà biết nhiều hơn các bạn cùng lớp bình thường là Lục Tân tuy có tính cách lạnh lùng nhưng nhu cầu ở phương diện kia thực sự rất lớn.
Hà Diệp nghĩ đó là một đồng nghiệp trong nhóm nhưng khi ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện ra đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, làn da trắng nhưng hơi tiều tụy, gọng kính cũng không che được quầng thâm dưới mắt.
Đối phương rõ ràng đã nhìn cô vài lần, sau đó không hề khách sáo mà nói chuyện với Lục Tân: “Một đồng nghiệp xinh đẹp mới đến nhóm của cậu à?”
Hà Diệp: "..."
Cô tiếp tục ăn cơm của mình.
Nghe thấy Lục Tân nhẹ nhàng ừ.
Người nọ đi vòng qua và ngồi xuống bên cạnh Lục Tân, chỉnh lại gọng kính và nhắc nhở Hà Diệp như một người tốt bụng: “Em gái vừa tốt nghiệp đại học phải không? Để tôi nói cho cô biết, tôi biết Lục Tân đã một năm rồi, cho tới giờ chưa bao giờ thấy cậu ta chủ động ngồi chung bàn với các đồng nghiệp nữ, vì vậy cô hãy cẩn thận một chút.”
Đó là một câu nói đùa nghiêm túc, không hề có ác ý.
Hà Diệp mỉm cười nhìn Lục Tân.
Lục Tân giới thiệu với cô: “Phương viên ngoại, trưởng nhóm của tổ thị giác, là một kẻ cuồng tăng ca.”
Lúc này, Hà Diệp mới chợt nhớ ra.
Hôm trước, Phùng Thu Vũ có nhắc Phương viên ngoại với cô, tên thật là Phương Nguyên. Vì anh ta rất thích tăng ca nên được các đồng nghiệp trong tổ thị giác đặt biệt danh cho anh ta là “Phương Viên Ngoại” tương tự như “Châu Bái Bì”.
Phương viên ngoại đã ngoài ba mươi tuổi, hơi mập, trông có vẻ bình dị, dễ gần, nhưng Lục Tân người ngồi bên cạnh, lại có khí chất lãnh đạo uy nghiêm hơn.
Hà Diệp gật đầu với Phương viên ngoại.
Phương viên ngoại đang đợi Lục Tân giới thiệu Hà Diệp với anh ta, nhưng Lục Tân mặc kệ anh ta một mình và tiếp tục ăn.
Hà Diệp không thể học theo sự lạnh lùng và thất thường của Lục Tân, mỉm cười nói: “Tôi tên là Hà Diệp, Diệp trong Diệp Tử.”
Phương viên ngoại nói chuyện rất nhiệt tình với cô: “Đừng nghe bọn họ nói vớ vẩn, tôi cũng không muốn tăng ca nhưng những người trong tổ của chúng tôi không hăng hái, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì tổng giám đốc Từ nhất định sẽ phê bình tôi. Tôi không muốn bị phê bình nên chỉ có thể bắt mọi người tăng ca, cô có nghĩ vậy không?”
Hà Diệp tỏ ra thấu hiểu.
Thoạt nhìn cô không giống như một người giao tiếp thoải mái, cởi mở, Phương Viên Ngoại đá vào chân Lục Tân, nửa đùa nửa thật hỏi trước mặt Hà Diệp: “Hà Diệp có bạn trai chưa? Cô có muốn tôi mai mối giúp cho không? Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi đã thúc giục tôi mười năm rồi, cả trung tâm nghiên cứu này không ai nóng lòng muốn thoát ế hơn tôi.”
Lục Tân nhìn Hà Diệp, nhẹ nhàng nói: “Anh không xứng.”
Hai người thường xuyên đối đầu với nhau như vậy nên Phương viên ngoại cũng không tức giận, chỉ nói “Tôi đi đây”, sau đó đặt đũa xuống, dùng hai tay chỉ trỏ so sánh bản thân với Lục Tân: “Tại sao tôi không xứng chứ? Ngoại trừ việc tôi không đẹp trai bằng cậu, ồ, tôi còn không có bằng cấp cao như cậu, nhưng tôi có thể được coi là gốc cây đẹp trai trung niên trong Lam Hải chứ? Hơn nữa, gần đây tôi đã giảm béo rồi, nếu tôi giảm cân có thể trông đẹp trai hơn đấy. Cô có nghĩ vậy không, Hà Diệp?”
Không đợi Hà Diệp kịp trả lời, Lục Tân đã bổ một nhát dao khác: “Già quá.”
Hà Diệp coi như như đang xem một chương trình tấu hài, vừa chậm chạp ăn vừa cố nén cười.
Rõ ràng, Phương viên ngoại không hề có ý định muốn tiếp cận với cô mà là đã quen giao tiếp thế này với Lục Tân.
“Đúng rồi, cậu còn không có giải thích vì sao cậu muốn ngồi cùng bàn với Hà Diệp đấy.” Phương viên ngoại nói nhảm một hồi, sau đó đột nhiên quay về điểm ban đầu.
Lục Tân: “Bạn bè cũ.”
Phương viên ngoại: “Không thể nào, trông cậu hình như bằng tuổi tôi...”
Hà Diệp không thể chịu đựng được nữa và nghiêng đầu cười to.
Lục Tân ngước mắt lên nhìn cô, rồi cụp mắt xuống trước khi cô định nhìn sang.
Phương viên ngoại bên cạnh đột nhiên cười vui vẻ, nhưng Lục Tân không để ý anh ta, dọn bàn ăn rồi nói với Hà Diệp người đã ăn xong: “Đi thôi.”
Hà Diệp chào Phương viên ngoại, đi theo sau Lục Tân.
Sau khi rời khỏi căn tin, trong hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ. Lục Tân nhìn Hà Diệp và nói: “Nếu em không để ý đến tuổi tác và dáng người của Phương viên ngoại thì anh ấy thực sự rất giỏi trong các mặt khác. Nếu em thấy hứng thú, tôi có thể giúp em làm mối.”
Hà Diệp dở khóc dở cười: “Rõ ràng là anh ấy đang nói đùa thôi.”
Lục Tân: “Đấy là thử thăm dò thôi, nếu em thể hiện sự hứng thú thì anh ấy sẽ nghiêm túc ngay.”
Người đẹp có nhiều loại, có loại đẹp rực rỡ khiến đàn ông thường chùn bước, có kiểu yên lặng ngoan ngoãn như thể ai cũng có cơ hội theo đuổi.
Vẻ mặt xinh đẹp không có sự phân biệt cao thấp, đó hoàn toàn là cảm giác khác biệt do tính cách mang lại.
Hà Diệp là người của vế sau.
Lục Tân hiểu rõ sự ngoan ngoãn của cô hơn bất kỳ ai khác, chỉ khi thực sự bị ép đến mức nổi nóng thì cô mới lộ ra những chiếc gai dưới lá.
Hà Diệp không để ý đến vẻ phức tạp trong mắt bạn trai cũ, nói: “Quên đi, tôi mới nhận chức nên không vội tìm bạn trai.”
Cho dù muốn tìm thì Phương viên ngoại cũng không khơi dậy nổi hứng thú của cô.
Lục Tân dừng bước, vươn tay bấm thang máy, nhìn sang: “Đoán xem trong công ty có bao nhiêu đàn ông độc thân? Em như thế, không bao lâu nữa sẽ có người xếp hàng tặng đồ ăn sáng và trà sữa thôi.”
Kiểu nói đùa kèm theo lời khen ngầm này khiến Hà Diệp hơi đỏ mặt, có lẽ nói với người khác thì tốt hơn, nhưng đây là Lục Tân.
Một nửa khí chất của anh đến từ đôi mắt đen và lạnh lùng đó.
Bất kể Lục Tân muốn truyền đạt cảm xúc gì, một khi bắt gặp ánh mắt của anh, người được nói chuyện sẽ cảm thấy hiệu quả tăng cường gấp đôi.
Ví dụ, khi mới được phân vào một lớp học, những học sinh khác sẽ chỉ dọa Hà Diệp sợ hãi, nhưng Lục Tân sẽ dọa cô đến mức phải đi đường vòng.
Ví dụ, nếu Lục Tân muốn hôn cô, nhiều lần anh còn chưa làm bất kỳ động tác nào thì ánh mắt anh đã thể hiện việc anh muốn hôn cô rồi.
Nói cách khác, đối với Hà Diệp, tầm mắt của Lục Tân có tác dụng mang đến cảm giác giống như anh chạm vào.
Anh càng thân mật với cô, cô càng khó có thể chịu đựng được ánh mắt của anh, tất cả những xấu hổ mãnh liệt đều từ đây mà ra, dường như mỗi ánh mắt của anh giống như ống kính, khi họ chạm mắt nhau, anh cũng nhanh chóng diễn lại tất cả những cảnh trong quá khứ cho cô một lần.
Thang máy đã đến.
Như để chứng minh những gì Lục Tân vừa nói, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, ánh mắt của tất cả những người đàn ông bên trong dừng lại trên khuôn mặt của Hà Diệp trong vài giây.
Giống như thời đại học, mỗi khi Hà Diệp bước vào một lớp học, đặc biệt là một lớp học lớn có nhiều khoa cùng nhau, cô sẽ trải qua một buổi lễ nhìn chằm chằm như vậy.
Có người xuống căn tin ăn cơm nên có chỗ trống.
Lục Tân bước vào trước, sau đó dùng mắt ra hiệu cho Hà Diệp đứng trước mặt mình.
Nếu đứng như vậy, đối diện với Hà Diệp là cửa thang máy có thể nhìn thấy được.
Cô có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng của Lục Tân nhưng không thể nhìn rõ nét mặt của anh.
Mỗi khi đến một tầng, thang máy phải dừng lại một lúc, hai người lại di chuyển vào trong để tránh đường.
Rất giống với cách Lục Tân chăm sóc cô khi họ chen chúc nhau trên xe buýt. Sự khác biệt là Lục Tân sẽ nắm tay hoặc đỡ vai cô. Bây giờ, ngay cả khi Lục Tân làm hành động bảo vệ tương tự, anh sẽ giữ khoảng cách cơ thể với cô.
Sau khi đến văn phòng, cuối cùng cả hai cũng tách ra và mỗi người bắt đầu một ngày làm việc mới.
Buổi trưa sau khi ăn cơm, có khoảng một tiếng thời gian nghỉ ngơi.
Hà Diệp đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí nghiên cứu khoa học. Phùng Thu Vũ đang ngồi bên cạnh cô, phía sau cô là Giang Tự đang dựa vào ghế sô pha để xoa bóp vai cho bạn gái.
Trình Duệ chua chát nói: “Hai người đừng quá trớn quá, phát cơm chó ở công ty là phạm pháp đấy.”
Phùng Thu Vũ: “Mau nghiên cứu phiên bản nâng cấp của Đại Tráng đi, để nó phục vụ em toàn bộ.”
Trình Duệ ha ha: “Chờ em sống đến tám mươi tuổi chắc có thể thực hiện được ước mơ này. Này, đàn em có mệt không? Chúng ta bóp vai cho nhau nhé?”
Cung Hàng đang lim dim ngủ trên ghế sô pha đột nhiên mở mắt ra và liếc nhìn anh ấy một cái.
Trình Duệ: “Ánh mắt cậu nhìn thế là sao? Tôi với đàn em là quan hệ đàn anh đàn em trong sáng nhất.”
Lúc này, Lục Tân đẩy cửa văn phòng đi vào, cầm một khay trái cây lớn.
Anh Cường: “Ui chao, tổ trưởng lại phát trợ cấp!”
Anh ấy hét lên, một số nhân viên đang ngồi ở chỗ làm đều tập trung lại khu vực nghỉ ngơi.
Lục Tân đặt đĩa trái cây lên bàn trà và ngồi giữa Trình Duệ và Tống Thừa Châu.
Phùng Thu Vũ cầm một quả anh đào, nhìn chằm chằm vào Lục Tân và nói: “Trưởng nhóm mặc đồ đen và trắng hoàn toàn là hai phong cách khác nhau. Màu đen là phong cách cấm dục, còn màu trắng giống nam thần trong vườn trường hơn.”
Anh Cường: “Nhận xét và bình luận về tôi à?”
Trình Duệ: “Đừng tự làm nhục mình, Giang Tự còn chưa được đối xử như thế này đấy? Cấp bậc ngoại hình của chúng ta còn không đủ để bình luận đâu.”
Phùng Thu Vũ mỉm cười ăn quả anh đào.
Hà Diệp luôn ít nói, lặng lẽ gọt một quả cam ngọt.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, mọi người đều ngẩng đầu, thấy Phương viên ngoại tổ bên cạnh vội vàng đi tới.
Trình Duệ: “Mũi của Phương viên ngoại thật đúng là nhạy bén. Mỗi khi tổ trưởng phát phúc lợi thì Phương viên ngoại dù ở xa cũng đến được.”
Nói xong, anh ấy dịch sang bên cạnh để chỗ ngồi cho Phương viên ngoại.
Phương viên ngoại không chút do dự ngồi xuống, liếc nhìn Hà Diệp khi cô đang bóc trái cây, rồi hỏi Lục Tân: “Thế nào, giúp tôi mai mối nhé? Nếu tôi không thể thì còn có những thành viên độc thân xuất sắc trong nhóm của chúng tôi. Để Hà Diệp tùy ý chọn, chúng tôi cũng cố gắng hết sức bắt lấy, đừng để các bộ phận khác chộp lấy cơ hội ngàn năm có một này.”
Lục Tân mỉm cười và liếc nhìn Trình Duệ.
Trình Duệ: “Ý anh là gì? Phương viên ngoại muốn theo đuổi Hà Diệp của nhà chúng tôi à?”
Phương viên ngoại: “Ý tôi là, ai trong số những người độc thân ở đây không muốn theo đuổi cô ấy hả?”
Anh Cường: “Biết rồi mà còn dám xông vào cướp người?”
Vừa nói xong, anh Cường, Trình Duệ và Lưu Phi đều đặt trái cây xuống và đứng dậy cùng nhau đẩy Phương viên ngoại đang nói không ngừng ra ngoài.
Phương viên ngoại vẫn không phục, khi anh ta bị đẩy ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn vào trong: “Mấy người chỉ đề phòng tôi có ích gì, Lục Tân mới là con sói đuôi to. Sáng nay tôi còn thấy cậu ta ngồi ăn sáng với Hà Diệp. Người ta là bạn cũ!”
Trong khu vực nghỉ ngơi, Phùng Thu Vũ và những người khác lộ ra vẻ khó tin nhìn Lục Tân và Hà Diệp, đặc biệt là Lục Tân.
Chuyện khác không nói, mọi người đã làm việc cùng nhau được một năm, ngoài chuyện công việc, đã bao giờ thấy Lục Tân chủ động ngồi cùng một đồng nghiệp nữ đâu?
Phùng Thu Vũ là người đầu tiên lên tiếng và hỏi Hà Diệp: “Cô, cô và tổ trưởng là bạn cùng lớp cũ phải không?”
Hà Diệp lúng túng nói: “Học cùng cấp ba.”
Phùng Thu Vũ: “Vậy không phải là quen nhau đã lâu sao?”
Nhớ lại trong hai ngày qua sự tương tác giữa hai người họ như những người hoàn toàn xa lạ, Hà Diệp chỉ có thể tìm một lời giải thích hợp lý nhất có thể: “Chúng tôi quen biết, nhưng không thân nhau lắm.”
Ngoại trừ Cung Hàng đang suy nghĩ, một số đồng nghiệp nam khác đều chấp nhận câu trả lời này, dù sao thì sự thờ ơ của tổ trưởng cũng vô cùng rõ ràng.
Phùng Thu Vũ nhìn tổ trưởng đang thờ ơ ăn trái cây, ngập ngừng hỏi: “Không thân quen thì làm sao tổ trưởng có thể ăn sáng với cô?”
Hà Diệp cố gắng che giấu chột dạ: “Là nói về công việc của ngày hôm nay.”
Trình Duệ nhớ lại, nhìn chằm chằm Phùng Thu Vũ: “Không lẽ chị nghi ngờ rằng trưởng nhóm thích Hà Diệp phải không? Ha ha ha, làm sao có thể... Ồ, không phải em nói rằng Hà Diệp không tốt, tổ trưởng của chúng ta như vậy, nào có thái độ thích người ta, còn không bằng Cung Hàng hiếu khách, ngay vào ngày đầu tiên đâu đã vội vàng tặng dâu tây rồi đưa Hà Diệp về nhà.”
Phùng Thu Vũ chỉ vào đĩa trái cây lớn trên bàn trà.
Trình Duệ: “Cái đó không tính, trước kia tổ trưởng cũng đã mời chúng ta ăn mà.”
Phùng Thu Vũ muốn nói thêm, nhưng Hà Diệp bất lực nói: “Được rồi, mọi người đừng đùa như vậy nữa, tôi chỉ ăn cơm bình thường như bạn cùng lớp cũ với tổ trưởng thôi.”
Lục Tân im lặng hồi lâu cuối cùng cũng nói: “Rảnh quá thì đi làm đi.”
Anh không nhìn bất cứ ai, nhưng những lời này dường như là nhắm vào tất cả mọi người có mặt, bầu không khí ngay lập tức trở nên lạnh hơn vài độ.
Sau khi trút giận một cách đầy lạnh lùng, Lục Tân rời đi một mình.
May mắn thay, mọi người đã quen với thái độ lạnh lùng của anh, ngay sau đó bầu không khí trong khu vực nghỉ ngơi đã sôi nổi trở lại, Phùng Thu Vũ đã chọn một miếng trái cây như để xin lỗi.
Phùng Thu Vũ suy nghĩ nhiều khiến Hà Diệp hơi lo lắng liệu Lục Tân có thực sự tức giận hay không.
Sau khi quan sát một buổi chiều, biểu hiện của Lục Tân cũng không khác thường ngày là bao, sau sáu giờ, anh là người đầu tiên tan sở, trước khi đi còn khuyên mọi người về nhà sớm.
Phùng Thu Vũ thò đầu ra từ phía đối diện của màn hình và mỉm cười với Hà Diệp: “Nhìn xem, tổ trưởng của chúng tôi rất tốt, sẽ không bao giờ bắt… Tăng ca nếu không cần thiết.”
Hà Diệp cười đáp lại.
Phùng Thu Vũ ho khan một tiếng, trong mắt vẫn có tràn ngập vẻ hóng hớt không thể kiểm soát được: “Ừm, trước đây hai người thực sự không quen biết nhau sao?”
Người đẹp giống nhau như thế, không khó khiến người ta bổ não ra một số câu chuyện.
Vẻ mặt Hà Diệp thẳng thắn thành khẩn nói: “Thật sự.”
Có lẽ Lục Tân rất quen thuộc với cô, dù là tính cách, gia cảnh hay... Thân thế, nhưng cẩn thận nhớ lại, Hà Diệp biết về Lục Tân chỉ ở mức độ bề ngoài, biết rằng anh đẹp trai, học giỏi và chơi thể thao giỏi, còn nhiều hơn thì cô không hề biết.
Hình như họ chưa bao giờ nghĩ đến việc giải thích và có lẽ cũng không có cơ hội, vì mỗi lần họ gặp nhau trong kỳ nghỉ hè, hoặc là trên xe buýt đi học về, hoặc là ở cầu thang tối và vắng vẻ.
Điều duy nhất cô mà biết nhiều hơn các bạn cùng lớp bình thường là Lục Tân tuy có tính cách lạnh lùng nhưng nhu cầu ở phương diện kia thực sự rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.