Chương 12
Lâm Ngôn Trân
11/06/2024
Chàng nắm lấy tay ta: "Đi mau!"
Ta ngơ ngác bị chàng kéo chạy ra ngoài, lúc ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn Triệu Phi một cái. Không biết có phải ta nhìn nhầm không, vết thương trên mặt hắn hình như đang mờ dần, ngón tay hình như vừa động đậy. Ta bị chàng dắt chạy một quãng xa, tạm thời bỏ xa đám người đuổi theo.
Ta thở hổn hển, hất tay chàng ra. "Ô Lặc Hoài, chàng đến đây làm gì?" Ta kìm nén nước mắt, lùi lại một bước.
Chàng tiến lại gần ta: "Ta đến để đưa nàng đi."
"Vì sao? Chàng đã có Tô Lạc Lạc rồi."
"Nàng còn nhớ ta đã nói gì trên thảo nguyên không?"
Ta ngước nhìn chàng, lặng lẽ lắng nghe.
“Ta hỏi nàng đã nghĩ kĩ chưa, theo ta, chính là một đời một kiếp một đôi." Chàng rũ mắt, thu lại sát khí, nhẹ nhàng nói. "Nàng nói nàng đã nghĩ kĩ, từ khoảnh khắc đó, ta đã quyết định, tuyệt đối không buông tay nàng."
Nước mắt cuối cùng cũng rơi, ta cúi đầu nức nở: "Nhưng... nhưng mà, ta đã bắn tên về phía chàng... ta..."
Chàng nắm lấy tay ta, đặt lên ngực chàng, nơi mũi tên của ta đã bắn trúng. "Phải, nàng đã làm ta bị thương, ta nghĩ, nàng giống như chim ưng của ta, chưa thuần tính, cào xước ta rồi bỏ trốn, nhưng nó vẫn quay về bên ta. Ta để nàng đi ba năm, nàng quậy phá đủ rồi, cũng nên quay về."
"Vậy còn chàng và Tô Lạc Lạc..."
"Ghen rồi sao? Ta chỉ muốn chọc tức nàng thôi, nàng dám lấy người khác..."
Chàng siết chặt nắm đấm, mấy chữ cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà nói ra: Nàng không để tâm sao? Kẻ nào dám cưới nàng, ta sẽ giết kẻ đó, rồi cướp nàng về."
Ta mỉm cười, đưa tay về phía chàng, chàng nắm lấy tay ta. Ngay lúc đó, ta nhìn thấy túi thơm hình ngọc thỏ bên hông chàng. Nụ cười của ta đông cứng lại.
"Đây là cái gì?"
Chàng cầm lên, thản nhiên nói: "Ta thấy rất hợp với nàng, nên đã mua."
"Vì sao... lại hợp với ta?"
Chàng cười, ánh mắt chan chứa dịu dàng;
"Lần đầu gặp nàng, nàng đang ôm một con thỏ trong lòng, còn hỏi ta có thể cứu nó không, chẳng phải nàng rất thích thỏ sao?"
Lời chàng văng vẳng bên tai, ta cảm thấy choáng váng, rồi lại có cảm giác ngạt thở như chìm xuống đáy nước. Ta lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với chàng.
Không, ta chưa từng thích thỏ, ta ghét thỏ.
"Ô Lặc Hoài, chàng có biết, ta là ai không?"
Ta cười khổ.
"Ta biết chứ, nàng là A Kỳ."
"Chàng hiểu ta sao?"
"Đương nhiên, nàng thích bánh hoa mai, thích váy đào, sợ sấm sét, còn đỡ tên cho ta..."
Trái tim ta ngày càng lạnh lẽo, từng chút từng chút chàng kể, đều là hình bóng của Tô Lạc Lạc, những chuyện ta và chàng trải qua, đều là ta làm theo chỉ dẫn của sách mệnh để thay thế Tô Lạc Lạc, thậm chí cả việc đỡ tên, cũng đáng lẽ là Tô Lạc Lạc, ta chỉ là ngẫu nhiên.
Ta lắc đầu: "Không, chàng không biết ta là ai."
Ta giơ hai tay lên, cười nói: "Chàng nhìn xem, tay ta đầy máu, ta vừa mới giết Thái tử, ta có giống cô nương mà chàng miêu tả không?"
Ta cứ ngỡ chàng đến cứu ta thoát khỏi bể khổ, hóa ra chỉ là một cái bẫy khác của sách mệnh. Chẳng qua là để ta và Tô Lạc Lạc cùng ở bên chàng, lấy cái ác của ta làm nổi bật cái thiện của Tô Lạc Lạc, để rồi cuối cùng hoàn thành kết cục ta bị chàng "một mũi tên xuyên tim".
Ta lùi lại vài bước, ta sẽ không về với chàng. Ta nhớ đến việc phụ thân đã làm thế nào để vừa mới chôn cất mẫu thân ta xong, đã leo lên giường của di nương.
Tình cảm sâu đậm, thật là nực cười!
Quân truy đuổi đang đến gần, Ô Lặc Hoài đưa tay về phía ta: "Đi mau, A Kỳ!"
Ta lắc đầu: "Ta sẽ không đi với chàng."
"Đừng làm loạn nữa!"
"Ta là đích nữ của tể tướng, là Thái tử phi đương triều, ta không làm kẻ đào tẩu."
"Đi theo ta, ta sẽ cho nàng làm Hoàng hậu."
Không, chàng sẽ không làm vậy, chàng sẽ yêu Tô Lạc Lạc thật sự, phong nàng ta làm Hậu.
"Làm Hoàng hậu của chàng?" Ta vừa cười vừa khóc, "Gả cho chàng, một đứa con của nô lệ, là nỗi nhục."
Sắc mặt chàng thay đổi, lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Nàng, nói gì cơ?"
Ta biết mẫu thân chàng là nghịch lân không thể chạm vào của chàng. "Ô Lặc Hoài, chàng có biết vì sao ta bỏ trốn năm xưa không?"
Ta lạnh lùng nhìn chàng, từng lời từng chữ nói ra như dao đâm vào tim: "Bởi vì ta không gả cho con trai của nô lệ."
Chàng dùng sức nắm chặt cổ tay ta, mắt đỏ ngầu nghiến răng nghiến lợi: "Nàng đã nghĩ kỹ chưa?!"
Ta kiên quyết đẩy chàng ra.
Chàng gật đầu, mắt ngấn lệ, cười khổ: "Được! Được! Tô Vân Kỳ, nhớ kỹ, ngày sau gặp lại, ngươi đời đời kiếp kiếp làm nô lệ cho ta."
Ta ngơ ngác bị chàng kéo chạy ra ngoài, lúc ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn Triệu Phi một cái. Không biết có phải ta nhìn nhầm không, vết thương trên mặt hắn hình như đang mờ dần, ngón tay hình như vừa động đậy. Ta bị chàng dắt chạy một quãng xa, tạm thời bỏ xa đám người đuổi theo.
Ta thở hổn hển, hất tay chàng ra. "Ô Lặc Hoài, chàng đến đây làm gì?" Ta kìm nén nước mắt, lùi lại một bước.
Chàng tiến lại gần ta: "Ta đến để đưa nàng đi."
"Vì sao? Chàng đã có Tô Lạc Lạc rồi."
"Nàng còn nhớ ta đã nói gì trên thảo nguyên không?"
Ta ngước nhìn chàng, lặng lẽ lắng nghe.
“Ta hỏi nàng đã nghĩ kĩ chưa, theo ta, chính là một đời một kiếp một đôi." Chàng rũ mắt, thu lại sát khí, nhẹ nhàng nói. "Nàng nói nàng đã nghĩ kĩ, từ khoảnh khắc đó, ta đã quyết định, tuyệt đối không buông tay nàng."
Nước mắt cuối cùng cũng rơi, ta cúi đầu nức nở: "Nhưng... nhưng mà, ta đã bắn tên về phía chàng... ta..."
Chàng nắm lấy tay ta, đặt lên ngực chàng, nơi mũi tên của ta đã bắn trúng. "Phải, nàng đã làm ta bị thương, ta nghĩ, nàng giống như chim ưng của ta, chưa thuần tính, cào xước ta rồi bỏ trốn, nhưng nó vẫn quay về bên ta. Ta để nàng đi ba năm, nàng quậy phá đủ rồi, cũng nên quay về."
"Vậy còn chàng và Tô Lạc Lạc..."
"Ghen rồi sao? Ta chỉ muốn chọc tức nàng thôi, nàng dám lấy người khác..."
Chàng siết chặt nắm đấm, mấy chữ cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà nói ra: Nàng không để tâm sao? Kẻ nào dám cưới nàng, ta sẽ giết kẻ đó, rồi cướp nàng về."
Ta mỉm cười, đưa tay về phía chàng, chàng nắm lấy tay ta. Ngay lúc đó, ta nhìn thấy túi thơm hình ngọc thỏ bên hông chàng. Nụ cười của ta đông cứng lại.
"Đây là cái gì?"
Chàng cầm lên, thản nhiên nói: "Ta thấy rất hợp với nàng, nên đã mua."
"Vì sao... lại hợp với ta?"
Chàng cười, ánh mắt chan chứa dịu dàng;
"Lần đầu gặp nàng, nàng đang ôm một con thỏ trong lòng, còn hỏi ta có thể cứu nó không, chẳng phải nàng rất thích thỏ sao?"
Lời chàng văng vẳng bên tai, ta cảm thấy choáng váng, rồi lại có cảm giác ngạt thở như chìm xuống đáy nước. Ta lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với chàng.
Không, ta chưa từng thích thỏ, ta ghét thỏ.
"Ô Lặc Hoài, chàng có biết, ta là ai không?"
Ta cười khổ.
"Ta biết chứ, nàng là A Kỳ."
"Chàng hiểu ta sao?"
"Đương nhiên, nàng thích bánh hoa mai, thích váy đào, sợ sấm sét, còn đỡ tên cho ta..."
Trái tim ta ngày càng lạnh lẽo, từng chút từng chút chàng kể, đều là hình bóng của Tô Lạc Lạc, những chuyện ta và chàng trải qua, đều là ta làm theo chỉ dẫn của sách mệnh để thay thế Tô Lạc Lạc, thậm chí cả việc đỡ tên, cũng đáng lẽ là Tô Lạc Lạc, ta chỉ là ngẫu nhiên.
Ta lắc đầu: "Không, chàng không biết ta là ai."
Ta giơ hai tay lên, cười nói: "Chàng nhìn xem, tay ta đầy máu, ta vừa mới giết Thái tử, ta có giống cô nương mà chàng miêu tả không?"
Ta cứ ngỡ chàng đến cứu ta thoát khỏi bể khổ, hóa ra chỉ là một cái bẫy khác của sách mệnh. Chẳng qua là để ta và Tô Lạc Lạc cùng ở bên chàng, lấy cái ác của ta làm nổi bật cái thiện của Tô Lạc Lạc, để rồi cuối cùng hoàn thành kết cục ta bị chàng "một mũi tên xuyên tim".
Ta lùi lại vài bước, ta sẽ không về với chàng. Ta nhớ đến việc phụ thân đã làm thế nào để vừa mới chôn cất mẫu thân ta xong, đã leo lên giường của di nương.
Tình cảm sâu đậm, thật là nực cười!
Quân truy đuổi đang đến gần, Ô Lặc Hoài đưa tay về phía ta: "Đi mau, A Kỳ!"
Ta lắc đầu: "Ta sẽ không đi với chàng."
"Đừng làm loạn nữa!"
"Ta là đích nữ của tể tướng, là Thái tử phi đương triều, ta không làm kẻ đào tẩu."
"Đi theo ta, ta sẽ cho nàng làm Hoàng hậu."
Không, chàng sẽ không làm vậy, chàng sẽ yêu Tô Lạc Lạc thật sự, phong nàng ta làm Hậu.
"Làm Hoàng hậu của chàng?" Ta vừa cười vừa khóc, "Gả cho chàng, một đứa con của nô lệ, là nỗi nhục."
Sắc mặt chàng thay đổi, lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Nàng, nói gì cơ?"
Ta biết mẫu thân chàng là nghịch lân không thể chạm vào của chàng. "Ô Lặc Hoài, chàng có biết vì sao ta bỏ trốn năm xưa không?"
Ta lạnh lùng nhìn chàng, từng lời từng chữ nói ra như dao đâm vào tim: "Bởi vì ta không gả cho con trai của nô lệ."
Chàng dùng sức nắm chặt cổ tay ta, mắt đỏ ngầu nghiến răng nghiến lợi: "Nàng đã nghĩ kỹ chưa?!"
Ta kiên quyết đẩy chàng ra.
Chàng gật đầu, mắt ngấn lệ, cười khổ: "Được! Được! Tô Vân Kỳ, nhớ kỹ, ngày sau gặp lại, ngươi đời đời kiếp kiếp làm nô lệ cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.