Chương 3
Lâm Ngôn Trân
11/06/2024
Lần đầu Ô Lặc Hoài gặp Tô Lạc Lạc, nàng đang ôm một con thỏ nhỏ, cầu xin hắn cứu lấy con thỏ."
Thỏ nhỏ? Vì sao Mệnh Thư lại đột nhiên xuất hiện Bắc Địch vương Ô Lặc Hoài? Ta không kịp nghĩ ngợi, liều mạng vùng vẫy, chạy về phía tiểu cô nương. Con bé đã tắt thở, ta ôm lấy con thỏ nhỏ, đang định chạy đi thì lại bị tóm lấy. Hai tên thổ phỉ đè ta xuống, cắn xé vào cổ ta. Ta vừa giãy giụa, vừa bảo vệ con thỏ nhỏ trong lòng.
Ngay khi y phục trên người ta gần như bị chúng lột s@ch, một tia kiếm lóe lên, cổ hai tên gần như bị chém đứt, máu phun tung tóe vào mặt ta. Hai tên thổ phỉ ngã xuống, một thiếu niên cưỡi ngựa nhìn xuống ta, phía sau là ánh hào quang rực rỡ. Ủng cao, quần ngựa, áo bào Bắc Địch thêu hình chim ưng.
Đường nét trên khuôn mặt sắt lẹm, đôi mắt sâu dưới lông mày sắc như kiếm đầy hung hãn và hoang dã. Nhưng sức sống mãnh liệt đã làm dịu bớt sự hoang dã trên con người hắn ta.
Ta biết, hắn chính là Ô Lặc Hoài. Ta nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của hắn và Tô Lạc Lạc trong Mệnh Thư.
"Thiếu nữ ngẩng mặt, vẻ ngây thơ, cẩn thận hỏi chàng có thể cứu con thỏ nhỏ của nàng hay không."
Như bị ma xui quỷ khiến, ta ôm chặt con thỏ, mở miệng hỏi: "Ngài có thể...
...cứu lấy con thỏ nhỏ của ta không?"
Trong Mệnh Thư, ba chữ Tô Lạc Lạc biến mất, được thay thế bằng Tô Vân Kỳ. Trở thành cuộc gặp gỡ đầu tiên của ta và Ô Lặc Hoài.
Vì đóng giả Tô Lạc Lạc, ta đã khiến Ô Lặc Hoài động lòng trắc ẩn, trở thành nô lệ của hắn.
"Ô Lặc Hoài dẫn kỵ binh vương trướng đi qua biên giới, trông thấy một toán giặc cướp đang cướp bóc."
“Hắn tin vào quy luật tự nhiên, bọn cướp được ví như bầy linh cẩu. Tuy rằng bọn chúng rất xấu xa nhưng hắn không có ý định nhúng tay vào, nhưng hắn lại vô tình va phải một nữ tử. Hắn nhìn những con linh cẩu xấu xí bâu trên người nàng, sắp sửa xâu xé thân thể nàng như vầng trăng sáng, nàng gào khóc, ôm chặt con thỏ trong lòng. Hắn siết chặt roi ngựa trong tay.”
Con thỏ đã chết, khi Ô Lặc Hoài nhìn sang, ta vắt ra vài giọt lệ. Quay người lại, trên mặt ta là một mảng lạnh lùng, ném con thỏ đi một cách tùy tiện, dùng khăn lau tay.
Về sau, mỗi lần số mệnh an bài những tình tiết thuộc về Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc, ta đều sẽ nhân lúc bút mực chưa khô mà thay thế Tô Lạc Lạc, hoàn thành những tình tiết ấy.
Ta giả vờ như không biết cưỡi ngựa bắn tên, ta giả vờ thích những con vật nhỏ,...
Ta càng mạo danh muội muội, "Tô Lạc Lạc" càng bị "Tô Vân Kỳ" thay thế, dấu vết của kết cục bi thảm của ta càng nhạt đi.
Cho đến một ngày, trên sách mệnh xuất hiện một dòng chữ: "Tô Lạc Lạc và Ô Lặc Hoài cùng nhau mây mưa."
Chỉ cần ta thay thế Tô Lạc Lạc, cùng Ô Lặc Hoài hoàn hảo, là có thể thay đổi kết cục. Thế nhưng, ta chưa xuất giá đã thất thân, về sau biết sống sao?
Ta phải câu dẫn hắn. Nhưng vấn đề là, Ô Lặc Hoài không gần nữ sắc. Dân phong Bắc Địch cởi mở, quý tộc nuôi dưỡng nhiều nữ nô xinh đẹp để sủng ái.
Ô Lặc Hoài thì không. Không phải nữ nô không khao khát hắn, dù sao cũng là vương tử anh tuấn, ai chẳng muốn trèo cao? Chỉ là Ô Lặc Hoài từ nhỏ đã chín chắn, không giận mà uy, nữ nô nhìn thấy hắn đều sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Cũng từng có một người cả gan, tự tiến cử thị tẩm, chưa được bao lâu, đã thất sắc hồn vía, y phục không chỉnh tề chạy ra khỏi trướng của hắn. Cho nên ta nghi ngờ, Ô Lặc Hoài…
Không được.
Ta cũng sợ hắn, ta từ nhỏ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đối với chuyện phong nguyệt mù tịt. Đường đường là đích nữ của phủ tướng, vậy mà lại rơi vào cảnh phải bán thân, thật là sỉ nhục. Nhưng không còn cách nào khác. Mạng sống sắp mất rồi, còn cần gì tôn nghiêm nữa?
Thỏ nhỏ? Vì sao Mệnh Thư lại đột nhiên xuất hiện Bắc Địch vương Ô Lặc Hoài? Ta không kịp nghĩ ngợi, liều mạng vùng vẫy, chạy về phía tiểu cô nương. Con bé đã tắt thở, ta ôm lấy con thỏ nhỏ, đang định chạy đi thì lại bị tóm lấy. Hai tên thổ phỉ đè ta xuống, cắn xé vào cổ ta. Ta vừa giãy giụa, vừa bảo vệ con thỏ nhỏ trong lòng.
Ngay khi y phục trên người ta gần như bị chúng lột s@ch, một tia kiếm lóe lên, cổ hai tên gần như bị chém đứt, máu phun tung tóe vào mặt ta. Hai tên thổ phỉ ngã xuống, một thiếu niên cưỡi ngựa nhìn xuống ta, phía sau là ánh hào quang rực rỡ. Ủng cao, quần ngựa, áo bào Bắc Địch thêu hình chim ưng.
Đường nét trên khuôn mặt sắt lẹm, đôi mắt sâu dưới lông mày sắc như kiếm đầy hung hãn và hoang dã. Nhưng sức sống mãnh liệt đã làm dịu bớt sự hoang dã trên con người hắn ta.
Ta biết, hắn chính là Ô Lặc Hoài. Ta nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của hắn và Tô Lạc Lạc trong Mệnh Thư.
"Thiếu nữ ngẩng mặt, vẻ ngây thơ, cẩn thận hỏi chàng có thể cứu con thỏ nhỏ của nàng hay không."
Như bị ma xui quỷ khiến, ta ôm chặt con thỏ, mở miệng hỏi: "Ngài có thể...
...cứu lấy con thỏ nhỏ của ta không?"
Trong Mệnh Thư, ba chữ Tô Lạc Lạc biến mất, được thay thế bằng Tô Vân Kỳ. Trở thành cuộc gặp gỡ đầu tiên của ta và Ô Lặc Hoài.
Vì đóng giả Tô Lạc Lạc, ta đã khiến Ô Lặc Hoài động lòng trắc ẩn, trở thành nô lệ của hắn.
"Ô Lặc Hoài dẫn kỵ binh vương trướng đi qua biên giới, trông thấy một toán giặc cướp đang cướp bóc."
“Hắn tin vào quy luật tự nhiên, bọn cướp được ví như bầy linh cẩu. Tuy rằng bọn chúng rất xấu xa nhưng hắn không có ý định nhúng tay vào, nhưng hắn lại vô tình va phải một nữ tử. Hắn nhìn những con linh cẩu xấu xí bâu trên người nàng, sắp sửa xâu xé thân thể nàng như vầng trăng sáng, nàng gào khóc, ôm chặt con thỏ trong lòng. Hắn siết chặt roi ngựa trong tay.”
Con thỏ đã chết, khi Ô Lặc Hoài nhìn sang, ta vắt ra vài giọt lệ. Quay người lại, trên mặt ta là một mảng lạnh lùng, ném con thỏ đi một cách tùy tiện, dùng khăn lau tay.
Về sau, mỗi lần số mệnh an bài những tình tiết thuộc về Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc, ta đều sẽ nhân lúc bút mực chưa khô mà thay thế Tô Lạc Lạc, hoàn thành những tình tiết ấy.
Ta giả vờ như không biết cưỡi ngựa bắn tên, ta giả vờ thích những con vật nhỏ,...
Ta càng mạo danh muội muội, "Tô Lạc Lạc" càng bị "Tô Vân Kỳ" thay thế, dấu vết của kết cục bi thảm của ta càng nhạt đi.
Cho đến một ngày, trên sách mệnh xuất hiện một dòng chữ: "Tô Lạc Lạc và Ô Lặc Hoài cùng nhau mây mưa."
Chỉ cần ta thay thế Tô Lạc Lạc, cùng Ô Lặc Hoài hoàn hảo, là có thể thay đổi kết cục. Thế nhưng, ta chưa xuất giá đã thất thân, về sau biết sống sao?
Ta phải câu dẫn hắn. Nhưng vấn đề là, Ô Lặc Hoài không gần nữ sắc. Dân phong Bắc Địch cởi mở, quý tộc nuôi dưỡng nhiều nữ nô xinh đẹp để sủng ái.
Ô Lặc Hoài thì không. Không phải nữ nô không khao khát hắn, dù sao cũng là vương tử anh tuấn, ai chẳng muốn trèo cao? Chỉ là Ô Lặc Hoài từ nhỏ đã chín chắn, không giận mà uy, nữ nô nhìn thấy hắn đều sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Cũng từng có một người cả gan, tự tiến cử thị tẩm, chưa được bao lâu, đã thất sắc hồn vía, y phục không chỉnh tề chạy ra khỏi trướng của hắn. Cho nên ta nghi ngờ, Ô Lặc Hoài…
Không được.
Ta cũng sợ hắn, ta từ nhỏ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đối với chuyện phong nguyệt mù tịt. Đường đường là đích nữ của phủ tướng, vậy mà lại rơi vào cảnh phải bán thân, thật là sỉ nhục. Nhưng không còn cách nào khác. Mạng sống sắp mất rồi, còn cần gì tôn nghiêm nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.