Chương 97
Bố Đinh Lưu Ly
12/10/2019
Thái tử cắt tóc xuất gia, Lý Thường Niên ưu tư
thành tật, triều dã lại trải qua một lần náo động xưa nay chưa từng có.
Lúc này, triều thần cũng không chê Lý Tấn không học vấn không nghề
nghiệp, chỉ cầu hắn có thể trở về chủ trì đại cuộc là được, Vương thái
phó dẫn văn võ đại quan một lần lại một lần vào núi xin thái tử hồi
cung, một lần lại một lần thất bại. Ba đạo thánh chỉ, mấy lần vào núi,
Lý Tấn đều mang bộ dáng cao tăng nhập định, thủy chung không muốn trở
lại triều cục. Vương thái phó không có cách nào, tàn hủ chi năm, run run rẩy rẩy chống gậy đến tìm Lý Tâm Ngọc.
"Thái tử điện hạ từ ba tuổi đã đi theo cựu thần nghiên cứu đọc thánh hiền, hai mươi năm qua, cựu thần chỉ sợ cô phụ thánh ân, đối với thái tử điện hạ nghiêm khắc một chút, thường ngày với hắn ít nhiều quở trách, đó cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bất đắc dĩ vì Đông Đường giang sơn xã tắc. Thái tử điện hạ dù oán cựu thần, cũng không thể bỏ lại một cục diện rối rắm như thế, nói xuất gia liền xuất gia a!"
Trong phủ Tiêu quốc công, Vương thái phó run rẩy chòm râu hoa râm, run run rẩy rẩy muốn hướng Lý Tâm Ngọc quỳ xuống, lại đúng lúc được nàng đỡ lấy.
"Thái phó mau đứng lên!" Lý Tâm Ngọc sai người ban ngồi cho hắn mới nói: "Đều nói một ngày vi sư cả đời vi phụ, ngài là lão sư của hoàng huynh, đối với bản cung mà nói cũng như cha a, không cần quỳ ta."
Vương thái phó cũng không dám cùng công chúa ngang vai ngang vế, cố chấp chống gậy đứng dậy, khoát tay một cái nói: "Công chúa điện hạ, cựu thần lần này đến đây, là muốn cầu điện hạ vào núi, đem thái tử thỉnh hồi cung chủ trì đại cuộc! Bây giờ hoàng thượng long thể bất an, thái tử lại trốn trong miếu cổ, mắt thấy rắn mất đầu, bắc cảnh người Đột Quyết nhìn chằm chằm, lần này loạn trong giặc ngoài, sẽ tổn hại vận mệnh quốc gia a!"
"Thái phó, cũng không phải là bản cung không muốn khuyên, mấy tháng này ta cùng với phò mã nhiều lần lên núi thỉnh hoàng huynh hồi cung, đều bị cự tuyệt. Quá khứ hai năm trước, hoàng huynh hết lòng hết sức xử lý chính vụ, thường trắng đêm không được yên giấc, tinh thần trạng thái ngày càng sai, hắn thật sự là nhịn không được, mới sinh về quê ở ẩn chi tâm."
Đang nói, Bùi Mạc dắt tay Lý Tư vào cửa. Lý Tư lúc này đã ba tuổi, mày thanh mắt đẹp, nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, nhào tới hô: "Cô cô! Dượng nói ngài hôm nay đã quên hôn hắn, hắn nhớ người rất lâu a!"
"Khụ khụ!" Bên cạnh lão thái phó hơi có chút quẫn bách.
"Đồng ngôn vô kỵ, thái phó chớ trách." Lý Tâm Ngọc cười ôm lấy Lý Tư, nhéo nhéo khuôn mặt hắn mũm mĩm, nói: "Thiên Tự Văn đã học xong rồi sao?"
"Học xong rồi." Lý Tư kéo ngón tay Lý Tâm Ngọc, nãi thanh nãi khí nói: "Cô cô, chúng ta đi thả diều giấy có được không?"
"Cô cô cùng thái phó gia gia có việc muốn bàn, A Viễn và dượng đi chơi thôi. Hôm nay thời tiết âm trầm, diều giấy bay không cao, nếu không để dượng dẫn ngươi đi luyện bắn thế nào?"
"Được."
Lý Tư rất nghe lời cũng rất hiểu chuyện, nghe nói xong từ trong lòng Lý Tâm Ngọc nhảy xuống, đem cẳng chân nhỏ đạp đạp đạp chạy đến bên người Bùi Mạc, kéo tay hắn, còn không quên hướng Lý Tâm Ngọc vẫy vẫy tay nhỏ: "Tạm biệt cô cô."
Bùi Mạc cong khóe miệng, một tay ôm Lý Tư trên vai, không coi ai ra gì ngóng nhìn Lý Tâm Ngọc, hỏi: "Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
Lý Tâm Ngọc mị hí mắt, cười nói: "Ngó sen thủy tinh, kê nhung đậu hủ canh, quyết ngư hấp, vịt bát bảo, lại cho A Viễn một bát nộn trứng hấp."
"Được, ta đi làm." Bùi Mạc nói xong, khiêng Lý Tư khanh khách cười duyên rời đi.
"Khụ." Vương thái phó cảm giác mình xuất hiện ở đây thật sự là quá đột ngột quá dư thừa, hắng giọng một cái cười mỉa: "Công chúa điện hạ cùng Tiêu quốc công cảm tình thật tốt, tiểu điện hạ cũng được ngài giáo dưỡng rất khá, chưa tròn ba tuổi đã có thể đọc thuộc lòng Thiên Tự Văn, đã là rất khó có được."
"A Viễn rất thông minh, không chỉ học thuộc lòng, hơn nữa có thể viết rất nhiều chữ đơn giản." Nói đến đây, Lý Tâm Ngọc có chút nho nhỏ kiêu ngạo: "Bản cung là coi hắn như con đẻ mà giáo dưỡng."
"Vậy cũng thật là khó lường, bình thường vào tuổi của hắn, đam hài tử đều là tâm trí hỗn độn. Tiểu điện hạ tương lai xứng đáng kham việc lớn a!"
"Thừa ngài nói hay."
Nói đến Lý Tư, Vương thái phó không khỏi lại nghĩ tới thái tử chính mình một tay giáo dưỡng, không khỏi lại thêm một tiếng thở dài. Lý Tâm Ngọc đoán được tâm sự của hắn, nhân tiện nói: "Hoàng huynh là học sinh của ngài, tư chất của hắn cùng phẩm tính ngài rõ ràng nhất, có người trời sinh thích hợp bày mưu nghĩ kế, lại có người dù đã trải qua lại học nhiều cũng không tiến bộ." Thấy Vương thái phó sốt ruột mở miệng, Lý Tâm Ngọc lại nói: "Ngài yên tâm, bản cung sẽ định kỳ lên núi nhìn hoàng huynh, thỉnh hắn xuống núi. Bất quá, nếu như hắn thực sự không muốn, bản cung cũng không thể nhận soái lĩnh áp giải hắn xuống núi, còn xin thái phó bớt lo."
Vương thái phó than một tiếng: "Nếu như thái tử thực sự không muốn, gánh nặng này, sợ là phải rơi vào trên người tiểu điện hạ."
Đầu tháng sáu, Lý Tâm Ngọc cùng Bùi Mạc mang theo Lý Tư lại lần nữa ra khỏi thành lên núi, bái kiến Lý Tấn. Lúc này chính là giữa hè, nhưng núi rừng tĩnh mịch đại thụ che trời, không sơn điểu ngữ, gió nhập rừng thông lại thấm lạnh. Từ sau khi Lý Tấn xuất gia, triều thần luôn luôn muốn đến trong chùa thỉnh thái tử xuất sơn, một hồi cao giọng khóc nỉ non, một hồi ở trước tượng Phật hứa nguyện 'Hi vọng thái tử sớm ngày về triều' vân vân…
Cửa Phật chú ý thanh tịnh tu hành, sau đó lão phương trượng thực sự không chịu nổi bị quấy nhiễu, liền đơn độc đem Lý Tấn từ trong chùa tách ra, phân cho hắn một tòa tiểu thiền phòng độc lập ở phía sau núi. Tiểu sa di dẫn Lý Tâm Ngọc bọn họ vòng qua đường nhỏ uốn lượn trong rừng trúc, qua một tòa cầu đá phủ rêu xanh, liền ẩn ẩn thấy trong rừng toát ra một điểm ám màu xanh mái hiên, lại lên hơn trăm cấp thềm đá, cuối cùng đã tới thiền phòng Lý Tấn tu hành.
Lý Tâm Ngọc đem Lý Tư giao cho Bùi Mạc, bàn tay gõ vang lên cánh cửa bong tróc sơn loang lổ, nghe thấy thanh âm Lý Tấn bên trong bình ổn truyền đến: "Thí chủ mời vào."
Lý Tâm Ngọc trong lòng đau xót, hít sâu một hơi định thần, lúc này mới ‘két’ một tiếng đẩy cửa gỗ. Trong phòng ánh sáng yếu ớt, trống rỗng lại quạnh quẽ, chỉ có thanh đăng cổ phật làm bạn. Sau án kỷ, Lý Tấn một thân tăng bào màu xám, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, yên tĩnh ôm lấy kinh văn, thấy Lý Tâm Ngọc tiến vào, hắn để bút xuống giương mắt, chậm rãi đứng lên.
Mặc dù nhìn thấy người hắn từng ghét nhất - Bùi Mạc, nhìn thấy nhi tử hắn từng thương yêu nhất, vẻ mặt của hắn vẫn như trước yên ổn, không có nửa điểm mừng giận sóng lớn. Hắn thực sự thay đổi rất nhiều, giữa mặt mày cũng không có nửa điểm bạo khí, hai tay tạo thành chữ thập, lại có vài phần phóng khoáng tự nhiên. Lý Tâm Ngọc nhất thời không quen, cho đến khi Lý Tư từ trong lòng Bùi Mạc xoay người chạy đến, ngửa đầu nhìn Lý Tấn một lát, chợt kéo tăng bào hắn, giòn tan hỏi: "Cha, tóc của người sao không có nữa?"
Lý Tâm Ngọc có chút kinh ngạc nho nhỏ. Trí nhớ Lý Tư hết sức xuất sắc, hiện tại đã xa cách hơn nửa năm không thấy mặt cha, một đứa trẻ mới chỉ gần ba tuổi lại vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra cha của mình. Lý Tấn thần sắc cũng hơi động, ngồi xổm người xuống vuốt ve đầu Lý Tư, ôn nhu nói: "Tiểu thí chủ, gọi ta là 'Vô Không'."
Vô Không là pháp hiệu của Lý Tấn, Lý Tư cũng không hiểu, ôm cổ Lý Tấn làm nũng đáp: "Không phải, người chính là phụ thân, là phụ thân của A Viễn."
"Huynh trưởng, A Viễn rất nhớ ngươi." Lý Tâm Ngọc đi lên phía trước, nhìn giới sẹo trên đầu Lý Tấn nói: "Phụ hoàng cũng rất nhớ ngươi."
Lý Tấn suy nghĩ, nói: "Bần tăng đã quy y cửa Phật, cắt đứt hồng trần, những thứ ấy sinh lão bệnh tử, yêu hận biệt ly, cùng với bần tăng không quan hệ. A Viễn là một hài tử tốt, thông minh giống hệt mẫu thân nó, giao cho ngươi nuôi nấng, ta rất yên tâm."
"Huynh trưởng, ngươi thực sự không hối tiếc sao?"
"Không phải không hối tiếc, mà là không trở về được." Lý Tấn hai tay tạo thành hình chữ thập, mỉm cười: "Xuất gia mấy ngày nay, là khoảng thời gian thanh tịnh vui vẻ nhất trong cuộc đời này của ta."
Nhiều năm như vậy, Lý Tâm Ngọc lần đầu tiên nghe thấy ca ca nói mình rất thanh tịnh vui vẻ, có một loại nói không nên lời tràn ngập lòng nàng, như là xót xa, lại vừa giống như là vui mừng. Nàng nói: "Nếu đã như vậy, ta cũng không khuyên ngươi , không có gì quan trọng hơn so với việc ca ca được vui vẻ."
Lý Tấn hướng nàng khom người, nói: "Xin lỗi, làm ngươi vất vả rồi."
Lý Tư ôm đùi Lý Tấn không buông tay, ngước đầu nhỏ hỏi: "Cha, người khi nào về nhà?"
Lý Tấn mỉm cười lắc lắc đầu: "Tiểu thí chủ, núi sâu miếu cổ chính là nhà của bần tăng. Mà nhà của ngươi, là vạn dặm giang sơn như họa, nhớ kỹ?"
Lý Tư vẫn mang dáng vẻ mông lung hồ đồ, Lý Tấn cởi ra một chuỗi lần tràng hạt trên tay, cực kỳ nhẹ nhàng quấn trên cổ tay Lý Tư, sờ hai má hắn nói: "Không quan hệ, tiểu thí chủ so với bần tăng càng thông minh, chờ ngươi lại lớn lên một chút, sẽ có thể hiểu lời này của bần tăng."
Lúc xuống núi, Lý Tư vẫn đang hỏi: "Cô cô, có phải hay không chờ con lớn hơn một chút, cha sẽ về nhà?"
Lý Tâm Ngọc không biết nên trả lời như thế nào vấn đề này, đành phải cầu cứu nhìn Bùi Mạc. Bùi Mạc một tay xốc lên cổ áo Lý Tư, để hắn ngồi trên vai chính mình: "Chờ ngươi lớn lên, lớn mạnh rồi, tất cả đều có thể."
Lý Tư vừa nghe, cười khanh khách nói: "A Viễn nhất định sẽ sớm ngày lớn mạnh lên, tiếp phụ thân về nhà!"
Bùi Mạc đánh xe, đưa Lý Tâm Ngọc và Lý Tư trở về thành. Lý Tư ở trong xe xiêu vẹo sứt sẹo ngủ, bên miệng còn chảy nước dãi, thường thường chép chép một chút khuôn miệng nhỏ nhắn. Lúc tới cửa thành, Lý Tâm Ngọc buồn cười nắm lấy hai khối má thịt, lôi kéo mặt hắn biến hình, nhẹ giọng kêu: "A Viễn, tỉnh dậy đi, đã về đến nhà."
Nói xong, xe ngựa bất ngờ không kịp đề phòng dừng lại, Lý Tâm Ngọc suýt nữa cắn lưỡi, vén màn xe lên nghi ngờ nói: "Thế nào, Bùi Mạc?"
Còn chưa có nói xong, nàng liền ngạc nhiên dừng lại đề tài. Ngoài cửa thành, trên đường lớn rộng rãi, một vị nữ đạo sĩ mặc thanh y dắt con ngựa gầy ốm lẻ loi độc hành. Nữ đạo cực kỳ mỹ mạo, mặt mày diễm lệ, lại có vài phần khí chất quạnh quẽ, lúc này cầm phất trần trắng như tuyết đứng thẳng, thanh y tung bay, phiêu phiên như tiên. Chính là Bùi tam nương tử?
Bùi Yên hiển nhiên cũng không nghĩ đến sẽ ở chỗ này đụng phải xe ngựa của Lý Tâm Ngọc, không khỏi giật mình, lập tức điều chỉnh thần sắc, tầm mắt rơi trên người đứa trẻ khoảng ba tuổi trong lòng Lý Tâm Ngọc. Bùi Mạc nắm chặt dây cương, quay đầu lại nhìn Lý Tâm Ngọc liếc mắt một cái, ôn thanh nói: "Có thể mang A Viễn xuống xe một chút không, điện hạ?"
Người trong lòng mà Lý Tấn tìm thật nhiều năm cũng chưa từng tìm được, vậy mà lại xuất gia làm đạo sĩ! Lý Tâm Ngọc từ trong kinh ngạc hoàn hồn, gật gật đầu, ôm Lý Tư vừa mới tỉnh ngủ xuống xe. Lý Tư khuôn mặt thanh tú hình dáng rất giống phụ thân, nhưng mặt mày lại cùng Bùi Yên hoàn toàn giống nhau, mặc dù tuổi còn rất nhỏ, nhưng mơ hồ có thể thấy được phong tư khi hắn lớn lên, đích thực là rồng trong biển người, ngàn dặm mới tìm được tuấn dật như vậy.
Đôi mắt lành lạnh của Bùi Yên nháy mắt trở nên nhu hòa, có lẽ còn kèm theo mấy phần áy náy, cứ như vậy cách xa hai trượng, ôn hòa chăm chú nhìn cốt nhục của mình.
"Cô cô, nàng là ai?"
Lý Tư từ khi còn nằm trong tã lót đã chia xa mẫu thân, không nhận ra mẫu thân của mình, có chút nhát gan kéo tay Lý Tâm Ngọc hỏi như vậy. Lý Tâm Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Mạc một cái, ngồi xổm người xuống đáp: "A Viễn, gọi..."
"Đợi chút."
Bất ngờ, Bùi Yên lên tiếng cắt ngang lời của nàng. Bùi Yên nhấp môi, tiếng nói lành lạnh, nhưng thần sắc lại hết sức dịu dàng: "Từ ngày đó đưa hắn trả lại Trường An, ta liền không có tư cách lại làm mẹ của hắn. Chớ miễn cưỡng A Viễn nhận họ hàng, chuyện này với hắn không công bằng."
Đây mới là Bùi tam nương tử mà bọn họ quen thuộc, lãnh tình mà có nguyên tắc. Lý Tâm Ngọc vỗ vỗ vai Lý Tư, ôn thanh nói: "A Viễn, ngươi có nguyện ý cho vị đạo trưởng này ôm một cái không?"
Lý Tư không cần phải nghĩ ngợi, gật đầu lanh lợi đáp: "Được nha."
Nói xong, hắn bước nhanh về phía trước, hướng Bùi Yên mở ra hai cánh tay. Bùi Yên vô thức ngồi xổm xuống, đem tay nhi tử nho nhỏ kéo vào trong lòng. Trong một cái chớp mắt, nàng cảm giác chỗ trống trong lòng mình lâu nay đã được lấp đầy, ngực ấm áp, cơ hồ khiến nàng hoàn toàn tan chảy trong sự ấm áp mà lại xa lạ này. Lý Tư lại như ông cụ non, vỗ vỗ phía sau lưng Bùi Yên, nãi thanh nói: "Đạo trưởng xinh đẹp, xin ngài nhất định phải phù hộ cô cô cùng dượng, phụ thân với hoàng gia gia cả đời bình an!"
Bùi Yên nhắm hai mắt, khóe mắt ẩn ẩn có ánh lệ lóe ra. Nàng đem cằm chôn vào bả vai non nớt của hắn, nhẹ nhàng nói tiếng: "Được."
Ôm ấp vừa chạm vào lập tức phân ra, Lý Tư lại đát đát đát chạy về bên người Lý Tâm Ngọc, trốn sau tay áo rộng lớn của nàng, hình như có chút ý không tốt lắm. Bùi Yên nhanh chóng lau đi khóe mắt, điều chỉnh thần sắc đứng lên, lại vẫn như cũ là nữ đạo sĩ đoan trang thanh y tung bay. Nàng ôm phất trần, sắc mặt trầm tĩnh xoay người lên ngựa, đối với Bùi Mạc và Lý Tâm Ngọc gật đầu nói: "Đa tạ."
Sau đó giương lên roi ngựa, đạp qua muôn sông nghìn núi mà đi.
…
Bốn năm sau trong một đêm đen, hoàng đế Lý Thường Niên trong lúc buồn ngủ nhắm lại hai mắt, hơn nữa, cũng không có tỉnh lại. Hắn ra đi rất an tường, không có bệnh tật, không có thống khổ, đi đến một thế giới khác tìm nữ nhân hắn yêu mến nhất. Đến cả thái y đều nói: "Thân thể hoàng thượng có thể chống đỡ nhiều năm như vậy, đã là kỳ tích trong kỳ tích."
Hoàng đế đột ngột mất, ngoại ô Trường An trong tòa sơn gian miếu cổ truyền đến tiếng chuông hùng hồn, không biết là người nào mặc niệm hoàng đế, tiếng chuông vang lên một ngày một đêm. Mà trong triều dã, đủ loại quan lại tuân theo di chiếu Lý Thường Niên viết lúc còn sống, lập ấu chủ Lý Tư mới gần bảy tuổi làm tân quân, Tiêu quốc công trọng chưởng quân quyền, Lý Tâm Ngọc có ân giáo dưỡng với tân quân thì được tôn là phụ quốc đại trưởng công chúa. Mà một năm này, Lý Tâm Ngọc mới hai mươi bốn tuổi, trở thành trưởng công chúa trẻ tuổi nhất từ khi khai quốc tới nay, cũng là phụ quốc đại trưởng công chúa độc nhất vô nhị.
Tân đế Lý Tư vào chỗ, sửa niên hiệu là 'Cảnh Nguyên'. Lý Tâm Ngọc như trước dạy hắn học văn, Bùi Mạc dạy hắn luyện võ, cô cháu quan hệ hài hòa thân thiết, Lý Tư cũng thập phần tiến tới, tuổi còn trẻ liền đã văn võ song toàn, quyết đoán thẳng thắn, nếu có đại án thực sự vướng tay chân, trước tiên sẽ hỏi qua cô cô cùng dượng mới ra quyết định. Theo lý thuyết, Tiêu quốc công phủ quyền thế hiển hách, ở trong triều có địa vị hết sức quan trọng, hẳn là được tôn sùng cung phụng, nhưng trên thực tế cũng không phải là như vậy. Thực quyền trong triều rơi vào trong tay một đôi phu thê, hơn nữa phụ quốc còn là một nữ nhân trẻ tuổi, luôn luôn bị chỉ trích thiếu tôn kính. Sau khi Vương thái phó chết, trong triều đổi mới rất nhanh, đã không có bao nhiêu người nhớ đến vụ án ‘độc đan dược’ chấn động một thời năm đó là ai điều tra phá án, cũng không có ai nhớ vụ Vi thị nghịch tặc đền tội là dựa vào ai bày mưu, càng không có người nhớ lấy thiếu niên tướng quân một người đánh lui Đột Quyết cường địch là ai...
Trong mắt các triều thần, chỉ thấy là tẫn kê tư thần, là quyền khuynh triều dã. Thế là, Lang Gia vương Lý Nghiễn Bạch vì đại biểu cho tập đoàn 'Thanh quân trắc', bắt đầu rục rịch.
Năm thứ hai Cảnh Nguyên, Lý Tâm Ngọc hạ triều hồi phủ, bỗng nhiên nói với Bùi Mạc: "Ngươi có phát hiện hay không, A Viễn không còn nghe lời giống như lúc nhỏ? Có đôi khi hắn đã làm sai, chúng ta giúp hắn chỉ ra, hắn lại cảm thấy là chúng ta phản bác mặt mũi của hắn."
"Hắn luôn luôn trưởng thành sớm, bây giờ lớn lên, càng có chủ kiến, lời của chúng ta không nhất định hợp tâm ý của hắn." Bùi Mạc ôm nàng ngồi trên bàn đu dây trong viện bàn, dịu dàng hôn lên thái dương của nàng, trầm giọng nói: "Điện hạ không cần quá mức lo lắng."
"Nếu thật sự là chủ kiến của hắn, ta cũng sẽ không nói thêm cái gì. Bùi Mạc, A Viễn chính là tuổi nhỏ phản nghịch, muốn hướng tới tự do biển rộng trời cao, lại không muốn xem lại ý kiến của người khác, ta lo lắng hắn sẽ bị kẻ gian gây xích mích lợi dụng."
Nhiều năm như vậy, Lý Tâm Ngọc sớm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ đơn thuần năm đó, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ trầm tĩnh dửng dưng. Nàng than một tiếng, có chút ủy khuất nói: "Bùi Mạc, ngươi biết sau lưng bọn họ nói chúng ta thế nào không?"
Nàng chỉ chỉ chính mình, nói: "Ta là 'Nữ họa'."
Lại chỉ chỉ Bùi Mạc: "Ngươi là nịnh thần."
Ghê tởm hơn chính là, Lý Nghiễn Bạch người này thừa cơ gây xích mích, cổ động Lý Tư thu về quân quyền sở hữu trong tay Bùi Mạc, muốn tước đi thực lực của Tiêu quốc công cùng đại trưởng công chúa.
Nghe nói, Bùi Mạc nhíu đôi lông mày thon dài: "Điện hạ, bọn họ muốn hãm hại, là bởi vì sợ chúng ta, bởi vì người so với bất cứ kẻ nào trong bọn hắn đều thông minh hơn, mà ta so với bất cứ kẻ nào trong bọn hắn đều cường đại hơn. Nếu như người ở trong triều không vui, vậy ta cùng người bãi triều."
"Bãi triều?" Lý Tâm Ngọc hơi mở to mắt, lập tức thổi phù một tiếng cười nói: "Có thể sao?"
"Vì sao không thể? Ta không nỡ để điện hạ bị oan ức." Bùi Mạc khóe miệng khẽ cong, vung cằm anh tuấn nói: "Bọn họ dám khi dễ người, vậy liền để cho bọn họ nếm thử tư vị rắn mất đầu, cũng không uổng danh hiệu 'Nịnh thần' của ta."
Lý Tâm Ngọc nghĩ nghĩ, cảm thấy hợp ý, nói: "Cũng tốt. Ta đã thật nhiều năm không được nghỉ ngơi, nếu như không phải là vì ca ca và phụ hoàng, ta mới lười đặt chân lên triều chính. Vì A Viễn, chúng ta đến con của mình cũng đều chưa có."
Hóa ra năm đó lúc Lý Thường Niên tuổi già, đã muốn đề bạt cho Lý Tâm Ngọc phụ quốc, nhưng trong triều trên dưới đều kiên quyết phản đối, dù sao Lý Tâm Ngọc chỉ là nhất giới nữ lưu, sao có thể đem chuyện phụ tá ấu chủ cùng quyền lợi giao vào trong tay một nữ nhân? Vạn nhất Tiêu quốc công cùng Tương Dương công chúa sinh nhi tử, công chúa muốn phế đi ấu đế, nâng đỡ con trai của mình đăng cơ thì sao? Đến lúc đó, thiên hạ không phải đại loạn sao?! Việc này tranh luận rất lâu, cuối cùng song phương đều thối lui một bước đạt thành hiệp nghị: Nếu như Lý Thường Niên mệnh số không dài, đợi không được Lý Tư trưởng thành liền qua đời, Tương Dương công chúa có thể phụ chính, nhưng phải lập lời thề, trong lúc phụ chính không được có thai sinh con, một khi mang thai, cần giao ra thực quyền rời khỏi triều cục. Vì thế, Lý Tâm Ngọc thành thân nhiều năm, vẫn tuân thủ lời hứa không mang thai, coi Lý Tư như con trai của mình giáo dưỡng, lại không ngờ kết cục bị nam nhân dùng ngòi bút làm vũ khí. Nàng càng nghĩ càng ủy khuất, thế là, hai vợ chồng quả nhiên tùy hứng bãi triều.
Bãi triều ngày đầu tiên, quần thần hoan hô, chúc mừng tiểu hoàng đế mùa xuân đã tới! Bãi triều ngày thứ bảy, quần thần bắt đầu khổ não, không có người giám thị kinh sợ, trong triều loạn thành một đống hỗn loạn. Bãi triều ngày thứ mười lăm, tiểu hoàng đế sứt đầu mẻ trán, đáng sợ hơn chính là, người Đột Quyết năm nào bị đánh bại, nay lại dẫn binh một đường xuôi nam giết đến dọc tuyến sông Hoàng hà. Bãi triều tròn một tháng, tiểu hoàng đế dẫn đầu đám trọng thần xám xịt phía sau đi Tiêu quốc công phủ bái phỏng, khẩn cầu Tiêu quốc công cùng phụ quốc đại trưởng công chúa trở lại triều đình chủ trì đại cuộc.
"Cô cô, dượng, trẫm sai rồi." Tiểu hoàng đế mười tuổi lau nước mắt, mang theo âm mũi khóc ròng nói: "Trẫm không nên tin lời ngoại thần gièm pha, đối với người thân thiết một tay nuôi lớn ta sinh tâm hiềm khích, tùy ý để lời đồn đại lan truyền, làm cô cô cùng dượng thương tâm."
Hắn cúi thấp đầu, như là học sinh làm sai sợ bị phu tử giáo huấn. Cái tính thích khóc này trái lại là học từ cha hắn, Lý Tâm Ngọc trong lòng mềm nhũn, hướng Lý Tư vẫy tay: "A Viễn, ngươi qua đây."
Lý Tư chắp tay áo, thành thành thật thật đi tới. Mặc dù hắn chỉ có mười tuổi, cũng đã là thiếu niên lang lan chi ngọc thụ, mặt mày đẹp đẽ thân mình rắn chắc. Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám triều thần, Lý Tâm Ngọc nắm lấy má Lý Tư nhéo nhéo, thẳng đến khi khuôn mặt trắng nõn của hắn bị lôi kéo đến biến hình, mới dịu dàng cười nói: "Ngươi có biết làm một vị quân chủ, quan trọng nhất là cái gì không?"
Lý Tư bị nàng nhéo mặt, không dám nhúc nhích một chút, mơ hồ đáp: "Là đạo trị quốc."
"Sai rồi, là tâm. Là quân chủ một nước, cần một trái tim mang tình yêu đối với thiên hạ, càng cần một trái tim sáng tỏ phân rõ kẻ trung kẻ gian." Lý Tâm Ngọc buông lỏng tay, nhẹ nhàn vuốt ve hai má Lý Tư bị nhéo hồng, từ từ đáp: "Triều cục như cờ, có đen có trắng, có trung có ác, ngươi cần dùng tim của mình đi phân biệt, lại không thể bảo sao hay vậy bị lời đồn đại làm cho loạn tâm. Ngươi là do bản cung một tay nuôi lớn, nếu bản cung có lòng mưu đồ ngai vàng, vậy cần gì phải giữ ngươi sống đến bây giờ mới ra tay? Lúc ngươi còn là một đứa trẻ đã sớm xử lý ngươi, như vậy không đỡ rắc rối hơn sao."
Nghe thấy lời đại nghịch bất đạo lần này, tập thể triều thần quỳ ngoài phòng hít một hơi khí lạnh. Nhưng, không người nào dám phản bác nàng.
Lý Tư cúi đầu, khóc nấc lên, áy náy đáp: "Cô cô dạy rất đúng."
Lý Tâm Ngọc lại hỏi: "Vậy, những thứ tiểu nhân gây chia rẽ kia, nên xử lý ra sao?"
Lý Tư lau lau nước mắt đáp: "Trẫm đã phong Lang Gia vương làm thân vương, lại thu quyền binh của hắn, minh thăng ám hàng, từ nay hắn hẳn là sẽ không tạo được sóng gió gì nữa."
Nghe thấy chuyện này, Lý Tâm Ngọc lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nàng không nghĩ đến cháu trai nhà mình làm việc lại nóng nảy như vậy! Lấy thủ đoạn minh thăng ám hàng thẳng một đường tiếp thu binh quyền của Lý Nghiễn Bạch, Lý Nghiễn Bạch ăn thiệt còn phải mang ơn tiểu hoàng đế. A nha nha, cháu trai nhà ta thật nguy hiểm a!
Lý Tâm Ngọc lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, nói với Bùi Mạc bên cạnh đang trầm mặc: "Được rồi, nể mặt A Viễn thành tâm ăn năn, phu quân liền dẫn binh đi bắc thượng, diệt Đột Quyết thôi."
Tháng tư cùng năm, Tiêu quốc công Bùi Mạc dẫn binh bắc phạt, không chỉ thu phục đất đã mất, lại còn khí thế như chẻ tre một đường vượt bắc thượng, trực tiếp đánh tới chỗ người Đột Quyết, chém tướng lĩnh lấy thủ cấp. Tháng bảy, người Đột Quyết chiến bại chấp nhận đầu hàng, mang theo ba nghìn dê bò, ba nghìn tuấn mã lại đưa hàng thư, thành thành thật thật lui về biên giới.
Trận chiến sự này khiến triều thần người người cảm thấy bất an, ở trong tay Tiêu quốc công chỉ dùng không đến ba tháng liền được giải quyết triệt để. Trong lúc nhất thời, ánh mắt triều thần nhìn hắn trừ tôn kính còn có ý sợ hãi.
Một ngày này, trời cao mây nhạt, sơn đạo ngoài thành Trường An xuất hiện một vị thầy tu áo bào trắng. Vị thầy tu này ước chừng ba mươi, ngũ quan thanh tú, quanh thân mang theo một cỗ quý khí bẩm sinh, chính là Vô Không đại sư theo phương trượng xuống núi bàn luận Phật pháp. Nhắc tới cũng khéo, đường hẹp quanh co, một vị đạo nhân dắt ngựa gầy ốm du lịch sơn thủy đâm đầu đi tới. Nữ đạo sĩ kia một thân thanh y, cực kỳ mỹ lệ, lão phương trượng vội vã dừng bước, nghiêng người nhường đường cho nàng. Lúc hơi nghiêng thân, hắn mới phát hiện Vô Không thần sắc thập phần không thích hợp. Vô Không chìm trong suy nghĩ, lông mi rung động, tay cầm lần tràng hạt run đến lợi hại, môi run run, một câu kinh văn cũng niệm không hoàn chỉnh.
Vị tiền thái tử này quy y cửa Phật đã tám năm, hết ngày niệm Phật tìm hiểu, hành vi quy củ, đây là lần đầu thất lễ như vậy. Vậy mà, lại là vì một nữ đạo sĩ. Nữ đạo sĩ kia dắt ngựa đi tới trước mặt bọn họ, hướng hai vị cao tăng gật đầu thăm hỏi, lúc nhìn thấy Vô Không, ánh mắt nàng bỗng nhiên bị kiềm hãm, hiển nhiên cũng nhận ra hắn.
"A di đà phật, A di đà phật..."
Vô Không thật nhanh lăn lần tràng hạt, nhắm hai mắt há miệng run rẩy lặp lại một câu này, dường như chờ đợi được Phật tổ cứu chuộc. Nữ đạo trong mắt hiện ra thần sắc kinh ngạc, rất nhanh lại khôi phục yên ổn. Nàng trương trương môi đỏ mọng, nhưng chung quy cũng không nói gì, yên ổn cùng bạch y thầy tu nghiêng người mà qua. Một là đang ở không môn, lòng đang hồng trần; một là đang ở hồng trần, lại một lòng hướng đạo.
Gặp gỡ giữa bọn họ ngắn ngủi, bất quá lúc này gió nhẹ chợt nổi lên, bạch y tăng bào của hắn cùng thanh y đạo bào của nàng vung lên đan vào, lại chớp mắt phân ly.
"A di đà phật, A di đà phật."
Trên đường hẹp quanh co, thanh y đi xa, Vô Không vẫn há miệng run rẩy niệm, nước mắt giàn dụa.
"Ôi, Vô Không." Lão phương trượng hai tay tạo thành chữ thập, than thở: "Ngươi lục căn chưa sạch, hãy trở về muôn trượng hồng trần đi thôi."
Nói xong, lão phương trượng lắc lắc đầu, liền nói mấy tiếng 'Thiện tai', một mình tiếp tục đi về phía trước. Thế là một tháng sau, một tòa nhà cỏ trên núi mới được xây, chủ nhân nhà cỏ chính là một vị thầy tu áo bào trắng trẻ tuổi. Mà trong nhà cỏ đối diện đỉnh ngọn núi kia, là một vị nữ đạo sĩ thanh y xuất trần phóng khoáng.
Nữ đạo sĩ cùng thầy tu xa xa tương đối, lại không quấy rầy, chỉ có thần chung mộ trống, giật mình hai sơn chim trời. Mà lúc này, xa xa ở thành Trường An, Lý Tâm Ngọc đang nghênh đón cái tết Trung Nguyên thứ mười của nàng từ khi sống lại. Chẳng biết tại sao, tết Trung Nguyên hình như vĩnh viễn là tai nạn của Lý Tâm Ngọc, hằng năm vào ngày này, nàng không phải sinh bệnh thì sẽ rơi vào mê man, năm nay càng phá lệ nghiêm trọng. Cách tết Trung Nguyên còn có hai ngày, nàng liền phát sốt cao, cả người hỗn loạn, thiêu hai má đỏ bừng.
"Thái tử điện hạ từ ba tuổi đã đi theo cựu thần nghiên cứu đọc thánh hiền, hai mươi năm qua, cựu thần chỉ sợ cô phụ thánh ân, đối với thái tử điện hạ nghiêm khắc một chút, thường ngày với hắn ít nhiều quở trách, đó cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bất đắc dĩ vì Đông Đường giang sơn xã tắc. Thái tử điện hạ dù oán cựu thần, cũng không thể bỏ lại một cục diện rối rắm như thế, nói xuất gia liền xuất gia a!"
Trong phủ Tiêu quốc công, Vương thái phó run rẩy chòm râu hoa râm, run run rẩy rẩy muốn hướng Lý Tâm Ngọc quỳ xuống, lại đúng lúc được nàng đỡ lấy.
"Thái phó mau đứng lên!" Lý Tâm Ngọc sai người ban ngồi cho hắn mới nói: "Đều nói một ngày vi sư cả đời vi phụ, ngài là lão sư của hoàng huynh, đối với bản cung mà nói cũng như cha a, không cần quỳ ta."
Vương thái phó cũng không dám cùng công chúa ngang vai ngang vế, cố chấp chống gậy đứng dậy, khoát tay một cái nói: "Công chúa điện hạ, cựu thần lần này đến đây, là muốn cầu điện hạ vào núi, đem thái tử thỉnh hồi cung chủ trì đại cuộc! Bây giờ hoàng thượng long thể bất an, thái tử lại trốn trong miếu cổ, mắt thấy rắn mất đầu, bắc cảnh người Đột Quyết nhìn chằm chằm, lần này loạn trong giặc ngoài, sẽ tổn hại vận mệnh quốc gia a!"
"Thái phó, cũng không phải là bản cung không muốn khuyên, mấy tháng này ta cùng với phò mã nhiều lần lên núi thỉnh hoàng huynh hồi cung, đều bị cự tuyệt. Quá khứ hai năm trước, hoàng huynh hết lòng hết sức xử lý chính vụ, thường trắng đêm không được yên giấc, tinh thần trạng thái ngày càng sai, hắn thật sự là nhịn không được, mới sinh về quê ở ẩn chi tâm."
Đang nói, Bùi Mạc dắt tay Lý Tư vào cửa. Lý Tư lúc này đã ba tuổi, mày thanh mắt đẹp, nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, nhào tới hô: "Cô cô! Dượng nói ngài hôm nay đã quên hôn hắn, hắn nhớ người rất lâu a!"
"Khụ khụ!" Bên cạnh lão thái phó hơi có chút quẫn bách.
"Đồng ngôn vô kỵ, thái phó chớ trách." Lý Tâm Ngọc cười ôm lấy Lý Tư, nhéo nhéo khuôn mặt hắn mũm mĩm, nói: "Thiên Tự Văn đã học xong rồi sao?"
"Học xong rồi." Lý Tư kéo ngón tay Lý Tâm Ngọc, nãi thanh nãi khí nói: "Cô cô, chúng ta đi thả diều giấy có được không?"
"Cô cô cùng thái phó gia gia có việc muốn bàn, A Viễn và dượng đi chơi thôi. Hôm nay thời tiết âm trầm, diều giấy bay không cao, nếu không để dượng dẫn ngươi đi luyện bắn thế nào?"
"Được."
Lý Tư rất nghe lời cũng rất hiểu chuyện, nghe nói xong từ trong lòng Lý Tâm Ngọc nhảy xuống, đem cẳng chân nhỏ đạp đạp đạp chạy đến bên người Bùi Mạc, kéo tay hắn, còn không quên hướng Lý Tâm Ngọc vẫy vẫy tay nhỏ: "Tạm biệt cô cô."
Bùi Mạc cong khóe miệng, một tay ôm Lý Tư trên vai, không coi ai ra gì ngóng nhìn Lý Tâm Ngọc, hỏi: "Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
Lý Tâm Ngọc mị hí mắt, cười nói: "Ngó sen thủy tinh, kê nhung đậu hủ canh, quyết ngư hấp, vịt bát bảo, lại cho A Viễn một bát nộn trứng hấp."
"Được, ta đi làm." Bùi Mạc nói xong, khiêng Lý Tư khanh khách cười duyên rời đi.
"Khụ." Vương thái phó cảm giác mình xuất hiện ở đây thật sự là quá đột ngột quá dư thừa, hắng giọng một cái cười mỉa: "Công chúa điện hạ cùng Tiêu quốc công cảm tình thật tốt, tiểu điện hạ cũng được ngài giáo dưỡng rất khá, chưa tròn ba tuổi đã có thể đọc thuộc lòng Thiên Tự Văn, đã là rất khó có được."
"A Viễn rất thông minh, không chỉ học thuộc lòng, hơn nữa có thể viết rất nhiều chữ đơn giản." Nói đến đây, Lý Tâm Ngọc có chút nho nhỏ kiêu ngạo: "Bản cung là coi hắn như con đẻ mà giáo dưỡng."
"Vậy cũng thật là khó lường, bình thường vào tuổi của hắn, đam hài tử đều là tâm trí hỗn độn. Tiểu điện hạ tương lai xứng đáng kham việc lớn a!"
"Thừa ngài nói hay."
Nói đến Lý Tư, Vương thái phó không khỏi lại nghĩ tới thái tử chính mình một tay giáo dưỡng, không khỏi lại thêm một tiếng thở dài. Lý Tâm Ngọc đoán được tâm sự của hắn, nhân tiện nói: "Hoàng huynh là học sinh của ngài, tư chất của hắn cùng phẩm tính ngài rõ ràng nhất, có người trời sinh thích hợp bày mưu nghĩ kế, lại có người dù đã trải qua lại học nhiều cũng không tiến bộ." Thấy Vương thái phó sốt ruột mở miệng, Lý Tâm Ngọc lại nói: "Ngài yên tâm, bản cung sẽ định kỳ lên núi nhìn hoàng huynh, thỉnh hắn xuống núi. Bất quá, nếu như hắn thực sự không muốn, bản cung cũng không thể nhận soái lĩnh áp giải hắn xuống núi, còn xin thái phó bớt lo."
Vương thái phó than một tiếng: "Nếu như thái tử thực sự không muốn, gánh nặng này, sợ là phải rơi vào trên người tiểu điện hạ."
Đầu tháng sáu, Lý Tâm Ngọc cùng Bùi Mạc mang theo Lý Tư lại lần nữa ra khỏi thành lên núi, bái kiến Lý Tấn. Lúc này chính là giữa hè, nhưng núi rừng tĩnh mịch đại thụ che trời, không sơn điểu ngữ, gió nhập rừng thông lại thấm lạnh. Từ sau khi Lý Tấn xuất gia, triều thần luôn luôn muốn đến trong chùa thỉnh thái tử xuất sơn, một hồi cao giọng khóc nỉ non, một hồi ở trước tượng Phật hứa nguyện 'Hi vọng thái tử sớm ngày về triều' vân vân…
Cửa Phật chú ý thanh tịnh tu hành, sau đó lão phương trượng thực sự không chịu nổi bị quấy nhiễu, liền đơn độc đem Lý Tấn từ trong chùa tách ra, phân cho hắn một tòa tiểu thiền phòng độc lập ở phía sau núi. Tiểu sa di dẫn Lý Tâm Ngọc bọn họ vòng qua đường nhỏ uốn lượn trong rừng trúc, qua một tòa cầu đá phủ rêu xanh, liền ẩn ẩn thấy trong rừng toát ra một điểm ám màu xanh mái hiên, lại lên hơn trăm cấp thềm đá, cuối cùng đã tới thiền phòng Lý Tấn tu hành.
Lý Tâm Ngọc đem Lý Tư giao cho Bùi Mạc, bàn tay gõ vang lên cánh cửa bong tróc sơn loang lổ, nghe thấy thanh âm Lý Tấn bên trong bình ổn truyền đến: "Thí chủ mời vào."
Lý Tâm Ngọc trong lòng đau xót, hít sâu một hơi định thần, lúc này mới ‘két’ một tiếng đẩy cửa gỗ. Trong phòng ánh sáng yếu ớt, trống rỗng lại quạnh quẽ, chỉ có thanh đăng cổ phật làm bạn. Sau án kỷ, Lý Tấn một thân tăng bào màu xám, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, yên tĩnh ôm lấy kinh văn, thấy Lý Tâm Ngọc tiến vào, hắn để bút xuống giương mắt, chậm rãi đứng lên.
Mặc dù nhìn thấy người hắn từng ghét nhất - Bùi Mạc, nhìn thấy nhi tử hắn từng thương yêu nhất, vẻ mặt của hắn vẫn như trước yên ổn, không có nửa điểm mừng giận sóng lớn. Hắn thực sự thay đổi rất nhiều, giữa mặt mày cũng không có nửa điểm bạo khí, hai tay tạo thành chữ thập, lại có vài phần phóng khoáng tự nhiên. Lý Tâm Ngọc nhất thời không quen, cho đến khi Lý Tư từ trong lòng Bùi Mạc xoay người chạy đến, ngửa đầu nhìn Lý Tấn một lát, chợt kéo tăng bào hắn, giòn tan hỏi: "Cha, tóc của người sao không có nữa?"
Lý Tâm Ngọc có chút kinh ngạc nho nhỏ. Trí nhớ Lý Tư hết sức xuất sắc, hiện tại đã xa cách hơn nửa năm không thấy mặt cha, một đứa trẻ mới chỉ gần ba tuổi lại vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra cha của mình. Lý Tấn thần sắc cũng hơi động, ngồi xổm người xuống vuốt ve đầu Lý Tư, ôn nhu nói: "Tiểu thí chủ, gọi ta là 'Vô Không'."
Vô Không là pháp hiệu của Lý Tấn, Lý Tư cũng không hiểu, ôm cổ Lý Tấn làm nũng đáp: "Không phải, người chính là phụ thân, là phụ thân của A Viễn."
"Huynh trưởng, A Viễn rất nhớ ngươi." Lý Tâm Ngọc đi lên phía trước, nhìn giới sẹo trên đầu Lý Tấn nói: "Phụ hoàng cũng rất nhớ ngươi."
Lý Tấn suy nghĩ, nói: "Bần tăng đã quy y cửa Phật, cắt đứt hồng trần, những thứ ấy sinh lão bệnh tử, yêu hận biệt ly, cùng với bần tăng không quan hệ. A Viễn là một hài tử tốt, thông minh giống hệt mẫu thân nó, giao cho ngươi nuôi nấng, ta rất yên tâm."
"Huynh trưởng, ngươi thực sự không hối tiếc sao?"
"Không phải không hối tiếc, mà là không trở về được." Lý Tấn hai tay tạo thành hình chữ thập, mỉm cười: "Xuất gia mấy ngày nay, là khoảng thời gian thanh tịnh vui vẻ nhất trong cuộc đời này của ta."
Nhiều năm như vậy, Lý Tâm Ngọc lần đầu tiên nghe thấy ca ca nói mình rất thanh tịnh vui vẻ, có một loại nói không nên lời tràn ngập lòng nàng, như là xót xa, lại vừa giống như là vui mừng. Nàng nói: "Nếu đã như vậy, ta cũng không khuyên ngươi , không có gì quan trọng hơn so với việc ca ca được vui vẻ."
Lý Tấn hướng nàng khom người, nói: "Xin lỗi, làm ngươi vất vả rồi."
Lý Tư ôm đùi Lý Tấn không buông tay, ngước đầu nhỏ hỏi: "Cha, người khi nào về nhà?"
Lý Tấn mỉm cười lắc lắc đầu: "Tiểu thí chủ, núi sâu miếu cổ chính là nhà của bần tăng. Mà nhà của ngươi, là vạn dặm giang sơn như họa, nhớ kỹ?"
Lý Tư vẫn mang dáng vẻ mông lung hồ đồ, Lý Tấn cởi ra một chuỗi lần tràng hạt trên tay, cực kỳ nhẹ nhàng quấn trên cổ tay Lý Tư, sờ hai má hắn nói: "Không quan hệ, tiểu thí chủ so với bần tăng càng thông minh, chờ ngươi lại lớn lên một chút, sẽ có thể hiểu lời này của bần tăng."
Lúc xuống núi, Lý Tư vẫn đang hỏi: "Cô cô, có phải hay không chờ con lớn hơn một chút, cha sẽ về nhà?"
Lý Tâm Ngọc không biết nên trả lời như thế nào vấn đề này, đành phải cầu cứu nhìn Bùi Mạc. Bùi Mạc một tay xốc lên cổ áo Lý Tư, để hắn ngồi trên vai chính mình: "Chờ ngươi lớn lên, lớn mạnh rồi, tất cả đều có thể."
Lý Tư vừa nghe, cười khanh khách nói: "A Viễn nhất định sẽ sớm ngày lớn mạnh lên, tiếp phụ thân về nhà!"
Bùi Mạc đánh xe, đưa Lý Tâm Ngọc và Lý Tư trở về thành. Lý Tư ở trong xe xiêu vẹo sứt sẹo ngủ, bên miệng còn chảy nước dãi, thường thường chép chép một chút khuôn miệng nhỏ nhắn. Lúc tới cửa thành, Lý Tâm Ngọc buồn cười nắm lấy hai khối má thịt, lôi kéo mặt hắn biến hình, nhẹ giọng kêu: "A Viễn, tỉnh dậy đi, đã về đến nhà."
Nói xong, xe ngựa bất ngờ không kịp đề phòng dừng lại, Lý Tâm Ngọc suýt nữa cắn lưỡi, vén màn xe lên nghi ngờ nói: "Thế nào, Bùi Mạc?"
Còn chưa có nói xong, nàng liền ngạc nhiên dừng lại đề tài. Ngoài cửa thành, trên đường lớn rộng rãi, một vị nữ đạo sĩ mặc thanh y dắt con ngựa gầy ốm lẻ loi độc hành. Nữ đạo cực kỳ mỹ mạo, mặt mày diễm lệ, lại có vài phần khí chất quạnh quẽ, lúc này cầm phất trần trắng như tuyết đứng thẳng, thanh y tung bay, phiêu phiên như tiên. Chính là Bùi tam nương tử?
Bùi Yên hiển nhiên cũng không nghĩ đến sẽ ở chỗ này đụng phải xe ngựa của Lý Tâm Ngọc, không khỏi giật mình, lập tức điều chỉnh thần sắc, tầm mắt rơi trên người đứa trẻ khoảng ba tuổi trong lòng Lý Tâm Ngọc. Bùi Mạc nắm chặt dây cương, quay đầu lại nhìn Lý Tâm Ngọc liếc mắt một cái, ôn thanh nói: "Có thể mang A Viễn xuống xe một chút không, điện hạ?"
Người trong lòng mà Lý Tấn tìm thật nhiều năm cũng chưa từng tìm được, vậy mà lại xuất gia làm đạo sĩ! Lý Tâm Ngọc từ trong kinh ngạc hoàn hồn, gật gật đầu, ôm Lý Tư vừa mới tỉnh ngủ xuống xe. Lý Tư khuôn mặt thanh tú hình dáng rất giống phụ thân, nhưng mặt mày lại cùng Bùi Yên hoàn toàn giống nhau, mặc dù tuổi còn rất nhỏ, nhưng mơ hồ có thể thấy được phong tư khi hắn lớn lên, đích thực là rồng trong biển người, ngàn dặm mới tìm được tuấn dật như vậy.
Đôi mắt lành lạnh của Bùi Yên nháy mắt trở nên nhu hòa, có lẽ còn kèm theo mấy phần áy náy, cứ như vậy cách xa hai trượng, ôn hòa chăm chú nhìn cốt nhục của mình.
"Cô cô, nàng là ai?"
Lý Tư từ khi còn nằm trong tã lót đã chia xa mẫu thân, không nhận ra mẫu thân của mình, có chút nhát gan kéo tay Lý Tâm Ngọc hỏi như vậy. Lý Tâm Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Mạc một cái, ngồi xổm người xuống đáp: "A Viễn, gọi..."
"Đợi chút."
Bất ngờ, Bùi Yên lên tiếng cắt ngang lời của nàng. Bùi Yên nhấp môi, tiếng nói lành lạnh, nhưng thần sắc lại hết sức dịu dàng: "Từ ngày đó đưa hắn trả lại Trường An, ta liền không có tư cách lại làm mẹ của hắn. Chớ miễn cưỡng A Viễn nhận họ hàng, chuyện này với hắn không công bằng."
Đây mới là Bùi tam nương tử mà bọn họ quen thuộc, lãnh tình mà có nguyên tắc. Lý Tâm Ngọc vỗ vỗ vai Lý Tư, ôn thanh nói: "A Viễn, ngươi có nguyện ý cho vị đạo trưởng này ôm một cái không?"
Lý Tư không cần phải nghĩ ngợi, gật đầu lanh lợi đáp: "Được nha."
Nói xong, hắn bước nhanh về phía trước, hướng Bùi Yên mở ra hai cánh tay. Bùi Yên vô thức ngồi xổm xuống, đem tay nhi tử nho nhỏ kéo vào trong lòng. Trong một cái chớp mắt, nàng cảm giác chỗ trống trong lòng mình lâu nay đã được lấp đầy, ngực ấm áp, cơ hồ khiến nàng hoàn toàn tan chảy trong sự ấm áp mà lại xa lạ này. Lý Tư lại như ông cụ non, vỗ vỗ phía sau lưng Bùi Yên, nãi thanh nói: "Đạo trưởng xinh đẹp, xin ngài nhất định phải phù hộ cô cô cùng dượng, phụ thân với hoàng gia gia cả đời bình an!"
Bùi Yên nhắm hai mắt, khóe mắt ẩn ẩn có ánh lệ lóe ra. Nàng đem cằm chôn vào bả vai non nớt của hắn, nhẹ nhàng nói tiếng: "Được."
Ôm ấp vừa chạm vào lập tức phân ra, Lý Tư lại đát đát đát chạy về bên người Lý Tâm Ngọc, trốn sau tay áo rộng lớn của nàng, hình như có chút ý không tốt lắm. Bùi Yên nhanh chóng lau đi khóe mắt, điều chỉnh thần sắc đứng lên, lại vẫn như cũ là nữ đạo sĩ đoan trang thanh y tung bay. Nàng ôm phất trần, sắc mặt trầm tĩnh xoay người lên ngựa, đối với Bùi Mạc và Lý Tâm Ngọc gật đầu nói: "Đa tạ."
Sau đó giương lên roi ngựa, đạp qua muôn sông nghìn núi mà đi.
…
Bốn năm sau trong một đêm đen, hoàng đế Lý Thường Niên trong lúc buồn ngủ nhắm lại hai mắt, hơn nữa, cũng không có tỉnh lại. Hắn ra đi rất an tường, không có bệnh tật, không có thống khổ, đi đến một thế giới khác tìm nữ nhân hắn yêu mến nhất. Đến cả thái y đều nói: "Thân thể hoàng thượng có thể chống đỡ nhiều năm như vậy, đã là kỳ tích trong kỳ tích."
Hoàng đế đột ngột mất, ngoại ô Trường An trong tòa sơn gian miếu cổ truyền đến tiếng chuông hùng hồn, không biết là người nào mặc niệm hoàng đế, tiếng chuông vang lên một ngày một đêm. Mà trong triều dã, đủ loại quan lại tuân theo di chiếu Lý Thường Niên viết lúc còn sống, lập ấu chủ Lý Tư mới gần bảy tuổi làm tân quân, Tiêu quốc công trọng chưởng quân quyền, Lý Tâm Ngọc có ân giáo dưỡng với tân quân thì được tôn là phụ quốc đại trưởng công chúa. Mà một năm này, Lý Tâm Ngọc mới hai mươi bốn tuổi, trở thành trưởng công chúa trẻ tuổi nhất từ khi khai quốc tới nay, cũng là phụ quốc đại trưởng công chúa độc nhất vô nhị.
Tân đế Lý Tư vào chỗ, sửa niên hiệu là 'Cảnh Nguyên'. Lý Tâm Ngọc như trước dạy hắn học văn, Bùi Mạc dạy hắn luyện võ, cô cháu quan hệ hài hòa thân thiết, Lý Tư cũng thập phần tiến tới, tuổi còn trẻ liền đã văn võ song toàn, quyết đoán thẳng thắn, nếu có đại án thực sự vướng tay chân, trước tiên sẽ hỏi qua cô cô cùng dượng mới ra quyết định. Theo lý thuyết, Tiêu quốc công phủ quyền thế hiển hách, ở trong triều có địa vị hết sức quan trọng, hẳn là được tôn sùng cung phụng, nhưng trên thực tế cũng không phải là như vậy. Thực quyền trong triều rơi vào trong tay một đôi phu thê, hơn nữa phụ quốc còn là một nữ nhân trẻ tuổi, luôn luôn bị chỉ trích thiếu tôn kính. Sau khi Vương thái phó chết, trong triều đổi mới rất nhanh, đã không có bao nhiêu người nhớ đến vụ án ‘độc đan dược’ chấn động một thời năm đó là ai điều tra phá án, cũng không có ai nhớ vụ Vi thị nghịch tặc đền tội là dựa vào ai bày mưu, càng không có người nhớ lấy thiếu niên tướng quân một người đánh lui Đột Quyết cường địch là ai...
Trong mắt các triều thần, chỉ thấy là tẫn kê tư thần, là quyền khuynh triều dã. Thế là, Lang Gia vương Lý Nghiễn Bạch vì đại biểu cho tập đoàn 'Thanh quân trắc', bắt đầu rục rịch.
Năm thứ hai Cảnh Nguyên, Lý Tâm Ngọc hạ triều hồi phủ, bỗng nhiên nói với Bùi Mạc: "Ngươi có phát hiện hay không, A Viễn không còn nghe lời giống như lúc nhỏ? Có đôi khi hắn đã làm sai, chúng ta giúp hắn chỉ ra, hắn lại cảm thấy là chúng ta phản bác mặt mũi của hắn."
"Hắn luôn luôn trưởng thành sớm, bây giờ lớn lên, càng có chủ kiến, lời của chúng ta không nhất định hợp tâm ý của hắn." Bùi Mạc ôm nàng ngồi trên bàn đu dây trong viện bàn, dịu dàng hôn lên thái dương của nàng, trầm giọng nói: "Điện hạ không cần quá mức lo lắng."
"Nếu thật sự là chủ kiến của hắn, ta cũng sẽ không nói thêm cái gì. Bùi Mạc, A Viễn chính là tuổi nhỏ phản nghịch, muốn hướng tới tự do biển rộng trời cao, lại không muốn xem lại ý kiến của người khác, ta lo lắng hắn sẽ bị kẻ gian gây xích mích lợi dụng."
Nhiều năm như vậy, Lý Tâm Ngọc sớm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ đơn thuần năm đó, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ trầm tĩnh dửng dưng. Nàng than một tiếng, có chút ủy khuất nói: "Bùi Mạc, ngươi biết sau lưng bọn họ nói chúng ta thế nào không?"
Nàng chỉ chỉ chính mình, nói: "Ta là 'Nữ họa'."
Lại chỉ chỉ Bùi Mạc: "Ngươi là nịnh thần."
Ghê tởm hơn chính là, Lý Nghiễn Bạch người này thừa cơ gây xích mích, cổ động Lý Tư thu về quân quyền sở hữu trong tay Bùi Mạc, muốn tước đi thực lực của Tiêu quốc công cùng đại trưởng công chúa.
Nghe nói, Bùi Mạc nhíu đôi lông mày thon dài: "Điện hạ, bọn họ muốn hãm hại, là bởi vì sợ chúng ta, bởi vì người so với bất cứ kẻ nào trong bọn hắn đều thông minh hơn, mà ta so với bất cứ kẻ nào trong bọn hắn đều cường đại hơn. Nếu như người ở trong triều không vui, vậy ta cùng người bãi triều."
"Bãi triều?" Lý Tâm Ngọc hơi mở to mắt, lập tức thổi phù một tiếng cười nói: "Có thể sao?"
"Vì sao không thể? Ta không nỡ để điện hạ bị oan ức." Bùi Mạc khóe miệng khẽ cong, vung cằm anh tuấn nói: "Bọn họ dám khi dễ người, vậy liền để cho bọn họ nếm thử tư vị rắn mất đầu, cũng không uổng danh hiệu 'Nịnh thần' của ta."
Lý Tâm Ngọc nghĩ nghĩ, cảm thấy hợp ý, nói: "Cũng tốt. Ta đã thật nhiều năm không được nghỉ ngơi, nếu như không phải là vì ca ca và phụ hoàng, ta mới lười đặt chân lên triều chính. Vì A Viễn, chúng ta đến con của mình cũng đều chưa có."
Hóa ra năm đó lúc Lý Thường Niên tuổi già, đã muốn đề bạt cho Lý Tâm Ngọc phụ quốc, nhưng trong triều trên dưới đều kiên quyết phản đối, dù sao Lý Tâm Ngọc chỉ là nhất giới nữ lưu, sao có thể đem chuyện phụ tá ấu chủ cùng quyền lợi giao vào trong tay một nữ nhân? Vạn nhất Tiêu quốc công cùng Tương Dương công chúa sinh nhi tử, công chúa muốn phế đi ấu đế, nâng đỡ con trai của mình đăng cơ thì sao? Đến lúc đó, thiên hạ không phải đại loạn sao?! Việc này tranh luận rất lâu, cuối cùng song phương đều thối lui một bước đạt thành hiệp nghị: Nếu như Lý Thường Niên mệnh số không dài, đợi không được Lý Tư trưởng thành liền qua đời, Tương Dương công chúa có thể phụ chính, nhưng phải lập lời thề, trong lúc phụ chính không được có thai sinh con, một khi mang thai, cần giao ra thực quyền rời khỏi triều cục. Vì thế, Lý Tâm Ngọc thành thân nhiều năm, vẫn tuân thủ lời hứa không mang thai, coi Lý Tư như con trai của mình giáo dưỡng, lại không ngờ kết cục bị nam nhân dùng ngòi bút làm vũ khí. Nàng càng nghĩ càng ủy khuất, thế là, hai vợ chồng quả nhiên tùy hứng bãi triều.
Bãi triều ngày đầu tiên, quần thần hoan hô, chúc mừng tiểu hoàng đế mùa xuân đã tới! Bãi triều ngày thứ bảy, quần thần bắt đầu khổ não, không có người giám thị kinh sợ, trong triều loạn thành một đống hỗn loạn. Bãi triều ngày thứ mười lăm, tiểu hoàng đế sứt đầu mẻ trán, đáng sợ hơn chính là, người Đột Quyết năm nào bị đánh bại, nay lại dẫn binh một đường xuôi nam giết đến dọc tuyến sông Hoàng hà. Bãi triều tròn một tháng, tiểu hoàng đế dẫn đầu đám trọng thần xám xịt phía sau đi Tiêu quốc công phủ bái phỏng, khẩn cầu Tiêu quốc công cùng phụ quốc đại trưởng công chúa trở lại triều đình chủ trì đại cuộc.
"Cô cô, dượng, trẫm sai rồi." Tiểu hoàng đế mười tuổi lau nước mắt, mang theo âm mũi khóc ròng nói: "Trẫm không nên tin lời ngoại thần gièm pha, đối với người thân thiết một tay nuôi lớn ta sinh tâm hiềm khích, tùy ý để lời đồn đại lan truyền, làm cô cô cùng dượng thương tâm."
Hắn cúi thấp đầu, như là học sinh làm sai sợ bị phu tử giáo huấn. Cái tính thích khóc này trái lại là học từ cha hắn, Lý Tâm Ngọc trong lòng mềm nhũn, hướng Lý Tư vẫy tay: "A Viễn, ngươi qua đây."
Lý Tư chắp tay áo, thành thành thật thật đi tới. Mặc dù hắn chỉ có mười tuổi, cũng đã là thiếu niên lang lan chi ngọc thụ, mặt mày đẹp đẽ thân mình rắn chắc. Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám triều thần, Lý Tâm Ngọc nắm lấy má Lý Tư nhéo nhéo, thẳng đến khi khuôn mặt trắng nõn của hắn bị lôi kéo đến biến hình, mới dịu dàng cười nói: "Ngươi có biết làm một vị quân chủ, quan trọng nhất là cái gì không?"
Lý Tư bị nàng nhéo mặt, không dám nhúc nhích một chút, mơ hồ đáp: "Là đạo trị quốc."
"Sai rồi, là tâm. Là quân chủ một nước, cần một trái tim mang tình yêu đối với thiên hạ, càng cần một trái tim sáng tỏ phân rõ kẻ trung kẻ gian." Lý Tâm Ngọc buông lỏng tay, nhẹ nhàn vuốt ve hai má Lý Tư bị nhéo hồng, từ từ đáp: "Triều cục như cờ, có đen có trắng, có trung có ác, ngươi cần dùng tim của mình đi phân biệt, lại không thể bảo sao hay vậy bị lời đồn đại làm cho loạn tâm. Ngươi là do bản cung một tay nuôi lớn, nếu bản cung có lòng mưu đồ ngai vàng, vậy cần gì phải giữ ngươi sống đến bây giờ mới ra tay? Lúc ngươi còn là một đứa trẻ đã sớm xử lý ngươi, như vậy không đỡ rắc rối hơn sao."
Nghe thấy lời đại nghịch bất đạo lần này, tập thể triều thần quỳ ngoài phòng hít một hơi khí lạnh. Nhưng, không người nào dám phản bác nàng.
Lý Tư cúi đầu, khóc nấc lên, áy náy đáp: "Cô cô dạy rất đúng."
Lý Tâm Ngọc lại hỏi: "Vậy, những thứ tiểu nhân gây chia rẽ kia, nên xử lý ra sao?"
Lý Tư lau lau nước mắt đáp: "Trẫm đã phong Lang Gia vương làm thân vương, lại thu quyền binh của hắn, minh thăng ám hàng, từ nay hắn hẳn là sẽ không tạo được sóng gió gì nữa."
Nghe thấy chuyện này, Lý Tâm Ngọc lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nàng không nghĩ đến cháu trai nhà mình làm việc lại nóng nảy như vậy! Lấy thủ đoạn minh thăng ám hàng thẳng một đường tiếp thu binh quyền của Lý Nghiễn Bạch, Lý Nghiễn Bạch ăn thiệt còn phải mang ơn tiểu hoàng đế. A nha nha, cháu trai nhà ta thật nguy hiểm a!
Lý Tâm Ngọc lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, nói với Bùi Mạc bên cạnh đang trầm mặc: "Được rồi, nể mặt A Viễn thành tâm ăn năn, phu quân liền dẫn binh đi bắc thượng, diệt Đột Quyết thôi."
Tháng tư cùng năm, Tiêu quốc công Bùi Mạc dẫn binh bắc phạt, không chỉ thu phục đất đã mất, lại còn khí thế như chẻ tre một đường vượt bắc thượng, trực tiếp đánh tới chỗ người Đột Quyết, chém tướng lĩnh lấy thủ cấp. Tháng bảy, người Đột Quyết chiến bại chấp nhận đầu hàng, mang theo ba nghìn dê bò, ba nghìn tuấn mã lại đưa hàng thư, thành thành thật thật lui về biên giới.
Trận chiến sự này khiến triều thần người người cảm thấy bất an, ở trong tay Tiêu quốc công chỉ dùng không đến ba tháng liền được giải quyết triệt để. Trong lúc nhất thời, ánh mắt triều thần nhìn hắn trừ tôn kính còn có ý sợ hãi.
Một ngày này, trời cao mây nhạt, sơn đạo ngoài thành Trường An xuất hiện một vị thầy tu áo bào trắng. Vị thầy tu này ước chừng ba mươi, ngũ quan thanh tú, quanh thân mang theo một cỗ quý khí bẩm sinh, chính là Vô Không đại sư theo phương trượng xuống núi bàn luận Phật pháp. Nhắc tới cũng khéo, đường hẹp quanh co, một vị đạo nhân dắt ngựa gầy ốm du lịch sơn thủy đâm đầu đi tới. Nữ đạo sĩ kia một thân thanh y, cực kỳ mỹ lệ, lão phương trượng vội vã dừng bước, nghiêng người nhường đường cho nàng. Lúc hơi nghiêng thân, hắn mới phát hiện Vô Không thần sắc thập phần không thích hợp. Vô Không chìm trong suy nghĩ, lông mi rung động, tay cầm lần tràng hạt run đến lợi hại, môi run run, một câu kinh văn cũng niệm không hoàn chỉnh.
Vị tiền thái tử này quy y cửa Phật đã tám năm, hết ngày niệm Phật tìm hiểu, hành vi quy củ, đây là lần đầu thất lễ như vậy. Vậy mà, lại là vì một nữ đạo sĩ. Nữ đạo sĩ kia dắt ngựa đi tới trước mặt bọn họ, hướng hai vị cao tăng gật đầu thăm hỏi, lúc nhìn thấy Vô Không, ánh mắt nàng bỗng nhiên bị kiềm hãm, hiển nhiên cũng nhận ra hắn.
"A di đà phật, A di đà phật..."
Vô Không thật nhanh lăn lần tràng hạt, nhắm hai mắt há miệng run rẩy lặp lại một câu này, dường như chờ đợi được Phật tổ cứu chuộc. Nữ đạo trong mắt hiện ra thần sắc kinh ngạc, rất nhanh lại khôi phục yên ổn. Nàng trương trương môi đỏ mọng, nhưng chung quy cũng không nói gì, yên ổn cùng bạch y thầy tu nghiêng người mà qua. Một là đang ở không môn, lòng đang hồng trần; một là đang ở hồng trần, lại một lòng hướng đạo.
Gặp gỡ giữa bọn họ ngắn ngủi, bất quá lúc này gió nhẹ chợt nổi lên, bạch y tăng bào của hắn cùng thanh y đạo bào của nàng vung lên đan vào, lại chớp mắt phân ly.
"A di đà phật, A di đà phật."
Trên đường hẹp quanh co, thanh y đi xa, Vô Không vẫn há miệng run rẩy niệm, nước mắt giàn dụa.
"Ôi, Vô Không." Lão phương trượng hai tay tạo thành chữ thập, than thở: "Ngươi lục căn chưa sạch, hãy trở về muôn trượng hồng trần đi thôi."
Nói xong, lão phương trượng lắc lắc đầu, liền nói mấy tiếng 'Thiện tai', một mình tiếp tục đi về phía trước. Thế là một tháng sau, một tòa nhà cỏ trên núi mới được xây, chủ nhân nhà cỏ chính là một vị thầy tu áo bào trắng trẻ tuổi. Mà trong nhà cỏ đối diện đỉnh ngọn núi kia, là một vị nữ đạo sĩ thanh y xuất trần phóng khoáng.
Nữ đạo sĩ cùng thầy tu xa xa tương đối, lại không quấy rầy, chỉ có thần chung mộ trống, giật mình hai sơn chim trời. Mà lúc này, xa xa ở thành Trường An, Lý Tâm Ngọc đang nghênh đón cái tết Trung Nguyên thứ mười của nàng từ khi sống lại. Chẳng biết tại sao, tết Trung Nguyên hình như vĩnh viễn là tai nạn của Lý Tâm Ngọc, hằng năm vào ngày này, nàng không phải sinh bệnh thì sẽ rơi vào mê man, năm nay càng phá lệ nghiêm trọng. Cách tết Trung Nguyên còn có hai ngày, nàng liền phát sốt cao, cả người hỗn loạn, thiêu hai má đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.