Chương 22
Vi Vũ Hàm
22/01/2017
-"ta đã tới, ngươi...không sao chứ?"
Tô Vũ đặt đĩa cao lên bàn sau đó rót một ly trà đưa lại giường cho Mộ Hoằng
-"đa tạ quận chúa, nhờ có quận chúa bảo vệ ta cũng không có nhiều thương tích lắm, quận chúa sao rồi?"
Mộ Hoằng đón lấy ly trà, thuận người nằm dựa vào đầu giường tiếp chuyện với Tô Vũ
-"ta không sao."
trong cả ba, Tô Vũ là người bị thương nặng nhất, nếu không Hạ Cẩn cũng không mạo hiểm đến thăm nàng như vậy, chỉ là thể lực nàng dùng để gắng gượng với vết thương này vẫn rất tốt
-"ta thật lo lắng..."
Mộ Hoằng có chút gian nan
-"quận chúa vì ta mà xả thân, nếu quận chúa có mệnh hệ gì ta thật không thể tha thứ cho mình..."
-"tam hoàng tử không cần khách khí, nếu để ngài có mệnh hệ gì e là Hạ quốc ta có nhảy xuống hoàng hà cũng không sạch tội."
Tô Vũ che miệng khẽ cười
-"quận chúa sao lại nói như vậy, chỉ trách Mộ Hoằng bất tài liên lụy quận chúa."
Mộ Hoằng cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia yếu ớt
-" tam hoàn tử đã đến Hạ quốc chính là khách quý của Hạ quốc, chuyện này cũng là ngài thân bất do kỉ."
tô Vũ nắm lấy tay Mộ Hoằng nhẹ giọng an ủi
-"quận chúa làm ta vô cùng áy náy."
Mộ Hoằng cũng rất phối hợp nắm tay nàng, cảnh này vào mắt Uý Trì phong Vân cực kì chói mắt, tên Mộ Hoằng này không để hắn vào mắt, ánh mắt lại còn phóng điện quận chúa...
Uý Trì Phong Vân là con người rất thức thời đưa bánh đến cho Hạ Vũ nhằm dời đi sự chú ý của nàng
-"quận chúa không phải muốn đem điểm tâm cho tam hoàng tử sao?"
Uý Trì phong Vân loan loan mắt cười nhét đĩa bánh vào tay nàng, đến lúc này Tô Vũ mới nhớ ra là cùng Uý Trì Phong Vân đến thăm Mộ Hoằng, nàng nhìn xuống tay hai người còn đang nắm vô cùng thân mật bỗng chột dạ thu tay về, kéo tay Uý Trì phong Vân đứng bên cạnh nàng.
Mộ Hoằng vừa nhìn qua đã biết tên Uý Trì Phong vân này đang giở trò, trong lòng khó chịu vô cùng cũng không dám thể hiện ra trước mặt
-"quận chúa đã xả thân vì Mộ Hoằng lại còn đích thân đem điểm tâm đến, Mộ Hoằng vô cùng cảm kích..."
Mộ Hoằng tiếu ý nồng đậm lại liếc Uý Trì Phong Vân khiêu khích
Uý Trì Phong Vân là ai một tam hoàng tử nhỏ nhoi sao có thể khiêu khích hắn? cho dù trong phủ hắn và Tô Vũ không có quan hệ về mặt tình cảm hắn cũng tin một ngày nào đó Tô Vũ sẽ để mắt đến hắn, chỉ là giữa đường nhảy ra một Mộ Hoằng cản chân
-"quận chúa mệt mỏi rồi, nàng cứ ngồi xuống, việc này để ta giúp tam hoàng tử..."
nói rồi hắn đỡ lấy đĩa bánh để lại bên cạnh Mộ Hoằng, ánh mắt nhìn Mộ Hoằng không dấu giếm uy hiếp.
-"quận chúa có thể gọi Mộ Hoằng là Hoằng nhi, không sao cả."
Mộ Hoằng là một con người rất biết lợi dụng lòng người
-"sao có thể gọi tam hoàng tử bằng tục danh một cách bất kính như vậy, dù sao ngài cũng là khách phải không Vũ nhi?"
đáng tiếc đấu không lại Uý Trì Phong Vân
-" Vân nói vậy cũng phải, tam hoàng tử, ngài đừng làm bản cung khó xử."
nói rồi nàng nắm bàn tay đang lạnh của Uý Trì Phong Vân ủ vào ống tay của mình
-"Vân, tay ngươi càng lúc càng lạnh."
-"Vũ, ta không sao, chỉ là cảm thấy không khỏe, có lẽ vết thương...ta hơi mệt..."
nói rồi hắn dựa đầu vào vai nàng, bàn tay kéo sát nàng vào người hắn, nhìn qua cứ nghĩ hắn thật mệt nhưng chỉ có Mộ Hoằng biết được bàn tay bị lạnh kia là do Uý Trì Phong Vân dùng khổ nhục kế
-" Uý Trì công tử thật không phải, nếu ngài lạnh bản hoàng tử không ngại chia sẻ giường này với ngài, sao có thể dựa vào một nữ tử..."
Mộ Hoằng ghen tị đến đỏ mắt
-"tam hoàng tử, dù sao ta với nàng cũng là phu thê, ta dựa vào nàng là thiên kinh địa nghĩa, chỉ có ngài..."
Uý Trì Phong Vân nói lấp lửng, Tô Vũ lại muốn cười, Ngọc công tử hôm nay lại như tiểu gia hỏa, nhưng cũng phải công nhận hắn rất có phong phạm làm đại phu nhân, giống như cuộc nói chuyện với đại phu nhân và tiểu thiếp của chồng mình, Mộ Hoằng cũng thật xui xẻo, đối đầu với Uý Trì Phong Vân chỉ có lép vế
-"ngươi nghĩ sao về vụ thích khách ngày hôm qua?"
Tô Vũ lúc này mới lên tiếng xóa đi không khí đầy mùi thuốc súng giữa đại phu nhân và tiểu thiếp.
-"không phải người của Hạ quốc các ngươi."
Mộ Hoằng lập tức nghiêm túc khẳng định
-"sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Tô Vũ híp mắt nhìn Mộ Hoằng
-"là người Mộ quốc."
Mộ Hoằng cay đắng trả lời
-"những việc nhỏ ngươi làm đừng nghĩ ta không biết, an phận một chút ta còn có hứng thú giúp ngươi."
nhận được câu trả lời, Tô Vũ lạnh mặt bước ra ngoài bỏ lại Uý Trì Phong Vân và Mộ Hoằng
-"bởi vì ta không thể có lại nàng ấy, cũng không thể dùng thủ đoạn với nàng ấy, nên ta lấy ngươi thay thế, để ngươi cảm nhận được những gì ta đã phải trải qua."
nói rồi Uý Trì Phong Vân cũng rời đi bỏ lại Mộ Hoằng chua chát
-"tranh trấp hoàng quyền không phải ý muốn của ta...
binh đao loạn lạc không phải ý muốn của ta...
lừa dối ngươi cũng không phải việc ta muốn làm..."
-"đi đến viện của mình Tô Vũ mới lên tiếng
-"ngươi thấy Mộ Hoằng thế nào?"
-"ta nghĩ quận chúa ắt hẳn đã có chủ trương."
Uý Trì Phong Vân đi theo nàng đến viện của nàng, cũng trầm ngâm không muốn nêu ý kiến
-"đành phải thuận theo thế sự vậy."
Tô Vũ đặt đĩa cao lên bàn sau đó rót một ly trà đưa lại giường cho Mộ Hoằng
-"đa tạ quận chúa, nhờ có quận chúa bảo vệ ta cũng không có nhiều thương tích lắm, quận chúa sao rồi?"
Mộ Hoằng đón lấy ly trà, thuận người nằm dựa vào đầu giường tiếp chuyện với Tô Vũ
-"ta không sao."
trong cả ba, Tô Vũ là người bị thương nặng nhất, nếu không Hạ Cẩn cũng không mạo hiểm đến thăm nàng như vậy, chỉ là thể lực nàng dùng để gắng gượng với vết thương này vẫn rất tốt
-"ta thật lo lắng..."
Mộ Hoằng có chút gian nan
-"quận chúa vì ta mà xả thân, nếu quận chúa có mệnh hệ gì ta thật không thể tha thứ cho mình..."
-"tam hoàng tử không cần khách khí, nếu để ngài có mệnh hệ gì e là Hạ quốc ta có nhảy xuống hoàng hà cũng không sạch tội."
Tô Vũ che miệng khẽ cười
-"quận chúa sao lại nói như vậy, chỉ trách Mộ Hoằng bất tài liên lụy quận chúa."
Mộ Hoằng cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia yếu ớt
-" tam hoàn tử đã đến Hạ quốc chính là khách quý của Hạ quốc, chuyện này cũng là ngài thân bất do kỉ."
tô Vũ nắm lấy tay Mộ Hoằng nhẹ giọng an ủi
-"quận chúa làm ta vô cùng áy náy."
Mộ Hoằng cũng rất phối hợp nắm tay nàng, cảnh này vào mắt Uý Trì phong Vân cực kì chói mắt, tên Mộ Hoằng này không để hắn vào mắt, ánh mắt lại còn phóng điện quận chúa...
Uý Trì Phong Vân là con người rất thức thời đưa bánh đến cho Hạ Vũ nhằm dời đi sự chú ý của nàng
-"quận chúa không phải muốn đem điểm tâm cho tam hoàng tử sao?"
Uý Trì phong Vân loan loan mắt cười nhét đĩa bánh vào tay nàng, đến lúc này Tô Vũ mới nhớ ra là cùng Uý Trì Phong Vân đến thăm Mộ Hoằng, nàng nhìn xuống tay hai người còn đang nắm vô cùng thân mật bỗng chột dạ thu tay về, kéo tay Uý Trì phong Vân đứng bên cạnh nàng.
Mộ Hoằng vừa nhìn qua đã biết tên Uý Trì Phong vân này đang giở trò, trong lòng khó chịu vô cùng cũng không dám thể hiện ra trước mặt
-"quận chúa đã xả thân vì Mộ Hoằng lại còn đích thân đem điểm tâm đến, Mộ Hoằng vô cùng cảm kích..."
Mộ Hoằng tiếu ý nồng đậm lại liếc Uý Trì Phong Vân khiêu khích
Uý Trì Phong Vân là ai một tam hoàng tử nhỏ nhoi sao có thể khiêu khích hắn? cho dù trong phủ hắn và Tô Vũ không có quan hệ về mặt tình cảm hắn cũng tin một ngày nào đó Tô Vũ sẽ để mắt đến hắn, chỉ là giữa đường nhảy ra một Mộ Hoằng cản chân
-"quận chúa mệt mỏi rồi, nàng cứ ngồi xuống, việc này để ta giúp tam hoàng tử..."
nói rồi hắn đỡ lấy đĩa bánh để lại bên cạnh Mộ Hoằng, ánh mắt nhìn Mộ Hoằng không dấu giếm uy hiếp.
-"quận chúa có thể gọi Mộ Hoằng là Hoằng nhi, không sao cả."
Mộ Hoằng là một con người rất biết lợi dụng lòng người
-"sao có thể gọi tam hoàng tử bằng tục danh một cách bất kính như vậy, dù sao ngài cũng là khách phải không Vũ nhi?"
đáng tiếc đấu không lại Uý Trì Phong Vân
-" Vân nói vậy cũng phải, tam hoàng tử, ngài đừng làm bản cung khó xử."
nói rồi nàng nắm bàn tay đang lạnh của Uý Trì Phong Vân ủ vào ống tay của mình
-"Vân, tay ngươi càng lúc càng lạnh."
-"Vũ, ta không sao, chỉ là cảm thấy không khỏe, có lẽ vết thương...ta hơi mệt..."
nói rồi hắn dựa đầu vào vai nàng, bàn tay kéo sát nàng vào người hắn, nhìn qua cứ nghĩ hắn thật mệt nhưng chỉ có Mộ Hoằng biết được bàn tay bị lạnh kia là do Uý Trì Phong Vân dùng khổ nhục kế
-" Uý Trì công tử thật không phải, nếu ngài lạnh bản hoàng tử không ngại chia sẻ giường này với ngài, sao có thể dựa vào một nữ tử..."
Mộ Hoằng ghen tị đến đỏ mắt
-"tam hoàng tử, dù sao ta với nàng cũng là phu thê, ta dựa vào nàng là thiên kinh địa nghĩa, chỉ có ngài..."
Uý Trì Phong Vân nói lấp lửng, Tô Vũ lại muốn cười, Ngọc công tử hôm nay lại như tiểu gia hỏa, nhưng cũng phải công nhận hắn rất có phong phạm làm đại phu nhân, giống như cuộc nói chuyện với đại phu nhân và tiểu thiếp của chồng mình, Mộ Hoằng cũng thật xui xẻo, đối đầu với Uý Trì Phong Vân chỉ có lép vế
-"ngươi nghĩ sao về vụ thích khách ngày hôm qua?"
Tô Vũ lúc này mới lên tiếng xóa đi không khí đầy mùi thuốc súng giữa đại phu nhân và tiểu thiếp.
-"không phải người của Hạ quốc các ngươi."
Mộ Hoằng lập tức nghiêm túc khẳng định
-"sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Tô Vũ híp mắt nhìn Mộ Hoằng
-"là người Mộ quốc."
Mộ Hoằng cay đắng trả lời
-"những việc nhỏ ngươi làm đừng nghĩ ta không biết, an phận một chút ta còn có hứng thú giúp ngươi."
nhận được câu trả lời, Tô Vũ lạnh mặt bước ra ngoài bỏ lại Uý Trì Phong Vân và Mộ Hoằng
-"bởi vì ta không thể có lại nàng ấy, cũng không thể dùng thủ đoạn với nàng ấy, nên ta lấy ngươi thay thế, để ngươi cảm nhận được những gì ta đã phải trải qua."
nói rồi Uý Trì Phong Vân cũng rời đi bỏ lại Mộ Hoằng chua chát
-"tranh trấp hoàng quyền không phải ý muốn của ta...
binh đao loạn lạc không phải ý muốn của ta...
lừa dối ngươi cũng không phải việc ta muốn làm..."
-"đi đến viện của mình Tô Vũ mới lên tiếng
-"ngươi thấy Mộ Hoằng thế nào?"
-"ta nghĩ quận chúa ắt hẳn đã có chủ trương."
Uý Trì Phong Vân đi theo nàng đến viện của nàng, cũng trầm ngâm không muốn nêu ý kiến
-"đành phải thuận theo thế sự vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.