Chương 25
Vi Vũ Hàm
24/01/2017
Tô Vũ bực mình giơ
chân đạp thẳng vào hạ bộ của hắn khiến hắn ngã nhào ôm hạ bộ đau đến ná
thở, cò không quên bực bội đạp đạp hắn mấy cái
-"ta nói ngươi một năm 365 ngày, ngươi 366 ngày suy nghĩ không đứng đắn, rốt cuộc trong đầu ngươi có gì?"
-"Tô vũ, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, bản tôn chỉ muốn..."
chưa để hắn nói xong Tô Vũ đã bịt miếng, hung hăng lườm hắn
-" muốn gì mà lần nào cũng đòi chặn đường ta, rảnh rỗi quá không có gì làm à tôn trưởng Phong Hoa cốc?"
-"bản tôn là muốn cướp sắc, Thiên Sắc lầu chủ có muốn vui vẻ với bản tôn không?"
chưa để nàng kịp phản ứng hắn đã xoay người đè nàng xuống, thâm ý nhìn nàng
-" Tôn Ngọc, ngươi không thấy ngươi quá già sao?"
Tô vũ không thương tình chém vào nỗi đao của hắn một nhát dao
-" Tô bảo bối, ngươi không thấy ngươi quá sát phong cảnh à, xem này, nguyệt hắc phong cao, ta với ngươi lại ở nơi không có người làm chuyện ngại ngùng,rất hợp thời sao ngươi có thể nói ra những lời đó."
Tôn Ngọc bất mãn giữ chặt tay Tô Vũ
-"ta nói đúng trọng tâm rồi, ngươi quá già, chấp nhận đi."
Tôn Ngọc nghe vậy không vui lột mặt nạ ra để lộ khuôn mặt khuynh thành khuynh quốc, mê đảo chúng sinh của hắn, một tay hắn nắm lấy tay nàng nhu nhu trên mặt mình
-"ngươi xem, chỉ hơn ngươi hai, ba tuổi sao có thể gọi là quá già?"
-"là hơn vài chục tuổi, đã hơn 50 tuổi rồi còn không biết điều."
Tô Vũ nhìn Tôn Ngọc bằng ánh mắt khinh bỉ
-"nhưng mà tâm hồn nhân gia vẫn rất trẻ nha, vẫn ở tuổi hai mươi khí huyết dương cương nha."
nói rồi hắn nháy mắt ném cho Tô Vũ một cái mị nhãn
-"ta nói người già thường mắc bệnh hoang tưởng thế sao?"
Tô vũ thở dài nhìn bầu trời đen không một vì sao
-"này Tô nha đầu, sao lần nào ngươi cũng phải lôi tuổi tác của ta ra để châm chọc ta thế?"
Tôn Ngọc bất mãn
-"sự thật mất lòng gia gia à, ở tuổi của ta đã có thể gọi ngươi một tiếng ông ngoại rồi."
-"vậy để ta chúng minh cho ngươi xem ta vẫn còn sức trẻ."
Tôn Ngọc phẫn nộ cúi người xuống muốn hôn nàng, nhưng Tô Vũ rất nhanh né được, nàng xoay người lật ngược người lại, tới phiên nàng đè hắn, Tôn Ngọc chính là một gã hồ ly tinh, thấy tình hình xoay chuyển hắn lập tức ôm ngực, hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Vũ
-"ai nha, quận chúa đây là muốn cướp sắc nam thiếu niên tuấn mĩ sao?"
nói xong hắn thở dài cứ như cam chịu.
-"không sao, ta tự nguyện."
Tôn Ngọc nhắm chặt mắt lại, hai tay tà ác tự phanh ngực mình ra trước mặt Tô Vũ
-"quận chúa, đến đi."
nhìn một màn này gân xanh trên trán Tô vũ nổi lên rõ ràng, nàng bực mình giáng cho hắn một quyền làm hắn phun máu.
-"trọng thương rồi, phải có Tô bảo bối ôm mới hết."
Tôn Ngọc mặt dày mày dạn, vừa bị đấm một quyền nhưng lại không cảm thấy đau, ngược lại còn sáp sáp vào Tô vũ ăn đậu hũ, Tô Vũ cũng đành bất lực buông hắn ra đứng dậy.
-"việc ta nhờ..."
-"ai ai ai, Tô bảo bổi yên tâm, chỉ cần ngươi nhờ bản tôn nhất định sẽ làm, có điều...cho ta chút lợi tức."
Tôn Ngọc vô liêm sỉ bổ nhào vào lòng Tô Vũ, không ngừng sờ soạng, bàn tay di chuyển khắp người nàng, Tô Vũ đen mặt một cước đạp vào hạ bộ, không chừa mặt mũi cho hắn làm Tôn Ngọc la oai oái
-"Tô bảo bối, đã nói ngươi không đá vào chỗ đó, lỡ liệt mất, sau này tính phúc của ngươi biết thế nào, ta lại không muốn nhìn ngươi tìm nam nhân khác chỉ vì ta không làm được phương diện đó."
-"tốt nhất liệt luôn để ngươi khỏi gieo giống lung tung."
Tô vũ hung hăng trừng hắn
-"Tô bảo bối đang ghen sao, đang ghen sao...ha ha ha."
Tôn Ngọc cười như điên ôm lấy Tô Vũ
-"bảo bối yên tâm, ta chỉ vì ngươi mà gieo giống."
-"không đứng đắn."
Tô vũ huých cùi chỉ vào bụng Tôn Ngọc khiến hắn vừa ôm bụng vừa cười vui sướng
-"đi Phong Hoa cốc với ta đi Vũ, không cần ngươi tranh ta đoạt, chỉ cần ngươi đi Phong Hoa cốc ta có thể bảo đảm ngươi một đời bình an vui vẻ."
Tôn Ngọc bất ngờ ôm lấy nàng từ đằng sau, hắn gác cằm lên vai nhỏ nhẹ khuyên nàng
-"gần năm năm rồi, vẫn không từ bỏ ý định này sao."
Tô Vũ thở dài có chút bất đắc dĩ
-"ngươi mà cũng biết gần năm năm sao."
Tôn Ngọc giận dỗi cắn cổ Tô Vũ
-"bản tôn theo đuổi ngươi cũng gần năm năm, sao ngươi còn không chịu động lòng
-"lại cắn, ngươi là cẩu sao?"
Tô vũ bực bội đẩy hắn ra, trên cổ đầy nước miếng của hắn
-"Vũ, lần này đi Phong Hoa cốc một chuyến đi."
Tôn Ngọc bỏ xuống thái độ ngả ngớn, hai mắt trở nên nhu tình, giọng nói cũng tan thành nước
-"được, ta đáp ứng ngươi, có điều một thời gian sau đi."
Tô vũ nhẹ xoa mái tóc mềm mượt của hắn
-"ngươi vì sao còn muốn lưu lại."
Tôn Ngọc bất mãn, nếu lần này nàng không đi Phong Hoa cốc một chuyến, việc kia cũng không hoàn thành, vì sao còn muốn lưu lại đây, hắn thực sự không hiểu
-"Hoa Vũ hắn..."
Tô Vũ thở dài
-"lại là nam nhân, xung quanh ngươi rốt cục có bao nhiêu nam nhân, vì cái gì ngươi lại có nhiều nam nhân như vậy, ta không cam tâm..."
Tôn Ngọc bi thương trách móc.
-"ngươi rõ ràng biết kia là nam nhân, lại để hắn phi lễ, muốn tức chết ta sao?"
-"không bằng ngươi cũng vào phủ đi."
Tô Vũ nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định
-"không phải ngươi vẫn chê ta già sao?"
Tôn Ngọc vẫn còn bực bội
-"ta già thế này sao có thể vào phủ ngươi làm nam sủng?"
-"ai nói ngươi vào phủ ta với tư cách nam sủng?"
Tô vũ híp mắt tự tiếu phi tiếu nhìn nam nhân đang hờn dỗi
-"vậy chứ là gì?"
Tôn Ngọc có chút mong chờ nhìn Tô Vũ, không biết nàng sẽ cho hắn danh phận gì
-"lão quản gia lớn tuổi."
Tô vũ nhẹ phun ra một câu khiến Tôn Ngọc tức thổ huyết rống lớn
-"Tô Vũ ngươi đáng chết."
-"ta nói ngươi một năm 365 ngày, ngươi 366 ngày suy nghĩ không đứng đắn, rốt cuộc trong đầu ngươi có gì?"
-"Tô vũ, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng, bản tôn chỉ muốn..."
chưa để hắn nói xong Tô Vũ đã bịt miếng, hung hăng lườm hắn
-" muốn gì mà lần nào cũng đòi chặn đường ta, rảnh rỗi quá không có gì làm à tôn trưởng Phong Hoa cốc?"
-"bản tôn là muốn cướp sắc, Thiên Sắc lầu chủ có muốn vui vẻ với bản tôn không?"
chưa để nàng kịp phản ứng hắn đã xoay người đè nàng xuống, thâm ý nhìn nàng
-" Tôn Ngọc, ngươi không thấy ngươi quá già sao?"
Tô vũ không thương tình chém vào nỗi đao của hắn một nhát dao
-" Tô bảo bối, ngươi không thấy ngươi quá sát phong cảnh à, xem này, nguyệt hắc phong cao, ta với ngươi lại ở nơi không có người làm chuyện ngại ngùng,rất hợp thời sao ngươi có thể nói ra những lời đó."
Tôn Ngọc bất mãn giữ chặt tay Tô Vũ
-"ta nói đúng trọng tâm rồi, ngươi quá già, chấp nhận đi."
Tôn Ngọc nghe vậy không vui lột mặt nạ ra để lộ khuôn mặt khuynh thành khuynh quốc, mê đảo chúng sinh của hắn, một tay hắn nắm lấy tay nàng nhu nhu trên mặt mình
-"ngươi xem, chỉ hơn ngươi hai, ba tuổi sao có thể gọi là quá già?"
-"là hơn vài chục tuổi, đã hơn 50 tuổi rồi còn không biết điều."
Tô Vũ nhìn Tôn Ngọc bằng ánh mắt khinh bỉ
-"nhưng mà tâm hồn nhân gia vẫn rất trẻ nha, vẫn ở tuổi hai mươi khí huyết dương cương nha."
nói rồi hắn nháy mắt ném cho Tô Vũ một cái mị nhãn
-"ta nói người già thường mắc bệnh hoang tưởng thế sao?"
Tô vũ thở dài nhìn bầu trời đen không một vì sao
-"này Tô nha đầu, sao lần nào ngươi cũng phải lôi tuổi tác của ta ra để châm chọc ta thế?"
Tôn Ngọc bất mãn
-"sự thật mất lòng gia gia à, ở tuổi của ta đã có thể gọi ngươi một tiếng ông ngoại rồi."
-"vậy để ta chúng minh cho ngươi xem ta vẫn còn sức trẻ."
Tôn Ngọc phẫn nộ cúi người xuống muốn hôn nàng, nhưng Tô Vũ rất nhanh né được, nàng xoay người lật ngược người lại, tới phiên nàng đè hắn, Tôn Ngọc chính là một gã hồ ly tinh, thấy tình hình xoay chuyển hắn lập tức ôm ngực, hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Vũ
-"ai nha, quận chúa đây là muốn cướp sắc nam thiếu niên tuấn mĩ sao?"
nói xong hắn thở dài cứ như cam chịu.
-"không sao, ta tự nguyện."
Tôn Ngọc nhắm chặt mắt lại, hai tay tà ác tự phanh ngực mình ra trước mặt Tô Vũ
-"quận chúa, đến đi."
nhìn một màn này gân xanh trên trán Tô vũ nổi lên rõ ràng, nàng bực mình giáng cho hắn một quyền làm hắn phun máu.
-"trọng thương rồi, phải có Tô bảo bối ôm mới hết."
Tôn Ngọc mặt dày mày dạn, vừa bị đấm một quyền nhưng lại không cảm thấy đau, ngược lại còn sáp sáp vào Tô vũ ăn đậu hũ, Tô Vũ cũng đành bất lực buông hắn ra đứng dậy.
-"việc ta nhờ..."
-"ai ai ai, Tô bảo bổi yên tâm, chỉ cần ngươi nhờ bản tôn nhất định sẽ làm, có điều...cho ta chút lợi tức."
Tôn Ngọc vô liêm sỉ bổ nhào vào lòng Tô Vũ, không ngừng sờ soạng, bàn tay di chuyển khắp người nàng, Tô Vũ đen mặt một cước đạp vào hạ bộ, không chừa mặt mũi cho hắn làm Tôn Ngọc la oai oái
-"Tô bảo bối, đã nói ngươi không đá vào chỗ đó, lỡ liệt mất, sau này tính phúc của ngươi biết thế nào, ta lại không muốn nhìn ngươi tìm nam nhân khác chỉ vì ta không làm được phương diện đó."
-"tốt nhất liệt luôn để ngươi khỏi gieo giống lung tung."
Tô vũ hung hăng trừng hắn
-"Tô bảo bối đang ghen sao, đang ghen sao...ha ha ha."
Tôn Ngọc cười như điên ôm lấy Tô Vũ
-"bảo bối yên tâm, ta chỉ vì ngươi mà gieo giống."
-"không đứng đắn."
Tô vũ huých cùi chỉ vào bụng Tôn Ngọc khiến hắn vừa ôm bụng vừa cười vui sướng
-"đi Phong Hoa cốc với ta đi Vũ, không cần ngươi tranh ta đoạt, chỉ cần ngươi đi Phong Hoa cốc ta có thể bảo đảm ngươi một đời bình an vui vẻ."
Tôn Ngọc bất ngờ ôm lấy nàng từ đằng sau, hắn gác cằm lên vai nhỏ nhẹ khuyên nàng
-"gần năm năm rồi, vẫn không từ bỏ ý định này sao."
Tô Vũ thở dài có chút bất đắc dĩ
-"ngươi mà cũng biết gần năm năm sao."
Tôn Ngọc giận dỗi cắn cổ Tô Vũ
-"bản tôn theo đuổi ngươi cũng gần năm năm, sao ngươi còn không chịu động lòng
-"lại cắn, ngươi là cẩu sao?"
Tô vũ bực bội đẩy hắn ra, trên cổ đầy nước miếng của hắn
-"Vũ, lần này đi Phong Hoa cốc một chuyến đi."
Tôn Ngọc bỏ xuống thái độ ngả ngớn, hai mắt trở nên nhu tình, giọng nói cũng tan thành nước
-"được, ta đáp ứng ngươi, có điều một thời gian sau đi."
Tô vũ nhẹ xoa mái tóc mềm mượt của hắn
-"ngươi vì sao còn muốn lưu lại."
Tôn Ngọc bất mãn, nếu lần này nàng không đi Phong Hoa cốc một chuyến, việc kia cũng không hoàn thành, vì sao còn muốn lưu lại đây, hắn thực sự không hiểu
-"Hoa Vũ hắn..."
Tô Vũ thở dài
-"lại là nam nhân, xung quanh ngươi rốt cục có bao nhiêu nam nhân, vì cái gì ngươi lại có nhiều nam nhân như vậy, ta không cam tâm..."
Tôn Ngọc bi thương trách móc.
-"ngươi rõ ràng biết kia là nam nhân, lại để hắn phi lễ, muốn tức chết ta sao?"
-"không bằng ngươi cũng vào phủ đi."
Tô Vũ nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định
-"không phải ngươi vẫn chê ta già sao?"
Tôn Ngọc vẫn còn bực bội
-"ta già thế này sao có thể vào phủ ngươi làm nam sủng?"
-"ai nói ngươi vào phủ ta với tư cách nam sủng?"
Tô vũ híp mắt tự tiếu phi tiếu nhìn nam nhân đang hờn dỗi
-"vậy chứ là gì?"
Tôn Ngọc có chút mong chờ nhìn Tô Vũ, không biết nàng sẽ cho hắn danh phận gì
-"lão quản gia lớn tuổi."
Tô vũ nhẹ phun ra một câu khiến Tôn Ngọc tức thổ huyết rống lớn
-"Tô Vũ ngươi đáng chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.