Tỏa Băng Tâm

Chương 14

Nguyệt Vi Tiểu Thố

29/09/2022

Nghiêm Hủ ngồi ở mép giường, giơ tay lên xem nhiệt độ trên trán ta.

“Tỉnh rồi?”

Ta cứ nằm như vậy nhìn hắn, hồi lâu sau tỉnh táo, mới phản ứng lại lần này ta cũng không phải nằm mơ, “Nghiêm Hủ.... Chàng, sao trở về rồi?”

Hắn đi về phía Đông muốn chiến, là một nhánh quân của Triệu gia đóng ở phía Đông Nam, nếu thắng thì bốn châu quận Đông Nam đều sẽ là vật nằm trong túi Nghiêm Hủ.

Hắn từng nói với ta, quân Đông Nam là nhị ca Triệu Kiêu của Triệu hoàng hậu chỉ huy, cũng là một nhánh quân đội hằng năm được triều đình phân bổ rất nhiều lương thảo và quân lương.

Sau khi Triệu Tử Thiên làm hậu, đại ca Triệu Dụ, chính là phụ thân của Triệu Lăng, Triệu thượng thư, hiệp trợ thánh thượng xử lí chính vụ, tấu chương của quần thần đều qua tay. Mà nhị ca Triệu Kiêu thì làm nhất phẩm đại tướng quân, chưởng quản đội quân quan trọng nhất của Bắc Lương.

Không chỉ muội muội Triệu Tử Thiên của bọn họ có được tất cả thánh sủng, ngay cả nội thần quyền thế ngập trời Thẩm Kim Sơn trong cung kia, cũng là người của bọn họ.

Một văn một võ, từ trong ra ngoài, ngược lại đem nửa huyết mạch hoàng tộc của Nghiêm thị Bắc Lương nắm vững vàng trong lòng bàn tay.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta không khỏi thấp thỏm, nhìn Nghiêm Hủ hơi nhíu mày, cũng dường như không có vui mừng chiến thắng.

Hắn đỡ ta dậy, giúp ta vuốt những sợi tóc gãy bên tai ta, trong mắt đều là lo lắng: “Vân nhi, vì sao không nói cho ta biết?”

Trong lòng ta bất an, vội vàng nói: “Chàng trở về vì ta sao? Nghiêm Hủ, ta không có chuyện gì, thật đó, bọn họ bảo vệ ta rất tốt, Phong huyện cũng không sao, bệnh dịch cũng đã hết... Đã nói bọn họ không được nói cho chàng, chàng... có phải... có phải vì thế này nên không có...”

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta, vuốt ve lưng ta đáp: “Vân nhi, đừng sợ, ta thắng rồi.”

Ta lẩm bẩm: “Là... thắng rồi sao?”

Hắn gật đầu: “Ừm, thắng rồi.”

Kỳ thật từ sau khi hắn đi, ta mặc dù ngoài mặt không có việc gì làm, nhưng trái tim luôn treo lơ lửng, trong mộng sẽ luôn mơ thấy hắn, có khi mơ thấy hắn thắng trận, có khi lại mơ thấy hắn một thân đẫm m.á.u ngã vào nơi không người.

Hiện giờ cảm nhận được vòng tay của hắn, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Ta nhắm mắt lại, thở dài trong ngực hắn: “Quá tốt rồi, thắng rồi, thật sự quá tốt...”

Hắn khẽ vuốt tóc ta, thở dài: “Vân nhi, nàng có biết... ta bị dọa c.h.ế.t rồi không. Vừa đ.á.n.h xong trận cuối cùng, trên đường trở về, ta liền nhận được thư của Lâm Tư Lập... Tin tức nàng đổ bệnh, còn có bạo loạn của dân chúng, chuyện nàng đi Bắc Cương Đại Tề, những chuyện nàng làm... Ta xem xong thật sự là bị dọa c.h.ế.t khiếp rồi, sao nàng không để cho bọn họ nói cho ta biết?”

Ta nâng người lên, cười với hắn: “Nói cho chàng biết, ngoại trừ làm chàng lo lắng ra, còn có tác dụng gì khác đâu? Chẳng lẽ để chàng vội vàng chạy về cứu ta? Như vậy không phải là vừa ý người khác sao?”

Ta bĩu môi: “Chẳng qua thân thể ta không tốt lắm, vốn cảm thấy lần này mình làm rất tốt, cuối cùng lại đổ bệnh, nếu không ta liền có thể cùng Lâm huyện lệnh bọn họ tranh công với chàng.”

Hắn nhéo nhéo vành tai của ta: “Còn muốn tranh công?”

Ta nói đùa: “Nếu không tranh công, lẽ nào muốn phạt sao?”

Hắn cười đáp: “Ta để bọn họ bảo vệ nàng, nhưng bọn họ giỏi lắm, không những để nàng mạo hiểm, còn giấu không nói cho ta biết, nàng nói xem, cái này còn không nên phạt sao?”

Ta trừng mắt: “Chàng, sẽ không... thật sự phạt Lâm Tư Lập bọn họ...”

Hắn vươn tay giúp ta khoác thêm một kiện y phục, “Xem như hắn thông minh, nếu còn không gửi thư cho ta, vậy thì hình phạt không chỉ có chừng đó...”

Ta tức khắc sốt ruột: “Chàng đừng phạt bọn họ, kỳ thật, đi Bắc Cương Đại Tề lấy tang linh thảo và đi y quán hỗ trợ, đều là ta tự mình làm, Lâm huyện lệnh và Trương phó tướng chỉ là phối hợp với ta... Hơn nữa, Lâm Tư Lập rất thông minh, phân biệt rõ nặng nhẹ nhanh chậm, làm người lại trầm ổn, gặp chuyện không hoảng, là nhân tài khó có được. Trong thời gian này, họ thực sự bảo vệ ta rất tốt. Ta có thể nhìn ra, bọn họ đối với chàng một mảnh trung thành, chàng không thể vì ta mà làm họ lạnh lòng.”

Nghiêm Hủ xoa đầu ta: “Ta biết, hắn quả thật trung thành, nhưng cũng đã làm trái mệnh lệnh của ta, cho nên hắn và Trương Qua, đều phải chịu phạt... Có điều, nàng cũng không cần lo lắng, Lâm Tư Lập kia rất tinh, sớm biết ta sẽ phạt hắn, nên hôm nay ta vừa trở về, hai người bọn họ đều đã đội gai đợi ta phạt.”

Ta chớp mắt: “Đội gai?”

Hắn gật đầu: “Ừm, bọn họ đã tự lĩnh trách phạt, ta liền để cho bọn họ đội gai quỳ ba canh giờ, trừ nửa năm bổng lộc, cũng không tính là trách phạt nặng.”

Ta im lặng một lúc, cúi đầu nói: “Nghiêm Hủ, chuyện này, có phải là do ta làm không đủ tốt... Ta dường như luôn cần những người xung quanh chiếu cố, trước kia thân thể yếu nhược, hiện giờ thật không dễ dàng gì mới có thể giúp chàng được một chút, kết quả cuối cùng vẫn là...”

Hắn lắc đầu, đưa tay vuốt má ta: “Sao nàng lại nghĩ như vậy? Nàng làm rất tốt, Vân nhi, không có ai có thể làm tốt hơn nàng.”

Cằm hắn cọ cọ vào tóc ta: “Đôi khi ta tự hỏi, kiếp trước ta đã làm được chuyện tốt gì mà ông trời lại đem trân bảo như nàng đến bên cạnh ta.”

Ta bĩu môi: “Ta mới không tin.”

Hắn hôn lên trán ta: “Nàng có biết mấy ngày nàng bị bệnh, những dân chúng lúc trước ở cửa phủ la hét công chúa đền mạng kia, hiện giờ đều đang cầu phúc cho nàng. Bọn họ đều sùng đạo, nói Sùng Ninh công chúa của Đại Tề là phúc tinh.”

Ta cười nói: “Nhất định là Lâm Tư Lập đã đem chuyện ta ở y quán giúp đỡ và chuyện ta sinh bệnh đều nói cho mọi người biết, hắn đúng là rất biết chọn thời cơ... Kỳ thật Phong huyện có thể vượt qua được nguy cơ lần này, vẫn là nhờ Tú Sơn tiên sinh và Tống Cẩn phối thuốc, Lâm huyện lệnh và Trương phó tướng cũng rất vất vả, ta chẳng qua chỉ là giúp bọn họ mà thôi, lại được gánh không công cái hư danh phúc tinh. Chỉ là hư danh này, cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất còn có thể giúp chàng ổn định lòng người, đúng không?”

Hắn ừ một tiếng, ta thừa dịp túm lấy ống tay áo của hắn, tỏ vẻ đáng thương hỏi: “Vậy, chàng... có phải nên thưởng cho bọn họ không?”

Hắn sửng sốt một chút, sau đó nhéo mũi ta: “Nói chuyện cả nửa ngày, thì ra ở chỗ này chờ ta mắc câu, hả?” Hắn ôm ta vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai ta: “Vậy ta có phải cũng nên thưởng cho hổ con hao tổn tâm cơ đòi ta thưởng hay không?”

Ta cọ cọ vào ngực hắn, nỗi nhớ nhung đã kìm nén bấy lâu không hiểu sao trong khoảnh khắc lại trào dâng lên.

Ta vùi đầu vào trong ngực hắn, một lúc sau mới thủ thỉ nói: “Nghiêm Hủ, ta đã lâu không ngửi thấy mùi Nguyệt Lân hương trên người chàng.”

“Vân nhi…”

“Ừm?”

“Mấy ngày này, có nhớ ta không?”

Ta ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau: “Chàng nói xem?”

Trong mắt hắn là một mảng dịu dàng: “Ta muốn nghe nàng nói.”

Ta cắn môi, gục đầu vào ngực hắn, “Nhớ, mỗi ngày đều nhớ, nhưng ta cũng không hiểu tại sao, vì vậy chỉ có thể vừa nghĩ đến chàng ta liền viết chữ, cứ nghĩ đến chàng ta liền viết chữ... Sau đó ta đã viết rất nhiều chữ...”

Hắn lại ôm ta chặt hơn.

Nói chuyện với nhau hồi lâu, ta vốn định rời giường, nhưng Nghiêm Hủ vẫn kiên trì bảo ta ngủ thêm một chút nữa.

Kỳ thật hiện giờ ta đã hết sốt, thân thể cũng không có gì đáng ngại, nhưng ta thấy hắn phỏng chừng còn bận việc, liền ở trên giường chợp mắt một lúc.

Khi tỉnh lại trời đã sập tối, một vầng trăng tròn đã treo trên đầu cành liễu, ta hỏi Linh Tê: “Nhị điện hạ còn đang bận sao?”

Linh Tê đáp: “Nhị điện hạ hình như từ chỗ công chúa đi ra ngoài liền đi đến phòng bếp, không biết ở đó làm gì với Chí Chính...”

Đang nói, Nghiêm Hủ đẩy cửa bước vào, phía sau còn có một tì nữ bưng một nồi canh.

Tì nữ đặt nồi canh lên bàn, Nghiêm Hủ múc một bát, sau đó bưng bát ngồi xuống cạnh giường ta.

Linh Tê và tì nữ kia đều rất thức thời lui ra ngoài.

Ta nhìn bát canh, rồi lại nhìn hắn, đột nhiên nhớ ra lúc ở Nguyên Châu, lần đó hắn sinh bệnh còn giận dỗi ta, lừa ta đến nấu canh cho hắn.

Ta bật cười: “Không nghĩ tới, ta còn có thể xoay lại được một ván.”

Hắn đưa thìa đến bên miệng ta, cười nói: “Cứ thích mang thù như vậy.”

Ta nhấp một ngụm canh, nhưng lại vượt khỏi dự liệu của ta.

Hương vị của món canh này, giống canh ta đã làm cho hắn trước đây đến tám chín phần.

“Canh này... là ai nấu?”

Hắn vẻ mặt đắc ý: “Nàng nói xem?”

Ta mở to hai mắt: “Cái này... là chàng nấu?”

Hắn nhướng mày: “Ừm, như thế nào? Có ngon không?”

“Đây là đạt được chân truyền của ta rồi sao? Nhưng làm sao chàng có thể nấu được canh này?”

Nghiêm Hủ cười: “Không phải nàng đã dạy cho Chí Chính sao? Nàng đừng chỉ nhìn bộ dáng như vậy của hắn, thật ra rất có thiên phú nấu ăn, lần này chính là hắn dạy ta nấu.”

Ta tấm tắc khen ngợi: “Thuộc hạ của chàng đúng là tàng long ngọa hổ... còn có Trương phó tướng, ta mới biết, hắn cư nhiên biết hát rất nhiều ca dao của Tề quốc, hôm trước ta đột nhiên nghe được, còn hết hồn một phen.”

Hắn cười: “Vân nhi, đang uống canh ta nấu, nhưng lại khen ngợi nam nhân khác, hả?”

Thật đúng là nhỏ nhen, ta nhướng mày, nói đến chuyện nấu canh ta quả thật có mười phần tự tin: “Chàng chẳng qua mới nấu cho ta một bữa, liền đắc ý như vậy sao? Vậy trước kia ở trong cung, ta thay đổi cách nấu các loại canh cho chàng, cũng không thấy chàng khen ngợi ta, ngược lại đều ban cho hạ nhân không ít...”

Ta nói những lời này vốn không để ý nhiều, ai ngờ hắn liền trầm mặc một lúc lâu, thấy ta ngẩng đầu nhìn, chỉ xoa xoa tóc ta: “Vẫn còn mang thù sao?”

Ta cười nói: “Mang thù cái gì, hôm nay ta cũng không phải không biết chàng có chỗ khó xử, dù sao cũng không tiện đắc tội Triệu gia tiểu thư...” Nói đến đây, ta nhớ lại mấy lời Thẩm Anh Văn nói ngày đó, liền nói, “Nghiêm Hủ, chàng có biết, năm ngoái Bắc Lương từng có ngươi liên lạc với Đại Tề, nguyện dùng Phong huyện đổi lấy mười vạn lượng hoàng kim không?”

Hắn sửng sốt, “Nàng nói cái gì?”

Ta đem lời của Thẩm Anh Văn kể cho hắn nghe, thấy bộ dáng hắn cau mày trầm tư, ta nói: “Hóa ra chàng cũng không biết sao? Người làm chuyện này đúng là che giấu rất sâu. Mấy ngày nay ta nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, dùng một huyện đổi lấy mười vạn lượng hoàng kim, luôn nghĩ không ra mục đích là gì, Triệu gia rốt cuộc vì sao muốn làm chuyện này...”

Nghiêm Hủ đáp: “Huynh đệ Triệu thị vẫn luôn khuyến khích phụ hoàng xuất binh đ.á.n.h Đại Tề, chỉ là nếu chuẩn bị phải chiến, không chỉ trích cấp quân lương, còn có thể chiếm được phần lớn quốc khố, Triệu thị tham lam, thật ra vừa có quyền lực, lại vừa có lợi ích.”

Ta thở dài: “Chuyện chàng làm vừa động đến quyền lực, vừa động đến lợi ích của bọn họ, làm được hơn phân nửa cũng thật không dễ dàng.”

Hắn cười, bón canh cho ta: “Kỳ thật bọn họ vẫn luôn cảnh giác với ta, giống như ở Nguyên Châu, ta mặc dù mang danh nghĩa cứu trợ thiên tai, nhưng bọn họ vẫn không yên tâm, nghĩ hết biện pháp để ta ở lại phủ thái thú, chẳng qua là để thuận tiện giám s.á.t nhất cử nhất động của ta. Nhưng điều này cũng hợp ý của ta, nếu không phải ở lại đó, ta cũng không thể lấy được tín nhiệm của Giang thái thú nhanh như vậy.”

Ta cười cười: “Giả heo ăn thịt hổ, chàng trái lại am hiểu nhất.”

Hắn đột nhiên ngây ra một lúc, đầy vẻ đăm chiêu: “Hổ sao?”

Nói xong liền cúi người thì thầm vào tai ta: “Vậy khi nào ta mới có thể ăn thịt được hổ con nàng?”

Canh ta đang nuốt một nửa, nhất thời kẹt ở cổ họng, ho khan một lúc lâu.

Người vừa khởi xướng giúp ta vỗ lưng thuận khí: “Nàng mới vừa khỏe lại, đừng ưu tư quá nhiều, sắp đến thất tịch rồi, có muốn ra ngoài chơi không?”

Thật ra ta ở trong phòng mấy ngày nay cũng chán, đã sớm muốn ra ngoài chơi, tự nhiên là mừng rỡ: “Đương nhiên là muốn.”

Qua hai ngày nữa, chính là thất tịch.

Lúc này đã là tháng bảy, gió ấm phủ lên cành liễu, tiếng côn trùng kêu ríu rít, ở Bắc Lương, khung cảnh mùa hạ rất ngắn ngủi, hiếm thấy hơn mùa đông.

Hôm nay ta mặc một kiện y phục màu hồng nhạt, vừa bước đi trong sân viện liền thấy Nghiêm Hủ đang đứng dưới tàng cây.

Hắn một thân trường bào trắng như trăng, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống loang lổ vừa vặn rơi vào trên người hắn, phảng phất quanh thân hắn đều dung hòa một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khiến cả người càng thêm tuấn lãng phi phàm.

Hắn nắm tay ta, lấy ra một thứ nhỏ như dây nho, cẩn thận từng li từng tí cài lên tóc ta.

Vật này được thắt bện rất tinh xảo, ta ngạc nhiên: “Cái này... là chàng bện sao?”

Hắn có chút tự đắc gật đầu.

Ta càng thêm kinh ngạc: “Không nghĩ tới, chàng còn có tay nghề này?”

Hắn cười đáp: “Lúc ở trong quân không có việc gì làm, cùng tướng sĩ học một chút.”

“Cái này được bện bằng gì? Nhìn không ra là chó con hay sói con...”

Hắn cũng không trả lời ta, chỉ ngắm trái ngắm phải, dường như rất hài lòng với tác phẩm của mình, “Phong tục ở đây, vào thất tịch, trên đầu của mỗi cô nương đều phải cài một dây nho, vì vậy, ta đã bện trong một thời gian dài.”

Được hắn dắt đi đến cửa sau, ta nhìn ngựa Việt Ảnh, nghi hoặc hỏi: “Còn phải cưỡi ngựa sao? Ta tưởng rằng chúng ta chỉ đi vòng vòng trong thành.”

Hắn cười: “Đi rồi nàng sẽ biết.”

Một đường giục ngựa, vậy mà lại ra khỏi thành, đi đại khái hơn một canh giờ, liền đến dưới chân một ngọn núi.

Dưới chân núi đã tụm năm tụm bảy không ít người, phần lớn là các công tử và cô nương trẻ tuổi chuẩn bị lên núi, quả nhiên trên đầu cô nương nào cũng đều cài một dây nho.

Nghiêm Hủ giao ngựa Việt Ảnh cho một hộ vệ, vừa xoay người liền có hai cô nương tươi cười bước đến: “Công tử đi một mình sao? Nếu là lần đầu tiên đến Ánh huyện, muốn lên núi thì tỷ muội chúng ta có thể dẫn đường cho công tử.”

Ta ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, trong lòng cảm khái, người này quả nhiên bất luận là đi đâu, đều thu hút người khác.

Ta thấy hắn nở nụ cười nhạt: “Đa tạ ý tốt của cô nương, ta đi cùng phu nhân, sẽ không phiền toái cô nương.”

Dứt lời, liền đi đến nắm lấy tay ta: “Đi thôi, chúng ta lên núi.”



Không thể không nói, thân thể này của ta quả thật thua kém xa so với các nữ tử Bắc Lương.

Lúc trước ở với Huệ Tâm, chẳng qua là đi chơi trên đường, ngược lại cũng không thấy khác biệt gì nhiều. Lần này leo núi, thấy mấy nữ tử xung quanh vừa đi lên bậc vừa nói chuyện cười đùa, mà ta, leo được nửa đường thì đã thở không ra hơi.

Ta không nhịn được thở dài nhìn Nghiêm Hủ: “Nữ tử Bắc Lương đều thật lợi hại, leo núi nhìn cũng không thấy mệt.” Ta nhìn lên đỉnh núi, tự giác nhận thua, lẩm bẩm nói: “Ngọn núi này tuy không cao lắm, nhưng nếu ta leo lên được đến đỉnh núi, ừm, tối nay nhất định có thể ngủ ngon.”

Nghiêm Hủ im lặng, đi đến trước mặt ta hơi ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức ôm lấy chân ta, ta liền nằm sấp trên lưng hắn.

Ta giật mình: “Nghiêm Hủ, chàng làm gì đó?”

Hắn quay đầu nói: “Vân nhi, nàng không muốn để cho ta cõng, vậy là muốn để cho ta ôm nàng đi lên sao? Cũng không phải không thể ôm, nhưng mà ôm thì đi sẽ chậm.”

Ta, ta có ý tứ này khi nào?

Mấy cô nương xung quanh nghe thấy, không ít người vụng trộm nhìn sang, còn có chút che mặt mà cười, ta vỗ hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Chàng nói cái gì vậy, ta chẳng qua chỉ than thở một hai câu, ta leo lên là được...”

Hắn nhắm mắt làm ngơ, chỉ cười: “Ôm chặt ta.”

Hắn cõng ta đi lên, ta vội nói: “Ta cũng không yếu ớt đến vậy, chàng như này quá mệt mỏi, mau thả ta xuống...”

Hắn vừa đi vừa cười nói: “Nàng đừng xem thường nam tử Bắc Lương, đừng nói con đường lên núi này, cho dù cõng nàng từ Phong huyện trở về kinh thành, phu quân nàng cũng cõng được.”

Nói hai chữ “phu quân” này làm mặt ta trong nháy mắt đỏ lên.

Ngọn núi này vốn không cao, chẳng mấy chốc liền lên đến đỉnh núi.

Ta mới phát hiện, trên đỉnh núi này có một sơn động, cửa động còn có một tảng đá, bên trên viết ba chữ “Động Thần Tiên”.

“Động Thần Tiên?”

Lúc này ta đột nhiên nhớ lại, lúc trước ở trong cung, hắn đã nói với ta về cái này.

Ta cười hỏi hắn: “Không phải chàng nói động này mùa hạ bình thường không có gì đặc sắc, phải đến mùa đông tuyết rơi, mới giống chốn bồng lai tiên cảnh sao?”

Hắn lắc đầu: “Quả thật là như vậy, chỉ có điều hôm nay thì khác, bởi vì thất tịch ở Ánh huyện, nam nữ đều đi đến động Thần Tiên cầu phúc, phù hộ cho bản thân và người mình yêu, sinh tử gắn bó, không bỏ không rời.”

Hắn nắm lấy tay ta, hơi ấm từ lòng bàn tay chảy vào toàn bộ cơ thể ta: “Vân nhi, ta luôn muốn đưa nàng đến đây. Ta muốn thề trước động Thần Tiên, kiếp này ta đối với nàng, tựa như động Thần Tiên này, bất luận đông hạ, bất luận thịnh suy, vĩnh viễn đến c.h.ế.t cũng không thay đổi.”

Ta chưa bao giờ nghĩ tới, lần đó sóng vai ngắm tuyết vô tình nói đến động Thần Tiên, lòng ta đã từng âm thầm ngưỡng mộ đôi quyến lữ kia của động Thần Tiên, hiện giờ ta cùng Nghiêm Hủ lại có thể nắm tay nhau mà đến, ở nơi đây lập lời thề.

Thanh âm của hắn tựa như nước suối vang lên, khẽ ngâm bên tai ta: “Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.”

Ta nhào vào lòng hắn, nhìn vào hai mắt hắn, nói từng chữ từng câu: “Giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tang.”

*Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề, giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tang: Trích trong “Dã hữu man thảo 2” của Khổng Tử. Viết về một tình yêu lãng mạn và tự do, một ngày đẹp trời, một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ, nhất kiến chung tình, tay trong tay sâu trong rừng hoa. Giống như một đôi chim nhỏ tự do vui vẻ, một khi có tình cảm, liền thành đôi chim liền cánh bay cùng nhau.

Một làn gió ấm thổi qua, lá cây xào xạc, ta chưa bao giờ cảm thấy mùa hạ ở Bắc Lương lại tốt như thế này.

Ta cũng chưa bao giờ cảm thấy rằng, thất tịch lại tốt như vậy.

Không cần phải ngưỡng mộ Ngưu Lang Chức Nữ nữa, không cần phải ngẩn người với đèn lồng cung cấm nữa, không cần phải nhìn lên dải ngân hà uống rượu một mình nữa, cũng không cần phải lật những thoại bản với dòng chữ ố vàng mà than thở một mình nữa.

Ta nhìn nam tử ôm ta, cùng ta sóng vai ngắm sắc núi trong rừng, xem tuyết bay đầy trời.

Ta từng vì hắn mà thương tâm, từng rời đi, từng do dự, nhưng cuối cùng khó kiềm lòng được, tuân theo trái tim của chính mình.

Sau này, vào thất tịch mỗi năm, ta đều không còn một mình nữa.

Chúng ta vội vàng xuống núi trước khi mặt trời lặn, giục ngựa đi đến Phong huyện, bầu trời xa xa đã treo lên một vầng trăng khuyết.

Đi đến một con đường không có người, Nghiêm Hủ đột nhiên dừng ngựa, ta đang nghi hoặc thì nghe thấy xa xa “Ầm” một tiếng, một chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ trên không trung.

Ta còn chưa kịp kinh ngạc, chỉ thấy từ xa đến gần, từng chùm pháo hoa liên tiếp bay lên không trung, vẽ lên những màu sắc rực rỡ trên bầu trời vốn yên tĩnh.

Giọng nói của Nghiêm Hủ truyền vào tai ta: “Vân nhi, có thích không? Ngàn vạn pháo hoa đêm nay, đều là do ta đốt cho một mình nàng.”

Ta sửng sốt không nói nên lời, chỉ cảm thấy những chùm pháo hoa này như ánh sáng rực rỡ của ngàn vạn ngôi sao đang rơi xuống.

Hắn lấy ra một cái bình nhỏ, cười hỏi ta: “Còn nhớ cái này không?”

Ta dựa vào lòng hắn, gật đầu: “Đây không phải là... bình rượu kia của ta sao?”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt ta: “Đúng vậy, là của nàng... Vân nhi, ta cũng là của nàng.”

Nói xong hắn liền mở nắp bình, uống một ngụm từ miệng bình, tay kia khẽ nâng cằm ta, phủ lên môi ta một mùi rượu nhàn nhạt.

Môi hắn mang theo một chút rượu ngọt ngào đến trong miệng ta, hương vị của loại rượu này, so với những loại rượu ta uống trước đây đều bất đồng, chua ngọt như hoa đào mùa xuân, ô mai mùa hạ, lại thanh như gió mát mùa thu, băng tuyết mùa đông.

Kết thúc nụ hôn, trong mắt Nghiêm Hủ giống như chứa đựng cả một dòng nước trong vắt, bốn mắt nhìn nhau.

“Vân nhi, đây chính là lễ hợp cẩn của chúng ta.”

Lại có thêm mấy chùm pháo hoa nở rộ trên không trung, đẹp như mặt trời mọc, rực rỡ như sao, hắn khom lưng buộc bình rượu vào bụng ngựa, hai tay ôm lấy ta, cùng nhau ngắm nhìn một mảnh như mộng như ảo này.

Giữa đất trời, dường như chỉ có hai người chúng ta.

Khóe mắt ta có chút ẩm ướt, ta đan vào mười ngón tay của hắn: “Dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy.”

*Dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy: Đây là một lời tự thề, thường là nữ tử thổ lộ với người mình yêu. Nghĩa là ta muốn được vĩnh viễn ở cạnh chàng, nếu đã như vậy, cho dù đợi đến sơn hà biến mất (núi mài mòn, sông cạn kiệt), bốn mùa đảo lộn (sấm nổ mùa đông, tuyết rơi mùa hạ), thế giới trở về hỗn độn (trời đất hòa vào một thể, không còn thời gian, không gian), thì thời khắc của ta và chàng vẫn tồn tại.

Ta chỉ cảm thấy thân thể được ôm chặt hơn một chút.

“Vân nhi, chúng ta về nhà thôi.”

Đến cửa phủ, hắn ôm ta từ trên ngựa xuống, ta kinh ngạc nhìn sân viện đã được bố trí lại mới, khắp nơi đều treo đèn lồng cung cấm màu đỏ lớn nhỏ.

Hắn ôm ngang ta lên, cười nói bên tai ta: “Nương tử có hài lòng không?”

Ta ôm chặt lấy cổ hắn, hôn nhẹ một cái trên môi hắn, cuối cùng cũng gọi ra được hai chữ muộn màng suốt ba năm kia.

“Phu quân…”

Thân thể hắn khựng lại, ôm chặt ta bước vào phòng.

Trong phòng đốt nến đỏ rực, ánh mắt hắn như mực, vừa đi về phía giường vừa hôn nhẹ lên hai má ửng đỏ của ta.

Trước khi ta xuất giá từ hoàng cung Đại Tề, ma ma giáo dưỡng trong cung kỳ thật cũng đã từng dạy ta một hai điều, nhưng dù sao đó cũng là ba năm trước, lúc đó ta lại xấu hổ, căn bản không dám nhìn kĩ tập sách tranh kia, chỉ nghe qua vài câu, nghĩ rằng chờ đến trước lễ hợp cẩn xem qua sau là được.

Ai ngờ lễ hợp cẩn này lại kéo dài hơn ba năm.

Bây giờ không ở trong cung, cũng không ai có thể dạy ta.

Nghiêm Hủ đặt ta lên giường, giống như nhìn thấu sự khẩn trương của ta, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má ta, dịu dàng nói: “Vân nhi, đừng sợ.”

Lông mi ta khẽ run rẩy, cắn môi gật đầu.

Mặt mày hắn cong lên, ấm áp như mùa xuân, hắn cúi xuống hôn lên cánh môi ta.

Khi thì ôn nhu như nước, khi thì mãnh liệt như cuồng phong bão táp, hôn đến mức ta không kịp ứng phó, đầu óc dần thả lỏng trở nên hỗn loạn, chợt cảm thấy trên người lạnh lẽo, ta mở mắt ra mới phát hiện, toàn bộ y phục trên người đã nằm trên mặt đất.

Rốt cuộc hắn ra tay làm chuyện này từ khi nào vậy?

Ta mở miệng, phát ra âm thanh mềm mại mà chính mình chưa từng nghe qua: “Nghiêm Hủ, ta... ta lạnh...”

Hắn không trả lời, chỉ đan hai tay vào mười ngón tay ta trên đỉnh đầu ta, môi một đường chuyển đến bên tai ta, thanh âm trầm thấp mê hoặc.

“Ngoan, một lát sẽ không lạnh nữa.”

Quả nhiên, một lúc sau thật sự không lạnh nữa.

Tình ý nồng đậm, nến đỏ trong phòng đung đưa, ta thật sự sắp bị ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho hòa tan thành một vũng nước, chỉ thở hổn hển nói: “Nghiêm Hủ, nến đỏ... chưa... chưa tắt...”

Phụt, nến đỏ tắt.

Trong phòng tối sầm lại, ánh trăng nhất thời đổ đầy đất, ta vừa định thở dốc, thanh âm của hắn liền kèm theo tiếng thở dốc của ta, vang lên bên tai.

“Nương tử còn có tinh lực quản ngọn nến đỏ kia, xem ra đêm nay vi phu cần phải cố gắng hơn mới được...”

Thật đúng là nói không ngoa.

Mãi cho đến khi ánh nắng ban mai ló dạng, trời còn chưa sáng hẳn, ta rốt cuộc mới chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Nghiêm Hủ.

Cũng không biết ngủ đến bao lâu, cảm thấy màn lụa xanh bên ngoài dường như đã sáng lên, ta chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, mơ mơ màng màng nói: “A, trời sáng rồi sao? Khi nào thì...”

Nghiêm Hủ hôn lên trán ta, giọng nói cũng mang theo chút mệt mỏi: “An tâm ngủ, hôm nay sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta.”

Quả thật, ngày thường nếu ta ham ngủ, Linh Tê sẽ tiến vào gọi ta dậy dùng bữa sáng, hôm nay một chút động tĩnh ở ngoài phòng cũng không có.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Hủ, hắn khép hai mắt, lông mi mảnh khảnh, bộ dáng ngủ cũng rất đẹp mắt.

Ta nhớ tới những lời hắn nói bên tai ta đêm qua, trên mặt lại nóng lên, liền vùi đầu vào lồng ngực hắn.

Chỉ cảm thấy ngủ như vậy lại không thoải mái, vì thế ta liền di chuyển rồi lại di chuyển cánh tay, cho đến khi thanh âm của Nghiêm Hủ vang lên trên đỉnh đầu ta.

“Vân nhi, nàng động tới động lui như vậy... Vi phu cũng không cam đoan nàng còn có thể ngủ được trở lại.”

Ta nhất thời liền thành thật, nhắm mắt ngoan ngoãn nằm bất động ở trong lòng hắn.

Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng cười khẽ của hắn, hắn di chuyển cánh tay, làm cho ta gối đầu thoải mái hơn một chút, đem ta ôm chặt hơn.

Trong chốc lát, cơn buồn ngủ nồng đậm liền quay trở lại.

Lúc bị Nghiêm Hủ đ.á.n.h thức, đã là buổi trưa.

Nhưng lần này ta thật sự không muốn đứng dậy, dù sao cả người vẫn còn bủn rủn vô lực, liền nằm trên giường, mặc cho hắn lay trái lay phải cũng không muốn đứng lên.

Mà người khởi xướng, thì đã ăn mặc chỉnh tề, ôm ta từ trên giường vào trong lòng hắn, vừa giúp ta buộc vạt áo, vừa mềm giọng nói: “Biết nàng buồn ngủ, nhưng cũng phải dậy dùng bữa trưa một chút, muốn ngủ thì ăn xong rồi cho nàng ngủ.”

Ta nhìn bộ dáng thần thái sáng láng của hắn, đột nhiên nhớ tới lời Tống Cẩn nói ngày đó, muốn đưa thuốc cường thân kiện thể gì đó cho hắn.

Ta thở dài trong lòng, hắn còn cần thuốc gì nữa, ngược lại là ta vẫn nên đi hỏi Tống Cẩn phương pháp cường thân kiện thể mới đúng.

Trong bữa trưa, ta nhìn thấy bình rượu bày trên bàn, đột nhiên nghĩ đến tối qua, liền chỉ vào bình nói: “Đây... rốt cuộc là loại rượu gì? Tối hôm qua uống rất ngon, cảm thấy cũng không tính là rượu mạnh, sao lúc đó ta mua đều kinh ngạc như vậy?”

Ánh mắt kinh ngạc của chưởng quầy lúc đó vẫn còn nguyên trong trí nhớ của ta.

Trong mắt Nghiêm Hủ hiện lên một tia giảo hoạt, nhướng mày cười nói: “Nàng có biết rượu nàng mua, tên là gì không?”

Ta lắc đầu.

Hắn gọt quả táo đỏ trong tay, sau lại lấy đũa bạc tinh tế lấy hạt, vừa đút cho ta vừa nói: “Rượu này gọi là, Túy Hợp Hoan.”

Túy… Hợp Hoan?

Hắn cười nói: “Rượu này bắt nguồn từ một điển cố, nữ tử Bắc Lương nếu muốn mời nam tử cùng nhau trải qua một đêm đẹp, lại xấu hổ khi mở miệng, liền có thể chuẩn bị một bình rượu như vậy... Nếu nam tử uống hết cả chén rượu, tức là đồng ý, hơn nữa...” Hắn tới gần ta, tiện tay đút cho ta một hạt đậu phộng, thấp giọng nói bên tai ta: “Buổi tối đều phải nghe theo nữ tử...”

Ta vừa nghe xong đã cảm thấy vành tai nóng lên, nữ tử Bắc Lương này cũng quá táo bạo rồi.

Chẳng trách lúc trước chưởng quỹ kia còn ý vị thâm trường khen ta là nữ trung hào kiệt gì đó, người trước mặt này còn cố ý không giải thích cho ta nghe, ta không biết chút nào, cứ như vậy lờ mờ đem rượu về.

Nghiêm Hủ đảo mắt đã lột một quả nhãn bỏ vào miệng ta, lại còn tiến thêm một thước đến bên ta nói: “Chỉ là không biết rượu này uống muộn mấy tháng, nương tử có phải đợi không kịp, trong lòng tức giận với vi phu hay không?”

Cái gì mà đợi không kịp...

Da mặt của người này, thật sự là dày hơn cả tường thành.

Nhưng ngoài miệng ta lại không muốn yếu thế, liền ra vẻ trấn định nói: “Vậy, vậy tối hôm qua chàng cũng... cũng không nghe ta...”

Hắn hơi giật mình, vờ làm bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ: “Không nghĩ tới nương tử ta, thật đúng là nữ trung hào kiệt... Vậy không bằng lần sau...”



Lần sau?

Nghe hắn nói lần sau, ta không khỏi nhớ tới đủ loại xảy ra tối hôm qua, thân thể mệt mỏi, trên mặt ta đột nhiên nóng lên.

Mặc kệ mấy lời trêu ghẹo của hắn, ta liếc hắn một cái, sau đó vội vàng cúi đầu ăn cháo.

Ai ngờ liền bị hắn nhét tâm sen vào trong miệng.

Ta vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, hôm nay hắn làm sao, bản thân cũng không ăn mà chỉ đút cho ta ăn?

Hắn ngược lại vẻ mặt đầy mãn nguyện, lúc này mới bưng cháo lên ăn.

Dùng xong bữa trưa, cơn buồn ngủ ập đến, ta liền trở lại giường ngủ bù.

Khi tỉnh lại đã gần đến đêm, Nghiêm Hủ không ở trong phòng, ta gọi Linh Tê tiến vào, suy nghĩ một chút, cầm bút viết một phong thư cho ngũ ca.

Ta nghĩ, người lúc trước muốn bán Phong huyện, sẽ luôn để lại chút dấu vết, nếu có thể bắt được người này, nhất định sẽ giúp được Nghiêm Hủ một tay.

Quân bài trên tay Nghiêm Hủ hiện giờ là quân Phong Nam, quân Đông Nam vừa thu được, các huyện xung quanh, cộng thêm Nguyên Châu giàu có đông đúc nhất Bắc Lương, và Nghiêm Mạc đang bị hắn giam lỏng ở Phong huyện.

Nếu thật sự cùng trên kinh đối kháng chính diện, sợ là vẫn chưa đủ.

Sau khi thu được quân Đông Nam, hắn liền gửi thư lên trên kinh.

Nghiêm Hủ đoạt hổ phù, xuất binh đ.á.n.h Đông Nam, vốn là hành động đại nghịch bất đạo, thậm chí là chặt đầu chống lại thánh lệnh, nhưng hắn chỉ nói đến Phong huyện vì bệnh truyền nhiễm, mà xuất binh đ.á.n.h Đông Nam, là bởi vì ở Nguyên Châu, nhận được mật thư tướng lĩnh Đông Nam cắt xén quân lương và lương thảo, vì tránh đả thảo kinh xà, đành phải bí mật xuất binh.

Về phần Nghiêm Mạc, Nghiêm Hủ chỉ nói bệnh ở chân của hắn tái phát, không thể không ở lại Phong huyện tĩnh dưỡng một thời gian.

Hết thảy nói đều nghe hợp tình hợp lí, dường như đều là bất đắc dĩ không thể không làm.

Mà từng chữ đau đớn tận cùng, hình tượng một nhị hoàng tử ẩn nhẫn mà suy nghĩ cho đại cục nhảy vọt lên trên giấy.

Kỳ thật, cho dù Nghiêm Hủ không tự mình nói, tin tức hắn mang quân Phong Nam đi thu quân Đông Nam cũng sẽ truyền về trên kinh, mà hiện giờ Nghiêm Hủ đang chờ, chẳng qua chỉ là thái độ của trên kinh.

Suy cho cùng, Bắc Lương bây giờ chỉ có hai vị hoàng tử là Nghiêm Mạc và Nghiêm Hủ.

Ta hỏi Nghiêm Hủ: “Nếu bệ hạ vẫn muốn trị tội chàng, vậy phải làm sao?”

Hắn cười khổ đáp: “Vậy thì chỉ có thể phản thật. Một đường cứng rắn chiến đấu mà lên, cũng không phải không được, thanh trừ ngoại thích bên cạnh quân vương mà thôi. Chỉ là Nghiêm Mạc và hai quân đều ở trong tay ta, cũng có chút lợi thế đàm phán với trên kinh, nếu không phải bất đắc dĩ, thì không cần phải cứng rắn chiến đấu. Còn nữa”, Hắn kéo tay ta, “Đ.á.n.h giặc dù sao cũng có nguy hiểm, hiện giờ ta muốn chống lại trên kinh, tất phải chiến lâu dài, trải qua chuyện Phong huyện lần này, ta cũng không nỡ để nàng đi theo ta chịu khổ.”

Ta cười nói: “Đừng nói lung tung, ta đã nguyện ý làm áp trại phu nhân cho chàng rồi, còn nói cái gì mà chịu khổ hay không, huống hồ ta cũng không chịu khổ gì...”

Ta tìm một vị trí thoải mái trong ngực hắn, túm lấy vạt áo hắn nói: “Chỉ là nếu có thể không chiến, thì thật sự tốt...”

Điều ta sợ, cho đến bây giờ không phải là chịu khổ hay không.

Điều ta sợ, là hắn cả ngày phải ở trong đao quang kiếm ảnh trên chiến trường tìm đường sống.

Qua mấy ngày, trên kinh truyền đến một mật thư.

Mật thư kỳ thật là một đạo chỉ dụ, trên thư nói lần này Nghiêm Hủ mặc dù làm chuyện trái với thánh lệnh, nhưng niệm tình phụ tử, nếu có thể đem Nghiêm Mạc bình an trở về trên kinh, liền không nhắc chuyện cũ.

Trái lại còn tránh nặng tìm nhẹ, không nhắc đến chuyện thu hồi binh quyền.

Nghiêm Hủ xem xong liền đem chỉ dụ đi đốt.

Ta hỏi hắn, “Chàng định trả lời chỉ dụ này như thế nào?”

Hắn cười đáp: “Vân nhi, trước mặt ta đang có hai con đường, nhưng ta còn chưa nghĩ ra nên đi con đường nào thì tốt.”

Ta suy nghĩ một chút: “Nghiêm Mạc lần này, kỳ thật có thể thấy không chịu được trách nhiệm lớn, dù sao ngay cả hổ phù cũng có thể bị chàng đoạt đi, trong lòng bệ hạ sợ cũng đã thấy rõ chuyện này... Chỉ là sợ chàng không niệm tình nghĩa huynh đệ, làm ra chuyện g.i.ế.t huynh, cho nên mới gửi mật thư cho chàng, e rằng muốn thăm dò suy nghĩ của chàng.”

Hắn gật đầu.

“Nếu chàng kiên quyết không buông tha cho Nghiêm Mạc, sợ là bệ hạ cùng Triệu gia đều sẽ động thủ, mà chàng cũng sẽ bị ép phản... Nhưng nếu thả Nghiêm Mạc, thì trên tay không có quân bài, mà Triệu gia sẽ tính sổ sau mùa thu, thà rằng lật lọng một phen, bức phản ngược lên trên kinh.”

“Ừm?” Hắn chống má nhìn ta, “Vậy Vân nhi, nàng nói xem, bước tiếp theo vi phu nên làm gì mới tốt?”

Ta suy nghĩ một chút: “Xưa nay thành sự, luôn là thiên thời địa lợi nhân hòa. Một là cần bệ hạ hạ chỉ, danh chính ngôn thuận thừa nhận lần xuất binh này của chàng. Hai là trong triều, nếu có trọng thần có hiềm khích với Triệu gia, ngược lại có thể kết thành đồng mình, giúp đỡ chàng trong triều một hai. Ba là lòng dân, lần này chàng đến Nguyên Châu cũng tốt, Phong huyện hay phía Đông Nam cũng được, đều là cứu trợ trị tham ô. Hiện giờ đã cùng Triệu gia trở mặt, chi bằng đem chứng cứ tội lỗi của Triệu gia mà chàng tra được phát tán trong dân gian, như vậy, ít nhất bệ hạ có muốn trị tội chàng thì trước tiên phải ngăn chặn lời bàn tán dày đặc của dân chúng mới được.”

Ta chỉ lo nói ra suy nghĩ trong lòng, không ngờ hắn lại đưa tay ra nhẹ kéo ta một cái, cả người ta liền ngã vào trong ngực hắn.

Hắn cười, áp vào chóp mũi ta: “Không nghĩ đến trong phòng ta còn cất giấu một tiểu quân sư.”

Ta đẩy hắn ra, ngồi dậy cười nói: “Ta chẳng qua chỉ là một phụ nhân, nào biết cái gì? Nghĩ cái gì thì nói cái đó, lại bị chàng chê cười.”

Hắn cười: “Nếu nàng là nam tử, ta thật sự muốn chiêu mộ nàng về làm phụ tá... Vân nhi, nàng nói đều đúng, chỉ là cái thứ hai, đại thần trong triều đa phần là môn hạ của Triệu gia, cũng chỉ có phe cánh tả tướng mới có thể miễn cưỡng chống lại. Tả tướng, bởi vì trưởng nữ và Nghiêm Mạc kết hôn ước, Nghiêm Mạc một mực từ chối không chịu thành hôn, đối với Nghiêm Mạc kỳ thật có chút bất mãn. Nhưng tả tướng lại là một người cổ hủ, cho tới bây giờ vẫn cho rằng đích thứ khác biệt, đối với chuyện ta làm, sợ là cũng có chút chỉ trích...”

Ta lẩm bẩm, “Ra vậy...”

Hắn cười cười: “Nhưng hẳn cũng có thể thử một lần, dù sao những chuyện mà Triệu thị đã làm, vẫn xấu xa hơn nhiều.”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn ta, ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, chỉ vuốt tóc ta cười nói: “Sắc trời đã tối như vậy rồi, không muốn nghĩ về mấy thứ này nữa.”

Dứt lời liền ôm ngang ta đi về phía giường, ta kinh hô một tiếng, trừng to hai mắt nhìn hắn.

Hắn cúi đầu, nói nhỏ bên tai ta: “Đêm nay suy nghĩ cho ta nhiều như vậy, nhất định là mệt rồi, ta có phải nên nỗ lực thật tốt để thưởng cho tiểu quân sư của ta không?”

Ta: “…”

Mấy ngày sau, Nghiêm Hủ đem tội trạng của Triệu thị tản ra ngoài dân gian, nhất thời liền trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất trà dư tửu hậu của dân chúng khắp đường phố ngõ hẻm.

Bởi vì Nghiêm Hủ bận rộn, lúc nào cũng đi đến doanh trại, thỉnh thoảng phải ra khỏi thành, sợ ta ở trong phủ buồn chán, liền để cho phu nhân của Lâm Tư Lập đến trò chuyện cùng ta.

Phu nhân của Lâm Tư Lập tên Lâm Uyển Uyển, dáng người nhỏ nhắn duyên dáng, môi hồng răng trắng, lúc không nói gì nhìn càng giống nữ tử bên Giang Nam ở Đại Tề của ta.

Lâm Uyển Uyển lần đầu tiên gặp ta, ngượng ngùng e thẹn, đến nỗi ta còn nghi hoặc, “hãn thê nhà Lâm huyện lệnh” trong miệng mọi người, rốt cuộc có phải là tiểu nữ tử nhút nhát sợ sệt trước mặt ta hay không.

Sau vài lần tiếp xúc, ta mới biết, danh xưng “hãn thê” này của nàng cũng thật sự không phải là hư danh.

Ví như năm đó nàng quấn c.h.ế.t không rời, đem tảng băng trôi không gần nữ sắc Lâm Tư Lập bắt đem về là như thế nào.

Ví như quy định của nàng, sau khi thành hôn, Lâm Tư Lập phải về nhà trước giờ Tuất.

*Giờ Tuất: Từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối

Lại ví như có một lần, chỉ vì người khác mời, Lâm Tư Lập uống rượu đến khuya, giờ Tuất chưa về nhà, Lâm Uyển Uyển trực tiếp cầm hai thanh đao thái rau đi, một đao băm lên bàn rượu, một đao băm lên chén rượu của Lâm Tư Lập, dọa ca kỹ bên cạnh Lâm Tư Lập sợ đến mức lúc đó liền mất giọng, không thể hát nữa.

Kể từ đó, danh xưng “hãn thê” của nàng liền truyền khắp Phong huyện.

Ta nghe nàng kể mấy chuyện này vô cùng sinh động chân thực, chỉ cảm thấy câu chuyện của hai người bọn họ, so với chuyện trong sách còn thú vị hơn.

Nàng nhẹ nhàng nói với ta: “Kỳ thật Tư Lập cũng không thích chơi với bọn họ, chỉ là người ta ở quan trường, có rất nhiều chuyện không dễ dàng cự tuyệt. Bây giờ ta làm người xấu, mọi người cùng lắm nói ta là ác phụ đố kỵ, vì sợ ta, trái lại cũng ít người đến làm phiền hắn.”

Trong mắt nàng lóe lên tia giảo hoạt: “Ta cảm thấy “hãn thê” cũng không tính là thanh danh xấu xa gì, ít nhất cắt đứt được nhiều người mưu toan mơ ước Tư Lập nhà ta.”

Ta cười nói: “Hai người phu thê các ngươi, đúng là giống nhau.”

Đều là nhân tinh trong nhân tinh.

*Nhân tinh: Là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt.

Nàng vừa nói đến Lâm Tư Lập, trong mắt đều là ánh sáng, nhưng cũng rất bá đạo: “Đời này của hắn chỉ có thể có ta làm thê tử, nếu dám nạp thiếp, ta liền trực tiếp chặt đứt con cháu thiên thu vạn đại của hắn.”

Ta tưởng tượng bộ dạng nàng cầm dao thái rau, chỉ cảm thấy hẳn là nói được làm được.

Lâm Tư Lập có thể cưới được một tiểu hãn thê như vậy, cũng là có phúc phận.

Lâm Uyển Uyển am hiểu nữ hồng, thường xuyên mang đến phủ chút đồ thêu cùng ta thêu một ít hoa văn nhỏ.

Kỳ nghệ của ta không bằng nàng, trước kia ta đối với nữ hồng căn bản cũng không có hứng thú lắm, hiện tại theo nàng học, cảm thấy cũng có chút thú vị.

Nàng và Lâm Tư Lập ở cách phủ hai con hẻm, vì thế ta thỉnh thoảng đến phủ nàng ngồi một chút, hai người chúng ta nói chuyện phiếm, uống trà thêu thùa, một ngày trôi qua cũng rất nhanh.

Bệnh truyền nhiễm đã được giải quyết, Tú Sơn tiên sinh rời khỏi Phong huyện, trước khi đi, ta và Nghiêm Hủ đã cùng nhau đến bái phỏng.

Tống Cẩn ở lại, nói vạn nhất có chỗ cần tương trợ, có hắn ở đây thì vẫn tốt hơn.

Qua một thời gian, trong kinh truyền đến tin tức, tả tướng ở trong triều thỉnh chỉ, một là nhị hoàng tử cứu trợ cho dân, trị tham trừ ác, danh vọng cao trong dân gian, bệ hạ hiện giờ vẫn chưa lập hoàng thái tử, hi vọng bệ hạ thuận theo lòng dân.

Hai là, đối với Triệu gia làm khó dễ, thỉnh bệ hạ tra kĩ tội trạng của Triệu thị nhất tộc mà nhị hoàng tử đã đệ trình.

Ta biết, cuối cùng Nghiêm Hủ đã thuyết phục được tả tướng.

Hướng gió trong triều cũng có biến hóa, những người lúc trước đi theo Triệu gia, có không ít người bắt đầu phản chiến, có lẽ là sợ ngày sau thật sự thanh toán, liên lụy đến bản thân.

Nghe nói, trong triều có người thậm chí còn nhắc đến chuyện phế hậu, nhưng lại bị bệ hạ đập một cái nghiên mực vào đầu chảy m.á.u.

Hôm nay Nghiêm Hủ xuất phát đi đến bốn huyện Đông Nam, ta hẹn với Uyển Uyển, sáng hôm sau đến nhà nàng thưởng thức trà lá bạc mới có được của nàng.

Cũng không biết có phải bởi vì Nghiêm Hủ không có ở đây hay không, bên cạnh trống trải không có người lại không quen, cả đêm ta đều ngủ không ngon giấc.

Lúc sắc trời sắp hửng sáng, ta đứng dậy ngẩn người nhìn ra cửa sổ, trước kia ta ngủ cũng không cảm thấy sao, hiện giờ đã quen với vòng tay của hắn, chẳng qua hắn chỉ không có ở đây một đêm, ta cư nhiên ngủ không yên.

Luôn cảm thấy bên gối trống rỗng, trên giường lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

Lúc trước hắn rời đi, ta đã cảm thấy tương tư tràn lan thành tai họa, mà hôm nay, lại cảm thấy như tương tư đã khắc sâu vào xương tủy, đuổi cũng không đuổi được, chỉ cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, giống như bao phủ hết cả người ta.

Ta dứt khoát đứng dậy, ngồi vào bàn viết chữ.

Viết được một lúc, vẫn là buông bút, nghĩ đến hôm nay còn có hẹn với Uyển Uyển, ta liền mang theo Linh Tê, xuất phát sớm một chút đi đến Lâm phủ.

Đến cửa Lâm phủ, chỉ thấy một tì nữ bưng một chậu gỗ, rửa sạch rêu trên gạch đá trong sân viện.

Nghe được Linh Tê gõ cửa, tì nữ kia có chút kinh ngạc ngẩng đầu: “Lâm đại nhân vừa mới trở về, phu nhân hẳn là quay về phòng giúp đại nhân lấy y phục thay, nô tì liền đi gọi phu nhân.”

Ta thấy trong tay nàng kia còn bưng một chậu nước, chỉ có một mình, liền nói: “Không sao, ngươi đang bận, hôm nay nắng rất đẹp, ta ở phòng khách đợi Uyển Uyển.”

Phòng khách này của Uyển Uyển được dựng rất đẹp, lúc không có việc gì, ngồi ở bên cạnh bàn đá, pha một ấm trà, ngắm hoa ngắm trăng ngắm tuyết, đều có một phen tình thú.

Mà cửa sau của phòng khách, nối liền với chính sảnh của Lâm phủ.

Chỉ là ta vừa bước tới bàn đá ngồi xuống, liền nghe được phía sau cánh cửa khép một nửa truyền đến giọng nói làm nũng mềm mại như chim hoàng oanh của Uyển Uyển: “Người ta mặc kệ, chàng trở về rồi thì không được đi...”

Trong lời nói của Lâm Tư Lập lộ ra sự bất lực, nhưng tràn đầy sủng nịnh: “Đừng náo loạn, bây giờ không còn như lúc trước, sự tình rất nhiều, làm xong sớm mới có thể sớm một chút trở về với nàng... Hơn nữa, hôm nay không phải nàng có hẹn với công chúa sao? Nàng đừng để cho công chúa đến liền nhìn thấy nàng đang treo trên người ta không xuống được như thế này.”

Uyển Uyển nhỏ giọng nói: “Công chúa một lát nữa mới đến...”

Ta không nghĩ tới vừa ngồi xuống đã nghe được mấy lời nói khuê phòng của phu thê bọn họ, liền vội vàng đứng dậy, nghĩ nghĩ nên đi dạo quanh quanh trong vườn trước.

Nhưng vừa đứng dậy, bỗng nhiên nghe được Uyển Uyển nói: “Tư Lập, nhị điện hạ... thật sự sẽ cưới nữ nhi của tả tướng kia sao?”

Thân thể ta khựng lại, đứng tại chỗ.

Lâm Tư Lập thở dài: “Nàng đừng bận tâm đến mấy chuyện này, bây giờ tả tướng giúp điện hạ như vậy, ta nghĩ điện hạ... đại khái là đã đáp ứng rồi.”

“Điện hạ làm sao có thể đáp ứng, nữ nhi tả tướng kia...”

Lâm Tư Lập ngắt lời nàng: “Uyển Uyển, nàng chỉ xem điện hạ và công chúa là dân chúng bình thường như chúng ta sao?”

Uyển Uyển không nói gì.

“Cho dù lần này không cưới trưởng nữ tả tướng, đợi ngày sau điện hạ leo lên vị trí kia, bên người làm sao có thể chỉ có một người... Nàng cũng không phải chưa từng đọc qua sử sách, trong triều làm gì có hoàng đế nào, hậu cung chỉ có một người?”

Uyển Uyển thấp giọng: “Nhưng mà, nhưng mà công chúa...”

Lâm Tư Lập thở dài: “Huống gì điện hạ không muốn tái chiến, cũng là sợ công chúa đi theo người chịu khổ, đã là như vậy, theo ta thấy, đây là cách tốt nhất.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tỏa Băng Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook