Tỏa Băng Tâm

Chương 9

Nguyệt Vi Tiểu Thố

29/09/2022

Ở hoàng cung Bắc Lương hơn hai năm, ta và Nghiêm Hủ thường xuyên gặp nhau.

Lúc đó ta luôn tự cho rằng mình là thê tử chưa qua cửa của hắn, mỗi khi trò chuyện, ta thường kể cho hắn nghe về cuộc sống trước kia của ta ở hoàng cung Đại Tề, mà hắn chỉ luôn lắng nghe ta nói, rất ít kể về bản thân.

Càng không chủ động nhắc đến mẫu phi của hắn.

Khi đó ta mới đến Bắc Lương, bởi vì Ngọc phi vừa mới qua đời, bản thân phải gả cho hắn, ta cũng từng cẩn thận hỏi hắn về chuyện của Ngọc phi nương nương.

Nhưng khi đó hắn chỉ ôn hòa nói với ta một câu: “Người đã không còn, tuy rằng công chúa không thể cùng mẫu phi gặp mặt là điều tiếc nuối, nhưng cũng không cần quá mức nhớ nhung.”

Ta ở trong cùng cùng người khác trò chuyện, ngẫu nhiên nhắc đến Ngọc phi, các cung nhân cũng đều câm như hến.

Ta từng đoán rằng, Ngọc phi có lẽ là tình yêu chân thành của hoàng đế Bắc Lương, nên sau khi Ngọc phi qua đời, người trong cung sợ hoàng đế và Nghiêm Hủ thương tâm mới không ai dám nhắc đến nữa.

Suy cho cùng, ngoại trừ Triệu hoàng hậu, chỉ có Ngọc phi sinh hạ hoàng tử cho hoàng đế Bắc Lương.

Ta chưa từng xem qua chân dung của Ngọc phi, nhưng trong tưởng tượng của ta, chắc hẳn cũng sẽ là một bộ dáng giống Nghiêm Hủ, là một người dịu dàng ấm áp.

Ta cũng chưa từng nghĩ rằng, một phi tử lại có thể sống như vậy trong hoàng cung.

Nghiêm Hủ nhìn về hướng đèn hoa sen trôi đi, tiếp tục nói: “Năm ta tám tuổi, mẫu phi có lẽ là không chịu nổi quanh năm tra tấn, cuối cùng sau một lần từ cung hoàng hậu trở về liền sinh bệnh nặng, thiếu chút nữa đã buông tay mà đi...”

Trong lòng ta cả kinh: “Hoàng hậu, đối với Ngọc phi nương nương... có thể làm được đến mức này sao?”

Hắn cười khổ: “Hẳn phụ hoàng chung quy đối với mẫu phi trong lòng có thẹn, lần đó cư nhiên khó có được răn dạy Triệu Tử Thiên, phạt bà ta đóng cửa suy nghĩ một tháng.” Hắn cười tự giễu, “Có phải rất buồn cười hay không, bà ta đem mẫu phi ta tra tấn đến sắp c.h.ế.t, lại chỉ bị phạt nhẹ nhàng đóng cửa suy nghĩ. Vốn thái y đã nhận định thời gian còn lại của mẫu phi không nhiều, phụ hoàng thế nhưng không quan tâm mọi người phản đối, vì mẫu phi tìm thần y khắp cả nước... Cuối cùng, thật không dễ dàng thỉnh được thần y Tú Sơn tiên sinh đến chẩn trị cho mẫu phi. Tú Sơn tiên sinh y thuật cao minh, mẫu phi dưới sự trị liệu của Tú Sơn tiên sinh cũng kỳ tích chuyển biến tốt...”

Một trận gió lạnh thổi qua, ta hơi rùng mình một cái, ngước mắt nhìn lên thì đèn hoa sen sớm đã không còn tung tích.

Nhìn sông hộ thành dường như được ngâm mực dày đặc trong màn đêm, ta nhẹ giọng nói: “Người ta thường nói, từ xưa đến nay đế vương đều vô tình, bệ hạ vì Ngọc phi nương nương không ngại khó khăn thỉnh được Tú Sơn tiên sinh, có thể thấy được trong lòng vẫn có nương nương chứ?”

Nghiêm Hủ trầm mặc một lúc, đáp: “Có lẽ là vậy, nhưng cũng chính hành động lần này của phụ hoàng đã khiến mẫu phi lại dấy lên hi vọng... Nhưng đôi khi, hi vọng càng nhiều, cũng không hẳn là một chuyện tốt. Chưởng sự cô cô nói với ta, biết bao nhiêu đêm, người đều ngồi thẫn thờ bên cửa sổ hiu quạnh, trong lòng nhớ nhung, ngóng trông, chờ đợi, người kia cũng sẽ không đến.”

Ta đột nhiên nhớ tới lời nói của mẫu phi.

Càng muốn có nhiều thứ, ngã sẽ càng đau.

Mẫu phi của ta, từ lúc ta có thể nhớ được, cho dù hậu cung tranh sủng, dường như cũng không liên quan gì đến người.

Người rất thông suốt, phụ hoàng đến, người vui vẻ bầu bạn, phụ hoàng không đến, người liền tự mình đọc sách viết chữ, ngâm thơ vẽ tranh, thoải mái tự tại.

Nhưng suy cho cùng, không phải ai cũng thể nhìn rõ được như mẫu phi.

Ngay cả ta, từ nhỏ đã được người dạy dỗ sâu sắc, hiện giờ cũng không phải bị mắc kẹt trong một phương trời, tìm không ra đáp án.

Nghiêm Hủ tiếp tục nói: “Không biết phụ hoàng đã làm gì, Triệu Tử Thiên sau đó thu liễm lại không ít, nhưng sau khi mẫu phi khỏi bệnh, bà ta liền chỉ định nữ nhi Triệu gia làm hoàng tử phi tương lai của ta.”

Trong lòng ta lộp bộp một cái, người đó, đã từng là một cái gai trong tim ta: “Là... Triệu Lăng?”

Hắn im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Vân nhi, ta chưa bao giờ thích nàng ta.”

Chưa bao giờ… thích?

Tĩnh tâm lại, ta đáp: “Vậy nên ngươi giả vờ thích nàng ta, là vì Triệu hoàng hậu sao?”

Hắn không đáp, một lúc lâu sau, giống như đã hạ quyết tâm, xoay người nói với ta: “Vân nhi, trước khi chuyện hai nước hòa thân được định ra, nàng có lẽ không biết... Nghiêm Mạc dưới sự an bài của phụ hoàng, vốn sẽ cưới trưởng nữ tả tướng. Kỳ thật ta đã sớm biết, người hắn muốn cưới làm hoàng tử phi, lại là tỳ nữ Bội Nhi của phủ tả tướng.”

Ta sửng sốt: “Tì nữ? Nhưng hắn là một hoàng tử, sao có thể cưới một tì nữ làm hoàng tử phi được?”

Ta nhớ lại bộ dáng Nghiêm Mạc say rượu đêm đó, đúng là thương tâm muốn c.h.ế.t.

Người tổn thương hắn, lại không phải là đại tiểu thư của tả tướng gia, mà là tì nữ của đại tiểu thư?

“Bội Nhi kia vốn cũng là tiểu thư quan lại, bởi vì người nhà phạm tội, mới nhập nô tịch, Nghiêm Mạc luôn muốn tìm cách giúp nhà nàng ta lật lại bản án. Khi Bắc Lương bại trận, phụ hoàng không thể không cùng Đại Tề cầu hòa, kí kết Tần Tấn, trong lòng Nghiêm Mạc lúc đó thật sự trăm phương ngàn kế không tình nguyện.”

Hắn nắm chặt tay, ánh mắt trở nên lạnh như băng: “Nhưng Triệu Tử Thiên ngược lại rất vui mừng, Triệu gia mấy năm nay, vì Triệu hoàng hậu được sủng ái, dưới sự dung túng của phụ hoàng, ở trong triều kéo bang kết phái, mở rộng thế lực ngoại thích, cấu kết với quan lại tham gia chính sự, nói một câu uy quyền chấn chủ cũng không quá đáng. Tả tướng là nguyên lão trong triều, luôn luôn bất hòa với Triệu hoàng hậu, phụ hoàng vốn có ý để Nghiêm Mạc cùng tả tướng kết thông gia, chẳng qua là vì cân bằng các thế lực trong triều.”

Ta nhẹ giọng đáp: “Nhưng Nghiêm Mạc cố ý ngã ngựa, vì không muốn cưới ta, cho nên, bệ hạ mới có thể đem hoàng tử cùng ta hòa thân đổi thành ngươi, phải không?”

Hắn trầm mặc một lúc, lắc đầu: “Vân nhi, nàng... sở dĩ có thể gả cho ta, là vì ta đã giúp Nghiêm Mạc thiết kế tất cả những chuyện này.”

Ta ngẩn người nhìn hắn: “Ngươi nói... cái gì?”

“Ta lúc đó, rất cần một cơ hội để thoát khỏi Triệu gia. Nghiêm Mạc không muốn cưới nàng, vừa vặn để ta nhìn ra được cơ hội này.”

Ta im lặng, rồi nói: “Bởi vì cưới ta, ngươi liền không cần cùng Triệu gia kết thông gia, phải không?”

Hắn sửng sốt một lúc, nhưng vẫn gật đầu: “Nếu... ta có thể cưới được Đại Tề công chúa, liền không cần cùng Triệu gia kết thông gia, hơn nữa còn có... nàng ở bên cạnh làm vỏ bọc, ta cũng có thể không cần ngày ngày gặp Triệu Lăng, Triệu gia cũng sẽ không thể an bài người ở chỗ ta. Rất nhiều chuyện, ta làm sẽ tiện hơn... Vì vậy, ta giả vờ hảo tâm giúp Nghiêm Mạc thiết kế một màn ngoài ý muốn gặp phải trưởng nữ tả tướng, để hắn cố ý ngã từ trên ngựa xuống bị thương, lại để cho hắn mua chuộc thái y giả vờ chân mình bị thương nghiêm trọng. Nghiêm Mạc cũng giống như Triệu hoàng hậu, là người xử trí theo cảm tính. Hắn vẫn luôn nghĩ cách giúp Bội Nhi thoát khỏi nô tịch, quang minh chính đại cưới nàng ta hồi cung, từ nay về sau một người một đời một đôi. Vì người trong lòng, hắn đồng ý đề nghị của ta, ra sức diễn một vở kịch ngã ngựa. Mà phụ hoàng khi đó, sợ nhất chính là Tề quốc vượt biên mà vào, hôn sự này càng không dám để lộ ra một chút sơ hở, lúc này mới để cho ta có cơ hội cưới nàng. Chỉ là... trước khi nàng đến Bắc Lương, ta từng nhận lệnh đi Long huyện một chuyến, lúc trở về thì nghe nói trong cung có thích khách, ở cung hoàng hậu, mẫu phi ta vì bảo vệ hoàng hậu mà bị thích khách một đao đ.â.m c.h.ế.t.”

Hoa viên trước Thanh Môn Điện, cung nữ lớn tuổi điên điên khùng khùng kia nói mấy lời đó, hóa ra là ý tứ này sao?

“Ta thậm chí còn không gặp được người lần cuối cùng, lúc ta trở lại, người đã được đem đi chôn cất, phụ hoàng chỉ tuyên bố với bên ngoài là người bệnh c.h.ế.t, cũng để ta sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Ta lẩm bẩm nói: “Đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên... Đó chỉ có thể là...”

Ta ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hủ, trong mắt hắn ẩn chứa bi thương nhàn nhạt, “Là ta đã hại người, nếu ta không đưa cho Nghiêm Mạc chủ ý, để hắn không cưới nàng, như vậy Triệu hoàng hậu cũng sẽ không g.i.ế.t người.”

Ta nhẹ giọng nói: “Cho nên, ngươi ngủ đông ba năm, là vì muốn báo thù cho Ngọc phi nương nương?”

Hắn lạnh nhạt đáp: “Vì mẫu phi, vì bản thân ta, cũng là vì Bắc Lương.”

Đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, ta đưa tay chạm vào, hóa ra là tuyết rơi rồi.

Bông tuyết bay theo gió, giống như ngọn cỏ không rễ, ta cùng Nghiêm Hủ sóng vai đứng, rất lâu sau đều không nói gì.

Một hồi sau, ta rốt cuộc nói: “Nghiêm Hủ, lúc ở trong cung, ngươi đối với ta, cho dù không có Triệu Lăng, cũng chưa từng có tình cảm, đúng không?... Sự dịu dàng của ngươi đối với ta, những ngày đêm ở cùng nhau, chẳng qua đều là diễn cho ta xem... Đúng không?”

Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Vân nhi... Ta xin lỗi.”

Ta lắc đầu: “Ta đã nói, ngươi không có lỗi gì với ta, ngươi có chỗ khó xử của ngươi, ta trước kia không biết, có lẽ còn tồn tại chút oán niệm không có được, hiện giờ biết chân tướng, ngược lại càng thêm thoải mái.”

“Sau khi gặp lại nàng ở Nguyên Châu, ta vẫn luôn không dám nói với nàng những chuyện này... Ta rất sợ hãi, sợ hãi sau khi nàng biết được chân tướng, chỉ càng chán ghét ta, chạy trốn ta, sợ rằng nàng sẽ biết con người thật của ta không phải những gì như nàng đã thấy trong mấy năm qua, ta càng không biết nên giải thích tất cả với nàng như thế nào, suy cho cùng”, Hắn cười khổ một tiếng, “Ta đã luôn lợi dụng nàng, cũng không tính là người tốt gì.”

Ta nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, ngươi thật sự không tính là người tốt gì, nhưng, ngươi cũng không phải người xấu.” Ta nhìn hắn, “Nghiêm Hủ, những chuyện lúc trước, không ai có lỗi với ai, ta đã buông bỏ, ngươi cũng buông bỏ đi.”

Hắn lắc đầu, trong mắt hiện lên những ánh sao mờ ảo: “Ta luôn cho rằng, đời này của ta, đều sẽ một thân một mình như vậy, cô độc mà giả dối sống... Vân nhi, ta chưa bao giờ tin tưởng người khác, cũng chưa bao giờ nghĩ tới bên cạnh mình sẽ có một người có thể yêu thương ta, quan tâm ta, ở bên ta... Cho đến khi nàng rời xa ta.”

Hắn nhìn ta, “Một khắc kia gặp lại nàng ở Nguyên Châu, trái tim ta đều muốn ngừng đập. Lúc đó ta mới biết, cái gì gọi là làm mất mà tìm lại được.”

Chờ một lúc lâu, ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của hắn: “Nghiêm Hủ, những lời ngươi nói hôm nay, đều là thật sao?”

Hắn nhẹ giọng nói: “Những năm qua, ta chưa bao giờ nói những điều này với bất kì ai... Vân nhi, chỉ có nàng... Vân nhi, bây giờ nàng vẫn còn thích ta, có đúng không?”

Ta mở miệng, nhưng lại cảm thấy không nói nên lời.

Chí Chính từ bờ sông đối diện vội vã chạy tới, nói với Nghiêm Hủ: “Điện hạ... đêm nay bên kia... có động tĩnh rồi.”

Hắn sửng sốt một chút, đáp một tiếng “Tốt”, quay đầu nói với ta: “Tuyết... đoán chừng sắp lớn rồi... Trở về đi.”

Ta khẽ nói: “Được.”

Hắn cùng ta đi đến bên cạnh xe ngựa, nhưng trước khi ta lên xe, hắn nhẹ nhàng đưa tay lấy đi bông tuyết rơi trên tóc ta: “Vân nhi, đợi chuyện ở Nguyên Châu kết thúc, cùng ta trở về, được không?”

Ta quay đầu bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt hắn ẩn chứa vì sao trong suốt, ta nói: “Nghiêm Hủ, ta...”

Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, thở dài: “Ít nhất trước khi ta xong chuyện thì nàng đừng đi.”

Ta rũ mắt, đáp: “Được.”

Hắn dụi cằm vào đầu ta: “Đêm nay, cảm ơn nàng đã ở bên cạnh ta.”

Ngồi trên xe ngựa, Linh Tê nhìn thấy ta vẫn không nói gì, liền hỏi: “Công chúa đêm nay đã có được đáp án mong muốn chưa?”

Ta nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe: “Xem như là có rồi đi... Nhưng Linh Tê, ta hình như, càng không biết bản thân kế tiếp nên làm thế nào...”

Ta cười khổ, “Ngươi và Mạc Kỳ, ngũ ca, Vân Hạc biểu ca, đã phí hoài sức lực cứu ta ra khỏi hoàng cung Bắc Lương, nếu ta cứ như vậy cùng hắn trở về, mỗi người các ngươi có phải sẽ đều cảm thấy rất thất vọng với ta hay không?”

Linh Tê trầm mặc, rồi đáp: “Chủ tử trước kia từng nói qua, nhân sinh khổ ngắn, mọi việc đều nghe theo trái tim là tốt rồi. Mặc kệ cuối cùng công chúa lựa chọn như thế nào, thuộc hạ và Mạc Kỳ đều sẽ luôn ở bên cạnh công chúa.”

Tối nay trước khi đi, Linh Tê đã hỏi ta: “Công chúa thật muốn đi gặp nhị điện hạ?”

Ta cầm đèn lồng trong tay, một lúc lâu sau mới nói: “Linh Tê, ta cần một đáp án, mới biết con đường sau này phải đi thế nào.”

Ta cần cho bản thân mình ba năm này một đáp án.

Ta muốn nghe những lời nói thật.

Trước khi Mạc Kỳ quay lại Nguyên Châu, đã từng theo Vân Hạc đi thăm dò binh lực Bắc Lương đóng quân ở biên cương.

Kết luận, Bắc Lương bởi vì địa thế, muốn thủ quốc có lẽ cũng được, nhưng nếu muốn tấn công Đại Tề, thì là thiên phương dạ đàm, hoàn toàn không có phần thắng.

*Thiên phương dạ đàm: Những chuyện lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.

Nhưng trong trí nhớ của ta, trước khi rời khỏi hoàng cung Bắc Lương, rõ ràng cảm thấy Bắc Lương cũng muốn chiến. Bắc Lương cũng không tận dụng mùa đông lạnh giá để làm khó dễ Đại Tề, rõ ràng đã bỏ lỡ thời cơ có lợi cho mình.

Nguyên nhân trong đó, ta thật sự không nghĩ ra.

Mà ta đối với Nghiêm Hủ, đối với Bắc Lương, bây giờ xem là cái gì?

Nghiêm Hủ lúc này đối xử với ta tốt, những lời nói thích, tình ý trong mắt, đều là thật sao?

Hay là bởi vì thân phận của ta, chỉ vì ta là công chúa của Đại Tề, chỉ vì nếu ta “mất tích” hoặc “tạ thế”, sẽ cho Đại Tề một cái cớ khiến hai nước lại nổi lên phân tranh?

Bởi vì ta vẫn còn chút giá trị lợi dụng đối với hắn, đối với Bắc Lương?

Suy cho cùng, cho dù ở Nguyên Châu, ta đều phải cùng hắn diễn trò, trong cuộc sống của hắn, cái nào là thật, cái nào là giả, ta căn bản không phân biệt được.

Nếu như hết thảy chuyện này, đều lại một lần nữa tái diễn như ba năm trước, vậy ta vì sao còn muốn ngây ngốc tiến vào vực sâu vô tận này?

Ba năm trước, ngũ ca tiễn ta đến Bắc Lương, lúc để lại Linh Tê và Mạc Kỳ cho ta, đã nói với ta, chớ để bản thân không còn lựa chọn nào khác.

Bây giờ trước mặt ta có hai lựa chọn, ta biết rõ nên chọn cái nào thì mới đúng, nhưng ta lại do dự.

Rõ ràng lúc rời khỏi hoàng cung Bắc Lương, ta rất kiên định, muốn buông bỏ hết thảy nơi này, buông bỏ tình cảm với Nghiêm Hủ.

Từ nơi này đi về phía Nam, chính là Đại Tề, ta có thể trở lại bên cạnh thân nhân của ta, có lẽ tương lai thật sự sẽ giống như bên đó ở bờ sông hộ thành cùng cô nương kia nói, ta sẽ gặp được một công tử thích ta, ta thích hắn, hắn cũng thích ta, chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ.

Không có lừa dối, không có che giấu, không có thăm dò, chúng ta có thể đối xử thẳng thắn với nhau, ở cạnh nhau đến bạc đầu.

Nhưng bây giờ ta lại do dự.

Ta biết rõ, mình hẳn nên cách càng xa Nghiêm Hủ càng tốt, nhưng cứ cùng hắn càng ngày càng dây dưa không rõ.

Hơi thở gần nhau trong gang tấc, những cái ôm ấm áp, ánh đèn nơi đầu thất, còn có cả nụ hôn dịu dàng kia.

Trái tim ta có thể thật sự không có chút gợn sóng nào sao?

Ta thật sự rất sợ hãi.

Ta sợ mình giống như Ngọc phi, cho dù đã từng thiếu chút nữa mất mạng, chỉ cần nam nhân kia quay đầu một cái, liền lần nữa đem trái tim ra giao cho hắn.



Nhưng kết quả là gì? Lại rơi vào thất vọng không ngừng, thậm chí... c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng.

Nghiêm Hủ đối với ta, giống như một vòng xoáy sâu không thấy đáy, rõ ràng biết là rất nguy hiểm, rõ ràng biết là phải rời xa, nhưng tựa như bị vận mệnh trói buộc hai chân, từng bước đi tới hắn.

Giống như đêm nay, rõ ràng ta mang mục đích mà đến, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cô độc của hắn, trong lòng ta cũng khó chịu theo, liền muốn đứng ở xa như vậy mà nhìn hắn, trước khi hắn nhìn thấy ta, ta đều không bước đi một bước.

Vòng xoáy này, ta đã may mắn leo ra, nhưng nếu rơi vào lại một lần nữa, liệu ta có thể gượng dậy được không?

Nếu ta lại có ba năm như vậy nữa, ta còn có khả năng rời đi dễ dàng như lần này không?

Ta còn có thể không?

Nếu thật sự đến ngày đó, ta sẽ biến thành Triệu hoàng hậu, hay sẽ biến thành Ngọc phi?

Rõ ràng để cho ba năm này, tất cả không cam lòng, tiếc nuối, hối hận, thương tâm, đều ở lại trong tuyết bay đầy trời này, xoay người rời đi, là rất tốt rồi, vì sao để ta lại gặp được hắn?

Nếu rõ ràng là một thiết kế đầy tâm cơ, rõ ràng là không có tình cảm lợi dụng, vì sao hôm nay lại muốn nói động tâm với ta?

Đáp án mà ta muốn biết, đêm nay ta đã biết rồi.

Nhưng ta không thể đưa ra đáp án mà hắn muốn.

Trong suy nghĩ hỗn loạn, xe ngựa đã đi tới cửa Trương phủ, Linh Tê đỡ ta xuống xe.

Ngẩng đầu lên thì ta thấy một người có dáng vẻ tì nữ, trong tay cầm một phong thư, nhìn thấy ta, vội vàng chạy tới đưa.

Lúc này sắc trời quá tối, đến gần ta mới phát hiện, tì nữ này, là người bên cạnh Vương Như Quân.

Tì nữ không thể nói được, chỉ hoa tay múa chân để ta đọc thư.

Ta mở ra xem, phía trên có một dòng chữ nhỏ xinh đẹp.

“Ngày mai ở Vọng Hi Hồ, cầu gặp Vân cô nương, chuyện liên quan đến sinh tử Bàng Nghệ.”

Lạc khoản là Vương Như Quân.

Ta ngẩng đầu lên nói: “Ta biết rồi.”

Tì nữ kia liền cúi đầu vội vàng rời đi.

Trở lại Trương phủ, đi ngang qua phòng Huệ Tâm, trong phòng vẫn còn đốt đèn, có một bóng dáng xinh đẹp nhuộm một chút sầu muộn.

Chỉ là đêm nay lòng ta cũng rất loạn, do dự một chút vẫn không đi vào, ta liền trở về phòng.

Linh Tê hỏi: “Công chúa lẽ nào thật sự muốn gặp Vương Như Quân?”

Ta suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Linh Tê, Vương Như Quân này, sợ là không đơn giản.”

Linh Tê đáp: “Nếu công chúa cảm thấy có lừa dối, không bằng đừng đi.”

Ta lắc đầu: “Ngươi và Mạc Kỳ, còn có hai hộ vệ Nghiêm Hủ đưa đều ở bên cạnh ta, nàng ta là một nữ tử yếu đuối, muốn đả thương ta cũng không dễ dàng. Nghiêm Hủ đã nói Bàng Nghệ không sao, nhưng lâu như vậy rồi, chuyện của Bàng gia vẫn chưa có kết luận gì, chúng ta cứ đi xem trong hồ lô của nàng ta rốt cuộc bán thuốc gì.”

Sáng hôm sau, có một tin tức lớn đáng kinh ngạc.

Nửa đêm hôm qua, mấy người đi đường ở các huyện ngoại thành phụ cận, vốn là lái xe ngựa đi ngang qua Nguyên Châu, vừa vặn đụng phải xe ngựa đi ra từ phủ thái thú.

Đám người đi đường kia cho rằng xe ngựa của phủ thái thú đụng vào bọn họ trước, vốn là tìm người trong xe ngựa lí luận một hai, nhưng lại bị xa phu ngăn cản không cho.

Hai bên tranh chấp không dứt, mặc dù là nửa đêm, cũng có không ít người vây xem, người đi đường kia cương quyết đi lên xe ngựa của phủ thái thú, mới phát hiện hóa ra trong xe chứa toàn là rương hòm, mở ra thì bên trong đều là hoàng kim.

Bổng lộc của Giang thái thú những năm nay, sợ là cũng không bằng giá trị của một rương trong đó.

Linh Tê nói: “Nghe nói, Nhị điện hạ... đã thu giữ số hoàng kim này, Giang thái thú cũng bị nhốt lại.”

Ta gật đầu, tất cả những thứ này hẳn là hắn đã thiết kế tốt.

Dùng xong bữa trưa, ta đi đến Vọng Hi Hồ, thấy Vương Như Quân đang đứng trước một thuyền hoa nhỏ, nhìn chằm chằm gốc cây nhỏ trước mắt đến ngẩn người.

Ta xách váy bước tới, Linh Tê theo s.á.t phía sau.

“Vương cô nương, hôm nay gọi ta đến là có chuyện gì?”

Nàng ta ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Lên thuyền đi.”

Ta chỉ đứng yên không động.

Nàng ta quay đầu nói: “Hôm nay ta có việc cầu ngươi, tất nhiên sẽ không xúc động như lần trước, ngươi cứ yên tâm lên thuyền.”

Ta cười cười: “Lên thuyền thì có thể.” Ta chỉ tay vào chiếc thuyền hoa khác bên cạnh, “Nhưng phải lên thuyền của ta.”

Mạc Kỳ và Phi Linh đang đứng ở đó.

Nàng ta quay đầu nhìn, im lặng một lúc rồi đáp: “Được.”

Tiến vào thuyền hoa, ta ngồi xuống: “Ta thật cũng không biết, ta có thể giúp được ngươi chỗ nào?”

Thân thể nàng ta khựng lại một chút: “Có một số chuyện, chỉ ngươi mới có thể làm được, tỷ như, cứu Bàng Nghệ.”

Vương Như Quân ngồi ở bên kia bàn thấp, đưa cho ta hai bản sổ sách.

Ta nghi hoặc trong lòng, mở ra xem, lại chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bản sổ sách này không phải là bản sổ sách gì đó chứ?

Ta ngẩng đầu: “Cho nên, cái này mới là việc làm ăn của nhà các ngươi?”

Nàng ta bộ dáng không sao cả nhún vai: “G.i.ế.t người trộm cắp, không có việc xấu nào không làm.”

“Nhưng ta không rõ”, Ta dừng một chút, “Cái này có liên quan gì đến Bàng gia?”

Nàng ta cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ xem, vì sao Bàng Nghệ vẫn không thể ra ngoài?” Nàng ta quay đầu nhìn phong cảnh mùa xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, “Nhà chúng ta đã làm những chuyện thế này, tự nhiên biết được cách thoát thân, mấy bản án trước đây hiện giờ đều ở trên người Bàng Nghệ. Có trách thì trách, biểu ca kia của Bàng Nghệ quá mức tham lam, mới để cho phụ thân và ca ca ta có cơ hội lợi dụng.”

Ta nhìn hai bản sổ sách: “Hôm nay ngươi cho ta xem những thứ này là ý gì?”

Nàng ta im lặng trong chốc lát, nói: “Hai bản sổ sách này là đêm qua ta lấy trộm ra, ta không có khả năng tự mình đi đưa cho nhị hoàng tử, ngươi đi đưa đi… Chỉ là vẫn còn một bản sổ sách nữa, ta chưa tìm thấy... Ngươi lấy hai bản sổ sách này trước đi.”

“Ta không hiểu, hai bản sổ sách này một khi giao cho nhị hoàng tử, cả Vương gia các ngươi sợ là đều không thoát khỏi liên can, ngay cả ngươi, sợ là cũng... Dù là vậy, ngươi vẫn phải cứu Bàng Nghệ sao?”

Nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Bàng Nghệ, hắn đã cứu mạng ta, cho dù có lấy cái mạng của ta, ta cũng phải cứu hắn.”

Nàng ta đưa ta một cái túi hương, khóe mắt có chút ẩm ướt: “Ngươi đi cầu xin nhị hoàng tử, cho phép đi gặp Bàng Nghệ, đợi sau khi gặp hắn rồi, có thể giúp ta đem cái này giao cho hắn không? Cái này rất quan trọng với ta, Vân cô nương, thỉnh ngươi nhất định phải bảo quản bên người, giúp ta tự tay chuyển giao cho hắn, đây cũng là... nguyện vọng duy nhất lúc này của ta.”

Ta do dự một chút, tiếp nhận túi hương, bên trên có thêu một đôi uyên ương hí thủy.

Ta thở dài, cầm lấy bản sổ sách.

“Ta biết rồi.”

Trở lại Trương phủ, ta đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.

Rõ ràng trước khi ra cửa vẫn còn tốt.

Ta nhìn túi hương cùng bản sổ sách trên bàn, suy nghĩ một chút, rồi nói với Linh Tê: “Mời Tống Cẩn qua đây đi.”

Tống Cẩn chẩn mạch cho ta, nói: “Muội gần đây, sợ là đã lo lắng quá nhiều, nhưng thân thể của muội cũng đã điều trị được một thời gian, chứng chóng mặt này hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện.”

Ta gật đầu: “Gần đây đúng là có suy nghĩ rất nhiều chuyện”, Ta cầm lấy túi hương kia, “Tống Cẩn, huynh có thể xem giúp ta, túi hương này, còn sổ sách kia nữa, có vấn đề gì không?”

Tống Cẩn cầm lấy túi hương, nhíu mày: “Cái này, muội lấy từ đâu ra?”

Ta liền đem sự tình kể lại cho Tống Cẩn nghe một hai.

Tống Cẩn nói: “Mùi vị này, ta cũng không nói rõ được, ngửi thấy có mê hồn hương xen lẫn, mê hồn hương có mùi rất nhạt, không dễ phát hiện, nhưng phát tán cực nhanh, trong vòng một ngày liền có thể tiến vào cơ thể, muội vốn có chứng chóng mặt, nếu ngửi phải, sợ là sẽ tổn thương thân thể rất lớn, có điều bản sổ sách thì không thấy dính mùi thảo dược gì, hẳn là không có vấn đề.”

Quả nhiên là vậy?

Nhưng túi hương này nàng ta lại muốn ta đưa cho Bàng Nghệ, lẽ nào nàng ta ngay cả Bàng Nghệ cũng muốn hại?

“Trong túi hương này rốt cuộc còn có gì, e rằng phải mất mấy ngày mới có thể tra ra, không bằng để ta cầm về xem kĩ hơn.”

Ta gật đầu, sau đó đem bản sổ sách giao cho Phi Linh, để hắn mang đến cho Nghiêm Hủ.

“Còn có chuyện này”, Tống Cẩn nhìn ta, “Sư phụ ta truyền tin tới, nói Phong huyện bên kia hình như gần đây có người bị bệnh, triệu chứng rất giống bệnh truyền nhiễm, người đã vội vàng đến đó rồi, nếu thật sự là bệnh truyền nhiễm, thì rất dễ thành ôn dịch, ta sợ là phải đi qua bên kia giúp sư phụ một chuyến.”

“Bệnh truyền nhiễm?”

Tống Cẩn gật đầu: “Tiểu Vân, Vân huynh thời gian này, sợ rằng không thể đến Bắc Lương, ta đã đáp ứng hắn chiếu cố muội, nên ta nghĩ, muội có muốn đi cùng ta không? Bởi vì Phong huyện đi về phía Nam, chính là Đại Tề, ta trước tiên có thể hộ tống muội đi qua đó, đưa muội trở về Tề quốc an toàn, rồi sẽ quay lại chỗ sư phụ.”

Ta ngẩn người.

Tống Cẩn cười cười: “Nhưng ta không biết, hiện tại muội thật sự muốn đi sao? Dù sao nhị điện hạ bên kia...”

Ta im lặng, cúi đầu nói: “Tống Cẩn, ta... sợ là còn chưa nghĩ kĩ.”

Vừa nói đến đây, ta đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua, liền hỏi: “Tống Cẩn, huynh và Nghiêm Hủ có phải quen biết trước đây không?”

Tống Cẩn chỉ sửng sốt trong chớp mắt, cười: “Vì sao nói như vậy?”

“Đêm qua hắn nói với ta, Tú Sơn tiên sinh từng cứu mạng Ngọc phi nương nương, cho nên ta nghĩ, huynh lúc đó hẳn đã đi theo bên cạnh Tú Sơn tiên sinh, vì vậy...”

“Đúng vậy”, Tống Cẩn cười, “Chỉ là sư phụ ta không chỉ cứu mạng Ngọc phi, còn có cả... nhị điện hạ.”

“Cái gì? Nghiêm Hủ hắn cũng…”

“Lúc đó hắn bị trúng độc mãn tính, người bình thường căn bản nhìn không ra, sư phụ ta vì giúp hắn loại bỏ độc tố, liền cố ý bỏ thêm một ít thảo dược khác vào trong Nguyệt Lân hương, chế thành huân hương. Nếu không, nhị điện hạ hôm nay muội nhìn thấy, mặc dù còn sống, sợ cũng là một kẻ ngốc.”

Ta từng cho rằng, trên người hắn có mùi Nguyệt Lân hương nhàn nhạt, chỉ vì hắn yêu thích hương thơm này.

Thật không nghĩ tới, hương này, lại từng là thuốc bảo mệnh của hắn.

Qua mấy ngày, Vương gia bị bắt, Nghiêm Hủ sai người đón ta đi đến phủ thái thú.

Ta hỏi: “Hai bản sổ sách kia có hữu dụng không?”

Hắn gật đầu: “Người của ta, kỳ thật một mực tìm người giúp Giang thái thú làm việc, cũng đã tìm được một ít chứng cứ phạm tội của Vương gia, chỉ là Vương gia che giấu rất sâu, hơn nữa còn lợi dụng cực tốt nhược điểm của người trục lợi... Do đó, rất nhiều người bao gồm Bàng gia, thật ra đều vô tri vô giác thay bọn họ gánh tội lỗi.”

“Vậy hôm nay, có phải sự tình đều đã chấm dứt rồi hay không?”

Hắn sửng sốt, cười khổ: “Còn thiếu chút nữa, tính cả bằng chứng người của ta nắm giữ cùng hai bản sổ sách nàng mang đến, có thể giúp Bàng gia thoát tội, chỉ là muốn trị tội của Giang thái thú và người sau lưng hắn, thì còn thiếu một chút.”

Vẫn còn thiếu chút nữa sao?

“Vân nhi”, Hắn kéo tay ta lại, “Hôm nay gọi nàng đến là muốn hỏi nàng, hôm đó nàng và Vương Như Quân gặp mặt, còn nói chuyện gì khác không?”

Ta đáp: “Nàng ta có nhắc tới, còn một bản sổ sách chưa tìm thấy, chẳng lẽ trên bản sổ sách kia...”

Nghiêm Hủ trầm mặc một hồi, quay đầu nói với Chí Chính: “Đi hỏi chuyện bản sổ sách thứ ba một chút.”

Chí Chính lĩnh mệnh mà đi, Nghiêm Hủ thấy ta nhíu mày, ôn nhu nói: “Nàng không cần quá lo lắng, tin tưởng chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc.”

Ta lắc đầu: “Vương Như Quân đối với Bàng Nghệ, hẳn là có tình ý, nếu hai bản sổ sách này có cứu Bàng gia, ta đang nghĩ, bản sổ sách thứ ba, có thể là nàng cố ý nói không tìm được hay không?”



Nhưng nếu đã như vậy, vì sao lại cho ta biết có bản sổ sách thứ ba?

Một lúc sau, Chí Chính gõ cửa tiến vào.

“Điện hạ, nhưng người khác của Vương gia có c.h.ế.t cũng không thừa nhận, nhưng là...” Chí Chính dè dặt nhìn ta, “Vương Như Quân nói, nàng ta biết bản sổ sách ở đâu, nhưng phải, nhưng phải...”

“Nhưng phải cái gì?”

“Nhưng phải là công chúa đi gặp nàng ta, không được có người nào khác đi theo.”

Nghiêm Hủ cau mày: “Nàng ta muốn gặp Vân nhi?”

Ta đột nhiên hiểu ra.

“Là ta.” Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Hủ, “Nàng ta cố ý nói không tìm được bản sổ sách thứ ba, chính vì muốn giữ lại một lá bài tẩy, để tạm biệt ta một lần.”

Nghiêm Hủ nói: “Nàng với nàng ta, rốt cuộc có hiềm khích gì?”

Ta cười khổ: “Nếu ta đoán không lầm thì có lẽ vì Bàng Nghệ.”

Con ngươi Nghiêm Hủ tối sầm lại.

“Nàng ta lần này muốn gặp ta, sợ là muốn cùng ta trao đổi các điều kiện khác để đổi lấy bản sổ sách thứ ba.”

Nghiêm Hủ trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Người một nhà bọn họ làm cái gì, bây giờ nàng cũng đã biết, tuy rằng nàng ta là nữ tử, nhưng cũng không thể không đề phòng.”

Ta gật đầu, nhớ tới túi hương kia, “Ta biết, nàng ta hẳn có lẽ am hiểu chút thảo dược. Nghiêm Hủ, ta sẽ đi gặp nàng ta, nhưng trước khi gặp mặt, sợ là cần phải lục soát nàng ta, đổi cả y phục, xem trên người nàng ta có cất giấu đồ gì khác không. Tốt nhất là để ta gặp nàng ta ở trong phòng, an bài thêm mấy người trốn ở chỗ tối.”

“Vân nhi”, Hắn nói, “Thật ra nàng không cần phải mạo hiểm gặp mặt, hôm nay chỉ thiếu một chút, mặc dù không có sổ sách, nhưng người nhiều như vậy, cũng có thể chậm rãi thẩm vấn.”

Ta cười: “Đã có một đường tắt để đi, vẫn nên thử một chút. Ngươi yên tâm, ta đã gặp nàng ta, khả năng nàng ta biết võ công không lớn, có khả năng nhất là dùng thuốc, chỉ cần bảo đảm trên người nàng ta không có thuốc, trói hai tay nàng ta lại, thì đại khái sẽ an toàn.”

“Ngoại trừ người trong phòng, ngươi phái người canh giữ ngoài cửa, nếu có chuyện gì, lập tức tiến vào là được rồi.” Ta nhìn vào mắt hắn, “Nghiêm Hủ, ngươi đợi lâu như vậy rồi, chỉ thiếu một chút nữa, không phải sao?”

Chí Chính chần chừ nhìn Nghiêm Hủ, Nghiêm Hủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa nàng ta đến gian phòng phía Tây đi.”

Hắn quay đầu lại: “Gian phòng kia có một gian nhỏ bí mật, chỉ có thể giấu một người, ta sẽ ở bên trong, nàng cùng nàng ta ở bên ngoài nói chuyện, bốn phía cửa phòng ta sẽ để Chí Chính phái người canh giữ.”

Ta gật đầu.

Hết thảy đều an bài thỏa đáng, Vương Như Quân bị mang vào phòng, hai tay nàng ta bị trói, mặc một kiện y phục trắng, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm đồng đơn giản.

Mặc dù biết nàng ta nhất định sẽ không trực tiếp nói ra tung tích của sổ sách, ta vẫn nói: “Vương cô nương, ngươi cũng đã gặp ta rồi, hiện tại có thể nói bản sổ sách thứ ba ở đâu chưa?”

“Túi hương, đã giúp ta đưa cho hắn chưa?”

Túi hương vẫn còn ở chỗ Tống Cẩn.

“Túi hương ở chỗ ta, ta vẫn chưa thể gặp được Bàng Nghệ, sai khi gặp được hắn, ta sẽ thay ngươi chuyển giao cho hắn.”

Nàng ta cười trào phúng: “Vân cô nương nói dối, thật đúng là hạ bút thành văn. Trong túi hương ta có bỏ mê hồn hương và tang hồn tán, ngươi hiện giờ vẫn đang yên đang lành đứng ở đây, có thể thấy được túi hương kia, sợ là đã được ngươi đưa cho người khác.”

Ta im lặng một lúc: “Cho nên, lần này ngươi rốt cuộc là vì đối phó ta, hay là vì cứu Bàng Nghệ?”

Khóe miệng nàng ta khẽ nhếch: “Ta là vì cứu hắn, vì cứu hắn ta sẽ nguyện ý làm bất cứ cái gì... Nhưng ta cũng chán ghét ngươi, ta chỉ mong sao ngươi lập tức biến mất, vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện trước mặt Bàng Nghệ nữa.”

Mắt thấy tâm tình nàng ta lại kích động, ta đáp: “Ta có thể làm được, ngươi giao ra sổ sách, ta có thể không xuất hiện trước mặt Bàng Nghệ nữa.”

“Không xuất hiện trước mặt Bàng Nghệ nữa? Ngươi làm ta tin tưởng thế nào?” Nói xong, nàng ta liền cúi đầu, sau đó ngẩng lên nở nụ cười quỷ dị, “Thử lại một lần cuối cùng đi.”

Một lần cuối cùng?

Nàng ta hướng hai tay lên trên, rút cây trâm đồng trên tóc ra, dùng miệng cắn đầu trâm. Một đầu nhọn sắc bén trong nháy mắt xuất hiện, hai tay nàng ta cầm trâm cài tóc muốn đ.â.m về phía ta.

Ta kinh hô một tiếng, người ngoài cửa đều xông vào, ta còn chưa kịp phản ứng, đã được bao bọc bởi một cái ôm ấp áp hữu lực, đầu cũng bị ấn vào ngực hắn, không nhìn thấy bên ngoài.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Vương Như Quân đã bị thị vệ ấn đè xuống đất.

Nghiêm Hủ cúi đầu, nhẹ giọng trấn an ta: “Không sao rồi.”

Ta bình tĩnh lại, nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay hắn, nhưng lại cảm giác trên tay nóng lên.

“Nàng ta đả thương ngươi sao?”

Hắn cười cười: “Không sao, vừa rồi lúc nàng ta đ.â.m qua đã quẹt rách y phục của ta.”

Trên cánh tay của Nghiêm Hủ có một vết trầy xước rõ ràng.

M.á.u tươi tuy rỉ ra không nhiều lắm, nhưng vết thương lại hơi tím tái, trong lòng ta cả kinh, vội vàng hô: “Không đúng, trâm của nàng ta có độc. Chí Chính, mau đi tìm đại phu, mau, đi tìm Tống Cẩn, mau!”

Bộ dáng vết thương này ta thật sự quá quen thuộc, lần trước lúc hắn trúng độc ở trong cung, cũng là một mảng xanh tím như thế này.

Hết thảy chuyện này nàng ta đã thiết kế để đối phó ta, vậy độc này, tất nhiên sẽ không phải là độc gì dễ giải.

Chỉ là lần trước ta còn có viên thuốc giải độc mà Nhược Vũ đưa để giúp Nghiêm Hủ, còn lần này ta không thể làm cái gì được.

Trong lòng ta sốt ruột mà trên mặt còn cố gắng trấn định, hắn lại giống như nhìn thấu nội tâm ta, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta: “Vân nhi, đừng lo lắng, không sao.”

Nhưng tay hắn lạnh như một khối băng, môi cũng dần dần mất đi huyết sắc.

Lẽ nào độc này đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi sao?

Hắn yên lặng nhìn ta, đột nhiên nói, “Vân nhi, nếu lần này ta không qua khỏi...”

Ta trừng mắt nhìn hắn.

“Nàng liền lập tức rời khỏi Bắc Lương, đi Nhạc quốc cũng tốt, trở về Tề quốc cũng được, không cần quản bất cứ chuyện gì ở nơi này nữa, nghe được không?”

Sự mạnh mẽ giả vờ trấn định của ta cuối cùng cũng không chịu được nữa, nước mắt của ta không kìm được lách tách rơi xuống, hắn đang nói bậy cái gì vậy?

Mấy năm nay hắn đều vượt qua, làm sao có thể vì một vết trầy xước nhỏ như vậy mà c.h.ế.t?

Rõ ràng chỉ là một vết trầy xước nhỏ.

“Ta không đi.”

Hắn cười, dùng tay không bị thương vuốt ve mái tóc đen sớm đã rối loạn của ta, mềm giọng nói: “Nghe lời.”

Ta nói năng lộn xộn: “Chàng đang nói cái gì vậy? Chàng mưu tính lâu như vậy, sao chàng có thể vì một vết trầy xước nhỏ này mà... Chàng mấy năm nay, Ngọc phi nương nương... Những đau khổ mà chàng phải chịu... Chàng làm sao có thể...”

Hắn dịu dàng nói: “Nếu là để bảo vệ tính mạng của nàng, cũng tốt rồi... Như vậy...” Hắn nhìn ta, “Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên ta, không phải sao?”

Ta ngước mắt lên, lau nước mắt, nghĩ nhất định phải để cho hắn chống đỡ thêm một lát nữa, “Nghiêm Hủ, không phải chàng muốn ta ở lại sao? Chỉ cần lần này chàng không sao, ta sẽ ở lại, chàng có nghe thấy không? Ta không bao giờ đi nữa, ta liền cùng chàng ở Bắc Lương, ta liền cùng chàng ở một chỗ, đi đâu ta cũng không đi.”

Hắn giật mình, cố sức kéo ra một nụ cười: “Được.”

Lúc Tống Cẩn vội vàng mà đến, hơn nửa cánh tay của Nghiêm Hủ đã tê liệt, không còn tri giác.

Tống Cẩn nhìn vết thương của Nghiêm Hủ, vẻ mặt đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng lấy thuốc ra cho hắn uống, lại rắc thuốc trị liệu lên miệng vết thương.

Nghiêm Hủ được Chí Chính đưa về phòng, bất tỉnh, chìm vào giấc ngủ say, ta khẩn trương hỏi: “Tống Cẩn, hắn không sao chứ?”

“Yên tâm, đã không có chuyện gì.”

Trái tim đang lơ lửng của ta rốt cuộc cũng buông xuống, bỗng nhiên lại cảm thấy một trận trời đấy quay cuồng, Tống Cẩn đỡ lấy ta: “Muội cũng mệt rồi, đêm nay đừng trông coi, có ta ở đây, hắn sẽ không có chuyện gì.”

Ta quay đầu nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của hắn, gật đầu.

Ta không trở về Trương phủ, liền ở gian phòng Chí Chính an bài.

Ngày hôm sau, khi ta đi đến trước phòng Nghiêm Hủ, Tống Cẩn vừa mới đi ra, nhìn thấy ta nói: “Nhị điện hạ tỉnh rồi, độc tính đã giải, không có gì đáng ngại, chỉ là chỗ vết thương trong vòng ba ngày không được động, nếu không sẽ có nguy cơ nứt ra.” Tống Cẩn ngừng một chút, thở dài, “Sư phụ ta năm đó mặc dù cho hắn huân hương phòng ám tiễn, nhưng không nghĩ tới, mấy năm nay hắn cũng chịu không ít minh thương, vết sẹo lớn nhỏ trên người quả thật rất nhiều.”

Ta đi vào trong phòng, Nghiêm Hủ nửa nằm trên giường, sắc mặt nhìn đã tốt hơn rất nhiều.

Ta tự mình nắm lấy lòng bàn tay đã có một tầng mồ hôi mỏng.

Tiến lên mấy bước, ta dừng lại cách giường ba thước: “Nghiêm Hủ...”

Hắn cười nhẹ, khàn giọng nói: “Lại đây, ta đã như thế này rồi, còn có thể ăn thịt nàng sao?”

Ta tiến đến giường vài bước, hắn duỗi tay phải kéo ta ngồi ở mép giường, ta ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt hắn: “Nghiêm Hủ... Lời ta nói tối hôm qua...”

Hắn sửng sốt một hồi, tay cũng dừng lại theo, một lúc sau mới rũ mắt nói: “Không sao, ta biết nàng cho rằng ta sắp c.h.ế.t, an ủi ta, Vân nhi, ta sẽ không đem mấy lời kia...”

Ta nhẹ giọng ngắt lời hắn: “Ta không phải đang an ủi chàng.”

“Nàng nói cái gì?”

Ta nhìn nam tử trước mắt đã dây dưa với ta ba năm, cuối cùng hạ quyết tâm: “Ta nói, ta không rời đi nữa, ta cùng chàng trở về.”

Hắn sửng sốt nhìn ta, một hồi lâu sau, tay hắn nhẹ nhàng xoa vành tai cùng hai má ta: “... Biết bản thân đang nói cái gì không?”

Ta gật đầu, cúi đầu nhìn chằm chằm vào vạt áo trước ngực hắn: “Ta nghĩ kĩ rồi, ta cùng chàng trở về... Ta không đi nữa.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cắn môi, “Cho dù lần này ta vẫn... nhìn nhầm chàng, cho dù chàng vẫn lợi dụng ta cũng tốt, lừa gạt ta cũng được, cho dù hết thảy vẫn là giả vờ, ta vẫn muốn thử lại một lần nữa. Cùng lắm thì, sau này ta lại đi là được, ta ít nhất cũng là công chúa của nước thắng trận, cũng không đến mức...”

Hắn đột nhiên ngồi dậy, duỗi hai tay ôm ta vào lòng.

Một tiếng thở dài nhẹ truyền đến: “Vân nhi...”

“Có biết ở cùng một chỗ với ta, sau này sẽ phải đối mặt với cái gì không?”

Ta nhẹ giọng đáp: “Ta biết, ta sẽ ở cạnh chàng, cùng chàng đối mặt với hết thảy mọi thứ.”

Bất luận là hắn hay là ta, sau này đều sẽ không phải là một người nữa.

Hắn ôm lấy hai tay ta, càng siết chặt hơn.

Đầu ta tựa vào vai hắn, dư quang lại quét tới cánh tay trái của hắn, trên y phục mơ hồ có một vệt m.á.u loang ra.

Trong lòng cả kinh, ta hơi giãy dụa muốn rời khỏi vòng tay hắn: “Vết thương... vết thương... nứt ra rồi…”

Hắn nhắm mắt làm ngơ, cũng không buông tay.

Trong lòng ta sốt ruột, Tống Cẩn đã nói chỗ vết thương trong vòng ba ngày không được động, lúc này hắn mới nhẹ nhàng buông ta ra, tay vuốt ve khuôn mặt hơi giật mình của ta, hai tròng mắt chăm chú nhìn ta, thâm trầm không thấy đáy.

Chỉ là lần này, ta lại có thể thấy chính mình trong con ngươi ẩn chứa bóng tối vô tận của hắn.

“Ta vĩnh viễn sẽ không để nàng đi nữa.”

Trái tim ta như thể bị khóa chặt lại, chỉ cảm thấy hô hấp và nhịp tim đột nhiên đều đình trệ, ta kinh ngạc nói: “Nghiêm Hủ...”

Những lời sau đó đều bị hắn nuốt chửng vào giữa môi và răng, không giống như lần trước ở sông hộ thành chỉ là nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, hắn thừa dịp ta mở miệng thở, dùng đầu lưỡi ấm nóng trực tiếp cạy mở môi răng của ta, tựa như cuồng phong bão táp không chút khách khí đảo qua mỗi một góc trong miệng ta. Ta chỉ cảm thấy giống như lại trúng nhuyễn hương tán lần nữa, khí lực toàn thân đều bị hắn chậm rãi rút đi, trong lòng tê dại, cả người nhũn ra, tay ta đặt trước ngực hắn cũng đã sớm mềm nhũn vô lực.

Nụ hôn nóng bỏng triền miên này đã cướp đoạt thần trí của ta, đầu óc ta choáng váng, đến cả từ lúc nào bắt đầu đáp lại hắn, bản thân ta cũng không biết.

Môi răng dây dưa, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng buông ta ra, toàn thân ta giống như phát sốt, chỉ có thể vùi đầu vào ngực hắn thở dốc.

Vành tai ta nóng lên, thì ra là hắn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, bên tai lập tức truyền đến thanh âm dễ nghe mang theo ý cười:

“Sớm biết thế này... Đáng ra nên bị thương sớm hơn một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tỏa Băng Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook