Chương 105
minh châu
01/01/2022
Thật ra trong lòng Phó Ngọc Thanh rất khó chịu, khó khăn lắm anh mới gọi được Mạnh Thanh tới qua đêm ở đây, giờ là giờ nào rồi mà Lạc Hồng Hoa còn gọi điện chứ.
Anh lấy chiếc đồng hồ quả quýt từ trong ngăn kéo ra, hóa ra là đã nửa đêm, Mạnh Thanh cũng nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ quả quýt trong tay anh, nhíu mày, áy náy nói: “E là có chuyện thật, em đi nghe một chút nhé tam gia.”
Tuy trong lòng Phó Ngọc Thanh không vui, nhưng cũng sẽ không mảy may biểu lộ. Anh hơi mỉm cười, thuận tay ôm lấy eo Mạnh Thanh, hôn chóc một cái lên môi hắn rồi nói: “Mau đi đi, tôi chờ em.”
Mạnh Thanh hít vào một hơi, đến cả hô hấp cũng thay đổi, không nhịn được mà rướn lại gần hôn anh, mãi không chịu buông ra.
Phó Ngọc Thanh bật cười, không nặng không nhẹ hơi nhéo eo hắn, người Mạnh Thanh khẽ căng lên, lưu luyến rời khỏi anh.
Mạnh Thanh mặc đồ xong rồi đẩy cửa ra ngoài, Đỗ Hâm dẫn hắn đến phòng khách bên cạnh nghe điện thoại, cũng không thể đứng đó nghe nên bèn đóng cửa lại, ra ngoài hành lang đứng.
Cuộc điện thoại này hơi dài, Phó Ngọc Thanh đợi một lát mà sốt ruột không thôi, ra xem thử thì Đỗ Hâm vội vàng nhỏ giọng ngăn anh lại: “Thiếu gia, trời má, Lạc cô nương đây là muốn bắt gian đấy.”
Phó Ngọc Thanh nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Thế sao cô ấy không tự mình tới?”
Đỗ Hâm lí nhí: “Tôi chỉ đùa thôi mà, thiếu gia cậu nghiêm túc thế làm gì?” Cậu hơi ngó vào bên trong, thấy quần áo rơi đầy trên thảm thì vội vàng lè lưỡi quay đầu đi, không dám nhìn thêm nữa.
Phó Ngọc Thanh thở dài, nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, nói lâu như vậy rồi, e là có chuyện quan trọng thật. Bèn sai cậu: “Cậu gọi tài xế dậy đi, sợ là anh ta có chuyện gấp phải về, cậu bảo tài xế đưa anh ta về nhà.”
Đỗ Hâm trợn tròn mắt: “Thiếu gia, nửa đêm rồi, tôi mà đi là ổng chửi tôi đấy.” Phó Ngọc Thanh liếc cậu một cái, nói: “Cậu cho bác ấy đồng bạc.” Rồi nói tiếp, “Sáng mai trả lại cho cậu, được chưa?”
Đỗ Hâm vui vẻ, nhưng rồi lại hơi ngượng: “Sao lại thế được, tôi còn phải hầu hạ thiếu gia mà!”
Hai người đang nói chuyện thì Mạnh Thanh đã nói xong, vội vàng ra ngoài. Phó Ngọc Thanh thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, biết đây không thể là chuyện nhỏ, bèn bảo: “Đừng vội,” rồi hỏi hắn, “phải về à?”
Mạnh Thanh cũng không ngờ được sẽ thế này, áy náy vô cùng, thấp giọng nói: “Có mấy việc. Một mình Hồng Hoa không kham hết được, em phải về một chuyến.”
Tuy Phó Ngọc Thanh đã đoán được sẽ thành như vậy, nhưng nghe hắn nói thế thì vẫn rất không vui, nhưng lại không thể để lộ ra, đành cười, bảo Đỗ Hâm gọi tài xế dậy rồi nói: “Em cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, tí nữa tài xế sẽ đưa em đi.” Mạnh Thanh định bảo không cần thì Phó Ngọc Thanh lại nói: “Ban đêm lạnh, tôi có cái áo khoác hoa văn màu xám chưa mặc bao giờ, để tôi bảo Đỗ Hâm tìm cho em khoác.”
Mạnh Thanh mặc đồ chỉnh tề, lúc đóng cúc nhìn anh một cái rồi bỗng khựng lại, gọi anh một tiếng “Tam gia”, thoáng dừng lại rồi mới thấp giọng nói: “Tam gia, anh không vui à?”
Phó Ngọc Thanh giật mình, ngay tức thì cười hỏi ngược lại, “Em nói xem?” Anh thấy như thế không hay, nhỏ mọn quá, nhưng lại có chút không tự kiềm chế được.
Hình như Mạnh Thanh muốn thanh minh với anh, rồi lại có chút khó xử, suy nghĩ một lúc lâu mới đáp chung chung: “Tam gia, việc quan trọng thật, em phải đi xem.” Phó Ngọc Thanh bật cười: “Ông chủ Mạnh, em đi dỗ cô nương à?”
Mạnh Thanh bị anh cười đỏ cả mặt, lại nắm lấy tay anh không chịu rời. Phó Ngọc Thanh thấy đôi mắt sáng ngời của hắn nhìn mình, tâm tình tốt hơn rất nhiều, không kìm được mà nở nụ cười, “Việc quan trọng nhất định phải đi mà còn lưu luyến như vậy sao?”
Trong lòng Mạnh Thanh dường như có rất nhiều lời muốn nói, tiếc thay lại chẳng nói nên lời, bối rối vô cùng. Đỗ Hâm lao lên lầu, vừa muốn mở miệng thì thấy hắn đang nắm tay Phó Ngọc Thanh không buông, không khỏi đỏ mặt, âm thầm xấu hổ thay hai bọn họ, bèn ho hai tiếng rồi nói: “Thiếu gia, ông chủ Mạnh, tài xế đang chờ ở dưới rồi.”
Phó Ngọc Thanh bảo cậu đi tìm áo khoác, Mạnh Thanh nói không cần nhưng Đỗ Hâm đã đến phòng quần áo, chưa đến một lát đã ôm áo ra. Mạnh Thanh nhìn cậu một cái, không từ chối nữa mà nhận lấy, xuống lầu theo Đỗ Hâm.
Phó Ngọc Thanh biết hắn sốt ruột nên cũng không xuống lầu theo, chờ đến lúc bọn họ đi rồi thì đi tắm. Lúc tắm xong lại lười biếng nằm trên giường, nhưng mãi chẳng ngủ được, lăn qua lộn lại, trằn trọc một hồi lâu mới coi như ngủ.
Hôm sau trước khi đến công ty, anh cố tình dặn Đỗ Hâm đến chỗ của Mạnh Thanh xem. Coi như là anh sợ vị Lạc cô nương kia, không muốn lại gọi điện đến để mất mặt nữa.
Ban ngày La Nhữ Thành gọi anh đi xem một mảnh đất, đến một cái là mất nguyên cả ngày, tối về nhà thì đã mệt bở hơi tai. Đỗ Hâm chạy tới cởi áo khoác cho anh, anh còn chưa mở miệng, Đỗ Hâm đã nói: “Thiếu gia, tối qua ông chủ Mạnh không về nhà. Tôi nghe bọn họ bảo cả đêm anh ta không hề về.”
Anh lấy chiếc đồng hồ quả quýt từ trong ngăn kéo ra, hóa ra là đã nửa đêm, Mạnh Thanh cũng nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ quả quýt trong tay anh, nhíu mày, áy náy nói: “E là có chuyện thật, em đi nghe một chút nhé tam gia.”
Tuy trong lòng Phó Ngọc Thanh không vui, nhưng cũng sẽ không mảy may biểu lộ. Anh hơi mỉm cười, thuận tay ôm lấy eo Mạnh Thanh, hôn chóc một cái lên môi hắn rồi nói: “Mau đi đi, tôi chờ em.”
Mạnh Thanh hít vào một hơi, đến cả hô hấp cũng thay đổi, không nhịn được mà rướn lại gần hôn anh, mãi không chịu buông ra.
Phó Ngọc Thanh bật cười, không nặng không nhẹ hơi nhéo eo hắn, người Mạnh Thanh khẽ căng lên, lưu luyến rời khỏi anh.
Mạnh Thanh mặc đồ xong rồi đẩy cửa ra ngoài, Đỗ Hâm dẫn hắn đến phòng khách bên cạnh nghe điện thoại, cũng không thể đứng đó nghe nên bèn đóng cửa lại, ra ngoài hành lang đứng.
Cuộc điện thoại này hơi dài, Phó Ngọc Thanh đợi một lát mà sốt ruột không thôi, ra xem thử thì Đỗ Hâm vội vàng nhỏ giọng ngăn anh lại: “Thiếu gia, trời má, Lạc cô nương đây là muốn bắt gian đấy.”
Phó Ngọc Thanh nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Thế sao cô ấy không tự mình tới?”
Đỗ Hâm lí nhí: “Tôi chỉ đùa thôi mà, thiếu gia cậu nghiêm túc thế làm gì?” Cậu hơi ngó vào bên trong, thấy quần áo rơi đầy trên thảm thì vội vàng lè lưỡi quay đầu đi, không dám nhìn thêm nữa.
Phó Ngọc Thanh thở dài, nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, nói lâu như vậy rồi, e là có chuyện quan trọng thật. Bèn sai cậu: “Cậu gọi tài xế dậy đi, sợ là anh ta có chuyện gấp phải về, cậu bảo tài xế đưa anh ta về nhà.”
Đỗ Hâm trợn tròn mắt: “Thiếu gia, nửa đêm rồi, tôi mà đi là ổng chửi tôi đấy.” Phó Ngọc Thanh liếc cậu một cái, nói: “Cậu cho bác ấy đồng bạc.” Rồi nói tiếp, “Sáng mai trả lại cho cậu, được chưa?”
Đỗ Hâm vui vẻ, nhưng rồi lại hơi ngượng: “Sao lại thế được, tôi còn phải hầu hạ thiếu gia mà!”
Hai người đang nói chuyện thì Mạnh Thanh đã nói xong, vội vàng ra ngoài. Phó Ngọc Thanh thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, biết đây không thể là chuyện nhỏ, bèn bảo: “Đừng vội,” rồi hỏi hắn, “phải về à?”
Mạnh Thanh cũng không ngờ được sẽ thế này, áy náy vô cùng, thấp giọng nói: “Có mấy việc. Một mình Hồng Hoa không kham hết được, em phải về một chuyến.”
Tuy Phó Ngọc Thanh đã đoán được sẽ thành như vậy, nhưng nghe hắn nói thế thì vẫn rất không vui, nhưng lại không thể để lộ ra, đành cười, bảo Đỗ Hâm gọi tài xế dậy rồi nói: “Em cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, tí nữa tài xế sẽ đưa em đi.” Mạnh Thanh định bảo không cần thì Phó Ngọc Thanh lại nói: “Ban đêm lạnh, tôi có cái áo khoác hoa văn màu xám chưa mặc bao giờ, để tôi bảo Đỗ Hâm tìm cho em khoác.”
Mạnh Thanh mặc đồ chỉnh tề, lúc đóng cúc nhìn anh một cái rồi bỗng khựng lại, gọi anh một tiếng “Tam gia”, thoáng dừng lại rồi mới thấp giọng nói: “Tam gia, anh không vui à?”
Phó Ngọc Thanh giật mình, ngay tức thì cười hỏi ngược lại, “Em nói xem?” Anh thấy như thế không hay, nhỏ mọn quá, nhưng lại có chút không tự kiềm chế được.
Hình như Mạnh Thanh muốn thanh minh với anh, rồi lại có chút khó xử, suy nghĩ một lúc lâu mới đáp chung chung: “Tam gia, việc quan trọng thật, em phải đi xem.” Phó Ngọc Thanh bật cười: “Ông chủ Mạnh, em đi dỗ cô nương à?”
Mạnh Thanh bị anh cười đỏ cả mặt, lại nắm lấy tay anh không chịu rời. Phó Ngọc Thanh thấy đôi mắt sáng ngời của hắn nhìn mình, tâm tình tốt hơn rất nhiều, không kìm được mà nở nụ cười, “Việc quan trọng nhất định phải đi mà còn lưu luyến như vậy sao?”
Trong lòng Mạnh Thanh dường như có rất nhiều lời muốn nói, tiếc thay lại chẳng nói nên lời, bối rối vô cùng. Đỗ Hâm lao lên lầu, vừa muốn mở miệng thì thấy hắn đang nắm tay Phó Ngọc Thanh không buông, không khỏi đỏ mặt, âm thầm xấu hổ thay hai bọn họ, bèn ho hai tiếng rồi nói: “Thiếu gia, ông chủ Mạnh, tài xế đang chờ ở dưới rồi.”
Phó Ngọc Thanh bảo cậu đi tìm áo khoác, Mạnh Thanh nói không cần nhưng Đỗ Hâm đã đến phòng quần áo, chưa đến một lát đã ôm áo ra. Mạnh Thanh nhìn cậu một cái, không từ chối nữa mà nhận lấy, xuống lầu theo Đỗ Hâm.
Phó Ngọc Thanh biết hắn sốt ruột nên cũng không xuống lầu theo, chờ đến lúc bọn họ đi rồi thì đi tắm. Lúc tắm xong lại lười biếng nằm trên giường, nhưng mãi chẳng ngủ được, lăn qua lộn lại, trằn trọc một hồi lâu mới coi như ngủ.
Hôm sau trước khi đến công ty, anh cố tình dặn Đỗ Hâm đến chỗ của Mạnh Thanh xem. Coi như là anh sợ vị Lạc cô nương kia, không muốn lại gọi điện đến để mất mặt nữa.
Ban ngày La Nhữ Thành gọi anh đi xem một mảnh đất, đến một cái là mất nguyên cả ngày, tối về nhà thì đã mệt bở hơi tai. Đỗ Hâm chạy tới cởi áo khoác cho anh, anh còn chưa mở miệng, Đỗ Hâm đã nói: “Thiếu gia, tối qua ông chủ Mạnh không về nhà. Tôi nghe bọn họ bảo cả đêm anh ta không hề về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.