Chương 163
minh châu
05/01/2022
Đỗ Hâm nghe anh nói thế thì lầm bầm: “Thiếu gia, cậu đang nâng đỡ tôi đấy à? Tôi chỉ biết khoa chân múa tay thôi, bộ trong võ quán của ông chủ Mạnh còn thiếu người như tôi chắc? Vả lại, nếu tôi mà đi ấy, chỉ sợ anh ta không vui đâu, sẽ thấy tôi vong ơn bội nghĩa, làm sao chịu dùng tôi ở võ quán đây.”
Phó Ngọc Thanh khó hiểu nhìn cậu, hỏi: “Sao lại nói thế?”
Đỗ Hâm nhắc lại những lời Mạnh Thanh bảo cậu xong mới nói: “Thiếu gia, tôi hầu hạ cậu là lâu nhất, anh ta sợ cậu không xa được tôi đấy!”
Phó Ngọc Thanh rất ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sao anh ta lại nói chuyện này với cậu chứ?”
Đỗ Hâm gượng gạo đáp: “Anh ta hỏi mà.” Thật ra cậu còn sợ thiếu gia hỏi thêm câu này, hóa ra cậu định đi từ sớm rồi đấy hả?
Nhưng ai dè Phó Ngọc Thanh chỉ im lặng một hồi lâu, những câu vốn muốn hỏi cậu đều đã quên cả.
Đỗ Hâm chạy đi đun nước cho anh tắm. Chắc Phó Ngọc Thanh cũng mệt, tắm xong thì chỉ đọc báo một chút rồi đi ngủ.
Cuộc thi kéo dài tổng cộng bảy ngày, Lục Thiếu kỳ đến đón Phó Ngọc Thanh đi, Đỗ Hâm bèn đi cùng.
Đỗ Hâm cứ tưởng vị Lục thiếu gia chẳng qua chỉ đi hóng vui thôi, Mạnh Thanh lại cũng chỉ làm trọng tài chứ không tham gia thi, chắc là không liên quan gì nhiều. Ai ngờ lại xảy ra một chuyện thu hút Lục Thiếu Kỳ.
Té ra cuộc thi toàn quốc lần này quy định lỏng lẻo, trong lúc tỷ thí có hai người đánh rất hiểm, không ai nhường ai, cả hai đều đã vỡ đầu chảy máu mà vẫn không chịu nhận thua. Cuối cùng trọng tài đành phải ra tay tách hai người ra, không thì e đã xảy ra án mạng rồi.
Cái vị trọng tài này lại trùng hợp chính là Mạnh Thanh. Hắn ra tay vừa nhanh vừa vững, chế trụ một trong hai vị dễ như trở bàn tay, sau đó thuận thế đẩy người đó vào người kia, đè cả hai xuống đất, thế mà áo đến một hạt bụi còn không dính. Lục Thiếu Kỳ quan sát hắn chăm chú, rồi bỗng bảo Phó Ngọc Thanh: “Vị ông chủ Mạnh này quả đúng là lợi hại thật, không giống mấy tên giang hồ dỏm kia, anh quen hắn ta đúng chứ, không biết hắn có bằng lòng làm sĩ quan phụ tá không nhỉ?”
Đỗ Hâm đứng đằng sau họ, nghe vậy mà toát mồ hôi hột.
Phó Ngọc Thanh khẽ mỉm cười: “Anh ta có bằng lòng thì chưa chắc bà Mạnh đã bằng lòng đâu.”
Lục Thiếu Kỳ đăm chiêu sờ cằm, nhìn chòng chọc Mạnh Thanh, chẳng biết đang nghĩ gì.
Phó Ngọc Thanh nhìn Đỗ Hâm rồi bỗng nói: “Cậu muốn xem gì không? Cứ đi ra đó mà xem, không cần phải đi theo bọn ta suốt đâu.”
Cậu còn chưa làm gì, Lục Thiếu Kỳ đã cười: “Anh muốn nói gì với tôi mà phải đuổi người khác đi vậy?”
Phó Ngọc Thanh cũng cười: “Vội gì? Tôi còn chưa nghĩ ra mà, chờ tôi nghĩ xong rồi nói.”
Đỗ Hâm thức thời, bèn nhanh chóng lỉnh đi.
Còn chưa đi được bao xa đã nghe thấy Lục Thiếu Kỳ nói: “Tôi chỉ nhìn thân thủ của hắn ta thôi, anh sợ cái gì cơ chứ?” Sau đó nói thêm nhiều thứ, song cậu đứng xa, người lại nhiều nên không nghe rõ.
Mạnh Thanh đã đi xuống, Đỗ Hâm chạy một vòng mới tìm được hắn trong phòng nghỉ, vừa thấy hắn thì không nhịn được mà tán dương: “Ông chủ Mạnh, hôm nay anh ra tay đẹp ghê nha.”
Mạnh Thanh đang lật danh sách, thấy cậu vào thì hơi ngạc nhiên, tóm lại là không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mới hỏi cậu: “Tam gia về chưa?”
Đỗ Hâm biết hắn thấy rồi thì bảo: “Thiếu gia đang xem đó,” đắn đo mãi trong lòng rồi mới dè dặt nói: “Lục thiếu gia cũng đến, còn khen anh đó, bảo muốn mời anh làm sĩ quan phụ tá nha.”
Mạnh Thanh không nói gì, một hồi lâu sau mới đáp bình thản: “Không dám.”
Dù biểu cảm hắn không hề thay đổi, nhưng Đỗ Hâm nhìn ra hắn không vui, cũng hơi đoán được tại sao hắn lại thế, bèn bảo: “Đâu mà, là hắn ta không dám mới đúng ấy. Sao anh có thể làm sĩ quan phụ tá cho hắn ta cơ chứ? Hắn ta không biết anh là ai nên mới nói vậy. Nếu biết thì không có chuyện đó đâu.”
Mạnh Thanh không đáp nữa, đóng danh sách lại rồi hỏi cậu: “Bao giờ cậu về Thượng Hải?”
Đỗ Hâm đáp: “Bao giờ xem thi xong, xem thiếu gia còn chuyện gì muốn làm không, muốn gì không rồi về.” Dứt lời không nhịn được mà kể chuyện Phó Ngọc Thanh đi hỏi cưới hộ cậu, muốn giúp cậu lập gia đình.
Mạnh Thanh nghe thì cả kinh, bèn hỏi ngược lại cậu: “Cậu định rời Phó gia sao?”
Đỗ Hâm nghe câu ấy của hắn mà hơi mất tự nhiên, ngượng ngùng đáp: “Đúng thế.”
Mạnh Thanh thoáng xanh mặt, hắn đứng dậy hỏi: “Bên cạnh tam gia có mỗi mình cậu thôi, cậu đi rồi thì ai đến thay cậu chứ?”
Đỗ Hâm thấy hắn nổi giận thì không khỏi bước lùi đôi bước, líu nhíu đáp: “Tú Sơn.”
Mạnh Thanh lại càng giận, hắn đứng dậy định nói gì đó, nhưng vẫn cứng rắn dằn xuống, im lặng một lát rồi cuối cùng chỉ nói: “Đây âu cũng là chuyện tốt, tôi nên chúc mừng cậu.”
Dứt lời không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Mạnh Thanh nổi giận như thế, Đỗ Hâm có nằm mơ cũng không ngờ được. Cậu đứng ở đó, chỉ cảm thấy lưng đã đẫm mồ hôi lạnh. Mạnh Thanh đi một lúc rồi cậu mới hoàn hồn lại, trong lòng hơi khó chịu, nghĩ bụng, lúc đó mình nói năng ổn thỏa với anh ta rồi, kiểu gì cũng không định bảo thiếu gia, thế mà chỉ nhoáng cái thiếu gia đã biết, lại còn tận tình tính toán giúp mình như vậy. Anh ta cho là mình nói cho thiếu gia hay, chắc chắn là coi thường mình rồi, nghĩ mình là người nói một đằng làm một nẻo.
Phó Ngọc Thanh khó hiểu nhìn cậu, hỏi: “Sao lại nói thế?”
Đỗ Hâm nhắc lại những lời Mạnh Thanh bảo cậu xong mới nói: “Thiếu gia, tôi hầu hạ cậu là lâu nhất, anh ta sợ cậu không xa được tôi đấy!”
Phó Ngọc Thanh rất ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sao anh ta lại nói chuyện này với cậu chứ?”
Đỗ Hâm gượng gạo đáp: “Anh ta hỏi mà.” Thật ra cậu còn sợ thiếu gia hỏi thêm câu này, hóa ra cậu định đi từ sớm rồi đấy hả?
Nhưng ai dè Phó Ngọc Thanh chỉ im lặng một hồi lâu, những câu vốn muốn hỏi cậu đều đã quên cả.
Đỗ Hâm chạy đi đun nước cho anh tắm. Chắc Phó Ngọc Thanh cũng mệt, tắm xong thì chỉ đọc báo một chút rồi đi ngủ.
Cuộc thi kéo dài tổng cộng bảy ngày, Lục Thiếu kỳ đến đón Phó Ngọc Thanh đi, Đỗ Hâm bèn đi cùng.
Đỗ Hâm cứ tưởng vị Lục thiếu gia chẳng qua chỉ đi hóng vui thôi, Mạnh Thanh lại cũng chỉ làm trọng tài chứ không tham gia thi, chắc là không liên quan gì nhiều. Ai ngờ lại xảy ra một chuyện thu hút Lục Thiếu Kỳ.
Té ra cuộc thi toàn quốc lần này quy định lỏng lẻo, trong lúc tỷ thí có hai người đánh rất hiểm, không ai nhường ai, cả hai đều đã vỡ đầu chảy máu mà vẫn không chịu nhận thua. Cuối cùng trọng tài đành phải ra tay tách hai người ra, không thì e đã xảy ra án mạng rồi.
Cái vị trọng tài này lại trùng hợp chính là Mạnh Thanh. Hắn ra tay vừa nhanh vừa vững, chế trụ một trong hai vị dễ như trở bàn tay, sau đó thuận thế đẩy người đó vào người kia, đè cả hai xuống đất, thế mà áo đến một hạt bụi còn không dính. Lục Thiếu Kỳ quan sát hắn chăm chú, rồi bỗng bảo Phó Ngọc Thanh: “Vị ông chủ Mạnh này quả đúng là lợi hại thật, không giống mấy tên giang hồ dỏm kia, anh quen hắn ta đúng chứ, không biết hắn có bằng lòng làm sĩ quan phụ tá không nhỉ?”
Đỗ Hâm đứng đằng sau họ, nghe vậy mà toát mồ hôi hột.
Phó Ngọc Thanh khẽ mỉm cười: “Anh ta có bằng lòng thì chưa chắc bà Mạnh đã bằng lòng đâu.”
Lục Thiếu Kỳ đăm chiêu sờ cằm, nhìn chòng chọc Mạnh Thanh, chẳng biết đang nghĩ gì.
Phó Ngọc Thanh nhìn Đỗ Hâm rồi bỗng nói: “Cậu muốn xem gì không? Cứ đi ra đó mà xem, không cần phải đi theo bọn ta suốt đâu.”
Cậu còn chưa làm gì, Lục Thiếu Kỳ đã cười: “Anh muốn nói gì với tôi mà phải đuổi người khác đi vậy?”
Phó Ngọc Thanh cũng cười: “Vội gì? Tôi còn chưa nghĩ ra mà, chờ tôi nghĩ xong rồi nói.”
Đỗ Hâm thức thời, bèn nhanh chóng lỉnh đi.
Còn chưa đi được bao xa đã nghe thấy Lục Thiếu Kỳ nói: “Tôi chỉ nhìn thân thủ của hắn ta thôi, anh sợ cái gì cơ chứ?” Sau đó nói thêm nhiều thứ, song cậu đứng xa, người lại nhiều nên không nghe rõ.
Mạnh Thanh đã đi xuống, Đỗ Hâm chạy một vòng mới tìm được hắn trong phòng nghỉ, vừa thấy hắn thì không nhịn được mà tán dương: “Ông chủ Mạnh, hôm nay anh ra tay đẹp ghê nha.”
Mạnh Thanh đang lật danh sách, thấy cậu vào thì hơi ngạc nhiên, tóm lại là không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mới hỏi cậu: “Tam gia về chưa?”
Đỗ Hâm biết hắn thấy rồi thì bảo: “Thiếu gia đang xem đó,” đắn đo mãi trong lòng rồi mới dè dặt nói: “Lục thiếu gia cũng đến, còn khen anh đó, bảo muốn mời anh làm sĩ quan phụ tá nha.”
Mạnh Thanh không nói gì, một hồi lâu sau mới đáp bình thản: “Không dám.”
Dù biểu cảm hắn không hề thay đổi, nhưng Đỗ Hâm nhìn ra hắn không vui, cũng hơi đoán được tại sao hắn lại thế, bèn bảo: “Đâu mà, là hắn ta không dám mới đúng ấy. Sao anh có thể làm sĩ quan phụ tá cho hắn ta cơ chứ? Hắn ta không biết anh là ai nên mới nói vậy. Nếu biết thì không có chuyện đó đâu.”
Mạnh Thanh không đáp nữa, đóng danh sách lại rồi hỏi cậu: “Bao giờ cậu về Thượng Hải?”
Đỗ Hâm đáp: “Bao giờ xem thi xong, xem thiếu gia còn chuyện gì muốn làm không, muốn gì không rồi về.” Dứt lời không nhịn được mà kể chuyện Phó Ngọc Thanh đi hỏi cưới hộ cậu, muốn giúp cậu lập gia đình.
Mạnh Thanh nghe thì cả kinh, bèn hỏi ngược lại cậu: “Cậu định rời Phó gia sao?”
Đỗ Hâm nghe câu ấy của hắn mà hơi mất tự nhiên, ngượng ngùng đáp: “Đúng thế.”
Mạnh Thanh thoáng xanh mặt, hắn đứng dậy hỏi: “Bên cạnh tam gia có mỗi mình cậu thôi, cậu đi rồi thì ai đến thay cậu chứ?”
Đỗ Hâm thấy hắn nổi giận thì không khỏi bước lùi đôi bước, líu nhíu đáp: “Tú Sơn.”
Mạnh Thanh lại càng giận, hắn đứng dậy định nói gì đó, nhưng vẫn cứng rắn dằn xuống, im lặng một lát rồi cuối cùng chỉ nói: “Đây âu cũng là chuyện tốt, tôi nên chúc mừng cậu.”
Dứt lời không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Mạnh Thanh nổi giận như thế, Đỗ Hâm có nằm mơ cũng không ngờ được. Cậu đứng ở đó, chỉ cảm thấy lưng đã đẫm mồ hôi lạnh. Mạnh Thanh đi một lúc rồi cậu mới hoàn hồn lại, trong lòng hơi khó chịu, nghĩ bụng, lúc đó mình nói năng ổn thỏa với anh ta rồi, kiểu gì cũng không định bảo thiếu gia, thế mà chỉ nhoáng cái thiếu gia đã biết, lại còn tận tình tính toán giúp mình như vậy. Anh ta cho là mình nói cho thiếu gia hay, chắc chắn là coi thường mình rồi, nghĩ mình là người nói một đằng làm một nẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.