Chương 189
minh châu
05/01/2022
Đỗ Hâm đọc báo xong, bèn vội vàng chạy đến gặp Phó Ngọc Thanh.
Đến lúc đến biệt thự họ Phó cậu mới biết Phó Ngọc Thanh ngã bệnh, phải khiêng xuống từ máy bay, đưa thẳng đến chỗ Phó Cảnh Viên.
Đỗ Hâm nghe Vương Xuân nói xong, mí mắt giật liên tục, hỏi liến thoắng: “Thiếu gia không sao đúng không?”
Làm sao Vương Xuân biết được, hắn cũng chỉ vừa mới nhận được điện thoại thôi mà, nhà bảo sắp xếp vài món đồ thiếu gia hay dùng mang qua. Sau khi Phó Ngọc Thanh về, hắn còn chưa thấy mặt thiếu gia lần nào kia.
Đỗ Hâm như ngồi trên đống lửa, kiểu gì thì kiểu cũng phải đi gặp Phó Ngọc Thanh mới được. Vương Xuân nói: “Lão gia với đại thiếu gia đều biết cậu không còn làm việc ở Phó gia nữa rồi, tam thiếu gia vừa mới về, hiện giờ sợ là ở bên lão gia cũng đang rối tinh rối mù ra, tôi dẫn cậu về như thế thì chả phải càng nhằng nhèo hơn sao? Tóm lại không ổn đâu.”
Đỗ Hâm biết cái khó của hắn nên đành lui một bước, chỉ khốn khổ nài nỉ hắn: “Thế thì tôi chờ trong phòng người làm nhé, anh có tin thì bảo ai qua báo tôi một tiếng, tôi biết thiếu gia ổn rồi thì tôi mới yên tâm.”
Vương Xuân nghe cậu nói thế thì cũng chỉ đành đáp ứng.
Đỗ Hâm đứng ngồi không yên trong phòng, chầu chực bao lâu, cuối cùng Vương Xuân cũng quay lại. Thì ra Phó Ngọc Thanh nghe nói cậu đến nên muốn gặp cậu, Vương Xuân quay lại là để dẫn cậu lên lầu.
Tuy Phó Ngọc Thanh bị bệnh, nhưng tinh thần lại khoan khoái hơn nhiều. Vừa thấy Đỗ Hâm bèn ngoắc tay gọi cậu lại gần. Đỗ Hâm rất xúc động, lao đến cạnh giường anh, mũi cay xè, thiếu chút nữa thì đã òa khóc.
Cậu ngậm ngùi: “Thiếu gia, cuối cùng cũng chờ được cậu về rồi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu lại như thế, bèn cười: “Ta đã bảo cậu rồi còn gì, không có việc gì đâu, sao cậu còn lo lắng thế chứ.”
Đỗ Hâm hỏi anh: “Vương Xuân bảo cậu ngã bệnh, chuyện gì thế vậy?”
Phó Ngọc Thanh đáp qua quýt: “Tí bệnh dạ dày ấy mà, không phải gì nghiêm trọng đâu, dưỡng bệnh một chút là được rồi.”
Đỗ Hâm nghe anh bảo thế thì biết là chuyện không nhỏ, tim đã xoắn nghẹt lại, đang định hỏi anh những gì trên báo viết có phải là thật không thì Phó Ngọc Thanh lại nói: “Đúng rồi, ông chủ Mạnh cũng về rồi đấy, cơ mà anh ta đi tàu hỏa cơ nên chậm hơn một chút. Cậu chuyển lời của anh ta cho Phượng Bình cô nương đi, bảo cô ấy không cần phải cuống.”
Đỗ Hâm vừa mừng vừa lo, hỏi không ngớt: “Thiếu gia, thì ra ông chủ Mạnh thật sự đi tìm cậu!”
Phó Ngọc Thanh bỗng có chút ngượng, ho hai tiếng rồi mới hỏi cậu: “Đúng rồi, bên Phượng Bình cô nương vẫn khỏe chứ?”
Đỗ Hâm bị anh hỏi thế thì trong lòng thắc mắc, sao thiếu gia lại không biết vậy trời? Bèn hỏi: “Thiếu gia, cậu không đọc báo hả?”
Phó Ngọc Thanh rất khó hiểu hỏi ngược lại cậu: “Sao? Trên báo viết gì?” Hóa ra giao thông ở khắp Tây Bắc bị tắc nghẽn, tin tức không thông, một tuần nhật báo Thượng Hải, đưa đến Tây An phải trễ mất chừng mười ngày lận. Càng đừng bảo là đi về phía Tây, đào đâu ra báo mà đọc cơ chứ?
Nhưng trông vẻ mặt Đỗ Hâm thấp tha thấp thỏm thì tưởng là cậu chàng lo lắng cho mình, bèn bảo: “Trên báo viết vớ vẩn thôi ấy mà, nếu mà thế thật thì ta đã ngỏm lâu rồi, làm sao mà về đây được nữa chứ? Cậu yên tâm đi, ta không có sao mà.”
Đỗ Hâm thoáng ngập ngừng rồi mới nói: “Thiếu gia, chẳng phải là tôi lo cho cậu hay sao? Nhưng còn có một việc khác nghiêm trọng hơn cơ, sợ là cậu không biết.”
Phó Ngọc Thanh thấy cậu nói có vẻ trầm trọng thì không cười nữa, hỏi cậu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Đỗ Hâm trông tinh thần của anh đã ổn định, mới bèn kể sạch tất cả những chuyện mấy hôm nay cho anh.
Mặt Phó Ngọc Thanh trắng bệch, nghe cậu kể xong bèn hỏi ngay: “Chẳng lẽ vẫn còn chưa có tin tức gì sao?”
Đỗ Hâm ảo não vô cùng: “Đúng thế, thiếu gia, cả tôi với ngài Hàn đều cảm thấy dữ nhiều…”
Phó Ngọc Thanh chợt nghiêm mặt quát cậu: “Đừng có nói nhảm!”
Đỗ Hâm im bặt, tủi hờn nhìn anh, lòng Phó Ngọc Thanh loạn như cào cào, lẩm bẩm, “Sao lại xảy ra chuyện như thế cơ chứ!” Bèn hỏi thêm cậu vài điều liên quan đến Phượng Bình và tên Từ Thế Vĩ kia, Đỗ Hâm vội vàng kể hết những gì mình biết cho anh, rồi lại bảo: “Thiếu gia, gã Từ kia chả phải loại tốt đẹp gì đâu! Tôi nghe Lạc cô nương thì có vẻ như hồi đó ông chủ Mạnh cưới Phượng Bình cô nương cũng là vì bị thằng Từ đấy nắm thóp đấy, cho nên mới…” Phó Ngọc Thanh lại chợt ngắt lời cậu: “Cái đó không cần phải nói.”
Đỗ Hâm xấu hổ nhìn anh, không dám mở miệng nữa.
Phó Ngọc Thanh trầm mặc một hồi lâu rồi chợt hỏi cậu: “Trước mắt ta muốn nhờ cậu mấy việc, còn được không?”
Đỗ Hâm không ngờ anh lại khách sáo như thế, bèn vội vàng đáp: “Thiếu gia, cậu có chuyện gì thì cứ dặn, miễn là làm được thì tôi tuyệt đối sẽ không chịu không làm!”
Phó Ngọc Thanh nói: “Cậu đi mời Lạc cô nương đến hộ ta, bảo chuyện của Mạnh gia ta muốn giúp, chẳng biết cô ấy có chịu hay không nữa, nếu cô ấy không ngại thì ta muốn bàn bạc với cô ấy.”
Đỗ Hâm trông anh thế thì còn lâu mới chịu, nói: “Thiếu gia, cậu đang bệnh cơ mà, làm sao ra ngoài được?”
Phó Ngọc Thanh đáp: “Chân ta đã đứt đâu, có gì mà không ra ngoài được?”
Đỗ Hâm thoáng do dự rồi mới nói: “Thiếu gia, chỉ sợ Lạc cô nương không chịu gặp cậu ấy.” Cậu biết Lạc Hồng Hoa rất không hài lòng với chuyện Mạnh Thanh đi xa, cho nên rất sợ thiếu gia bị nàng giận lây. Và chăng chuyện này đến đồn cảnh sát cũng còn bó tay, thiếu gia mà đi thì cũng làm gì được chứ?
Mấy chuyện kiểu này, từ nhỏ đến lớn, quả thực cậu đã chứng kiến quá nhiều rồi. Xa đâu chả nói, ngay ở Nam Kinh nhà ngày xưa đó, có hai người làm lúc còn bé bị mấy tên lừa đảo bắt cóc bán đi, tìm về thế quái nào được?
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn không thể nói những lời đó ra cho Phó Ngọc Thanh.
Phó Ngọc Thanh giải thích cho cậu: “Dẫu gì cô ấy cũng từng là người bên gối ông chủ Mạnh, Phượng Bình cô nương bây giờ… thành như thế, chuyện trong nhà do ai xử lý đây? Chờ anh ta về thì chỉ sợ… đã muộn mất rồi.”
Đỗ Hâm biết anh rất cuống, bèn vội vàng đi luôn. Không ngờ Lạc Hồng Hoa không hề làm khó cậu, mà trái lại lại đáp ứng rất vui vẻ.
Hai người gặp nhau cũng không khách sáo lời ong tiếng ve gì. Lạc Hồng Hoa nói thẳng với anh là không thấy có tin tức gì cả, còn bảo: “Tam gia, người chủ sự là anh ta thì không về, người ly hôn là tôi thì lại đi treo thưởng, người ta lại nghĩ tôi đang làm bộ làm tịch chứ chả coi là thật đâu. Tôi thấy cái tên Từ đó sợ là phải chờ Mạnh Thanh trở lại, cho gã một khoản. Chứ không nếu mà bán đi trong nước thì sao một tí tin tức gì cũng không có chứ?”
Phó Ngọc Thanh nghe xong lập tức nói, anh sẵn sàng rút ra vài ngàn đồng, mời các anh em của Mạnh Thanh phát cho công nhân ở nhà máy hoa giấy và hàng xóm láng giềng phụ cận để bọn họ chuyển lời, bảo là chỉ cần có tin tức, tìm được người thì ắt sẽ có trọng thưởng.
Lạc Hồng Hoa nhìn anh, dẫu có hơi ngạc nhiên nhưng lại không nói gì, song cũng không thể im lặng, thế là lại hỏi anh: “Tam gia, tôi đọc trên báo, A Sinh đi Tây Bắc là để gặp ngài à?”
Phó Ngọc Thanh thoáng im lặng, Lạc Hồng Hoa cười trách, không đợi anh nói đã tự tiếp lời luôn: “Tam gia, ngài còn giấu tôi làm gì?” Nhưng chỉ nói đến đó, rồi bảo: “Tam gia chịu lấy ra khoản tiền này thì không thể tốt hơn nữa rồi, đâu cần phải nói với tôi?”
Phó Ngọc Thanh lại khăng khăng: “Chuyện này vẫn phải nhờ Lạc cô nương làm chủ.”
Lạc Hồng Hoa cũng không từ chối: “Nếu tam gia yên tâm thì cứ để tôi.”
Bởi vậy bèn phát tiền công nhân của nhà máy hoa giấy và hàng xóm láng giềng quanh đó, còn đánh tiếng bảo, miễn có tin gì thì đều có thể đến Phó gia lĩnh thưởng.
Phó Ngọc Thanh lại mời bác sĩ Đức về chăm cho Phượng Bình, dặn họ trông nom nàng cẩn thận.
Kết quả chưa đến hai ba ngày thì có rất nhiều tin tới, phân biệt rất khó, lúc phái người đi tìm cũng chẳng thu hoạch được gì, nhưng Phó Ngọc Thanh vẫn cứ treo thưởng như thế.
Cứ vậy mãi đến ngày thứ tám, sáng ra chợt có một nhóc ăn mày đến gõ cửa, đưa cho một cái bọc.
Trong bọc có một chiếc khóa bạc, còn có cả một bức thư, trong thư viết rất rõ: Bảo ngài Phó chuẩn bị đủ một ngàn đồng, chớ có để lộ, lại chờ tin.
Đến lúc đến biệt thự họ Phó cậu mới biết Phó Ngọc Thanh ngã bệnh, phải khiêng xuống từ máy bay, đưa thẳng đến chỗ Phó Cảnh Viên.
Đỗ Hâm nghe Vương Xuân nói xong, mí mắt giật liên tục, hỏi liến thoắng: “Thiếu gia không sao đúng không?”
Làm sao Vương Xuân biết được, hắn cũng chỉ vừa mới nhận được điện thoại thôi mà, nhà bảo sắp xếp vài món đồ thiếu gia hay dùng mang qua. Sau khi Phó Ngọc Thanh về, hắn còn chưa thấy mặt thiếu gia lần nào kia.
Đỗ Hâm như ngồi trên đống lửa, kiểu gì thì kiểu cũng phải đi gặp Phó Ngọc Thanh mới được. Vương Xuân nói: “Lão gia với đại thiếu gia đều biết cậu không còn làm việc ở Phó gia nữa rồi, tam thiếu gia vừa mới về, hiện giờ sợ là ở bên lão gia cũng đang rối tinh rối mù ra, tôi dẫn cậu về như thế thì chả phải càng nhằng nhèo hơn sao? Tóm lại không ổn đâu.”
Đỗ Hâm biết cái khó của hắn nên đành lui một bước, chỉ khốn khổ nài nỉ hắn: “Thế thì tôi chờ trong phòng người làm nhé, anh có tin thì bảo ai qua báo tôi một tiếng, tôi biết thiếu gia ổn rồi thì tôi mới yên tâm.”
Vương Xuân nghe cậu nói thế thì cũng chỉ đành đáp ứng.
Đỗ Hâm đứng ngồi không yên trong phòng, chầu chực bao lâu, cuối cùng Vương Xuân cũng quay lại. Thì ra Phó Ngọc Thanh nghe nói cậu đến nên muốn gặp cậu, Vương Xuân quay lại là để dẫn cậu lên lầu.
Tuy Phó Ngọc Thanh bị bệnh, nhưng tinh thần lại khoan khoái hơn nhiều. Vừa thấy Đỗ Hâm bèn ngoắc tay gọi cậu lại gần. Đỗ Hâm rất xúc động, lao đến cạnh giường anh, mũi cay xè, thiếu chút nữa thì đã òa khóc.
Cậu ngậm ngùi: “Thiếu gia, cuối cùng cũng chờ được cậu về rồi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu lại như thế, bèn cười: “Ta đã bảo cậu rồi còn gì, không có việc gì đâu, sao cậu còn lo lắng thế chứ.”
Đỗ Hâm hỏi anh: “Vương Xuân bảo cậu ngã bệnh, chuyện gì thế vậy?”
Phó Ngọc Thanh đáp qua quýt: “Tí bệnh dạ dày ấy mà, không phải gì nghiêm trọng đâu, dưỡng bệnh một chút là được rồi.”
Đỗ Hâm nghe anh bảo thế thì biết là chuyện không nhỏ, tim đã xoắn nghẹt lại, đang định hỏi anh những gì trên báo viết có phải là thật không thì Phó Ngọc Thanh lại nói: “Đúng rồi, ông chủ Mạnh cũng về rồi đấy, cơ mà anh ta đi tàu hỏa cơ nên chậm hơn một chút. Cậu chuyển lời của anh ta cho Phượng Bình cô nương đi, bảo cô ấy không cần phải cuống.”
Đỗ Hâm vừa mừng vừa lo, hỏi không ngớt: “Thiếu gia, thì ra ông chủ Mạnh thật sự đi tìm cậu!”
Phó Ngọc Thanh bỗng có chút ngượng, ho hai tiếng rồi mới hỏi cậu: “Đúng rồi, bên Phượng Bình cô nương vẫn khỏe chứ?”
Đỗ Hâm bị anh hỏi thế thì trong lòng thắc mắc, sao thiếu gia lại không biết vậy trời? Bèn hỏi: “Thiếu gia, cậu không đọc báo hả?”
Phó Ngọc Thanh rất khó hiểu hỏi ngược lại cậu: “Sao? Trên báo viết gì?” Hóa ra giao thông ở khắp Tây Bắc bị tắc nghẽn, tin tức không thông, một tuần nhật báo Thượng Hải, đưa đến Tây An phải trễ mất chừng mười ngày lận. Càng đừng bảo là đi về phía Tây, đào đâu ra báo mà đọc cơ chứ?
Nhưng trông vẻ mặt Đỗ Hâm thấp tha thấp thỏm thì tưởng là cậu chàng lo lắng cho mình, bèn bảo: “Trên báo viết vớ vẩn thôi ấy mà, nếu mà thế thật thì ta đã ngỏm lâu rồi, làm sao mà về đây được nữa chứ? Cậu yên tâm đi, ta không có sao mà.”
Đỗ Hâm thoáng ngập ngừng rồi mới nói: “Thiếu gia, chẳng phải là tôi lo cho cậu hay sao? Nhưng còn có một việc khác nghiêm trọng hơn cơ, sợ là cậu không biết.”
Phó Ngọc Thanh thấy cậu nói có vẻ trầm trọng thì không cười nữa, hỏi cậu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Đỗ Hâm trông tinh thần của anh đã ổn định, mới bèn kể sạch tất cả những chuyện mấy hôm nay cho anh.
Mặt Phó Ngọc Thanh trắng bệch, nghe cậu kể xong bèn hỏi ngay: “Chẳng lẽ vẫn còn chưa có tin tức gì sao?”
Đỗ Hâm ảo não vô cùng: “Đúng thế, thiếu gia, cả tôi với ngài Hàn đều cảm thấy dữ nhiều…”
Phó Ngọc Thanh chợt nghiêm mặt quát cậu: “Đừng có nói nhảm!”
Đỗ Hâm im bặt, tủi hờn nhìn anh, lòng Phó Ngọc Thanh loạn như cào cào, lẩm bẩm, “Sao lại xảy ra chuyện như thế cơ chứ!” Bèn hỏi thêm cậu vài điều liên quan đến Phượng Bình và tên Từ Thế Vĩ kia, Đỗ Hâm vội vàng kể hết những gì mình biết cho anh, rồi lại bảo: “Thiếu gia, gã Từ kia chả phải loại tốt đẹp gì đâu! Tôi nghe Lạc cô nương thì có vẻ như hồi đó ông chủ Mạnh cưới Phượng Bình cô nương cũng là vì bị thằng Từ đấy nắm thóp đấy, cho nên mới…” Phó Ngọc Thanh lại chợt ngắt lời cậu: “Cái đó không cần phải nói.”
Đỗ Hâm xấu hổ nhìn anh, không dám mở miệng nữa.
Phó Ngọc Thanh trầm mặc một hồi lâu rồi chợt hỏi cậu: “Trước mắt ta muốn nhờ cậu mấy việc, còn được không?”
Đỗ Hâm không ngờ anh lại khách sáo như thế, bèn vội vàng đáp: “Thiếu gia, cậu có chuyện gì thì cứ dặn, miễn là làm được thì tôi tuyệt đối sẽ không chịu không làm!”
Phó Ngọc Thanh nói: “Cậu đi mời Lạc cô nương đến hộ ta, bảo chuyện của Mạnh gia ta muốn giúp, chẳng biết cô ấy có chịu hay không nữa, nếu cô ấy không ngại thì ta muốn bàn bạc với cô ấy.”
Đỗ Hâm trông anh thế thì còn lâu mới chịu, nói: “Thiếu gia, cậu đang bệnh cơ mà, làm sao ra ngoài được?”
Phó Ngọc Thanh đáp: “Chân ta đã đứt đâu, có gì mà không ra ngoài được?”
Đỗ Hâm thoáng do dự rồi mới nói: “Thiếu gia, chỉ sợ Lạc cô nương không chịu gặp cậu ấy.” Cậu biết Lạc Hồng Hoa rất không hài lòng với chuyện Mạnh Thanh đi xa, cho nên rất sợ thiếu gia bị nàng giận lây. Và chăng chuyện này đến đồn cảnh sát cũng còn bó tay, thiếu gia mà đi thì cũng làm gì được chứ?
Mấy chuyện kiểu này, từ nhỏ đến lớn, quả thực cậu đã chứng kiến quá nhiều rồi. Xa đâu chả nói, ngay ở Nam Kinh nhà ngày xưa đó, có hai người làm lúc còn bé bị mấy tên lừa đảo bắt cóc bán đi, tìm về thế quái nào được?
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn không thể nói những lời đó ra cho Phó Ngọc Thanh.
Phó Ngọc Thanh giải thích cho cậu: “Dẫu gì cô ấy cũng từng là người bên gối ông chủ Mạnh, Phượng Bình cô nương bây giờ… thành như thế, chuyện trong nhà do ai xử lý đây? Chờ anh ta về thì chỉ sợ… đã muộn mất rồi.”
Đỗ Hâm biết anh rất cuống, bèn vội vàng đi luôn. Không ngờ Lạc Hồng Hoa không hề làm khó cậu, mà trái lại lại đáp ứng rất vui vẻ.
Hai người gặp nhau cũng không khách sáo lời ong tiếng ve gì. Lạc Hồng Hoa nói thẳng với anh là không thấy có tin tức gì cả, còn bảo: “Tam gia, người chủ sự là anh ta thì không về, người ly hôn là tôi thì lại đi treo thưởng, người ta lại nghĩ tôi đang làm bộ làm tịch chứ chả coi là thật đâu. Tôi thấy cái tên Từ đó sợ là phải chờ Mạnh Thanh trở lại, cho gã một khoản. Chứ không nếu mà bán đi trong nước thì sao một tí tin tức gì cũng không có chứ?”
Phó Ngọc Thanh nghe xong lập tức nói, anh sẵn sàng rút ra vài ngàn đồng, mời các anh em của Mạnh Thanh phát cho công nhân ở nhà máy hoa giấy và hàng xóm láng giềng phụ cận để bọn họ chuyển lời, bảo là chỉ cần có tin tức, tìm được người thì ắt sẽ có trọng thưởng.
Lạc Hồng Hoa nhìn anh, dẫu có hơi ngạc nhiên nhưng lại không nói gì, song cũng không thể im lặng, thế là lại hỏi anh: “Tam gia, tôi đọc trên báo, A Sinh đi Tây Bắc là để gặp ngài à?”
Phó Ngọc Thanh thoáng im lặng, Lạc Hồng Hoa cười trách, không đợi anh nói đã tự tiếp lời luôn: “Tam gia, ngài còn giấu tôi làm gì?” Nhưng chỉ nói đến đó, rồi bảo: “Tam gia chịu lấy ra khoản tiền này thì không thể tốt hơn nữa rồi, đâu cần phải nói với tôi?”
Phó Ngọc Thanh lại khăng khăng: “Chuyện này vẫn phải nhờ Lạc cô nương làm chủ.”
Lạc Hồng Hoa cũng không từ chối: “Nếu tam gia yên tâm thì cứ để tôi.”
Bởi vậy bèn phát tiền công nhân của nhà máy hoa giấy và hàng xóm láng giềng quanh đó, còn đánh tiếng bảo, miễn có tin gì thì đều có thể đến Phó gia lĩnh thưởng.
Phó Ngọc Thanh lại mời bác sĩ Đức về chăm cho Phượng Bình, dặn họ trông nom nàng cẩn thận.
Kết quả chưa đến hai ba ngày thì có rất nhiều tin tới, phân biệt rất khó, lúc phái người đi tìm cũng chẳng thu hoạch được gì, nhưng Phó Ngọc Thanh vẫn cứ treo thưởng như thế.
Cứ vậy mãi đến ngày thứ tám, sáng ra chợt có một nhóc ăn mày đến gõ cửa, đưa cho một cái bọc.
Trong bọc có một chiếc khóa bạc, còn có cả một bức thư, trong thư viết rất rõ: Bảo ngài Phó chuẩn bị đủ một ngàn đồng, chớ có để lộ, lại chờ tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.