Chương 281
minh châu
14/01/2022
Gã hùng hổ như vậy mà Phó Ngọc Thanh vẫn đáp: “Tôi hơi thương cô ấy.” Vốn anh đã thấy áy náy sẵn với Lục Thiếu Kỳ rồi, giờ lại còn đang đi dự tiệc, thực sự không thể hờ hững quá, thế là anh lại giải thích thêm đôi câu nữa: “Cậu không nhìn ra ư? Hình như cô ấy nghiện thuốc phiện rồi, mà trông chẳng hề vui vẻ gì cả.”
Lục Thiếu Kỳ cười khẩy, “Cô ta vui hay không vui, nghiện hay không nghiện thuốc thì liên quan gì đến anh? Giờ cô ta là vợ thằng khác rồi, dù anh có từng thích cô ta thật thì đó cũng là quá khứ thôi. Chả nhẽ anh vẫn còn dan díu với cô ta hả?” chẳng chờ anh đáp phải hay không, gã đã nói tiếp: “lúc tôi không ở đây, anh có nhớ tôi không?”
Phó Ngọc Thanh quá hãi cái kiểu khoe khoang này của gã, bèn đấu dịu xin lỗi gã: “Thiếu Kỳ, tôi biết là hồi xưa tôi có lỗi với cậu. Lời hẹn hai năm là sai lầm của tôi, cậu làm ơn hãy tha thứ cho tôi đi.”
Lục Thiếu Kỳ hừ một tiếng, nói, “Giờ tôi về rồi, chuyện cũ coi như xong. Tôi thừa biết anh là cái hạng người gì mà, tôi cũng chẳng trông mong anh gữ mình như ngọc vì tôi đâu.”
Phó Ngọc Thanh đến cười ra nước mắt, song anh không dám mảy may để lộ, chỉ nói hùa theo: “Phải, cậu nhìn người chuẩn thật.”
Lục Thiếu Kỳ lại nhảy sang chuyện khác, phấn khích nhìn anh, hỏi: “Tôi định đi theo quân Việt[1] đến trú đóng ở Thượng Hải đấy, anh vui không?”
1.
Phó Ngọc Thanh nghe nói chính phủ Quảng Đông đã yêu cầu chính phủ trung ương cùng chung tay kháng chiến chống Nhật, Trần Minh Xu[2] của quân Việt hệ được bổ nhiệm làm Tổng tư lệnh cảnh vệ Bắc Kinh – Thượng Hải kiêm tư lệnh cảnh bị Thượng Hải, bởi vậy tin quân Việt đến Thượng Hải không hề làm anh bất ngờ, chỉ là anh không nghĩ Lục Thiếu Kỳ cũng sẽ đi cùng thôi.
2.
Lòng Phó Ngọc Thanh chùng xuống, anh biết đằng nào cũng chẳng thoát nổi rồi, bèn dứt khoát nói cho hết nhẽ với gã, “Thiếu Kỳ, tôi rất xin lỗi cậu. Cậu về thì tôi rất chào đón cậu thôi, hai chúng ta vẫn là bạn như xưa, nhưng ai lại muốn nhắc lại những chuyện bồng bột nông nổi trong quá khứ chứ đúng không?”
Lục Thiếu Kỳ biến sắc: “Ý anh là sao?”
Phó Ngọc Thanh im lặng phút chốc, rồi mới đáp, “Lúc cậu không ở Thượng Hải, tôi đã đem lòng thương người khác rồi. Tôi biết tôi rất có lỗi với cậu, nhưng tôi nghĩ bên cạnh cậu thiếu đi tôi cũng chẳng sao, vả chăng tôi với chị hai cậu dù gì cũng là vợ chồng, nếu mà vẫn còn tiếp tục sa đọa thì sẽ không tốt cho danh tiếng của cậu đâu.”
Lục Thiếu Kỳ giễu cợt, “Người khác? Người khác nào? Cái con bé Dương Thu Tâm kia á? Tôi biết thừa anh chấm cô ta từ lâu rồi. Nhưng anh cũng chỉ tơ tưởng chút thôi, không tôi cho anh vay mười lá gan đấy, anh dám động vào cô ta không? Chưa ngồi tù đủ hay sao? Nghe nói anh còn ốm quặt quẹo một trận mà vẫn còn chưa rút ra được bài học à, não vứt đi rồi à!” rồi gã nói dửng dưng như không: “còn anh với chị tôi ấy, ngay từ đầu đã là hôn nhân giả, vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà anh còn tưởng là thật à? Anh không biết đúng không, thằng cha Ngô Vận Thiên mà anh tiễn lên tàu lúc đó đó, thằng đấy chẳng phải đi Đức đâu, nó là phần tử Cộng đảng đấy. Thiếu Du với hắn đang dung dăng dung dẻ ở Xô Viết đấy, có khi vui quên lối về rồi cũng nên. Anh bị chị ta cắm sừng từ đời nảo đời nào rồi mà vẫn còn để ý đến danh tiếng cơ?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ Lục Thiếu Du và Ôn Trì Lương lại là một đôi, tuy hơi ngạc nhiên, song anh lại chẳng thấy lạ, anh thầm nghĩ, đó mới là cùng chung chí hướng chứ. Nhưng đời nào anh dám bảo gã cái người mà anh dan díu cùng lại chính là ông chủ Mạnh từng đến Hồng Kông đấy, anh chỉ nói: “Thế thì sao nào, cậu cũng chỉ kiếm người chơi đùa cùng thôi mà, ai mà chẳng hơn tôi?”
Nhưng Lục Thiếu Kỳ lại thản nhiên quét mắt nhìn anh, cố tình nói: “Nhưng mà tôi thấy anh tốt lắm rồi, vừa đẹp trai, kỹ năng giường chiếu cũng khá.”
Phó Ngọc Thanh bỗng dưng nhớ lại Mạnh Thanh bảo muốn bẻ gãy tay gã, da đầu hơi tê đi, bèn dứt khoát cười giở trò vô lại: “Tôi không tình nguyện thì cậu cũng có ép tôi được đâu?”
Lục Thiếu Kỳ nhướng mày, Phó Ngọc Thanh cứ ngỡ gã sẽ nổi đóa lên, nào ngờ gã lại nhoẻn một nụ cười quyết tâm, sáp lại ghé tai anh rủ rỉ: “Ngọc Thanh, lần này tôi về là để theo đuổi anh một lần nữa.”
Câu nói ấy chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nổ đoàng lên nỗi sợ hãi trong lòng Phó Ngọc Thanh, cái giọng điệu theo đuổi đó nghe vào mà gai hết cả người.
Anh gắng rặn ra lời đáp, “Tôi có phải con gái đâu, theo đuổi cái gì?”
Lục Thiếu Kỳ thấy anh không vui thì xem chừng cũng hơi hối hận, tặc lưỡi dịu giọng lại, sẽ sàng: “Tôi biết mà, anh là người ưa mềm không ưa cứng, không thích người khác ép buộc anh, cho nên tôi mong anh có thể quên những chuyện ngày xưa đi, cho tôi được theo đuổi anh một lần nữa, thế cũng không được sao?”
Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, im lặng bao lâu.
Lục Thiếu Kỳ thực sự không cưỡng ép anh nữa, gã lùi lại hai bước, đưa tay ra điệu mời. Gã như thế thành thử lại làm Phó Ngọc Thanh chẳng gay gắt được gì, anh chỉ gật đầu, ôm nỗi lòng nặng trĩu đi khỏi gã.
Câu ấy của Lục Thiếu Kỳ hệt như một tiếng quát ruỳnh trời, bất chợt thức tỉnh anh, dường như anh đã hơi hiểu vì sao mình lại tức Mạnh Thanh đến vậy rồi, hơn tất thảy, chính là vì cái kiểu thúc ép ấy.
Lục Thiếu Kỳ cười khẩy, “Cô ta vui hay không vui, nghiện hay không nghiện thuốc thì liên quan gì đến anh? Giờ cô ta là vợ thằng khác rồi, dù anh có từng thích cô ta thật thì đó cũng là quá khứ thôi. Chả nhẽ anh vẫn còn dan díu với cô ta hả?” chẳng chờ anh đáp phải hay không, gã đã nói tiếp: “lúc tôi không ở đây, anh có nhớ tôi không?”
Phó Ngọc Thanh quá hãi cái kiểu khoe khoang này của gã, bèn đấu dịu xin lỗi gã: “Thiếu Kỳ, tôi biết là hồi xưa tôi có lỗi với cậu. Lời hẹn hai năm là sai lầm của tôi, cậu làm ơn hãy tha thứ cho tôi đi.”
Lục Thiếu Kỳ hừ một tiếng, nói, “Giờ tôi về rồi, chuyện cũ coi như xong. Tôi thừa biết anh là cái hạng người gì mà, tôi cũng chẳng trông mong anh gữ mình như ngọc vì tôi đâu.”
Phó Ngọc Thanh đến cười ra nước mắt, song anh không dám mảy may để lộ, chỉ nói hùa theo: “Phải, cậu nhìn người chuẩn thật.”
Lục Thiếu Kỳ lại nhảy sang chuyện khác, phấn khích nhìn anh, hỏi: “Tôi định đi theo quân Việt[1] đến trú đóng ở Thượng Hải đấy, anh vui không?”
1.
Phó Ngọc Thanh nghe nói chính phủ Quảng Đông đã yêu cầu chính phủ trung ương cùng chung tay kháng chiến chống Nhật, Trần Minh Xu[2] của quân Việt hệ được bổ nhiệm làm Tổng tư lệnh cảnh vệ Bắc Kinh – Thượng Hải kiêm tư lệnh cảnh bị Thượng Hải, bởi vậy tin quân Việt đến Thượng Hải không hề làm anh bất ngờ, chỉ là anh không nghĩ Lục Thiếu Kỳ cũng sẽ đi cùng thôi.
2.
Lòng Phó Ngọc Thanh chùng xuống, anh biết đằng nào cũng chẳng thoát nổi rồi, bèn dứt khoát nói cho hết nhẽ với gã, “Thiếu Kỳ, tôi rất xin lỗi cậu. Cậu về thì tôi rất chào đón cậu thôi, hai chúng ta vẫn là bạn như xưa, nhưng ai lại muốn nhắc lại những chuyện bồng bột nông nổi trong quá khứ chứ đúng không?”
Lục Thiếu Kỳ biến sắc: “Ý anh là sao?”
Phó Ngọc Thanh im lặng phút chốc, rồi mới đáp, “Lúc cậu không ở Thượng Hải, tôi đã đem lòng thương người khác rồi. Tôi biết tôi rất có lỗi với cậu, nhưng tôi nghĩ bên cạnh cậu thiếu đi tôi cũng chẳng sao, vả chăng tôi với chị hai cậu dù gì cũng là vợ chồng, nếu mà vẫn còn tiếp tục sa đọa thì sẽ không tốt cho danh tiếng của cậu đâu.”
Lục Thiếu Kỳ giễu cợt, “Người khác? Người khác nào? Cái con bé Dương Thu Tâm kia á? Tôi biết thừa anh chấm cô ta từ lâu rồi. Nhưng anh cũng chỉ tơ tưởng chút thôi, không tôi cho anh vay mười lá gan đấy, anh dám động vào cô ta không? Chưa ngồi tù đủ hay sao? Nghe nói anh còn ốm quặt quẹo một trận mà vẫn còn chưa rút ra được bài học à, não vứt đi rồi à!” rồi gã nói dửng dưng như không: “còn anh với chị tôi ấy, ngay từ đầu đã là hôn nhân giả, vợ chồng trên danh nghĩa thôi mà anh còn tưởng là thật à? Anh không biết đúng không, thằng cha Ngô Vận Thiên mà anh tiễn lên tàu lúc đó đó, thằng đấy chẳng phải đi Đức đâu, nó là phần tử Cộng đảng đấy. Thiếu Du với hắn đang dung dăng dung dẻ ở Xô Viết đấy, có khi vui quên lối về rồi cũng nên. Anh bị chị ta cắm sừng từ đời nảo đời nào rồi mà vẫn còn để ý đến danh tiếng cơ?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ Lục Thiếu Du và Ôn Trì Lương lại là một đôi, tuy hơi ngạc nhiên, song anh lại chẳng thấy lạ, anh thầm nghĩ, đó mới là cùng chung chí hướng chứ. Nhưng đời nào anh dám bảo gã cái người mà anh dan díu cùng lại chính là ông chủ Mạnh từng đến Hồng Kông đấy, anh chỉ nói: “Thế thì sao nào, cậu cũng chỉ kiếm người chơi đùa cùng thôi mà, ai mà chẳng hơn tôi?”
Nhưng Lục Thiếu Kỳ lại thản nhiên quét mắt nhìn anh, cố tình nói: “Nhưng mà tôi thấy anh tốt lắm rồi, vừa đẹp trai, kỹ năng giường chiếu cũng khá.”
Phó Ngọc Thanh bỗng dưng nhớ lại Mạnh Thanh bảo muốn bẻ gãy tay gã, da đầu hơi tê đi, bèn dứt khoát cười giở trò vô lại: “Tôi không tình nguyện thì cậu cũng có ép tôi được đâu?”
Lục Thiếu Kỳ nhướng mày, Phó Ngọc Thanh cứ ngỡ gã sẽ nổi đóa lên, nào ngờ gã lại nhoẻn một nụ cười quyết tâm, sáp lại ghé tai anh rủ rỉ: “Ngọc Thanh, lần này tôi về là để theo đuổi anh một lần nữa.”
Câu nói ấy chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nổ đoàng lên nỗi sợ hãi trong lòng Phó Ngọc Thanh, cái giọng điệu theo đuổi đó nghe vào mà gai hết cả người.
Anh gắng rặn ra lời đáp, “Tôi có phải con gái đâu, theo đuổi cái gì?”
Lục Thiếu Kỳ thấy anh không vui thì xem chừng cũng hơi hối hận, tặc lưỡi dịu giọng lại, sẽ sàng: “Tôi biết mà, anh là người ưa mềm không ưa cứng, không thích người khác ép buộc anh, cho nên tôi mong anh có thể quên những chuyện ngày xưa đi, cho tôi được theo đuổi anh một lần nữa, thế cũng không được sao?”
Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, im lặng bao lâu.
Lục Thiếu Kỳ thực sự không cưỡng ép anh nữa, gã lùi lại hai bước, đưa tay ra điệu mời. Gã như thế thành thử lại làm Phó Ngọc Thanh chẳng gay gắt được gì, anh chỉ gật đầu, ôm nỗi lòng nặng trĩu đi khỏi gã.
Câu ấy của Lục Thiếu Kỳ hệt như một tiếng quát ruỳnh trời, bất chợt thức tỉnh anh, dường như anh đã hơi hiểu vì sao mình lại tức Mạnh Thanh đến vậy rồi, hơn tất thảy, chính là vì cái kiểu thúc ép ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.