Chương 331
minh châu
14/01/2022
Nhưng anh nào tin lời Mạnh Thanh. Từ mấy năm trước tên này đã chuẩn bị đâu ra đấy chăn mới với nến song hỉ rồi, hồi đó lại còn đùa anh cái gì mà cô dâu thì phải ngồi kiệu phát nữa, chứ thật ra trong lòng đã ôm dự định cả rồi. Chỉ là, dù không có chuyện của Triệu Vĩnh Kinh thì tên này cũng sẽ hé chẳng lời nào về chuyện này cho anh.
Tay Phó Ngọc Thanh vòng qua tay hắn, chén rượu để bên môi, khẽ mỉm cười với hắn: “A Sinh ngoan, đây không phải nằm mơ đâu, chẳng nhẽ em không muốn uống một chén rượu giao bôi với tôi ư?”
Họng Mạnh Thanh giần giật, hắn cúi mặt uống cạn chén. Phó Ngọc Thanh cũng uống hết rồi để bừa chén rượu lên tủ gỗ thấp đầu giường, đoạn lập tức mò tay cởi áo hắn.
Mạnh Thanh bỗng cầm phắt lấy tay anh, bảo, “Tam gia, để em hạ màn đã.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ hắn xấu hổ, chỉ cười ra chiều ngầm hiểu chứ chẳng nói gì. Nhưng khi thấy hắn hạ tận ba lớp màn thì mới bỗng hiểu ra, e là trên người hắn có vết thương, không muốn bị anh nhìn thấy.
Nỗi thương xót trào lên trong lòng anh, nhưng anh không muốn nói trắng ra mà chỉ ôm eo Mạnh Thanh, hôn hắn rồi thủ thỉ: “A Sinh, một khắc đêm xuân đáng cả ngàn vàng. Em còn chần chừ gì nữa chứ?”
Mặt Mạnh Thanh đỏ lựng, hắn sẽ sàng: “Tam gia, anh say rồi.”
Phó Ngọc Thanh bật cười, càng bạo dạn lột đồ hắn rồi đè hắn xuống giường. Một lúc lâu thật lâu chẳng ai nói gì, Phó Ngọc Thanh đã nhịn hai ngày, thế mà lúc này lại chỉ nín thở nhìn hắn, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên người hắn.
Mạnh Thanh bị anh sờ đến nỗi hơi thở cũng mất sạch nhịp, không nhịn được nhắm nghiền mắt, cong chân lên quàng qua eo anh.
Phó Ngọc Thanh không kiềm chế nổi, nhưng sợ nhỡ làm hắn bị thương nên bảo hắn xoay người lại. Mạnh Thanh lại không chịu, cố chấp bảo, “Cứ để tư thế này đi.”
Phó Ngọc Thanh nóng hết cả mình lên trước vẻ cuốn hút của hắn, anh khàn giọng bảo, “Lát nữa không chịu nổi đừng có mà trách tôi đấy.”
Nhưng Mạnh Thanh lại ngồi dậy bảo anh, “Em chịu nổi mà.”
Phó Ngọc Thanh vòng một tay qua eo hắn, dán chặt vào người hắn, hôn hắn một chút một, nhưng tay kia lại thò xuống mò vào trong đùi hắn vuốt ve xoa nắn chậm đến bực cả mình.
Mạnh Thanh thở dốc, không kìm được van lơn: “Tam gia, đừng thế mà!”
Phó Ngọc Thanh nghiêm giọng: “Đừng thế nào? Sờ không được à?” vừa nói anh vừa cắn môi hắn, ranh mãnh vân vê tinh hoàn của hắn, Mạnh Thanh mơ hồ ậm ừ gì đó, bỗng nói, “Bên dưới chăn có.”
Câu này của hắn chẳng có đầu cua tai nheo gì mà Phó Ngọc Thanh lại hiểu. Thế mới lôi một cái hộp sắt từ bên dưới tấm chăn ra, từ từ xoay mở, quả nhiên là mỡ trắng như tuyết, nhưng mà không có mùi, trông vừa bóng vừa gợi cảm.
Phó Ngọc Thanh đã hết nhịn nổi, anh khàn khàn dặn: “Em gập chân lên đi.”
Mạnh Thanh lặng lẽ nghe lời gập chân lên, Phó Ngọc Thanh nôn nóng lấy một ít mỡ, cẩn thận dùng ngón tay đưa vào, mỗi tội có cái này rồi mà đưa mấy ngón tay liền vào một lúc vẫn khó.
Mạnh Thanh chợt tự nắm mắt cá chân banh rộng hai chân ra. Tựa một người canh giữ kho báu tự tay mở cửa trước mặt anh, mời anh vào hoành hành tùy ý thích.
Phó Ngọc Thanh cảm thấy đầu mình ầm một tiếng như có gì vừa nổ, anh vứt ngay hộp xuống đè lên người Mạnh Thanh, một tay đỡ eo hắn, tay còn lại ấn lên đùi hắn đặt dương v*t mình trước nơi bí ẩn kia, rồi thô bạo nhét vào.
Bởi có mỡ trơn, lại thêm Mạnh Thanh mở cửa rộng như thế nên đã vào được ngay một nửa, song vẫn chặt, thở một lát thì bắt đầu đẩy anh ra. Tay Phó Ngọc Thanh khoác lên đùi hắn, một tay trượt xuống đặt lên túi tinh nắn bóp một hồi, Mạnh Thanh hít vào một hơi, đôi mắt nhìn anh như sắp bắn ra lửa tới nơi, cậu nhỏ giữa chân ngóc đầu dậy, đã hơi cứng.
Phó Ngọc Thanh tiếp tục chơi đùa phần gốc, mân mê xoa nắn hai túi tinh nặng trĩu của hắn, thế rồi mò xuống tiếp từ chỗ đó, đưa một ngón tay vào nơi kia.
Bên trong ấy nóng hơn da thịt bên ngoài rất nhiều, nãy cho mỡ vào đã hơi hé mở, Phó Ngọc Thanh lại lấy thêm một ít nữa chậm rãi cho vào, chỉ dùng một ngón tay khuấy đảo.
Mạnh Thanh hít vào một hơi, giọng tí xíu: “Được rồi, vào đi.”
Phó Ngọc Thanh nghe mà không nhịn nổi, mắt anh tối sầm lại, anh lẳng lặng đè lên hắn rồi đẩy vào thêm chút nữa, rồi mới chậm rãi chuyển động.
Khó có thể nào dùng ngôn từ để miêu tả cái cảm giác nóng bỏng chặt khít ấy. Tình dục có lẽ là liều thuốc tốt nhất trần đời ngoại trừ thuốc phiện ra, có thứ kỳ diệu ấy, đau đớn bệnh tật gì đều có thể quên đi xóa khỏi tâm trí hết.
Anh chầm chậm cắm vào như một tên trộm tham lam, thăm dò tỉ mỉ từng ngóc ngách bí ẩn trong kho báu, rồi thúc thẳng lên nơi sâu nhất.
Chẳng mấy chốc Mạnh Thanh đã không dằn được tiếng thở dồn dập. Hắn cắn môi không chịu lên tiếng, nhưng dương v*t trên bụng hắn lại thành thực hơn nhiều, mới đầu còn xìu xuống người, thế mà giờ đã ngóc đầu dậy cao ngút, cứng đanh.
Tư thế này dẫu có hơi khó chịu nhưng lại vô cùng hợp để ân ái, cũng chẳng biết mới nãy hắn vô tình hay cố ý nữa, Phó Ngọc Thanh không thể mừng hơn, tay vẫn bóp đùi hắn, bắt đầu tăng thêm sức, lần sau mạnh hơn, sâu hơn, thô bạo hơn lần trước.
Cơ thể này tựa một lò dung nham đang sôi trào đốn tan chảy người ta, chẳng để lại thậm chí là một mảnh vụn, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện đắm chìm trong nơi ấy, sa lầy vào hương vị thác loạn phóng túng ấy.
Người Mạnh Thanh gồng cứng, cả trán và ngực đều rịn ra một lớp mồ hôi mong mỏng, toàn mình hắn tỏa ra thứ tình dục nóng bỏng mãnh liệt như muốn nhấn chìm người ta. Rồi bỗng, dương v*t đang cắm ở nơi sâu bỏng rẫy bị siết chặt, Mạnh Thanh run rẩy, không nhịn được bắt đầu nức nở, thứ dịch trắng đục ngầu bắn tóe lên đầy ngực hắn.
Tay Phó Ngọc Thanh vòng qua tay hắn, chén rượu để bên môi, khẽ mỉm cười với hắn: “A Sinh ngoan, đây không phải nằm mơ đâu, chẳng nhẽ em không muốn uống một chén rượu giao bôi với tôi ư?”
Họng Mạnh Thanh giần giật, hắn cúi mặt uống cạn chén. Phó Ngọc Thanh cũng uống hết rồi để bừa chén rượu lên tủ gỗ thấp đầu giường, đoạn lập tức mò tay cởi áo hắn.
Mạnh Thanh bỗng cầm phắt lấy tay anh, bảo, “Tam gia, để em hạ màn đã.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ hắn xấu hổ, chỉ cười ra chiều ngầm hiểu chứ chẳng nói gì. Nhưng khi thấy hắn hạ tận ba lớp màn thì mới bỗng hiểu ra, e là trên người hắn có vết thương, không muốn bị anh nhìn thấy.
Nỗi thương xót trào lên trong lòng anh, nhưng anh không muốn nói trắng ra mà chỉ ôm eo Mạnh Thanh, hôn hắn rồi thủ thỉ: “A Sinh, một khắc đêm xuân đáng cả ngàn vàng. Em còn chần chừ gì nữa chứ?”
Mặt Mạnh Thanh đỏ lựng, hắn sẽ sàng: “Tam gia, anh say rồi.”
Phó Ngọc Thanh bật cười, càng bạo dạn lột đồ hắn rồi đè hắn xuống giường. Một lúc lâu thật lâu chẳng ai nói gì, Phó Ngọc Thanh đã nhịn hai ngày, thế mà lúc này lại chỉ nín thở nhìn hắn, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên người hắn.
Mạnh Thanh bị anh sờ đến nỗi hơi thở cũng mất sạch nhịp, không nhịn được nhắm nghiền mắt, cong chân lên quàng qua eo anh.
Phó Ngọc Thanh không kiềm chế nổi, nhưng sợ nhỡ làm hắn bị thương nên bảo hắn xoay người lại. Mạnh Thanh lại không chịu, cố chấp bảo, “Cứ để tư thế này đi.”
Phó Ngọc Thanh nóng hết cả mình lên trước vẻ cuốn hút của hắn, anh khàn giọng bảo, “Lát nữa không chịu nổi đừng có mà trách tôi đấy.”
Nhưng Mạnh Thanh lại ngồi dậy bảo anh, “Em chịu nổi mà.”
Phó Ngọc Thanh vòng một tay qua eo hắn, dán chặt vào người hắn, hôn hắn một chút một, nhưng tay kia lại thò xuống mò vào trong đùi hắn vuốt ve xoa nắn chậm đến bực cả mình.
Mạnh Thanh thở dốc, không kìm được van lơn: “Tam gia, đừng thế mà!”
Phó Ngọc Thanh nghiêm giọng: “Đừng thế nào? Sờ không được à?” vừa nói anh vừa cắn môi hắn, ranh mãnh vân vê tinh hoàn của hắn, Mạnh Thanh mơ hồ ậm ừ gì đó, bỗng nói, “Bên dưới chăn có.”
Câu này của hắn chẳng có đầu cua tai nheo gì mà Phó Ngọc Thanh lại hiểu. Thế mới lôi một cái hộp sắt từ bên dưới tấm chăn ra, từ từ xoay mở, quả nhiên là mỡ trắng như tuyết, nhưng mà không có mùi, trông vừa bóng vừa gợi cảm.
Phó Ngọc Thanh đã hết nhịn nổi, anh khàn khàn dặn: “Em gập chân lên đi.”
Mạnh Thanh lặng lẽ nghe lời gập chân lên, Phó Ngọc Thanh nôn nóng lấy một ít mỡ, cẩn thận dùng ngón tay đưa vào, mỗi tội có cái này rồi mà đưa mấy ngón tay liền vào một lúc vẫn khó.
Mạnh Thanh chợt tự nắm mắt cá chân banh rộng hai chân ra. Tựa một người canh giữ kho báu tự tay mở cửa trước mặt anh, mời anh vào hoành hành tùy ý thích.
Phó Ngọc Thanh cảm thấy đầu mình ầm một tiếng như có gì vừa nổ, anh vứt ngay hộp xuống đè lên người Mạnh Thanh, một tay đỡ eo hắn, tay còn lại ấn lên đùi hắn đặt dương v*t mình trước nơi bí ẩn kia, rồi thô bạo nhét vào.
Bởi có mỡ trơn, lại thêm Mạnh Thanh mở cửa rộng như thế nên đã vào được ngay một nửa, song vẫn chặt, thở một lát thì bắt đầu đẩy anh ra. Tay Phó Ngọc Thanh khoác lên đùi hắn, một tay trượt xuống đặt lên túi tinh nắn bóp một hồi, Mạnh Thanh hít vào một hơi, đôi mắt nhìn anh như sắp bắn ra lửa tới nơi, cậu nhỏ giữa chân ngóc đầu dậy, đã hơi cứng.
Phó Ngọc Thanh tiếp tục chơi đùa phần gốc, mân mê xoa nắn hai túi tinh nặng trĩu của hắn, thế rồi mò xuống tiếp từ chỗ đó, đưa một ngón tay vào nơi kia.
Bên trong ấy nóng hơn da thịt bên ngoài rất nhiều, nãy cho mỡ vào đã hơi hé mở, Phó Ngọc Thanh lại lấy thêm một ít nữa chậm rãi cho vào, chỉ dùng một ngón tay khuấy đảo.
Mạnh Thanh hít vào một hơi, giọng tí xíu: “Được rồi, vào đi.”
Phó Ngọc Thanh nghe mà không nhịn nổi, mắt anh tối sầm lại, anh lẳng lặng đè lên hắn rồi đẩy vào thêm chút nữa, rồi mới chậm rãi chuyển động.
Khó có thể nào dùng ngôn từ để miêu tả cái cảm giác nóng bỏng chặt khít ấy. Tình dục có lẽ là liều thuốc tốt nhất trần đời ngoại trừ thuốc phiện ra, có thứ kỳ diệu ấy, đau đớn bệnh tật gì đều có thể quên đi xóa khỏi tâm trí hết.
Anh chầm chậm cắm vào như một tên trộm tham lam, thăm dò tỉ mỉ từng ngóc ngách bí ẩn trong kho báu, rồi thúc thẳng lên nơi sâu nhất.
Chẳng mấy chốc Mạnh Thanh đã không dằn được tiếng thở dồn dập. Hắn cắn môi không chịu lên tiếng, nhưng dương v*t trên bụng hắn lại thành thực hơn nhiều, mới đầu còn xìu xuống người, thế mà giờ đã ngóc đầu dậy cao ngút, cứng đanh.
Tư thế này dẫu có hơi khó chịu nhưng lại vô cùng hợp để ân ái, cũng chẳng biết mới nãy hắn vô tình hay cố ý nữa, Phó Ngọc Thanh không thể mừng hơn, tay vẫn bóp đùi hắn, bắt đầu tăng thêm sức, lần sau mạnh hơn, sâu hơn, thô bạo hơn lần trước.
Cơ thể này tựa một lò dung nham đang sôi trào đốn tan chảy người ta, chẳng để lại thậm chí là một mảnh vụn, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện đắm chìm trong nơi ấy, sa lầy vào hương vị thác loạn phóng túng ấy.
Người Mạnh Thanh gồng cứng, cả trán và ngực đều rịn ra một lớp mồ hôi mong mỏng, toàn mình hắn tỏa ra thứ tình dục nóng bỏng mãnh liệt như muốn nhấn chìm người ta. Rồi bỗng, dương v*t đang cắm ở nơi sâu bỏng rẫy bị siết chặt, Mạnh Thanh run rẩy, không nhịn được bắt đầu nức nở, thứ dịch trắng đục ngầu bắn tóe lên đầy ngực hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.