Chương 20: Độ lệ quỷ, nhân tâm sinh quỷ
Thời An
08/02/2022
Sao tiên đốc đại điển, Lam Hi Thần ở lại Kim Lân Đài giúp Kim Quang Dao
sắp xếp xử lý sự vụ bách gia, vì lúc trước đồng ý với Vương Dập độ hóa
Ma phi duyên, lúc bên kia đưa tin tới nói thời cơ đã đến, liền vội vàng
đi. Từ khi Kim Quang Dao nhậm chức tiên đốc, ngày ngày ngâm mình trong
công vụ phức tạp, nhưng trong mắt người ngoài lại vẫn thần thái sáng
láng, không hiện vẻ mệt mỏi
Lam Hi Thần vừa đi, vốn là việc hai người làm giờ chỉ còn một mình hắn xử lý, có chút mỏi mệt. Kim Quang Dao bỏ sự vụ trong tay xuống, lấy tay đỡ trán, rất sầu não.
Lúc Ôn vương tồn tại, vì Ôn thị bạo ngược, tiên môn bách gia bị áp bách đến thở không nổi. Nhưng sau khi lật đổ Ôn thị, tài nguyên phân phối như thế nào, sử dụng ra sao cho tốt nhất, đều thành vấn đề lớn. Phần lớn tài nguyên đã bị tứ đại gia tộc chia cắt hết sau Xạ Nhật Chi Chinh, dư lại một ít thì mặc cho các trung tiểu tông môn cướp đoạt, dùng cách nào cũng không có ai can thiệp, dẫn đến rất nhiều tiểu tông môn gần như tiêu vong trong quá trình giành giật này.
Hiện nay Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc đã hai năm, nguyên khí các nhà dần dần khôi phục, lại vẫn năm bè bảy mảng, tiếp tục tranh đấu không thôi, chắc chắn có họa lớn. Nơi đất lành chim đậu thì người người tranh đoạt, chỗ cằn cỗi hẻo lánh lại không ai đoái hoài, trừ túy trừ tà lại phải cần vọng đài gần đó chống đỡ
Cứ thế, thi hành chính sách mới thế nào, giải quyết phân tranh giữa các nhà thế nào, vọng đài làm sao mới có thể tiến thêm một bước,... đều là việc gấp chờ giải quyết
Kim Quang Dao nhìn sự vụ tràn đầy một bàn án, hơi có chút bất đắc dĩ. Trừ những việc lớn không thể không làm, còn có mấy chuyện cỡ hạt mè cũng toàn bộ báo lên muốn hắn bình phán. Thí dụ như hôm nay, lại có hai tiểu tông môn bởi vì tà ám trên mấy ngọn núi nằm ở nơi giao nhau giữa hai địa giới mà nổi lên tranh chấp, vốn là chuyện nhỏ, lại cũng loạn tới trước mặt hắn.
Thở dài, lại nghe có người đến gần, rất nhanh, một lực độ vừa phải giúp hắn xoa huyệt vị trên trán
"Ca ca, có chuyện gì ưu phiền vậy?"
"Không có gì, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh thôi."
"Ừm, vậy đệ giúp ca ca xử lý đi." Mạc Huyền Vũ cười nói, lực độ trên tay càng thêm nhẹ nhàng.
"Không cần, bảo thủ hạ làm là được. Khoảng thời gian này đệ vẫn luôn ở Mạc Gia Trang chăm sóc mẹ bị bệnh, gầy ốm không ít, vất vả rồi. Mới về, nghỉ ngơi mấy ngày đi." Kim Quang Dao nắm lấy tay cậu, kéo cậu cùng ngồi xuống, hỏi: "Mà này, bệnh của mẹ đệ có khá hơn không?"
"Đỡ hơn rồi. Mẹ ưu tư lâu ngày, khí huyết không thông. Y tu đã khám cho bà ấy, giờ đã không đáng lo nữa." Mạc Huyền Vũ tươi cười. Lúc trước Mạc Gia Trang truyền tin đến đây nói Mạc nhị tiểu thư bệnh nặng, cậu vội vàng chạy về, bỏ lỡ lễ cập quan của Kim Quang Dao. "Chỉ là, bỏ lỡ quan lễ của ca ca."
Kim Quang Dao vỗ vỗ cánh tay cậu, nói: "Không sao, giữa chúng ta hà tất rối rắm cái này."
"Ca ca nói đúng." Mạc Huyền Vũ đáp, ánh mắt vẫn không bớt lộ liễu
Liếc qua, Kim Quang Dao cầm một tờ giấy trên bàn đưa cho Mạc Huyền Vũ: "Qua mấy ngày nữa, đón mẹ của đệ đến đây đi."
Mạc Huyền Vũ nhận lấy, là khế đất một sơn trang phụ cận Lan Lăng, thuận theo gật đầu: "Đều nghe ca ca."
"A Vũ, nghe Ngụy công tử nói, lần trước Lam thị khảo hạch, đệ biểu hiện không tồi, đứng đầu đúng không?"
"Chỉ là săn phệ hồn thú, không phải khó. Đệ may mắn, lên núi không lâu là gặp được." Mạc Huyền Vũ không quá để ý, nhẹ nhàng bâng quơ
Kim Quang Dao cười cười: "Cái gì mà may mắn? Bản thân A Vũ vốn đã lợi hại rồi. Hàm Quang Quân nói, đệ đã tốt nghiệp."
Ánh mắt Mạc Huyền Vũ chợt lóe lên tia cảnh giác, nhìn Kim Quang Dao, mặt không cảm xúc.
Kim Quang Dao tiếp tục nói: "Đã tốt nghiệp, thì tự lập môn hộ đi."
"Vâng." Mạc Huyền Vũ gật đầu đáp: "Nếu ca ca đã an bài tốt cho đệ, đệ tất nhiên là nghe ca ca."
"A Vũ..." Thấy cậu thuận theo như vậy, Kim Quang Dao ngược lại hơi cảm thấy bất an, đang suy nghĩ bỗng toàn thân bị kéo vào lòng đối phương, biết rõ không hợp đạo lý, muốn đẩy ra lại nghe thấy người kia nghẹn ngào nói: "Ca ca, chỉ một lát thôi, cho đệ ôm một cái."
Yếu ớt, áp lực, hắn cuối cùng không thể nhẫn tâm đẩy cậu ra.
Hắn cũng không biết mấy ngày này Mạc Huyền Vũ làm sao vậy. Vốn trước khi đến Mạc Gia Trang vẫn bình thường, có lẽ là chăm bệnh vất vả, người gầy đi vài vòng, sắc mặt cũng kém đi, nhưng khi nói chuyện vẫn giữ một gương mặt tươi cười,
Nhưng ánh mắt không lừa được người, đã có vài phần thay đổi, hình như có ưu sầu nan giải
"A Vũ, có việc gì cứ nói với ta." Kim Quang Dao trở tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu
"Đệ không có việc gì lớn. Chỉ là..." Mạc Huyền Vũ lắc đầu, lầu bầu nói: "Ca ca, huynh là tiên đốc rồi, liệu có thể không cần đệ nữa không?"
Kim Quang Dao duỗi tay xoa xoa tóc cậu, nói: "Sẽ không."
Mạc Huyền Vũ cười khẽ, hỏi: "Vậy lời hẹn 5 năm trước còn tính không?"
Kim Quang Dao thở dài, cả giận: "Đệ còn nhớ rõ cái này à?"
Dứt lời liền buông cậu ra, muốn giảng cho cậu ít đạo lý mà biết rõ cậu chắc chắn sẽ nghe không vào
"Này đồ lùn..." Cửa bị đá văng, Tiết Dương tay xách một con gà nướng cùng ít thức ăn xông vào, vừa lúc nhìn thấy hai người đang ôm nhau, thân mình Kim Quang Dao hơi nghiêng ra trước, hai khuôn mặt cách cực gần, có lẽ nói từ góc độ của nó, rõ ràng là dán vào nhau...
Kim Quang Dao đứng dậy: "Thành Mỹ, nói bao nhiêu lần rồi, vào phải gõ cửa. Ngươi..."
Tiết Dương đứng bất động, Mạc Huyền Vũ vẻ mặt tự nhiên, hỏi: "Thành Mỹ, ngươi tới đưa cơm cho ca ca đấy à?"
"Ừ... đúng vậy." Tiết Dương căng da đầu đi tới, đặt gà nướng lên bàn: "Hôm qua lúc sư phụ ta đi đã dặn ta, mấy ngày nữa, đúng canh giờ này phải đưa cơm cho tiên đốc đại nhân."
Kim Quang Dao đã đứng dậy đi tới, cười như không cười: "Nhị ca thật đúng là săn sóc, mình thì chạy đi lo trạch vu chúng sinh, để lại đồ đệ tốt cho ta."
Tiết Dương nói: "Vương Dập đã nhờ đến y, hơn nữa đã nhiều ngày sư thúc ta và Ngụy tiền bối không ở Vân Mộng, y tất nhiên phải đi giúp rồi."
Kim Quang Dao nói: "Ta biết rồi, cũng đã nói gì đâu."
Tiết Dương bĩu môi, xé cho hắn cái đùi gà, Kim Quang Dao cầm lấy, thong thả ung dung ăn.
Mạc Huyền Vũ cũng lại đây, lúc đối diện Tiết Dương còn mỉm cười vô hại
Dùng cơm xong, Kim Quang Dao đã liên tiếp mấy ngày không ngừng nghỉ xử lý sự vụ, có chút buồn ngủ, Mạc Huyền Vũ cùng Tiết Dương liền cùng nhau rời khỏi điện Phương Phỉ, để hắn an tâm nghỉ ngơi
Hai người khắc trước còn cười vui vẻ bảo với Kim Quang Dao, mấy việc lông gà vỏ tỏi cứ để họ đi xử lý là được, cùng lắm thì cho hai nhà đánh một trận xong việc
Vừa ra liền trầm mặc, một đường không nói không rằng. Bởi vì thân phận hiện tại của Kim Quang Dao, lại biết hai người bọn họ là người của tiên đốc, môn sinh nhìn thấy hai người đều gật đầu hành lễ, tôn kính có thừa
Tiết Dương và Mạc Huyền Vũ cùng nhau lang thang không có mục tiêu dạo khắp Lan Lăng suốt nửa ngày, đến đêm, Mạc Huyền Vũ mua hai vò rượu ở một cửa hàng nhỏ, ném cho Tiết Dương một vò. Hai người tới một cánh rừng không người, ngồi trên chạc cây.
Mạc Huyền Vũ nói: "Theo ta cả ngày, không biết còn tưởng ngươi có ý gì không an phận với ta đấy. Muốn nói cái gì thì nói đi. Ngươi chừng nào thì cũng học cái kiểu diễn xuất của Lam gia kia rồi?"
Tiết Dương trầm ngâm một lát, hỏi: "Các ngươi, hết người này đến người kia đều điên rồi sao?"
Mạc Huyền Vũ nhìn nó, không nói gì.
"Cho dù là sư phụ ta, hay là ngươi, thậm chí cả Tô Thiệp như con chó vẫy đuôi kia, các ngươi có phải điên hết rồi không?" Tiết Dương ngửa đầu rót một ngụm rượu, "Vì sao cố tình, cố tình là... cố tình là hắn?"
"Ngươi thích ca ca ta?!" Mạc Huyền Vũ chau mày, đổi lấy ánh mắt nhìn đồ ngốc của Tiết Dương.
"Lúc ta và hắn quen biết, các ngươi còn không biết ở cái chốn nào đâu. Nếu ta có tâm với hắn, hắn còn có thể có xương cốt hay sao?"
Mạc Huyền Vũ bĩu môi: "Vậy ngươi quản chúng ta làm cái gì?"
"Hắn từ nhỏ lớn lên ở chốn kia, trong lòng vẫn luôn mong muốn có một mái nhà hoàn chỉnh."
"Ta không phản đối, huynh ấy có thể có vợ con của mình, ta chỉ cần ở bên huynh ấy là đủ rồi."
"A!" Tiết Dương bật cười, ngữ khí lại lạnh cứng vô cùng: "Huyền Vũ, chính ngươi tin tưởng lời ngươi nói sao?"
Mạc Huyền Vũ nhìn nó, ánh mắt kiên định, muốn nói, lại bị nó cắt đứt:
"Hắn sẽ lên giường với nữ nhân khác, còn sẽ có con, sẽ ngàn thương trăm sủng với họ. Ngươi thật sự, nhẫn được sao?"
Mạc Huyền Vũ sắc mặt âm trầm, không nói lời nào
"Huyền Vũ, hiện tại ngươi nói ngươi nhẫn được, là bởi vì những điều đó đều chưa phát sinh. Nhưng khi thật sự đã xảy ra, sẽ có kết quả gì, trong lòng ngươi và ta đều rõ ràng."
"Vậy ngươi cảm thấy y sẽ không sao? Y có thể chịu đựng sao?" Mạc Huyền Vũ cười lạnh: "Cho dù y tễ nguyệt thanh phong, thì y có thật sự nhẫn được nhìn người yêu triền miên với người khác, cùng người khác bỉ dực song phi(*) không? Hơn nữa với thân phận của y, một khi y thổ lộ cõi lòng, thế nhân sẽ mắng không phải y, mà là ca ca ta!"
"Ta tin y có thể bảo vệ A Dao." Tiết Dương nghiêm túc nói: "Bất luận là thu ta làm đồ đệ, hay là bức lui Kim Quang Thiện, hay là trợ giúp A Dao thành tiên đốc, từ đầu đến cuối y chưa từng có một lần nào hại A Dao."
"Thế ngươi hôm nay gọi ta ra đây làm cái gì?! Là để nói cho ta biết ta không bằng y? Là nói cho ta biết ta không xứng yêu Kim Quang Dao sao?"
"Không, ta muốn cho ngươi biết, hoặc là nói đánh thức ngươi! Cho dù... Cho dù y vẫn luôn dùng cái gọi là tình huynh đệ chó má gì đó mà che giấu, y cũng đã động tâm. Từ lúc bắt đầu, ngươi đã không có cơ hội." Tiết Dương nhìn cậu, gian nan nói: "Ngươi không nên đặt tình yêu lên người hắn nữa. Càng lún càng sâu, sẽ chỉ làm ngươi thống khổ thôi."
"Chỉ cần bọn họ không làm rõ, ta vĩnh viễn có cơ hội." Mạc Huyền Vũ ném vò rượu xuống đất, xuống cây định đi
"Vậy mẹ ngươi thì sao?" Giọng Tiết Dương không lớn, lại vô cùng có sức xuyên thấu
Mạc Huyền Vũ bước chân cứng đờ, sau một lúc lâu mới nói: "Về sau bà ấy sẽ không."
Dứt lời, nhanh chóng rời đi
Vân Mộng, Liên Hoa Ổ, Thí Kiếm Đường, giờ Mão đã đến
Giữa Thí Kiếm Đường vẽ pháp trận, ba con Ma phi duyên đứng trong đó, Vương Dập căng thẳng đứng ở bên, Giang Trừng đứng bên cạnh nàng, Lam Hi Thần cầm trong tay Liệt Băng, giai điệu《 An giấc ngàn thu 》 trầm tĩnh dài lâu, âm luật hóa thành ánh sáng màu lam, từng chút một bao bọc ba con Ma phi duyên.
Thấy thế, Giang Trừng cắt rách ngón tay, điểm lên mắt trận trên mặt đất. Nhất thời, hình thái của ba con Ma phi duyên dần biến đổi, yêu diễm thoát đi, quỷ khí biến mất, hóa trở về bộ dáng lúc sinh thời. Họ nhìn về phía Vương Dập dịu dàng cười, Vương Dập mở to hai mắt, không tiếng động gọi tỷ tỷ
"A Dập, chúng ta đi đây." Nàng nghe thấy họ nói, tuy không có thanh âm, nhưng vẫn nghe thấy.
Thân ảnh dần dần mơ hồ, ba người hướng tới Lam Hi Thần và Giang Trừng hành lễ, ngửa đầu nhìn về phía thái dương đang dần nhô lên. Đã bao nhiêu năm sống trong nơi âm u ô trọc, cuối cùng cũng có thể chạm vào ánh mặt trời.
"Đi thôi, kiếp sau phải bình an, phải yên vui." Giọng của Vương Dập không lớn, lại rõ ràng từng chữ một, thanh âm mang theo một chút run rẩy.
Ánh sáng trận pháp tắt đi, tiếng tiêu ngừng lại, lệ quỷ độ
Vương Dập chợt ngồi xổm xuống, nức nở, bỗng nhiên một chiếc khăn tay màu tím nhạt thêu hoa sen đưa qua, giọng nam trong trẻo mang theo vài phần căng ngạo nhất quán vang lên: "Độ hóa mà đi, là phúc phận của họ. Lớn như vậy rồi còn khóc, lau nước mắt đi, lát nữa còn phải theo mấy đứa Hành Sơ huấn luyện buổi sáng nữa."
Lam Hi Thần không khỏi cảm thấy buồn cười. Rõ ràng là lời an ủi, nhưng từ miệng vị Giang tông chủ Giang Vãn Ngâm này nói ra, vĩnh viễn đều mang theo ba phần độc.
Vương Dập không cầm khăn, lại ôm chặt Giang Trừng, oa một tiếng khóc lợi hại hơn
Giang Trừng có lẽ không ngờ sẽ đột ngột bị ôm lấy, toàn thân cứng đờ vô cùng, mi dài nhướn lên, mắt hạnh trừng to
Lam Hi Thần thấy hắn có vẻ sắp quăng người ta ra, nhẹ giọng nhắc nhở: "A Dập dù sao vẫn là một tiểu cô nương, Vô Tiện lại không ở đây."
Giang Trừng lúc này mới lấy lại tinh thần, hơi có chút xấu hổ, hình như nhớ ra tiểu cô nương này còn là thủ đồ của sư huynh không đáng tin cậy kia, sư điệt của mình, xem như vãn bối, liền học dáng vẻ mỗi lần tỷ tỷ an ủi người khác, duỗi tay xoa tóc Vương Dập, nhẹ giọng nói: "Ngoan... đừng khóc."
Vương Dập ôm hắn khóc một hồi lâu mới buông ra, thút tha thút thít nhìn hắn, một gương mặt vốn rất không tồi giờ nước mắt nước mũi giàn giụa. Giang Trừng dường như có chút ghét bỏ, nhưng vẫn căng da đầu cầm khăn tay lau mặt cho nàng, nói: "Mặt mày thì đã bình thường, khóc xong còn xấu hơn."
Vương Dập lại không giận, thuận theo gật gật đầu, mạnh mẽ ngừng khóc nức nở, nói: "Sư thúc, cảm... cảm ơn thúc."
Giang Trừng ho khan một tiếng: "Về phòng rửa mặt đi. Nếu mệt, hôm nay không cần luyện kiếm nữa."
Vương Dập lắc đầu, nói: "Muốn luyện. Con đi rửa mặt một chút."
Dứt lời hành lễ với Giang Trừng cùng Lam Hi Thần, trở về phòng mình
Đợi Vương Dập đi rồi, Giang Trừng chắp tay với Lam Hi Thần: "Đa tạ Trạch Vu Quân tương trợ, vất vả."
Lam Hi Thần cười cười: "Giang tông chủ khách khí. Giang Lam hai nhà vốn thân như một nhà, A Dập cũng coi như nửa sư điệt của ta."
Giang Trừng nói: "Trạch Vu Quân nói đúng. Ta đã chuẩn bị phòng cho khách, nghỉ ngơi một lát đi."
"Không được, ta..." Lam Hi Thần tạm dừng một chút, nói: "A Dao mới nhậm chức tiên đốc, mấy hôm nay chắc là vô cùng bận rộn, ta phải đến Kim Lân Đài."
"Ừm, cũng được. Gửi lời chào A Dao giúp ta, vài ngày nữa ta sẽ đến Kim Lân Đài, cũng có thể giúp hắn một tay."
Lam Hi Thần gật gật đầu, tươi cười ấm áp, gật đầu cáo biệt, ngự kiếm mà đi
"Tiên đốc, lão tông chủ phái người tới, nói là có việc thương lượng với ngài." Cửa đại điện Phương Phỉ, có hạ nhân tới báo
Kim Quang Dao xử lý sự vụ mấy ngày liền, mới chợp mắt được một lát, vừa tỉnh lại liền nghe thấy chuyện không làm người ta vui vẻ gì, lại vẫn gật đầu: "Ta biết rồi, đợi ta soạn sửa một chút rồi đi."
Sau đại hội tuyển cử, Kim Quang Thiện liền bị bệnh, vẫn chưa rời Kim Lân Đài đi xa, ngày ngày ốm đau bệnh tật ở điện Triều Hoa, ngay cả đại điển tiên đốc cũng không tham gia
Kim Quang Dao thay quần áo, đi đến điện Triều Hoa, chưa tới nơi đã nghe thấy bên trong có tiếng cười lanh lảnh, có vẻ tâm tình của Kim Quang Thiện rất không tồi
Kim Quang Dao vào điện, kinh ngạc phát hiện Kim nhị gia không biết tung tích từ sau sự kiện Cùng Kỳ đạo cũng ở đây.
"Phụ thân, nhị thúc." Kim Quang Dao mỉm cười chào hỏi
Kim nhị gia đứng dậy, đáp lễ: "Tiên đốc đại nhân."
Kim Quang Dao cười cười: "Đều là người trong nhà, nhị thúc khách khí."
Kim nhị gia nói: "A Dao hiện tại đã khác xa với ngày xưa, ta gặp mặt tất nhiên phải hành lễ."
Kim Quang Dao cũng không nhiều lời, nhìn Kim Quang Thiện hỏi: "Phụ thân gọi con tới là có chuyện gì?"
Kim Quang Thiện sắc mặt hồng nhuận, nào có chút thần sắc bệnh tật gì, vui vẻ nói: "Nhị thúc con hôm nay đến, kể rất nhiều chuyện đệ ấy mắt thấy tai nghe trong khoảng thời gian qua, vi phụ cảm thấy thích, định mấy ngày tới cùng nhị thúc đi xa một chuyến."
Kim Quang Dao hơi kinh ngạc. Vị nhị thúc này của hắn chưa bao giờ là người lòng dạ rộng rãi, thù giết con, sao có thể nhẹ nhàng bỏ qua như vậy? Kim Quang Thiện tuy có chút ngu xuẩn, nhưng còn chưa ngu đến mức dễ dàng tin tưởng người có thâm thù đại hận sẽ dễ dàng giảng hòa với lão như thế? Trừ phi...
"Lúc ta cùng mẫu thân con đi xa, trong lòng bà ấy luôn nhớ tới A Lăng, cho nên lần này ta ra ngoài không cần bà ấy phải theo, cứ để bà ấy ở Kim Lân Đài hưởng phúc vui sướng đi. Rốt cuộc... là vi phụ sai, không nên liên lụy mẫu thân con."
Kim Quang Dao trong lòng cười nhạo, trên mặt lại ôn nhuận nói: "Mẫu thân bên kia để con nói chuyện. Chỉ là... Phụ thân cùng nhị thúc đi xa, cũng phải mang theo vài nô bộc tỳ nữ, bằng không việc vặt hằng ngày làm sao ứng đối?"
Kim Quang Thiện tán đồng: "Đương nhiên phải mang, đây cũng là việc ta muốn nói với con. Những người khác chọn ta đều không yên tâm, chỉ có con xưa nay thận trọng tỉ mỉ, lại săn sóc ta, cho nên lần này vẫn là A Dao an bài người cho ta đi."
Kim Quang Dao thầm nghĩ: Vị phụ thân này của ta thật đúng là không ngu, biết tìm con trai là tiên đốc tới làm chỗ dựa, cảnh cáo Kim nhị gia chở nên có ý tưởng gì khác.
"Phụ thân yên tâm, con sẽ an bài tốt."
"Còn một chuyện nữa." Kim nhị gia nói: "Đại điển tiên đốc ta không thể trình diện, bỏ lỡ thời khắc rạng rỡ của Kim gia chúng ta như thế, thật sự tiếc nuối. Vừa rồi cũng có nói với đại ca, ngày mai ta chuẩn bị yến hội ở biệt viện Thương Sơn, có vũ cơ Đông Doanh trợ hứng, mong đại ca cùng A Dao tiên đốc của chúng ta, có thể vui lòng tới nhận cho."
Kim gia nhà to nghiệp lớn, người của mỗi thế hệ tất nhiên không ít, trừ Kim Quang Thiện là trực hệ con vợ cả lấy Kim Lân Đài làm chỗ ở, các nhà khác đều có sản nghiệp địa giới của riêng mình, Thương Sơn là nơi của Kim nhị gia
"Nhị thúc mời, con tất nhiên phải đi." Kim Quang Dao cười đồng ý, dường như có chút tò mò hỏi: "Đúng rồi, còn không biết nhị thúc khoảng thời gian này đi nơi nào vân du? Ngài lúc trước đi không nói một lời, con với phụ thân và huynh trưởng đều rất lo lắng cho ngài."
"Aiiii... Sau khi Tử Huân mất, ta với nhị thẩm con ở Kim Lân Đài, nhìn cảnh sắc quen thuộc, trong lòng luôn là..." Kim nhị gia có chút nghẹn ngào: "Nghĩ... đi xa một chút, liền đi một chuyến đến Đông Doanh. Bên kia phong thổ khác xa chúng ta bên này, ta với nhị thẩm con ở đó một mùa đông, cũng đặt mua không ít sản nghiệp. Nhưng chim mỏi luôn muốn về rừng, Tử Huân rốt cuộc... còn ở đây, cho nên liền trở về."
"Aiiii, nhị đệ, là ta có lỗi đệ." Kim Quang Thiện thở dài
"Đại ca, vừa nãy chúng ta chẳng phải đã nói rồi sao. Việc này... đã qua rồi, huynh đệ chúng ta, một mẹ sinh ra, không nên phân cách xa lạ, làm người khác chế giễu."
"Nhị đệ nói đúng." Kim Quang Thiện gật đầu, thật sự vui mừng
Kim Quang Dao nhìn bọn họ nhất phái huynh hữu đệ cung, vẫn luôn treo tươi cười hoàn mỹ nói chuyện phiếm. Hàn huyên chừng một canh giờ, có môn sinh tới báo, nói là có việc cần hắn đi xem, lúc này mới có cơ hội thoát thân khỏi điện Triều Hoa.
Tới điện Phương Phỉ, liền thấy Tô Thiệp đang chờ ở biệt quán Trán Viên của điện Phương Phỉ
"Mẫn Thiện, sao ngươi lại tới đây?" Kim Quang Dao cười tủm tỉm. Một tháng ở Mạt Lăng, hắn rất có thiện cảm với Tô Mẫn Thiện.
"Tiên đốc." Tô Thiệp vừa thấy hắn, ánh mắt hết sức trong trẻo, hành lễ với hắn. Hắn cuống quýt ngăn lại: "Ngươi ta hà tất giữ lễ tiết."
Tô Thiệp nói: "Ta nghe nói Kim nhị gia đã trở lại."
Gã ánh mắt sầu lo, tràn đầy lo lắng
Kim Quang Dao cười mời gã nhập tòa, gật gật đầu nói: "Phải. Ta mới vừa gặp."
"A? Thế..."
"Yên tâm, ông ta không làm gì cả, chỉ kể chuyện ông ta gặp được ở Đông Doanh thôi. Lần này trở về còn mời phụ thân ta theo ông ta đến Đông Doanh vân du. Ngày mai thiết yến ở Thương Sơn, mời ta với phụ thân cùng đi."
"Tiên đốc, vậy ngài..."
"Không có gì đáng ngại, ngày mai ta sẽ mang vài người cùng đi, cũng sẽ an bài tốt. Ngươi không cần lo lắng ta."
Tô Thiệp gật gật đầu, sau một lúc lâu mới nói: "Tiên đốc, ngày mai ta đi cùng ngài đi."
Kim Quang Dao muốn từ chối, lại bị cắt ngang
"Ta sẽ không để lộ dấu vết, chỉ là muốn... chỉ là muốn đi cùng ngài học hỏi kiến thức thôi."
Tô Thiệp nhìn Kim Quang Dao, ánh mắt chân thành, dường như nếu không cho gã đi theo là từ chối truyền dạy tri thức cho gã vậy.
Kim Quang Dao phì cười, nói: "Được, ngươi muốn đi thì cứ theo ta vậy."
Tô Thiệp dường như có chút ngượng ngùng, cúi đầu không nói nữa
Ban đêm, trong điện Phương Phỉ, Kim Quang Dao vừa định ngủ, Tiết Dương lại tới
Thở dài, ngồi dậy nhìn tiểu lưu manh phá cửa mà vào, một chân đạp lên ghế ngồi vắt vẻo, nói: "Thành Mỹ, lần sau ta nhất định phải nói chuyện với sư phụ ngươi về hành vi thường ngày này của ngươi."
"Đồ lùn, ngươi đừng có quá đáng!" Tiết Dương hung tợn nói, nhưng vẫn thả chân xuống
Kim Quang Dao hỏi: "Nghe được cái gì?"
"Nhị thúc của ngươi quả thực có sản nghiệp ở Đông Doanh, lần này trở về, mang theo hơn hai mươi vũ cơ xinh đẹp. Nhìn qua thì không thấy gì bất thường, có điều..."
"Có điều gì?"
"Sau khi lão trở về, tự mình đến Mạc Gia Trang."
"Gì cơ?" Kim Quang Dao chau mày, sắc mặt trầm xuống: "Mẹ của A Vũ bệnh nặng có liên quan tới ông ta?"
Tiết Dương do dự một lát, nói: "Mạc nhị tiểu thư là giả bệnh."
"Giả bệnh?" Kim Quang Dao kinh ngạc, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Tiết Dương, có phải ngươi còn gì chưa nói với ta không?"
Tiết Dương cười cười, thở dài: "Mẹ A Vũ giả bệnh, lừa A Vũ trở về, bỏ thuốc mê, tìm mấy nữ nhân tới, muốn ép A Vũ nạp thiếp."
Kim Quang Dao ngẩn ra: "Sao lại..."
"Mẹ cậu ta, đã biết tâm tư của cậu ta."
"Tâm tư gì?" Kim Quang Dao gắng sức tự trấn định
Tiết Dương nhìn hắn, vẫn quyết định chọc thủng: "Tâm tư không nên có với ngươi."
Kim Quang Dao cắn răng, thở dài: "Sau đó thì sao?."
"Vừa lúc hôm đó ngươi bảo ta đi đưa đồ cho nó, thế nên việc không thành. Nhưng Huyền Vũ đã hoàn toàn trở mặt với mẹ, kết quả là mẹ nó bệnh thật."
"Huyền Vũ có bị thương không?"
"Không. Nó phát hiện mình trúng thuốc, sau khi thoát thân liền một mình chạy tới cánh rừng phía sau Mạc Gia Trang trốn. Lúc ta tìm được, nó đã không sao rồi."
"Vậy mẹ nó chuẩn bị cho nó... thì sao?"
"Đã chết."
Kim Quang Dao mày nhăn càng chặt, không thể tin được: "A Vũ giết?"
"Không biết. Nó trúng thuốc không bình thường, lúc ta tìm thấy, thần trí nó đã không tỉnh táo, cực kỳ táo bạo. Ta đánh nó hôn mê, cho nó ăn vài viên thanh tâm đan mới khôi phục lại, nhưng cũng không nhớ rõ có giết người không."
"Thuốc kia là Kim nhị gia cho?"
"Đúng vậy."
Kim Quang Dao hơi hơi nhắm mắt, sau đó mở ra, cong khóe miệng nói: "Được lắm, vị nhị thúc này của ta quả là có bản lĩnh."
Lam Hi Thần vừa đi, vốn là việc hai người làm giờ chỉ còn một mình hắn xử lý, có chút mỏi mệt. Kim Quang Dao bỏ sự vụ trong tay xuống, lấy tay đỡ trán, rất sầu não.
Lúc Ôn vương tồn tại, vì Ôn thị bạo ngược, tiên môn bách gia bị áp bách đến thở không nổi. Nhưng sau khi lật đổ Ôn thị, tài nguyên phân phối như thế nào, sử dụng ra sao cho tốt nhất, đều thành vấn đề lớn. Phần lớn tài nguyên đã bị tứ đại gia tộc chia cắt hết sau Xạ Nhật Chi Chinh, dư lại một ít thì mặc cho các trung tiểu tông môn cướp đoạt, dùng cách nào cũng không có ai can thiệp, dẫn đến rất nhiều tiểu tông môn gần như tiêu vong trong quá trình giành giật này.
Hiện nay Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc đã hai năm, nguyên khí các nhà dần dần khôi phục, lại vẫn năm bè bảy mảng, tiếp tục tranh đấu không thôi, chắc chắn có họa lớn. Nơi đất lành chim đậu thì người người tranh đoạt, chỗ cằn cỗi hẻo lánh lại không ai đoái hoài, trừ túy trừ tà lại phải cần vọng đài gần đó chống đỡ
Cứ thế, thi hành chính sách mới thế nào, giải quyết phân tranh giữa các nhà thế nào, vọng đài làm sao mới có thể tiến thêm một bước,... đều là việc gấp chờ giải quyết
Kim Quang Dao nhìn sự vụ tràn đầy một bàn án, hơi có chút bất đắc dĩ. Trừ những việc lớn không thể không làm, còn có mấy chuyện cỡ hạt mè cũng toàn bộ báo lên muốn hắn bình phán. Thí dụ như hôm nay, lại có hai tiểu tông môn bởi vì tà ám trên mấy ngọn núi nằm ở nơi giao nhau giữa hai địa giới mà nổi lên tranh chấp, vốn là chuyện nhỏ, lại cũng loạn tới trước mặt hắn.
Thở dài, lại nghe có người đến gần, rất nhanh, một lực độ vừa phải giúp hắn xoa huyệt vị trên trán
"Ca ca, có chuyện gì ưu phiền vậy?"
"Không có gì, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh thôi."
"Ừm, vậy đệ giúp ca ca xử lý đi." Mạc Huyền Vũ cười nói, lực độ trên tay càng thêm nhẹ nhàng.
"Không cần, bảo thủ hạ làm là được. Khoảng thời gian này đệ vẫn luôn ở Mạc Gia Trang chăm sóc mẹ bị bệnh, gầy ốm không ít, vất vả rồi. Mới về, nghỉ ngơi mấy ngày đi." Kim Quang Dao nắm lấy tay cậu, kéo cậu cùng ngồi xuống, hỏi: "Mà này, bệnh của mẹ đệ có khá hơn không?"
"Đỡ hơn rồi. Mẹ ưu tư lâu ngày, khí huyết không thông. Y tu đã khám cho bà ấy, giờ đã không đáng lo nữa." Mạc Huyền Vũ tươi cười. Lúc trước Mạc Gia Trang truyền tin đến đây nói Mạc nhị tiểu thư bệnh nặng, cậu vội vàng chạy về, bỏ lỡ lễ cập quan của Kim Quang Dao. "Chỉ là, bỏ lỡ quan lễ của ca ca."
Kim Quang Dao vỗ vỗ cánh tay cậu, nói: "Không sao, giữa chúng ta hà tất rối rắm cái này."
"Ca ca nói đúng." Mạc Huyền Vũ đáp, ánh mắt vẫn không bớt lộ liễu
Liếc qua, Kim Quang Dao cầm một tờ giấy trên bàn đưa cho Mạc Huyền Vũ: "Qua mấy ngày nữa, đón mẹ của đệ đến đây đi."
Mạc Huyền Vũ nhận lấy, là khế đất một sơn trang phụ cận Lan Lăng, thuận theo gật đầu: "Đều nghe ca ca."
"A Vũ, nghe Ngụy công tử nói, lần trước Lam thị khảo hạch, đệ biểu hiện không tồi, đứng đầu đúng không?"
"Chỉ là săn phệ hồn thú, không phải khó. Đệ may mắn, lên núi không lâu là gặp được." Mạc Huyền Vũ không quá để ý, nhẹ nhàng bâng quơ
Kim Quang Dao cười cười: "Cái gì mà may mắn? Bản thân A Vũ vốn đã lợi hại rồi. Hàm Quang Quân nói, đệ đã tốt nghiệp."
Ánh mắt Mạc Huyền Vũ chợt lóe lên tia cảnh giác, nhìn Kim Quang Dao, mặt không cảm xúc.
Kim Quang Dao tiếp tục nói: "Đã tốt nghiệp, thì tự lập môn hộ đi."
"Vâng." Mạc Huyền Vũ gật đầu đáp: "Nếu ca ca đã an bài tốt cho đệ, đệ tất nhiên là nghe ca ca."
"A Vũ..." Thấy cậu thuận theo như vậy, Kim Quang Dao ngược lại hơi cảm thấy bất an, đang suy nghĩ bỗng toàn thân bị kéo vào lòng đối phương, biết rõ không hợp đạo lý, muốn đẩy ra lại nghe thấy người kia nghẹn ngào nói: "Ca ca, chỉ một lát thôi, cho đệ ôm một cái."
Yếu ớt, áp lực, hắn cuối cùng không thể nhẫn tâm đẩy cậu ra.
Hắn cũng không biết mấy ngày này Mạc Huyền Vũ làm sao vậy. Vốn trước khi đến Mạc Gia Trang vẫn bình thường, có lẽ là chăm bệnh vất vả, người gầy đi vài vòng, sắc mặt cũng kém đi, nhưng khi nói chuyện vẫn giữ một gương mặt tươi cười,
Nhưng ánh mắt không lừa được người, đã có vài phần thay đổi, hình như có ưu sầu nan giải
"A Vũ, có việc gì cứ nói với ta." Kim Quang Dao trở tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu
"Đệ không có việc gì lớn. Chỉ là..." Mạc Huyền Vũ lắc đầu, lầu bầu nói: "Ca ca, huynh là tiên đốc rồi, liệu có thể không cần đệ nữa không?"
Kim Quang Dao duỗi tay xoa xoa tóc cậu, nói: "Sẽ không."
Mạc Huyền Vũ cười khẽ, hỏi: "Vậy lời hẹn 5 năm trước còn tính không?"
Kim Quang Dao thở dài, cả giận: "Đệ còn nhớ rõ cái này à?"
Dứt lời liền buông cậu ra, muốn giảng cho cậu ít đạo lý mà biết rõ cậu chắc chắn sẽ nghe không vào
"Này đồ lùn..." Cửa bị đá văng, Tiết Dương tay xách một con gà nướng cùng ít thức ăn xông vào, vừa lúc nhìn thấy hai người đang ôm nhau, thân mình Kim Quang Dao hơi nghiêng ra trước, hai khuôn mặt cách cực gần, có lẽ nói từ góc độ của nó, rõ ràng là dán vào nhau...
Kim Quang Dao đứng dậy: "Thành Mỹ, nói bao nhiêu lần rồi, vào phải gõ cửa. Ngươi..."
Tiết Dương đứng bất động, Mạc Huyền Vũ vẻ mặt tự nhiên, hỏi: "Thành Mỹ, ngươi tới đưa cơm cho ca ca đấy à?"
"Ừ... đúng vậy." Tiết Dương căng da đầu đi tới, đặt gà nướng lên bàn: "Hôm qua lúc sư phụ ta đi đã dặn ta, mấy ngày nữa, đúng canh giờ này phải đưa cơm cho tiên đốc đại nhân."
Kim Quang Dao đã đứng dậy đi tới, cười như không cười: "Nhị ca thật đúng là săn sóc, mình thì chạy đi lo trạch vu chúng sinh, để lại đồ đệ tốt cho ta."
Tiết Dương nói: "Vương Dập đã nhờ đến y, hơn nữa đã nhiều ngày sư thúc ta và Ngụy tiền bối không ở Vân Mộng, y tất nhiên phải đi giúp rồi."
Kim Quang Dao nói: "Ta biết rồi, cũng đã nói gì đâu."
Tiết Dương bĩu môi, xé cho hắn cái đùi gà, Kim Quang Dao cầm lấy, thong thả ung dung ăn.
Mạc Huyền Vũ cũng lại đây, lúc đối diện Tiết Dương còn mỉm cười vô hại
Dùng cơm xong, Kim Quang Dao đã liên tiếp mấy ngày không ngừng nghỉ xử lý sự vụ, có chút buồn ngủ, Mạc Huyền Vũ cùng Tiết Dương liền cùng nhau rời khỏi điện Phương Phỉ, để hắn an tâm nghỉ ngơi
Hai người khắc trước còn cười vui vẻ bảo với Kim Quang Dao, mấy việc lông gà vỏ tỏi cứ để họ đi xử lý là được, cùng lắm thì cho hai nhà đánh một trận xong việc
Vừa ra liền trầm mặc, một đường không nói không rằng. Bởi vì thân phận hiện tại của Kim Quang Dao, lại biết hai người bọn họ là người của tiên đốc, môn sinh nhìn thấy hai người đều gật đầu hành lễ, tôn kính có thừa
Tiết Dương và Mạc Huyền Vũ cùng nhau lang thang không có mục tiêu dạo khắp Lan Lăng suốt nửa ngày, đến đêm, Mạc Huyền Vũ mua hai vò rượu ở một cửa hàng nhỏ, ném cho Tiết Dương một vò. Hai người tới một cánh rừng không người, ngồi trên chạc cây.
Mạc Huyền Vũ nói: "Theo ta cả ngày, không biết còn tưởng ngươi có ý gì không an phận với ta đấy. Muốn nói cái gì thì nói đi. Ngươi chừng nào thì cũng học cái kiểu diễn xuất của Lam gia kia rồi?"
Tiết Dương trầm ngâm một lát, hỏi: "Các ngươi, hết người này đến người kia đều điên rồi sao?"
Mạc Huyền Vũ nhìn nó, không nói gì.
"Cho dù là sư phụ ta, hay là ngươi, thậm chí cả Tô Thiệp như con chó vẫy đuôi kia, các ngươi có phải điên hết rồi không?" Tiết Dương ngửa đầu rót một ngụm rượu, "Vì sao cố tình, cố tình là... cố tình là hắn?"
"Ngươi thích ca ca ta?!" Mạc Huyền Vũ chau mày, đổi lấy ánh mắt nhìn đồ ngốc của Tiết Dương.
"Lúc ta và hắn quen biết, các ngươi còn không biết ở cái chốn nào đâu. Nếu ta có tâm với hắn, hắn còn có thể có xương cốt hay sao?"
Mạc Huyền Vũ bĩu môi: "Vậy ngươi quản chúng ta làm cái gì?"
"Hắn từ nhỏ lớn lên ở chốn kia, trong lòng vẫn luôn mong muốn có một mái nhà hoàn chỉnh."
"Ta không phản đối, huynh ấy có thể có vợ con của mình, ta chỉ cần ở bên huynh ấy là đủ rồi."
"A!" Tiết Dương bật cười, ngữ khí lại lạnh cứng vô cùng: "Huyền Vũ, chính ngươi tin tưởng lời ngươi nói sao?"
Mạc Huyền Vũ nhìn nó, ánh mắt kiên định, muốn nói, lại bị nó cắt đứt:
"Hắn sẽ lên giường với nữ nhân khác, còn sẽ có con, sẽ ngàn thương trăm sủng với họ. Ngươi thật sự, nhẫn được sao?"
Mạc Huyền Vũ sắc mặt âm trầm, không nói lời nào
"Huyền Vũ, hiện tại ngươi nói ngươi nhẫn được, là bởi vì những điều đó đều chưa phát sinh. Nhưng khi thật sự đã xảy ra, sẽ có kết quả gì, trong lòng ngươi và ta đều rõ ràng."
"Vậy ngươi cảm thấy y sẽ không sao? Y có thể chịu đựng sao?" Mạc Huyền Vũ cười lạnh: "Cho dù y tễ nguyệt thanh phong, thì y có thật sự nhẫn được nhìn người yêu triền miên với người khác, cùng người khác bỉ dực song phi(*) không? Hơn nữa với thân phận của y, một khi y thổ lộ cõi lòng, thế nhân sẽ mắng không phải y, mà là ca ca ta!"
"Ta tin y có thể bảo vệ A Dao." Tiết Dương nghiêm túc nói: "Bất luận là thu ta làm đồ đệ, hay là bức lui Kim Quang Thiện, hay là trợ giúp A Dao thành tiên đốc, từ đầu đến cuối y chưa từng có một lần nào hại A Dao."
"Thế ngươi hôm nay gọi ta ra đây làm cái gì?! Là để nói cho ta biết ta không bằng y? Là nói cho ta biết ta không xứng yêu Kim Quang Dao sao?"
"Không, ta muốn cho ngươi biết, hoặc là nói đánh thức ngươi! Cho dù... Cho dù y vẫn luôn dùng cái gọi là tình huynh đệ chó má gì đó mà che giấu, y cũng đã động tâm. Từ lúc bắt đầu, ngươi đã không có cơ hội." Tiết Dương nhìn cậu, gian nan nói: "Ngươi không nên đặt tình yêu lên người hắn nữa. Càng lún càng sâu, sẽ chỉ làm ngươi thống khổ thôi."
"Chỉ cần bọn họ không làm rõ, ta vĩnh viễn có cơ hội." Mạc Huyền Vũ ném vò rượu xuống đất, xuống cây định đi
"Vậy mẹ ngươi thì sao?" Giọng Tiết Dương không lớn, lại vô cùng có sức xuyên thấu
Mạc Huyền Vũ bước chân cứng đờ, sau một lúc lâu mới nói: "Về sau bà ấy sẽ không."
Dứt lời, nhanh chóng rời đi
Vân Mộng, Liên Hoa Ổ, Thí Kiếm Đường, giờ Mão đã đến
Giữa Thí Kiếm Đường vẽ pháp trận, ba con Ma phi duyên đứng trong đó, Vương Dập căng thẳng đứng ở bên, Giang Trừng đứng bên cạnh nàng, Lam Hi Thần cầm trong tay Liệt Băng, giai điệu《 An giấc ngàn thu 》 trầm tĩnh dài lâu, âm luật hóa thành ánh sáng màu lam, từng chút một bao bọc ba con Ma phi duyên.
Thấy thế, Giang Trừng cắt rách ngón tay, điểm lên mắt trận trên mặt đất. Nhất thời, hình thái của ba con Ma phi duyên dần biến đổi, yêu diễm thoát đi, quỷ khí biến mất, hóa trở về bộ dáng lúc sinh thời. Họ nhìn về phía Vương Dập dịu dàng cười, Vương Dập mở to hai mắt, không tiếng động gọi tỷ tỷ
"A Dập, chúng ta đi đây." Nàng nghe thấy họ nói, tuy không có thanh âm, nhưng vẫn nghe thấy.
Thân ảnh dần dần mơ hồ, ba người hướng tới Lam Hi Thần và Giang Trừng hành lễ, ngửa đầu nhìn về phía thái dương đang dần nhô lên. Đã bao nhiêu năm sống trong nơi âm u ô trọc, cuối cùng cũng có thể chạm vào ánh mặt trời.
"Đi thôi, kiếp sau phải bình an, phải yên vui." Giọng của Vương Dập không lớn, lại rõ ràng từng chữ một, thanh âm mang theo một chút run rẩy.
Ánh sáng trận pháp tắt đi, tiếng tiêu ngừng lại, lệ quỷ độ
Vương Dập chợt ngồi xổm xuống, nức nở, bỗng nhiên một chiếc khăn tay màu tím nhạt thêu hoa sen đưa qua, giọng nam trong trẻo mang theo vài phần căng ngạo nhất quán vang lên: "Độ hóa mà đi, là phúc phận của họ. Lớn như vậy rồi còn khóc, lau nước mắt đi, lát nữa còn phải theo mấy đứa Hành Sơ huấn luyện buổi sáng nữa."
Lam Hi Thần không khỏi cảm thấy buồn cười. Rõ ràng là lời an ủi, nhưng từ miệng vị Giang tông chủ Giang Vãn Ngâm này nói ra, vĩnh viễn đều mang theo ba phần độc.
Vương Dập không cầm khăn, lại ôm chặt Giang Trừng, oa một tiếng khóc lợi hại hơn
Giang Trừng có lẽ không ngờ sẽ đột ngột bị ôm lấy, toàn thân cứng đờ vô cùng, mi dài nhướn lên, mắt hạnh trừng to
Lam Hi Thần thấy hắn có vẻ sắp quăng người ta ra, nhẹ giọng nhắc nhở: "A Dập dù sao vẫn là một tiểu cô nương, Vô Tiện lại không ở đây."
Giang Trừng lúc này mới lấy lại tinh thần, hơi có chút xấu hổ, hình như nhớ ra tiểu cô nương này còn là thủ đồ của sư huynh không đáng tin cậy kia, sư điệt của mình, xem như vãn bối, liền học dáng vẻ mỗi lần tỷ tỷ an ủi người khác, duỗi tay xoa tóc Vương Dập, nhẹ giọng nói: "Ngoan... đừng khóc."
Vương Dập ôm hắn khóc một hồi lâu mới buông ra, thút tha thút thít nhìn hắn, một gương mặt vốn rất không tồi giờ nước mắt nước mũi giàn giụa. Giang Trừng dường như có chút ghét bỏ, nhưng vẫn căng da đầu cầm khăn tay lau mặt cho nàng, nói: "Mặt mày thì đã bình thường, khóc xong còn xấu hơn."
Vương Dập lại không giận, thuận theo gật gật đầu, mạnh mẽ ngừng khóc nức nở, nói: "Sư thúc, cảm... cảm ơn thúc."
Giang Trừng ho khan một tiếng: "Về phòng rửa mặt đi. Nếu mệt, hôm nay không cần luyện kiếm nữa."
Vương Dập lắc đầu, nói: "Muốn luyện. Con đi rửa mặt một chút."
Dứt lời hành lễ với Giang Trừng cùng Lam Hi Thần, trở về phòng mình
Đợi Vương Dập đi rồi, Giang Trừng chắp tay với Lam Hi Thần: "Đa tạ Trạch Vu Quân tương trợ, vất vả."
Lam Hi Thần cười cười: "Giang tông chủ khách khí. Giang Lam hai nhà vốn thân như một nhà, A Dập cũng coi như nửa sư điệt của ta."
Giang Trừng nói: "Trạch Vu Quân nói đúng. Ta đã chuẩn bị phòng cho khách, nghỉ ngơi một lát đi."
"Không được, ta..." Lam Hi Thần tạm dừng một chút, nói: "A Dao mới nhậm chức tiên đốc, mấy hôm nay chắc là vô cùng bận rộn, ta phải đến Kim Lân Đài."
"Ừm, cũng được. Gửi lời chào A Dao giúp ta, vài ngày nữa ta sẽ đến Kim Lân Đài, cũng có thể giúp hắn một tay."
Lam Hi Thần gật gật đầu, tươi cười ấm áp, gật đầu cáo biệt, ngự kiếm mà đi
"Tiên đốc, lão tông chủ phái người tới, nói là có việc thương lượng với ngài." Cửa đại điện Phương Phỉ, có hạ nhân tới báo
Kim Quang Dao xử lý sự vụ mấy ngày liền, mới chợp mắt được một lát, vừa tỉnh lại liền nghe thấy chuyện không làm người ta vui vẻ gì, lại vẫn gật đầu: "Ta biết rồi, đợi ta soạn sửa một chút rồi đi."
Sau đại hội tuyển cử, Kim Quang Thiện liền bị bệnh, vẫn chưa rời Kim Lân Đài đi xa, ngày ngày ốm đau bệnh tật ở điện Triều Hoa, ngay cả đại điển tiên đốc cũng không tham gia
Kim Quang Dao thay quần áo, đi đến điện Triều Hoa, chưa tới nơi đã nghe thấy bên trong có tiếng cười lanh lảnh, có vẻ tâm tình của Kim Quang Thiện rất không tồi
Kim Quang Dao vào điện, kinh ngạc phát hiện Kim nhị gia không biết tung tích từ sau sự kiện Cùng Kỳ đạo cũng ở đây.
"Phụ thân, nhị thúc." Kim Quang Dao mỉm cười chào hỏi
Kim nhị gia đứng dậy, đáp lễ: "Tiên đốc đại nhân."
Kim Quang Dao cười cười: "Đều là người trong nhà, nhị thúc khách khí."
Kim nhị gia nói: "A Dao hiện tại đã khác xa với ngày xưa, ta gặp mặt tất nhiên phải hành lễ."
Kim Quang Dao cũng không nhiều lời, nhìn Kim Quang Thiện hỏi: "Phụ thân gọi con tới là có chuyện gì?"
Kim Quang Thiện sắc mặt hồng nhuận, nào có chút thần sắc bệnh tật gì, vui vẻ nói: "Nhị thúc con hôm nay đến, kể rất nhiều chuyện đệ ấy mắt thấy tai nghe trong khoảng thời gian qua, vi phụ cảm thấy thích, định mấy ngày tới cùng nhị thúc đi xa một chuyến."
Kim Quang Dao hơi kinh ngạc. Vị nhị thúc này của hắn chưa bao giờ là người lòng dạ rộng rãi, thù giết con, sao có thể nhẹ nhàng bỏ qua như vậy? Kim Quang Thiện tuy có chút ngu xuẩn, nhưng còn chưa ngu đến mức dễ dàng tin tưởng người có thâm thù đại hận sẽ dễ dàng giảng hòa với lão như thế? Trừ phi...
"Lúc ta cùng mẫu thân con đi xa, trong lòng bà ấy luôn nhớ tới A Lăng, cho nên lần này ta ra ngoài không cần bà ấy phải theo, cứ để bà ấy ở Kim Lân Đài hưởng phúc vui sướng đi. Rốt cuộc... là vi phụ sai, không nên liên lụy mẫu thân con."
Kim Quang Dao trong lòng cười nhạo, trên mặt lại ôn nhuận nói: "Mẫu thân bên kia để con nói chuyện. Chỉ là... Phụ thân cùng nhị thúc đi xa, cũng phải mang theo vài nô bộc tỳ nữ, bằng không việc vặt hằng ngày làm sao ứng đối?"
Kim Quang Thiện tán đồng: "Đương nhiên phải mang, đây cũng là việc ta muốn nói với con. Những người khác chọn ta đều không yên tâm, chỉ có con xưa nay thận trọng tỉ mỉ, lại săn sóc ta, cho nên lần này vẫn là A Dao an bài người cho ta đi."
Kim Quang Dao thầm nghĩ: Vị phụ thân này của ta thật đúng là không ngu, biết tìm con trai là tiên đốc tới làm chỗ dựa, cảnh cáo Kim nhị gia chở nên có ý tưởng gì khác.
"Phụ thân yên tâm, con sẽ an bài tốt."
"Còn một chuyện nữa." Kim nhị gia nói: "Đại điển tiên đốc ta không thể trình diện, bỏ lỡ thời khắc rạng rỡ của Kim gia chúng ta như thế, thật sự tiếc nuối. Vừa rồi cũng có nói với đại ca, ngày mai ta chuẩn bị yến hội ở biệt viện Thương Sơn, có vũ cơ Đông Doanh trợ hứng, mong đại ca cùng A Dao tiên đốc của chúng ta, có thể vui lòng tới nhận cho."
Kim gia nhà to nghiệp lớn, người của mỗi thế hệ tất nhiên không ít, trừ Kim Quang Thiện là trực hệ con vợ cả lấy Kim Lân Đài làm chỗ ở, các nhà khác đều có sản nghiệp địa giới của riêng mình, Thương Sơn là nơi của Kim nhị gia
"Nhị thúc mời, con tất nhiên phải đi." Kim Quang Dao cười đồng ý, dường như có chút tò mò hỏi: "Đúng rồi, còn không biết nhị thúc khoảng thời gian này đi nơi nào vân du? Ngài lúc trước đi không nói một lời, con với phụ thân và huynh trưởng đều rất lo lắng cho ngài."
"Aiiii... Sau khi Tử Huân mất, ta với nhị thẩm con ở Kim Lân Đài, nhìn cảnh sắc quen thuộc, trong lòng luôn là..." Kim nhị gia có chút nghẹn ngào: "Nghĩ... đi xa một chút, liền đi một chuyến đến Đông Doanh. Bên kia phong thổ khác xa chúng ta bên này, ta với nhị thẩm con ở đó một mùa đông, cũng đặt mua không ít sản nghiệp. Nhưng chim mỏi luôn muốn về rừng, Tử Huân rốt cuộc... còn ở đây, cho nên liền trở về."
"Aiiii, nhị đệ, là ta có lỗi đệ." Kim Quang Thiện thở dài
"Đại ca, vừa nãy chúng ta chẳng phải đã nói rồi sao. Việc này... đã qua rồi, huynh đệ chúng ta, một mẹ sinh ra, không nên phân cách xa lạ, làm người khác chế giễu."
"Nhị đệ nói đúng." Kim Quang Thiện gật đầu, thật sự vui mừng
Kim Quang Dao nhìn bọn họ nhất phái huynh hữu đệ cung, vẫn luôn treo tươi cười hoàn mỹ nói chuyện phiếm. Hàn huyên chừng một canh giờ, có môn sinh tới báo, nói là có việc cần hắn đi xem, lúc này mới có cơ hội thoát thân khỏi điện Triều Hoa.
Tới điện Phương Phỉ, liền thấy Tô Thiệp đang chờ ở biệt quán Trán Viên của điện Phương Phỉ
"Mẫn Thiện, sao ngươi lại tới đây?" Kim Quang Dao cười tủm tỉm. Một tháng ở Mạt Lăng, hắn rất có thiện cảm với Tô Mẫn Thiện.
"Tiên đốc." Tô Thiệp vừa thấy hắn, ánh mắt hết sức trong trẻo, hành lễ với hắn. Hắn cuống quýt ngăn lại: "Ngươi ta hà tất giữ lễ tiết."
Tô Thiệp nói: "Ta nghe nói Kim nhị gia đã trở lại."
Gã ánh mắt sầu lo, tràn đầy lo lắng
Kim Quang Dao cười mời gã nhập tòa, gật gật đầu nói: "Phải. Ta mới vừa gặp."
"A? Thế..."
"Yên tâm, ông ta không làm gì cả, chỉ kể chuyện ông ta gặp được ở Đông Doanh thôi. Lần này trở về còn mời phụ thân ta theo ông ta đến Đông Doanh vân du. Ngày mai thiết yến ở Thương Sơn, mời ta với phụ thân cùng đi."
"Tiên đốc, vậy ngài..."
"Không có gì đáng ngại, ngày mai ta sẽ mang vài người cùng đi, cũng sẽ an bài tốt. Ngươi không cần lo lắng ta."
Tô Thiệp gật gật đầu, sau một lúc lâu mới nói: "Tiên đốc, ngày mai ta đi cùng ngài đi."
Kim Quang Dao muốn từ chối, lại bị cắt ngang
"Ta sẽ không để lộ dấu vết, chỉ là muốn... chỉ là muốn đi cùng ngài học hỏi kiến thức thôi."
Tô Thiệp nhìn Kim Quang Dao, ánh mắt chân thành, dường như nếu không cho gã đi theo là từ chối truyền dạy tri thức cho gã vậy.
Kim Quang Dao phì cười, nói: "Được, ngươi muốn đi thì cứ theo ta vậy."
Tô Thiệp dường như có chút ngượng ngùng, cúi đầu không nói nữa
Ban đêm, trong điện Phương Phỉ, Kim Quang Dao vừa định ngủ, Tiết Dương lại tới
Thở dài, ngồi dậy nhìn tiểu lưu manh phá cửa mà vào, một chân đạp lên ghế ngồi vắt vẻo, nói: "Thành Mỹ, lần sau ta nhất định phải nói chuyện với sư phụ ngươi về hành vi thường ngày này của ngươi."
"Đồ lùn, ngươi đừng có quá đáng!" Tiết Dương hung tợn nói, nhưng vẫn thả chân xuống
Kim Quang Dao hỏi: "Nghe được cái gì?"
"Nhị thúc của ngươi quả thực có sản nghiệp ở Đông Doanh, lần này trở về, mang theo hơn hai mươi vũ cơ xinh đẹp. Nhìn qua thì không thấy gì bất thường, có điều..."
"Có điều gì?"
"Sau khi lão trở về, tự mình đến Mạc Gia Trang."
"Gì cơ?" Kim Quang Dao chau mày, sắc mặt trầm xuống: "Mẹ của A Vũ bệnh nặng có liên quan tới ông ta?"
Tiết Dương do dự một lát, nói: "Mạc nhị tiểu thư là giả bệnh."
"Giả bệnh?" Kim Quang Dao kinh ngạc, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Tiết Dương, có phải ngươi còn gì chưa nói với ta không?"
Tiết Dương cười cười, thở dài: "Mẹ A Vũ giả bệnh, lừa A Vũ trở về, bỏ thuốc mê, tìm mấy nữ nhân tới, muốn ép A Vũ nạp thiếp."
Kim Quang Dao ngẩn ra: "Sao lại..."
"Mẹ cậu ta, đã biết tâm tư của cậu ta."
"Tâm tư gì?" Kim Quang Dao gắng sức tự trấn định
Tiết Dương nhìn hắn, vẫn quyết định chọc thủng: "Tâm tư không nên có với ngươi."
Kim Quang Dao cắn răng, thở dài: "Sau đó thì sao?."
"Vừa lúc hôm đó ngươi bảo ta đi đưa đồ cho nó, thế nên việc không thành. Nhưng Huyền Vũ đã hoàn toàn trở mặt với mẹ, kết quả là mẹ nó bệnh thật."
"Huyền Vũ có bị thương không?"
"Không. Nó phát hiện mình trúng thuốc, sau khi thoát thân liền một mình chạy tới cánh rừng phía sau Mạc Gia Trang trốn. Lúc ta tìm được, nó đã không sao rồi."
"Vậy mẹ nó chuẩn bị cho nó... thì sao?"
"Đã chết."
Kim Quang Dao mày nhăn càng chặt, không thể tin được: "A Vũ giết?"
"Không biết. Nó trúng thuốc không bình thường, lúc ta tìm thấy, thần trí nó đã không tỉnh táo, cực kỳ táo bạo. Ta đánh nó hôn mê, cho nó ăn vài viên thanh tâm đan mới khôi phục lại, nhưng cũng không nhớ rõ có giết người không."
"Thuốc kia là Kim nhị gia cho?"
"Đúng vậy."
Kim Quang Dao hơi hơi nhắm mắt, sau đó mở ra, cong khóe miệng nói: "Được lắm, vị nhị thúc này của ta quả là có bản lĩnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.